Chương 5: Viên ngọc thần kì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên thùy phía tây bắc Lương Châu thành, thời tiết cuối thu, gió lạnh thấu xương, rất nhiều người đã sớm mặc trên người những chiếc áo bông to đùng.

Sau bữa trưa, sương mù trên bầu trời, mây đen giống như khối trì áp thằng xuống mặt đất, không lâu sau bầu trời tuôn rơi hoa tuyết lẫn nước mưa lạnh thấu xương, người đi trên đường rụt cổ lai, che kín áo bông đi nhanh về phía trước.

Trước của tiểu viện Cố gia có một nữ tử 16,17 tuổi đang quỳ.

Quần áo đơn bạc bị mưa lẫn tuyết làm cho ướt nhẹp, thân thể lạnh run, sắc mặt trắng bệnh một bên ngương mặt sưng rất to, môi cóng đến tím xanh lẩm bẩm nói:

"Cố cô nương, nô tỳ biết sai rồi, là nô tỳ không phân biệt được tôn ti, không liên quan đến chuyện tiểu thư nhà chúng ta, xin ngài tha thứ cho nô tỳ."

Lại một lần nữa Uyển Bích lặp lại từ xin tha tội.

Trong thời tiết mưa cùng tuyết mù mịt , đơn độc Uyển Bích cực kỳ kiến người khác thương hại.

Rốt cuộc người nào không tốt nhẫn tâm nhìn một thiếu nữ mảnh mai chịu đựng mưa tuyết dày vò?

Thời tiết thực sự rất xấu, trên đường cực ít người đi lại, người xem náo nhiệt hay là người yêu mến Uyển Bích đều gần như không có.

Hàng xóm của Cố gia đều hiểu được nhân phẩm của Cố Minh Noãn, cho dù là Uyển Bích điềm đạm đáng yêu, bọn họ cũng sẽ không khiển trách Cố Minh Noãn ngang ngược, quái đản.

Két một tiếng, cửa tiểu viện Cố gia mở ra, Uyển Bích cố gắng giương mắt, một đôi chị em song sinh mười hai mười ba tuổi từ trong viện đi ra.

"Đểý làm làm gì" thiếu nữ áo đỏ bĩu môi, nhắc tới Cố Minh Noãn trong mắt nhất thời đầy sùng kính, " Tiểu Noãn tỷ tỷ nói người tới tìm chỗ chết không cần phải đồng tình."

Nàng dùng sức giậm chân, nước mưa trên mặt đất lạnh như băng bắn tung tóe lên người Uyển Bích, kéo ấn đường có nốt ruồi của tỷ tỷ:" Không phải Cố thúc thúc muốn nghe tiểu Noãn tỷ tỷ đọc sách, nàng vẫn có thể làm cho cuộc sống tốt hơn? Tiểu Noãn tỷ tỷ chính là quá tốt, đem cái người không bằng cho heo chăm sóc."

"Nhi muội sao lại nói như vậy chứ." Thiếu nữ ấn đường có nốt ruồi sẵng giọng: " Người đừng sỉ nhục chó lơn chứ?"

"Tỷ, ta sai rồi." Thiếu nữ cười hì hì nhận sai.

Thân thể Uyển Bích run rẩy, tỷ muội các nàng đang nói tiếng người sao?

Hai đầu gối chết lặng không thể cố nổi, nghiêng vè phía trước ngã gục xuống, cô nương có nốt ruồi ở ấn đường tiện chân đá lên hòn đá nhỏ vừa vặn đánh vào miệng của Uyển Bích.

"A" Uyển Bích che miệng lại,lòng bàn tay dính , " Chảy máu........"

Sau đó trong miệng Uyển Bích phun ra bốn chiếc răng dính máu, lại mở miệng thì không có răng cửa, gió lạnh có thể xuyên vào miệng, chỉ vào chị em song sinh trước mặt: " Các ngươi.......thật là to gan."

"Ông trờ có mắt! Hễ là người nào tính toán tiểu Noãn tỷ tỷ đều chưa từng có kết cục tốt! Hôm nay là ngươi, ngày mai chính là vị tiểu thư dối trá kia của ngươi."

Hai tỷ muội bèn nhìn nhau cười, tay trong tay rời đi.

Phụ thân các nàng là thân binh của Cố Diễn, bản thân hai tỷ muội có thân thủ tốt, khí lực lớn, lại từng được Cố Diễn dạy qua, ba năm người đàn ông cũng không dễ dàng thắng được các nàng.

Cố Diễn lo lắng khi mình không có ở cạnh có người bắt nạt nữ nhi, liền cho tỷ muội các nàng thường xuyên tới Cố gia làm bạn bảo vệ Cố Minh Noãn.

Tỷ muội các nàng đã sớm coi Cố Minh Noãn là chủ tử, bảo sao nghe nấy, không cho phép người bên ngoài nó xấu Cố Minh Noãn.

Uyển Bích tới cửa làm hại danh tiếng của Cố Minh Noãn, các nàng tự nhiên sẽ cho Uyển Bích một chút giáo huấn.

Trong phòng Cố Minh Noãn ngồi ở kháng sạch sẽ ấm ám chậm rãi đọc sách, đọc chậm có trợ giúp chữa nói lắp, bệnh nói lắp của nàng so với lúc mới tính thì đã giảm đi rất nhiều.

Lật một trang, Cố Minh Noãn nhấp một ngụm nước trà, ngước mắt nhìn lại Cố Diễn hai chân đều khoát lên bàn gỗ lim, thân thể ngửa ra sau tự vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần... hắn là đang ngủ sao, cao giọng thét chói tai : "Phụ thân..."

Đem , Cố Diễn bỗng nhiên bị tỉnh lại nhất thời sốt ruột đạp đổ cái bàn, "Sao vậy? Tiểu Noãn đồng ý cho ta đánh tiện nhân quỳ gối ở cửa sao?"

Ồn ào, Cố Minh Noãn cố sức lật trang sách trút giận, không ngờ nãy giờ nàng đọc vô ích, nàng không phải đối Cố Diễn dùng nắm đấm, nhưng trước có thể hay không động não trước?

"Tiểu Noãn, ngươi lại tức giận nữa rồi."

Cố Diễn cẩn thận tới gần kháng của tiểu Noãn, lấy lòng giải thích: " Ta vẫn nghe ngươi đọc sách mà, tiểu Noãn tiếng đọc sách rất êm tai, sau đó ...sau đó.. đều do gian nhà quá ấm áp."

"Cho nên người liền ngủ?" Cố Minh Noãn liếc mắt, " Ta đọc sách cùng ru ngủ giống nhau?"

Cố Diễn lắc đầu liên tục, mang theo chút ủy khuất: " Ngươi đọc sách rất tôt, chỉ là sách khiến ta ngủ gà ngủ gật"

"Ta đọc là sách du ký còn có thể khiến cha ngủ, một ngày đọc kinh , sử, tử , tập, ngươi sao có thể nghe được?" Cố Minh Noãn cảm thấy có chút đau đầu.

Kể từ khi Sở vương mang quân đi chinh phạt Bắc địch thất bải, trong triều đình các đại tướng muốn lĩnh binh đều phải thi qua văn.

Cố Diễn có ý chí mạnh mẽ mở rộng đất biên cương, nếu muốn có thể làm tướng địa vị cao, hắn không tránh khỏi thi văn và thi binh thư chiến lược.

Nghe vậy Cố Diễn rớt mồ hôi lạnh cả người, lẩm bẩm nói: " Ta mới không xui như vậy cần đọc kinh, sử, tử, tập đi?"

Thấy Cố Diễn liên tục lau mồ hôi trên trán, Cố Minh Noãn nhất thời không đánh lòng đứng lên, hoàn toàn mới vừa rồi lo lắng tức giận, trấn an nói: "Không có chuyện gì, Phụ thâ, chờ khi tới kinh thành ngài cần phải thi văn ta giúp người giải đề."

Thật sự không được, nàng liền dùng mọi cách lấy bộ đề thi.

Bất luận là thi nhất là võ tướng thi văn thì luôn luôn có lỗ thủng có thể tìm ra.

Đáng tiếc kiếp trước nàng chỉ một lòng muốn lấy lòng Ninh Hầu, cuộc sống giàu có nhàn nhã, chả bao giờ quan tâm đến các đề thi hay triều đình tranh đoạt.

Nàng ngay cả chinh tây tướng quân đổi qua mấy người đều không hiểu được, càng không nhớ rõ khi bị gọi về kinh Liễu Lôi tướng quân cùng Cố Diễn có kết cục gì, kiếp trước đối với nàng mà nói " Cầm, kỳ, thư, hoa, thơ, rượu, trà " mới là chuyện lớn.

Cố Diễn không nghi ngờ Cố Minh Noãn không làm được, cười đến híp cả mắt, đột nhiên hưng phấn nắm hai vai Cố Minh Noãn, " Tiểu Noãn lại nói câu nữa, ngươi,,, ngươi vừa rồi... không có nói lắp."

"Ta—Ta—"

"Đừng gấp, đừng gấp, tiểu Noãn từ nói."

Cố Diễn vành mắt ửng đỏ xám cảm động rơi lệ: "Sẽ có một ngày ngươi cùng với nữ nhi nhà khác giống nhau, không , so với các nàng nói chuyện càng lưu loát, thanh âm càng thanh túy êm tai."

Quay lưng hắn lau khóe mắt : "Ngươi tốt nhất, mẫu thân ngươi trên trời có linh thiêng liền không lại trách ta, năm đó là ta vô dụng, không thể bảo vệ được mẹ con các ngươi, ngươi bởi vì bị dọ sợ đến nghẹn lời, bà nội ngươi bị bọn trộm cướp làm bị thương bốn năm trước thì qua đời."

"Đám kia đốt nhà, giết người giả trang man di thổ phỉ không phải sớm bị cha dẹp yên sao?"

Cố Minh Noãn nhớ rõ mình và bà nội trốn ở trong hầm, bà nội dùng thân thể chặn mũi tên nhọn của bọn thổ phỉ, nàng không nhớ được khuôn mặt của mẹ đẻ đã hi sinh tính mạng dụ bọn thổ phỉ acc tác rời đi!

"Tiểu Noãn, nương không có khả năng lại chiếu cố ngươi, sống thật tốt."

Đây là câu nói cuối cùng của mẹ nàng.

So với Ân Như mẹ đẻ kiếp trước của nàng, mẹ đẻ kiếp này tuy nghèo túng chỉ là con gái tú tài nhưng so với Ân Như tốt hơn rất nhiều, Cố Minh Noãn không cách nào hiếu thuận báo đáp nàng.

"Không đủ " Cố Diễn lưng cố gắng , chính trực, nắm tay thật chặt , cả cơ thể căng thằng, "Ta giết được bọn trộm cướp còn chưa đủ, bởi vì ta còn ận, ta còn có thể giết dược. Khi nào ta cầm không nổi thương, già đến mức không thể lên ngựa, ta mới tính là báo được thù cho mẹ ngươi."

Con ngươi trầm tĩnh của Cổ Minh Noãn bị che phủ bởi một tầng nước, thân thể Cố Diễn có vẻ vô cùng to lớn, "Cha, đêm nay ta làm cho ngươi thịt viên ủ rượu mật."

"Ta...ta có thể ăn ba chén thịt viên ủ rượu mật không?"

Cố Diễn xoay người nhìn Cố Minh Noãn, con mắt chờ đợi, nghe một tiếng bất mãn ho khan, mới sửa lời nói: "Hai chén không thể ít hơn nữa."

Cố Minh Noãn : "..."

Đều không phải không nỡ làm cho hắn ăn cho thỏa thích, mmafthitj viên ủ rượu mật ăn nhiều sẽ bị táo bón!

"Ngày mai ta sẽ đi gặp Mã Tam Phách." Cố Diễn đem miệng hà bao hướng xuống dưới, run lên , lầm bẩm: " Lần trước ta ăn của hắn rất nhiều, lần này thế nào cũng phải là ta mời khách, ta... lại không còn tiền nữa rồi."

Khi đó, từ trong ví rơi ra mộ hạt châu to bằng ngón tay đen như mực, cô lỗ lỗ , hạt châu đen lăn tròn trên mặt đất.

"A, Ta khi nào trong túi lại có một hạt châu?" Cố Diễn cực kỳ buồn bực, nghĩ lại một chút: " Có thể là người hôm qua đụng phải ta rơi xuống, lúc đó ta còn tưởng rằng đụng phải kẻ móc túi, hắn không đi trộm bạc của ta mà còn để lại cho ta một viên châu không biết gái trị."

Cố Minh Noãn cúi người nhặt hạt châu lăn tới bên chân, cầm lên nhìn tỉ mỉ một lát, " Cũng không phải ngọc trai, cũng không phải hắc diệu thạch đắt giá, hình như là hạt châu bằng sắt."

"Ngươi cứ giữu lại mà chơi đùa, dù sao ta cũng không tìm được người hôm qua đụng phải ta."

Nghe thấy không đáng tiền, Cố Diễn yên tâm một nửa, cũng không có ai bởi vì hạt châu đen như mực này tìm tới.

"Tiểu Noãn, hì hì, bạc."

"Ngài mai khi cha ra ngoài, ta –tự sẽ cho ngươi."

Cố Diễn hào phòng chuyên gia không giữ được tiền, chung quy vẫn là Cố Minh Noãn đưa cho một chút tiền lặt vặt.

Cố Minh Noãn đã thấy rất nhiều châu bảo, số năm nàng sống thực sự chỉ ít hơn so vơi Cố Diễn năm sau năm, so với CỐ Diễn nàng thành thục ổn trọng hơn, nàng đối với thực tại không chút hứng thú.

Gặp mặt Mã Tam Phách vô cùng quan trọng, Cố Minh Noãn mặc dù hạn chế Cood Diễn mua loạn đồ cho các bé nhỏ,, nhưng sẽ không để Cố Diễn mất mặt, tự nhiên sẽ cho hắn tiền bạc đủ dùng.

Trời hoàn toàn tối, mưa cùng tuyêt cũng ngừng, gió lạnh vẫn như cũ thổi mạnh.

Cố Minh Noãn làm thịt viên ủ rượu mật mang tới cho Cố Diễn: " Ăn từ từ"

Trong bát viên thịt tròn vo như hạt châu trôi lơ lửng ở trong canh.. Cố Minh Noãn đột nhiên nghĩ tới hạt châu kia có thể hay không là thiên cơ hoàn?

Gia đình bình thường chưa dùng tới gặp nước nửa bất phôi thiên cơ hoàn chuyền lại tin tức.

Cố Diễn cầm cái thìa múc viên thịt trong bát đưa vào miêng, lỗ tai hắn khẽ động dừng lại động tác, sau đó phù thổi tắt ngọn nến nhẽ giọng nói: " Có người, Tiểu Noãn ngươi trốn trước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro