Chương 1 + 2+ 3 + 4 + 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1: Nghịch thiên trọng sinh

- Nếu cho chàng một cơ hội, mọi chuyện liệu có thể quay lại phút ban đầu... ta có hay không lần nữa phải đau khổ đắm chìm trong giấc mộng hoa tư...

Trên chiến hỗn loạn, xác chết chất lên như núi, máu sớm đã chảy thành sông, Thẩm Ngạn một thân trọng thương hướng ánh mắt về phía chân trời... Chợt hắn nhìn thấy Tống Ngưng nở nụ cười, đưa tay ra với hắn. Hắn mỉm cười dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, cơ thể mất điểm tựa chậm rãi ngã xuống.

Thẩm Ngạn cảm thấy cơ thể vô lực, không cử động được, hắn cố gắng mở hai mắt ra nhưng mắt lại truyền đến cảm giác đau đớn làm hắn ngừng lại. Bỗng bên tai truyền đến tiếng nỉ non thật khẽ:

" Thẩm Ngạn, thiếp rất sợ, sợ chàng không tỉnh lại nữa" sau đó là một cơ thể ấm áp dán chặt lên người.

Thẩm Ngạn giật mình phát hiện đây là tiếng của A Ngưng. Sao có thể? Hắn bị vạn tiễn xuyên tâm cư nhiên không chết mà còn nghe được tiếng của A Ngưng. Đây là làm sao? Thẩm Ngạn bỗng phát hiện cơ thể của mình rất nóng. Đây... Đây không phải là lần hắn bị thương sau trận chiến ở cánh đồng Thương Lộc 10 năm trước sau. Vậy... Đây có lẽ là do ông trời cho hắn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Thẩm Ngạn muốn mở miệng nói chuyện nhưng cổ họng đau đớn khiến hắn không thể nói thành lời, cơ thể đã không còn chút sức lực nào.

Rất... rất lâu sau, cảm thấy thân thể đã bớt sốt một chút, người cũng có chút sức lực thì Thẩm Ngạn mới mở miệng nói chuyện, giọng nói có chút khàn:

" Là cô nương cứu tôi sao?"

Nhẹ nhàng ôm lấy thiên hạ trong lòng, hắn cảm nhận được lúc này thân thể nàng có chút cứng nhắc. Thấy hắn không mở mắt do bị thương chưa lành nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc trước hắn còn nghĩ là do nàng giật mình, bây giờ thì hắn đã hiểu được thật ra nàng là sợ hắn nhận ra nàng là Tống Ngưng nên mới có phản ứng như vậy với hắn đi.

Tống Ngưng dùng đầu ngón tay viết lên ngực Thẩm Ngạn: 'Phải'.

Cảm nhận được đầu ngón tay ấm nóng của nàng trên ngực khiến hắn không khỏi chua sót, nhịn không được mà mở miệng:

" Cô nương không cần vì tại hạ mà hi sinh thân mình".

Tống Ngưng lại viết lên ngực hắn:

' Lương tâm thầy thuốc không cần để ý'

Mọi chuyện vẫn y như đúc 10 năm trước có hay chăng là lòng người thay đổi. Hắn vẫn mở miệng hứa hẹn:

" Ta sẽ cưới nàng"

Cảm thấy người trong lòng giật mình, thân thể cứng lại rồi giản ra, vòng tay ôm hắn càng chặt hắn. ' Ta cũng sẽ không buông tay nàng' Thẩm Ngạn thầm nói trong lòng. Hắn thật ra muốn nói tiếp nhưng cơ thể bị thương chưa hồi phục, lúc nãy nói chuyện lại tốn không ít sức lực nên thân thể lại vô lực không nói được gì nữa.

Thẩm Ngạn mặc dù hôn mê nhưng thần trí lại rất thanh tỉnh. Hắn có thể cảm nhận được A Ngưng cõng hắn trên lưng đi trong tuyết lạnh, nghe được tiếng A Ngưng nói chuyện với Liễu Thê Thê ( chú ý: chỉ A Ngưng nói chuyện, LTT bị câm), hắn cũng biết được nàng phải trở về Lê quốc. Lúc hắn còn hôn mê, hắn nghe được tiếng A Ngưng bẻ miếng ngọc bội làm đôi rồi chậm rãi đeo lên cổ hắn một nửa, hắn còn nghe được tiếng A Ngưng dặn dò Liễu Thê Thê:

" Đây là Khương quốc tướng quân của các người, chăm sóc cho chàng sẽ được hậu thưởng xứng đáng"

Nàng nhìn về phía Thẩm Ngạn bước đến gần hắn nhẹ nhàng ấn lên trán hắn một nụ hôn. Cảm nhận được từ trán truyền xuống cảm giác ấm và ẩm ướt. Nàng hôn hắn. Sau đó hắn nghe tiếng bước chân xa dần, âm thanh mở cửa rồi đóng cửa. Nàng đi thật rồi.

Tiếp đó là một chiếc khăn lau mặt cho hắn rồi một bàn tay chậm rãi vuốt ve mặt của hắn. Trước kia hắn không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thật nhiều sơ hở: tại sao hắn chỉ có nửa miếng ngọc bội? Liễu Thê Thê luôn ở bên cạnh hắn thì cần gì phải bẻ đôi ngọc bội đưa cho hắn chứ? Đánh dấu chủ quyền sao? Thật nực cười... Còn vòng ngọc của cô ta từ lúc tỉnh lại hắn đã không thấy rồi, nhưng lúc hắn hỏi thì cô ta lại nói là bị vỡ rồi. Nếu luôn đeo trên tay thì làm sao lại vỡ được? Quan trọng hơn là nhà cô ta chỉ là một y quán nho nhỏ thì làm sao có thể mua được vòng ngọc vừa sờ liền biết là thượng đẳng được?... Sơ hở lộ liễu như vậy nhưng hắn lại không thấy được, hắn đúng là ngu ngốc, thiên hạ đệ nhất ngu ngốc...

Hai ngày sau

Thẩm Ngạn nhẹ rung hàng mi dài rồi chậm rãi mở đôi mắt ra. Đập vào mắt là trần nhà cũ kĩ, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Liễu Thê Thê đang cười vui sướng. Nâng cơ thể mệt mỏi ngồi dậy, nhìn Liễu Thê Thê lạnh nhạt hỏi:

" Là cô cứu tôi sao?"

Thần sắc Liễu Thê Thê hơi đổi nhưng cuối cùng cũng nhanh chóng gật đầu. Lòng Thẩm Ngạn dâng lên một cỗ thất vọng, nhận thấy điều này Thẩm Ngạn cười khổ, hắn đang hi vọng cái gì ? Hi vọng cô ta lắc đầu rồi viết ra toàn bộ sự thật cho hắn sao, không bao giờ có đâu. Nâng mắt nhìn cô ta lần nữa, lạnh nhạt nói :

" Ta sẽ thực hiện lời hứa"

Vài ngày sau

Trước cửa tướng quân phủ, một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại. Thẩm Ngạn từ xe ngựa đi ra. Xuống xe, nhìn đại môn tướng quân phủ uy phong làm cho những kí ức đáng nhớ ào ạt kéo về. Lúc trước hắn cùng Liễu Thê Thê dọn ra biệt viện sống, rất lâu mới về phủ một lần, không khỏi làm cho hắn tháy tướng quân phủ vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cho người sắp xếp chỗ ở cho Liễu Thê Thê xong, Thẩm Ngạn quay lưng đi thẳng vào phủ, đến thư phòng. Nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt khiến Thẩm Ngạn có cảm xúc thật phức tạp.

Bố trí thanh nhã, vị trí thư án, tủ sách,... vẫn y như đúc trong kí ức mơ hồ. Ngồi vào thư án, Thẩm Ngạn suy nghĩ về bước tiếp theo để đón A Ngưng vào phủ. Theo trong trí nhớ thì phải một năm nữa hắn mới cưới được A Ngưng a. Haiz... thật lâu. Ngẩn đầu nhìn xà ngang trên trần nhà, Thẩm Ngạn lại nhớ đến A Ngưng, hắn rất muốn được gặp nàng, đem nàng giam lại bên người, nhưng phải đợi a. Thôi thì trong thời gian chờ đợi này, hắn chuẩn bị mọi thứ thật hoàn hảo để đón A Ngưng của hắn vào cửa đã. Cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve nửa miếng ngọc bội Tống Ngưng để lại. Trong mắt Thẩm Ngạn tràn ngập dịu dàng và tình ý, khóe môi cũng câu lên một nụ cười ôn nhu.

CHƯƠNG 2: MẤT TRÍ NHỚ

Lê quốc, sân huấn luyện

Lều chủ soái

" A Ngưng, muội đừng ở đó mà lo lắng nữa, hắn sẽ không sao đâu, ra ngoài luyện tập một chút đi".

Tống đại tướng quân Tống Diễn ( đại ca của Tống Ngưng) nhẹ giọng nói. Tống Ngưng từ trong suy nghĩ giật mình tỉnh lại. Nhìn đại ca của mình: làn da hơi đen, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, cũng là một mĩ nam a.

" A Ngưng..."

" Vâng" – Tống Ngưng giật mình đáp lại. Đứng dậy bước ra khỏi lều chủ soái đi đến chuồng ngựa. Chọn con ngựa thuộc về nàng rồi xoay người lên ngựa.

Trường đua ngựa

Tống Ngưng mặc y phục kị xạ màu đỏ, cưỡi tuấn mã màu đỏ tiến vào trường đua ngựa. Tư thế oai hùng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất hiên ngang nhưng thanh nhã. Vốn dĩ vẻ hiên ngang lãnh liệt ấy không nên có ở một nữ tử nhưng kết hợp trên người nàng lại toát lên một vẻ đẹp mĩ lệ, hài hòa cùng sống động. Dù gặp rất nhiều lần nhưng các binh sĩ, tướng quân ở đây không thể không thừa nhận Tống Ngưng là một nữ tướng quân tài ba và xinh đẹp. 14 tuổi đã theo ca ca ra sa trường chinh chiến. Họ còn nhớ rõ lần đầu Tống Ngưng ra trận, người mặc áo giáp bằng đá Thanh Tùng do Tống Diễn tặng, tay cầm trường thương buộc lụa đỏ, cưỡi ngựa đánh giặc. Tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu binh thư, phương thức đánh trận. Với bọn họ nàng là chiến thần mà bọn họ ngưỡng mộ bởi nàng chỉ thua trong tay Thẩm Ngạn.

" A Ngưng, chúng ta thi cưỡi ngựa bắn tên đi"

Tống Diễn lên tiếng làm mọi người hoàn hồn.

" Được".

Tống Ngưng tiếp lấy cung tên từ tay ca ca mình.

Tống Diễn thúc ngựa chạy như bay, tay lắp ba mũi tên vào cung. Chỉ nghe tiếng xé gió thật mạnh và nhanh như vũ bão xẹt qua, cả ba mũi tên đều trúng hồng tâm. Đến Tống Ngưng, nàng cũng giục ngựa chạy thật nhanh, tay lắp tên vào cung chuẩn bị bắn. Bất ngờ (con tg làm), con ngựa như bị nổi điên, hí dài một tiếng, giơ hai chân trước lên, Tống Ngưng không kịp phản ứng, thân thể bất động theo quán tính mà ngã về xuống ngựa, thân mình cũng lăn vài vòng trên đất, đầu bất ngờ đập vào một tảng đá. Máu sớm đã thấm ướt cả khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt rồi không ngừng lan ra dưới đất cát tựa như những đóa hoa bỉ ngạn xinh đẹp đang nở rộ. Mọi người bị sự việc làm cho sợ hãi.

Tống Diễn phi ngựa chạy đến chỗ Tống Ngưng, bế nàng lên, chạy vào lều chủ soái, miệng thì kêu to:

" Gọi quân y nhanh lên, nhanh lên"

Binh sĩ gấp rút chạy đi, trường đua ngựa loạn thành một đoàn nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Quân y nhanh chóng được đưa vào lều. Sau khi bắt mạch và băng bó cho Tống Ngưng xong, lão quân y quay sang bẩm báo:

" Đại tướng quân yên tâm, Tống Ngưng tiểu thư chỉ bị va chạm nhẹ, không có gì đáng lo ngại cả, chỉ cần uống vài than thuốc bổ huyết của thần và nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài hôm liền không sao"

" Ừm, ông mau cho người sắc thuốc đem vào đi"

" Vâng, thần xin cáo lui"

Tống Diễn nhìn Tống Ngưng thêm một lát rồi quay về lều, ngồi bên thư án mà trầm tư. 'Đây là con ngựa A Ngưng hay cưỡi sao lại đột nhiên sao lại đột nhiên nổi điên được, chuyện này rất không bình thường! ( NB: đương nhiên)

Tống Ngưng tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Sau khi tỉnh lại, Tống Ngưng không hề hỏi về Thẩm Ngạn, tin tức, thương thế,... hoàn toàn không. Tống Diễn vốn dĩ cũng chẳng để ý nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy lạ. Rõ ràng A Ngưng rất để ý tên Thẩm Ngạn chết tiệt kia, mấy ngày trước còn không ngừng hỏi thăm tin tức của hắn nhưng bây giờ lại vô thanh vô thức, không thèm quan tâm nữa.

Nghĩ vậy, Tống Đại tướng quân Tống Diễn anh minh thần võ một đời lại vui vẻ hỏi Tống Ngưng một cách rất ngu ngốc ( all: hình tượng sụp đổ hoàn toàn)

" A Ngưng, sao muội không hỏi về Thẩm Ngạn nữa, muội..."

" Đại ca, huynh có phải già lẩm cẩm rồi hay không? Thẩm Ngạn? Muội có quen hắn sao? Huynh đúng là kì lạ mà, nếu không phải huynh là đại ca của muội thì muội còn nghĩ huynh là tên bị hoang tưởng nha!

" Ách, không phải chứ, muội... muội thật sự quên hắn rồi sao?"

Tuy là biết đáp án nhưng vẫn phải hỏi kĩ cho chắc đã.

" Muội còn chưa nghe thấy tên hắn nữa là. Còn nữa, muội vốn chưa gặp hắn lần nào, không nhớ thì làm sao mà quên được chứ. Đại ca, huynh có sao không? Có cần muội bảo quân y đến khám cho huynh không?"

Bị nàng hỏi vậy, Tống Diễn nghẹn họng trân trối, chẳng thể trả lời. Haiz... quên được là tốt rồi, 'hắn' không muốn muội muội nhà mình suốt ngày chỉ ngồi lo lắng cho tên tiểu bạch kiểm đó. Nhưng mà... sao quên tên đó rồi lại nói 'hắn' có vấn đề chứ, 'hắn' bình thường mà... hừ

" Không có gì"

" Không có gì mà cứ hỏi muội tên họ Thẩm gì gì đó, hay là huynh..."

" Huynh cái gì hả?"- Hắn có dự cảm chẳng lành, nhất định nha đầu này lại nghĩ ra cái quỷ gì nữa rồi.

" Huynh thích hắn sao????? Đại ca, huynh..." Hai chữ 'đoạn tụ' còn chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay tà ác bịt miệng lại.

" Muội nói cái gì vậy hả? Ta mới không có thích hắn đâu, ta là nam nhân đường đường chính chính làm sao lại thích cái tên tiểu bạch kiểm đó được. Người thích hắn là muội đó, suốt ngày lo lắng cho hắn. Muội..."

" Muội làm sao?"- Tống Ngưng mở to mắt hỏi.

'Sao đại ca hôm nay lạ vậy? Tự nhiên nói về một người mà cả tên nàng cũng chưa nghe là sao?'

Biết mình lỡ lời, Tống Diễn liền ngậm miệng.

" Không có gì. Thẩm Ngạn chỉ là một người được muội cứu thôi, không có gì quan trọng đâu. Thôi, huynh đi xử lí công vụ đây, muội cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, tạm thời đừng tham gia huấn luyện nữa, khi nào khỏi hẳn rồi luyện tiếp cũng không muộn. Huynh đi đây." – Chạy mất ( TP+ NG: chạy gần bằng tốc độ ánh sáng a)

" Thật sao?... Thật kì lạ!!!"

CHƯƠNG 3: HÒA THÂN

Năm Lê Trang Công thứ 18, Khương quốc thua trận, hai nước Lê-Khương kết đồng minh.

Lê Trang Công nhân Tống Ngưng làm nghĩa muội, phong là Kính Võ công chúa, phái sứ giả đến Khương quốc yết kiến Khương quốc Vương, đem Tống Ngungy hòa thân cho Thẩm tướng quân Thẩm Ngạn. Sự việc như trước nhưng tâm lại khác xưa.

Thẩm Ngạn thì vui mừng khôn xiết, thỉnh thoảng vuốt ve nửa miếng ngọc bội mà Tống Ngưng để lại, mỉm cười dịu dàng vui sướng. Thầm nghĩ: 'Cuối cùng cũng cưới được A Ngưng, hắn phải bù đắp cho nàng thật tốt, hảo hảo chăm sóc nàng.'

Lê quốc, phủ tướng quân

Tống Ngưng ngồi buồn bực bên thư án

" Sao lại mang ta đi hòa thân chứ? Đại ca, sao huynh lại đồng ý vậy?"

" A Ngưng, chúng ta làm thần tử, phải tuân lời, dù muội có phản đối cũng không được, công chúa cũng không thể không đi hòa thân."

" Haiz... Được rồi, thân là thần tử chi sẻ ưu phiền của công chúa là việc nên làm"

" Muội hiểu là tốt rồi"

" Đúng rồi đại ca sao ngọc bội của muội lại mất một nửa vậy?"- Như nhớ ra điều gì đó, Tống Ngưng bật hỏi

" Chắc là lúc muội ngã ngựa bị vỡ thôi. Ta còn nhiều việc phải làm, muội ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho tốt chuẩn bị xuất giá là được rồi nha đầu thật lắm chuyện" – Tống Diễn né tránh ánh mắt của Tống Ngưng, trả lời xong liền đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.

" Huynh ấy càng ngày càng lạ..."

---------phân cách tuyến---------

Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã sắp đến đại hôn nhưng Thẩm Ngạn lại không nhận được bất cứ một lá thư nào từ Tống Ngưng. Tuy lúc trước hắn cũng nhận được thư nhưng lúc Quân Phất cho hắn xem quá khứ, hắn biết A Ngưng sẽ viết thư cho hắn nên đã dặn dò người hầu nếu sứ giả Lê quốc đưa bất cứ gì cho hắn thì phải đưa cho hắn ngay, không được đưa cho bất kì người nào khác kể cả Liễu Thê Thê. Nhưng người hắn phái đi trở về nói rằng sứ giả không đưa gì cho hắn cả. Tại sao lại như vậy? Hay là Quân Phất lừa hắn... nhưng sự thật hắn nghe được thì hoàn toàn giống như Quân Phất cho hắn xem. Hắn cũng nghĩ đến việc Liễu Thê Thê lấy thư giống như lúc trước nhưng đây là hắn ra lệnh cho người thân cận nhất, không có lí do nào để lừa hắn. Sứ giả Lê quốc cũng không có lí do gì để giữ thư và ngọc bội lại. Vậy... rốt cuộc là vì sao ?... Hắn cảm thấy... rất bất an...

Lê quốc

Tống Ngưng nhàm chán không việc gì làm nên nảy sinh lòng hiếu kì với người phu quân tương lai này nên cho người đi dò hỏi. Tống Ngưng sau khi nghe thông báo của thuộc hạ thì lâm vào trầm tư.

'Thẩm Ngạn lúc trước đem về phủ một cô gái, chăm sóc rất tận tình, nghe nói là người cứu hắn trên núi tuyết. Vậy chắc hắn có tình cảm với cô gái kia. Mình gả qua đó khó tránh hắn sẽ không hài lòng, thôi thì lúc gặp mặt mình và hắn nói rõ ràng đi. Nàng cũng không muốn làm tiểu tam, nếu hắn đã có người trong lòng không bằng tác hợp cho hai người họ. Nàng được tự do mà hắn cũng không khó xử, chi bằng ngươi đi đường lớn của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta. Vậy cũng được.'

Ngày đại hôn

Tống Ngưng từ tờ mờ sáng đã bị người hầu đánh thức, hết trang điểm, búi tóc, lại đến mặc giá y. Loay hoay từ lúc mặt trời chưa mọc đến lúc mặt trời đã đứng bóng, rồi phải ngồi kiệu đi từ Lê quốc đến Khương quốc. Thật mệt chết!!!

---------phân cách tuyến--------

Qua thời gian thật lâu (NB: ta cũng không biết là bao lâu) kiệu hoa mới đến cửa tướng quân phủ. Quy củ rườm rà, bái đường rồi mới đưa vào động phòng.

Ngồi trong tân phòng, Tống Ngưng buồn bực lấy tay vén khăn trùm đầu lên tùy tiện ném xuống đất, nhìn xung quanh một màu đỏ rực, người hầu đã sớm lui ra, chỉ còn nàng một mình ngồi trong tân phòng.

" Tên đó sao lại chậm chạp vậy không biết??"

Bỗng "chi nha..." một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Nghe tiếng bước chân đến gần, Tống Ngưng vội nhặt khăn trùm đầu che lại mặt mình.

Thẩm Ngạn bước vào, đập vào mắt là một màu đỏ rực của tân phòng cùng Tống Ngưng một thân giá y xinh đẹp ngồi bên giường hỉ. Không thấy rõ dung mạo của nàng nhưng làm hắn hồi hộp và càng... bất an hơn. Vươn tay, run run sắp chạm vào khăn trùm đầu lại buông xuống. Thẩm Ngạn hít một hơi, tay nắm chặt rồi lại buông ra sau đó đưa tay vén khăn trùm đầu của Tống Ngưng lên. Nhìn thấy dung mạo quen thuộc của nàng làm cho hắn giật mình nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tống Ngưng lại tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn và lời nói của nàng lập tức làm cho Thẩm Ngạn sợ hãi:

" Ta biết ngươi có trong lòng, nên không hài lòng với hôn sự này. Nhưng ngươi yên tâm, tuy tạm thời ta không thể nhường lại chức chính thê cho nàng ta nhưng nếu ngươi muốn cưới nàng cũng không sao, ta không phản đối nhưng phải đợi một thời gian nữa ngươi mới có thể..."

" Đủ... đủ rồi"- Mặt Thẩm Ngạn bây giờ tái nhợt như tờ giấy, không một chút huyết sắc, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, các khớp ngón tay cũng trắng bệch. Lời nói lúc nãy gần như cố hết sức mới có thể nói ra. 'Sao có thể như vậy? A Ngưng lúc trước không có nói như vậy với hắn. Đây là tại sao...?'

" A Ngưng, nàng sao vậy?"

" Ta và ngươi rất thân sao?"

Làm ơn đi a, " A Ngưng", hắn sao lại gọi thân thiết như vậy a. Thật làm cho nàng nổi hết da gà. Đương nhiên lời này cũng chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Câu hỏi của Tống Ngưng làm Thẩm Ngạn không thể nói bất cứ điều gì, chính xác hơn là không còn có thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Sao lại như vậy? Hắn cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn hắn là một mảnh trong suốt không còn tình cảm ấm áp như trước, nàng đối với hắn... lòng không khỏi run lên. Không lẽ ông trời muốn trừng phạt ta sao?

" Nàng...không nhớ ta?"

" Ta với ngươi vốn là chưa từng gặp nhau nha."

Câu nói này càng giống như hàng trăm thanh kiếm đâm vào tâm hắn.

" Nàng thật sự không nhớ sao? Nàng... Nàng..."

Tống Ngưng biết chính mình bị thương ở đầu đã quên mất một số chuyện. Nhưng là đại ca nói những việc nàng quên đi cũng không quan trọng cho lắm liền không bận tâm nữa. Nói cho Thẩm Ngạn nghe việc này cũng được, dù sao lúc luyện tập khó tránh gặp sự cố nếu truyền ra ngoài chắc cũng không mất mặt lắm. Hơn nữa hình như đại ca từng nói nàng đã từng cứu Thẩm Ngạn chắc là lúc đó hai người liền quen nhau đi.

" Lúc luyện tập một năm trước ta có bị ngã ngựa một lần nhưng không đáng kể. Có chuyện gì sao?"

" Không... không có gì... Nàng..."

" Thẩm Ngạn, đây sao này cũng là phòng của ta phải không?"

" Phải"- Thẩm Ngạn vẫn chưa hoàn hồn từ câu nói trước của nàng, nghe Tống Ngưng hỏi thì chỉ theo bản năng trả lời. Lúc sau mới giật mình hoàn hồn. mắt mở to không thể tin. 'Ý nàng là...'

" Nếu đây là phòng ta thì ngươi... về phòng của ngươi nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay thật mệt mỏi"

" Ta..." – Đây vốn là phòng của hắn đương nhiên cũng là phòng của nàng, bây giờ bị nàng thẳng thừng đuổi đi, chẳng phải hắn chỉ có thể đến thư phòng ngủ thôi sao?

Thấy Thẩm Ngạn mờ mịt đứng tại chỗ, Tống Ngưng buồn bực lên tiếng:

" Thẩm đại tướng quân à, ngươi không sợ nhưng ta sợ sẽ bị tình nhân của ngươi trả thù lắm a"

" Ta..." – Không đợi Thẩm Ngạn lên tiếng trả lời, Tống Ngưng đã đẩy hắn ra ngoài phòng.

CHƯƠNG 4: ÂM MƯU LIỄU THÊ THÊ

Đứng ngoài cửa phòng, Thẩm Ngạn cười khổ. Nàng quên hắn? Sao có thể như vậy? Mọi việc sau khi hắn trọng sinh dường như thay đổi không còn như trước kia nữa.

Thẩm Ngạn bước về phòng. Thay bộ lễ phục đỏ thẫm bằng một bạch y nhẹ nhàng. Lúc hắn đang trên đường đến thư phòng thì gặp Liễu Thê Thê đang đi về phía hắn.

Thư phòng

Liễu Thê Thê bưng bình trà chậm rãi rót vào ly cho Thẩm Ngạn. Hắn rất bất đắc dĩ a.

----------một khắc trước----------

Thẩm Ngạn gặp Liễu Thê Thê trên hành lang thư phòng. Tuy không muốn gặp mặt cô ta nhưng ít nhất phải chào hỏi a.

" Khuya rồi sao ngươi còn chưa ngủ mà còn ở đây?"

Liễu Thê Thê cầm tay hắn, dùng đầu ngón tay mình khẽ viết vào lòng bàn tay hắn:

'Vậy còn huynh, sao không ở tân phòng?'

Lời Liễu Thê Thê lần nữa như đao kiếm dày xéo tâm Thẩm Ngạn, cố đè nén đau xót hắn chỉ cười khẽ. Liễu Thê Thê nhìn thấy hắn như thế ánh mắt lóe lên ánh sáng rồi vụt tắt, sau đó viết tiếp:

'Huynh muốn uống trà hạnh nhân không, muội pha cho huynh'

" Vậy... cũng được, vào thư phòng đi"

-----------hiện tại----------

Cầm chung trà hạnh nhân trên tay, đặt lên môi, Thẩm Ngạn thầm nghĩ: 'Mọi chuyện cứ như lúc trước, ra khỏi tân phòng, thay y phục sau đó gặp Liễu Thê Thê, cũng uống trà hạnh nhân, nhưng chỉ khác địa điểm thôi, rồi... rồi... lúc đó sau đó khi uống trà thì cơ thể nóng dần lên rồi cùng Liễu Thê Thê...

Lúc trước, khi tỉnh dậy phát hiện là Liễu Thê Thê không một mảnh vải che thân cùng những vết đỏ hồng trên thân thể hắn cũng không nghĩ nhiều vì cô ta là người cứu hắn, là người hắn yêu. Cho đến khi biết được sự thật thì hắn lại nảy sinh một cảm giác kì lạ như là... cực chán ghét. Nghĩ đến đây hắn lại buông ly trà xuống mắt khẽ liếc nhìn sắc mặt có chút cứng nhắc của Liễu Thê Thê hắn lại càng chắc chắn cô ta đã hạ xuân dược trong trà của hắn. Trong lòng hắn lại càng chán ghét cô ta hơn. Thầm nghĩ mau chóng đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt, tránh làm A Ngưng hiểu lầm, ảnh hưởng đến tình cảm của hắn và nàng. Thẩm Ngạn lại lên tiếng:

" Muội cũng uống đi" rồi bưng ly trà lên nhấp một ngụm. Dù sao tác dụng của loại xuân dược này chắc cũng không mạnh lắm, dùng nội công bức ra hẳn là có thể đi.

Liễu Thê Thê thấy Thẩm Ngạn uống trà cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Loại xuân dược nay vốn không thể chỉ dùng nội lực là có thể bức hết ra được. Thẩm Ngạn mặc dù có nội công thâm hậu nhưng cũng chỉ có thể ap chế được một phần dược tính của xuân dược, lượng thuốc còn lại làm cho ý thức của Thẩm Ngạn càng ngày càng mơ hồ, cơ thể cũng vì suy yếu mà trên trán cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Ngạn vội ra lệnh đuổi khách:

" Thê Thê, muội về phòng nghỉ đi, ta..." Chưa dứt lời Thẩm Ngạn đã gục xuống bàn.

Liễu Thê Thê dìu Thẩm Ngạn vào phòng trong, đặt hắn lên giường, từ cúi người xuống.

----------sáng hôm sau---------

Ánh nắng sớm đùa nghịch len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên dáng hai người đang nằm trên giường. Nữ nhân gối đầu lên tay nam nhân, hai cánh tay cũng vòng qua eo nam nhân mà ôm chặt. Nam nhân nhẹ rung hàng mi dài, chậm rãi mở mắt, do chưa thích ứng được với ánh sáng nên mắt lại nhắm chặt rồi mở ra. Thẩm Ngạn tỉnh dậy, cảm thấy trên tay có cảm giác nặng, eo cũng có người ôm chặt, nên chậm rãi chuyển con ngươi nhìn sang bên cạnh. Thấy Liễu Thê Thê nằm bên cạnh, thân thể không mảnh vải, da thịt còn lưu lại những vết hồng ngân liền hiểu rõ.

Thì ra hắn cố gắng đến đâu cũng không tránh khỏi số mệnh, hắn đã cùng Liễu Thê Thê... Ông trời tại sao lại khiến hắn lặp lại sai lầm này một lần nữa... Hắn không cam tâm. Tại sao cho hắn cơ hội trọng sinh lại không cho hắn cơ hội được chuộc lỗi với A Ngưng chứ? Mím chặt môi, mi tâm cũng nhíu chặt lại. Thẩm Ngạn nhìn sang người bên cạnh một lần nữa, con ngươi ngoài một mảnh lạnh băng không gợn sóng thì còn pha lẫn chán ghét. Đưa tay muốn lấy tay Liễu Thê Thê ra khỏi người, lại thấy Liễu Thê Thê rung mi mở mắt ra. Cô ta dùng ánh mắt nhu tình lẫn chút thẹn thùng nhìn Thẩm Ngạn. Thẩm Ngạn khiêu mi che đi ánh sáng trong mắt, cất giọng nhàn nhạt:

" Ta có lỗi với muội. Ta sẽ chịu trách nhiệm"

Sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại y phục của bản thân. Liễu Thê Thê cũng thẹn thùng đứng lên mặc quần áo vào. Lúc Liễu Thê Thê xốc chăn đứng lên, Thẩm Ngạn nhìn thấy một thứ làm cho tâm tình đang ở đáy địa ngục của hắn bỗng dịu đi một chút nhưng chán ghét dành cho Liễu Thê Thê thì càng nhiều hơn.

CHƯƠNG 5: LIỄU THÊ THÊ VÔ SỈ

Lúc Liễu Thê Thê xốc chăn đứng lên, Thẩm Ngạn nhìn thoáng qua vết thương nhỏ ở đầu ngón tay cô ta. Rồi lại nhìn xuống vết máu ở trên giường. Máu không khô và sậm như đã được nhỏ xuống tối qua mà giống như máu tươi động lại một chỗ, hoàn toàn không giống như vết máu xử nữ mà hắn gặp lúc trước ( ý là chuyện lúc trước trọng sinh).

(NG: Trời ơi có cần để ý vậy luôn không????

TP: Kiếp trước có kinh nghiệm nha!!!^^)

Vậy có nghĩa là.... Một đạo ánh sáng xẹt qua đáy mắt được Thẩm Ngạn nhanh chóng cúi đầu rửa mặt che giấu ngay. Thật tốt...hắn cùng Liễu Thê Thê không....

************

Liễu Thê Thê từ thư phòng bước ra, chậm rãi bước về phía Hà Phong viện. Dọc đường đi cô ta luôn cúi đầu nên không ai thấy trong mắt cô ta ngập tràn tia sáng lạnh băng đầy oán hận. Nhớ lại tối hôm qua, mắt cô ta càng sắc lạnh hơn, đôi tay cũng nắm chặt lại.

-------------tối hôm qua-----------

Sau khi dìu Thẩm Ngạn lên giường, giúp hắn cởi giày, Liễu Thê Thê cúi người xuống làm một số động tác 'kích tình' nhưng làm đi làm lại cũng không thấy phản ứng gì từ Thẩm Ngạn. Cô ta quyết định cởi y phục của mình sau đó tiếp tục 'khiêu khích' Thẩm Ngạn. Lúc y phục của hai người thoát gần hết, cô ta hoàn toàn thất vọng khi Thẩm Ngạn không có bất kì hành động gì. Mắt thấy trời sắp sáng, Liễu Thê Thê đưa tay rút trâm cài trên tóc đâm mạnh vào đầu ngón tay của mình, máu đỏ tươi theo đầu ngón tay nhỏ xuống nở rộ trên chăn ngủ trắng tinh. Nhìn vệt máu hiện ra trên chăn, Liễu Thê Thê nở nụ cười thỏa mãn. (NB, NG: Đoạn này TP viết, not me)

*******Vài ngày sau*******

Trong phủ tướng quân, mọi người đều biết đêm tân hôn, tướng quân sau khi vào tân phòng không bao lâu liền ra ngoài với sắc mặt không tốt, còn cùng Thê Thê cô nương cả đêm ở trong thư phòng. Gia nhân trong phủ lúc này đối với Tống Ngưng vừa tân hôn liền bị thất sủng lại có nhièu thái độ khác nhau.

Tống Ngưng đi dạo nghe thấy lời bàn tán bên người cũng chỉ hờ hững không để ý đến. Nàng vốn cũng chỉ muốn an ổn sống ở đây, qua nữa năm sau khi lấy được hưu thư thì rời đi nên cũng không muốn quản việc Thẩm Ngạn tam thê, tứ thiếp. Đang định ra khỏi hoa viên, Tống Ngưng lại chợt phất hiện nửa mảnh ngọc bội quen thuộc phía trước. Tống Ngưng tháo nửa mảnh còn lại đang đeo trên cổ xuống, ráp chúng lại với nhau thì một lục y nữ tử vội ngăn lại động tác của nàng. Vươn tay định lấy ngọc bội trên tay Tống Ngưng lại bị nàng nhanh tay đeo trở lại vào cổ. Liễu Thê Thê dời mắt từ nửa miếng ngọc bội lên nhìn Tống Ngưng. Nhìn thấy nàng, Liễu Thê Thê giật mình, rụt tay lại, trên mặt là vẻ bối rối cùng hoảng sợ. Nhấc chân muốn chạy nhưng bị câu hỏi của Tống Ngưng làm khựng lại.

" Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Liễu Thê Thê mở to mắt không thể tin nhìn Tống Ngưng. 'Cô ta hỏi vậy là sao? Lẽ nào...' Trong mắt xẹt qua tia mừng rỡ, chưa kịp có động tác tiếp theo thì tiếng nói ôn nhuận nhưng xa cách phía sau vang lên làm Liễu Thê Thê khựng lại.

" Liễu cô nương, ta có thể tự tìm được không cần nàng giúp đỡ."

Bóng dáng bạch y nam tử càng ngày càng gần. Nam tử mặc bạch y, khuôn mặt tuấn mĩ, tóc đen vấn gọn, khí chất tiêu sái, hiên ngang nhưng cũng thanh nhã xuất trần.

'Lần trước không nhìn kĩ, bây giờ mới thấy Thẩm Ngạn này cũng là một mĩ nam tử.'

Trong khi Tống Ngưng đang cảm thán, Thẩm Ngạn cũng chăm chú nhìn nàng. Trước kia, hắn chưa bao giờ để ý đến dung mạo của nàng, đến lúc nàng chìm trong mộng ảo hoa tư mà chết đi cũng không thể xem được diện mạo của nàng đẹp ra sao. Khi quyết định ở mãi trong mộng thì thân thể của nàng cũng bị Quân Phất theo yêu cầu của nàng mà hỏa tán, nên cho đến lúc cuối hắn cũng không thể nhìn thấy mặt nàng. Trong mắt Thẩm Ngạn xẹt qua tia cảm xúc phức tạp, áy náy, có hối hận, có kiên định, còn có... ôn nhu...

Trước kia không nhớ rõ nên bây giờ Thẩm Ngạn nhìn càng chăm chú nữ tử xinh đẹp trước mắt. Tống Ngưng một thân bạch y (NG: mặc đồ cặp kìa), tóc vấn lên cao bằng một cây trâm bạc, tay đeo vòng ngọc, khí chất thản nhiên cũng kiên cường, khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên. Thẩm Ngạn càng nhìn càng kinh diễm, giật mình, lại không tự chủ được mà mê luyến, thất thần. Lúc trước, hắn chưa bao giờ nghĩ Tống Ngưng xinh đẹp như thế, hắn chỉ cảm thấy nàng là người điêu ngoa, ác độc (vụ hại Liễu Thê Thê leo núi sẩy thai ấy), luôn phá hoại tình cảm của hắn cùng Liễu Thê Thê. Lúc đó, nàng nhìn hắn luôn có một tia tình ý ẩn sâu trong đáy mắt, chỉ là hắn không quan tâm và cũng không hiểu hay chính xác hơn là không muốn hiểu, còn bây giờ trong con ngươi hắc diệu một mảnh trong suốt nhìn hắn như người xa lạ, không có một tia tình cảm dư thừa nào.

Thẩm Ngạn cuối đầu che đi cảm xúc mất mác trong mắt lại nhìn thấy ngọc bội được đeo trên cổ Tống Ngưng. Hắn không muốn nàng thu hồi nửa phần ngọc bội đó. Lúc trước chẳng phải đã nói đó là ngọc bội định tình của bọn họ sao.

" A Ngưng, đó là ngọc bội của ta, nàng trả lại cho ta được không?"

Tống Ngưng đưa mắt hết nhìn ngọc bội trên cổ lại nhìn Thẩm Ngạn. Mày liễu khẽ nhíu, Tống Ngưng nhàn nhạt lên tiếng:

" Tướng quân, ngươi có nhầm lẫn gì không? Đây rõ ràng là ngọc bội của ta, tuy ràng không biết tại sao một nửa kia lại ở chỗ ngươi nhưng bây giờ vật hoàn nguyên chủ là điều đương nhiên. Cảm ơn ngươi đã giúp ta bảo quản nó trong thời gian qua. Nếu ngươi thích ta cũng có thể tặng ngươi một cái khác..."

" Không cần..." Lời chưa nói hết đã bị cắt ngang.

" Nếu ngươi không cần thì thôi. Ta còn có việc đi trước không ở đây cản trở các ngươi" Không đợi đáp lời đã xoay người rời đi.

" A Ngưng, ta..." Thẩm Ngạn mở miện muốn giải thích nhưng người đã đi xa còn có thể nói gì. (NB: em đi xa quá, em đi xa anh quá...)

Cái cảm giác nói không thành lời, hít thở không thông, tâm đau đớn như muốn vỡ vụn này là lúc ta không nghe nàng giải thích rồi cùng Liễu Thê Thê rời đi sao. Ta hiểu rồi, ta cảm nhận được...ha ha...

Thẩm Ngạn đè nén cảm xúc trong lòng, nhìn Liễu Thê Thê nói, giọng có chút vô lực:

"Liễu cô nương, ta hơi mệt, ta về phòng trước, nàng cứ tự nhiên." Rồi cất bước bỏ đi.

Liễu Thê Thê đứng một mình trong đình, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng Thẩm Ngạn khuất dần.

676913911","port":443,"probability":1.0,"protocol_str":"quic"}]},"r17---sn-4g57km7z.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":316535}},"r17---sn-5hnednel.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":410719}},"r17---sn-p5qlsn7s.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":374034}},"r17---sn-p5qlsn7y.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":280636}},"r17---sn-p5qlsnez.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":335362}},"r17---sn-p5qlsnl7.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":415149}},"r17---sn-p5qlsnsz.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":313016}},"r17---sn-q4f7dm7z.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":266306}},"r18---sn-5hne6nek.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":408273}},"r18---sn-5hne6ner.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":366953}},"r18---sn-ab5l6m7s.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":497620}},"r18---sn-p5qlsn6z.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":281128}},"r18---sn-p5qlsn7y.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":282549}},"r18---sn-p5qlsnes.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":288029}},"r18---sn-p5qlsnsl.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":327392}},"r18---sn-vgqs7n7y.googlevideo.com:443":{"alternative_service":[{"expiration":"13104830171612615","port":443,"probability":1.0,"protocol_str":"quic"}]},"r18---sn-vgqs7nel.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":274724}},"r19---sn-25g7sm7s.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":340430}},"r19---sn-5hnednee.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":415798}},"r19---sn-nwj7km7d.googlevideo.com:443":{"alternative_service":[{"expiration":"13101876104482874","port":443,"probability":1.0,"protocol_str":"quic"}],"network_stats":{"srtt":252763}},"r19---sn-p5qlsne6.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":283571}},"r19---sn-p5qlsne7.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":485070}},"r19---sn-p5qlsnee.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":462725}},"r19---sn-p5qlsnel.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":281357}},"r19---sn-p5qlsnes.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":285775}},"r19---sn-p5qlsnly.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":298325}},"r19---sn-p5qlsnsl.googlevideo.com:443":{"alternative_service":[{"expiration":"13101660675747482","port":443,"probability":1.0,"protocol_str":"quic"}]},"r19---sn-vgqs7n7e.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":372716}},"r19---sn-vgqs7nel.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":277046}},"r2---sn-25g7sm7s.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":410445}},"r2---sn-a5m7zu7l.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":272998}},"r2---sn-i3b7rn7r.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":84362}},"r2---sn-i3b7rnee.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":118095}},"r2---sn-i3b7sney.c.docs.google.com:443":{"alternative_service":[{"expiration":"13092315968238522","port":443,"probability":0.01,"protocol_str":"quic"}]},"r2---sn-i3beln76.googlevideo.com:80":{"alternative_service":[{"expiration":"13101805430804757","port":80,"probability":0.0,"protocol_str":"quic"}]},"r2---sn-p5qlsn7s.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":291533}},"r2---sn-p5qlsn7y.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":293205}},"r2---sn-p5qlsnez.googlevideo.com:443":{"network_stats":{"srtt":317881}

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro