Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hai người bi thúc giục xuyên qua

Đầu mùa xuân ánh, nắng tươi sáng, gió xuân mềm nhẹ.

Trong biệt viện Tần gia, những đóa hoa nhỏ theo thứ tự nở ra, xa xa có thể ngửi được từng trận mùi hoa.

Chỗ biệt viện, một nam một nữ sóng vai ngồi nói chuyện phiếm. 

"Trần Cảnh, ở thời đại của ngươi, cơm Tây thật sự ăn ngon lắm sao?" Nữ tử bộ dạng thanh tú,
dung nhan tuyệt sắc, lúc này đang nâng cằm, vẻ mặt tò mò nhìn nam tử kêu Trần Cảnh.

Trần Cảnh cái đầu vừa phải, thoáng có chút mập ra, nếu không nhìn hắn hơi hơi hở ra cái bụng nhỏ, vẫn là thập phần dễ xem.

"Ăn ngon thật không đến mức, chính là hơi có chút tư tưởng, nếu là nam nhân mời nữ nhân đi ăn cơm Tây, buổi tối hơn phân nửa đều là có thể được. . ." Trần Cảnh nói xong, cái tay liền hướng về phía thắt lưng nữ tử, nữ tử vòng eo tinh tế, đối với nam nhân là trí mạng hấp dẫn, nhưng Trần Cảnh mới vừa đưa tay tới, nữ tử cánh tay liền đánh một cái lên lưng hắn.

"Ta nói với ngươi nhiều lần, nữ nhân chúng ta không phải tùy ý nam nhân các ngươi đùa giỡn, chúng ta tuy là vợ chồng, nhưng ta với ngươi cũng không có cảm tình, ngươi không cần lại đánh ta chủ ý, ta là thật sự, cũng không giống các ngươi – chỉ là chơi đùa." Nữ tử nói xong hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không tính đặc biệt tức giận, đối với Trần Cảnh hành vi, nàng đã sớm tập mãi thành thói quen.

Trần Cảnh gặp thất bại, không khỏi cười khổ một chút, nữ nhân này kêu Tần Uyển, cùng hắn đều là linh hồn xuyên qua, khác biệt chính là hắn theo hai mươi mốt thế kỷ xuyên qua tới, mà Tần Uyển là theo đường hướng Vũ Tắc Thiên thời kì xuyên qua tới.

Hắn nghĩ đến chính mình có thể rất nhanh thu phục nàng, ai có thể ngờ rằng, hai người xuyên qua đã nửa tháng, chính mình ngay cả tay nàng đều chưa đụng đến, nếu ở thời đại của hắn, trên giường cũng không biết vài lần.

Rơi vào đường cùng, Trần Cảnh cũng chỉ phải từ bỏ, sau đó lại cùng Tần Uyển tán gẫu một ít chuyện tình, giống như nói Vũ Tắc Thiên có phải hay không thật sự có rất nhiều nam sủng.

Hai người tìm hiểu như vậy đã rất nhiều ngày, cả hai đối với nhau đều đã rất quen thuộc.

Trần Cảnh trước khi xuyên qua là bác sĩ số một trong nước, y thuật cao minh, có thể nói là không người không biết, không ai không hiểu, đáng tiếc chính là, có lần, hắn giúp một người con gái kiểm tra thân thể, thực bình thường, nhưng ai biết nữ nhân kia là trốn lão công của nàng tìm đến hắn để xem bệnh, kết quả lão công của nàng nghi ngờ nàng ở bên ngoài yêu đương vụng trộm, lén lút theo dõi.

Hắn đang muốn xốc lên quần áo của nữ nhân kia để kiểm tra thân thể, nhưng lão công của nàng lập tức vọt vào, đánh một quyền khiến hắn bất tỉnh, chờ hắn tỉnh lại, đã tới Lạc Dương địa giới, vào thân thể của một thiếu niên cũng kêu Trần Cảnh.

Trần Cảnh này trước kia là cái người đọc sách, hơn nữa tài tình cũng không tệ lắm, đáng tiếc là không được tiến sĩ.

Cuối cùng biến thành rất là nghèo túng, khi sắp không chịu nổi, Trần Cảnh bị Tần Thiên của Tần gia coi trọng, khiến cho hắn cùng nữ nhi Tần Uyển của Tần Thiên quyết định hôn sự.

Trần Cảnh thành người ở rể, khi Tần Thiên còn sống thì tốt một chút, có điều, so sánh an phận, nhưng sau lại, Tần Thiên nhiễm bệnh qua đời, hắn liền trở nên có chút không kiêng nể gì, không chỉ có cả ngày ở bên ngoài lêu lổng, rượu say xong, trở về còn cùng Tần Uyển cãi nhau, thanh danh rất kém, có một lần cãi đến ầm ĩ, hai người liền đánh nhau, kết quả đều ngất đi.

Vì vậy, mới bị Trần Cảnh cùng Tần Uyển chiếm cứ thân thể.

Về phần Tần Uyển, trước kia là ngự trù(đầu bếp) của Vũ Tắc Thiên, cơm canh của Vũ Tắc Thiên đều là nàng phụ trách, có một lần bị người hãm hại, hạ độc trong đồ ăn. Sau khi bị phát hiện, Vũ Tắc Thiên nghĩ rằng nàng muốn mưu hại mình, liền sai người đem nàng trượng tễ .

Trượng tễ sau liền vào thân thể Tần Uyển.

Hai người một lần nữa đạt được tánh mạng, đối với lẫn nhau đều rất hiếu kỳ, cho nên thường xuyên ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, mà loại tình huống này, khi trước Trần Cảnh cùng Tần Uyển không bao giờ có.

Có điều là, hai người tuy rằng thường xuyên nói chuyện phiếm hiểu biết lẫn nhau, nhưngTrần Cảnh muốn xuống tay với Tần Uyển, cũng vài lần đều nhận lấy thất bại, điều này làm cho hắn thực buồn bực, chính hắn một đời xuyên qua tới, như thế nào liền không làm được gì nữ nhân này?

Mỗi ngày buổi tối hai người ngủ ở cùng gian phòng, chính là đối mặt mỹ nhân Tần Uyển, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, đối với Trần Cảnh là một nam nhân bình thường, là một việc vô cùng khó khăn

Hai người hàn huyên xong, Trần Cảnh có điểm không cam lòng, vì thế liền hỏi Tần Uyển: "Uyển muội, ngươi nói chúng ta hai người đều là vợ chồng , ngươi cũng không thể cùng ta ly hôn, không bằng ngươi nhận ta, như thế nào?"

Tần Uyển nói: "Tuy rằng ta là theo thời Đường tới, nhưng là trượng phu của ta phải là một nam tử hán mới được, ngươi chừng nào thì làm được, ta mới đồng ý ngươi động đến ta, có điều nhìn ngươi cả ngày dịu dàng nghĩ muốn lừa ta, khẳng định là làm không được một cái đầu đội trời, chân đạp đất nam tử hán."

Bị tần uyển khinh bỉ, Trần Cảnh có điểm tức giận, nói: "Ai nói? Ta có hơn một ngàn năm tri thức, y thuật còn rất cao minh, chẳng lẽ ở trong này không làm gì ra trò?"

Tần uyển cười hắc hắc: "Những gì ngươi nói ta chưa nhìn thấy, ngược lại, sự háo sắc của ngươi quá rõ ràng."

"Uyển muội lời ấy sai rồi, phu quân ta không phải háo sắc, chỉ là ở thời đại của chúng ta, mọi người đều rất phóng khoáng, ta mới vừa xuyên qua lại đây, nhất thời không thích ứng được thôi."

Tần Uyển bĩu môi, hiển nhiên không tin lời Trần Cảnh. Hắn không lừa được nàng, trong lòng cũng có chút gấp, hí mắt ngắm một chút Tần Uyển, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế nói: "Uyển muội, hai thân thể của chúng ta khẳng định từng viên phòng (động phòng, ngươi kiên trì như thế thật không có ý nghĩa, không phải sao?"

Tần Uyển liếc một cái Trần Cảnh, nói: "Thân thể ta đã kiểm tra qua, vẫn là hoàn hảo, ngươi cũng đừng giả bộ hồ đồ, Tần Uyển tới cùng cũng không thích Trần Cảnh, sau khi hai người thành thân căn bản là không có làm cho hắn động vào nàng."

Nói xong, Tần Uyển có chút đắc ý giương cằm, trong sạch đối với một nữ nhân mà nói quá trọng yếu , may mắn, nàng xuyên qua người này là trong sạch.

Trần Cảnh nghe Tần Uyển nói ra lời này, cũng không tiếp tục nói chuyện này, kỳ thật Trần Cảnh là một người không tồi, chỉ là sau này lại quá xui xẻo, thành người ở rể không nói, phu nhân còn không cho chính mình chạm vào người, việc này chắc ai cũng không chịu nổi, có lẽ vậy nên hắn mới cả ngày ở bên ngoài uống rượu vui chơi.

Lúc sau, Trần Cảnh đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, bởi vì tới nơi này không quá quen thuộc, hắn còn không có đi ra ngoài dạo, hôm nay thời tiết không tồi, hắn chuẩn bị đi giải sầu.

Nhưng Trần Cảnh mới vừa đứng dậy, chuẩn bị rời đi, Tiểu Chiêu – nha hoàn của Tần Uyển đột nhiên vội vã chạy tới: "Tiểu thư, cô gia, Đại lão gia cho các ngươi đi phòng khách, nói là có việc nói với các ngươi."

Vừa nghe Đại lão gia có việc tìm bọn họ, Trần Cảnh cùng Tần Uyển hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, Đại lão gia tìm bọn họ, khẳng định không có chuyện tốt.

--------------------------

  (Chuyện do Hồng Anh dịch, vui lòng không đem đi nơi khác ngoài: https://honganhabc.wordpress.com)  

-------------------------

Chương 2: Nương tử rất có khí phách

Tần gia Đại lão gia tên Tần Phong, là đại ca của phụ thân Tần Uyển, cũng chính là Tần Uyển đại bá.

Bây giờ hắn như là gia chủ của Tần gia, cả Tần gia đều là của hắn.

Theo lý thuyết Tần Phong là đại bá của Tần Uyển, bọn họ quan hệ hẳn là rất tốt, nhưng trên thực tế đều không phải là như thế.

Khi Tần Thiên còn sống, năng lực so sánh với Tần Phong mạnh hơn rất nhiều, cho nên việc làm ăn của Tần gia cơ bản đều là Tần Thiên quản lý, dựa theo ý của Tần Uyển – ông nội Tần Hùng, Tần gia về sau phải giao cho Tần Thiên đến quản.

Tần Thiên là đệ đệ, nhưng lại phải chưởng quản Tần gia, Tần Phong làm đại ca, ở trong lòng sao có thể thoải mái?

Mà việc đời khó lường, Tần Thiên ở vài năm, đột nhiên sinh bệnh qua đời, Tần gia thực tự nhiên liền giao cho Tần Phong trong tay; Tần Thiên qua đời, Tần Uyển ở Tần gia không có nơi dựa vào, địa vị xuống dốc không phanh.

Bởi vì phía trước bị Tần Thiên chèn ép, Tần Phong đối với vị chất nữ cũng không ưa thích, lúc rảnh rỗi thường xuyên đến tìm nàng gây sự, về phần Trần Cảnh – người ở rể, hắn liền càng không để vào mắt.

Tần Thiên còn sống thì tốt một chút, Tần Phong ít nhất cũng không dám chẳng kiêng nể ai như vậy, từ khi Tần Thiên không còn, Tần Phong liền không có ai trói buộc, đã có thể càng thêm không kiêng nể gì.

Năm đầu tiên Tần Thiên mất, Tần Phong đã đi tìm Tần Uyển gây sự không biết bao nhiêu lần, hiện tại trừ bỏ Tần Uyển nha hoàn Tiểu Chiêu còn biết mình là tiểu nhân, còn lại, cả Tần phủ không còn ai coi Tần Uyển là chủ nhân.

Hiện giờ Tần Phong tìm bọn họ, khẳng định không có gì chuyện tốt, hai người lẫn nhau nhìn liếc mắt một cái, quyết định đi xem.

Có lẽ trước kia Trần Cảnh cùng Tần Uyển hai người chỉ có thể tùy ý bọn họ bắt nạt, nhưng là hiện tại, bọn họ hai người cũng không phải là tùy ý cho người khác bắt nạt.

Hai người trên chuyện này, trái lại thực giống nhau.

Quyết định xong, cả hai trực tiếp hướng phòng khách đi đến, trên đường gặp được quý phủ hạ nhân, hạ nhân đối bọn họ rất là khinh thường, giống như căn bản không có nhìn đến hai người bọn họ.

Hai người đi vào phòng khách, thấy Trần Phong – dáng người so với Trần Cảnh mập hơn rất nhiều, đang ngồi ở nơi đó uống trà.

Nhìn thấy hai người bọn họ cũng không mời bọn họ ngồi xuống, thưởng thức xong trà liền tặc lưỡi, lúc này mới chậm rì rì nói: "Chất nữ, có chuyện đại bá ta sớm nghĩ muốn đối với ngươi nói, chính là đoạn thời gian trước kia ngươi bị thương, bá phụ sợ ngươi không lòng dạ nào dưỡng thương, nên mới ngừng một đoạn thời gian, sau khi nghe quý phủ hạ nhân nói ngươi đã muốn tốt lắm, lúc này mới quyết định nói cho ngươi."

Nói là rất êm tai, nhưng là lại làm cho người ta không – cảm – giác một chút chân thành, Tần Uyển đôi mi thanh tú nhíu lại, nói: "Bá phụ có cái gì nói mời nói đi, chất nữ đích bệnh đã muốn tốt lắm."

Tần Phong gật gật đầu: "Là như vậy, từ ngươi ông nội ốm chết sau, Tần gia của chúng ta sinh ý xuống dốc không phanh, đã muốn nuôi không nổi người nhiều như vậy, cho nên ý bá phụ là, ngươi cùng Trần Cảnh có thể khác tìm chỗ khác ở?"

Hiện giờ quý phủ không ai thay Tần Uyển làm chỗ dựa, Tần Phong mới không rảnh rỗi mà nuôi hai người bọn họ.

Ý bên trong lời nói của hắn đã thực hiểu được, hắn phải đuổi người. Nghe nói Tần Phong phải đuổi người, Trần Cảnh trong lòng nhất thời trầm xuống, không được ở tần phủ, chẳng lẽ hai người bọn họ ra đường ở?

Trong lòng có điểm tức giận, Trần Cảnh bật người đứng dậy: "Đại bá, Tần gia sinh ý nếu không tốt, nhưng vẫn còn có thể nuôi hai người, cho dù phải đuổi người, cũng có thể là hạ nhân mà không phải chúng ta đi?"

Trần Cảnh xưa đâu bằng nay, cố gắng một chút, thật ra cũng có chút khí khái, Tần Phong gặp Trần Cảnh như thế, nhất thời ngưng ngưng mi, hai người bọn họ nếu là trực tiếp rời đi, hắn còn có thể nói nhẹ nhàng, hiện giờ Trần Cảnh như thế, nhưng thật ra chọc giận hắn.

"Hạ nhân? Hừ, hạ nhân còn có thể vì quý phủ làm chút chuyện, còn hai người các ngươi? Cả ngày sự tình gì cũng không làm, còn muốn làm cho ta nuôi không các ngươi, cửa đều không có, trên bàn có một chút bạc vụn chính xem như ta bố thí cho các ngươi, nếu là bị đuổi vội đi, các ngươi cái gì đều không có."

Tần Phong giận dữ, cũng không có sắc mặt hòa nhã ,vốn không thích hai người kia, Trần Cảnh còn dám cùng hắn già mồm, không phải là muốn nghe chửi sao?

Nói xong, Tần Phong trong lòng rất là đắc ý, trước kia Tần Thiên, Tần Hùng còn sống, hắn nào dám cùng Tần Uyển phát giận, nhưng hiện tại không giống, hắn là gia chủ của Tần gia, cho dù Tần Uyển quỳ xuống khóc hô cầu chính mình, cũng vô ích, chính mình nói cái gì chính là cái gì.

Nhưng Tần Uyển cũng không có quỳ xuống khóc hô cầu Tần Phong, ngay tại khoảnh khắc Tần Phong xé rách mặt, Tần Uyển nhất thời hừ lạnh một tiếng: " Tần gia? lão nương còn không nghĩ ở đây đâu."

Nói xong, Tần Uyển xoay người liền đi ra ngoài, Đại Đường nữ nhân cũng không mất hào khí, đặc biệt nữ nhân thời kì Vũ Tắc Thiên, lại so với nam nhi còn muốn có bản lĩnh, Tần Uyển ở Vũ Tắc Thiên bên cạnh nhiều năm, cũng dưỡng một ít khí phách.

Vốn không phải là Tần gia nữ nhân, rời đi cũng liền đi. Tần Uyển nói đi là đi, nhưng thật ra làm cho Tần Phong không có dự đoán được, hắn gặp Tần Uyển không cầu chính mình, trong lòng giận dữ, một tay chỉ vào Tần Uyển, nói: "Được, ngươi có cốt khí, ngươi đi rồi cũng đừng trở về."

Mắng xong, gặp Trần Cảnh còn ở bên cạnh, nghĩ đến Trần Cảnh kẻ bất lực này sẽ cầu xin, bởi vậy cũng không cho hắn sắc mặt, mắng: "Ngươi cầu xin càng vô dụng."

Trần Cảnh thật không nghĩ tới người vợ của mình có cốt khí như vậy, trái lại làm cho hắn có điểm nhìn với cặp mắt khác xưa, thấy Tần Phong một bộ đáng ghê tởm sắc mặt, không khỏi bĩu môi: "Cũng không phải, ta sẽ không cầu ngươi, ta chỉ là cầm lại của chúng ta ngân lượng thôi." Nói xong, Trần Cảnh đem trên bàn bạc vụn một long thu vào trong tay áo.

Xoay người cũng đi ra ngoài, tuy rằng hắn cảm thấy được Tần Uyển vừa rồi thực khí phách, nhưng là không có tiền như thế nào có thể đi?

Hắn là cái người thực tế, sĩ diện muốn, bạc cũng muốn, hơn nữa hắn cảm thấy thu được bạc rất khí phách, sẽ làm Tần Phong cảm thấy càng không thoải mái. Quả nhiên, Trần Cảnh cầm bạc bước đi, Tần Phong nhất thời tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chưa thấy qua người nào vô sỉ như vậy, cầm chính mình bạc còn cùng chính mình đối lập.

Nhưng hắn sinh khí cũng không có biện pháp, vừa rồi hắn nói rõ ràng nếu chính bọn họ đi, bạc trên bàn chính là của bọn họ, Trần Cảnh lấy đi giống như cũng không có gì đi?

"Vô sỉ, vô sỉ, ngươi không xứng là người đọc sách. . . Có bản lĩnh ngươi đừng lấy. . ." Tần Phong ở phía sau mắng.

Trần Cảnh cũng không quan tâm, rất nhanh liền đuổi theo Tần Uyển, hắn mới vừa đuổi theo Tần Uyển, Tần Uyển liền liếc trắng mắt: "Thời đại các ngươi mọi người như vậy không có kiềm chế sao?"

"Nương tử lời ấy sai rồi, kiềm chế thứ này có thể có, nhưng là phải tiến hành cùng lúc." Tần Uyển hừ một tiếng, không khỏi nhanh hơn cước bộ.

Trần Cảnh thấy vậy, lắc lắc đầu, trong lòng thầm than, ngươi cho là phu quân ta nghĩ chỉ là chút bạn vụn? Nếu không biết chúng ta hai người không có một chút bạc tích tụ, xem bệnh ăn cơm đều đem những thứ có thể đổi đều đổi thành bạc, ta mới không hiếm lạ Tần Phong một chút bạc vụn đâu.

Người có cốt khí là chuyện tốt, nhưng nếu ngươi đói chết, cốt khí cũng liền trở nên đê tiện lên. Thế kỷ hai mươi mốt Trần Cảnh cũng không quá coi trọng cốt khí, nhưng từ đời Đường tới – Tần Uyển cũng không đồng.

Nhưng rất nhanh, Tần Uyển liền cải biến quan niệm của chính mình.

-------------

  (Chuyện do Hồng Anh dịch, vui lòng không đem đi nơi khác ngoài: https://honganhabc.wordpress.com)  

-------------

Chương 3: Không có tiền nửa bước khó đi

Lúc sau, hai người trở lại biệt viện Tần gia, bắt đầu thu dọn hành lý.

Kỳ thật, hai người cũng không có cái gì đáng để thu dọn, ngoài mấy bộ quần áo, còn lại, cho dù một chút đồ dáng giá cũng không có. Bọn họ không đem đi, không phải vì những thứ đó quá lớn, mà là Tần Phong không cho.

Hai người chỉ đơn giản cầm vài bộ quần áo, mang theo Tiểu Chiêu rồi lập tức rời khỏi Tần phủ.

sau khi rời đi Tần phủ, ba người đi trên đường. Từ nhỏ Tiểu chiêu đều đi theo Tần Uyển cho tới bây giờ, cho nên, chỉ cần đi theo Tần Uyển, nàng không cảm thấy có khổ sở. Chỉ là, đi một đoạn đường dài, nàng rốt cuộc vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ. . . chúng ta đi đâu?"

Đúng vậy, không thể trở về Tần gia được, bây giờ bọn họ đi đâu?

Tần Uyển trầm tư, nói: "Trước tiên, tìm khách điếm ở tạm."

Trần Cảnh cười: "Nương tử, đi ở khách điếm phải có tiền."

Tần Uyển sắc mặt khẽ biến, Trần Cảnh lại nói: "Theo ta được biết, nếu không trả tiền, kết quả nhẹ thì bị người đánh một chút, đuổi đi ra ngoài, nặng thì thôi, hắc hắc, hình như là bán vào thanh lâu."

"A. . . . . ." Vừa nghe bán vào thanh lâu, Tiểu Chiêu lập tức trở nên căng thẳng, đôi mắt tội nghiệp nhìn Tần Uyển: "Tiểu thư, Tiểu Chiêu không muốn bị bán tới thanh lâu."

Lúc này, Tần Uyển sắc mặt đã trở lên tái nhợt, bọn họ không có bạc, mà vì sao Trần Cảnh phải nói như vậy. Nguyên nhân là nàng vừa nãy ở Tần phủ khí phách như vậy, còn nói Trần Cảnh không co lễ phép. Nhưng bây giờ không có tiền, chỉ sợ bọn họ không có chỗ ở, có lẽ ngay cả trinh tiết cũng không có.

Do dự một lát, Tần Uyển cảm thấy tạm thời chịu thua là đúng: "Ngươi có bạc không phải sao, ta thấy bạc trên bàn ngươi đều cầm."

Nghe thấy lời Tần Uyểnn, Trần Cảnh biết nàng đang chịu thua, hắn có chút đắc ý, đi vòng quanh Tần Uyển, nói: "Nương tử bây giờ mới biết chỗ tốt của bạc?"

Tần Uyển lông mày hơi cứng lại, Trần Cảnh làm bộ như không biết, tiếp tục nói: "Đó gọi là có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi..."

Trần Cảnh còn chưa nói xong, Tần Uyển lập tức túm lấy y phục hắn, nói: "Bạc đâu?"

Nếu là ở quý phủ, Trần Cảnh lúc này sẽ không sợ hãi, chắc chắn còn muốn cùng nàng cãi nhau, nhưng lúc này trên đường có rất nhiều người đang đi lại, bị Tần Uyển túm y phục thật sự có chút bất nhã. Hắn vội vàng đẩy tay Tần Uyển, nói: "Vội vã làm gì, nếu nương tử đã biết sai, ta làm sao có thể độc chiếm bạc?"

Nói xong, Trần Cảnh đem bạc vụn để vào tay Tần Uyển, Tần Uyển cầm lấy bạc vụn, suy nghĩ một chút, nói: "Một hai ba"

Nghe nói như thế, Trần Cảnh cười cười: "Thì ra nương tử còn có khả năng này. Đúng vậy, chính là một hai ba"

Tần Uyển có tâm khoe khoang, nghe được lời Trần Cảnh, cảm thấy được câu nói của Trần Cảnh có hàm ý khác, nói: "Ngươi cũng biết?"

Trần Cảnh giơ tay, lắc lư trước mặt Tần Uyển: "Nương tử đã quên ta làm cái gì? Ta chính là trung y nổi tiếng, từ nhỏ liền luyện tập bốc thuốc, sức nặng của dược liệu, một khi suy nghĩ thì sẽ biết. Còn ngươi, làm sao mà biết được?"

Tần Uyển có điểm tỉnh ngộ, lập tức mất đi hứng thú khoe khoang, chỉ đơn giản nói: "Luyện cắt thịt"

Nói xong, cất đi bạc vụn, đi tìm khách điếm ngủ trọ. Nhưng bọn họ tìm vào nơi khách điếm, cho dù ba người ở cùng một phòng, tính cả phí ăn cơm, cũng phải năm trăm bạc, bọn họ chỉ có một hai ba bạc, ngay cả ở ba ngày cũng không đủ.

Nếu là những người khác, chắc chắn sẽ ra ngoài thành, ở trong miếu đổ nát, dùng bạc để mua cơm ăn. Nói như vậy, một hai ba bạc dùng để ăn bánh bao, cũng vẫn đủ cho bọn họ ăn tạm nửa tháng.

Nhưng Tần Uyển chưa từng chịu khổ, trước kia lại là đầu bếp của Vũ Tắc Thiên. Cho nên, nàng đương nhiên không chịu chấp nhận, về phần Trần Cảnh, là người có lý trí, nhưng ngại nương tử của mình không có lý trí, hắn đành đi theo nàng.

Như vậy, ba ngươi chạy khắp nơi Long thị trấn, mới tìm được một nhà tên là Tứ Hải Cư, mặc dù khách điếm này tên là Tứ Hải cư, nhưng việc làm ăn rất kém cỏi, cho nên mới miễn cưỡng nhận lấy một hai ba bạc, điều kiện là chỉ cho bọn họ ở đủ ba ngày ba đêm.

Ba người phải ở cùng một phòng, Tiểu Chiêu cùng Tần Uyển ngủ trên giường, Trần Cảnh nằm trên đất, cũng may trời không phải đặc biệt lạnh, Trần Cảnh cũng không lo lắng cảm lạnh.

Ba người nói như thế tốt đẹp, bầu trời dần dần tối, ai cũng không ngủ được.

Trần Cảnh ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn hai nữ nhân đang nằm trên giường: "Nương tử đã ngủ chưa?"

Tần Uyển trở mình, có chút không kiên nhẫn: "Nếu ngươi cứ tiếp tục lúc thì ngồi, lúc thì nằm, ta vĩnh viễn đều không ngủ được."

Trần Cảnh bĩu môi, nghĩ thầm, ngươi nằm dưới sàn nhà thử xem, có thể ngủ mới là lạ. Nhưng tuy trong lòng khó chịu, ngoài miệng lại nói: "Nương tử, nghe nói ngươi nấu ăn rất giỏi?"

"Chuyện này còn phải nói, Thánh Thượng ăn luôn nói ngon."

Trần Cảnh tiếp tục nói: "Nương tử nấu ăn rất giỏi, nếu ngươi làm đầu bếp cho Tứ Hải Cư thì sao? Việc buôn bán của Tứ Hải Cư rất kém, nhất định là vì không có đầu bếp giỏi, nếu nương tử làm đầu bếp ở đây, chúng ta nhất định sẽ có thể ở nơi này lâu hơn."

"Không cần tiếp tục tưởng tượng, Tần Uyển ta đường đường ngự trù, làm sao có thể ở tại một khách điếm rách nát làm đầu bếp nữ."

"Nương tử, làm người phải học buông, chỉ có buông mới có thể được đến..."

"Phi, ngươi là trung y, tại sao không đi làm thầy thuốc ngồi công đường?"

"Nương tử lời ấy sai rồi, ngày mai ta sẽ đi tìm chuyện để làm, loại người mang theo tài nghệ tuyệt vời giống nương tử, nếu là..." Trần Cảnh đang nói, đột nhiên nghe được trên giường truyền đến từng đợt tiếng thở ra. Hắn quay qua nhìn, vừa rồi còn cùng hắn nói chuyện, bây giờ lại đang ngủ.

Nàng đang ngủ...

Trần Cảnh cảm thấy thực bất đắc dĩ, sau khi lắc đầu cũng nằm xuống.

Không thể tiếp tục như vậy được, hắn phải kiếm bạc mới được, cho dù không thể phú quý bức người, nhưng cơm áo không lo, làm cho nữ nhân của mình không chịu khổ thì nhất định phải làm được.

Đúng vậy, Trần Cảnh quyết định nuôi Tần Uyển, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ nàng, hai người cùng hai khoảng không khác nhau lại xuyên qua ở cùng nhau, đây gọi là duyên phận. Nếu hắn không nuôi Tần Uyển, chỉ bằng tính tình của Tần Uyển, làm sao có thể sống yên ở nơi này.

Trần Cảnh lấy cánh tay làm gối đầu, nghĩ xem nên tìm cách kiếm tiền như thế nào. Bên ngoài, sao trên trời rất đẹp, trên giường, Tần Uyển hơi hơi mở to mắt, nhìn Trần Cảnh đột nhiên trầm mặc, trong lòng không khỏi nổi lên nhè nhẹ gợn sóng.

Tuy rằng đối với nam nhân này không có cảm tình, nhưng không thể phủ nhận chính là, xuyên qua tới được mấy ngày nay đều là những ngày vui vẻ nhất cuộc đời nàng, nàng không cần giống như trước cả ngày lo lắng đề phòng, sợ hãi khi nào thì đã bị người hãm hại, nàng có thể không kiêng nể gì mà cùng nam nhân này vui vẻ nói chuyện, nghe hắn miệng lưỡi trơn tru, nghe hắn kể những chuyện của một ngàn năm sau, nghe hắn giải thích các từ ngữ kì lạ.

Cho dù... Ngẫu nhiên bị hắn ăn đậu hủ, nhưng nàng cũng không cảm thấy tức giận.

-------------

  (Chuyện do Hồng Anh dịch, vui lòng không đem đi nơi khác ngoài: https://honganhabc.wordpress.com) 

------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro