Phần 3 (PN)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PN1:

Thời điểm Tiểu Hiên nhi bi bô tập nói.

Gần đây, Nhất Nhất không quấn lấy Vệ Hạo Thiên, nguyên nhân là do hắn còn bận rộn quấn lấy tiểu nhi tử Tiểu Hiên nhi. Tiểu Hiên nhi đã đến lúc mở miệng bắt chước người lớn nói chuyện, Nhất Nhất quyết định phải tập cho Tiểu Hiên nhi gọi hắn là phụ thân.

Thực ra, Nhất Nhất không thích nhi tử gọi hắn là nương, kể cả là Tiểu Long nhi hay là Tiểu Hiên nhi. Vì thế hắn từ trước đến giờ hắn rất muốn chỉnh sửa cách gọi của Tiểu Long nhi.

"Long nhi, từ nay về sau không được tiếp tục gọi nương nương nữa." Nhất Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Tại sao vậy?" Tiểu Long nhi nghe xong, quả thực không hiểu ra sao.

Nương nương chính là nương nương, không gọi nương nương thì gọi thế nào?

"Bởi vì ta không phải là nương nương của Long nhi!" Long nhi quả thực không phải do hắn sinh ra.

Nghe vậy, cái miệng nhỏ của Tiểu Long nhi liền mếu máo, mặt cũng nhăn lại, bổ nhào vào trong lòng Nhất Nhất, Tiểu Long nhi ôm chặt thắt lưng Nhất Nhất, khóc ô ô: "Ô ô... Nương nương, người không cần Long nhi nữa sao?" Nói xong, bàn tay nhỏ càng ôm chặt hơn, chỉ sợ nương nương sẽ thực sự không cần Long nhi nữa.

"Không phải, không phải, nương nương sao có thể không cần Long nhi chứ! Nương nương đương nhiên cần Long nhi, Long nhi đáng yêu như vậy, lại thông minh nữa, nương nương sao nỡ bỏ Long nhi?"

Tiểu Long nhi vừa òa khóc, Nhất Nhất liền luống cuống. Mở miệng một tiếng nương nương, hai tiếng cũng nương nương, hắn vội vàng dỗ dành tiểu gia hỏa, đã hoàn toàn quên vừa rồi ai là người không cho phép Long nhi gọi nương nương.

"Nương nương, vậy tại sao không cho Long nhi gọi người là nương nương?" Quẹt nước mắt, Tiểu Long nhi ngửa đầu khó hiểu nhìn Nhất Nhất.

"Bởi vì nương nương là nam tử, cho nên không thể gọi là nương nương." Nhất Nhất cố gắng giải thích cho Long nhi hiểu.

Đáng tiếc, Tiểu Long nhi càng nghe càng mơ hồ.

"Tại sao nương nương là nam tử thì không thể gọi là nương nương?" Nương nương chính là nương nương, có liên quan gì đến việc nương nương là nam tử?

Cũng khó trách Tiểu Long nhi lại hỏi như vậy, Long nhi lúc này, vẫn chưa thể hiểu rõ sự khác biệt cơ bản giữa nam và nữ!

"Bởi vì phải là nữ tử thì mới có thể gọi là nương nương." Nhất Nhất tiếp tục kiên nhẫn giải thích.

"Nương nương là nữ tử thì mới được gọi?" Long nhi vẫn mù mờ trong mười vạn câu hỏi tại sao.

"..."

Vì thế, đối với việc cải tạo Tiểu Long nhi, Nhất Nhất tuyên bố thất bại.

Nếu Tiểu Long nhi đã sửa không được vậy thì quên đi, nhưng Tiểu Hiên nhi còn chưa biết nói chuyện, không có gì là không thể. Cho nên Nhất Nhất mới đem hết tinh thần và chí lực đặt lên người Tiểu Hiên nhi.

"Hiên nhi, tới, gọi phụ thân!" Ở trong phòng Tiểu Hiên nhi, Nhất Nhất đang ngồi xổm trước mặt Tiểu Hiên nhi, chỉ vào mình rồi nói.

"Nương nương, tại sao muốn đệ đệ gọi nương nương là phụ thân? Phụ thân không phải đang ở trong thư phòng sao?" Tiểu Long nhi ở bên cạnh vẻ mặt khó hiểu.

"Long nhi, đừng có nháo!" Quay đầu liếc Tiểu Long nhi một cái, Nhất Nhất sau đó lại nhìn về phía Tiểu Hiên nhi, "Hiên nhi, gọi phụ thân đi!"

Tiểu Long nhi bày ra cái mặt không vui, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu.

Nương nương rõ ràng là nương nương, tại sao cứ muốn đệ đệ gọi là phụ thân chứ! Không được, không thể để cho nương nương làm càn!

Nghĩ như vậy, Tiểu Long nhi gia sức làm ngược lại.

"Đệ đệ, phải gọi là nương nương!" Vẻ mặt nghiêm túc vươn cánh tay vừa ngắn vừa mập ra, Tiểu Long nhi chỉ về phía Nhất Nhất.

"Không được gọi nương nương, phải gọi là phụ thân!" Nhất Nhất thở phì phì hét lên.

"Nương nương!" Tiểu Long nhi cũng không chịu nhượng bộ.

"Phụ thân!"

"Nương nương!"

"..."

"..."

Hai người đấu khẩu một canh giờ mới ngừng lại. Còn Tiểu Hiên nhi thích ngủ đã sớm tìm Chu công đánh cờ rồi.

Lần đầu tiên không thành công, sẽ có lần thứ hai.

Lần này, Nhất Nhất khôn ngoan hơn, bày kế tống Tiểu Long nhi đi chỗ khác, không để Tiểu Long nhi theo hắn tới phòng Tiểu Hiên nhi phá rối.

"Hiên nhi, tới, gọi phụ thân đi!"

Nhìn chằm chằm Nhất Nhất, Tiểu Hiên nhi không chịu hé răng.

Nhất Nhất chưa từ bỏ ý định, tiếp tục dụ dỗ: "Ngoan, gọi phụ thân, gọi phụ thân, sẽ được ăn bánh!" Lấy chiếc bánh giấu ở sau lưng ra, Nhất Nhất quơ quơ trước mặt Tiểu Hiên nhi, rõ ràng là muốn dụ dỗ.

Tiểu Hiên nhi vẫn im lặng.

Dụ dỗ không được thì đe nẹt: "Mau gọi phụ thân đi, bằng không ta đánh!" Nói xong, còn véo nhẹ hai má Tiểu Hiên nhi.

Xem thường liếc mắt nhìn Nhất Nhất một cái, Tiểu Hiên nhi gạt tay hắn ra, thẳng thắn quay đầu đi không để ý tới cái người nhàm chán trước mặt.

"Ngươi!" Nhất Nhất tức giận đến kiên quyết xoay mặt Tiểu Hiên nhi lại.

"Phụ thân!" Vừa mới quay đầu, Tiểu Hiên nhi bỗng nhiên gọi một tiếng phụ thân.

Người nào đó vừa nghe thấy vậy thì nhất thời hớn hở mặt mày, mở cờ trong bụng. Hắn cười híp mắt, xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Hiên nhi: "Ngoan..."

"Đấy không phải là gọi ngươi, mà là gọi ta!"

Bất ngờ, một giọng nói trầm thấp mang theo vài phần nộ khí rơi xuống bên tai Nhất Nhất, khiến Nhất Nhất sợ tới mức nhịn được phát run.

"Ha ha, phải không..." Cố nặn ra một nụ cười, Nhất Nhất đứng lên, định bụng chuồn đẹp.

"Đứng lại!"

Một tiếng bạo quát, Nhất Nhất khựng người lại, đem cái chân vừa mới bước một bước ra khỏi bậc cửa thu trở lại.

"Bà vú, ngươi mang Hiên nhi ra ngoài chơi đi!" Ôm nhi tử lên, Vệ Hạo Thiên sau đó giao cho bà vú theo Nhất Nhất từ Thẩm gia trang đến đây.

"Vâng, Vệ thiếu gia." Cung kính đáp lời, bà vú ôm lấy hài tử đi ra ngoài.

Xoay người lại, nhìn chằm chằm Nhất Nhất đang bất động đứng đó, trầm mặc một hồi lâu, y mới cúi đầu nói: "Nhất Nhất, ngươi thật sự không muốn làm nương tử của ta như vậy sao?" Trong mắt không khỏi có một chút phiền muộn.

Nhất Nhất sở dĩ cố chấp muốn Hiên nhi gọi hắn là phụ thân là vì lý do này sao?

Nghe vậy, trong lòng Nhất Nhất cũng không dễ chịu chút nào.

Chậm rãi tới gần Vệ Hạo Thiên, dựa vào bờ ngực rộng lớn của y, ôm lấy thắt lưng y, Nhất Nhất nói: "Không phải, chỉ là... Vệ Hạo Thiên, ta là nam tử... Ngươi hiểu ý ta không?"

Hắn nguyện ý làm nương tử của Vệ Hạo Thiên nhưng cũng không muốn bị Vệ Hạo Thiên đối đãi như nữ nhân!

Nội tâm khẽ động, một lát sau, Vệ Hạo Thiên mới ôm chặt người trong lòng, y cười: "Vậy sau này nếu không có người ngoài, để hài tử gọi ngươi là nương nương còn nếu như có người ngoài thì để bọn chúng gọi ngươi là tiểu phụ thân, được không?"

Y hiểu được ý tứ của Nhất Nhất. Nhất Nhất là cam tâm tình nguyện làm nương tử của y nhưng Nhất Nhất không muốn làm nữ nhân của y, bởi rằng, Nhất Nhất cũng là một nam nhân!

Quả thực y làm khó Nhất Nhất rồi.

"Ân." Viền mắt có chút phiến hồng.

Hắn cũng đã hiểu ý tứ của Vệ Hạo Thiên.

Vệ Hạo Thiên không xem hắn như nữ nhân, mà xem hắn là ái nhân!

Hi vọng mấy đứa trẻ gọi hắn là nương nương, đơn giản bởi vì Vệ Hạo Thiên lo lắng, rằng Nhất Nhất sẽ không thực sự nguyện ý cùng y đi hết con đường này.

"Ngốc, không cho phép tiếp tục hoài nghi ta!"

"Ân!"

PN2

Thấm thoắt, Nhất Nhất ở Vệ phủ đã được gần ba tháng, còn Tiểu Hiên nhi cũng hơn bốn tháng tuổi rồi.

Suốt hơn bốn tháng nay, Tiểu Hiên nhi hầu như là được bà vú chăm sóc, Nhất Nhất ngoại trừ hàng ngày đều đặn tới thăm thì căn bản chưa tự tay chăm sóc ngày nào.

Hắn không chăm hài tử cũng không phải không thích Tiểu Hiên nhi (cho dù lúc Tiểu Hiên nhi mới sinh đã bị hắn cắn cho một cái), dù sao hài tử cũng là do hắn khổ sở sinh ra, hắn sao có thể không thích?

Hắn sở dĩ không chăm nhi đồng, hoàn toàn là do điều kiện khách quan... mọi người không cho hắn chăm.

Tại sao ư?

Còn phải hỏi? Đương nhiên là sợ hắn chăm sóc Tiểu Hiên nhi không tốt. Hắn có đôi khi rất lơ là, nên cũng khó trách mọi người lại như vậy, nhưng bản thân hắn thì lại không ý thức được điều này. Thành ra, một ngày nào đó, mẫu tính quá độ kiêm sợ hài tử sẽ quên mất mình, người nào đó sáng sớm đã lén la lén lút chạy đến ôm Tiểu Hiên nhi đi, dạo một vòng quanh Vệ phủ, gọi một cách mĩ miều thì là: hít thở bầu không khí trong lành đồng thời bồi dưỡng tình phụ tử!

Đi dạo đi dạo, Tiểu Hiên nhi trong lòng Nhất Nhất bỗng nhiên oa oa khóc lên.

Tiểu Hiên nhi đói bụng.

Sáng sớm đã bị Nhất Nhất ôm đi, còn chưa kịp ăn gì cả. Tiểu Hiên nhi dù sao vẫn là một đứa bé, buổi sáng không được ăn gì đương nhiên sẽ đói bụng. Hơn nữa còn đói đến lợi hại!

"Hiên nhi, sao vậy?" Nhất Nhất lo lắng nhìn Tiểu Hiên nhi.

Nghe vậy, bất mãn trong lòng Tiểu Hiên nhi giảm bớt một chút.

Ai, không tồi không tồi, nương nương vẫn là rất quan tâm Hiên nhi!

"Oa oa." Lại khóc hai tiếng, sau đó, Hiên nhi bắt đầu 'thâm tình' nhìn Nhất Nhất.

"Muốn ngủ sao?" Thử thăm dò.

"Oa oa." Tiểu Hiên nhi liếc mắt xem thường.

Hiên nhi vừa mới ngủ dậy nha, làm sao có thể buồn ngủ chứ!

Đáng tiếc, người nào đó cũng không mấy hiểu ngôn ngữ đặc biệt của hài nhi. Thấy nhi tử nhìn mình, Nhất Nhất cho rằng mình đã đoán trúng, "Ha ha, Hiên nhi là còn chưa ngủ đủ, muốn ngủ nữa a!"

"Oa oa..." Tiểu Hiên nhi ra sức khóc lên.

Thật đáng giận.

Hiên nhi không phải buồn ngủ, mà là đói bụng, đói bụng, đói bụng!!!

"Ngoan, Hiên nhi ngoan, đừng khóc, muốn ngủ thì ngủ đi. Nương nương sẽ không quấy rầy..." Tiểu Hiên nhi khóc, Nhất Nhất luống cuống tay chân, đầu óc càng thêm mơ hồ, "Ngoan, Hiên nhi là muốn nương nương hát ru Hiên nhi ngủ sao?"

Hắn còn nhớ rõ, Long nhi cũng đã từng khóc lóc như vậy, kết quả là vì muốn hắn dỗ ngủ. Hiên nhi đại khái cũng là như vậy đi?

"Oa oa..." Càng khóc càng lợi hại.

"Quả nhiên là như vậy nha!" Người nào đó lại hiểu lầm. Hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu hát: "Những người không muốn làm nô lệ, bằng máu thịt của chúng ta..."

Không phải hắn thích bài hát này, mà là ngoại trừ bài Quốc ca được học từ bậc tiểu học này ra thì hắn không nhớ được bài nào khác.

"Oa oa..." Tiếng khóc từ từ nhỏ lại, Tiểu Hiên nhi khóc đã mệt, không còn khí lực để khóc nữa. Bất quá, nguyên nhân chủ yếu không phải là vậy, mà là...

Hiên nhi giận điên người!

Kháo! Nương nương không chỉ không hiểu ý Hiên nhi mà còn hát Quốc ca để ru Hiên nhi ngủ!

Ông trời a, nương nương là không có đầu óc sao? Quốc ca hùng hồn như vậy sao có thể dùng để ru người khác ngủ chứ!

Tại sao Hiên nhi lại có một nương nương kỳ quái như vậy chứ? Tại sao.... Tại sao... Hiên nhi câm nín hỏi trời cao!

Khoan đã!

Vừa rồi, nương nương hát bài gì?

Quốc ca! Là quốc ca! Là quốc ca nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa!

Lẽ nào, nương nương cũng là xuyên không tới đây?

Trong khoảnh khắc, hai mắt sáng lên, Hiên nhi hưng phấn. Nhưng mà ngay sau đó ánh mắt của Hiên nhi lại u ám dần.

Cũng là xuyên không tới thì sao? Hiên nhi, hắn đã không còn phải là hắn trước kia. Không phải đã quyết tâm quên hết chuyện của kiếp trước, sau đó, hảo hảo mà hưởng thụ kiếp sống này hay sao? Vậy thì, đối với việc nương nương kia có phải xuyên không hay không nào có quan hệ?

Nhưng mà, thực sự không có quan hệ sao?

Hiên nhi nhắm hai mắt lại, rơi vào trầm tư.

Thấy thế, người nào đó đang hùng hồn hát Quốc ca rốt cuộc đã ngừng lại, vẻ mặt tự mãn.

Ha ha, mình thật là lợi hại, cứ như vậy mà ru được Hiên nhi ngủ!

Đang đắc ý thì thanh âm của bà vú vang lên.

"Thiếu gia, thiếu gia, không thấy Hiên nhi tiểu thiếu gia đâu cả!" Trong giọng nói tràn đầy kích động, sợ hãi cùng với lo lắng.

"Suỵt..." Đặt ngón tay lên miệng, làm ra động tác giữ im lặng, Nhất Nhất xoay người, để bà vú có thể nhìn thấy nhi đồng trong tay hắn.

Bà vú sau khi nhìn thấy, tảng đá lớn trong lòng tức khắc được trút xuống. Nhẹ nhàng bước tới gần thiếu gia, vẻ mặt trách móc, bà vú cúi đầu nói: "Thiếu gia, ngươi ôm Hiên nhi tiểu thiếu gia ra ngoài tại sao không nói một tiếng?"

"Oa oa..." Bỗng dưng, Tiểu Hiên nhi mở hai mắt ra, khóc rống lên.

Vừa nghe thấy thanh âm của bà vú, Hiên nhi liền bừng tỉnh khỏi trầm tư.

Hiên nhi không muốn suy nghĩ nữa.

Lúc này, quan trọng nhất vẫn là cái bụng của mình.

Hiên nhi thật sự rất đói a!

Nghe tiếng, bà vú vội vàng ôm lấy hài tử trong tay thiếu gia: "Thiếu gia, Hiên nhi tiểu thiếu gia đói bụng, tiểu nữ muốn mang tiểu thiếu gia về phòng để cho ăn." Nói xong, bà vú liền vội vàng chạy về phòng, còn vừa đi vừa càu nhàu, "Hiên nhi tiểu thiếu gia đáng thương! Khóc đến lợi hại như vậy, xem chừng là đói lắm rồi..."

Nhất Nhất vẫn đứng nguyên tại chỗ, nghe thấy bà vú nói như vậy thì khó hiểu.

A, Hiên nhi khóc như vậy không phải bởi vì muốn ngủ sao?

Ngất, người nào đó đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh ngộ!

Từ lần đó trở đi, mãi cho đến khi Tiểu Hiên nhi biết mở miệng tập nói thì mọi người ai ai cũng ra sức canh chừng tiểu hài tử thật tốt, không cho Nhất Nhất lần thứ hai một mình mang hài tử đi.

PN3

"Hấc, rượu này... thật là ngon..."

Trong lòng ôm một vò rượu, người nào đó hai tròng mắt mông lung, say khướt ngồi dựa lưng vào một gốc cây, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

"Thiếu gia, đừng uống nữa!" Tìm khắp cả Vệ phủ, Tiểu Bắc cuối cùng đã tìm thấy Nhất Nhất, lại phát hiện thiếu gia nhà mình đang say bí tỉ. Đang muốn đoạt lấy vò rượu trong tay thiếu gia thì không ngờ lại bị đối phương đẩy ra, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.

"Không muốn!" Khuôn mặt đỏ rừng rực, Nhất Nhất gắt gao ôm chặt vò rượu trong tay. Thấy người trước mắt muốn cướp rượu của mình đi, hắn phắt một cái nhảy lên cây.

Cái này, càng khiến cho Tiểu Bắc lo lắng. Nhìn thiếu gia đứng đong đưa trên cành cây, Tiểu Bắc nhịn không được hét lên: "Thiếu gia, mau xuống đây, nguy hiểm a!"

Đảo mắt nhìn kẻ đang không ngừng ồn ào ở dưới gốc cây, Nhất Nhất lộ ra hai hàng hàm răng trắng muốt, cười hì hì: "Hì hì, cướp không được đâu, cướp không cướp đâu..."

Vừa dứt lời, chân hắn lại trượt một cái, gần như sắp rơi tự do xuống đất. Khoảnh khắc Tiểu Bắc sợ hãi thét lên một tiếng thì hắn đã kịp thời nắm được một cành cây, lảo lảo trụ vững.

Biến cố phát sinh, khiến Tiểu Bắc sợ tới mức tái mét mặt mày: "Ai nha, hảo thiếu gia của ta, người cẩn thận một chút!"

Tiểu Bắc gần như mất một nửa cái mạng rồi a!

Cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện! Nhưng mà Tiểu Bắc không biết khinh công, không có bản lĩnh đem thiếu gia xuống, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Đang khổ não thì một nam âm trầm thấp từ tính vang lên: "Tiểu Bắc, ngươi đứng đó kêu gào cái gì vậy?"

Nghe vậy, Tiểu Bắc quay phắt lại, là Vệ thiếu gia, Tiểu Bắc vui mừng khôn xiết: "Vệ thiếu gia, thiếu gia uống rượu say, còn trèo lên cây, Vệ thiếu gia nhanh khuyên thiếu gia xuống đi!"

Ô ô, cuộc đời Tiểu Bắc được cứu vớt rồi!

Vừa nghe nói như vậy, Vệ Hạo Thiên liền cả kinh cất cao giọng: "Cái gì?!"

Bước nhanh đến gốc cây, ngẩng đầu nhìn lên, hai tròng mắt Vệ Hạo Thiên lập tức trợn trừng. Chỉ thấy Nhất Nhất sắc mặt đỏ bừng, con ngươi mênh mông nước, trong lòng còn ôm một vò rượu, đang đung đưa đứng trên cành cây!

"Nhất Nhất!" Nhún người một cái, y liền nhảy lên cây ôm người xuống, trong mắt đều là trách cứ cùng với lo lắng chưa kịp thu hồi. Nhìn vò rượu một chút, phát hiện rượu bên trong chẳng còn bao nhiêu, hai hàng lông mày nhất thời nhíu chặt lại, khuôn mặt cũng chuyển sang màu đen.

Y vạn lần không thể ngờ, trong khoảng thời gian y và Lâm bá xuất phủ đi mua nguyên liệu nấu ăn, Nhất Nhất không biết lấy được ở đâu ra một vò rượu, một lần uống hết hơn phân nửa, còn uống đến say mèm.

"Hấc, rượu là của ta, không cho phép cướp đi!" Thấy đối phương nhìn chằm chằm vò rượu của mình, Nhất Nhất giương mắt cảnh giác nhìn Vệ Hạo Thiên.

Nhất Nhất vừa mở miệng, mùi rượu nồng đậm đã phả ra ngoài. Cẩn thận hít hít vài cái, Vệ Hạo Thiên liền biết rượu này là từ đâu ra. Rượu kia là cha y ủ lúc còn sống, đến nay đã được hơn mười năm, vài ngày trước y mới lấy ra, không ngờ Nhất Nhất nhanh như vậy đã tìm được, y còn định bụng dùng rượu này vào dịp mừng sinh nhật Nhất Nhất.

"Tiểu Bắc, ngươi đi pha trà giải rượu!" Nói xong, Vệ Hạo Thiên ôm lấy Nhất Nhất sải bước đi.

...

Đặt kẻ đã say mèm nằm lên giường, Vệ Hạo Thiên cố đoạt lấy vò rượu trong tay hắn.

"Ô ô... Trả đây! Trả đây!" Không ngừng ồn ào, Nhất Nhất muốn cướp lại vò rượu, ngay sau đó thì chân mềm nhũn, cả người ngã vào lòng Vệ Hạo Thiên.

Cười khổ để con ma men dựa vào người mình, y xoay người để Tiểu Bắc đem trà giải rượu đặt vào miệng hắn: "Nhất Nhất, tỉnh, uống trà này đi, bằng không ngày mai sẽ rất đau đầu."

Cái mũi ngửi ngửi, phát hiện trong chén không phải là rượu, Nhất Nhất mí mắt cũng không buồn động, trực tiếp đẩy cái chén ra: "Không muốn uống cái này, ta muốn uống rượu... hấc..."

"Ngoan, đừng làm ồn, nhanh uống đi." Vô lực thở dài một hơi.

Nhất Nhất say mèm tính khí so với lúc thanh tỉnh còn trẻ con hơn.

"Không uống." Vẫn một mực cự tuyệt.

"Uống đi!" Nhẫn nại dỗ dành.

"Không uống, không uống..." Rõ ràng đã muốn đi tìm Chu công.

"Uống đi, bằng không ngày mai thực sự sẽ rất khó chịu." Tiếp tục ở bên tai đối phương dỗ dành.

"Đừng ồn..." Hắn sắp gặp được Chu công rồi.

"Uống đi rồi hãy ngủ." Khẽ lắc lắc.

Con ma men nào đó nổi giận.

"Ngươi thực ồn ào!" Để hắn hảo hảo ngủ một chút cũng không được sao!

Bỗng nhiên quay mặt lại, hai tay ôm lấy cổ Vệ Hạo Thiên, hắn trực tiếp hôn lên cái miệng cứ ở bên tai mình lải nhải.

Lông mày khẽ nhướn lên, Vệ Hạo Thiên trợn tròn mắt, miệng cũng bởi vì giật mình mà mở to. Ngay sau đó, Nhất Nhất theo bản năng đẩy lưỡi vào miệng y, bắt đầu náo loạn.

Hắc mâu tức khắc híp lại thành một đường, không cần phải suy nghĩ nhiều, Vệ Hạo Thiên quấn lấy chiếc lưỡi của Nhất Nhất.

Hắc hắc, hiếm khi Nhất Nhất chủ động như vậy, y đương nhiên sẽ không khách khí.

Sau khi kết thúc màn hôn hít, ai đó đã mềm nhũn gã vào ngực Vệ Hạo Thiên, còn không ngừng thở hổn hển.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng đầy vũ mị khiến nhiệt huyết trong người Vệ Hạo Thiên sôi lên. Một hơi rót hết chén trà giải rượu vào miệng mình, y cúi người ghé miệng mình lên miệng Nhất Nhất, vừa đẩy nước trà vào miệng hắn vừa cởi nút áo của cả hai.

Một lát sau, hai thân thể đã không còn một mảnh vải che chắn.

Da thịt tuyết bạch vô hạ hiện ra, xúc cảm tinh tế mềm mại gia tăng, Vệ Hạo Thiên nhịn không được buột miệng tán thưởng: "Nhất Nhất, ngươi thật đẹp!"

Bất ngờ, Nhất Nhất không giống như ngày thường rống lên một câu "Ta là nam, phải nói đẹp trai!" mà lúc này lại nở một nụ cười quyến rũ, chủ động dán chặt lên người Vệ Hạo Thiên, làm ra một cái động tác mời gọi.

Đáy mắt lập tức hiện lên nét kinh ngạc, Vệ Hạo Thiên cười thật tươi. Tức thì, y liền ôn nhu chậm rãi tiến vào.

"Ân a... Ân hư..." Trước sau như một, không lâu sau những tiếng rên rỉ dâm mỵ đến cực điểm Nhất Nhất lại vang lên trong căn phòng.

Sau cùng.

Nhất Nhất mệt muốn chết nằm sấp trên ngực Vệ Hạo Thiên, hắn sớm đã ngủ thật say. Bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng trắng mịn như tuyết của ái nhân, Vệ Hạo Thiên ở trong lòng lén lút suy tính.

Lại nghĩ tới một màn vừa rồi, y nhịn không được hưng phấn. Vô luận có yêu cầu gì, Nhất Nhất đều thỏa mãn y, thập phần phối hợp, khiến y được nếm qua đủ thứ tư vị tiêu hồn.

Xem ra, sau này phải để Nhất Nhất tiếp tục say mèm thêm vài lần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro