Hai Ca Ca Đều Điên Hết Rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tiếng quát chói tai vang lên, làm cho mọi người trong phòng giật mình.
Mọi người quay lại nhìn, một bóng người cao lớn khôi ngô dưới ánh mặt trời trông thật uy nghĩ lẫm liệt. Lãnh Dịch Khánh đang nghiêm nghị đứng trước cửa lớn, trừng mắt nhìn Lãnh thiên yết . Hắn vừa đến đã thấy con dao trong tay Cảnh Thu, trong ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng bắn ra tia sắc lạnh.Hắn nhanh chóng tiến đến, đẩy Cảnh Thu ra, chắn trước giường, giận dữ quát lên với Lãnh thiên yết :
"Dù thế nào nàng cũng là thê tử của đệ, đệ làm sao có thể để nàng ngay cả khi chết rồi cũng không được toàn thây ?!"
Ấn tượng của mọi người với Lãnh Dịch Khánh là tao nhã lễ độ, nhưng lúc này đây lại xông tới giáo huấn người, Lãnh thiên yết không thể không nhíu mày, chẳng lẽ có chuyện gì đó mà hắn không biết ?

Lãnh thiên yết phất tay, tất cả mọi người yên lặng lui xuống, trong phòng chỉ còn Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Khánh, còn có cả Lãnh Dịch Tiêu đang đứng ngoài cửa nghe lén nữa.
Làm ơn đi, hai ca ca vì một nữ nhân - lại là một nữ nhân đã chết - mà cãi nhau, hắn đi vào làm cái gì ? Vẫn là nên đứng xa xem trò vui thì hơn !
"Đại ca, đệ nhớ rõ huynh luôn rất ghét nữ nhân, nhất là nữ nhân này." - Lãnh thiên yết gằn từng tiếng.
Lãnh Dịch Khánh quay đầu nhìn Bạch dương sắc mặt tái nhợt, đã không còn hơi thở ở trên giường.
"Đúng vậy, ta luôn luôn chán ghét nữ nhân, là vì trong lòng ta sớm đã có một nữ nhân. Tất cả nữ nhân bên cạnh ta, nếu không phải vì tài, thì cũng vì thế, bởi vì ta là đại hoàng tử, các nàng tiếp cận ta, đều có mục đích của mình. Nhưng ta đã gặp một cô gái, nói chính xác là một cô gái nhỏ, nụ cười của nàng là nụ cười rực rỡ thuần khiết nhất mà ta từng thấy, hơn nữa, nàng đã cứu mạng ta!"
"Chưa từng nghe thấy huynh nói qua việc này." - mày thiên yết càng lúc càng nhíu chặt. Quả nhiên là có việc mà hắn không biết.
"Đệ luôn ở ngoài biên quan, chuyện trong kinh thành, đệ biết được bao nhiêu ? Hơn nữa có một số việc, không cho người khác biết có lẽ tốt hơn." - ý Lãnh Dịch Khánh là, lấy tôn nghiêm của một đại hoàng tử như hắn, nếu giương cờ gõ trống đi tìm một tiểu cô nương của hiệu thuốc bắc, một là cũng không thích hợp cho lắm, hai là làm kinh động những kẻ có dụng tâm, chỉ sợ hiệu thuốc bắc kia cũng không thể tiếp tục mở nữa.
"Đừng nói với đệ rằng nàng chính là cô gái nhỏ kia." - Lãnh thiên yết chỉ vào Bạch dương nằm trên giường.
"Đúng vậy, lúc đệ nói cho ta biết sư phụ của nàng chính là Giang đại phu Nhân An Đường, ta đã lập tức phái người đi thăm dò, Giang đại phu quả nhiên có một nữ đệ tử, chính là nàng! Bạch gia tứ tiểu thư. Chẳng qua vì thân phận đặc biệt của nàng, cho nên Giang đại phu vẫn không chịu thừa nhận."
"Cho nên ?" - Lãnh thiên yết lại nhíu mày, nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi. Huynh ấy không phải là muốn tranh giành nữ nhân với mình chứ ?

"Cho nên, ta sẽ không cho đệ làm tổn thương nàng!" - trên khuôn mặt nghiêm nghị của Lãnh Dịch Khánh hiện rõ sự kiên quyết. Người hắn vẫn luôn tìm kiếm, hóa ra vẫn luôn ở trong mắt mình. Hơn nữa hắn còn nhiều lần khuyến khích Lãnh thiên yết làm tổn thương nàng. Mỗi lần nghĩ đến việc này, hắn không thể nào tha thứ cho mình. Cho nên, bây giờ hắn nhất định phải dùng hết mọi năng lực của mình để bảo vệ nàng, để nàng yên tĩnh rời đi, không bị một chút thương tổn nào !
Lãnh Dịch Khánh làm việc luôn quan tâm đến nguyên tắc và lễ nghĩa. Lúc này hắn lại vì nữ nhân này mà trở mặt với đệ đệ ruột thịt, không phải là hắn đã động tâm với nữ nhân này đấy chứ ?
Ý thức được điều này, sự lạnh lùng trong mắt Lãnh thiên yết bắn ra bốn phía, giọng nói trêu chọc nhưng không có chút ấm áp:
"Huynh cũng đừng quên, nàng là Vương phi của đệ."
Lãnh Dịch Tiêu đứng ngoài cửa thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, làm sao bây giờ ? Nhìn cái tư thế này là sắp đánh nhau đến nơi rồi đây mà.
Điên rồi điên rồi! Hai ca ca đều điên hết rồi! Lại đánh nhau vì một nữ nhân xấu xí, lại còn là một nữ nhân xấu xí đã chết nữa chứ!

Lãnh Dịch Khánh lạnh lùng nhìn vẻ mặt chế nhạo của Lãnh thiên yết . Hắn biết Bạch dương ở trong phủ ngỗ nghịch, luôn bất hòa với Lãnh thiên yết . Mà dựa vào tính tình của Lãnh thiên yết , hôm nay là cạo da đầu, ngày mai nói không chừng chính sẽ là cắt ngón tay rồi chặt chân.
Cho nên, hắn nhất định sẽ không để Bạch dương ở đây.
"Từ giờ trở đi, nàng không phải nữa rồi!" - Lãnh Dịch Khánh trịnh trọng tuyên bố xong, quay người ôm lấy Bạch dương .
Ai ngờ tay còn không chạm tới Bạch dương thì cổ tay đã bị một bàn tay giữ chặt lấy.

"Đại ca, nàng là nữ nhân của đệ!"
"Là nữ nhân của đệ, đệ có thể đối xử như vậy với nàng sao ? Ta hỏi đệ, đệ yêu nàng sao ?" - Lãnh Dịch Khánh gạt tay Lãnh thiên yết ra, trợn mắt nhìn hắn.
Nếu sớm biết rằng nàng là người hắn muốn tìm, lúc trước bái đường hắn nên mang nàng đi!
Lãnh thiên yết lạnh lùng nhìn Lãnh Dịch Khánh, cũng không tính trả lời câu hỏi của hắn.
"Đừng để ta đoán được là, trong lòng đệ vẫn chỉ có......"
"Đại ca, huynh nghĩ quá nhiều rồi !" - Lãnh thiên yết ngắt lời Lãnh Dịch Khánh.
"Ah! Hôm nay thời tiết thật đẹp, hai vị ca ca, chúng ta đi ra ngoài một chút đi....ah...." - Lãnh Dịch Tiêu vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng đành chọn lao vào "cứu nguy tại trận", nào ngờ Lãnh Dịch Khánh và Lãnh thiên yết cùng lúc vung tay, Lãnh Dịch Tiêu còn chưa đứng vững đã bay thẳng ra ngoài.
Xui xẻo nhất là, chân hắn bị mắc vào tấm trướng lụa, hắn ngã không quan trọng nhưng lại kéo cả tấm trướng kia rơi xuống một ngọn đèn, nhất thời một ngọn lửa bùng lên.
Lãnh Dịch Khánh vội vàng cứu người, Lãnh thiên yết kiên quyết không cho hắn chạm vào Bạch dương . Vòng vo vài lần, lửa đã lan đến trên giường.
Lãnh Dịch Tiêu bị đánh đến choáng váng đầu óc, nhất thời không kịp phản ứng. Trong lòng Lãnh Dịch Khánh tràn đầy lo lắng, sợ lửa sẽ làm tổn hại đến di thể Bạch dương .

Chỉ có Lãnh thiên yết là có vẻ thật sự nhàn nhã, chỉ không cho Lãnh Dịch Khánh tới gần.
Nha đầu kia hại hắn và đại ca bất hòa, để cho nàng sợ hãi một chút thì có gì là không tốt! Hơn nữa, lát nữa lúc nàng không chịu nổi, tự nhiên sẽ nhảy dựng lên! Hắn sẽ đợi để thưởng thức biển hiện thấy 'xác chết vùng dậy' của Lãnh Dịch Khánh!
Quả nhiên, Bạch dương bị ngạt hơi không chịu nổi, đợi lâu quá mà hai huynh đệ kia vẫn còn đang đánh nhau. Nếu nàng không tự cứu mình thì sẽ không gặp được tiểu sư phụ ! Một bóng người bật dậy từ trên giường lao về phía hai người đang đánh nhau trong phòng, thuận tiện cốc mạnh lên đầu hai người một cái.
"Đánh cái rắm gì mà đánh! Không thấy bổn cô nương ta sắp bị chết cháy rồi sao, còn đánh cái gì! Các ngươi có chút từ bi nào không vậy ! Chết cũng không cho người ta chết được thoải mái !" - Bạch dương càng nói càng bực, một người một cước lần lượt xuất ra.
Lãnh thiên yết đã sớm thấy tất cả, nghiêng người một cái tránh được chân của nàng. Lãnh Dịch Khánh thì thảm hơn, cú đá sau đó trúng ngay chỗ "thần kinh" của hắn, vô cùng kinh ngạc, lại đau đớn gục xuống, thậm chí không có cơ hội kêu lên.
"Ngươi, ngươi, không phải ngươi chết rồi sao?" - Lãnh Dịch Tiêu vất vả lắm mới thoát ra khỏi tình trạng choáng váng lại bị dọa sợ tới mức suýt chút nữa thì ngất đi lần nữa.
"Đều là công sức của ba người các ngươi, có thể làm cho người chết hồi sinh!" - Bạch dương nổi giận đùng đùng, ba huynh đệ này không một ai tốt cả.
"Xác...xác chết sống lại......" - một tiếng kêu to ngoài cửa, bọn nha hoàn chạy tới cứu hoả sợ hãi kêu lên chạy toán loạn, làm cho Hoàng đế Hoàng hậu đang đi tới bị đâm loạng choạng.

"Làm sao vậy ? Chuyện gì xảy ra vậy ?" - Hoàng hậu cao quý nhìn bọn nha hoàn đang chạy hỗn loạn bên cạnh mà ngạc nhiên nhìn xung quanh.
"Ta vào xem xem!" - Hoàng đế lo lắng cho đứa con trai yêu quý, lại thấy trong phòng có khói bay ra liền nhanh chóng bước đến.
"Vương gia, Hoàng thượng đến!" - Cảnh Thu nhanh chân hơn Hoàng đế một bước, lẻn đến cửa mật báo. Vừa mới dứt lời, hơi thở bị nghẹn lại trong cổ họng, nuốt không xuống, thở không ra.
Vương phi sống lại rồi ! Sống lại thật rồi !

Sau đó, hắn liên tưởng đến con dao vừa cầm trong tay.
Sau đó, hắn liên tưởng đến mệnh lệnh lúc trước Vương gia yêu cầu hắn làm.
Sau đó, hắn nặng nề nhận thức được một sự thật:
"Xác chết sống lại! Vương gia cẩn thận!"
Cảnh Thu tung ra một cước, ngay chính giữa mặt Bạch dương - nghe nói chỉ có đánh vào đầu thi thể mới có tác dụng. Cơ thể cương thi đao thương bất nhập.
"Ah...." - Bạch dương không chú ý Cảnh Thu sẽ ra tay, nhất thời bị đánh trúng rất thê thảm, cơ thể như một mũi tên, bay trúng vào Lãnh Dịch Tiêu.
"Ah...." - Lãnh Dịch Tiêu vừa mới đứng lên, lại một lần nữa vô tội bị đập vào tường, còn phải trở thành đệm thịt nữa.
Lãnh thiên yết và Lãnh Dịch Khánh không ngờ đến việc Cảnh Thu sẽ ra tay như vậy, cả hai đều giật mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch dương bị đá bay đi, sau đó, trong lúc hỗn loạn bị mảnh trướng lụa phủ lên đầu, lại rơi xuống trên người Lãnh Dịch Tiêu.
Lụa !
Lửa, đang theo mảnh lụa nhanh chóng lao về phía Bạch dương ! Mà Bạch dương và Lãnh Dịch Tiêu lại hồn nhiên không hề hay biết.

"Cẩn thận!" - hai bóng người cùng nhau lao đến, anh hùng cứu mỹ nhân.
Lãnh Dịch Khánh rút trường kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém đứt mảnh lụa dài, cứu Bạch dương .
Mà Lãnh thiên yết một tay kéo Bạch dương lại gần, tiện tay dùng cắt lớp băng gạc quấn lấy mặt Bạch dương , thấp giọng nói bên tai nàng:
"Phụ hoàng mẫu hậu đến rồi !"
Vừa dứt lời, Lãnh thiên yết buông Bạch dương xuống , cơ thể cao lớn lại một lần nữa bay đi, chính xác ngồi lên chiếc ghế gỗ gần đó.
Bạch dương bị đá qua ôm lại, bay tới lại bay lui, vẫn còn đang choáng váng mơ hồ, chính mình cũng không biết "năm nay là năm nào", lại bị thiên yết đột nhiên thả tay ra như vậy không khỏi lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống. Lãnh Dịch Khánh nhanh tay nhanh mắt, phi thân đến, đỡ lấy Bạch dương .
Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu bước vào cửa, nhìn thấy Lãnh Dịch Tiêu vẫn đang nằm trên amwtj đất rên hừ hừ, Lãnh thiên yết bất lực ngồi trên ghế, cả người nhếch nhác. Mà Bạch dương thì đang ở trong lòng Lãnh Dịch Khánh !
Phòng ốc lộn xộn, rõ ràng là có dấu vết của đánh nhau. Trên nền nhà, có một thanh trường kiếm đang lóe sáng. Lửa, đang lan nhanh qua mảnh trướng lụa, càng lúc càng lan rộng, giống như muốn nuốt hết cả căn phòng.
"Các ngươi đang làm cái gì!" - Hoàng đế gầm lên giận dữ.

Mặc dù đã dập tắt lửa nhưng căn phòng bị cháy cũng bị bỏ quên, đợi sau này trùng tu lại.
Bạch dương và ba vị Hoàng tử cùng đến tiền đình thỉnh an thỉnh tội với Hoàng đế Hoàng hậu.
Hoàng đế vẻ mặt xanh mét nhìn mấy hoàng tử đang quỳ trên mặt đất.
"Nói đi ! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?" - Hoàng đế tức giận nhìn một lượt mấy người con.

Không ai hé răng. Bạch dương che mặt quỳ gối phía sau Lãnh thiên yết . Oan uổng quá ! Nàng còn oan hơn cả nàng Đậu Nga nữa !Vốn dĩ là nàng đã chết rồi, nào ngờ đâu còn bị lôi đến đây hỏi tội !
"Thuận vương phi, không phải con bị bệnh đậu mùa sao ? Nay bệnh tình sao rồi ?" - Hoàng đế nhìn Bạch dương đang chột dạ, trên đường đến Thuận vương phủ nghe được tin Vương phi bệnh nặng không thể chữa trị đã ra đi rồi, nhưng xem ra ở đây có không ít việc mà hắn không biết !
"Ah? Dạ...... dạ...... đã khỏe rồi." - người cũng đã đứng ở đây, có thể nói không khỏe sao?
"Vậy sao ? Vì sao trên đường đến đây trẫm lại nghe nói, con bị bệnh nặng không thể chữa trị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ?" - Đối với Bạch dương , Hoàng đế vẫn có chút áy náy trong lòng, cho nên cố gắng ức chế sự tức giận.
"Là......chết rồi lại hồi sinh !" - Bạch dương nhanh chóng suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên.
"Nói rõ ràng ra!" - chắc chắn là đang nói dối, hắn dễ dàng bị lừa như vậy sao? Hoàng đế không nhịn được tức giận quát lên, nếu hắn đoán không sai, tất cả vấn đề đều xuất phát từ nữ nhân này!
Hoàng hậu cảm thông nhìn Bạch dương , không nói xen vào.
"Là như thế này, có một loại phương pháp có thể trị bệnh đậu mùa, chính là chết rồi sau đó hồi sinh. Nhìn qua giống như đã chết, sau đó, chỉ cần dược tính qua đi, người có thể sống lại, mà bệnh đậu mùa cũng có thể khỏi hẳn." - Không còn cách nào khác, đành phải dùng chiêu mèo mù bắt chuột chết thôi, có bắt được không thì đành chờ may mắn vậy.
"Có phải vậy không ?" - Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, lại quay đầu nhìn Lãnh thiên yết, Lãnh thiên yết còn chưa kịp mở miệng, Lãnh Dịch Khánh đã đứng dậy trước:
"Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần có thể làm chứng."

"Con ?" - Hoàng đế nghi ngờ nhìn Lãnh Dịch Khánh. Xem ra sự việc có vẻ phức tạp, ngay cả Lãnh thiên yết cũng chưa mở miệng nói, Lãnh Dịch Khánh lại ra mặt nói đỡ cho Bạch dương .
Lãnh dịch tiêu biết, tiếp theo nếu hắn mà không mở miệng, mọi việc sẽ nghiêm trọng rất nhiều. Vì thế chỉ có thể vui vẻ tham gia góp vui:
"Đúng vậy, nhi thần cũng có thể làm chứng, chuyện này, ba huynh đệ bọn con đều biết, chỉ không nói cho bọn hạ nhân, vì vậy mới làm bọn họ sợ hãi. Thật ra cũng không có gì, chỉ là một cách chữa bệnh mà thôi, phụ hoàng người xem đi, không phải bây giờ nàng rất khỏe sao ? Xem ra phương pháp này thật sự hữu ích ! Phải không ? Ha ha...."
Mấy cái 'ha ha' của Lãnh Dịch Tiêu ngay lập tức che giấu được mối quan hệ 'đặc biệt' của Lãnh Dịch Khánh và lãnh thiên yết cũng coi như giải vây giúp cho Bạch dương .
Bạch dương nhìn hắn biết ơn, Lãnh Dịch Tiêu trừng mắt nhìn lại nàng. Không phải hắn giúp nàng, chẳng qua là vì hai vị ca ca, miễn cho hai ca ca đáng thương bị phụ hoàng phạt! Bạch dương nhíu mày, không nhận thì thôi !
"Được, cho dù việc các con nói là thật sự, vậy hai đứa các con, vừa rồi làm gì vậy ?" - Hoàng đế nhớ rõ ràng, hắn nhìn thấy Lãnh Dịch Khánh ôm Bạch dương .

"Ah? Cái đó, là do chị dâu nhỏ không đứng vững nên đại ca mới đỡ nàng một chút, phụ hoàng đừng nghi ngờ!" - trong ba huynh đệ này, Lãnh thiên yết quá "yếu ớt", không nói được nhiều như vậy. Lãnh Dịch Khánh thì không thạo nói năng, cũng chỉ có Lãnh Dịch Tiêu nói chuyện trôi chảy nhất, nói dối cũng giỏi nhất.
"Con im miệng!" - Hoàng đế cũng không phải là lão già hồ đồ, tiếng gầm giận dữ làm Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức rụt đầu lại. Con hắn, hắn dĩ nhiên là hiểu nhất !
Lãnh Dịch Tiêu vô tội rụt cổ, ném cho Lãnh thiên yết một biểu hiện "tự túc là hạnh phúc".
"Chủ kiếm này là như thế nào ? Khánh Nhi! Con nói đi!" - Hoàng đế quay mắt về phía Lãnh Dịch Khánh. Lãnh Dịch Khánh từ trước đến giờ chưa bao giờ nói dối. Hơn nữa, thanh kiếm kia hắn cũng nhận ra, là của Lãnh Dịch Khánh, Lãnh Dịch Khánh luôn mang theo bên mình.

Làm Hoàng đế, điều làm hắn lo lắng nhất là con trai hắn vì ngôi vị Hoàng đế mà huynh đệ trở mặt. Những năm gần đây, hắn luôn chú ý bồi dưỡng tình cảm giữa anh em bọn họ, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại nhìn thấy bọn họ rút kiếm chĩa vào nhau! Nếu hắn đóan không sai, có lẽ là vì nữ nhân này!
"Là......nhi thần dùng lúc cứu hỏa......" - Lãnh Dịch Khánh đúng là không thể nói, ngập ngập ngừng ngừng, nhìn thấy là biết có mờ ám.
"Cứu hoả mà phải dùng kiếm sao ?" - Hoàng đế lại một lần nữa nổi giận.
"Các con đều coi trẫm là lão già hồ đồ sao ? Các con cho rằng mấy câu tội đáng chết vạn lần, là có thể dùng để lừa trẫm sao ? Nói ! Hôm nay mà không nói rõ ràng, trẫm sẽ nhốt tất cả vào thiên lao!"
Im lặng, sự im lặng đáng sợ. Sự khôn khéo của lão Hoàng đế, bọn họ cũng không phải là ngày đầu tiên nhận thức được, lúc này nói nhiều sai nhiều.
"Các con không nói phải không ? Được, vậy để trẫm nói! Căn phòng sẽ không vô duyên vô cớ bị cháy, A Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ ngã trong góc tường, trong phòng có vết tích đánh nhau, bạch dương sẽ không vô duyên vô cớ bị ngã! Các con còn muốn trẫm nói rõ ra nữa không ? Mấy đứa các con coi trẫm là lão hồ đồ sao ?" - Hoàng đế tức giận tận trời. Đúng là một đám con ngoan của hắn!
Lãnh Dịch Tiêu sợ hãi rụt cổ, người già những lúc cần khôn ngoan thì khôn ngoan vô cùng!
"Phụ hoàng......" - Lãnh thiên yết cuối cùng cũng mở miệng - "Phụ hoàng, tất cả đều là lỗi của nhi thần. Người không cần trách cứ đại ca và tiểu đệ."
"yết Nhi, con không cần nói!" - giọng Hoàng đế dịu đi một chút, nhưng lúc quay sang Lãnh Dịch Khánh thì lại không khách khí như vậy.
"Khánh Nhi! Trẫm muốn con nói!" - Hoàng đế biết, Lãnh thiên yết không nghe ai khuyên bảo, Lãnh Dịch Tiêu thì miệng lưỡi trơn tru, chỉ có Lãnh Dịch Khánh dễ dàng 'khai thác' nhất. Đứa nhỏ này thành thật.

"Con......" - Lãnh Dịch Khánh do dự, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn Hoàng đế:
"Hoàng thượng, xin người hãy thu hồi tứ hôn, hủy bỏ hôn sự của hoàng đệ và bạch tiểu thư."
"Con nói cái gì ?"
"Nhi thần mấy ngày nay, nhìn trong mắt, hiểu trong lòng, bạch tiểu thư và hoàng đệ không thích hợp, vì vậy hy vọng Hoàng thượng có thể hủy bỏ hôn sự của hai người bọn họ, cho bạch tiểu thư một tự do." - Lãnh Dịch Khánh không muốn Bạch dương phải chịu khổ. Cái trò cạo da đầu, cắt ngón tay gì đó rất khủng khiếp, nếu hắn không ở bên cạnh, Lãnh thiên yết bắt nạt Bạch dương thì phải làm sao ?
Bạch dương cảm động. Hai mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Dịch Khánh, đúng là ân nhân rồi !
"Hỗn láo ! Hôn nhân không phải là trò đùa!" - Hoàng đế thực sự nổi giận.
"Đúng vậy, danh tiết đối với một nữ nhân mà nói là quan trọng nhất, Thuận vương phi và yết Nhi đã là vợ chồng, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được !" - Hoàng hậu cũng không nhịn được nói xen vào.
"Nhưng bọn họ cơ bản không có vợ chồng chi thực!" - tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên, từng chữ dọa cả một đám người trong phòng!

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?!" - Hoàng đế bước lên một bước, trừng mắt nhìn Lãnh Dịch Khánh.
"Hoàng đệ bệnh nặng suy yếu, cơ bản không thể viên phòng." - lúc quan trọng nhất, Lãnh Dịch Khánh cũng không bán đứng thiên yết
"Nhưng lần trước các con không phải nói......" - Hoàng hậu nghi ngờ.

"Phụ hoàng, thật ra nghiêm khắc mà nói, ngày đó người cùng bạch tiểu thư bái đường là con, nàng hẳn phải là thê tử của con. Hoàng đệ ngay cả sức bái đường cũng không có thì làm sao có thể viên phòng đây !" - tiếng Lãnh Dịch Khánh vang lên.
Bạch dương ngây ngẩn cả người, người cùng nàng bái đường là Lãnh Dịch Khánh ? Có chuyện này sao ? Sao nàng lại không biết?
"yết Nhi!" - Hoàng đế quay lại nhìn Lãnh thiên yết - "Thật sự có chuyện này sao ?"
"Phụ hoàng......" - Lãnh thiên yết thông minh bắt đầu giả bệnh, thở hồng hộc, không thể nói tiếp được. Lúc trước đúng là hắn cự tuyệt bái đường, cho nên mới ép Lãnh Dịch Khánh thay hắn đi bái đường. Không ngờ hôm nay Lãnh Dịch Khánh lại đem chuyện này nói ra, xem ra, hắn không mang Bạch dương đi không được !
"Nhưng lúc trước ai gia hỏi con, không phải các con nói các con đã động phòng sao ?" - Hoàng hậu không nhịn được cũng mở miệng hỏi. Hơn nữa nàng nghe Dung ma ma nói, hai người này xác thực đã viên phòng rồi. Sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện việc này ?
"Bạch dương !" - Hoàng đế quay lại nhìn Bạch dương , tiếng gọi thân thiết nhưng không hề mất đi uy nghiêm.
"Ah?" - Bị điểm danh, Bạch dương chỉ có ngẩng đầu lên nhìn Hoàng đế. Bây giờ phải làm sao đây ?
"Con nói đi ! Trẫm tin tưởng con, con mau nói đi !" - Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Bạch dương .
Bạch dương bất đắc dĩ nhìn qua thiên yết , làm sao bây giờ ?
"Là......Con ở trên chàng ở dưới......" - trả lời như vậy đúng không ?

Hoàng đế đột nhiên hiền hòa cười với Bạch dương :
"Vậy sao ? Bạch dương , trẫm biết con là một đứa nhỏ hiểu chuyện lại rất biết nghe lời."
Ba hoàng tử ở bên dưới liếc nhìn nhau, nàng sao ? Hiểu chuyện lại rất biết nghe lời ? Thật vậy sao ? Có chắc không ? Quả nhiên gừng càng già càng cay !
"Trẫm hỏi con, con nhất định phải thành thật trả lời trẫm, nếu không chính là tội khi quân, con biết chưa ?" - trên mặt Hoàng đế vẫn là nụ cười nhân ái ấy nhưng trong giọng nói lại mang đậm sự uy hiếp.
"Nhi thần nhất định biết gì nói hết, không giấu giếm." - bây giờ trong lòng Bạch dương đang tính toán xem tối nay bỏ trốn đi như thế nào. Nếu không thể thoát thân thành công sẽ liên lụy đến phụ thân và người nhà. Đến lúc đó, cũng là tội khi quân! Nhưng bây giờ nàng không thể "chết" lần nữa được, vậy tối nay nàng đi như thế nào đây ?
Cái đầu nhỏ của Bạch dương nhanh chóng quay vòng vòng.
"Tối đêm tân hôn, yết Nhi có đến phòng con không ?" - Hoàng đế nhìn chằm chằm Bạch dương .
Bạch dương thực thành thật gật đầu.
"Khi nào thì đi ?" - Hoàng đế tiếp tục hỏi, giống như nhất định phải hỏi ra chi tiết gì đó. Hoàng hậu muốn ra mặt ngăn cản, để con gái nói mấy việc này không được ổn cho lắm nhưng lại bị Hoàng đế dùng ánh mắt ngăn lại.
Trong đầu Bạch dương bỗng nhiên lóe sáng, có cách rồi ! Có biện pháp "chết" lần nữa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro