Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vương gia sao lại nói những lời chắc chắn như vậy." - Tần Thế Viễn thay một chén nước khác cho Thiên Yết , sau đó tươi cười ngồi xuống.

"Thật ra Tần gia cũng từng là một họ lớn, chỉ vì đủ thứ nguyên nhân, gia đạo sa sút, đến thời thế hệ Tần mỗ này, dường như đã chỉ còn căn nhà với bốn bức tường trống. Mà nay Tần gia có thể khôi phục danh tiếng, hy vọng lớn nhất của Tần mỗ, chính là có thể đạt được một chức quan, có thể phục vụ quốc gia."

Thiên Yết lạnh lùng cười:

"Thật sự để phục vụ quốc gia? Hay là để củng cố gia nghiệp nhà ngươi?"

Bởi vì thương nhân còn có tên là gian thơng, cho nên làm quan trong triều, luôn luôn không cần thương nhân. Ngay cả khoa khảo cũng thiết lập mức ngưỡng rất cao đối với thương nhân, thương nhân không thể đạt được quyền lợi chính trị, cho nên bọn họ phải có chỗ dựa chính trị mới có thể chân chính củng cố gia nghiệp của mình.

Nhưng Tần Thế Viễn này lại muốn tự mình làm quan. Hơn nữa ở thành Ngọc Sơn Thạch xa xôi lại có thể rõ ràng mọi chuyện trong kinh thành, không thể không nói là có động cơ thầm kín.

"Người trong sáng không nói lời mờ ám. Chí hướng cả đời của Tần mỗ chính là có thể vào triều làm quan. Củng cố gia nghiệp là tất nhiên, Tần mỗ có thể có tất cả ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng. Tần mỗ hy vọng Tần gia có thể làm rạng rỡ tổ tông, vĩnh viễn huy hoàng, cũng không phải cái gì sai trái."

"Hơn nữa Tần mỗ từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, trong bụng chỉ có trả thù, ngày đó lập nghiệp làm thương nhân cũng là bất đắc dĩ. Mà nay, Tần mỗ cũng chỉ hy vọng có thể đem tất cả những gì mình học, cống hiến cho hậu thế. Nếu như một ngày nào đó Vương gia có thể đạt được vị trí lớn nhất, Tần mỗ chỉ hy vọng có thể mượn miệng vàng của Vương gia, thỏa lòng mong muốn, một bước đi được hai món hời thế này, có gì không thể được?

Tần Thế Viễn tươi cười, giọng nói đều đều. Tổ tiên của hắn chính bởi vì chọn sai núi dựa, cho nên gia đạo mới sa sút, vì thế hắn phải làm ình trở thành núi để dựa vào. Vào triều làm quan, cùng lúc phát triển tham vọng, cũng có thể để Tần gia không bị người khác thao túng.

Thiên Yết mỉm cười:

"Lời này của ngươi, không phải chỉ nói với một mình ta đấy chứ."

Tần Thế Viễn cũng không trả lời vấn đề này, chỉ khẽ cười nói:

"Vương gia ngực ôm chí lớn, Tần mỗ cũng đầy ngập khát vọng, nếu hai người chúng ta hợp tác, có cái gì không làm được chứ?"

Thiên Yết nheo mắt, hắn không nhìn thấy, nhưng không phải hắn nghe không hiểu.

Tần Thế Viễn đang giao dịch với hắn. Hắn ta giúp hắn làm Hoàng đế, cái giá chính là đợi sau khi hắn làm Hoàng đế, có thể cho thương nhân vào triều làm quan.

Hơn nữa Thiên Yết tin rằng, những lời này của Tần Thế Viễn, tuyệt đối không chỉ nói với một mình hắn, hắn là một thương nhân, có lợi mới thực hiện mới kinh doanh.

"Đáng tiếc ngươi tìm nhầm người rồi." - trên khuôn mặt tuấn tú của Thiên Yết hiện lên nụ cười trào phúng.

"Nếu bản vương để ý đến ngôi vị Hoàng đế, sẽ không cứ trú lâu dài tại biên quan Ấp thành."

"Tướng sĩ một lòng, đủ để mưu sự."

"Ngươi muốn khuyến khích bản vương mưu phản?"

"Tần mỗ tuyệt đối không có ý này. Tần mỗ chỉ bàn việc, trên thực tế ai làm Hoàng đế, đối với Tần mỗ mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là, ai có thể cho Tần mỗ được thỏa lòng mong muốn. Tần mỗ hôm nay thành thật với Vương gia, cũng bởi vì Vương gia là nhân trung long phượng. Tần mỗ tin tưởng Vương gia. Tần mỗ cũng tin rằng, mắt Tần mỗìn sai. Việc hôm nay, Vương gia nếu có tâm, hai người chúng ta có thể tính toán lâu dài, nếu như Vương gia vô tình, coi như tất cả những gì Tần mỗ nói hôm nay đều là nói vui, như không khí, Tần mỗ coi như kết giao bằng hữu với Vương gia!"

Tần Thế Viễn lấy trà thay rượu, kính Thiên Yết một ly, tự uống cạn, xoay người ra cửa.

Hắn biết, ở trong mắt tầng lớp quyền quý, thương nhân chỉ là tảng đá để bọn họ đạt được mục đích, sau khi lợi dụng xong, không phải bị bỏ đi như giày thì là bị giết người diệt khẩu. Tổ tiên của hắn chính là như thế.

Vì thế hắn phải thay đổi điều này, trong tất cả các Vương gia, hắn nhìn trúng Thiên Yết . Người này có thể nắm bắt sâu sắc thời cuộc, gặp biến không sợ hãi. Mặc dù thân ở biên cương, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ trong lòng. Hơn nữa có thể che lấp hào quang dưới mũi nhọn tranh chấp, đẩy lui dòng nước xiết. Hiếm có nhất là, hắn cầm binh, kẻ nào cũng là tử sĩ. Luận tài luận đức luận mưu lược, Thuận vương gia này, đều là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên hắn mới tốn không ít tâm tư, hy vọng có thể có được sự chắc chắn của hắn. Thậm chí đến Bạch vương phủ cầu thân, kéo gần quan hệ cùng Thiên Yết .

Nhưng xem xét tình huống trước mắt, con đường này có vẻ không khả thi.

"Công tử, theo phân phó của công tử, Thuận vương phi đã đi phố." - Quản gia tiến đến bẩm báo..

Tần Thế Viễn phất phất tay, nếu con đường Thiên Yết này đi không thông, có lẽ hắn có thể thử sang Vương phi.

Tần Thế Viễn có lòng tiếp cận Thiên Yết , cho nên đối với Bạch Dương cái gì cũng tốt. Bạch Dương thích thú hết sức vui vẻ.

Tần Thế Viễn còn cố ý lén kêu người đến sòng bạc khiêu khích, sau đó lại mời Bạch Dương đến sòng bạc ra tay, làm cho Bạch Dương thích thú một phen.

Nhưng mà có người cũng rất mất hứng.

Tâm tình Thiên Yết rất tệ! Hắn không nhìn thấy, ở trong căn phòng xa lạ chỉ có thể khô héo ngồi chờ đợi, hắn chưa bao giờ bị thất bại

Nhất là sau khi hắn ném vỡ ba cái bát, bốn cái đĩa, năm chén trà mà vẫn không thấy tiểu nha đầu quay về. Sự kiên nhẫn của Thiên Yết đã sát đến vạch mép của sự bùng nổ!

Một ngày không thấy tiếng của nàng, cũng không cảm thấy được sự tồn tại của nàng, Thiên Yết đột nhiên phát hiện ra cuộc sống của mình giống như thiếu cái gì đó, làm cho hắn đứng ngồi không yên.

Cho đến khi giọng nói vui sướng của Bạch Dương truyền đến, hắn mới đột nhiên cảm thấy giống như một tia nắng mặt trời chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn.

Nhưng bên bờ vực của sự bùng phát giận dữ, làm cho hắn lạnh lùng đối mặt với Bạch Dương . Hắn sợ một khi hắn mở miệng sẽ ăn mất tiểu nha đầu tự cho là đúng này.

Tâm tình Bạch Dương vẫn vui vẻ như bình thường, trực tiếp biến sự tức giận của Thiên Yết thành lực cản không khí, làm như không thấy.

"Thiên Yết ! Ngươi xem ta mang về cho ngươi cái gì?" -Bạch Dương bắt đầu đem mấy thứ mang về từ chợ cho Thiên Yết xem. Sau đó miêu tả sinh động như thật cho Thiên Yết nghe.

"Ngươi không biết Tần Thế Viễn kia thú vị như thế nào đâu, hắn......"

"Tần Thế Viễn kia quả thực quá thông minh......"

"Tần công tử nói......"

"Tần công tử còn nói......"

"Nàng nói đủ chưa!" - Thiên Yết nghe mà bốc hỏa đầu đầy, tức sùi bọt mép. Giọng nói lạnh như băng.

Thì ra cả một ngày nay nàng đều ở cùng Tần Thế Viễn!

---------------------------------------giải phân cách

Thật ra hôm nay Tần Thế Viễn tới tìm hắn, nói với hắn những lời đó, không phải là hắn hoàn toàn không thể chấp nhận....
Ngoài việc thật sự không có hứng thú gì đối với vương vị, cơ bản từ con người Tần Thế Viễn này mà nói thì thật ra cũng đã thay đổi một số ấn tượng không tốt của Thiên Yết về hắn trước đó.
Rất nhiều thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy món lợi trước mắt. Tần Thế Viễn có cái nhìn lâu dài, hy vọng thay đổi địa vị của thương nhân từ gốc rễ, ước nguyện ban đầu này cũng không có gì sai trái. Thậm chí có thể nói, chí hướng của hắn rất rộng lớn, làm cho Thiên Yết không thể không nhìn một người xuất thân thương nhân như Tần Thế Viễn với một ánh mắt khác xưa.
Nhưng mà nha đầu kia trái Tần Thế Viễn, phải cũng Tần Thế Viễn, làm cho một chút hảo cảm mới nảy sinh với Tần Thế Viễn của hắn lại biến mất gần như sạch sẽ. Hơn nữa càng nghe càng muốn bốc hỏa.

Vì thế, hắn không thể nhịn được nữa cả giận nói:
"Nàng nói đủ chưa vậy !"
Bạch Dương bị hắn quát cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lãnh lùng của Thiên Yết , đột nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới hét lên thật to:
"Ahhh....ta biết rồi, ngươi đang ghen tị!"
Cơ thể Thiên Yết chợt cứng đờ, hắn ghen tị ? Bởi vì nàng và Tần Thế Viễn ở cùng một chỗ ? Có thể như vậy sao ?
Nào ngờ lời nói kế tiếp đủ làm Thiên Yết tức giận chết thêm một lần nữa:
"Ngươi nhất định nghĩ mình ở nhà nhàm chán cả một ngày, mà ta đi ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy, cho nên ghen tị, đúng không ? Chi bằng như vậy, ngày mai ta đi với ngươi! Nhất định để ngươi được chơi vui vẻ !"
Nữ nhân ngu ngốc này! Thiên Yết phát hiện đôi khi nữ nhân ngu ngốc này thật sự làm cho người ta rất muốn bóp chết nàng!
Bàn tay to nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại, hít vào - thở ra - lại hít vào - bình tĩnh.
Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi Thiên Yết cong lên một nụ cười nhẹ. Ánh mắt của hắn mặc dù mất đi thần thái lúc trước, nhưng con ngươi u tối càng thêm thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên sự dịu dàng hiếm có ngày thường.

Ánh mắt Bạch Dương đột nhiên hoảng hốt. Thật ra bộ dạng của tên biến thái này cũng rất đẹp mắt.
Thiên Yết vươn tay, ngoắc ngoắc Bạch Dương .
Ý gì đây ?
"Lại đây." - giọng nói bình thản, dường như không có gì nguy hiểm. Bạch Dương do dự tiến đến.
Ngón tay tiếp tục ngoắc ngoắc, lại gần một chút nữa.
Tên biến thái này hiếm khi có được lúc dịu dàng như vậy, không lẽ nghe nói ngày mai nàng sẽ dẫn hắn đi chơi cho nên hắn không tức giận nữa ?
Bạch Dương rõ ràng đã trúng mỹ nam kế, nghe lời tiến gần một chút.

Hơi thỏ ấm áp càng ngày càng gần, Thiên Yết đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Bạch Dương , sau đó, khi Bạch Dương còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ cúi đầu hôn đôi môi nàng.
Bạch Dương bị rối loạn nhịp tim, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Thiên Yết .
Lại bị lừa rồi !

Tên biến thái này làm sao có thể dịu dàng được ! Hắn chỉ có thể tà ác thôi. Từ cái việc bây giờ hắn đang làm là có thể nhìn ra được rồi....
Bàn tay Thiên Yết một cái giữ chặt đầu nàng, cái khác nắm chặt thắt lưng nàng, không cho nàng có cơ hội lùi bước.
Nụ hôn của Thiên Yết , thâm sâu mà bá đạo. Không có chút thương tiếc mà hung hăng xâm nhập, lưỡi của hắn linh hoạt khuấy động trong miệng nàng, không cho nàng có cơ hội hô hấp, khiến cho Bạch Dương nhiều lần gần như nghẹt thở.
"Thuận vương phi, thứ người thích......" - tay Tần Thế Viễn đang cầm hộp gỗ vui vẻ đẩy cửa vào, thấy được một cảnh nóng như lửa như vậy, không khỏi xấu hổ yên lặng rời đi.
Trong phòng. Cơ thể của Bạch Dương dán chặt trên người Thiên Yết , đầu óc Bạch Dương đã thiếu không khí trầm trọng, nửa tỉnh nửa say. Tiếng Tần Thế Viễn truyền đến tai nàng, làm cho nàng thanh tỉnh chốc lát, nhưng Thiên Yết lại tăng cường tấn công, nàng lại tiếp tục không biết năm nay là năm nào.
Thiên Yết lại tỉnh táo, Tần Thế nhìn thấy rồi cũng tốt ! Hơn nữa lần đầu tiên hắn phát hiện, cơ thể xinh đẹp của Bạch Dương ở trong lòng hắn phù hợp như thế nào.
Ý nghĩ này làm cho nụ hôn của hắn cuối cùng cũng từ từ dịu dàng đi.
Còn nha đầu đáng yêu lúc này, cơ thể nhỏ bé dịu dàng ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn làm càn. Thân thể của nàng không ngừng run rẩy theo từng cái đụng chạm của hắn. Phản ứng ngây ngô đáng yêu đó, dễ dàng kích động những chuỗi dịu dàng trong lòng Thiên Yết .
Cuối cùng, Thiên Yết thoải mái nói:
"Sáng mai lên núi."
Nhưng Bạch Dương lại không nhúc nhích. Lúc này, không phải nàng sẽ nhảy dựng lên đánh người sao ?
"Nha đầu! Nha đầu!" - Thiên Yết lắc lắc nữ nhân trong lòng.
Vẫn không nhúc nhích.
Không phải chứ ? Thật sự bị hắn hôn đến mức hôn mê sao ?
Vậy......chỉ có thể miễn cưỡng, làm lại một lần nữa để hô hấp nhân tạo là được rồi.
Bạch Dương rất tức giận rất tức giận.
"Không đi! Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!"
Thiên Yết không nói câu nào, tự mình đi trước. Hơn nữa từ chối dùng bất kỳ đồ gì của Tần Thế Viễn.
"Tần Thế Viễn, ta nói rồi, thứ mà ngươi muốn ta vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi, cho nên, ngươi không cần ký thác hy vọng gì với ta." - Thiên Yết rời đi không quay đầu lại.
Tần Thế Viễn biết, không cần biết hắn nói cái gì, Thiên Yết cũng sẽ không nghe.
Hắn sẽ không thật sự đi một mình đấy chứ! Bạch Dương nhìn chằm chằm bóng dáng Thiên Yết .
"Vương phi, người thật sự không đi sao ?" - Tần Thế Viễn hỏi.
"Không đi không đi! Tên mù chết tiệt! Cho ngươi ngã chết luôn ! cho ngươi đông cứng chết luôn ! Không có ta, ta xem ngươi tìm Linh Diên Hủy như thế nào!" - Bạch Dương mạnh miệng.
"Đúng là có thể bị ngã chết." - Tần Thế Viễn nói tiếp.
"Cái gì...... Có ý gì." - Bạch Dương muốn mạnh miệng, nhưng lại thiếu tự tin.
Tần Thế Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy đàn hương phiến từ từ nói:
"Dưới Thiên Linh Sơn tuy rằng bốn mùa là mùa xuân, nhưng trên đỉnh núi lạnh lẽo vô cùng, không có đủ mấy vật chống lạnh, người bình thường cơ bản không lên được đỉnh núi, cho dù Vương gia võ công cao cường, có thể dùng nội lực chống chọi với cái lạnh, nhưng sơn đạo gập ghềnh, trên đường đi hái Linh Diên Hủy, sẽ đi qua một con đường núi hẹp, lại có tên là Thiên Khiếm Nhai, nơi đó địa hình hiểm yếu, nhìn ra Hàn Đàm. Hàn Đàm nước sâu ngàn thước, bên trên có hàn băng bao phủ, tiếp nối với mặt đất, khó có thể phân biệt. Vương gia đi như thế này, chỉ sợ......"

"Ta mệt rồi, muốn ngủ!" - Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, quay người trở về phòng.

Tần Thế Viễn khẽ cười lắc đầu, Vương phi này không hề có một chút bộ dáng Vương phi, nhưng thật ra thực sự đáng yêu.
"Truyền lệnh xuống, Vương phi muốn nghỉ ngơi, cho dù là kẻ nào cũng không được đến quấy rầy."
Tiếng Tần Thế Viễn từ rất xa truyền đến tai Bạch Dương , Bạch Dương không khỏi lại cảm thán, nam nhân này, rất vừa ý nàng! Rất ý tứ !
Mặc dù lần nào cũng nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng từ trước đến giờ không hề làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Đáng giá kết giao!

--------------------------------------giải phân cách

Giống như là có người cố ý chuẩn bị tốt mọi thứ, Bạch Dương thành công ra khỏi phủ từ cửa sau mà không gặp một người nào. Đi ra khỏi Tần phủ rẽ vào một khúc cong, Thiên Yết đang đứng trên một cầu đá nhỏ đợi nàng.
"Ồ, có mấy kẻ không phải nói muốn đi một mình sao ?" - Bạch Dương lắc lư cái đầu nhỏ, cười tủm tỉm lại gần, giọng điệu chế giễu.
"Cũng có người vừa mới nói nàng nhất định không đi." - Thiên Yết dựa vào bên cầu đá lười biếng đáp lễ.
"Cho ngươi ngã chết luôn đi!" - Bạch Dương bị chạm đến điểm yếu, biến sắc, tức giận bỏ lại một câu, quay người muốn đi.

Nào ngờ Thiên Yết lại có thể chính xác nắm lấy cánh tay nàng, sau đó tiện tay dùng sức kéo, Bạch Dương liền thành công biến thành cái nạng của hắn.
"Làm gì vậy làm gì vậy! Buông tay ra!" - Trên đường cái, có người đang nhìn!
"Buông tay rồi ai dẫn ta đi."
"Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!"
"Nàng là nương tử của ta, nàng không đi thì ai đi ?"
"Ai là nương tử của ngươi! Mau buông tay ra! Đây là đường cái!" - rất nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt !
"Mặc kệ bọn họ." - Dù sao hắn không nhìn thấy. Mắt không thấy tâm không phiền.
......
Phía sau hai người, hai bóng người đi theo bọn họ không xa không gần. Mỗi một dặm đường, lại có người thay phiên theo dõi, kịp thời báo cáo tình hình của Thiên Yết và Bạch Dương cho chủ tử.
Thiên Linh Sơn đúng là danh bất hư truyền, dọc đường đi, phong cảnh xinh đẹp, lúc mới bắt đầu, hai người còn có thể cãi nhau ầm ĩ, nhưng theo sơn đạo càng đi càng gập ghềnh, thời tiết quả nhiên cũng càng ngày càng lạnh lẽo, tuyết đọng trên mặt đất cũng càng ngày càng dày.

Bạch Dương và Thiên Yết đồng thời vận công ngự khí, nhưng Bạch Dương vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như cũ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ Bạch Dương giúp đỡ Thiên Yết , trở thành Thiên Yết ôm lấy Bạch Dương .
Không còn hơi sức mà cãi nhau, bên trong một không khí băng hàn, hình bóng hai người đang ôm chặt lấy nhau đi lên đỉnh núi.
Thiên Khiếm Nhai, chỉ rộng có vài thước, dốc trượt xuống, trên có tuyết đọng, cực kỳ hiểm trở.Thiên Yết không nhìn thấy, Bạch Dương nhìn thấy, lại bị dọa chết khiếp.
Dưới này chính là hồ băng sao ? Nhìn qua trắng xoá một mảnh, nếu không phải Tần Thế Viễn lúc trước có nói qua, nàng thật sự không biết phía dưới là một hồ nước.
Thiên Yết đột nhiên cầm lấy tay Bạch Dương :
"Đừng nhìn xuống dưới, nhìn phía trước kìa."
Bạch Dương hít sâu một hơi, cầm tay Thiên Yết , cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên, trong một mảng trắng xóa trước mắt có một bụi hoa màu hồng, hết sức bắt mắt!
"Linh Diên Hủy!" - Bạch Dương vui sướng, giãy tay ra chạy về phía Linh Diên Hủy quý hiếm, cũng không lưu ý nên trượt chân một cái.
"A..." - cơ thể Bạch Dương rầm một cái, cùng với bông tuyết bay lả tả và nham thạch to to nhỏ nhỏ, lăn xuống dưới vách đá. Nham thạch rơi xuống ở phía trên Hồ băng, phát ra tiếng vang nặng nề, tạo nên vài lỗ hổng lớn sâu thẳm trên hồ băng.
Trên sườn núi, nham thạch sắc nhọn, Bạch Dương bám lấy chỗ nham thạch hơi nhô ra.
"Nha đầu, nàng sao rồi ?" - trên vách đá truyền đến tiếng kêu lo lắng của Thiên Yết .
Bạch Dương rất muốn trả lời, nhưng trên mảnh nham thạch mà nàng đang bám lên tuyết đọng rất sâu, cái chỗ hơi nhô ra đó không thể chịu đựng được sức nặng của nàng, bàn tay nhỏ bé đang trượt dần từng chút từng chút xuống. Nàng sợ nói ra một câu thì sẽ ngã xuống.
Nàng cũng muốn tắm trong hồ băng! Trời ạ, mắt của Thiên Yết thì lại không nhìn thấy, ai tới cứu nàng với !
"Nha đầu! Bạch Dương ! Bạch Dương !" - tiếng Thiên Yết càng ngày càng dồn dập, có thể nghe thấy hắn cũng rất lo lắng.
"Ta......" - Bạch Dương vừa mở miệng, tay trượt xuống dưới một tấc, Bạch Dương sợ tới mức lập tức im miệng, chân không ngừng tìm kiếm khắp nơi chỗ có thể đặt chân. Cuối cùng, nàng cũng tìm được một tảng nham thạch nhô ra.
Ngay lúc Bạch Dương vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống hồ băng.
Bạch Dương trợn mắt há mồm, Thiên Yết lại tự mình nhảy xuống !

Không phải đấy chứ ! Thiên Yết lại tự mình nhảy xuống ! Cuối cùng là hắn muốn cứu nàng hay là muốn hại nàng vậy !
Bạch Dương hoàn toàn im lặng..Vừa mới thở nhẹ được một hơi lại một lần nữa lo lắng.
Cái tên ngu ngốc này! Nhiệt độ hồ băng rất thấp, cổ độc của Thiên Yết lại chí âm chí hàn, hơn nữa hắn còn không nhìn thấy được ! Hắn nhảy xuống đấy thì có ích lợi gì!
Phàn nàn gì cũng vô dụng rồi, Bạch Dương chấp nhận số phận thả tay ra.

"Bùm" một tiếng, lại một người ngã xuống.
Mặc dù Bạch Dương quen thuộc với nước, nhưng ở trong hồ băng sâu thẳm lại lạnh lẽo như thế này, một cô nhóc như nàng cũng không chống đỡ được.
Dưới hồ băng là một mảnh tối tăm hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đột nhiên trong lòng Bạch Dương nóng lên, người này vì nàng mới nhảy xuống đây.
Cái tên ngu ngốc này! Rõ ràng biết bản thân sau khi nhảy xuống có thể khó giữ được an toàn, thế mà vẫn cứ nhảy xuống.
Thiên Yết nghe thấy tiếng nước, tay cố gắng dò dẫm trong nước, Bạch Dương chủ động đưa tay tới.
Hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau.
Trong giây phút này, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong lòng bàn tay của Thiên Yết lại có một độ ấm mà xưa nay chưa từng có.
"Hô...." - hai cái đầu cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước.
Câu đầu tiên Thiên Yết nói chính là: "Nha đầu, nàng sao rồi ?"
"Sắp chết rồi !" - Bạch Dương yếu ớt nói.

Mặt Thiên Yết biến sắc, lại nghe Bạch Dương nói thêm một câu:
"Sắp bị ngươi dọa chết rồi !"
Lạnh, lạnh đến thấu xương. Có nội lực cũng không có cách nào chống lại cái lạnh.
Đôi mắt sắc bén của Bạch Dương phát hiện trong một mảng trắng xóa này, phía trên bờ, có đặt vài món đồ gì đó. Lại gần thì thấy thì ra là hai cái áo bông lớn và một số đồ chống lạnh, còn có một cái hộp gỗ, là hộp đựng thuốc lúc trước nàng có nhắc qua với Tần Thế Viễn. Bên trong là tất cả những thứ mà nàng đã nhắc đến, dược liệu châm cứu, tất cả đều đầy đủ.
Không cần nói nữa, chắc chắn là kiệt tác của Tần Thế Viễn.
Tên Tần Thế Viễn này đúng là có lòng tốt, Thiên Yết không nhận sự giúp đỡ của hắn, hắn lại vẫn phái người đi theo bọn họ lên núi. Hơn nữa cũng không ra mặt tranh công, mà là âm thầm tương trợ.
Nhìn khắp nơi trắng xoá một mảnh, hảo cảm của Bạch Dương với Tần Thế Viễn không khỏi tăng lên vài phần.
Tần Thế Viễn quả nhiên rất cẩn thận, ở bên trong áo bông, nàng còn tìm thấy một tấm bản đồ. Là bản đồ Thiên Linh Sơn.
Dựa vào bản đồ, Bạch Dương rất dễ dàng tìm được một chỗ trú ẩn.
Bên trong một sơn động không lớn, đã có người nhóm một đống lửa trại, ngay cả củi để thêm vào cũng đã đặt ở bên cạnh.
Tần Thế Viễn đặt một bức thư bên cạnh, trong thư nói, người của hắn đã lui đến một nơi an toàn khác, kêu Bạch Dương và Thiên Yết cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nếu bọn họ có yêu cầu gì, Bạch Dương lúc nào cũng có thể bắn pháo khói, người của hắn tự nhiên sẽ xuất hiện giúp đỡ bọn họ.
Tên Tần Thế Viễn này, làm việc thật là chu toàn. Chi li từng chút, tiến lui có chừng mực.
Bạch Dương cất thư đi, bắt đầu thêm củi sưởi ấm. Nàng cũng không định nói chuyện này cho Thiên Yết biết, bởi vì nàng không muốn giờ phút này cả người lạnh lẽo đi ra ngoài đón gió lạnh.
Quần áo ẩm ướt hết cả, lạnh quá!
Thiên Yết không nói một tiếng nào, im lặng. Hắn không nói gì, không hỏi gì. Nhưng bên trong đôi mắt đen láy tĩnh lặng kia có sự bình tĩnh nhận rõ thế sự, còn có một số cảm xúc làm cho người ta không thể hiểu rõ.
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có củi lửa bốc cháy, phát ra âm thanh tanh tách. Bạch Dương nhìn qua Thiên Yết yên lặng không nói gì, lại nhìn bốn phía chung quanh, aiz, thật là nhàm chán! Cô nam quả nữ ở trong sơn động có thể làm cái gì!
"Hắt xì!" - Bạch Dương không nhịn được hắt xì một cái.
"Lại đây." - Thiên Yết nghe theo hướng âm thanh truyền đến nhìn sang.
"Làm gì ? Lại muốn hại ta sao ?!" - hắn làm hại nàng còn chưa đủ sao ? Mỗi lần gọi nàng qua, nhất định là không chuyện gì tốt!
"Hai người ở chung sẽ ấm lên một chút, lại đây đi." - giọng Thiên Yết thật ấm áp.
Bạch Dương do dự tiến lại gần, Thiên Yết một tay ôm nàng vào lòng. Ôm được cơ thể nhỏ bé của nàng, trái tim vừa đánh mất của hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Vừa rồi giây phút nghe thấy tiếng nàng rơi xuống vách núi, trái tim của hắn đột nhiên hụt hẫng, giống như người ngã xuống không phải là nàng, mà là hắn. Hắn lo lắng gọi nhưng lại không có được tiếng đáp lại của nàng, chính giây phút đó, hắn không còn quan tâm đến cái gì nữa, hắn chỉ biết rằng, hắn không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được!
Cho nên, hắn nhảy xuống đây. Có lẽ đây là một việc làm ngu ngốc nhất cả đời hắn, nhưng hắn không hối hận.
Cánh tay siết chặt, Thiên Yết thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng may, cuối cùng nàng đã quay lại.
"Thả tay thả tay! Ta sắp không thở được rồi !" - Bạch Dương lớn tiếng phản đối, có vẻ nàng đã quen với việc bị ôm.
"Không được ầm ỹ! Chưa thấy người nào ngốc như vậy, biết rõ vách núi hiểm trở mà cũng không biết cẩn thận một chút!" - Thiên Yết khẩu khí khó chịu. Lo lắng qua đi lại bắt đầu dạy dỗ người.
"Vậy còn ngươi ? Ngươi không ngu ngốc vậy ngươi nhảy xuống làm cái gì! Rõ ràng biết mắt mình không nhìn được, ngươi cũng không sợ nhảy xuống đụng chết ta sao!"
"Ngậm cái miệng quạ đen của nàng lại!" - cũng là nàng sáng sớm đã rủa hắn "ngã chết", bây giờ linh nghiệm rồi, đúng là ngã thật! Cũng may là hắn may mắn, chết không thành công.
"Ngươi trách ta cái gì chứ ! Là ngươi tự mình nhảy xuống đấy chứ !"
"Nàng thật là ầm ỹ!"
"Ta cứ ầm ỹ đấy! Nếu không phải ngươi, chúng ta làm sao có thể thê thảm như vậy được!"
"Là ai hạ dược gây chuyện trước ?"
"Là ai bắt nạt ai trước ?!"
Vấn đề này, xem ra khó khăn rất lớn.
......
Ngoài động, tuyết trắng chưa khi nào rơi như vậy, từng bông từng bông, vô cùng xinh đẹp, làm cho toàn bộ Thiên Linh Sơn như mộng như ảo. Trong động, lửa trại lập lòe, Bạch Dương cuối cùng nằm trong lòng Thiên Yết ngủ say. Thiên Yết không ngủ, suy nghĩ của hắn đang trôi đi rất xa.
Trong lúc ngủ mơ, Bạch Dương mơ hồ cảm thấy độ ấm xung quanh càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng không ngừng run run.
Sao lại thế này ?
Bạch Dương mở mắt ra, phát hiện người đang run không phải là mình, mà là Thiên Yết . Bạch Dương quay người lại sờ, cả người Thiên Yết lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt như sương.
Không hay rồi! Cổ độc trong người Thiên Yết lại phát tác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro