nợ mới nợ cũ trả 1 lần cho xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tính tình của Bạch Dương tốt nàng sẽ muốn ăn linh tinh. Chẳng qua, nàng không có bạc.
"Không vấn đề gì, ta có." - Lãnh Dịch Khánh vẫn còn đang trong tình trạng ngây ngất.
Đồ ăn vặt đặc biệt trong trấn hết sức ngon miệng ! Bạch Dương ăn đến quên trời quên đất, hoàn toàn ném đi lời mời Lãnh Dịch Khánh. Mà Lãnh Dịch Khánh lại dùng ánh mắt thưởng thức những màn ca múa hấp dẫn để nhìn tướng ăn khó coi của Bạch Dương .
"Cái này.....thật ra......ta thật sự không nhớ rõ việc ta từng cứu ngươi." - Bạch Dương xấu hổ gãi đầu. Nàng biết Lãnh Dịch Khánh làm vậy để báo ơn cứu mạng của nàng. Nhưng nàng thật sự không nhớ nổi có người nào tên Lãnh Dịch Khánh !

"Ta biết. Nhưng không sao cả." - Lãnh Dịch Khánh cười không hề để ý, ánh mắt trong sáng. Thật ra hắn đã sớm biết Bạch Dương không nhớ hắn. Nàng không nhớ cũng không vấn đề, chỉ cần hắn nhớ là đủ rồi.
"Vậy......sau này ngươi còn giúp ta không ?" - Bạch Dương rất cẩn thận hỏi. Đường đến Ấp Thành còn rất xa, không may Lãnh Thiên Yết bắt nạt nàng thì biết làm sao bây giờ ? Vẫn phải có người đứng về phe nàng mới được.
"Đương nhiên là sẽ giúp!" - Lãnh Dịch Khánh gật đầu như đinh đóng cột.
"Tốt quá rồi ! A Khánh, sau này chúng ta sẽ là anh em !" - Bạch Dương hào khí ngất trời vỗ vai Lãnh Dịch Khánh.
Anh em ? Lãnh Dịch Khánh hơi sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một tia mất mát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, anh em, nói cách khác, bọn họ là bằng hữu. So với trước kia, quan hệ của bọn họ đã tiến thêm một bước, đúng không ?
Trên khuôn mặt cương nghị của Lãnh Dịch Khánh hiện lên nụ cười hiểu biết.
"Là anh em, vậy có thể cho ta mượn một chút bạc không ?" - Bạch Dương cười hề hề như một tên trộm.
*
"Lãnh Dịch Tiêu ngươi ra đây cho ta !" - Bạch Dương một cước đá văng cửa phòng Lãnh Dịch Tiêu. Lãnh Dịch Tiêu đang mơ mơ màng màng, cảm nhận được một trận lạnh đang hướng về phía hắn, vì thế, hắn rùng mình một cái, tỉnh lại.
Trước giường, Bạch Dương đang mỉm cười xấu xa nhìn hắn:

"A Tiêu, ngươi đã nói gì, ngươi còn nhớ rõ không ?"
"Nói......nói cái gì ?" - Lãnh Dịch Tiêu đang buồn ngủ cũng bị nụ cười xấu xa trên mặt Bạch Dương àm cho tỉnh lại. Nụ cười thật đáng sợ, vì sao càng nhìn càng thấy giống Lãnh Thiên Yết vậy!
Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức ôm chăn chui vào trong giường.
Đã nửa đêm rồi, nữ nhân này không muốn ngủ sao ?
"Ngươi nói ngươi phải trần truồng chạy một vòng quanh cái trấn nhỏ này." - Bạch Dương gằn từng tiếng nhắc lại.
"Vừa nãy không phải chạy rồi sao ?" - Lãnh Dịch Tiêu nói chuyện rõ ràng thiếu tự tin.
"Cái đấy mà gọi là trần truồng sao ? Ngươi không biết cái gì gọi là trần truồng, bản cô nương sẽ nói cho ngươi biết !" - Bạch Dương nắm lấy quần áo Lãnh Dịch Tiêu.
"Cứu mạng với.....phi lễ......" - Lãnh Dịch Tiêu sợ tới mức mặt mày tái nhợt, vừa kêu vừa nhảy xuống giường. Hắn có thể cam đoan, nữ nhân này là người kinh khủng nhất mà hắn từng gặp qua !


Lãnh Dịch Tiêu kéo cửa ra định chạy, nhưng không nghĩ tới thứ khủng bố hơn còn đang ở đằng sau -- ngoài cửa, một đám oanh oanh yến yến ngực trần đang lao về phía hắn.
"Công tử...." - Một tiếng gọi nũng nịu làm cho Lãnh Dịch Tiêu nổi da gà.
"Cứu mạng với...." - không thể xuống tay với một đám nữ nhân ở trần nửa thân, Lãnh Dịch Tiêu bất đắc dĩ bị bắt, sợ hãi nhảy lên nhảy xuống.
Bạch Dương nhàn nhã ngồi một bên xem náo nhiệt:

"A Tiêu, ngươi vẫn nên đi theo các nàng đi!"
Cửa phòng Lãnh Dịch Tiêu nhanh chóng chất đầy một đám người đến xem náo nhiệt.
Lãnh Thiên Yết và Lãnh Dịch Khánh tự nhiên cũng nghe tiếng ồn đến. Bọn họ rất nghĩa khí giúp Lãnh Dịch Tiêu đuổi đám quần chúng nhàm chán đi, sau đó tiện tay giúp hắn đóng cửa phòng.
"Nha đầu, đủ rồi !" - Nhìn thấy đệ đệ bị bắt nạt đến đáng thương, đã bị một đám nữ nhân như lang như hổ ép lên giường rồi, Lãnh Thiên Yết cuối cùng cũng lên tiếng.
"Dám cá cược thì dám chịu thua, đạo lý này không phải là ngươi không hiểu chứ ?" - Bạch Dương trợn mắt nhìn Lãnh Thiên Yết .
"Ta thấy......lần này hãy bỏ qua cho hắn đi. Được không ?" - Lãnh Dịch Khánh cũng vì đệ đệ mà cầu tình.
Cái gọi là mượn thủ đoạn của người ta, bạc là nàng mượn Lãnh Dịch Khánh, nếu hắn cũng mở miệng cầu tình, tự nhiên phải cho hắn mặt mũi.
Bạch Dương gật đầu, hướng về phía Lãnh Dịch Tiêu đang bị cởi quần áo nói:
"Nhưng hắn còn chưa nhận thua !"
Cho ngươi một cái bậc đi xuống !

Trong đám nữ nhân truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết của Lãnh Dịch Tiêu:
"Đệ thua rồi thua rồi ! Tỷ tỷ, tha cho đệ đi, từ nay về sau đệ nghe tỷ sai bảo, cứu mạng với...."
Bạch Dương lúc này mới hài lòng gật đầu, vỗ vỗ tay:
"Được rồi, các ngươi có thể đi về."
Đám nữ nhân nhận được bạc chỉ có thể không bằng lòng mà ngừng tay, aizzz, mặc dù nói là được bạc, nhưng mà buông tha cho tiểu soái ca da thịt mịn màng như vậy, thật sự là đáng tiếc !
"Nhớ rõ lời ngươi nói, sau này ngươi phải nghe ta sai bảo!" - để lại Lãnh Dịch Tiêu trốn trong chăn lui vào góc giường run run, Bạch Dương đắc ý bỏ lại một câu, thành công rút lui trở về ngủ! Bây giờ nàng ngủ được rồi !
Lãnh Thiên yết và Lãnh Dịch Khánh nghẹn cười nửa ngày cuối cùng cũng bạo phát.
Thật khôi hài, Lãnh Dịch Tiêu đùng là bị cởi sạch rồi !
Trải qua một hồi đả kích như vậy, thể xác và tinh thần Lãnh Dịch Tiêu đã bị "tổn thương nặng". Quá mất mặt mà !
Quan trọng nhất là, hai ca ca của hắn đều thấy chết mà không cứu, để cho hắn bị một đám nữ nhân bắt nạt! Quan trọng nhất nhất nữa là, hai ca ca đều đứng về phe của Bạch Dương , hắn muốn báo thù cũng không có cơ hội.
Quên đi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, Bạch Dương , ngươi nhớ kỹ đấy !
Lãnh Dịch Tiêu thê lương cuộn chặt chăn lấy người - thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không chiếm được một cái nào, ở lại đây chỉ có bị bắt nạt, lúc này không đi còn đợi đến khi nào!
Đã sớm biết nữ nhân này không thể trêu chọc, nhưng mà rốt cục hắn gốc rễ không đúng chỗ nào, cố tình đi trêu chọc nàng! Kết quả trộm gà không thành còn mất đi nắm gạo! Mất sạch mặt mũi!
Hắn vẫn nên trở về Xuân Hương Lâu tìm Yên Chi để an ủi tâm hồn bi thương của hắn thôi !

-----------------------------------------giải phân cách


Lãnh Dịch Tiêu đi một cái, Bạch Dương tức giận đến nỗi oa oa kêu to:
"Tên ẻo lả không giữ chữ tín, ngươi chờ đấy !"
Lãnh Thiên Yết bật cười khanh khách, bộ dạng của Bạch Dương trong tức giận rất là đáng yêu! Ánh mắt rời đi, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn Bạch Dương sâu lắng mà chuyên chú, trên khuôn mặt ngày thường vẫn cương nghị kia cũng mang theo vài nét cười dịu dàng.
Gần như cùng lúc, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh cũng rời đi, ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng không, nụ cười của bọn họ trong nháy mắt ngưng tụ lại.

*
Lãnh Dịch Tiêu đi rồi, người bắt nạt Bạch Dương cũng chỉ có Lãnh Thiên Yết . Nhưng Bạch Dương rất nhạy cảm nhận thấy rằng, mỗi một lần chỉ cần nàng và Lãnh Dịch Khánh đi cùng nhau, Lãnh Thiên Yết sẽ tức giận.
Cho nên Bạch Dương cố ý lớn tiếng nói:
"A Khánh! Đợi ta với!"
"A Khánh! Ngươi thật lợi hại !"
"A Khánh, ngươi tốt nhất !"
"A Khánh! Chúng ta đi thả diều!"
Nét mặt Lãnh Dịch Khánh càng ngày càng toả sáng, mà sắc mặt Lãnh Thiên Yết lại càng ngày càng âm u.
Cuối cùng, một ngày nào đó trong một cái trấn nhỏ nào đó, có người bạo phát.
Quá nửa đêm, Bạch Dương đột nhiên muốn ăn kẹo hồ lô, Lãnh Dịch Khánh xung phong nhận việc đi mua giúp nàng.

"A Khánh thật tốt!" - ánh mắt Bạch Dương đuổi theo bóng dáng Lãnh Dịch Khánh, giống như đang thì thầm tự nói, cũng giống như cố ý nói cho người nào đó nghe.
Ngoài tiểu sư phụ, không ai tốt với nàng như vậy. Không biết bây giờ tiểu sư phụ đến đâu rồi.
Con ngươi của Bạch Dương sáng lên như viên ngọc trai đen, lấp lánh như nước hồ mùa xuân.
Cái chén trong tay Lãnh Thiên Yết phát ra một tiếng tách, nước, dọc theo vết nứt chảy ra, lan thành một dòng suối nhỏ.
Bạch Dương vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không phát hiện đã có người lòng kiên nhẫn đã chạm đến cực hạn.
Bạch Dương chỉ cảm thấy cổ áo chặt căng, cả cơ thể bay lên không.
"Ngươi làm gì vậy, thả ta xuống dưới!" - Ta không phải mèo, đừng có mang ta như một con mèo hoang !
Lãnh Thiên Yết không phí lời với nàng, trực tiếp mang Bạch Dương quay đi.
Nha đầu này phải được dạy dỗ cẩn thận.
Rừng cây nhỏ, ánh trăng âm u lạnh lẽo, bốn bề vắng lặng.
"Lãnh Thiên Yết , ngươi thả ta ra!" - Tên biến thái đê tiện, dám thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà điểm huyệt nàng !
Lãnh Thiên Yết từ từ cong khóe môi:
"Kêu đi, kêu vỡ yết hầu cũng vô dụng."
Nhìn bộ dạng của Bạch Dương thở phì phì lại không thể làm gì, tâm trạng của Lãnh Thiên Yết tốt hẳn, hắn chậm rãi tiến lại gần, trong giọng nói có vị chua mà chính hắn cũng không nhận ra:
"Nàng đoán xem lần này, A Khánh của nàng có thể tới cứu nàng hay không ?"
"Đồ biến thái! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta trêu chọc gì ngươi !" - Có trêu chọc hắn hay không, trong lòng cả hai hiểu rõ, có điều Bạch Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
"Hình như lần trước nợ nần của chúng ta vẫn chưa tính toán xong." - Lãnh Thiên Yết cười cực kỳ mê hoặc.
"Nợ nần gì, ngươi......a...." - Bạch Dương chưa nói xong đã cảm thấy cơ thể nhẹ tênh, bị thả xuống mặt đất bằng phẳng.


"Ngươi làm cái gì!" - Bạch Dương Trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Yết , tên biến thái lại cởi giày của nàng !
"Nàng đoán xem ?" - tiếng Lãnh Thiên Yết vô cùng hấp dẫn vang lên trong khoảng không của khu rừng nhỏ, có vẻ hết sức mê hoặc. Vung bàn tay, miếng lụa trắng theo gió bay lên, lộ ra một đôi chân bạch ngọc.
"Đoán cái đầu ngươi, ngươi thả ta ra......" - Bạch Dương vừa xấu hổ vừa tức giận, cắn răng trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Yết . Tên biến thái này lại muốn làm cái gì đây ?
Lãnh Thiên Yết tiện tay bứt một cây cỏ đuôi chó bên bụi cỏ, thích chí lắc lắc trước mặt Bạch Dương , sau đó dùng ngọn cỏ lông xù kia chậm rãi quét qua chân Bạch Dương.

"A....đồ biến thái, ngươi thả ta ra!" - ngứa không chịu được, Bạch Dương vừa kêu vừa cười.
"Nàng nên gọi ta là gì ?" - Tiếp tục vấn đề lần trước chưa trả lời xong.
"Vương gia tướng công......" - Hảo hán không tính thiệt hơn trước mắt, Bạch Dương tuân thủ theo tinh thần biết co biết duỗi lớn tiếng cầu xin tha thứ.
"Ngoan, thế này mới là nghe lời !" - Thiên Yết tủm tỉm gật đầu. Nha đầu kia mẫn cảm đến đáng yêu!
"Thả......thả......thả ta ra!" - Bạch Dương cười đến sắp đau hai bên hông rồi.
"Nàng là Vương phi của ta, cho nên, sau này ta nói một, không cho phép nàng nói hai." - Thiên Yết bắt đầu ra điều kiện.
"......Không......Được......được ! Được !" - Bạch Dương mới nói được nửa chữ "không", chân đã bị một trận ngứa khó chịu. Vì thế rất biết điều sửa miệng. Nhưng mà nàng thề, câu trả lời trong lòng nàng tuyệt đối là: Không được !
"Gọi ta lại một lần nào."
"Vương gia......chết tiệt......tướng công." - Bạch Dương thấp giọng bỏ thêm một chữ vào giữa.
"Nàng nói cái gì ?" - Đừng nghĩ là ta không nghe thấy. Ngọn cỏ nhỏ Thiên Yết cầm trong tay nhẹ nhàng chuyển động giữa bàn chân Bạch Dương . Cảm giác vừa rát vừa ngứa từ lòng bàn chân lại truyền khắp toàn thân, làm cho Bạch Dương run rẩy cả người.

"A.....tướng công, tướng công...." - Bạch Dương kêu to. Trời ơi, ai đến cứu nàng được không !
Lãnh Thiên Yết , tốt nhất ngươi đừng có rơi vào tay ta, bằng không ta nhất định nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã trêu chọc ta!
"Ngoan!" - con ngươi mê hoặc của Thiên Yết tràn đầy màu sắc, cuối cùng cũng ngừng tay, cúi xuống áp sát người vào Bạch Dương
Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Dương đã nghẹn đến mức đỏ ửng. Thật đúng là làm cho người ta xúc động muốn cắn một cái.
"Nhớ kỹ đấy, nàng là Vương phi của ta, không được chạy đi với người khác, biết chưa ?" - ngón tay thon dài của Thiên Yết nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Bạch Dương , hô hấp nhẹ nhàng phả lên khuôn mặt Bạch Dương , cái cảm giác nhẹ nhàng mới mẻ này lại một lần nữa tràn ngập tất cả giác quan của Bạch Dương . Ký ức về hai lần trước hiện lên trước mắt.
Tại sao vậy ? Vì sao không khí xung quanh đều trở nên loãng ? Hít - thở - hít
Thiên Yết đột nhiên cười nói:
"Nha đầu, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy ?"
"Nghĩ cái đại đầu quỷ nhà ngươi ! Ngươi mau bỏ ta ra !" - Bạch Dương gầm lên với Lãnh Thiên Yết .
"Suỵt...." - Lãnh Thiên Yết tỉnh táo lấy tay chặn miệng Bạch Dương .
Trong rừng cây, một trận gió lạ thường vang lên.
Ánh mắt Bạch Dương nhất thời sáng ngời, là Lãnh Dịch Khánh đến !


"Bạch Dương...." - tiếng Lãnh Dịch Khánh từ không xa truyền đến.
"A......" - Bạch Dương đang định cầu cứu, nào ngờ vừa mở miệng đã bị hai phiến gì đó mềm mại chuẩn xác ngăn chặn đôi môi.
Quả nhiên lại nữa rồi !
Bạch Dương trợn trừng mắt, cơ thể cứng đờ, hô hấp ngừng lại. Mặc cho cái cảm giác mới mẻ trong miệng kia lại một lần nữa làm cho cảm giác của nàng hồ đồ.

Lãnh Thiên Yết tâm tình lại rất tốt, từng chút từng chút thưởng thức 'mỹ thực' trong lòng. Cấm khu mềm mại, ngọt ngào, rõ ràng chưa có ai bước vào, nơi đây là đặc quyền của hắn. Nghĩ vậy, tâm tình Lãnh Thiên Yết tốt hẳn lên.
Chẳng qua nha đầu kia rõ ràng rất không có kinh nghiệm, chỉ hôn một chút thôi mà trở nên giống như bị ngạt hơi vậy sao ?
Nếu không phải sợ nàng thật sự không thở được mà chết, để cho hắn từ nay về sau bị mắc cái tội danh 'hôn' chết Vương phi, hắn thực sự không nỡ buông ra món ngon bên miệng thế này. Lãnh Thiên Yết lưu luyến ngẩng đầu.
Nào ngờ lần này, Bạch Dương phản ứng rất nhanh, vừa chạm được vào không khí, nàng kêu ầm lên trước tiên:
"A Khánh cứu ta....."
*
Lúc Lãnh Dịch Khánh trở về, không tìm thấy Bạch Dương . Hắn đầu tiên đã nghĩ đến - không hay rồi ! Chỉ sợ là đệ đệ tốt của hắn lại muốn bắt nạt người rồi !
Đương nhiên hắn không thể nhìn Bạch Dương bị bắt nạt. Lãnh Dịch Khánh tìm kiếm xung quanh giống như người điên.
Vừa rồi trong mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Bạch Dương cho nên hắn đi vào một khu rừng nhỏ. Nhưng vì sao đột nhiên lại không nghe thấy tiếng kêu nữa ?
Ngay lúc Lãnh Dịch Khánh quay người chuẩn bị rời đi, lần này, hắn chính xác nghe thấy tiếng cầu cứu của Bạch Dương :

"A Khánh cứu ta...."
"Bạch Dương !" - Lãnh Dịch Khánh nghe tiếng, phi thân đến.
Không ngờ tới khi hắn đến nơi lại nhìn thấy một cảnh - Bạch Dương nằm thẳng trên mặt đất, một đôi chân bạch ngọc trắng trẻo hiện ra dưới ánh trăng, cánh môi như hoa trơn bóng sáng loáng, vừa nhìn qua là biết mới bị hôn qua.
Một cỗ lửa giận mãnh liệt bừng lên trong đầu, ánh mắt Lãnh Dịch Khánh bỗng nhiên lạnh lẽo, không kiềm chế được tay nắm chặt thành quyền.
Mà cái kẻ làm chuyện xấu kia vẫn đang nhàn nhã nằm nửa người bên cạnh nàng, trong miệng còn ngậm một ngọn cỏ đuôi chó lắc lắc, một tay chống đầu, tay kia thì ôm lấy eo Bạch Dương . Cười giống như một con mèo ăn vụng !
"A Khánh, cứu ta...." - Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Lãnh Dịch Khánh nhìn nàng, giống như thấy được tiểu sư phụ.
Tiếng Bạch Dương kêu cứu hoàn toàn đập tan lý trí của Lãnh Dịch Khánh, lửa giận dâng lên như hồng thủy,"xoạt" một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ. Mũi kiếm lao thẳng vào cổ Thiên Yết .
"Đệ đã làm gì nàng ?" - tiếng Lãnh Dịch Khánh lạnh lẽo như băng, lửa giận trong ánh mắt bắn ra bốn phía.
"Bọn đệ chỉ làm mấy việc vợ chồng nên làm thôi, sao vậy ? Đại ca có ý kiến sao ?"
Thiên Yết dùng tay tao nhã đẩy lưỡi kiếm sắc nhọn ra, nở một nụ cười quyến rũ với Lãnh Dịch Khánh.


Lãnh Dịch Khánh nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét, trường kiếm trong tay hơi run run, giống như một con linh xà đã sẵn sàng rời động.
Khóe môi Thiên Yết cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, quay người giải huyệt đạo cho Bạch Dương .
Lãnh Dịch Khánh nghĩ Thiên Yết lại muốn chạm vào Bạch Dương , trường kiếm sắc bén bất ngờ đâm về hướng Thiên Yết , làm Thiên Yết lùi về sau một bước để hắn rời xa Bạch Dương .
Gần như cùng lúc, Lãnh Dịch Khánh phi thân lạị ôm lấy Bạch Dương vẫn nằm yên trên mặt đất:

"Nàng sao rồi ?"
"Giải huyệt đạo cho ta trước đã !" - cái tên ngu ngốc này ! Bạch Dương gấp đến mức muốn cắn người.
Một bóng màu xám xuất hiện, là ngọn cỏ đuôi chó vừa rồi, mang theo một cỗ nội lực mạnh mẽ, vừa vặn tách Lãnh Dịch Khánh và Bạch Dương ra.
"A...." - Bạch Dương vừa được giải khai huyệt đạo, còn chưa đứng vững đã bị đánh lùi về phía sau một bước, lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Ngay lập tức bóng Thiên Yết lao đến, cánh tay ôm lấy Bạch Dương vào trong lòng:
"Vương phi yêu quý, không bị dọa sợ chứ ?"
"Buông nàng ra!" - Lãnh Dịch Khánh trừng mắt, giận dữ vung kiếm đến.
Thiên Yết không thèm chớp mắt lấy một cái, nở nụ cười nhàn nhã mà hấp dẫn.
Mũi kiếm Lãnh Dịch Khánh đã kề sát đến cổ Thiên Yết , chỉ cần dùng thêm chút sức nữa là có thể đâm thủng yết hầu của hắn.
Mặt Thiên Yết vẫn không đổi sắc, vẫn cười như cũ. Tay Lãnh Dịch Khánh lại run run.

"Thả ta ra!" - Bạch Dương ra sức mở cánh tay Thiên Yết , lúc này mới phát hiện không khí có vẻ không hợp lý.
Khuôn mặt Lãnh Dịch Khánh co giật, ngón tay cầm kiếm trở nên trắng bệch. Tên này đùa như thật !
"Này, đừng kích động, đừng kích động!" - Bạch Dương dùng tay đẩy kiếm Lãnh Dịch Khánh ra, nàng cũng không muốn vì nàng mà huynh đệ nhà người ta trở thành hai kẻ tự giết lẫn nhau, vậy thì tội nghiệt của nàng sẽ rất lớn!
Trong lòng Lãnh Dịch Khánh có một dòng nước ấm chảy qua - không ngờ lúc này nàng còn suy nghĩ cho hắn, sợ hắn trong lúc xúc động giết Thiên Yết sau này sẽ hối hận. Lãnh Dịch Khánh nghĩ đến việc này, đột nhiên cầm lấy cánh tay Bạch Dương :
"Bạch Dương , đi với ta!"
"A ?" - Bạch Dương nghĩ mình đang nghe nhầm.
"Chúng ta không đi Ấp Thành. Chân trời góc biển, nàng muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đến đó. Lưu lạc thiên nhai. Nàng đồng ý không ?" - ánh mắt sáng ngời của Lãnh Dịch Khánh nhìn Bạch Dương , chỉ cần nàng gật đầu, cho dù mọi người khắp thiên hạ có phản đối, hắn cũng không để ý.
"A ?" - Lưu lạc thiên nhai ? Lời này nghe sao thật quen tai. Tiểu sư phụ cũng từng nói như vậy.
Cùng tiểu sư phụ lưu lạc thiên nhai, đây cũng là ước mơ lớn nhất của nàng. Nhưng tiểu sư phụ đang ở Ấp Thành chờ nàng.
"Bạch Dương ......" - Chẳng lẽ nàng không muốn ? Trên khuôn mặt của Bạch Dương xuất hiện một tia do dự làm cho ánh mắt Lãnh Dịch Khánh đột nhiên tối sầm mất mát.
"Nàng không muốn đi cùng ta sao ?"
Bạch Dương khó khăn cười gượng, đôi mắt đảo toán loạn, chỉ không dám nhìn vào mắt Lãnh Dịch Khánh:
"Cái này......ầy......"
Nàng muốn lưu lạc thiên nhai, nhưng không phải là cùng Lãnh Dịch Khánh.


Trên khuôn mặt nhỏ của nàng viết rõ ràng lời cự tuyệt, nối mất mát trong mắt Lãnh Dịch Khánh lặng lẽ lan thành một nỗi đau đớn kịch liệt. Thì ra nàng không phải vì hắn, mà là vì Thiên Yết .
Mắt Thiên Yết hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, khóe môi vẫn mang theo nụ cười nhẹ như cũ:
"Đại ca, xem ra, tiểu nha đầu không muốn đi theo huynh. Phải không, nha đầu ?"

"Cút ngay!" - cái tên đáng đánh đòn này, ngay cả huynh đệ của mình cũng chèn ép, đúng là không phải người!
Thù mới hận cũ cùng nhau xộc đến, Bạch Dương không khách khí tung một chưởng đánh. Thiên Yết thoải mái né tránh, sau đó phi thân lui về phía sau vài bước, đắc ý cao giọng nhíu mày:
"Đánh không trúng rồi !"
Bạch Dương tức giận vung tay theo sát.
Lãnh Dịch Khánh im lặng không nói gì nhìn theo bóng Thiên Yết và Bạch Dương bay tới trốn lui.
Thiên Yết chỉ tránh né không tấn công, mỗi lần Bạch Dương sắp đánh được, hắn liền phi thân né tránh, làm cho Bạch Dương vừa tức vừa bực, vì thế đuổi theo không tha, kết quả bị Thiên Yết dẫn đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Lãnh Dịch Khánh.
Đêm không tiếng động, khu rừng nhỏ trong ánh trăng mờ mịt lại quay về với sự yên tĩnh trước đó. Gió đêm, thổi bay trường sam của hắn, bóng dáng cao lớn của Lãnh Dịch Khánh trong khu rừng tĩnh lặng trở nên vô cùng cô đơn.
Lãnh Dịch Khánh bỏ đi. Đi trong vô thanh vô tức.
Bạch Dương tức giận. Rất tức giận, rất tức giận. Tên biến thái chết tiệt, Lãnh Thiên Yết thối tha, dám đối xử với nàng như vậy! Còn làm A Khánh tức giận bỏ đi ! Thù này nàng phải báo, thề không bỏ qua!
Thiên Yết híp mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng giận dỗi của Bạch Dương , tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn biết nàng sẽ trở về.

Nha đầu ơi là nha đầu, nàng không đi cùng Lãnh Dịch Khánh, tuyệt đối không phải là vì ta. Như vậy, rốt cục là vì sao nàng lại cự tuyệt Lãnh Dịch Khánh ? Đừng để cho ta biết nàng có mục đích khác. Nếu không, nàng sẽ hối hận vì đã chọn đi theo ta.
Bạch Dương quả nhiên quay lại rất nhanh, chẳng qua là, nàng không phải trở về một mình.
"Các ngươi......" - Thiên Yết chậm rãi đánh giá vài vị đại hán lực lưỡng ngốc nghếch trước mặt, đôi mắt dài hơi đảo, dễ dàng bắt được bóng dáng Bạch Dương đang đứng cách đó không xa cười gian như một tên cướp. Vì thế hắn chớp mắt, nở một nụ cười nhẹ:
"Các vị tìm ta ?"
"Vô nghĩa! Đứng lên cho lão tử !" - Bắt người tiền tài thay người tiêu tai. Vài tên nam nhân hung thần ác sát cao lớn thô kệch rống lên với Lãnh Thiên Yết .
Nha đầu kia tìm đâu ra mấy tên ngu ngốc to con này vậy ? Lãnh Thiên Yết lười biếng ưỡn lưng. Nàng sẽ không ngốc nghếch đến mức cho rằng mấy cái tên to con đần độn này sẽ thay nàng báo thù chứ ?
Bạch Dương nhíu mày xem diễn.
Có phải ngu ngốc to xác hay không, lát nữa sẽ rõ. Về việc nàng kiếm ở đâu ra ấy à, nàng Bạch Dương này là nhân vật nào ? Làm loạn mười tám sòng bạc lớn trong kinh thành cũng không tìm được thần cờ bạc nào là đối thủ ! Nếu thật sự bức ép nàng, đi đến sòng bạc mượn chút tiền thuê lấy vài người thì có gì là khó !
Lãnh Thiên Yết , báo ứng của ngươi đến rồi!


Bạch Dương giật giật chân mày, vài gã nam nhân vóc dáng cao lớn liền tiến lên động thủ chuẩn bị đánh người.
Đương nhiên, bọn họ không có khả năng là đối thủ của Thiên Yết . Chỉ trong nháy mắt đã ngã chổng vó trên mặt đất, đau đớn rên hừ hừ. Dĩ nhiên là Thiên Yết thủ hạ lưu tình nên bọn họ còn sống.
Bạch Dương thấy thế, chẳng những không lo lắng, ngược lại còn cười càng thêm quyến rũ.
Thiên Yết nheo mắt, sao lại thế này, trước kia không phát hiện nữ nhân này bộ dạng lại đẹp mắt như vậy. Ăn ngon mặc đẹp, nữ nhân này đã bắt đầu trở nên xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào giống quả táo, làm cho người ta không nhịn được chỉ muốn cắn một cái. Dáng người cũng không khô quắt giống như trước, ngược lại trở nên yểu điệu nở nang hơn.

Thiên Yết lắc lắc đầu, Bạch Dương trước mắt cười tươi sáng lạn lại trở nên càng thêm quyến rũ. Chỉ nhìn nàng mỉm cười đã làm cho hắn nhanh chóng có phản ứng.
Không hay rồi! Thiên Yết trong lòng giật mình, nữ nhân chết tiệt, lại dám hạ xuân dược với hắn!
"Lãnh Thiên Yết , cho dù ngươi thông minh, ngươi cũng nhất định không thể ngờ rằng ta sẽ đem dược đổ trên người bọn họ. Chỉ cần ngươi chạm tới bọn họ chắc chắn chết không thể nghi ngờ !" - Bạch Dương cười vô cùng xảo quyệt.
"Ah, không không không, phu quân yêu quý của ta, ta sao nỡ để chàng chết được, ý ta là, ngươi nhất định không trốn thoát khỏi bàn tay của bản cô nương ta đâu !" - Bạch Dương cười càng tươi.
Nhìn Thiên Yết tay nắm thành quyền, sắc mặt xanh mét, tâm tình Bạch Dương vô cùng tốt. Nàng bắt đầu hiểu vì sao Lãnh Thiên Yết thích làm cho nàng tức giận như vậy. Thì ra, nhìn bộ dáng tức giận của đối phương thật sự quá thú vị !
Thiên Yết không còn sức lực cãi nhau với nàng, ánh mắt trầm xuống, lập tức cố gắng vận khí bức độc nhưng lại phát hiện dùng nội lực bản thân đối phó với loại độc dược này giống như dùng tay đấm vào đá vậy, dùng hết sức lực của bản thân nhưng lại không hề gây thương tích cho đối phương.
"À, đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, loại dược này, tên là Xuân Nhật Ngưng Hương Tán. Ngươi chắc là cũng nghe qua rồi. Nó là cực phẩm trong các loại xuân dược. Ta mất rất nhiều công sức mới tìm được nó! Nó có thể rút đi tất cả nội lực của ngươi, đồng thời kích thích mạnh mẽ trí tưởng tượng của ngươi, sau đó biến giấc mộng của người thành sự thật !"
Trong sách thuốc của nhị sư phụ ghi lại như vậy, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy, nhìn dáng vẻ của Thiên Yết , lời trong sách thuốc quả nhiên không sai !
Bạch Dương cười khanh khách chọn một vị trí đẹp, vừa hảo tâm lại kiên nhẫn từ từ giải thích.
Để tìm được loại dược "giày vò nam nhân" này, nàng đã phải chạy đến không ít nơi:

"Hơn nữa dược này dược tính rất mạnh, chỉ cần một giọt nhỏ cũng đủ để giết chết tất cả ý chí của một người, cho dù tự chủ của ngươi có mạnh trở lại, cũng tuyệt đối không đến nửa nén hương."
Trước mặt Thiên Yết bắt đầu hiện lên ảo ảnh, một đám nam tử cao lớn thô kệch kia biến thành một đám nữ nhân vô cùng kiều diễm, lắc lư vòng eo đi về phía hắn.
Mà đám nam nhân béo ú to con đần độn kia dĩ nhiên kia cũng trúng chiêu của Bạch Dương ,
bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, Thiên Yết trước mắt bọn họ giống như một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro