tấn lang từ trên trời rơi xuống!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Chỉ tiếc là bạch dương đối với việc này hoàn toàn không hiểu.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẹ, sớm đã sống cùng nha hoàn ở hậu viện, nhiều lúc, nàng chuồn ra ngoài chơi, cũng kết bạn với không ít người bên ngoài. Ví dụ như lão ăn mày, Tiểu Tam ở gánh xiếc, cậu bạn côn đồ Hồ Bảo.
Làm gì có ngườ nào nói cho nàng biết mấy việc nam nữ này chứ. Mà cha nàng còn ném nàng cho Thuận vương gia như ném rác, một lời giải thích cũng không có. Ngược lại bà vú giúp nàng trang điểm lại lôi thôi dài dòng nói những điều mà nàng không thể nào hiểu được.
Ví dụ như, nàng phải nghe lời phu quân. Phu quân làm việc gì nàng cũng phải nhẫn nhịn, không được kêu đau không được phản kháng không được nói tục.

Không thể kêu đau, không thể phản kháng? Chẳng lẽ đây là tên tướng công tàn bạo thích đánh nữ nhân trong truyền thuyết ? Muốn nàng phải nhẫn nhục chịu đựng sao ?
Dù sao nàng cũng là bạch dương không sợ trời không sợ đất, muốn bắt nạt nàng sao ? Không có cửa đâu ! Phải biết rằng, từ nhỏ nàng đã không có mẹ, nếu sợ bị bắt nạt, đã sớm không sống nổi đến ngày hôm nay rồi.
Lúc bạch dương còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, một bóng đen từ trên trời lao xuống, mang theo một tiếng kêu kinh người, phá ngói nhà mà vào, đập vỡ một lỗ hổng lớn trong phòng cưới, sau đó bịch một tiếng, rơi xuống trước mặt bạch dương.
"Kẻ nào!" - bạch dương đứng lên, tránh sang bên cạnh, bỏ khăn xoan xuống. Trợn mắt nhìn hắc y nhân từ trên trời rơi xuống.
Tên hắc y nhân kia đeo một cái mặt nạ ác quỷ đáng sợ, giơ nanh múa vuốt với bạch dương . Nhưng từ lúc bạch dương bỏ tấm khăn voan xuống, toàn bộ động tác của hắn đơ lại. Cuối cùng hóa đá toàn thân.
Lãnh Dịch Tiêu vô cùng hoài nghi những gì hắn thấy trước mắt - hắn phụng mệnh đến dọa cô chị dâu quốc sắc thiên hương, dịu dàng hiền thục, nào ngờ trò vui mới bắt đầu, hắn đã bị đối phương đánh đòn phủ đầu.
Hắc y nhân nhìn khuôn mặt xấu kinh người trước mặt mà nói không ra lời :
"Ta......ta......ta là...... là......tân lang......" đệ đệ.
Quốc ? Sắc ? Thiên ? Hương ?
Rõ ràng là xấu kinh người mới đúng ! Nữ nhân này dáng người khô quắt như một cây đỗ xanh, cho dù trang phục tân nương lộng lẫy mặc trên người nàng cũng không hề có vẻ gì gọi là cao quý, ngược lại còn trùm kín cả người, làm cho nàng càng thêm quắt lại. Thứ làm cho hắn không chịu nổi nhất là, trên mặt nàng có nếp nhăn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Đáng sợ quá !
"Oa! Xấu quá !" - Lời còn chưa dứt, Lãnh Dịch Tiêu đã nhảy dựng lên, lui ra hướng cửa.
Phản ứng của hắc y nhân hiển nhiên đã chọc giận bạch dương , nàng tiện tay ném khăn hỷ đi, vơ lấy châu báu phía sau gương trang điểm ném về phía hắc y nhân.
Cùng với tiếng rơi lách tách của châu báu, bóng bạch dương bay nhanh tới, sau vài chiêu đã đánh ngã hắc y nhân, vô cùng bất nhã đạp một chân lên người hắn:
"Nói mau, ngươi là ai!"
Dám mặc y phục dạ hành chui vào phòng của nàng sao !


Hắc y nhân nhìn khuôn mặt xấu đến khiếp người kia mà nói không ra lời :
"Ta......ta......ta là tân lang......" đệ đệ...... Phụng mệnh tân lang, đến đây nháo động phòng.
"Tân lang ?" - Không đợi hắc y nhân nói xong, bạch dương kéo hắc y nam tử dậy, tiện tay giật mặt nạ trên mặt hắn ra - cái trò này, lúc năm tuổi nàng đã chơi chán rồi ---- không ngờ, nam nhân này da thịt nhẵn mịn, một đôi mắt hoa đào chớp chớp.
"Không phải nói tân lang rất xấu xí sao? Vẫn may, cũng không xấu lắm." - bạch dương vừa đánh giá vừa lẩm bẩm. Về phần có phải sắp chết hay không thì, có lẽ vậy.

"Người xấu phải là ngươi mới đúng được chưa ?" - ánh mắt nam tử nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn mặt bạch dương
"Phải không ?" - bạch dương cười gian, cố ý làm một người xấu xí đáng ghê sợ, mang cái khuôn mặt đầy nếp nhăn kia tiến lại gần.....
"Cứu mạng với -" - tiếng hét thảm thiết của Lãnh Dịch Tiêu xé tan bầu trời đêm. Hắn hối hận, thật sự rất hối hận. Vì sao hắn lại đáp ứng cái đề xuất gặp ma gặp quỷ này của Lãnh thiên yết đưa ra chứ !
Nguyên nhân của mọi việc là như thế này.
Lãnh thiên yết rất không tình nguyện với cuộc hôn nhân này, nhưng chiếu thư của Hoàng Đế đã ra, Lãnh thiên yết trong lòng biết thánh mệnh khó trái, cho nên miễn cưỡng tiếp nhận.
Mục đích của Lãnh thiên yết rất đơn giản, theo hắn thấy, Hoàng Đế cho hắn một mỹ nữ Vương phi như vậy, đơn giản chỉ có một mục đích, muốn lấy nàng làm cái cớ, mượn cơ hội giữ hắn ở lại kinh thành.
Cũng có khả năng, là Hoàng Đế an bài bên cạnh hắn một "tai mắt".
Nhưng Lãnh thiên yết cự tuyệt hôn nhân chính trị, không muốn ở lại kinh thành, không muốn chịu sự sắp xếp và kèm cặp của người khác, càng không có hứng thú với cái gọi là mỹ nữ đệ nhất kinh thành.
Cho nên ngày đầu tân hôn, hắn đúng là không cho Hoàng Đế chút mặt mũi nào, lấy cớ "bệnh nặng khắp người", "không thể xuống giường", từ chối xuất hiện. Ngay cả bái đường hôm nay đều là do huynh trưởng Lãnh Dịch Khánh làm thay.
Đương nhiên, việc này, rất lâu về sau bạch dương mới biết được.


Về phần động phòng, hắn không thể không vào. Có điều trước khi hắn vào động phòng, hắn cố ý muốn ra oai với tân nương mà Hoàng Đế ban tặng, để cho nàng biết một khi đã vào Thuận vương phủ, không thể thuận lợi làm tiểu gian tế của Hoàng Đế được.
Đệ đệ của Lãnh thiên yết , đương kim Lục Vương gia Lãnh Dịch Tiêu trời sinh thích đùa giỡn. Lại có giao tình rất tốt với Lãnh thiên yết . Hắn nghe nói tân nương của Ngũ Ca là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, cho nên xung phong nhận việc tiến đến chỉnh tân nương, nào ngờ rằng lại là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Sớm biết tân nương tử vừa xấu lại vừa gớm ghiếc như vậy, đánh chết hắn hắn cũng không đến !
Đúng là một bước sa chân muôn đời ôm hận mà !
"Lang quân, cuối cùng chàng cũng đến rồi -" -bạch dương cố ý muốn cho tối nay "khó quên" một chút, chỉ có như vậy, về sau mới có thể yên tĩnh mà sống qua những ngày thái bình của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro