TẬP 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 19

Hắn bị nàng nói đến hồ đồ, nhăn nhăn mặt nói :" Ngốc tử, nàng nói gì mà phải rồi lại không phải ?"

Nàng ngước lên nhìn hắn, vì bị khăn hỉ che đi biểu cảm hiện tại nên mọi người không biết nàng đang có biểu cảm gì. Chỉ nghe nàng lí nhí nói :" Nếu... cô ấy vào... không phải ngươi sẽ ăn không được ngon sao ?"

Cô ta nghe thế liền cao giọng như muốn nhấn mạnh nói :" Tiểu thư, sao người nói vậy được chứ ?"

Nàng lo lắng chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, sau lại nói :" Cô ấy... thường không cho ta ăn cơm a... Lỡ cô ấy vào, ngươi cũng không được ăn cơm...". Nghe đến đây hắn tức giận hét :" Không cho cô ta vào ! Làm gì có chuyện nha hoàn lại không cho tiểu thư ăn cơm hả !"

" Người... người đừng nói bậy !" cô ta quyết cãi lại, nét mặt một mực giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Nàng vội nép vào người hắn sợ hãi, hạ nhân thấy vậy liền đuổi cô ta đi.

Tới đây thì mọi chuyện cũng đã quá rõ ràng, cô ta cũng không ngần ngại chỉ vào mặt nàng nói :" Ngươi nhớ đấy, ta cũng chả thèm phục vụ cho hai đứa ngu ngốc các người ! Hừ !". Nói rồi cô ta phất tay áo bỏ đi hướng về phủ thừa tướng. Về sau cô ta mới nhận ra được ngày hôm đó cô ta chỉ vào mặt nàng và bỏ đi là một sai lầm, nhưng bây giờ thì chưa...

Cô ta rời đi, mọi chuyện lại yên ổn. Hắn nhẹ giọng nói với nàng :" Ta sẽ không cho ai khi dễ ngốc tử a". Nàng ngoan ngoãn gật đầu, hai người tiến vào lễ bái đường.

" Nhất bái thiên địa... !"

" Nhị bái cao đường... !"

" Phu thê giao bái... !"

" Đưa vào động phòng... !"

Buổi bái đường kết thúc, nàng được bà may dẫn vào phòng tân hôn. Hắn cứ một mực đòi theo nhưng mọi người cản lại, bởi hắn còn phải tiếp rượi a.

Trong phòng, nến được thắp sáng, nàng ngồi chờ đợi trên chiếc giường trải đầy một màu đỏ. Cuối cùng nàng... cũng đã có chồng a ! ( Tui bó tay T_T)

Đang hạnh phúc vì thoát kiếp ế thì cửa phòng đã vội mở, nàng ngạc nhiên khi thấy bóng dáng của đại ngốc tử nào đó rón ra rón rén bước vào rồi đóng cửa lại.

" Ai nha, cuối cùng cũng trốn được !" hắn vuốt ngực thở phào, sau lại vui vẻ đến cạnh nàng.

Hắn cười ngây ngô như một đứa trẻ được nhận quà, hắn không vội vã mà từ từ dùng gậy như ý gở khăn hỉ trên đầu nàng xuống. Nàng đương lúc cũng giương mắt nhìn hắn, hai ánh mắt vội chạm vào nhau.

Nàng khẽ nhíu mày dời tầm mắt xuống mũi hắn, nàng không phải là không thích nhìn vào mắt người khác. Chỉ là, nàng cảm thấy không được tự nhiên khi nhìn vào mắt người nào đó dù lạ hay quen, bởi nàng sợ họ sẽ đọc được suy nghĩ của mình qua cái nhìn ấy...

Hắn nhăn mày nâng mặt nàng, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn. ( Ngốc mà cũng được quá chứ ^_^). Nàng không muốn tránh né, sợ hắn lại giận nên chỉ biết nhìn vào mắt hắn. Ấy vậy mà nàng nhận ra được, mắt của hắn màu hổ phách a. Nhìn như cứ bị xoáy sâu vào làm nàng khó dứt ra...

Hắn cười khì :" Ngốc tử hôm nay đẹp lắm nha"

Nàng chợt đỏ mặt, không biết tại sao lại như vậy, lúc trước không nhiều cũng ít người khen nhưng nàng chỉ khiêm tốn cười một cái, nhưng sao khi hắn nói như vậy nàng lại đỏ mặt ? Chẳng lẽ nhờ sự trong sáng của một đại ngốc tử, không xiểm nịnh, chỉ là sự chân thành ?

Nàng khẽ quay mặt sang, hắn vội bắt lấy tay nàng nũng nịu nói :" Ngốc tử không thích ta a ?"

Nàng bật cười quay lại xoa xoa đầu hắn nói :" Được rồi, chúng ta uống rượi giao bôi đi !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro