TẬP 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 21

Phải nói là ở đây rất đông vui a, người người đều chung vui tiệc rượu. Cái nàng ngạc nhiên không chỉ như thế. Phải nói rằng ngay từ đầu nàng cứ tưởng sẽ có rất ít khách đến để chúc mừng đại hôn này bởi đa số họ đều đi chúc mừng cho đại hôn của thái tử, phần còn lại là không thèm đến xem hai ngốc tử pha trò. Lại nói, mọi người ở đây đều là những lão bá tánh bình thường, không ngờ một đại ngốc tử lại có thể kết thân được với họ...

Ở đây đủ loại tầng lớp nha, thương gia có, người dân thường có, ngay cả khất cái cũng có luôn. Như thế lại thành ra hay, nó có vẻ vui hơn, nhộn nhịp hơn hẳn, mọi người đều bình đẳng... Không thể tin những người thương gia lại có thể ngồi cùng với lão dân bình thường, hoặc là khất cái a...

Mọi người thấy hắn bước vào không khỏi tiến lại cười chúc mừng :" Chúc mừng vương gia, người như thế là không tốt nha. Đang giữa chừng đi đâu vậy ?". Vừa nói xong, lại thấy nàng bên cạnh, một người bạo gan hỏi :" Đây là vương phi ?"

Nàng cười :" Đúng a"

Mọi người nghe thế không khỏi cười lớn, sau một vị lão bá đưa cho nàng chung rượu :" Nào, hôm nay là ngày vui của vương gia và vương phi. Ta kính hai người một ly !"

Nàng thấy thế hào sảng nói :" Được, vậy ta cũng kính các vị một ly, người đâu, mang rượu đến !". Cầm ly rượi lên, nàng uống một hơi hết sạch.

" Ha ha ha, vương phi tửu lượng tốt !"

Hắn bên cạnh níu lấy tay áo nàng kéo kéo, nàng quay sang, hắn nhỏ giọng :" Ngốc tử, nàng đừng cố quá a". Nàng cười xoa đầu hắn :" Xì, hôm nay là ngày vui của hai chúng ta. Nên quậy tới bến luôn đi !"

" Hả ?" hắn cả kinh nhìn nàng, nàng nhìn hắn rồi kéo hắn vào trong đám đông đó.

" Nào nào, mọi người. Ta sẽ thay tướng công ta uống với các vị một ly"

" Tốt, vương phi quả là người sảng khoái !"...

Tiệc rượu kéo dài đến nửa đêm, lúc này sau khi cả bọn quậy tưng bừng thì mọi người lần lượt kéo nhau về. Hắn cũng kéo nàng về phòng, phải nói nàng tửu lượng tốt a, với lại hắn cũng không cho nàng uống nhiều nên mọi thứ vẫn ổn, mặt nàng chỉ có hơi hồng hồng mà thôi.

Hai người ngối đối diện nhau trên giường, nàng cất lời hỏi :" Này, những người đó ngươi quen sao ?"

Hắn gật đầu :"Đúng vậy a, khi ta còn nhỏ họ là bạn của mẫu thân và phụ thân ta, về sau ta có thường giúp đỡ cho họ nên họ đến chúc mừng"

Nàng tò mò :" Ngươi giúp họ gì ?"

" Ta giúp họ nào là phát gạo này, thường mua vải của họ,..."

Nàng gật đầu tựa hiểu, sau lại ngáp :" Oáp ~, vậy được rồi, đi ngủ đi !". Hắn nghe vậy không khỏi nhíu mày kéo lấy tay áo nàng :" Không được a, còn phải động phòng nữa mà !"

" Hả ?" nàng ngơ ngác nhìn hắn, hắn quả quyết :" Chẳng phải sau khi thành thân sẽ là động phòng sao ? Mọi người đều nói thế mà, ngốc tử phải động phòng với ta !"

Nàng nghiêng đầu :" Vậy đại ngốc tử biết động phòng là gì không ?"

" Ách, cái này... Chẳng phải hai người nằm trên giường... lăn qua lăn lại..." hắn lí nhí như là không rõ đáp

Nàng nhún vai :" Tiếp theo là gì ?"

" Hả ? Cái này..." hắn gãy đầu không biết. Nàng thở dài vỗ vai hắn :" Hazz, vẫn là chưa biết thì đừng có làm. Nào, ngủ đi. Đợi đến khi đại ngốc tử biết động phòng là gì thì hãy làm ha"

Nói rồi nàng lăn ra giường, nằm sát phía trong mà ngủ. Sau lại không biết chuyện gì mà bật dậy, hắn khó hiểu hỏi :" Chuyện gì vậy ?"

Nàng cắn răng nhìn hắn :" Gối ôm đâu ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro