TẬP 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 26

Nàng kéo tay nhóc ra đình nghỉ mát, sau lại ngó quanh hỏi :" Này, muội đói không ? Ta tìm người đem điểm tâm đến nha, mới nãy chả ăn được gì !"

Nhóc khẽ gật đầu, nàng nở nụ cười chạy đi tìm một vị cung nữ, vị cung nữ thấy nàng ăn mặc bình thường liền tỏ ra khinh rẻ. Nàng coi như không nhận ra biểu cảm đó mà tươi cười hỏi :" Cô có thể giúp ta chuẩn bị điểm tâm đến đình kia được không ?", vừa nói nàng vừa chỉ vào đình mà nhóc đang ngồi.

Cung nữ nhìn đến, thấy nhóc ngồi một mình ở đó, cô ta lục lại trí nhớ thì chả thấy ai giống như nhóc, lại nói đến phục kia, là loại vải tầm thường đâu giống với các tiểu thư, quý phi nào trong cung cả. Vì thế cô ta nheo mắt nhìn nàng :" Ngươi là ai ? Ta thấy ngươi không phải người trong cung"

Nang gãi đầu :" Đúng vậy, ta sống bên ngoài". Nghe thế cô cung nữ cười lạnh :" Hừ, vậy tự đi mà tìm, tại sao ta phải đem thức ăn cho kẻ tầm thường như ngươi ?"

Nàng nghe thế không khỏi nhíu mày, sau lại trở nên bình thường hỏi lại :" Cô biết tam vương gia chứ ?"

" Ha, là tam vương gia ngốc tử chứ gì, ai trong cung chả biết" cô ta tự tin nói

" Nha, cô dám nói vương gia là ngốc tử luôn, không sợ bị người khác nghe thấy rồi mách lên thái hậu sao ?" nàng tỏ vẻ bất ngờ...

Cô ta chợt biến sắc, nhíu mày nhìn nàng :" Thật ra ngươi là ai, muốn uy hiếp ta ?"

" Ha ha ha, nào có. Ta chỉ nói sự thật mà thôi !" nàng nhún vai cười nói. Cô ta cắn răng :" Cô dám... !"

Nàng lắc đầu cười :" Ha, tại sao ta không dám ? Dù sao cũng là vương phi, ai dám nói xấu tướng công mình thì phải răn đe thôi mà. Đó là nghĩa vụ của một nương tử nha"

" Vương phi ?!" cô ta sợ hãi lùi lại phía sau. Sau đó cười lớn :" Ha ha ha, lại là một ngốc tử, ai lại tin một đứa ngốc tử như ngươi ?"

Nàng mở to mắt :" Thật sao ? Ta nghĩ dù sao thái hậu cũng rất yêu quý tướng công ta, người nào dám nói xấu cháu yêu quý của người thì dù là thật hay giả cũng sẽ bị xử tội như thường. Hazz, dù sao cũng đã lỡ rồi, ta có nên đi nói với thái hậu không nhỉ?"

" Ngươi...!" cô ta chỉ vào mặt nàng tức giận. Nàng trở nên lạnh lùng:" Sao, muốn không? Ta sẽ đi nói ngay bây giờ, và đừng quên ta là vương phi trên cô rất là nhiều bậc, đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản ta. Nơi đây cũng có nhiều binh lính ấy nhỉ?"

Cô ta sợ hãi quỳ rạp xuống đất dập đầu sợ hãi nói:" Vương phi tha mạng, vương phi tha mạng. Là nô tì có mắt như mù không nhận ra vương phi, xin vương phi tha mạng!"

Nàng nhảy dựng lên:" Này, đừng có quỳ a, tổn thọ ta mấy. Đứng dậy, mau a!"

Cô ta vội vả đứng dậy, nàng vội nói:" Được rồi, mau tìm điểm tâm cho ta, đói chết được!"

" Vâng, nô tì đi ngay" nói rồi cô ta nhanh chóng chạy đi. Nàng giương mắt nhìn bóng lưng cô ta, sau lại thu hồi ánh mắt về rồi chạy đến chỗ nhóc.

Nàng ngồi đối diện nhóc hỏi:" Sao, có gì vui nói ta nghe với, ta thấy chán a"

Nhóc nghĩ nghĩ rồi nói:" Mẫu thân muội là một quý phi trong cung, nhưng vì lỡ làm vỡ bình ngọc cổ của thái hậu nên bị trách phạt. Sau những quý phi khác thấy thế rắc tâm hãm hại và bị đày vào lãnh cung. Khi đó mẫu thân có thai, ở trong lãnh cung mẫu thân đã sinh ra muội rồi mất đi. Từ đó phụ hoàng gỡ bỏ lệnh phạt và cho người chăm sóc muội. Nhưng là... ai cũng khinh rẻ muội nên... không ai chơi với muội...", vừa kể, nhóc vừa rưng rưng nước mắt.

Nàng vội xua tay:" Ách, ta bảo là kể chuyện vui mà, sao lại kể chuyện buồn thế này?"

Nhóc thành thật:" Muội không nhớ là... muội có điều gì vui..."

Nàng đỡ trán, hazz, sao mà kì vậy nè. Không lâu sau điểm tâm được dọn lên, cô cung nữ kia ở lại để nghe sai bảo. Thấy nhóc bên cạnh nàng không khỏi tò mò mà lên tiếng:" Vị tiểu thư này là...?"

Nhóc cúi đầu không dám nhìn nói:" Ta là... Lâm Yến..."

" Lâm Yến? Hình như nghe rất quen a" cô ta nhăn mày suy nghĩ. Nàng cầm một cái bánh màn thầu vừa nhai vừa nói:" Là thập nhất công chúa"

" A?" cô ta cả kinh, trong trí nhớ của cô ta thì thập nhất công chúa là một ngốc tử ăn mặc lượm thượm, tóm lại là không nhìn ra đó là một công chúa! Nhưng nhìn lại vị cô nương này, mắt tròn trong vắt, khuôn mặt trái xoan đến dễ thương. Đây mà là vị thất công chúa kia sao?

Nàng lười giải thích chỉ phất phất tay nói:" Được rồi, nơi này không còn chuyện của cô nữa, có thể đi được rồi"

Cô ta nhún người:" Vâng". Cô ta chưa đi được vài bước thì nàng vội nói:" Này, cô có biết nơi nào có nhiều nha hoàn không?"

�����������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro