TẬP 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 31

Nàng ngước lên cầm trả lại cho Vương tổng quản rồi nói:" Ông làm rất tốt a, cứ tiếp tục phát huy nha!"

Vương tổng quản khó hiểu nhìn nàng:" Vương phi đây là...?"

Nàng cũng thấy khó hiểu nghiêng đầu:" Vậy ông đưa cho ta làm gì?"

Vương tổng quan cúi người nói:" Nô tài là trao sổ sách lại cho vương phi cai quản". Nàng nhìn ông hồi lâu rồi cười lắc đầu:" Ông đưa cho ta quản lí? Không phải đấy chứ, ông thừa biết ta là một ngốc tử mà, vậy giao các số sách chi tiêu trong phủ cho một ngốc tử chẳng khác nào muốn vương phủ phá sản? Ta là chỉ biết có mấy con chữ, làm gì biết tính toán chi tiêu a. Ông mà giao cho ta thì mọi chuyện càng rối rắm thêm thôi. Tốt nhất là ông cứ quản lí a"

Ông ngước nhìn nàng đầy kinh ngạc, sau lại thu lại biểu cảm sơ suất đó của mình mà cúi người tựa cung kính:" Nếu vương phi đã nói vậy thì nô tài chỉ có thể tuân theo"

Hắn bên cạnh vui vẻ nhìn nàng:" Sao rồi? Ngốc tử thấy thế nào?"

Nàng gật đầu:" Ổn mà". Sau nàng lại đứng lên nhìn quanh mọi người một lúc rồi nở nụ cười hồn nhiên nói:" Ta là Dương Băng Thanh, kể từ ngày hôm nay sẽ là một trong số thành viên của vương phủ này. Nếu có gì sơ suất mong mọi người bỏ qua cho, và hãy giúp đỡ lẫn nhau hết mình a"

Mọi người ở đây nhìn nhau rồi một lòng hướng nàng hô vang:" Vâng, thưa vương phi"

Nàng gật đầu hài lòng nói:" Vậy mọi người có thể trở về làm công việc hằng ngày của mình được rồi". Nói rồi, mọi người đều theo thứ tự rời đi, đến khi ông sắp rời đi nàng lại gọi với lại:" Vương tổng quản, ông cho ta hỏi chút được không?"

Ông nhìn nàng hỏi:" Vương phi cứ nói"

" Ừm... sính lễ của ta ông đã để đâu rồi?" nàng mở to mắt trong xoe hỏi.

" A?" ông ngạc nhiên nhìn nàng, hắn bên cạnh cũng tò mò hỏi:" Ngốc tử muốn số sính lễ đó làm gì a?"

Nàng sờ cằm nói:" Nếu chúng ta chỉ thụ động mà nhận bổng lộc triều đình thì khó mà tăng thêm thu nhập lắm, vật giá ngày càng leo thang, không thể để như thế. Ta thiết nghĩ nên hùng vốn làm ăn để tăng thu nhập cho phủ"

Ông nghe vậy không khỏi gật đầu đồng ý:" Vương phi nói có lý, nô tài cũng nghĩ điều đó là rất cần thiết, vậy người có ý kiến gì không?"

Nàng nhe răng cười:" Chúng ta có nên thử mở tửu lâu không?"

Ông nhìn hắn, thấy hắn vẫn không có biểu cảm nào ngoài nhìn nàng mà cười, sau lại nói:" Vương phi nói rất có lí"

Nàng vỗ tay:" Tốt, vậy ông lấy số sính lễ đó mà tìm mua 2 cửa hiệu nào đó đi, chúng ta sẽ mở một quán ăn, một cửa hiệu thì chắc sẽ mở một tửu lâu gì đó. Hai cửa hiệu gần nhau càng tốt"

Ông cúi người nói:" Vậy nô tài xin phép lui trước để tìm cửa hiệu". Nàng cười cười:" Vậy nhờ ông nha". Nói rồi ông liền rời đi, trong sảnh chỉ còn mình nàng và hắn.

Hắn khó chịu hỏi:" Sao ngốc tử không dùng ngân khố của vương phủ mà lấy sính lễ chứ?"

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn rồi cười nói:" Ta hiện giờ chưa có chỗ đứng trong vương phủ a, với lại quyết định của ta cũng chưa chắc thành công. Nếu như tổn hao ngân khố của vương phủ thì chẳng phải mọi người trong phủ sẽ khinh rẻ ngốc tử của ngươi sao?"

Hắn nghĩ nghĩ rồi tạm thời hài lòng:" Ngốc tử nói có lí ". Nàng chống nạnh hất cằm nói:" Ta mà không có lí sao được! Kha... kha... kha...". Sau đó, nàng cùng hắn dạo một vòng quanh phủ, nàng càng đi càng không khỏi trầm trồ.

Vương phủ này không xa hoa rộng lớn như hoàng cung nhưng nó cũng được coi là khá rộng, lại khá yên tĩnh, không khí trong lành lại không ồn ào, đúng là nơi lí tưởng để "dưỡng lão" nha.

,"autoupdate":{"last_check":"13178722991791500","next_check":"13178816426649000"},"chrome_url_overrides":{"bookm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro