TẬP 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 33

Lại nghe nàng nói tiếp:" Chắc huynh có tìm hiểu về nơi này chứ? Thấy mặt ta quen không? Đương nhiên là không rồi, vì thế ta là người mới đến. Mà huynh cũng biết là hôm qua có...". Nàng còn đang thao thao bất tuyệt thì nhiệt độ càng hạ xuống a, cơ hồ người đứng trước mặt không có bao nhiêu nhẫn nại.

Nàng hắng giọng :" E hèm, thì ta là vương phi"

Hắc y nhân nói :" Ngươi vào đây có mục đích gì ?!"

" Hả ? Mục đích ?" nàng ngớ ra nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân không có nhiều kiên nhẫn với cái tính chậm rì rì của nàng mà trầm giọng :" Ngươi không có mục đích gì tại sao phải thu hút sự chú ý của vương gia ngay từ lần gặp mặt ?"

Nàng nghe thế không khỏi khinh thường :" Này, ý huynh nói là ta quyến rũ hắn ? Cho xin đi, huynh có mắt nhìn không vậy ? Lẽ nào không thấy hắn đẹp hơn ta hả ? Hắn không quyến rũ ta thì thôi tại sao ta phải quyến rũ hắn. Còn nói, hắn là bắt chuyện với ta trước nha, hắn còn tự động xin hoàng thượng làm hôn lễ, ta còn chưa biết vụ đó nữa là. Vậy huynh nói coi ai quyến rũ ai ?!"

Hắc y nhân chợt im lặng chốc lát như đang suy nghĩ điều gì, nàng thấy thế giương mắt đánh giá hắc y nhân này :" Mà nói đi cũng phải nói lại. Huynh làm gì ở đây, vào đây có mục đích gì ? Ban hôm khuya khoắc khi không như hồn ma mà nhảy ra, có ý định xấu xa gì ?"

Hắc y nhân lên tiếng :" Ta là ảnh vệ của vương gia"

" Ồ ? Tên đại ngốc kia cũng có ảnh vệ ?" nàng ngạc nhiên

Hắc y nhân nói :" Ta là ảnh vệ được phụ thân của vương gia lựa chọn để bảo vệ vương gia"

Nàng gật đầu tựa hiểu, rồi sau lại hỏi :" Vậy huynh có điều gì bất mãn với ta sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây". Chưa để hắc y nhân nói nàng lại hỏi tiếp :" À, quên nữa, huynh tên gì ? Ta là Băng Thanh, huynh gọi ta là gì cũng được"

Hắc y nhân dường như đang cân nhắc, rốt cuộc cũng nói :" Dạ, ta là Dạ" ( từ đây gọi Dạ là 'anh' nha)

Sau đó anh lại nói tiếp :" Ngươi có âm mưu gì khi để vương gia kí tờ giấy đó ?!"

Nàng xoa cằm biết được anh đang nói về vấn đề gì, sau lại cười cười hỏi ngược lại :" Vậy huynh nghĩ như thế nào ?"

Anh im lặng không đáp, nàng mỉm cười :" Đại ngốc cũng chỉ là đại ngốc, cũng như một hài tử mà thôi. Một hài tử, phàm là gì cũng sẽ mau chán. Ta rồi cũng sẽ bị chán, đúng không ? Vậy... chẳng lẽ ta sẽ thành một kẻ thừa thải, bị bỏ rơi. Thế thì đau khổ lắm, ta muốn hắn kí vào tờ giấy đó cũng chỉ muốn hắn nhớ ra những điều mà hắn hứa với ta mà thôi. Nếu hắn không nhớ mà có người khác – một thứ gì đó mới mẻ, thì ta chỉ có thể rời khỏi mà thôi. Mà nếu rời khỏi không lẽ vừa bị mang tiếng bị hưu vừa không được lợi gì trong khi suốt nhưng thời gian đó ta chỉ là một món đồ chơi ? Vì thế ta cần một ít bạc đến trang trải a. Ta làm vậy không đúng sao ?"

Anh khẽ nhíu mày mà qua lớp mặt nạ nàng không nhận ra khó chịu nói :" Tại sao ngươi biết vương gia sẽ có người khác ? Ta đã theo vương gia từ nhỏ, vương gia không phải người như vậy ?"

Nàng suy ngẫm hồi tưởng :" Vậy nữ tử gặp lúc hắn cõng ta ra cổng là ai ?"

Anh nói :" Là Yến Linh cũng là một tài nữ có tiếng, lúc nhỏ vương gia và Yến Linh kia thường chơi đùa với nhau nên mọi người gọi là thanh mai trúc mã. Nhưng khi vương gia phát ngốc thì cô ta cũng không còn qua lại với vương gia nữa"

Nàng nghiêng đầu :" Là mối tình đầu sao ?"

" Sao ?" anh khó hiểu

Nàng cười :" Thì chính là người mà mình có rung động đầu tiên và yêu nhau đầu tiên, chính là mối tình đầu". Sao lại chăm chú nhìn anh :" Hay chỉ là tình đơn phương ? Đúng thật là tình đầu hay tình đơn phương đều khó có kết cục tốt đẹp"

Anh nhìn vào đôi mắt nàng hiện lên vẻ hoài niệm cùng thương cảm, anh không khỏi hỏi :" Cô đã có mối tình đầu ?"

Nàng chợt bật cười :" Ha ha ha, đổi cách xưng hô rồi sao ?"

"..."

Nàng thấy anh lại tản ra khí lạnh không khỏi nín cười nói :" Ai chả có, ta cũng có. Nhưng bất quá chả có kết cục gì cả, hai người hai nơi. Có lẽ không hợp nhau hay không dành cho nhau quá nhiều tình cảm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro