TẬP 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 68

Nàng nheo mắt nhìn những người đang che miệng cười khinh kia, hừ, là người nào bày ra đây? Rốt cuộc quét một vòng nàng cũng nghi ngờ một người, chính lại là Băng Yến? Cô ta đây là đang thách thức nàng?

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn như hại được người của cô ta là nàng đã biết. Chắc là lại ghen tị lần trước nàng và hắn tạo ra một loại âm nhạc mới sao? Đúng thật là nhỏ mọn!

Hoàng thượng nhìn vẻ mặt nàng cùng nhỏ liền phất tay:" Nếu hai ngươi không muốn trình diễn thì ta không ép". Đây là tìm cách lấp liếm cho cái gọi là "thảm họa" khi hai ngốc tử lên trình diễn, hoàng thượng thật là biết cách dấu đi hết những thứ làm tổn hại đến thanh danh của hoàng cung.

" Nhưng ta lại rất muốn xem, không biết hoàng thượng có thể thay ta mời hai nàng trình diễn không?" giọng nói của vị thái tử nước Hàn lên tiếng. Hoàng thượng vẻ khó xử:" Cái này..."

Nàng híp mắt nhìn vị thái tử kia, từ đầu đến giờ nàng chưa thấy chướng mắt một ai, bây giờ đã xuất hiện rồi nha.

Nhỏ bên cạnh lo lắng giật giật tay áo nàng nói:" Tỷ a, làm sao đây? Muội không biết..."

Nàng khoác tay ra hiệu nhỏ im lặng, nàng thầm cười lạnh, hừ muốn hại ta? Đừng có mơ! Nàng chậm rãi đứng lên cúi người nói:" Tiểu nữ chỉ là một người bình thường không mấy tài sắc. Bất quá nếu ngài muốn xem tiểu nữ biểu diễn thì tiểu nữ cũng xin đàn một khúc"

" Ồ, ta rất mong chờ" thái tử nước Hàn nói, ánh mắt tựa như thích thú.

Bất quá nàng lại lên tiếng:" Nhưng mà thập thất công chúa đang bị thương ở chân nên không vũ được, hay là cho công chúa hát một bài được không?"

Thái tử nước Hàn tựa như nghiềm ngẫm sau lại nói:" Được, ta cũng thật mong chờ một tiết mục đặc sắc"

Hoàng thượng trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng nét mặt thì lại không biểu hiện chỉ nói:" Nếu đã vậy, tam vương phi muốn dùng loại đàn nào?"

Nàng nói:" Cái này..."

Bọn người đang chờ xem kịch vui không khỏi khinh thường, một ngốc tử thì làm gì biết đàn?

Nàng thản nhiên nói:" Ta thật không biết đàn mấy loại nhạc cụ ở đây"

" Ha..." mọi người không nhịn được liền cười," Như vậy thì làm sao mà đàn?"

Nàng lại nói:" Nhưng ta lại có thể đàn bằng đàn của ta"

Vừa dứt lời, một vị công công từ ngoài vào quỳ xuống tâu:" Tâu hoàng thượng, đàn của tam vương phi đã đến"

Nàng cười, Vương tổng quản thật biết sắp xếp a, nàng định dùng đàn để giải sầu nên nhờ Vương tổng quản tìm người làm giúp, không ngờ lại trùng hợp hôm nay vừa làm xong và ông đã cho người đem vào cho nàng a.

Mọi người không khỏi tò mò nhìn cây đàn kia, chỉ thấy nó không giống các loại đàn ở đây. Hình dáng như vừa mới nhìn thấy, không biết đây là đàn gì?

Hoàng thượng cũng có phần nghi hoặc nhưng vẫn nói:" Được, ta chuẩn cho tam vương phi dùng đàn này"

Nàng nhanh chóng cúi người hướng hoàng thượng rồi đi đến cầm lấy cây đàn. Chậc, đùng là Vương tổng quản có khác, làm y như những gì nàng miêu tả. Gãy thử một chút, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, không phải là buồn tậm sâu bên trong hay là thê lương của những nhạc cụ cổ, mà nó thanh thoát lại có phần trầm tĩnh. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhất là nhóm người muốn hại nàng a.

Nàng đương nhiên là hài lòng, hì hì, nàng hồi trước có học qua đàn guitar, hôm nay có dịp dùng đến nha. Nàng chậm rãi đeo dây đàn lên vai để cố định, sau lại nhìn nhỏ cười.

Nhỏ không khỏi vui mừng, nhưng lại thấy lo lắng khi mình không biết làm gì cả. Hắn hứng thú nhìn nàng, sau lại cười hì hì kéo nhỏ bên cạnh đang lo lắng chạy đến nói:" Này, muội biết một công chúa thiên sứ là như thế nào không?"

Nhỏ ngạc nhiên nhìn hắn, hình như câu nói này nhỏ đã nghe ở đâu thì phải...

Nhớ lại... nhỏ mở to mắt, đây chẳng phải là câu hỏi lúc sáng cùa nàng sao? Sau đó nàng lại nổi hứng hát cho họ nghe một bài hát. Nàng đương nhiên là hài lòng nhìn hắn, sau lại nhướn mày nhìn nhỏ.

Như được tiếp thêm phần tự tin, nhỏ cũng hít một hơi rồi cười nói :" Đương nhiên là muội biết rồi!"

Nàng chậm rãi gãy đàn, tiếng đàn dễ nghe lại thêm phần tiết tấu, nghe rất vui tai vang lên. Hắn bên cạnh liền đem ghế cho nàng ngồi sau đó đứng cạnh...

9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro