TẬP 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 74

Nàng vẫn là tranh thủ nghỉ ngơi, lâu lâu lại ngoáy ngoáy tai, ồn ào quá a. ( Chị là rảnh nhất rồi đó a)

Nhỏ thì cũng khá an toàn. Trong lúc hỗn loạn nhỏ rất sợ hãi nhưng lại có vòng tay ôm lấy nhỏ vào lòng, trong lòng của người đó rất ấm áp, còn có rất an toàn. Hai người đứng đó không nhúc nhích, cứ như thế đến khi đèn bật sáng.

Mọi người trong yến tiệc đều mang vẻ mặt sợ hãi, có người còn bị thương. Ngự lâm quân đã chạy vào hộ giá cho hoàng thượng, đám hắc y nhân còn sống đã chạy thoát, số còn lại đều chết nằm trên thảm.

Chỉ có một số nhân vật trọng điểm mới có thể ngồi ung dung như thế, điển hình là nàng, ai cũng ngồi yên chỉ có mình nàng là vừa uống trà vừa xem "phim". Hoàng thượng dù sao cũng là vua một nước, phong thái coi như là lẫm liệt không tỏ ra sợ hãi, khi thấy đám hắc y nhân nằm trên đất liền lạnh giọng quát:" Người đâu, mau mang thích khách vào tử lao nhờ thần y xem xét! Những người còn lại mau về nghỉ, coi như chưa từng thấy gì. Ai bị thương liền đến tìm ngự y chữa trị. Tất cả lui đi!"

Mọi người chầm chậm trở về, nàng cũng phủi phủi tay đứng dậy. Hắn bên cạnh đương nhiên là cùng nàng trở về phòng. Trước khi rời đi nàng có đến nói với nhỏ ở cạnh cấm vệ kia:" Muội mau trở về phòng đi, nơi đây không được an toàn đâu"

Nói rồi lại quay nhìn vị cấm vệ kia:" Yến nhi chắc phải để huynh chăm sóc rồi"

Cấm vệ thầm ngạc nhiên nhưng trên mặt vẫn biểu hiện vâng lời:" Vâng, thưa vương phi. Tiểu nhân sẽ bảo vệ công chúa chu toàn!"

Nàng cười cười đầy ẩn ý vỗ vai cấm vệ rồi cùng hắn trở về phòng...

Về đến phòng, nàng không khỏi vươn vai ngáp a:" Oáp ~ ngủ thôi. Hôm nay thật mệt nha"

Thế là nàng chui tọt lên giường mà ngủ, hắn không khỏi dở khóc dở cười nhìn nàng, chưa ai sau khi trải qua việc mình xém chút bị hắc y nhân giết lại có thể ung dung như thế a.

Nhưng mà... ai có thể làm tổn thương nàng cơ chứ. Hắn cũng ngoan ngoãn lên giường ôm nàng ngủ a, nàng cũng không phàn nàn mà đi thẳng vào giấc ngủ. Đến khi nàng đã ngủ hắn mới mở mắt, ánh mắt trở nên có hồn lại thêm chút sủng nịnh nhìn nàng. Hắn khẽ đưa tay vuốt tóc nàng the thé nói:" Ta yêu nàng, ngốc tử!"...

Sáng hôm sau, nàng vẫn là tinh thần minh mẫn sảng khoái cùng hắn và nhỏ đến đình nghỉ mát thưởng thức điểm tâm.

Nàng nheo nheo mắt nhìn nhỏ hỏi:" Hôm qua... muội với người đó sao rồi...?"

Nhỏ nghe thế không khỏi đỏ mặt:" Tỷ...tỷ nói đến ai...?"

" Tỷ nói đến ai? Chắc muội hiểu mà, đúng không đại ngốc tử?" nàng cười thâm ý

Hắn cũng gãy đầu:" Ta cũng không biết ngốc tử nói đến ai a"

Cảm hứng dâng tràn của nàng đã bị hắn mạnh tay hất gáo nước lạnh, nàng không khỏi quay sang trừng mắt nhìn hắn:" Sao ngươi không biết suy nghĩ thế hả?! Chính là..."

" Mọi người đều ở đây sao?" một giọng nói cắt ngang mọi thứ

Ba người ngạc nhiên nhìn người đang đến, chính là người mà nàng đang nói đến a, Nàng nhanh chóng nhảy phắt đến cạnh cấm vệ kia vỗ vỗ vai người đó nói:" Đây chính là người mà ta nói đến. Mở to mắt ra mà nhìn nhá, saolại không nhớ. Hừ, hai người các ngươi đừng có mà đánh trống lãng là không biết nhá!"

Thấy nàng thoải mái đứng cạnh nam nhân khác người đó không khỏi ngạc nhiên, sau chỉ mỉm cười nói:" Tại hạ có phúc phần gì đáng để ghi nhớ chứ"

Nàng nhướn mày:" Ai nói không có, sau này thật phải nhờ huynh chăm sóc cho Yến nhi nha"

Nhỏ nghe thế càng đỏ mặt, không biết cấm vệ đó nghĩ đến mình như thế nào, nhỏ chỉ khẽ nói:" Tỷ..."

Cấm vệ chỉ nghe thế liền bật cười:" Được, ha ha ha, ta sẽ chăm cho công chúa đến suốt đời!"

Câu nói kia tựa như một lời ước định, nhỏ càng thêm xấu hổ không biết đối mặt thế nào chỉ có thể nói lãng sang chuyện khác:" Muội... muội đi lấy thêm điểm tâm cho mọi người..." nói rồi nhỏ liền nhanh chóng rồi khỏi. Nàng ôm bụng cười nhịn cười, sau lại nháy mắt với cấm vệ rồi nói:" Ta đi xem muội ấy thế nào, hai người ở lại nói chuyện nha". Nói rồi nàng cũng rời đi đển lại trong đình chỉ có hắn và cấm vệ kia.

Hắn cười cười nhìn bóng dáng nàng đi xa, sau đó liền thu ánh mắt lại, vẻ mặt tựa như chưa có chuyện gì, giọng lãnh đạm vang lên:" Ngươi đến đây có chuyện?"

p dư vị, không hiểu sao xung quanh nơinàng ngồi đều rất yên tĩnh và rất an toàn. Đương nhiên phải nhờ người nào đórồi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro