TẬP 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TẬP 76

Sở Thiên Nhân thầm ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười:" Được, ta xin hứa với vương phi"

Nhỏ bên cạnh lén kéo tay áo nàng nói nhỏ:" Tỷ..."

" Ta xin cáo từ trước" Sở Thiên Nhân chấp tay với nàng rồi rời đi. Nàng nhìn theo Sở Thiên Nhân rồi lại bị nhỏ hờn dỗi giậm chân:" Tỷ, sao có thể nói như thế?"

Nàng nhún vai:" Muội không thích sao? Ta là đang tìm phu quân tương lai cho muội đó"

Nhỏ lí nhí:" Không lẽ tỷ định dồn muội vào tình cảnh bắt cá hai tay sao?"

Nàng nhướn mày, ý nhỏ là đang trách mắng nàng khi nhờ vả hai nam nhân chăm sóc cho nhỏ sao? Nàng phì cười vỗ vai nhỏ:" Xì, sao muội ngốc thế. Không thấy Sở Thiên Nhân kia giống cấm vệ của muội sao? Thật ra hai người đó là một đấy!"

Nhỏ mở to mắt nhìn nàng vẻ không thể tin nổi, biết nhỏ đang thắc mắc rằng hai khuôn mặt khác nhau tại sau lại cùng một người nàng liền giải thích:" Thật ra Sở Thiên Nhân giả trang thành cấm vệ ấy mà, muội chỉ cần hiểu thế là được. Không cần suy nghĩ nhiều"

Nói rồi nàng kéo nhỏ đi vào trong đình ngồi cạnh hắn, hắn cũng không có biến hóa gì đặc biệt chỉ là vẫn như trước gắp điểm tâm cho nàng a.

Những ngày sau đó hoàng cung vẫn như thường, bất quá hắn lại muốn ở cạnh thái hậu để chăm sóc cho người nên nàng chỉ có thể ở cùng hắn trong hoàng cung. Thật ra cùng với mấy ngày nay, "nội chiến" dần diễn ra một cách đáng sợ. Nàng cũng không thèm để ý, miễn sao mỗi ngày thức dậy đều an lành không dính dáng gì đến cuộc sống của nàng và hắn là được.

Trăng dần lên cao, nàng cùng nhỏ ngồi trong đình thưởng trà. Hắn thì bị Sở Thiên Nhân mấy ngày nay làm phiền, giờ đương nhiên là bị tên họ Sở kia kéo đi đâu mất tiêu rồi.

Nàng hớp một ngụm trà rồi lại nhìn nhỏ vẻ ẩn ý hỏi:" Dạo này muội sao rồi?"

Nhỏ không dám đối diện với ánh mắt của nàng chỉ dám cúi đầu nhìn ly trà trong tay ấp úng nói:" Tỷ... tỷ... là muốn hỏi muội... chuyện gỉ?"

Nàng nheo mắt:" Chính là chuyện muội và Sở Thiên Nhân đó!". Cũng là mấy hôm nay, Sở Thiên Nhân có vài lần nhờ nhỏ làm "hướng dẫn viên du lịch" tham quan hoàng cung này. Hai người đi với nhau không biết đến thời gian, từ sáng sớm đến mặt trời gần lặn mới quyến luyến chia tay. Chậc, chậc, chuyện tình này thật là lãng mạn a.

Nàng đang chìm đắm trong những cảnh lãng mạn giữa nhỏ và Sở Thiên Nhân thì trong đình liền xuất hiện người không nên có mặt ở đây. Vâng, giống như những bộ phim hành động khác, nhân vật không thể thiếu chính là hắc y nhân!

Nhỏ cả kinh đứng dậy kéo nàng đang ngồi đờ người ra đó lớn tiếng nói:" Các... các người... là ai?!"

Nàng có phần hài lòng nha, nhỏ không còn yếu đuối như trước nữa rồi, mặc dù trong giọng nói có chút run sợ. Bọn hắc y nhân không phản ứng chỉ chăm chăm tiến lại, nhỏ sợ hãi nói:" Các... các người không được đến đây, không ta la lên đấy! Người đâu... người đâu! Có thích... khách...!"

Chưa nói dứt câu hắc y nhân đã nhanh chóng xuất hiện phía sau đánh sau gáy nhỏ làm nhỏ ngất xỉu, nàng chỉ đành bất lực cũng bị đánh bất tỉnh. Trong thâm tâm nàng không ngừng la hét, tại sao lại có khinh công trong cổ đại cơ chứ! Aaa...!

Ở tại một mảnh đất rộng phía sau vương phủ của thái tử có hai nhóm người đang đứng đối chọi nhau. Một bên chính là thái tử cùng những người theo phe của hắn ta, một bên là một thân y phục đen tuyền, lãnh khí bức người toát ra từ phía thủ lĩnh.

Âu Dương Vũ cười lạnh:" Không ngờ ngươi lại che dấu tốt như vậy, ngay cả ta cũng bị ngươi qua mặt, Âu Dương Phong à!"

Một thân lãnh khí đó không ai khác chính là hắn –Âu Dương Phong! Hắn nhàn nhạt đáp:" Ta cũng không muốn lộ diện như vậy, nhưng có một số việc bắt ta phải lộ diện"

Âu Dương Vũ tức giận quát:" Ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta?!"

Sở Thiên Nhân cũng đứng cùng hắn, nghe Âu Dương Vũ nói thế không khỏi khinh thường:" Chuyện tốt của ngươi? Chính là âm mưu giết phụ thân soán vị sao? Thật đáng khinh tởm! Nếu ta không đoán trước hôm nay ngươi sẽ ra tay giết phụ thân mình thì đã để cho một đất nước bị hủy hoại trong tay tân hôn quân như ngươi!"

Lại nói tiếp:" Ngươi đã thầm giết chết nhiều mệnh quan trung thành nhằm mục đích xóa bỏ những cản trở trên đường ngươi lên làm hoàng đế. Thật không đáng tha thứ!"

Âu Dương Vũ âm ngoan cười lớn:" Ha ha ha, dù có như vậy chỉ với hai ngươi mà dám đấu với ta?!"

Sở Thiên Nhân cười lạnh:" Ngươi chưa nhận ra rằng bọn tham quan kia đã bị bọn ta trừng trị rồi hay sao? Ngay cả hai tên thái tử kia cũng đã bị bọn ta xử trí, như thế ngươi còn đồng minh nào sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro