Chương 45+46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 45. Mạc danh kỳ diệu!

"Vương phi, đã an toàn rồi!" Thiên Minh lần nữa lên tiếng xác nhận.

Long Trác Việt buông cánh tay Nhan Noãn Noãn rồi nắm lấy chân nàng đang chắn ngang miệng mình đẩy ra!

"Phù phù, Noãn Noãn, nàng sao có thể lấy chân mình chắn ngang miệng người ta như vậy nha? Nghẹn chết ta rồi!" Long Trác Việt hít vội không khí trong lành nhìn Nhan Noãn Noãn đầy u oán nói.

Nhan Noãn Noãn không chút quan tâm tới ánh mắt oán giận của Long Trác Việt, lên tiếng hỏi: "Việt Việt, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

"Có nghe!" Long Trác Việt day day mũi, lẩm bẩm nói: "Thiên Minh nói đã an toàn rồi, chúng ta có thể ra ngoài!"

Chẳng lẽ đây chính là thiên lý truyền âm trong tiểu thuyết của những cao thủ võ lâm sao? Nhưng là vì sao nha? Nếu an toàn rồi thì sao Thiên Minh không trực tiếp vào gọi bọn họ ra? Nhan Noãn Noãn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, bất quá nếu an toàn rồi thì nàng cũng chẳng cần phải ở trong ngăn tủ chật hẹp này nữa, có trời mới biết là chen chúc với Long Trác Việt trong không gian nhỏ như vậy thật sự sắp khiến nàng tắt thở rồi.

Những ngón tay ngọc vừa muốn đẩy cửa tủ ra đã bị Long Trác Việt đột ngột giữ lại: "Noãn Noãn, nàng đi ra ngoài như vậy sẽ bị Thiên Minh thấy nha, chúng ta không thể bị hắn lừa nha!" Long Trác Việt đơn thuần chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp trong sáng như ngọc lưu ly trong đêm tối.

Nhan Noãn Noãn đứng trước một cực phẩm Vương gia như vậy thật không biết nói gì, không thể lấy phương thức như người bình thường để ứng đối được, đành nói: "Việt Việt, Thiên Minh đã chịu nhận thua rồi!"

"Thật vậy sao?" Long Trác Việt kinh hỉ nhướn mày, vẻ không thể tin hỏi lại.

"Ân, chính vì hắn không thể tìm thấy chúng ta cho nên mới phải truyền âm tới bảo chúng ta ra ngoài nha, không tin lát nữa ngươi cứ hỏi hắn a!"

"Thật vui nha, Noãn Noãn, chúng ta mau ra ngoài thôi!" Long Trác Việt vui vẻ cười nói, rất nhanh đẩy cửa tủ bước ra ngoài.

"Thiên Minh, Noãn Noãn nói ngươi thua rồi, lát nữa ngươi phải trồng cây chuối một canh giờ nha!"

Thiên Minh kinh ngạc nhìn Long Trác Việt, thân hình thẳng tắp như pho tượng hoàn mỹ vô khuyết, mày kiếm giương lên, khóe miệng không nhịn được run rẩy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên cùng khó hiểu.

Hắn thua? Hắn thua cái gì a? Vương gia, người lại tính diễn màn gì đây? Tại sao vô duyên vô cớ bắt thuộc hạ trồng chuối một canh giờ?

Không cần phải chỉnh hắn như vậy chứ? Thiên Minh nghi hoặc nhìn Long Trác Việt rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn đang chậm rãi bước ra khỏi tủ quần áo, hắn cần được giải thích a!

Nhan Noãn Noãn cười tươi như thể trăm hoa đua nở, rực rỡ vô cùng. Nàng nhìn Thiên Minh khẽ nhún nhún vai, vẻ không thể khác được như muốn nói, theo một chủ tử đặc biệt như hắn, ngươi chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

Thiên Minh đột nhiên cảm thấy Nhan Noãn Noãn thực tà ác, nhưng chủ tử đã ra lệnh, hắn chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Thiên Minh ôm quyền nói, thấy Long Trác Việt cười đến vui vẻ thì không khỏi cảm thán trong lòng, sẵn tiện lại nhìn Nhan Noãn Noãn nói: "Bẩm Vương phi, Nhan Song Song đang ở ngoài cửa!"

"Nàng?" Nhan Noãn Noãn không khỏi sửng sốt nhưng rồi rất nhanh nhớ tới điều gì đó, vội quay qua Long Trác Việt nói: "Việt Việt, mau mang mặt nạ vào!"

"Nha!"

"Lúc nãy nàng cũng hỗ trợ không ít, không nghĩ tới bên cạnh Vương phi còn có nha hoàn thâm tàng bất lộ như vậy!"

Thiên Minh nét mặt không chút biểu tình nhưng đáy mắt không giấu nổi ý kính trọng đối với Nhan Noãn Noãn, hơn nữa đối với Nhan Song Song có chút kính nể. Nội lực cấp bảy, không nghĩ tới một nha hoàn nhỏ bé như vậy lại có nội lực ngang cấp với hắn, khi nãy nàng ta phát động công kích, nội lực so với hắn thậm chí còn muốn cường đại hơn hẳn. Tuy rằng không cam lòng nhưng Thiên Minh cũng không thể không thừa nhận nội lực Nhan Song Song đã đạt đến đỉnh của cấp bảy, chỉ một chút nữa thôi là nàng ta có thể đột phá lên cấp tám rồi, mà hắn còn lâu mới đạt được như nàng!

Thích khách tối nay có hai người thì một người cấp sáu, một người cấp tám. Đối phó với người cấp sáu thì Thiên Minh dư sức nhưng đối kháng với người cấp tám, hắn căn bản không phải đối thủ của kẻ kia.

Thiên Minh tuy không biết thích khách là do ai phái tới nhưng mục tiêu của bọn họ chắc chắn là Vương gia cùng Vương phi, hắn dù chết cũng nhất quyết không thể để bọn chúng tổn hại đến Vương gia cùng Vương phi. Tối nay may mà có Nhan Song Song hỗ trợ, nếu không thì hắn không chết cũng khó tránh bị trọng thương, đến lúc đó thì sự an toàn của chủ tử chưa chắc đã được bảo toàn.

Nhan Noãn Noãn nhìn Thiên Minh một lúc lâu mới yếu ớt cười nói: "Ngươi cũng không kém, người ngoài nhìn vào còn nghĩ ngươi mới đạt cấp bốn thôi nha!"

"Vương phi quá khen!"

Thiên Minh chắp tay, khiêm tốn nói. Người ngoài chỉ biết hắn là hộ vệ cấp bốn, nếu để người khác biết hắn đã đạt tới cấp bảy thì người đầu tiên không yên tâm chính là Thái hậu. Nếu muốn ở lại bên cạnh Vương gia thì hắn không thể để lộ quá nhiều, nếu không Thái hậu nhất định sẽ ra tay diệt trừ hắn trước tiên. Chỉ là, người bên cạnh Vương gia, thực lực đâu chỉ như vậy được?

Long Trác Việt đem mặt nạ dán chặt lên mặt xong thì vui vẻ nhảy tới bên cạnh Nhan Noãn Noãn: "Noãn Noãn, còn muốn chơi trốn tìm nữa sao?"

"Hôm nay không chơi nữa, ngày mai tiếp tục sau đi!" Nhan Noãn Noãn nói rồi nhìn sang Thiên Minh: "Để cho nàng vào đi!"

Nhan Song Song đi vào trong phòng, hành lễ với Nhan Noãn Noãn: "Nô tỳ tham kiến Vương phi!" Sắc mặt Nhan Song Song có chút tiều tụy, gương mặt đẹp lúc trước nay sưng tấy, một thân y phục trắng toát, thanh thuần thoát tục, ánh mắt lộ rõ bi thương, trên mái tóc đẹp còn gắn thêm một đóa hoa trắng.

Nhan Noãn Noãn hiểu được, lúc này nàng chính là đang để tang cho Vân nương! Có thể hiếu thảo như vậy, chắc chắn trong lòng Nhan Song Song đang rất bi thương, có thể đúng như lời Vân nương đã nói trước kia, nàng ta vốn rất thiện lương.

"Thiên Minh nói tối nay ngươi trợ giúp hắn không ít?"

"Bảo hộ chủ tử an toàn chính là nhiệm vụ của nô tỳ!"

"Trước đó ta không có thông báo cho ngươi biết, ngươi vì sao lại đến đúng lúc như vậy?" Nhan Noãn Noãn không biểu tình hỏi.

Nhan Song Song khẽ cúi đầu nói: "Nô tỳ nhân lúc đêm khuya muốn đốt cho Vân nương một chút giấy tiền thì cảm nhận được một nguồn nội lực lớn mạnh phát ra từ hướng phòng của Vương phi, nô tỳ lo lắng chạy tới đây thì thấy Thiên Minh đang giao đấu với hai hắc y nhân kia!"

Nhan Song Song dứt lời thì vội quì xuống thỉnh tội: "Xin Vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ muốn bái tế cho Vân nương, nô tỳ thật sự không cố ý phá vỡ qui củ!"

Nhan Noãn Noãn đương nhiên hiểu được điều Nhan Song Song nói. Ở thời đại này, trong những nhà giàu không cho phép hạ nhân đốt giấy tiền cúng bái bất kỳ ai vì không muốn rước xui vào nhà, nếu bị phát hiện thì nhẹ là trục xuất khỏi phủ, nặng thì có thể loạn côn đánh chết. Nhan Song Song thành thật như vậy khiến Nhan Noãn Noãn có chút hài lòng.

"Không có việc gì, ngươi bất quá cũng chỉ vì lòng hiếu thảo, chuyện tối nay còn phải cảm ơn ngươi đã ra tay giúp đỡ Thiên Minh. Vân nương là người thân của ngươi, về sau bái tế cũng không cần lén lút như vậy, thời gian không còn sớm, ngươi lui ra đi!" Nàng dù sao cũng không phải người của thời đại này, quan niệm cũng thoáng hơn rất nhiều, cúng bái thân nhân mình là chuyện nên làm.

"Tạ Vương phi ân điểm!"

Nhan Song Song hành lễ xong liền xoay người rời đi, nhưng là vừa đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu, giống như là đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó, lần nữa quay lại quì xuống, trong tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bao giấy nhỏ màu vàng!

+.+

Chương 46. Thái hậu triệu kiến!

Nhan Noãn Noãn khẽ nheo mắt, đôi mắt đẹp chớp lóe hàn quang nhìn chằm chằm vào vật trong tay Nhan Song Song, khóe miệng khẽ nhếch lên chờ đợi những lời tiếp theo.

"Lần trước Vương phi hồi phủ, trước khi trở về Hầu gia có đưa cho nô tỳ một bao Nguyệt mê tán này, dặn nô tỳ bỏ vào thức ăn của người để người trở nên si ngốc, thần trí mơ hồ nhằm nắm chắc sinh tử của người, tránh tai họa về sau. Là nô tỳ ngu muội, thiếu chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn, nô tỳ xin thỉnh tội với Vương phi, xin Vương phi thứ tội, nô tỳ thật sự không muốn tiếp tục làm trái với lương tâm mình nữa."

"Ngươi làm như vậy không thể nghi ngờ chính là phản bội lại Nhị thúc, hắn là cha ngươi!" Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song nói.

"Hầu gia không phải chủ tử của nô tỳ, nô tỳ cũng không tính là phản bội, nô tỳ là nha hoàn của Vương phi, Vương phi mới là chủ tử của nô tỳ, huống chi, nô tỳ đối với Hầu gia chỉ là một quân cờ, cũng không phải là nữ nhi trong lòng hắn." Nhan Song Song bình thản nói, thanh âm không chút cảm xúc, khi nói tới Nhan Hướng Thái cũng không hề có chút tình cảm cha con nào.

Mười mấy năm qua ông ta cũng đâu quan tâm gì tới nàng, lúc cần thì lại lấy Vân nương ra uy hiếp nàng, bức nàng tuân theo mệnh lệnh của ông ta, trong lòng ông ta, nàng không phải nữ nhi cũng không phải là bất cứ thứ gì cả.

Nhan Song Song đương nhiên có oán, có hận cũng có ủy khuất. Nhan Hướng Thái tuy là cha nàng, nàng không thể làm gì ông ta nhưng cho dù vậy, ông ta cũng không có quyền biến nàng trở thành một con rối như vậy được.

"Cho nên, dù ngươi đã đạt tới cấp bảy cũng không nguyện ý cho bất cứ kẻ nào biết?" Nhan Noãn Noãn ngữ khí khẳng định nói.

Nhan Song Song cúi đầu không nói gì coi như thừa nhận lời Nhan Noãn Noãn. Cứ coi như trước kia nàng bị lợi dụng nhưng cũng không mấy người biết được giá trị thật của nàng.

"Nếu ta muốn ngươi thành người của ta, ngươi có nguyện ý không?"

Nhan Song Song vừa nghe những lời này của Nhan Noãn Noãn liền ngẩng đầu lên, đôi mắt bình tĩnh trước giờ có chút gợn sóng, là khát vọng cùng không thể tin được.

"Vương phi tin tưởng nô tỳ?"

Nhan Noãn Noãn đi đến trước Nhan Song Song, đỡ nàng ta đứng dậy nói: "Dùng người thì phải tin người, đã nghi ngờ thì không nên dùng, ta nếu đã nói vậy thì sẽ không hoài nghi ngươi!" Nhan Noãn Noãn khẽ cười, hai hàng lông mi dài khẽ lay động dưới ánh nến tạo thành hai hàng mờ ảo.

"Tạ Vương phi!" Nhan Song Song khóe miệng không nhịn nở nụ cười khẽ, đáy mắt bi thương xuất hiện ý vui sướng, lời nói vừa rồi của Nhan Noãn Noãn chính là khẳng định sự tín nhiệm đối với nàng, Nhan Song Song trong lòng không ngừng thầm cảm ơn Nhan Noãn Noãn.

Nhan Noãn Noãn cười nói: "Mặc kệ trước kia thế nào, tất cả đều xóa bỏ, được chứ?"

"Nô tỳ nghe theo Vương phi!" Nhan Song Song gật đầu, đáy mắt lưu chuyển vài tia sáng trung thành. Vân nương đã nói nàng đi theo Vương phi mới là con đường đúng đắn! Từ nay nàng nhất định sẽ trung thành với Vương phi!

Ngày hôm sau, tâm phúc bên cạnh Thái hậu là Vạn công công xuất hiện ở Hiền vương phủ mang theo khẩu dụ của Thái hậu truyền Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt tiến cung.

"A... Noãn Noãn, không muốn a, tại sao lại phải tiến cung gặp lão yêu bà nữa rồi?" Trong phòng vang lên tiếng kêu thất thanh của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn bị hắn dọa, vội vàng bịt miệng hắn lại nói: "Ngươi muốn chết hay sao mà kêu lớn tiếng vậy hả? Không sợ Vạn công công ở ngoài nghe thấy sao?"

Hắn không muốn sống thì cũng đừng kéo theo nàng xuống bùn chứ? Nàng đã chết một lần rồi, sinh mạng này thật sự rất đáng quí trọng, nếu phải mất mạng vì những chuyện như vậy cũng quá mất mặt và oan uổng đi.

Long Trác Việt gỡ bàn tay Nhan Noãn Noãn đặt trong bàn tay mình, tinh tế thưởng thức, bất mãn nói thầm: "Nhưng là Noãn Noãn, nàng không phải nói chúng ta phát hiện gian tình của bà ta, bà ta sẽ giết chúng ta sao? Hiện tại triệu chúng ta tiến cung chắc chắn là muốn giết người diệt khẩu nha."

Dứt lời liền ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn, chớp chớp mắt hỏi: "Noãn Noãn, cái gì là gian tình a?"

"Vương... Vương phi?" Nhan Song Song bưng chậu nước rửa mặt định ra ngoài thì nghe thấy hai tiếng 'gian tình' kia của Long Trác Việt, sợ tới mức suýt nữa thì đánh đổ cả chậu nước, mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn.

"Hừ!" Nhan Noãn Noãn không chút kiêng dè đánh đòn phủ đầu: "Vương gia, những chuyện này không thể nói lung tung được, nếu không thì không tránh khỏi cái chết đâu. Chuyện thích khách tối qua người cũng nên biết là ai phái tới, Thái hậu thủ đoạn tàn nhẫn, nếu chuyện này để lộ ra ngoài thì cho dù bên cạnh người có hộ vệ cấp bảy cũng chưa chắc đánh lại cao thủ bên cạnh Thái hậu đâu."

Nhan Noãn Noãn không phải là muốn uy hiếp Long Trác Việt mà chính là đang tự nhắc nhở chính bản thân mình. Cho tới bây giờ, Thái hậu chắc chắn cho rằng chỉ có nàng cùng Long Trác Việt biết được chuyện này, mà nàng vốn đang định làm cho Thái hậu nghĩ rằng có người thứ ba biết chuyện này, nàng thật sự cần một người thứ ba biết chuyện lúc này.

Nhan Song Song ngơ ngác trợn tròn mắt, hai má sưng tấy được bôi thuốc nên đã khá lên rất nhiều, có điều nhìn vẫn như chiếc bánh màn thầu nhỏ.

Nhan Song Song nghe Nhan Noãn Noãn nói, không chút do dự gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu!"

Ngừng lại một chút, Nhan Noãn Noãn lại nói: "Ngươi đem Nguyệt mê tán bỏ vào trong thức ăn của Xuân Nhi đi!"

Người của Thái hậu nàng không thể bán không có nghĩa là không có cách đối phó.

"Dạ, Vương phi!" Nhan Song Song đáp rồi nhanh chóng bưng chậu nước ra ngoài.

Nhan Noãn Noãn lúc này mới đi đến cạnh giường cầm lấy áo ngoài của Long Trác Việt giúp hắn mặc vào: "Lát nữa gặp Thái hậu, ngươi không cần nói gì cả, có biết không?"

"Ân, ta nghe Noãn Noãn!" Long Trác Việt ngẩng đầu để Nhan Noãn Noãn thay hắn thắt nút trên quần áo, nhu thuận gật đầu nói.

Nhan Noãn Noãn chăm chú thắt nút nên không thể thấy được nét mặt lúc Long Trác Việt ngẩng lên, tự nhiên cũng không thể thấy được đôi mắt đẹp của hắn phát ra từng đợt hàn quang rét lạnh.

"Vạn công công đại giá quang lâm, công công mời vào trong!"

"Vạn công công, đây là trà Bích La xuân thượng hạng nô tài đặc biệt sai người pha, mời công công uống trà trong lúc chờ đợi!"

"Vạn công công, không biết Thái hậu triệu Vương gia cùng Vương phi vào cung có chuyện gì mà lại phiền tới ngài tự mình đến tuyên ạ?"

Ngoài tiền sảnh thanh âm ân cần nịnh nọt của Lưu Quang Lâm không ngừng vang lên, trước mặt Vạn Toàn, hắn thật giống như con chó vẫy đuôi cố lấy lòng người vậy.

Vạn Toàn nâng chén trà, hai ngón tay gạt gạt nắp trà, nghe Lưu Quang Lâm hỏi một đống chuyện cũng không hờn giận liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt sắc bén khiến Lưu Quang Lâm trong lòng không khỏi rùng mình.

"Thái hậu là người tôn quí cỡ nào mà phận tôi tớ hèn mọn có quyền suy đoán tâm tư của người chứ? Những chuyện không nên hỏi thì ngươi tốt nhất im miệng cho ta!"

"Dạ dạ, là nô tài lắm miệng, Vạn công công bớt giận!" Lưu Quang Lâm kinh sợ cúi đầu khom lưng, đưa tay tự vả mình hai cái.

Vạn Toàn khinh thường không nhìn hắn, bộ dáng cao ngạo như thể Lưu Quang Lâm cũng chỉ là một con chó trước mặt hắn. Mà thực tế thì Vạn Toàn coi Lưu Quang Lâm chính là một con chó, hắn nhìn một cái cũng cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục.

Lưu Quang Lâm khẩn trương đứng cạnh Vạn Toàn, mồ hôi lạnh không tự chủ chảy xuống.

Toàn bộ đại sảnh ngập tràn không khí rét lạnh khiến người ta có cảm giác bức bách cùng áp lực.

Vạn Toàn không hờn giận uống hết một ly trà, khẽ nhướn mày hỏi: "Có chuyện gì mà Hiền vương gia cùng Hiền vương phi còn chưa ra, còn muốn chúng ta chờ bao lâu nữa?"

+.+

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro