Chương 78+79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 78.
"Hiền vương phi, làm gì vội vã như vậy, không bằng ở lại cùng nói chuyện phiếm với chúng ta đi, cũng coi là tăng chút tình cảm!"
Diêu Hương Vân thân hình khẽ chuyển đã đứng chắn trước mặt Nhan Noãn Noãn, cản trở nàng ra về, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười hữu hảo, bất quá thì sự khinh miệt cùng chán ghét trong đáy mắt cũng không hề che giấu.
"Đúng vậy, tuổi tác chúng ta cũng không sai biệt lắm, trước đây chưa có dịp nói chuyện với Hiền vương phi, hôm nay gặp mặt, Hiền vương phi sẽ không nể mặt mà ra về như vậy chứ?"
Diêu Hương Vân vừa nói xong, Văn Dao lập tức phụ họa, rõ ràng trong lòng thập phần thống hận Nhan Noãn Noãn khiến huynh trưởng trọng thương nhưng lại không thể không cười cười nói nói với nàng.
Nhan Noãn Noãn lạnh lùng nhìn vào đám người như hổ rình mồi, trong lòng không khỏi cười lạnh. Nói chuyện phiếm? Tăng thêm tình cảm? Những lí do như vậy cũng có thể nói ra, bọn họ không thấy ghê tởm sao?
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn cong lên thành nụ cười châm chọc, thờ ơ nói: "Chủ nhân cũng không nói muốn chúng ta ở lại, chúng ta sao có thể vô liêm sỉ ở mãi không đi?" Hàm ý rất rõ ràng là ám chỉ đám người Diêu Hương Vân vô sỉ, không biết xấu hổ.
Sắc mặt đám người khẽ biến, trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn cùng Diêu Hương Vân, Văn Dao.
Tư Đồ Tử Ngôn nheo mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, trong đôi mắt đen lấp lóe từng đợt tinh quang, cao thâm khó dò.
Từ lần đầu tiên gặp mặt đến lần thứ hai đối đầu, cộng thêm cả lần này, Nhan Noãn Noãn trước mặt khiến hắn cảm thấy những tin tức hắn nhận được trước đây hoàn toàn không đúng với thực tế.
Một hai lần thì hắn có thể nghĩ là Nhan Noãn Noãn giả bộ để mình chú ý tới nàng ta. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Nhan Noãn Noãn này luôn đối đầu với hắn, muốn hắn không hoài nghi những tin đồn trước giờ về Nhan Noãn Noãn là chuyện không thể!
Chẳng lẽ sự yếu đuối, nhu nhược trước kia của nàng ta mới là giả?
Tư Đồ Tử Ngôn không thể không thừa nhận, Nhan Noãn Noãn nhanh mồm nhanh miệng thật sự khiến người ta tức giận nhưng lại giống như đóa hồng có gai, kiều diễm mê hoặc khiến người ta không thể không bị thu hút, mặc kệ cả người đầy gai thì trên người nàng cũng tản ra khí chất tao nhã vô cùng.
Nhan Noãn Noãn, đến tột cùng thì đâu mới là bộ mặt thật của ngươi?
Ánh mắt Tư Đồ Tử Ngôn trầm xuống, ánh mắt lên xuống nhìn Nhan Noãn Noãn đầy ý nghiên cứu, dò xét.
Chỉ là rất nhanh sau đó, thân hình xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn đột nhiên bị một tòa tường thịt cao lớn che mất.
Tư Đồ Tử Ngôn không hờn giận nhíu mày, ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt khủng bố đến cực điểm của Long Trác Việt, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét, rất nhanh ngoảnh mặt về phía khác.
Long Trác Việt sau khi chuyển đồ ăn ra xe vào thì thấy đôi mắt sắc mị của Tư Đồ Tử Ngôn nhìn chằm chằm Nhan Noãn Noãn, không vui chắn trước người nàng. Đúng vậy, chính là cái ánh mắt sắc sắc mị mị kia dừng ở trên người Noãn Noãn như thể muốn dính hẳn lên người nàng vậy.
"Con thỏ chết, Noãn Noãn là nương tử của người ta nha, ngươi không được nhìn nàng như vậy!"
Phụt... Tư Đồ Tử Ngôn thiếu chút nữa hộc máu, gương mặt tuấn mỹ phẫn nộ, bất quá thì người khác nhìn vào cũng nhận ra hắn đang chột dạ. Lời này của Long Trác Việt chẳng phải là muốn nói Tư Đồ Tử Ngôn có ý đồ với Nhan Noãn Noãn sao?
"A, Vương gia cứ nói đùa, cho dù người có coi Nhan Noãn Noãn kia là bảo vật thì ta xem nàng ta cũng thật chướng mắt!"
Tư Đồ Tử Ngôn ngạo mạn liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt đầy khinh thường. Hắn chính là đang muốn nói cho những người khác biết hắn sẽ không bao giờ chú ý tới Nhan Noãn Noãn, cũng là đang muốn tự nhắc nhở bản thân mình không được để nàng thu hút.
"Noãn Noãn chính là bảo bối của người ta, con thỏ chết chỉ có thể xứng với con thỏ chết, không cho phép ngươi nói xấu Noãn Noãn!" Long Trác Việt trừng lớn mắt như hai cái chuông đồng, ánh mắt hừng hực lửa giận thiêu đốt.
Sắc mặt Tư Đồ Tử Ngôn xanh mét như bị ngạt nước lâu, gương mặt bình tình phút chốc vặn vẹo như thể sắp bùng phát.
"Vương gia, người hết lần này tới lần khác vũ nhục ta, người không biết cái gì gọi là quá đáng sao?"
Con thỏ chết, con thỏ chết... Tư Đồ Tử Ngôn hắn sống hơn hai mươi năm trên đời chưa bao giờ bị người khác gọi hắn như vậy, tên ngốc đáng giận này thật sự nghĩ hắn không dám ra tay sao?
Nhan Noãn Noãn từ phía sau Long Trác Việt bước lên, lạnh lùng nhìn Tư Đồ Tử Tử Ngôn nói: "Tư Đồ công tử bất kính với Vương gia cũng không cảm thận quá phận sao?"
Tư Đồ Tử Ngôn thấy thái độ Nhan Noãn Noãn đối với mình không hề có hảo cảm nhưng lại đối với Long Trác Việt ôn nhu, dịu dàng, thái độ cách xa nhau đến vạn dặm, nhất thời không nói nên lời: "Nhan Noãn Noãn, ngươi..."
Đúng lúc này, một nha hoàn tướng phủ vội vàng chạy tới hành lễ nói: "Các vị tiểu thư, công tử, chủ nhân nhà nô tỳ đã chuẩn bị trà và điểm tâm, mời các vị tới hoa viên thưởng trà!"
Người tới không phải ai khác mà chính là nha hoàn tâm phúc bên người Bạch Vũ, nàng ta bận một bộ trang phục màu đỏ lửa.
"Tiểu thư nhà ngươi đã khỏe chưa?" Diêu Hương Vân thân thiết hỏi, hàm ý rất rõ là mình với Bạch Vũ chính là tỷ muội thân thiết.
Nha hoàn nọ hành lễ, cười nói: "Tạ Diêu tiểu thư quan tâm, tiểu thư nô tỳ sau khi nghỉ ngơi đã tốt hơn nhiều rồi ạ! Tiểu thư nghĩ khó khăn lắm mới có dịp tề tựu với các vị nên cảm thấy băn khoăn, lệnh cho nô tỳ đến xem, nếu các vị chưa về thì mời các vị đến hoa viên phía sau thưởng trà!"
"Được vậy thì còn gì tốt hơn!" Văn Dao lên tiếng, ánh mắt làm như vô tình lướt qua Nhan Noãn Noãn.
Đôi mắt đẹp chợt lóe tinh quang, Nhan Noãn Noãn rất nhanh liền hiểu được dụng ý trong đó. Bạch Vũ sớm đã dự liệu là bọn họ sẽ không về sớm nên mới sai người chuẩn bị trà cùng điểm tâm mời bọn họ. Gặp mặt chỉ là vẻ bề ngoài, muốn chèn ép nàng mới là mục đích chính. Xem ra đám người này sớm đã có ý định ra oai phủ đầu với nàng rồi. Chỉ là bọn chúng không nghĩ được nàng lại bắt Bạch Vũ đàn suốt một đêm, khiến nàng ta chịu bao nhiêu ủy khuất. Xem ra Bạch Vũ này cũng muốn đối phó với nàng!
"Tiểu thư còn nói, rất khó mới được Hiền vương phi ghé chơi, vạn lần không thể chậm trễ, đặc biệt dặn nô tỳ phải mời bằng được Hiền vương phi tới!"
Giọng nói của nha hoàn nọ vừa lọt vào tai Nhan Noãn Noãn, nàng không kìm được nở nụ cười lạnh, hồng môn yến xem ra bây giờ mới chính thức bắt đầu a!
Không đợi Nhan Noãn Noãn lên tiếng, Diêu Hương Vân thập phần vô sỉ kéo cánh tay Nhan Noãn Noãn nói: "Đó là đương nhiên rồi!"
Cánh tay Diêu Hương Vân kéo Nhan Noãn Noãn khẽ dùng sức, ỷ vào nội lực của bản thân khiến Nhan Noãn Noãn không thể thoát ra, chỉ có thể để mặc Diêu Hương Vân kéo đi.
Nha đầu, lão nương còn chưa nói gì mà ngươi đã tùy tiện lên tiếng làm chủ, dù có muốn khi dễ nàng cũng không nên bộc lộ rõ ràng như vậy chứ? Nhan Noãn Noãn ở trong lòng thầm mắng, cước bộ chậm rãi đi theo Diêu Hương Vân. Nàng ngược lại muốn nhìn xem đám người này định làm gì để giáo huấn nàng?
Quần ẩu? Bọn họ cũng không phải ngu xuẩn, vừa rồi thái độ với nàng Liễu Bình Dịch vô cùng cung kính, tuy rằng bọn họ không rõ nguyên nhân nhưng với thân phận Trấn quốc tướng quân của Liễu Bình Dịch, bọn họ có muốn làm càn cũng không dám.
Định nhục nhã nàng? Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm khẳng định, chắc chắn là bọn họ muốn làm nàng chịu nhục rồi!
Ánh trăng màu bạc mông lung chiếu trên con đường nhỏ dẫn tới hậu hoa viên. Cả đám người nối đuôi nhau, thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm nói chuyện rất nhỏ.
Long Trác Việt khẩn trương đi bên cạnh Nhan Noãn Noãn, bàn tay to lớn gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ của Nhan Noãn Noãn.
Nhan Noãn Noãn cảm nhận được Long Trác Việt ở bên cạnh đang run rẩy, biết là hắn sợ hãi nên dùng sức nắm chặt bàn tay to lớn của hắn, nghiên đầu ôn nhu cười nói: "Việt Việt, đừng sợ!"
Ánh trăng nhu hòa chiếu trên gương mặt Nhan Noãn Noãn khiến cả thân người nàng tràn ngập nhu tình, Tư Đồ Tử Ngôn nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy áp lực, bất giác sinh ra cảm giác nghi hoặc, trong lòng không khỏi gợn sóng.
Long Trác Việt cúi đầu nhìn đôi mắt mộng ảo của Nhan Noãn Noãn so với trời đêm càng đẹp hơn cả, lại nhìn sắc môi nàng phiếm hồng, lời nói nhu tình khiến người ta cảm động, khóe miệng không nhịn được cong lên, gật đầu thật mạnh.
Đoàn người dưới sự dẫn đường của nha hoàn áo đỏ rất nhanh đi tới một lương đình.
Trong đình, Bạch Vũ một thân váy đỏ, mái tóc đen dài buông tới tận thắt lưng, nhẹ bay trong gió đêm, một vài sợi tóc cuốn lên gương mặt xinh đẹp, hàng mi dài khẽ chớp như hồ điệp vỗ cánh, làn da dưới ánh trăng trong suốt như gốm sứ.
Bạch Vũ yên lặng ngồi trong lương đình giống như tinh linh dưới ánh trăng, sinh đẹp tuyệt trần.
Nhan Noãn Noãn không thể không thừa nhận, Bạch Vũ rất đẹp, nàng ta yên lặng như vậy thật giống đóa hoa trong sớm mai, thanh nhã vô cùng. Quả không hổ danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân! Tiếc là dung mạo như hoa như ngọc đó lại không có được một tâm hồn đẹp tương xứng!
"Tiểu thư!"
Nha hoàn nọ tiến lên gọi nhỏ, Bạch Vũ đang chuyên tâm pha trà nghe thấy tiếng nàng ta liền ngẩng đầu nhìn đoàn người, nở nụ cười mê người đứng lên: "Ta còn tưởng mọi người về hết rồi, thật may mà kịp thời sai người giữ lại, tối nay chưa tiếp đãi tốt khiến trong lòng vẫn luôn băn khoăn!"
"Vũ nhi, chúng ta đều đã quen thuộc, nàng không cần khách khí như vậy, sức khỏe quan trọng hơn!" Diêu Hương Vân vừa nhìn thấy Bạch Vũ liền buông lỏng cánh tay Nhan Noãn Noãn, đi đến bên cạnh Bạch Vũ nói.
Bạch Vũ nhìn nàng ta, khẽ nở nụ cười như bách hợp.
"Nói gì thì cũng là lần đầu tiên Hiền vương gia cùng Hiền vương phi tới chơi, khách quan trọng hơn, ta nhất định phải tiếp đãi hết mình mới phải lễ!" Thanh âm dịu ngọt phiêu diêu như tiếng chuông gió.
Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, nàng rõ ràng nhận ra khi nói câu cuối cùng kia, Bạch Vũ gần như là nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha, Bạch tiểu thư khách khí rồi, chúng ta ăn rất ngon, chơi rất vui, tâm tình rất tốt, đều là tướng phủ chiêu đãi rất chu đáo!" Nhan Noãn Noãn thản nhiên nói.
Lời của nàng không thể nghi ngờ gì chính là cây kim đâm vào lòng Bạch Vũ, nghĩ tới đêm nay mình chịu nhục, nét cười trên mặt phút chốc trở nên cứng ngắc, bất quá thì rất nhanh khôi phục lại vẻ tự nhiên.
"Như vậy thật tốt, Vũ nhi sợ chậm trễ tiếp đón khiến Hiền vương phi trách tội!" Bạch Vũ cười nói, ngưng lại một chút lại nói tiếp: "Mọi người đừng đứng nữa, mau ngồi đi. Người đâu, mau châm trà!"
"Dạ tiểu thư!" Nha hoàn áo đỏ lập tức đáp lời.
Mọi người nghe vậy liền đi vào trong lương đình.
~.~
Chương 79.
Tư Đồ Tử Ngôn từ lúc thấy Bạch Vũ đứng dậy đã lướt qua mọi người đi đến đứng cạnh.
Thân hình cao lớn đứng sừng sững bên cạnh Bạch Vũ, cánh tay dài nhẹ nhàng quàng qua ôm lấy bờ vai thon của Bạch Vũ, một màn này khiến người ta hình dung ra cảnh chim non nép vào người.
Tư Đồ Tử Ngôn dịu giọng, quan tâm hỏi: "Vũ nhi, mệt sao?"
Bạch Vũ đưa mắt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, dáng người kiên định, ngũ quan tuấn mỹ khiến người ta chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để mặt đỏ, tim loạn nhịp, mà nhu tình trong đáy mắt như thể muốn hòa tan cả nàng vậy.
Hai cánh môi đỏ của Bạch Vũ khẽ nở nụ cười, ngọt ngào lên tiếng: "Đã tốt hơn nhiều rồi!"
"Vũ nhi, ngươi cũng thật hạnh phúc quá đi, có Tư Đồ công tử quan tâm ngươi như vậy. Bây giờ tìm được một người muốn tài có tài, muốn mĩ có mĩ, muốn gia thế có gia thế như Tư Đồ công tử đây thật là hiếm đó nha!" Diêu Hương Vân ở bên đẩy đẩy Bạch Vũ, trêu ghẹo.
Có ai lại không thích được khen ngợi, Tư Đồ Tử Ngôn cho dù im lặng không nói gì thì đôi mắt đẹp vẫn bởi vì những lời nói của Diêu Hương Vân mà dao động, đáy mắt xẹt qua tia hưởng thụ.
"Vũ nhi là người ta yêu mến, ta quan tâm tới nàng cũng là chuyện đương nhiên!" Tư Đồ Tử Ngôn nhìn Bạch Vũ nói, những chữ 'người ta yêu mến' được hắn nhấn mạnh hơn cả, những nữ nhân trong lương đình nghe vậy mà không nhịn được ghen tị cùng ngưỡng mộ.
Chỉ có một mình Tư Đồ Tử Ngôn mới biết, hắn cố tình nói như vậy chính là muốn kích động Nhan Noãn Noãn, hắn muốn biết Nhan Noãn Noãn chứng kiến cảnh này sẽ có phản ứng như thế nào? Bản thân Tư Đồ Tử Ngôn cũng không hiểu vì sao mình lại muốn làm vậy nhưng là trong tiềm thức hắn dường như luôn có âm thanh thét gào.
Bạch Vũ vì được nam nhân như Tư Đồ Tử Ngôn quan tâm mà sinh ra kiêu ngạo, ngượng ngùng cúi đầu, xúc động nói: "Tử Ngôn, ở đây có rất nhiều người!" Lời nói tuy mang theo chút hờn giận nhưng cũng không giấu nổi tự hào.
Nhan Noãn Noãn lạnh nhạt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ, thân hình mảnh khảnh dựa vào ngực Long Trác Việt, bộ dáng thập phần như đang xem kịch.
Một màn ân ái giữa Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ không kích thích được Nhan Noãn Noãn mà lại kích thích đến Nhan Lăng.
Làm sao có thể như vậy được? Tư Đồ Tử Ngôn là của nàng, phải là của nàng mới đúng!
Nhan Lăng bị ghen tị làm cho mờ mắt. Nàng cứ tưởng Nhan Noãn Noãn cùng Tư Đồ Tử Ngôn không còn quan hệ gì nữa thì mình sẽ có cơ hội trở thành thiếu phu nhân Tư Đồ gia. Nàng tin tưởng Tư Đồ Tử Ngôn tiếp xúc nhiều với nàng nhất định sẽ thích nàng. Nàng tham dự bữa tiệc hôm nay cũng là vì Tư Đồ Tử Ngôn. Nào biết được đến rồi lại phải chứng kiến màn tình chàng ý thiếp của hai người họ chứ. Thật khiến nàng ta nghẹn khuất mà!
Nhan Lăng tự thấy gia thế, dung mạo, võ công của mình cũng thuộc hàng trăm ngàn người mới có một người, bất quá thì so sánh giữa Nhan Lăng cùng Bạch Vũ, người bình thường cũng nhận ra ai cao ai thấp.
Ánh mắt âm trầm của Nhan Lăng dừng lại trên người Tư Đồ Tử Ngôn đang ôm vai Bạch Vũ, không cam lòng nhấc chân đi tới, cười nói: "Vừa rồi thấy Bạch tiểu thư pha trà rất chuyên tâm, tiểu thư còn tinh thông cả trà đạo nữa sao?"
Nhan Lăng dừng lại giữa Tư Đồ Tử Ngôn cùng Bạch Vũ, thành công tách hai người ra.
Bạch Vũ tuy trong lòng rất giận, ánh mắt nhìn Nhan Lăng tăng thêm vài phần lạnh lẽo nhưng vẫn cố duy trì dáng vẻ tự nhiên, dịu dàng cười nói: "Cũng chỉ biết một chút thôi!"
"Bạch tiểu thư trí tuệ hơn người, tuy nói là một chút nhưng tin tưởng cũng hơn người, có thể cho chúng ta thưởng thức không?"
"Đương nhiên là có thể!" Bạch Vũ ôn nhu nói.
Tư Đồ Tử Ngôn thấy Nhan Lăng giữ chặt Bạch Vũ liền lui lại mấy bước liền.
Nhan Lăng thấy vậy, oán giận trong lòng mới vơi đi chút ít.
Hàn Thế Hiên đi đến trước bàn đá, ngửi hương trà cùng điểm tâm thơm nức, sờ sờ mũi.
"Các cô nương uống trà nói chuyện phiếm, đại nam nhân như chúng ta ở lại hình như không được tự nhiên lắm, Tử Ngôn, chúng ta vẫn là nên đi tìm trò vui khác thôi!"
Tư Đồ Tử Ngôn khoanh tay trước ngực, gương mặt tuấn mĩ đầy lạnh lùng, nghe thấy Hàn Thế Hiên nói vậy, gật gật đầu nói: "Được!" Nói rồi thong thả đi về phía Hàn Thế Hiên.
Hàn Thế Hiên vươn tay khoác lên vai Tư Đồ Tử Ngôn, hai người tao nhã rời đi. Bất quá thì cả hai mới đi được vài bước đã nghe thấy phía sau vang tiếng Văn Dao.
"Trò vui? Các huynh nói tới trò ném tên vào bình sao? Trò vui như thế sao có thể thiếu ta được chứ?"
Hàn Thế Hiên quay người, thấy bộ dáng nóng lòng muốn chơi của Văn Dao, cất tiếng hỏi: "Như thế nào? Tiểu thư cũng muốn chơi sao?"
"Đương nhiên phải chơi, càng nhiều người càng náo nhiệt, càng chơi vui nha!" Văn Dao nói rồi nhìn vế phía Diêu Hương Vân cùng Bạch Vũ, cười nói: "Vũ nhi, Hương Vân, hai người thấy ra nói có đúng không?"
Nhan Noãn Noãn vẫn dựa trước ngực Long Trác Việt, vừa vặn nhìn thấy Văn Dao nháy mắt ra hiệu cho hai người kia. Đám người này thật đúng không bỏ qua bất cứ cơ hội nào khiến nàng bẽ mặt mà! Bắn tên vào bình? Không phải chỉ là bắn tên thôi sao, có gì vui chứ? Văn Dao kia làm gì phải hưng phấn như vậy?
Bạch Vũ chớp chớp đôi mắt đẹp, cười nói: "Văn Dao nói vậy ta mới nhớ ra, cũng đã lâu rồi không có chơi trò này nha!"
Tư Đồ Tử Ngôn rất nhanh hiểu được dụng ý của Văn Dao, gật đầu nói: "Vậy tất cả cùng chơi đi!" Trong lúc nói chuyện, đáy mắt hiện rõ tia quang mang, vui vẻ khi người khác gặp họa.
Bạch Vũ thấy ấm trà mình cực công pha bị bỏ quên cũng không cảm thấy bất mãn, nàng thật sự mong chờ xem một màn Nhan Noãn Noãn bị người hạ nhục.
Đoàn người rất nhanh rời khỏi lương đình. Trên đường đi, cứ cách vài bước chân lại có một lồng đèn, ánh nến chiếu sáng cả tướng phủ.
Ném tên vào bình là một trò chơi khá đơn giản, chỉ cần đặt một bình rượu ở phía trước, người chơi đứng cách bình rượu một khoảng cách nhất định ném tên vào trong bình rượu, người nào ném được nhiều tên nhất là người chiến thắng.
"Ai trong chúng ta sẽ ném trước?" Hàn Thế Hiên cầm tên trong tay, ánh mắt thâm thúy nhìn đoàn người một lượt, lên tiếng hỏi.
"Nếu chỉ ném tên vào bình thì thật không thú vị a, nếu chúng ta đã chơi thì phải chơi sao cho kích thích kìa!" Diêu Hương Vân cười duyên lên tiếng.
"Diêu tiểu thư muốn chơi như thế nào?" Nghe Diêu Hương Vân nói vậy, có người hứng thú lên tiếng hỏi lại.
Diêu Hương Vân ra vẻ thần bí, chớp chớp mắt nói: "Người thua phải trả cho người thắng một vạn lượng, đồng thời phải làm theo một yêu cầu của người thắng, thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn đột ngột trầm xuống, ngón tay tùy ý cuốn cuốn lọn tóc trước ngực. Đám người này là đang nhắm tới nàng sao? Kinh thành này có ai mà không biết Nhan Noãn Noãn sống không khác gì phế nhân, đương nhiên sẽ không thể ném được tên vào bình rượu rồi!
Đừng chỉ nhìn rồi nghĩ rằng trò ném tên vào bình rượu này đơn giản, người chơi muốn thắng không những phải nắm rõ góc độ còn phải làm chủ được lực ném, hơn nữa, tên đầu tiên nếu không ném trúng thì mười phần chắc chín phần người chơi sẽ thua.
Aizzz, quả nhiên là muốn bẫy nàng mà! Đám người này chắc chắn là nàng sẽ thua nên mới nghĩ ra trò đánh cược để làm nhục nàng mà!
"Tiểu thư chỉ nói tới người thua, vậy người thắng thì sao?" Thanh âm trong trẻo của Nhan Noãn Noãn phiêu đãng trong gió, gương mặt tuyệt mĩ thản nhiên như không, không hề có dấu hiệu tức giận hay sợ hãi khi bị người bức bách.
Đám người thấy vậy không khỏi khó hiểu, theo bọn họ suy tính thì Nhan Noãn Noãn chắc chắn sẽ thua, nàng ta lẽ ra nên khẩn trương cùng lo lắng nên làm thế nào để khỏi phải chơi hay nghĩ cách để giảm thiểu tối đa thiệt hại mới đúng chứ?
Văn Dao mỉa mai liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, gương mặt nhu mì xinh đẹp phút chốc trở nên sắc bén. Nhan Noãn Noãn này dám đánh huynh trưởng nàng, đêm nay nàng nhất định phải đòi lại gấp trăm lần!
"Người chiến thắng? Đương nhiên là sẽ nhận được một vạn lượng từ người thua, đồng thời sẽ được yêu cầu mỗi người thua làm cho mình một việc gì đó!"
Nhan Noãn Noãn ngoài khinh thường ra thì không có bất cứ biểu tình nào khác. Chuyện này tính qua tình lại cũng thật mệt nha!
Tuy rằng mỗi người thua phải trả một vạn lượng, nhưng bạc này chẳng phải chung cho người thắng sao, bọn họ ở giữa cũng chẳng mất xu nào! Trái lại nàng với Long Trác Việt là hai người, nếu thua sẽ là hai vạn lượng? Nếu bọn họ thật sự nhắm tới nàng thì chẳng phải nàng còn phải đáp ứng thêm hai yêu cầu nữa sao? Vô sỉ, quá mức vô sỉ rồi!
Nhan Noãn Noãn vươn bàn tay xinh đẹp ra dưới bóng trăng, nhẹ nhàng co lại chỉ chừa một ngón trỏ, bóng dáng xinh đẹp của nàng khiến người ta không kìm được mê đắm.
Ngón tay xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn ở trước mặt đám người lắc qua lắc lại, thánh thót nói: "Nếu muốn cược thì cược lớn một chút đi. Bình cố định chơi không vui, không bằng chúng ta để một gia nhân đeo bình rượu chạy qua chạy lại, mỗi người mười tên, tên đầu một vạn lượng, những tên bắn trượt sau đó sẽ nhân theo cấp số hai, tất cả bạc thua đều thuộc về người chiến thắng, đồng thời, như Diêu tiểu thư đã nói, người thua phải đáp ứng thêm một yêu cầu của người chiến thắng, như thế nào?"
Ngữ điệu cuồng vọng như thể người chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là nàng vậy!
Đám người bị lời nói Nhan Noãn Noãn làm cho choáng váng, cả đám người mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn như thể nhìn kẻ quái dị từ đâu mới tới. Trong đầu nàng ta rốt cuộc là đang tính toán điều gì mà lại dám đặt cược lớn như vậy? Một tên bắn hụt một vạn lượng, hai tên là bốn vạn lượng, ba tên là chín vạn lượng... Nhan Noãn Noãn này thật sự có bao nhiêu bạc mà dám chơi lớn như vậy a?
Vẫn không có ai hoài nghi người thua cuối cùng sẽ không phải là Nhan Noãn Noãn. Mà Nhan Noãn Noãn cũng để mặc cho bọn họ hiểu lầm, bọn họ càng lơi là, nàng thắng càng lớn a!
Ngày trước khi còn là mật thám nằm vùng, nhãn lực của nàng đã vô cùng nhanh nhạy, bất kể là bắn tên, ném phi tiêu, dù ở khoảng cách nào, có bao nhiêu vật cản đi nữa thì linh cảm của nàng chưa từng trật bao giờ cả.
Cho dù đám người này có võ công cùng nội lực thì sao chứ? Trò này cũng đâu phải dựa vào nội lực mà chiến thắng? Bọn họ tuy rằng đều sinh ra trong những gia đình thế gia, địa vị cùng tiền tài tuy có hơn người nhưng một vạn lượng cũng không phải con số nhỏ, huống chi lại là cấp số nhân. Thêm vào đó, nếu bình rượu di chuyển liên tục thì chỉ cần nhanh một chút hay chậm một chút thôi đều có thể thành ném trật. Chơi như vậy mới gọi là độc đáo, kích thích chứ!
"Có muốn chơi như vậy không?" Thanh âm thì thầm vang lên.
Nhan Noãn Noãn nhếch miệng, cười nói: "Nếu mọi người không muốn thì không chơi nữa!"
Văn Dao nghe vậy không khỏi giật mình sửng sốt, lập tức lên tiếng: "Được, cứ như lời Hiền vương phi đi!" Nhan Noãn Noãn, đây là do ngươi tự tìm lấy!
Hàn Thế Hiên nghe xong đề nghị của Nhan Noãn Noãn, hai mắt xẹt qua tia khác thường, xoa xoa hai tay, hưng phấn nói: "Cách chơi này thật mới mẻ, bổn thiếu gia thích, Nhan Noãn Noãn, xem ra ngươi cũng thật quá ngu xuẩn rồi!"
Nhan Noãn Noãn căm giận trừng mắt nhìn Hàn Thế Hiên nói: "Nha, ta đây có cần cảm ơn Hàn công tử khen ngợi không?"
"Không cần, không cần!" Hàn Thế Hiên vẫy vẫy tay, thản nhiên trưng ra bộ dáng không cần người cảm kích.
Máu Nhan Noãn Noãn dồn lên não, thiếu chút nữa là bị hắn chọc cho ngất xỉu. Hóa ra không thể có kẻ vô sỉ nhất mà chỉ có kẻ vô sỉ hơn thôi!
Tư Đồ Tử Ngôn nhíu mày nhìn Nhan Noãn Noãn, đáy mắt bắt đầu hiện lên tia khó hiểu không rõ. Nàng ta đến tột cùng muốn chơi trò gì?
~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro