8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm qua, sau khi ra ngoài dạo và châm vài điếu thuốc, OgeNus nghĩ mình đã ổn hơn hẳn rồi.

Cảm giác nặng nề cũng vơi đi đôi chút, anh hứa với lòng sẽ để ý chăm sóc cho em tốt hơn. Không để em bị ốm tới nỗi mình là người phát hiện cuối cùng nữa, cảm giác ấy tệ lắm.

OgeNus trở về nhà chung, thấy cửa phòng mình hơi hé mở không khóa, thấp thoáng bóng ai trong đấy cùng Pháp Kiều.

"Chẳng phải em thích Hiếu sao?"

Anh bước tới gần cửa, cánh tay chuẩn bị nắm vào tay cầm mở cửa ra thì chợt khựng lại bởi câu nói của Hurrykng.

"Thì em thích ảnh thật mà.."

Lại nghe thấy giọng Pháp Kiều, câu nói ấy của em, vẻ mặt ửng đỏ cùng nụ cười trên môi, OgeNus không tin được những gì mình đã nghe thấy.

Anh đã quay người bỏ đi, không cần biết tiếp theo em sẽ nói gì nữa. Trái tim như dậy sóng, khó chịu vô cùng, cảm giác nặng nề còn hơn trước đó gấp trăm lần. Càng không biết tìm cách nào để giải tỏa, anh ra phòng khách, ngồi xuống sô pha, cầm remote bật đại một kênh nhưng không hề đặt tâm vào đó coi như mình chưa biết chuyện gì.

Từ hôm đó, không còn ai thấy một OgeNus như một đứa trẻ hay cười bám theo Pháp Kiều nữa. Không có ai biết rằng, OgeNus đã nghe được đoạn hội thoại ngắn ngủi của Hurrykng và Pháp Kiều.

Dạo này OgeNus thường hay dậy sớm chạy bộ tập thể dục, sau đó ăn sáng ở ngoài, không thèm ăn sáng cùng mọi người trong team nữa, hoặc đó là do Pháp Kiều nấu. Ngoài luyện tập và luyện tập ra, anh không để tâm đến điều gì nữa.

Ngay cả lúc Pháp Kiều ngồi ở bàn ăn sáng ở bếp, em cảm tưởng anh đi tới và nhõng nhẽo với em như mọi ngày thôi thì anh chỉ lướt ngang, rót một ly nước đầy sau đó về phòng.

"Bộ ảnh đang có chuyện gì hay sao vậy bà, mấy hôm nay trông khác quá." - Tez ghé vào tai Pháp Kiều hỏi nhỏ.

Pháp Kiều chỉ biết lắc đầu, cảm giác cũng không quen lắm. Nhưng suy đi nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, em cũng không muốn trở nên khó xử nếu anh cứ gần gũi với em quá. Nếu mà cứ tiếp tục như tối hôm đó, em nghĩ mình không còn lý trí nào để bình tĩnh thêm nữa.

Hurrykng trong miệng chậm rãi nhai nhồm nhoàm  đồ ăn sáng trầm ngâm nhìn bóng lưng cô đơn của OgeNus, lại nhìn Tez với Pháp Kiều to nhỏ với nhau.

Hắn biết chuyện gì đang xảy ra mà, chắc chỉ có mình hắn thôi.

Nhưng hắn chỉ im lặng, ăn xong hắn đứng dậy đi ngang vỗ nhẹ đầu em một cái.

"Lo ăn đi, lát nữa tới phòng tập với anh."

Cứ như vậy bẵng đi gần một tuần, Pháp Kiều sau khi hết bệnh vẫn cứ như thường ngày dậy sớm làm bữa sáng, tập luyện, trao dồi kỹ năng và tán gẫu đùa vui với mọi người.

Cảm giác không có sự hiện diện của người đó khiến em nhẹ nhõm hẵn, em cười nhiều hơn, mở lòng mình hơn về những câu chuyện tưởng chừng em chỉ giữ cho riêng mình thôi.

Còn OgeNus thì trầm tính hơn hẵn, làm gì cũng một mình, không muốn giao lưu tiếp xúc với ai. Tập luyện xong lại về phòng, đeo tai nghe, lấy giấy bút chăm chút cho bài thi của mình. Ngay cả có sự hiện diện của Pháp Kiều ở đó hay không, dù là ở phòng tập, ở phòng khách, nhà bếp, hay phòng ngủ, anh cũng chẳng mấy để tâm tới.

Anh, không nói chuyện với Pháp Kiều một câu nào kể từ ngày hôm ấy.

Nói không để tâm thật ra cũng là nói dối thôi, anh chính là đang tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra em ăn em nói em cười OgeNus điều biết cả.

Dạo gần đây em thân với Hurrykng hơn, anh biết, lúc nào cũng kè kè với hắn, anh khó chịu lắm chứ.

Nhưng anh làm gì được đây?

Anh chả là gì với em cả, anh có thể làm gì với mối quan hệ đó?

Ở phòng tập, như mọi ngày Hurrykng giúp em tập nhảy, em đã tiến bộ hơn nhiều.

"Hôm nay có người muốn tới thăm em đấy."

Hurrykng nhìn em chóng nạnh thở hổn hển vì mệt, hắn mở nắp chai nước đưa em, còn mình với tay lấy chai khác tu một hơi dài.

Pháp Kiều cầm chai nước chớp chớp mắt nhìn anh, suy nghĩ mãi không biết là ai nữa. Người quen của Hurrykng (?) nhưng lại đến thăm mình (?)

Đợi đến khi em đưa chai nước lên miệng hớp một hớp thì hắn lại nói. - "Người mà em đòi hút độc rắn ấy."

Miếng nước tới cổ họng chưa kịp trôi xuống, Pháp Kiều sặc, không nghĩ rằng cái tên này lại có thể nói vậy được giữa thanh thiên bạch nhật mà chỗ đông đúc như vậy nữa.

"Cái anh này!!.. anh đừng có to mồm vậy được hong dậy???"

Thật mà, cái ông này không phát ngôn thì thôi, phát ngôn rồi thì bịt mồm không kịp luôn ấy.

Thế rồi người ấy có đến thật, cả team đến thăm Hurrykng thôi nhưng hắn lại trêu em vậy đó, coi tức không chứ.

Em chào hỏi người ta một tiếng rồi lui ra ngồi một góc, không dám tiếp chuyện vì ngại. Nhưng em đâu có ngờ chốc lát người ta kéo cả team lại bắt chuyện với em.

"Nghe nói dạo này Hurrykng đang dạy em nhảy, ổn không?"

"À dạ.. ổn lắm anh." - Pháp Kiều bất ngờ lắp bắp, em ngại ngùng làm đôi má ửng hồng.

"Anh nghe Hurrykng kể về em nhiều lắm."

Nghe vậy em liền quay ngoắt lại nhìn hắn ta đang cười cười, cái tên này, có nói gì bậy bạ như lúc nãy không vậy trời.

Hurrykng vỗ vỗ nhẹ lên mái tóc bồng bềnh của em. - "không có nói xấu em đâu nhóc."

Gừng ngồi ở một góc khác quan sát, thằng nhóc đưa mắt sang nhìn ông anh đáng ghét đang ngồi cạnh mình.

"Khó chịu lắm đúng không?"

OgeNus nheo mắt, ngầm thừa nhận nhưng không nói gì.

"Trốn tránh không phải cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đâu."

Không biết sau đó thằng nhóc lại nói thêm câu gì, chỉ biết trước khi đứng dậy tiến về phía đó, OgeNus đã bỏ lại một câu cảm ơn.

Có phải anh đã bỏ lỡ điều gì ở đoạn hội thoại kia của em?

Có phải anh đã bỏ lỡ một khoảng thời gian để ở bên cạnh em?

Đáng ra anh không nên bỏ mặc em, anh phải ở cạnh em chăm sóc em sau khi làm em đổ bệnh mới đúng.

Chưa gì vì một chuyện đó mà anh đã thấy nản rồi, không hiểu sao anh lại nhạy cảm thế, dễ nóng giận khi còn chưa biết đầu đuôi câu chuyện như nào.

OgeNus thoáng chốc đã đi đến trước bọn họ, anh nắm tay Pháp Kiều, gật đầu với team của Hurrykng.

"Anh xin phép, ở chơi vui." - Sau đó kéo Pháp Kiều rời đi.

Hurrykng nhìn theo cười đầy ẩn ý, sau đó tán gẫu với team vài ba câu xong team cũng kéo nhau về, gửi lời chúc người anh em thi tốt.

Còn phần Pháp Kiều bị OgeNus kéo đi mà không biết phản kháng như thế nào, cứ thế bị anh kéo đi một quãng rất xa. Hai đứa thở hổn hển rồi dừng lại, Pháp Kiều chớp mắt nhìn anh, không khỏi thắc mắc.

"Mình đi đâu vậy anh?"

Anh mím môi, quay sang nhìn Pháp Kiều không biết trả lời thế nào. Nhưng mà bây giờ mà như lúc trước nói thích em hay nói ghen tuông này kia thì chắc em sẽ sợ mà chạy mất.

"Anh không biết nữa"

"Dạ?.."

"Ý anh là, em có thể đi dạo cùng anh không?"

Pháp Kiều cảm thấy anh hỏi câu này có dư thừa quá không vậy. Kéo người ta ra tới tận đây rồi mới chịu hỏi, giờ không lẽ nói không rồi lội ngược về phòng tập hả.

OgeNus vẫn là OgeNus thôi, không thay đổi được.

Em buồn cười không trả lời, chỉ cảm thấy trời hôm nay thật đẹp, không khí thoải mái biết bao. OgeNus ngắm nhìn nụ cười em, cảm tưởng nếu Gừng không nói với anh, nếu anh không đến và giành lại em, thì nụ cười này hẳn là dành cho người khác rồi đi.

OgeNus thở phào nhẹ nhõm, thầm vui trong lòng vì Pháp Kiều không giật tay ra. Thế nên anh mới có thể tiếp tục dịu dàng mà nắm lấy tay em suốt quảng đường dài.

Để em nói cho anh biết một bí mật, chị Kiều không hề thích anh Hiếu.

Mà là thích anh.

.
Tôi không viết drama nổi 2 chương =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro