Chương 260: Bái quan dã sử (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn chưa tiến vào đại môn tẩm cung, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt đã truyền vào khứu giác của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa tinh thần đại chấn, từ trong chi tiết của mùi thơm này nàng có thể nhận ra được đùi dê nướng đã chín mấy phần, giống như cái đùi dê trơn bóng còn đang nổ váng dầu ngoài giòn trong mềm đang ở ngay trước mắt. Lúc ở bên trong tửu lâu nghe kể chuyện đã ăn không ít rau quả ngoại bang, hiện giờ lại đói. Sờ sờ bụng, dưới chân sinh ra một luồng gió vui sướng, vù một phát mang nàng vào trong cung.

Rất nhiều vết thương cũ mấy năm nay đã dưỡng tốt được đôi chút, nhưng do bị thương quá nhiều tuổi tác mỗi năm lại càng lớn, lại thêm sau khi trở thành Quốc vương Trường Ca quốc không còn ngự giá thân chinh nữa, Lạp Lệ Sa cảm thấy thân thể mình càng ngày càng trì độn, hàng năm đều có mấy bệnh vặt mới toát ra khỏi đầu không để cho nàng được dễ chịu.

Tuổi tác thì lớn, thân thủ cũng không nhanh nhẹn, thời gian cưỡi ngựa hơi dài một chút liền mỏi eo đau lưng. Bất quá chỉ có một điểm không thay đổi, đó chính là sức ăn.

Vết thương ở eo cho dù có đau, tay chân cho dù có rệu rã, lượng cơm mỗi bữa vẫn không hề giảm. Những lúc một thân một mình ăn cơm thì có thể ít một chút, nhưng mỗi khi Tiểu Kiêu đến bồi nàng uống mấy chén, hai người bưng chậu cơm vừa tán gẫu vừa ăn, có thể ăn hết phần rượu thịt trong hai ngày của Bộ Giai. Điều khiến cho người ta đố kỵ chính là nàng ăn như thế nào cũng không béo lên được. Theo như a mẫu nói, chảy bên trong cơ thể của hậu duệ Trường Ca quốc chính là loại huyết dịch thần kỳ, ngày xưa các bậc tiền bối của Nguyễn thị cũng đều là phàm ăn tục uống như vậy, một nhà tám miệng cùng nhau ăn cơm, mỗi lần phải giết cả một con bò và một con dê béo núc, năm bình rượu lớn, chừng ấy có thể còn chưa đủ uống, a mẫu nói lúc nàng còn trẻ một mình một bữa phải uống một vò, càng uống càng phấn chấn.

Thức ăn ngon đối với Lạp Lệ Sa có bao nhiêu trọng yếu, cũng không phải bởi vì nàng tham ăn, mà là do nhu cầu trong chính cơ thể nàng.

Phác Thái Anh cùng A Liêu nói một cái đùi dê nướng là có thể khiến nàng ngoan ngoãn trở về, cũng không phải là thuận miệng nói bừa.

"Hoàng hậu trường nhạc vô cực!"

Khi Lạp Lệ Sa tiến đến cửa cung một đám tỳ nữ quỳ gối thỉnh an, Thú vệ tuần tra nhìn thấy cũng dừng bước lại hướng nàng hành lễ, cùng hô lên danh hào của Hoàng hậu. Lạp Lệ Sa vốn định cười phất tay một cái ý bảo bọn họ đừng ồn ào, chợt nhớ đây là đang ở Đại Thương, tất cả pháp lệnh đều rất nghiêm khắc, kế thừa rất nhiều nho gia lễ pháp của Duật quốc, so với Trường Ca quốc của nàng không quá giống nhau. Phác Thái Anh vẫn chưa phong Hậu, bất quá Thú uyển này từ trong ra ngoài đều biết nàng là chính thê của Phác Thái Anh, gọi một tiếng Hoàng hậu cũng không có gì đáng trách.

Nếu như thân ở Đại Thương thì vẫn nên dựa theo quy củ của Đại Thương vậy, Lạp Lệ Sa gật đầu ưỡn ngực, nở nụ cười nhã nhặn đoan chính.

Tuy rằng xa xa không đạt tới khí chất mà Hoàng hậu chân chính của một quốc gia nên có, nhưng cũng coi như là dốc hết tâm ý.

Dọc theo chiếc cầu nổi uốn lượn đi đến tiểu viện giữa hồ, gió mát từ trên mặt nước thổi tới, khiến nàng vui vẻ thoải mái.

"Tử Trác."

Đi đến cửa tiểu viện, mùi thơm của đùi dê nướng càng ngày càng nồng đậm.

Gian tiểu viện này vẫn như trước lấy hai chữ "Lạp Trác" đặt tên, xem như là tiểu viện mà Phác Thái Anh đặc biệt vì Lạp Lệ Sa kiến tạo. Ở bên trong hoàng cung của một quốc gia khác công khai xây dựng hành cung, chuyện này phỏng chừng Lạp Lệ Sa là người độc nhất.

Trong ngày thường tiểu viện đều mở rộng cửa, Lạp Lệ Sa có chổng ngược đầu đi vào cũng không có ai hỏi đến, nhưng hôm nay lại khép kín? Đây là ý gì? Chẳng lẽ là có vấn đề?

Lạp Lệ Sa không trực tiếp đi vào, mà đứng ở bên ngoài gọi một tiếng.

"Bệ hạ." Trong phòng truyền đến thanh âm mềm mại của Phác Thái Anh, "Thiếp chờ bệ hạ đã lâu."

Lạp Lệ Sa ngẩn người.

Bệ hạ? Thiếp?

Nếu không phải là đối với thanh âm của Phác Thái Anh vạn phần quen thuộc, Lạp Lệ Sa thật sự muốn hoài nghi người ở trong phòng mở miệng có đúng là nàng hay không.

Vị Đại Thương khai quốc Hoàng đế này, còn là vị quân chủ dùng vũ lực trong thời loạn thế đặt nền móng cho một quốc gia, tuyệt đại kiêu hùng hận không thể đâm thủng đất trời lại tự xưng là "Thiếp"? Đây là đang chơi trò tình thú gì đây? Vả lại, khi Phác Thái Anh cùng nàng đơn độc ở bên nhau thì luôn luôn gọi "Phu nhân" hoặc là "Lệ Sa", hiện tại hai chữ "Bệ hạ" này lại là trò gì đây?

Chẳng lẽ ngoại trừ Vũ Lộ Hoàn, A Liêu còn chuẩn bị loại dược vật trợ hứng nào khác? Trước tiên đã để cho Tử Trác uống?

Nghĩ đến đây, hai chữ "Bệ hạ" cùng "Thiếp" càng trở nên thú vị, Lạp Lệ Sa hai mắt sáng rỡ trực tiếp đem cửa viện đẩy ra.

Trong viện không có xây bình phong, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy chiếc cầu nhỏ đi thông đến chủ viện. Hai bên cầu là hòn non bộ được xây đắp từ hồ thạch có hình thù kỳ lạ cùng hồ nước trong suốt, chậu cây cảnh mà Lạp Lệ Sa tự tay cắt tỉa là một cây phong lá đỏ, giống như một chậu lửa, được Phác Thái Anh ôm vào trong ngực, nằm trên đài gỗ cao ở phía cuối chiếc cầu.

Phác Thái Anh thả lỏng làn tóc dài, một tay ôm cây phong đỏ một tay còn đang cầm một bầu rượu, nằm nghiêng một bên, dưới làn váy dài ngọc thể như ẩn như hiện, một sợi tóc đen dính vào trên đôi môi đỏ rực của nàng, ngọn lửa nóng bỏng trong mắt không chút nào che giấu hướng đến trên người Lạp Lệ Sa bắn tới, khiến nhiệt độ từ trong tim nàng tỏa ra.

Trái tim của Lạp Lệ Sa nảy đập thình thịch, nàng nhấc trường bào lên, bước nhanh về phía Phác Thái Anh.

Không ngờ A Liêu suy nghĩ còn rất chu đáo.

Lạp Lệ Sa đến Thương quốc đã được hơn hai tháng, cực lạc đan mang theo đã sớm dùng hết, thể chất thiếu mẫn cảm của Phác Thái Anh sau nhiều năm vẫn không có bao nhiêu thay đổi, nếu như miễn cưỡng đến, sợ là sẽ làm nàng đau.

Bác Lăng nơi này không có thuốc dẫn cần thiết cho phương pháp điều chế độc nhất vô nhị của nàng, nàng đã phái người trở về lấy, đúng lúc người nọ đi giữa đường gặp phải mưa to, ngã xuống vách núi suýt nữa bỏ mạng, ba ngày trước nàng mới nhận được thư khẩn của người này, lúc đó lại phái người quay về Trường Ca. Hiện nay giữa đô thành của hai quốc gia có xây đường đi nhanh, nhanh nhất sáu ngày là có thể đến, đã là thành tựu hiếm thấy trên đời rồi, nhưng đi tới đi lui vẫn cần đến mười hai ngày.

Mấy ngày gần đây hai nàng cũng không phải là chưa từng thử qua, cuối cùng đều kết thúc trong thất bại, Lạp Lệ Sa không đành lòng để cho Phác Thái Anh có một chút khó chịu nào.

Lạc thú lớn nhất trên đời này hẳn là phải hảo hảo hưởng thụ, sao có thể lưu lại bóng ma?

Thấy Phác Thái Anh chủ động như thế, có lẽ là trong lòng đã nắm chắc. Hay là Phác Thái Anh đã nói chuyện cực lạc đan cho A Liêu biết? A Liêu lúc này mới ra tay tương trợ?

Hai vị chí hữu này, quả thật là không có gì giấu nhau.

Chậu cây cảnh bị Lạp Lệ Sa đẩy qua một bên, đai lưng lỏng lẻo của Phác Thái Anh vừa kéo liền rơi xuống.

Ánh trăng thanh lãnh chiếu vào trên khuôn mặt tuyệt mỹ của người dưới thân, dập không tắt ngọn lửa cực nóng trong mắt.

"Vũ Lộ Hoàn đâu?" Phác Thái Anh thuần thục ôm vòng qua cổ nàng hỏi.

Lạp Lệ Sa từ trong túi gấm lấy ra viên thuốc.

Phác Thái Anh bảo nàng đút mình ăn.

"Tử Trác, ngươi cũng biết mười tháng hoài thai có bao nhiêu gian khổ, a mẫu ta từng nói cho ta biết nỗi khổ sở trong quá trình đó. Không chỉ phải chịu khổ, còn phải tiêu phí rất nhiều thời gian. Hiện giờ tuy có Phác Hợp giúp ngươi, nhưng ta biết ngươi không muốn thật sự giao quyền vào trong tay người khác. Nếu như ngươi thật sự mang thai, chẳng lẽ không sợ có người. . . . . ."

"Đút ta." Phác Thái Anh không để ý tới nàng đang quá mức lo lắng, lặp lại lần nữa.

Lạp Lệ Sa làm sao không biết Phác Thái Anh là người rất có chủ kiến của chính mình, chuyện không có mười phần nắm chắc thậm chí còn trải sẵn đường rút lui, nàng nhất định sẽ không làm như vậy.

Nhưng Vũ Lộ Hoàn này vẫn đang nằm ở trong tay Lạp Lệ Sa.

"Như vậy đi." Trên mặt Lạp Lệ Sa thoáng chút ửng đỏ, "Ngươi một nửa ta một nửa. Ta. . . . . . cũng muốn có hài tử của ngươi."

Phác Thái Anh ngưng mắt nhìn nàng, nở nụ cười.

Lạp Lệ Sa sau khi nhận được tín hiệu đồng ý, mỉm cười đem viên thuốc ngậm vào giữa đôi môi, cùng Phác Thái Anh hôn môi. Ngay khi nàng định cắn lấy một nửa, Phác Thái Anh lại chơi xấu hút một ngụm cắn lấy cả viên, lập tức nuốt xuống.

"Tử Trác, ngươi. . . . . ." Lạp Lệ Sa thật sự dở khóc dở cười.

"Ta luôn luôn gian trá, bệ hạ sao lại không biết." Phác Thái Anh hiếm thấy nghịch ngợm, nhưng sự nghịch ngợm này ảnh hưởng quá lớn, nàng còn vứt bỏ uy nghiêm của đế vương, cười đùa cợt nhả. Xem ra ngay từ đầu nàng đã không hề có dự tính nào khác.

Lạp Lệ Sa thấy nàng nói chuyện tự nhiên, liền biết là viên thuốc đã bị nàng nuốt vào bụng mất rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng, nghĩ đến những chuyện tương lai nàng có thể phải đối mặt liền bắt đầu đau lòng. Đồng thời với đau lòng lại có cảm giác kỳ diệu.

Thế gian này thật sự có thể có một hài đồng, có thể giống nàng cũng giống Tử Trác, là kết tinh giữa nàng và Tử Trác sao?

Phác Thái Anh thuật lại những lời trước đó A Liêu đã nói, nói thành phần chủ yếu của Vũ Lộ Hoàn này đến từ trứng của Hắc Mi Vương Xà, loài rắn lưỡng tính đồng thể này số lượng còn sống sót cực ít, thường sống ở sâu bên trong tuyết sơn, muốn tìm được nó đã rất khó, huống chi muốn lấy trứng của nó. Hắc Mi Vương Xà cả đời chỉ sinh một trứng, trứng một khi rời khỏi nó trong thời gian một nén nhang sẽ biến chất không thể dùng được.

Trong sách cổ có ghi lại, Hắc Mi Vương Xà cả đời chỉ giao hợp một lần, thời gian giao hợp kéo dài đến ba tháng. Vì ba tháng lâu dài này, nó cùng bạn lữ trước tiên cần tìm một chỗ hẻo lánh an toàn, để bảo vệ lẫn nhau, không bị quấy rầy.

Cho nên trứng này vạn phần trân quý, A Liêu ngay từ đầu cũng không có lòng tin sẽ thật sự tìm được nó, may mắn là, nàng cuối cùng đã thành công.

Hắc Mi Vương Xà giao hợp trong thời gian dài lại mãnh liệt, có lẽ có hiệu quả giống với cực lạc đan. A Liêu cũng nhắn nhủ, sau khi dùng dược hiệu sẽ xuất hiện trong vòng hai mươi bốn canh giờ, thậm chí có thể lâu hơn. Trong thời gian đó nhất định phải do bạn lữ cẩn thận hóa giải, mới có thể đại công cáo thành. Phác Thái Anh đã cho trì hoãn tảo triều mấy ngày sau, tấu chương đã phê xong hết, rồi lại nướng đùi dê giúp Lạp Lệ Sa bổ sung tinh lực.

Kế tiếp, chính là lúc chiến đấu hăng hái.

Hai người ôm nhau lăn lộn, làm đủ màn dạo đầu, Phác Thái Anh bị trêu đùa đến trong lòng ngứa ngáy, hận không thể cấp tốc giải quyết. Thế nhưng một khi tiến hành, cảm giác đau đớn vẫn như trước là loại cảm giác quen thuộc nhất, giằng co gần một canh giờ, không hề có tiến triển.

Phác Thái Anh không thể cảm giác được dược hiệu, chẳng lẽ Vũ Lộ Hoàn đã thất bại?

Lạp Lệ Sa thật sự không muốn nhìn nàng khó chịu, liền từ giữa tách ra, ôm nàng giúp nàng từ từ bình phục.

Phác Thái Anh vô cùng thất vọng, ngoài mặt không có biểu hiện gì quá lớn, nhưng Lạp Lệ Sa cũng nhìn ra được. Nàng vuốt ve làn tóc dài của Phác Thái Anh, ôm nàng ngủ.

"Loại chuyện huyền diệu như vậy làm sao có thể quá dễ dàng đạt được chứ. Ngay từ đầu cũng không cần ôm hi vọng quá lớn." Lạp Lệ Sa nhẹ giọng an ủi nàng, "Sau đó báo cho A Liêu biết một tiếng, để cho trong lòng nàng hiểu rõ đi."

Phác Thái Anh cả đêm không làm sao ngủ được, Vũ Lộ Hoàn này đối với chuyện giường chiếu không có hiệu quả gì, ngoài ý muốn lại có thể khiến cho người ta tinh lực dồi dào.

Tạo người không được, quốc gia đại sự thì không thể chậm trễ.

Sáng sớm hôm sau, Phác Thái Anh tinh thần phấn chấn mặc vào triều phục, đi đến Trọng Hoa điện. Bá quan văn võ vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi mấy ngày mang vẻ mặt kinh ngạc bị triệu tập trở lại, ngơ ngác nhìn nhau.

May mắn các hạng mục quốc chính của Đại Thương đều đang thực thi, bất cứ thời điểm nào cũng có thể nói thao thao một trận, lúc này lâm triều cũng không có tẻ nhạt, các bộ lần lượt tiến lên, đều đâu vào đấy giống như một buổi tảo triều đã sớm được chuẩn bị tốt.

Phác Hợp đang đọc tấu chương thì tạm dừng, vô tình liếc mắt nhìn Phác Thái Anh một cái, lại thấy nàng có chút kỳ quái.

Hắn biết bệ hạ lúc còn nhỏ từng bị trọng thương, rồi sau đó vì xây dựng Đại Thương cũng đã trải qua rất nhiều gian khổ, tuy đã được điều trị cẩn thận, nhưng sắc mặt vẫn quanh năm trắng dã, nhưng hiện giờ hai má đỏ hồng là chuyện gì xảy ra?

Ngoại trừ trên hai gò má nổi lên một tầng đỏ hồng kỳ dị, Phác Hợp còn phát hiện nàng có vẻ đứng ngồi không yên.

Bệ hạ vẫn luôn là người vạn phần khắc chế, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy nàng thất lễ, huống chi là trên triều đường.

Loại chuyện thế này trước giờ chưa từng có.

Phác Thái Anh gắt gao nắm chặt đầu rồng trên tay vịn của long ỷ, cơ hồ muốn bóp nát nó.

Vũ Lộ Hoàn không phải là không có tác dụng, dược hiệu của nó phi thường mãnh liệt, chẳng qua là đêm qua vừa mới ăn vào thì không có cảm giác, nhưng vào thời khắc này lại điên cuồng bùng phát.

Phác Thái Anh cả người lung lay sắp đổ, nàng vốn cực kỳ sợ lạnh hiện giờ trên trán và chóp mũi dần dần nổi lên một tầng mồ hôi khô nóng, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là Lạp Lệ Sa.

Lại có người muốn dâng tấu, bị Phác Thái Anh cắt ngang.

Nàng ngồi trên long ỷ, hơi cúi đầu, lấy tay che mặt, lồng ngực không ngừng phập phồng.

"Truyền Hoàng hậu của trẫm đến đây." Nàng đã bất chấp hết mọi thứ khác, sợ rằng nếu lại tiếp tục chịu đựng thì sẽ chỉ có thể càng thêm thất thố, nàng tuyệt đối không thể tự làm xấu mặt ở trước mặt bách quan, "Truyền Lệ Sa đến đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag