Chương 122: Vạn Hướng Chi Lộ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh vẫn duy trì sự kiêu ngạo trước sau như một, trong sự kiêu ngạo mang theo thỉnh cầu khiến cho người ta khó có thể cự tuyệt. Lạp Lệ Sa làm sao chịu được nàng như vậy, chỉ có thể ai thán Phác Thái Anh thật sự rất giảo hoạt, không thể như thế được.

"Ngươi như vậy ta làm sao cự tuyệt đây?"

"Vậy thì đáp ứng."

"Thật sự rất nguy hiểm, một lần nữa đi đến Vạn Hướng Chi Lộ có rất nhiều thứ chúng ta không biết, một khi rời khỏi lãnh thổ Đại Duật sẽ gặp phải chuyện gì chẳng những không thể biết trước mà còn không thể khống chế, có thể còn hung hiểm hơn so với đại chiến bắc cương." Lạp Lệ Sa không hề nhìn Phác Thái Anh, tránh đi ánh mắt thất vọng của nàng, "Đừng nói nữa ta sẽ không đồng ý. Tử Trác ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày nay ta sẽ chuyên tâm chuẩn bị cho chuyện nam hạ, hết thảy chuẩn bị xong sẽ tới tìm ngươi kiểm duyệt."

Lạp Lệ Sa biết giờ khắc này nhất định phải cực kỳ quyết tâm, phải cấp tốc rời đi mới đúng. Chỉ cần nhìn Phác Thái Anh thêm một chút nữa thôi sẽ không đành lòng chia cách.

Mãi cho đến lúc Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh không hề nói thêm một câu nào.

Muốn một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ đầu tiên là phải tìm đến những bản ghi chép của năm đó về con đường này, mà trọng yếu nhất là tìm đến bản đồ mà tổ tiên đã lưu lại. Một khi tìm được bản đồ thì có thể gia tăng hiệu quả công việc.

Bộ Giai hiện giờ được nàng phái đi tìm kiếm lai lịch của huyền điểu đồ đằng đã rời khỏi Nhữ Trữ nhiều ngày, nàng tạm thời không biết bắt đầu từ chỗ nào, liền nhớ tới A Hy.

A Hy từng đi qua rất nhiều địa phương, hiểu biết nhiều đối với địa mạo Đại Duật, không biết nàng có thể cung cấp được một ít manh mối nào về Vạn Hướng Chi Lộ hay không.

Lạp Lệ Sa lập tức khởi hành đi đến quê nhà của A Hy, huyện thành nho nhỏ bên cạnh Tiền Hải quan, Lưu huyện.

"Vạn Hướng Chi Lộ?" Khi tìm thấy A Hy, A Hy đang ngồi ở cửa thôn bưng tô mì nóng ăn đến vui sướng. Nàng vừa ăn vừa xem hai vị lão nhân chơi cờ, mãi cho đến khi một bên bị chiếu tướng nàng mới dành thời gian ra phản ứng Lạp Lệ Sa, khi nghe Lạp Lệ Sa đề cập đến Vạn Hướng Chi Lộ, lập tức xì xụp ăn thật nhanh cho xong tô mì, buông cái tô xuống nghiêm túc nói, "Không thể đi không thể đi, đó là con đường đi thông tới quỷ môn quan."

"Quỷ môn quan?" Lạp Lệ Sa càng tò mò, "Ngươi là nói Lưu Hỏa quốc sao?"

A Hy kéo nàng đến bên trong một hẻm nhỏ, khẽ khàng nói: "Ngươi cho rằng nhiều năm như vậy trôi qua vì sao các triều đại hoàng đế cũng chưa thể tái khai thông Vạn Hướng Chi Lộ? Ai cũng biết phương nam giàu có và đông đúc, ngoại trừ lương thực là thứ khan hiếm nhất ở Đại Duật hiện nay, hương liệu, châu báu, các loại động thực vật chưa từng thấy qua cái gì cần có đều có, cũng có nhiều loại khí cụ cơ giới mà người Trung Nguyên chưa từng nghĩ tới. Tơ lụa và gốm sứ Trung Nguyên ở các hồ quốc phía nam bên kia đặc biệt hiếm lạ, có thể bán được giá cao. Ngươi nói, chuyện mà chúng ta đều biết chẳng lẽ các vị đại quan triều đình, các vị hoàng đế có thể không biết sao? Hoàng đế tiền triều khai thông Vạn Hướng Chi Lộ trước sau phải mất đến hơn năm mươi năm, phái ba vị sứ giả đi trước mở đường, kết quả thì sao, cho đến cuối cùng một người trong số đó mới miễn cưỡng xem như khai thông được con đường. Phía trước phía sau tốn hết bao nhiêu nhân lực tài lực cũng đếm không xuể, trên Vạn Hướng Chi Lộ trải đầy hàng trăm vạn thi thể, cuối cùng bởi vì chiến tranh bùng nổ tài chính căng thẳng, bất đắc dĩ mới giữa đường gãy gánh. Tiền triều đang lúc hưng thịnh mới có đủ tài lực làm đi làm lại mà mở đường, hiện tại Đại Duật là hoàn cảnh gì a, dân chúng đều ăn không đủ no, nữ đế có thể đáp ứng sao?"

"Không cần Hoàng thượng biết, ta tự mình dẫn người đi."

"Ngươi?" A Hy nghĩ nghĩ rồi nói, "Lệ Sa ngươi nha đích thực là có năng lực lãnh binh, nhưng mà trên Vạn Hướng Chi Lộ này có rất nhiều yêu ma dị tộc, cũng có hằng hà sa số đạo tặc man tử, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng khó mà ứng phó. Lại càng không phải nói đến Lưu Hỏa quốc. Lưu Hỏa quốc nằm ở bên trong sa mạc, ban ngày nóng như hỏa lò ban đêm rét lạnh như băng, muốn xuyên qua sa mạc tìm được quốc gia này cũng vô vàn khó khăn, lại càng không nói đến việc buôn bán cùng bọn họ. Sứ thần tiền triều cũng là trong vận rủi gặp may mắn mới tìm được Lưu Hỏa quốc, nhưng mà tính chân thật của chuyện này trong lòng ta vẫn còn hoài nghi. Ngươi nói có ai lại cho xây dựng thành trì của chính mình ở trên sa mạc chứ? Vị vua này có phải là đầu óc không được minh mẫn cho lắm hay không? Sứ thần tiền triều có thật là đã đến Lưu Hỏa quốc không hay là căn bản không hề tới mà chỉ tùy tiện bịa đặt chút chuyện trở về phục mệnh, ai cũng không biết. Ta cùng a phụ ta thật đúng là đã từng đi qua Vạn Hướng Chi Lộ cổ xưa, muốn từ trên con đường này tìm ra chút biện pháp để kiếm tiền, nhưng mà không có biện pháp, căn bản không thể đi tiếp được nữa. Lệ Sa, ta khuyên ngươi cũng sớm buông bỏ đi, không có bản đồ của Vạn Hướng Chi Lộ, đừng nói là Lưu Hỏa quốc, ngươi ra khỏi lãnh thổ Đại Duật đi về hướng nam căn bản đi không tới ngàn dặm sẽ táng thân nơi dã ngoại rồi."

"A Hy, lúc trước ngươi đi qua Vạn Hướng Chi Lộ, nhất định phải có bản đồ chứ?" Lạp Lệ Sa nói, "Cho nên ta mới đến tìm ngươi, muốn ngươi đi cùng ta."

A Hy lập tức lui về phía sau ba bước giũ sạch quan hệ cùng nàng: "Đừng có nói nhảm như thế! Ta sao có thể đi theo ngươi!"

"Cho nên ngươi thật sự có bản đồ?"

A Hy: ". . . . . . Ngươi lừa ta!"

Lạp Lệ Sa ha ha cười: "Ta cũng không muốn lừa ngươi, ai biết ngươi lại dễ mắc lừa như vậy."

A Hy xoay người muốn đi, bị Lạp Lệ Sa kéo lại: "Chớ đi a A Hy, chẳng lẽ ngươi không muốn hóa giải bí mật của Lưu Hỏa quốc sao?"

"Không muốn." A Hy quay đầu lại hất đẩy nàng ra, kiên định nói, "Ta đối với bí mật của Lưu Hỏa quốc chẳng có chút hứng thú nào. Nếu ngươi muốn đi chịu chết thì tự mình đi đi, đừng có kéo theo ta. Ta căn bản là không muốn biết Lưu Hỏa quốc gì đó có cái gì bí mật, mấy thứ đó cùng ta không có quan hệ!"

Từ lúc bắt đầu quen biết A Hy, Lạp Lệ Sa chưa từng nhìn thấy nàng tức giận đến như vậy. Cho dù lúc trước Tiền Hải quan bị tấn công, sau đó là chiến dịch Mạnh Lương liên tục hơn nửa năm, A Hy bị vây ở trong đó bị gãy một chân cũng không thấy nàng có bao nhiêu kích động, thường giả làm thi thể trốn dưới gầm xe để có thể nhẹ nhàng tránh được một kiếp. Trên người A Hy có loại khí chất đại trí giả ngu. Lạp Lệ Sa đã sớm phát hiện ra điểm ấy. A Hy ở bên trong loạn chiến có thể sống sót cũng không chỉ nhờ may mắn, mà là nhờ sự thành thạo điêu luyện.

"A Hy, a phụ ngươi căn bản không phải là tiều phu đúng không?" Lạp Lệ Sa hỏi, "Ngươi lúc trước tham gia đội nữ binh cũng không chỉ là vì Tiền Hải quan bị công phá, ngươi chẳng qua là muốn gia tăng kinh nghiệm quân lữ mà thôi, có đúng không? Đi đến Vạn Hướng Chi Lộ không phải chỉ đơn thuần là để tìm kiếm biện pháp sinh lợi, các ngươi có mưu đồ sâu hơn nữa. Ngươi và a phụ ngươi không phải người bình thường."

Sau những lời này của Lạp Lệ Sa thần sắc của A Hy ngược lại trở nên bình tĩnh.

Nàng thấy A Hy đi trở về, đem cái tô ở trên bàn cờ cầm đến, quay vào trong nhà một lần nữa tự múc cho chính mình thêm một tô mì, quỳ trở lại phía sau chiếc bàn gỗ vừa nhỏ vừa mục nát mà yên lặng ăn mì. Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống đối diện nàng, cũng không thúc giục truy hỏi, chỉ im lặng chờ đợi.

A Hy liên tiếp ăn ba tô, thật sự ăn không nổi nữa mới buông tô đũa, nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ, nghiêm nghị nói:

"Tổ tiên Mộ thị của chúng ta là Tung Hoành gia phi thường nổi danh. Lúc ấy Xuân Thu Chiến Quốc quần hùng đồng loạt nổi dậy, ngoại trừ rất nhiều thánh nhân đi đến các quốc gia truyền bá học phái của chính mình, còn có tổ tiên Mộ thị chúng ta phân bố khắp nơi, ở bên trong các quốc gia chư hầu du thuyết hiến kế, liên hợp chế hành. Từ sau khi tiền triều thống nhất Trung Nguyên, Mộ thị chúng ta liền sa sút. Sự quật khởi của vô số thế gia đại tộc lại dồn ép chúng ta qua bên lề. Mộ thị từ đó trở đi chưa từng gượng dậy nổi, nhưng a phụ ta vẫn không hề vứt bỏ cốt khí của Mộ thị. Hắn nói cho ta biết, thân là hậu duệ của Tung Hoành gia, nhất định phải đi khắp sơn xuyên ngũ nhạc đi đến ngàn dặm đường, như thế mới không uổng phí sống trên đời này. Hắn khao khát hướng tới tất cả những chuyện thần bí trên Vạn Hướng Chi Lộ, ở trong lòng của a phụ ta, Lưu Hỏa quốc là địa phương thần bí nhất, mà ta, chính là được sinh ra ở trên cổ đạo Vạn Hướng Chi Lộ đó."

Lạp Lệ Sa nghĩ rằng A Hy có chút liên hệ với Vạn Hướng Chi Lộ, nhưng không nghĩ rằng mối liên hệ đó lại sâu như vậy.

"A phụ ta ở Cổ Tê quốc gặp gỡ một vị cô nương, hai người tâm đầu ý hợp liền sinh ra ta. Sau khi sinh ra ta thì người của Cổ Tê quốc đánh tới, muốn mang a mẫu ta trở về. Ở quốc gia này của bọn họ tất cả nữ tử đều phải gả cho nam tử trong nước, tuyệt đối không thể kết duyên cùng kẻ tha hương thấp hèn. Một khi có người làm như vậy, toàn bộ Cổ Tê quốc đều sẽ bị thần linh trừng phạt, chỉ có máu tươi của tội nhân mới có thể gột rửa hết thảy. Ngay từ đầu a phụ ta cũng không biết chuyện này, để cho a mẫu ta trở về, đợi nàng nhiều ngày cũng không thấy quay trở lại, liền cải trang tiến vào Cổ Tê quốc, phát hiện ra a mẫu ta đã sớm chết. Nàng bị rút cạn máu tươi ném ở trên núi, sơn ưng gặm cắn thi thể nàng đến hoàn toàn biến đổi. A phụ ta liều chết đem thi thể của nàng đoạt trở về, mang về cố hương của hắn an táng, ở Tiền Hải quan nuôi nấng ta lớn lên, chờ sau khi ta hiểu chuyện mới nói cho ta biết chuyện này. Đây là một quốc gia nho nhỏ nằm trên Vạn Hướng Chi Lộ, bọn họ không có một chút nhân tính nào. Man tộc giống như vậy dọc trên đường đi Vạn Hướng Chi Lộ nơi nơi đều có."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" A Hy chợt lạnh giọng, "Hắn trở lại đó. Trở lại Vạn Hướng Chi Lộ, muốn tiếp tục đi về phía trước. Cổ Tê cũng không phải mục đích của hắn, nơi mà hắn muốn đến chính là Lưu Hỏa quốc. Ta đã từng cùng hắn đi qua một đoạn, dọc theo đường đi gặp phải đủ loại cảnh ngộ cũng không phải người bình thường có thể chịu được, hắn vì tiến tới rốt cuộc lại mặc kệ sống chết của ta, ta cũng chẳng muốn quản hắn nữa, tự mình quay trở lại."

Lạp Lệ Sa nghe hiểu được huyền cơ trong lời nói của A Hy: "Cho nên, Lưu Hỏa quốc đích xác là chân thật tồn tại, hơn nữa nó còn có sức hấp dẫn rất lớn, đúng không? A phụ ngươi chính là nắm giữ được thông tin của Lưu Hỏa quốc mới bất chấp mọi hiểm trở quyết tâm muốn đào nó ra cho bằng được." Lạp Lệ Sa nói xong cũng có phần hưng phấn, "Lưu Hỏa quốc đến tột cùng là loại địa phương gì? Sau khi thông thương thật sự có thể mang đến tài phú to lớn sao?"

A Hy cũng tới gần nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau sau một lúc lâu, A Hy bỗng nhiên bật cười khanh khách.

"Dưới lòng đất của bọn họ, cất giấu hoàng kim cùng châu báu phong phú vô tận."

Lạp Lệ Sa ánh mắt chợt trở nên sắc bén.

"Ngươi tin sao?" A Hy giống như nhập thần, mang theo nụ cười quỷ dị hỏi Lạp Lệ Sa.

Không nghĩ tới Lạp Lệ Sa so với nàng còn nhập thần hơn: "Ta tin!"

A Hy đột nhiên đứng lên, thiếu chút nữa hất đổ cả bàn.

"Ta sẽ không đi, ta cũng không có bản đồ. Ngươi nếu muốn đi nạp mạng thì cứ đi đi." A Hy bỏ lại câu này rồi rời đi.

A Hy nhất định đã cho rằng những lời nói của chính mình có thể dọa lui được Lạp Lệ Sa, nhưng từ nhỏ đã nghe quen những câu chuyện kinh khủng mà a mẫu kể trước khi ngủ, Lạp Lệ Sa đối với mấy chuyện rút gân lột da gì gì đó đều không có chút sợ hãi, ngược lại bị câu nói của A Hy "Bảo tàng phong phú vô tận" làm cho cả người sởn gai ốc. Đây là thứ mà Tử Trác muốn, chính là trợ lực lớn nhất cho Hoàng thượng cải cách.

Mục đích của Lạp Lệ Sa chính là thứ này!

A Hy nói là bảo tàng được chôn giấu bên dưới lòng đất, hẳn là khoáng sản dồi dào. Nếu như là hoàng kim, thì cũng có thể có khu mỏ cùng với tầng tầng lớp lớp phù sa bồi đắp lòng sông cổ xưa. Thảo nào các hoàng đế tiền triều đều trăm phương nghìn kế muốn khai thông con đường này, thông hướng tới Lưu Hỏa quốc chính là một đại đạo để làm giàu!

Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng hưng phấn, trong đêm chạy về Nhữ Trữ, muốn trực tiếp tìm Phác Thái Anh nói chuyện này. Đi đến trước cửa phòng Phác Thái Anh lại dừng bước. Phác Thái Anh và nàng là những người giống nhau, nhất định sẽ vì chuyện này mà phấn khích. Vốn dĩ Phác Thái Anh đã muốn đi theo, thật vất vả mới miễn cưỡng đè ép xuống được, chính mình lại còn chủ động khơi mào chuyện này cũng không phải là hành động mà một người thông minh nên làm.

Lạp Lệ Sa nhẫn nại không gõ cửa, quay đầu đi tìm Tả Khôn Đạt, hỏi hắn có thể cùng đi đến Vạn Hướng Chi Lộ hay không.

Nghe Lạp Lệ Sa nói muốn chinh phục Vạn Hướng Chi Lộ, Tả Khôn Đạt cũng tương đối hăng hái, đặc biệt muốn đi. Thế nhưng hiện giờ hắn có chức quan trong người không thể tùy ý rời khỏi Nhữ Trữ, có phần tiếc nuối.

Lời nói của Tả Khôn Đạt đã nhắc nhở Lạp Lệ Sa một vấn đề rất nghiêm trọng.

Nếu không có Phác Thái Anh cấp người cho nàng cùng với những nhân vật quan trọng từ phía Lý Duyên Ý giúp nàng, nàng chỉ có thể đơn thương độc mã xuất chinh. Muốn nói chuyện làm ăn, nhất định phải mang theo một ít thương phẩm độc hữu của Đại Duật đến đó, tơ lụa gốm sứ cùng lá trà đều phải mang theo vài xe hàng mẫu, một mình nàng không có khả năng trông giữ hết được. Ngược lại có thể dùng tiền để thuê người, chẳng qua người được thuê tới có tố chất chênh lệch không đồng đều, có thể khiêng vác được hay không cũng là một vấn đề, lại càng không muốn nói đi đến nửa đường vạn nhất xảy ra chút nguy hiểm mọi người lập tức giải tán toàn bộ chạy mất, vậy thì nàng lại càng chết cứng. Người có năng lực võ nghệ cao cường thật ra cũng có thể tìm được, nhưng mà người ta căn bản là chướng mắt khoản tiền vặt vãnh trong tay Lạp Lệ Sa.

Tốt nhất là Tiểu Hoa còn có thể cùng nàng đồng hành, vai có thể khiêng tay có thể xách còn có võ nghệ, mấy thứ này cũng không nói đi, chỉ cần vóc dáng cường tráng này của Tiểu Hoa đứng chắn ở trước xe ngựa, thì có kẻ nào lại không có mắt dám tiến đến chịu chết?

Tiểu Hoa đi theo nàng cùng nhau thực hiện nhiệm vụ thực ra là hợp tình hợp lý, nếu như Linh Bích còn sống, Linh Bích ở lại Nhữ Trữ chiếu cố Phác Thái Anh, Tiểu Hoa liền có thể rảnh rỗi mà đi cùng nàng rồi.

Đáng tiếc. . . . . .

Trái lo phải nghĩ Lạp Lệ Sa vẫn là phải đi tìm Phác Thái Anh.

Đi trở lại đến trước cửa thư phòng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa chuẩn bị sẵn mọi lời nói ở trong đầu rồi mới gõ cửa.

Với sự hiểu biết của nàng đối với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh là một người luôn lấy đại cục làm trọng, nhất định sẽ nhanh chóng giúp nàng, chiêu mộ tráng sĩ đi theo nàng nam hạ, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt ôn hòa, thậm chí sẽ đào hầm cống rãnh chờ đạp nàng xuống đó để trút giận. Chuyện nàng có thể làm cũng chỉ có cong mông lên tùy ý cho Phác Thái Anh đạp.

Phác Thái Anh vừa mở cửa ra, Lý Duyên Ý lại đang ở bên trong.

"Tham kiến bệ hạ!" Lạp Lệ Sa vội vàng cúi người hành lễ, Lý Duyên Ý cười nói:

"Lệ Sa mau mau đứng lên đi, nghe nói ngươi lại muốn lập công rồi."

Lạp Lệ Sa đi vào thư phòng, Tiểu Hoa đem cánh cửa đóng lại, chỉ để lại ba người các nàng ở trong phòng bàn tính kế hoạch.

Lạp Lệ Sa đem chuyện hôm nay đi tìm A Hy nói chuyện và phỏng đoán của chính mình hết thảy nói với các nàng, Lý Duyên Ý vị Hoàng đế nghèo túng này đây cảm thán nói:

"Nếu như thật sự có thể một lần nữa khai thông Vạn Hướng Chi Lộ, đối với Đại Duật mà nói chính là một chuyện vô cùng tốt. Lệ Sa, ngươi muốn ai đi theo, muốn xe ngựa như thế nào cứ việc nói với quả nhân, quả nhân nhất định thỏa mãn ngươi!"

Lạp Lệ Sa nhìn nhìn Phác Thái Anh, dưới ngọn đèn dầu Phác Thái Anh đơn giản buộc tóc dài lên cao, trên người khoác chiếc áo choàng lông thật dày, với ý cười nhàn nhạt không xác định được nàng lúc này là có tâm tình gì, đã hoàn toàn biến trở lại thành Phác Tử Trác khiến cho Lạp Lệ Sa thăm dò không ra.

"Bệ hạ yêu mến Lệ Sa cảm kích trong lòng. Bệ hạ, ta cần tơ lụa đủ loại kiểu dáng tính chất, gốm sứ tinh phẩm do các xưởng lò lớn nung chế, còn có lá trà loại thượng hạng, mỗi thứ năm mươi xe. Khí cụ bằng vàng bạc, gương đồng cùng các loại hàng thủ công mỹ nghệ tốt nhất đều có thể có hàng mẫu. Tơ lụa gốm sứ cùng lá trà có thể sẽ hao tổn dọc đường, có thể kiếm nhiều một chút đương nhiên là tốt nhất, những thứ khác sẽ khiến cho bọn nam man mở rộng tầm mắt, nếu có thể ngay tại chỗ ký kết khế ước thì đợi ta trở về liền có thể sản xuất một số lượng lớn. Tráng sĩ năm trăm, tùy tùng một ngàn, những thứ khác ta tự mình chuẩn bị là được."

Lý Duyên Ý tương đối sảng khoái đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Lạp Lệ Sa. Kỳ thật những yêu cầu của Lạp Lệ Sa một chút cũng không quá phận, hoàn toàn là đứng trên lập trường của Lý Duyên Ý, đứng trên thực lực hiện tại của Đại Duật dốc hết khả năng mà giúp Hoàng thượng tiết kiệm, nói cách khác nàng chắc chắn phải thành lập một thương đội khổng lồ, còn phải tập hợp năm ngàn khinh kỵ binh mở đường.

Lý Duyên Ý trước lúc rời khỏi Phác phủ đưa cho Lạp Lệ Sa một cuộn da dê.

"Đây là lộ trình của Vạn Hướng Chi Lộ cùng các manh mối liên quan đến Lưu Hỏa quốc mà quả nhân đã cho người thu thập được, còn có vài tấm bản đồ cũ nát, tất cả đều là cơ mật tiền triều. Hiện tại tất cả đều cho ngươi. Lệ Sa, ngươi là trợ thủ đắc lực của Tử Trác, chính là tâm phúc của quả nhân. Hành trình này ngươi nhất định phải cẩn thận. Quả nhân chờ ngươi công thành trở về!"

Lạp Lệ Sa quỳ rạp trên mặt đất tạ ơn, Lý Duyên Ý dưới sự hộ tống của mấy nữ tử rời đi, Lạp Lệ Sa nhìn thấy những người đang bảo vệ Lý Duyên Ý này đây bước chân không có tiếng vang, đi đứng vững vàng, hẳn là cao thủ.

"Những người này chính là 'Truy Nguyệt quân'?" Lạp Lệ Sa hỏi Phác Thái Anh.

"Đúng vậy, hiện giờ Truy Nguyệt quân đã trở thành cấm vệ quân của Hoàng thượng, thay thế vị trí của Hoàng môn Nội thị. Chuyện này vẫn còn khiến cho quần thần kháng nghị, có điều bệ hạ xuống tay cũng thập phần ngoan tuyệt."

"Ân?"

"Bệ hạ đem tên hoạn quan không biết tự lượng sức mình ý đồ câu dẫn bệ hạ kia mang ra giữa triều đường, ở trước mặt mọi người để cho hắn khai nhận rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chính mình đã câu dẫn bệ hạ như thế nào. Tên hoạn quan kia còn có biện pháp gì? Đành phải đem những chuyện hắn đã làm cũng như chưa làm mà bệ hạ muốn hắn thừa nhận tất cả đều nói ra. Quần thần nghe nói mà lặng lẽ phì cười, vạn phần xấu hổ, tên hoạn quan kia bị lăng trì, Truy Nguyệt quân cũng thuận lợi thay thế cho Nội thị."

Lạp Lệ Sa nghe xong chuyện này trong lòng có đôi chút lung lay, tựa hồ Lý Duyên Ý hiện tại ngồi trên ngai vàng đang chậm rãi biến hóa, chậm rãi biến thành một người sẵn sàng sử dụng thủ đoạn ác liệt để đạt được mục đích. Cũng có thể là nàng lo nghĩ nhiều, có thể Lý Duyên Ý vẫn luôn là người như vậy, chẳng qua Lạp Lệ Sa không hiểu rõ vị nữ đế này mà thôi.

Mắt thấy xa giá của Lý Duyên Ý sắp biến mất khỏi tầm nhìn, Phác Thái Anh chuẩn bị mở miệng, Lạp Lệ Sa giành trước một bước nói:

"Đã nói là không thể nga, không thể chính là không thể. Những lời vừa rồi ta đã nói Tử Trác ngươi cũng nghe được đúng không, mức độ gian nguy của hành trình này sẽ vượt qua dự đoán của chúng ta. Ta không thể để cho ngươi đi."

Phác Thái Anh chớp mắt mấy cái, lơ đãng nói: "Nga, ta không đi. Ta muốn nói với ngươi, Tiểu Hoa đêm nay làm món canh cá, ta cố ý chừa lại cho ngươi một chén, nhân lúc còn nóng mau đi uống đi." Dứt lời Phác Thái Anh liền tự mình quay về phòng trước.

Lạp Lệ Sa đi đến phòng bếp, quả nhiên trên chiếc bàn gỗ có bày một cái "chén" so với mặt nàng còn lớn hơn, bưng lên cũng phải lao lực, nàng hoài nghi đây căn bản không phải cái chén, mà chính là cái bồn.

May mà không phải là một chén nhỏ, nếu không thực không đủ cho nàng ăn.

Tay nghề của Tiểu Hoa vẫn luôn khéo léo, Lạp Lệ Sa ở bên ngoài bôn ba suốt mấy ngày ăn ngủ không ngon, cũng đói bụng, nhanh chóng đem chén canh cá quét sạch sau đó cầm dục bào đi vào trong bể tắm rửa.

Nàng thật sự rất thích bể tắm này, đặc biệt là vào thời điểm tuyết rơi ngâm mình bên trong bể suối nước nóng cực nóng này nhìn từng mảnh bông tuyết rơi trên đỉnh đầu, đó là chuyện hạnh phúc nhất.

Nàng thích Phác gia, từng chi tiết ở Phác gia đều khiến cho nàng thích, nơi này có dấu vết thời thơ ấu của Phác Thái Anh, tràn ngập hương vị của Phác Thái Anh.

Dù vậy nàng vẫn muốn có một ngôi nhà của chính mình, một ngôi nhà thuộc về nàng cùng Phác Thái Anh hai người, nguyện vọng này không biết đến khi nào mới có thể thực hiện được.

Có lẽ lần này sau khi thuận lợi từ Vạn Hướng Chi Lộ trở về, Phác Thái Anh nhập sĩ, dựa vào tài năng của nàng nhất định có thể nhanh chóng thăng chức, đến lúc đó chắc hẳn bệ hạ sẽ vì nàng mà khai phủ. Đến lúc đó nàng liền đi theo Phác Thái Anh, chiếu cố nàng đồng thời làm mưu sĩ của nàng, hai người cùng nhau lang bạt triều đình, đấu tranh cùng các phe phái, nghĩ tới liền vui vẻ vô cùng.

Từ trong bể tắm đi ra mặc dục bào trở về phòng, lo lắng mấy ngày nay nàng không ở trong phủ Phác Thái Anh có đúng hạn tắm nước thuốc hay không, rồi lại có ai tới nhào nặn hàn đoàn xoa ấn thắt lưng cho nàng hay không.

Tiểu Hoa ư?

Nghĩ nghĩ đến hình ảnh đó, Lạp Lệ Sa có chút không hài lòng, gia tăng nhịp bước đi đến phòng ngủ của Phác Thái Anh. Mới rời đi vài ngày đã nhớ đến không chịu nổi, có rất nhiều lời muốn nói với Phác Thái Anh, thật không biết một chuyến đi Vạn Hướng Chi Lộ này phải mất bao lâu mới có thể trở về, nhất định trước lúc rời đi phải nói ra hết toàn bộ những lời cần nói mới phải. Cho dù Phác Thái Anh có bày ra chút sắc mặt đào mấy cái hố bẫy cũng chẳng sao cả, nàng nhất định tươi cười vui vẻ đón chào, tuyệt đối sẽ không có một câu oán hận.

Không nghĩ tới Phác Thái Anh so với dự đoán của nàng lại rộng lượng hơn.

Chẳng những không có bày sắc mặt đào hố bẫy, thậm chí còn chủ động giúp nàng nới lỏng dục bào, khiến cho Lạp Lệ Sa thụ sủng nhược kinh.

"Đừng đừng đừng, tỷ. . . . . ." Nhất thời kích động thiếu chút nữa lại gọi nàng "Tỷ tỷ", chỉ trách trước kia gọi quá thuận miệng, Lạp Lệ Sa vội vàng sửa lại, "Tử Trác, ta tự làm là được rồi. Ngươi hôm nay có tắm thuốc chứ?"

Phác Thái Anh gật đầu nói: "Ta đã bảo Tiểu Hoa giúp ta đổ đầy nước thuốc rồi, chỉ là còn chưa dùng hàn đoàn."

"Đúng lúc đúng lúc, ta đến giúp ngươi." Lạp Lệ Sa đem dục bào một lần nữa khoác trở lại trên người, đi đến chỗ chiếc hộp lấy hàn đoàn.

Trong lúc đang giúp Phác Thái Anh xoa bóp, Phác Thái Anh cẩn thận dặn dò nhắc nhở nàng những nguy hiểm có thể gặp phải trên đường đi, ăn uống mặc ở đi lại tất cả đều nhắc qua một lần. Trước đây chưa từng thấy nàng dong dài như vậy, xem ra lần này không cho nàng đi theo đích thực đã khiến nàng khổ sở.

"Tử Trác. . . . . ." Lạp Lệ Sa từ phía sau ôm lấy nàng, "Kỳ thật ta cũng không nỡ, nhưng ta phải đi. Chuyện này liên quan đến tương lai của chúng ta, tương lai của Đại Duật, có bao nhiêu trọng yếu chúng ta đều hiểu rõ."

"Ta hiểu được." Phác Thái Anh đã cam chịu, nàng xếp chồng hai cánh tay đặt bên dưới cằm, quay đầu lại dùng trán cọ cọ vào sườn mặt của Lạp Lệ Sa, "Cho nên ta cũng chưa hề nói gì. Ta ở Nhữ Trữ chờ ngươi. Bất quá ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

"Tiểu Hoa ngươi giữ lại." Lạp Lệ Sa biết nàng muốn nói gì, giành trước một bước nói.

"Tiểu Hoa đi theo ngươi ta mới yên tâm. Ngươi đáp ứng ta chuyện này, ta liền ngậm miệng không bao giờ nhiều lời nữa."

Phác Thái Anh dứt khoát gọn gàng đến mức Lạp Lệ Sa không có cách nào khác để cự tuyệt nàng, ngay cả hai chữ "Nhưng mà" cũng không kịp thốt ra khỏi miệng.

Nàng đã tính toán sơ qua, lần này nam hạ đi đi về về ít nhất phải mất sáu tháng, còn chưa tính sẽ gặp phải các loại tình huống có thể làm chậm trễ rất nhiều thời gian.

"Ta cảm thấy ta sẽ rất nhớ ngươi. . . . . ." Lạp Lệ Sa giống như một hài nhi sơ sinh rúc vào trong ngực Phác Thái Anh, hoàn toàn không muốn buông nàng ra.

Phác Thái Anh trái lại an ủi nàng: "Nửa năm bất quá chỉ trong nháy mắt, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."

Ngay từ đầu Phác Thái Anh muốn cùng đi mà không được, lúc Lạp Lệ Sa cự tuyệt tâm tình của nàng rất kiên định. Hiện tại Phác Thái Anh đã chấp nhận sự thật là chính mình không thể đi, Lạp Lệ Sa ngược lại bắt đầu có chút lưu tâm có chút khổ sở.

Đêm nay nàng phải tranh thủ từng giờ từng khắc ngửi lấy mùi hương của Phác Thái Anh, nuốt vào hết thảy những chi tiết mỹ vị của nàng.

Phác Thái Anh cũng vô cùng phối hợp, cho dù hiện tại nàng lĩnh hội không được cảm giác nào khác ngoài sự đau đớn.

Từ sau lần đầu tiên hạnh phòng, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đồng thời phát hiện ra sự khác thường bên trong thân thể của Phác Thái Anh.

Thương tật ở chân nàng lúc trước không chỉ là hai chân mất cảm giác, từ phần eo trở xuống đều không thể hoạt động. Hiện tại có thể miễn cưỡng đứng thẳng nhưng vẫn như trước không thể kiên trì quá lâu, không nghĩ tới cuối cùng lại ảnh hưởng đến sự cảm thụ của huyền phố thậm chí là đan huyệt.

Lần đầu tiên hoan ái Lạp Lệ Sa có chút kích động quá mức, nước mắt của Phác Thái Anh lại khiến cho nàng quên hết tất cả, đối với chuyện phòng the nàng từ sớm cũng đã theo Việt thị A Tiêu học được không ít, cái gọi là "Mị thuật" không chỉ có thể dùng để mê hoặc, còn có thể dùng để hầu hạ. Trong suốt quá trình Lạp Lệ Sa đều thập phần cẩn thận, dù sao thì Phác Thái Anh thân mình thương bệnh rất nhiều, nàng cũng không nhẫn tâm ra tay quá nặng. Ngoài việc cẩn thận nàng cũng âm thầm vận dụng không ít kỹ xảo, trong mắt nàng thì thấy Phác Thái Anh nhất định là thoải mái, nước mắt cũng là bởi vì đạt đỉnh cao triều tình ái, thế nhưng Việt thị A Tiêu chính là một kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng.

Phác Thái Anh cái gì cũng chưa nói, mãi cho đến sau khi kết thúc trong mồ hôi đầm đìa Lạp Lệ Sa vui đùa vô lại nũng nịu dò hỏi cảm giác của Phác Thái Anh, có chỗ nào cần cải thiện thì nhất định phải nói ra. Phác Thái Anh bị nàng ép hỏi đến thật sự không có biện pháp mới nói ra một kết quả khiến cho Lạp Lệ Sa trợn mắt há hốc mồm.

Ngoại trừ đau đớn, không có bất kỳ cảm giác gì khác. Nước mắt cũng là bởi vì nhịn đau mà chảy xuống.

Làm sao có thể, làm sao có thể.

Phác Thái Anh nói với nàng suy đoán của chính mình, có lẽ là do thương thế ở eo và chân ảnh hưởng. Lúc ở bên trong hầm rượu Lạp Lệ Sa chỉ tiến công xích châu, Phác Thái Anh vẫn như trước không hề có cảm giác. So với bên dưới, nàng tựa hồ thích hôn môi hơn, thậm chí còn thích Lạp Lệ Sa thoáng dùng lực mà gặm cắn.

Cho nên đêm trước khi đi động tác thân mật của Lạp Lệ Sa chỉ lưu luyến ở phía trên da thịt. Ngày hôm sau, thời điểm Lạp Lệ Sa phải khởi hành Phác Thái Anh còn đang ngủ say, Lạp Lệ Sa không đành lòng đánh thức nàng, liền lặng lẽ rời đi.

Tiểu Hoa đã chuẩn bị chỉnh tề toàn bộ xe ngựa, số thương phẩm bên trong đoàn ngựa thồ xếp dài Lạp Lệ Sa đã kiểm tra qua từng thứ một.

Nàng leo lên lưng Vân Trung Phi Tuyết vung roi một phát vang dội, lại là thiên sơn vạn thủy đường xá xa xôi, một mình ngắm nhìn ánh tà dương.

Đoàn xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi Nhữ Trữ, chầm chậm tiến bước trên quan đạo. Đi tới xế chiều mới dừng lại ở bên ngoài một tiểu huyện thành tạm nghỉ ngơi.

Lều trại được dựng lên, nhóm lửa nấu cơm.

Lạp Lệ Sa nhìn các binh lính đem một túi gạo lớn đổ vào bên trong nồi sắt lớn, dùng một cái muôi lớn khuấy đảo, một đám người vây xung quanh ném vào trong đó rau cải cùng thịt vụn.

Lạp Lệ Sa nhìn bọn họ nói cười, bản thân lại không có khẩu vị.

Mới rời đi một ngày trong lòng đã tràn đầy tưởng niệm, còn hơn một trăm ngày đêm sắp tới phải làm thế nào đây?

Lạp Lệ Sa cái gì cũng không ăn, sớm đi vào trong lều trại ngủ.

Mở rộng thương đạo và đánh giặc là hai chuyện khác nhau. Nếu là bị vây trong thời kỳ chiến tranh cho dù buổi tối đi ngủ cũng ngủ không ngon, thường hay nằm mơ thấy địch quân tập kích bất ngờ. Bây giờ còn chưa ra khỏi lãnh thổ Đại Duật, ngay cả cảm xúc khẩn trương cũng chưa có, Lạp Lệ Sa nhìn lên mái lều tối đen, giữa hai cánh tay trống trơn, giống như đã đánh mất một bộ phận quan trọng nhất trên thân thể mình.

Không biết Tử Trác lúc này đang làm gì, có ngoan ngoãn ăn cơm ngoan ngoãn tắm nước thuốc hay không. Bọn gia nô khác ở trong nhà liệu có bởi vì hàn đoàn quá lạnh mà lười biếng trốn việc, không giúp nàng xoa bóp đàng hoàng hay không?

Trằn trọc hồi lâu mới vô tri vô giác mà ngủ thiếp đi. Trong mộng nàng ngửi thấy được mùi hương của Phác Thái Anh. Nàng vươn tay ra muốn ôm lấy mùi hương ấy, không nghĩ tới lại thật sự ôm được rồi.

Hé mở đôi mắt chua xót, tia sáng nhàn nhạt đầu tiên của buổi sáng sớm xuyên thấu vào bên trong lều trại, Lạp Lệ Sa phát hiện trong ngực của chính mình bỗng có thêm một người.

Vừa bừng tỉnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây là ai a, lại có thể lén lút chạy đến bên trong lều của người ta! Các nàng cứ như vậy ngủ suốt một đêm? Chuyện này nếu Tử Trác biết được thì chẳng phải là xong rồi sao?

Bên trong căn lều mờ tối Lạp Lệ Sa đang muốn đem người trong ngực mình đẩy ra, nhưng người nọ lại tiến vào sát hơn nữa, thậm chí còn chui rúc vào trong ngực nàng.

"Ngươi, không được!" Lạp Lệ Sa túm lấy hai vai của người nọ thiếu chút nữa là xách nàng dậy.

"Đau."

Nàng không chút lưu tình túm một phát làm đau người trong ngực, vừa nghe thấy thanh âm Lạp Lệ Sa liền "A?" một tiếng.

"Tử Trác?!"

Người đang tựa vào trong ngực nàng cười đến đắc ý, không phải Phác Thái Anh thì là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag