Chương 92: Hấp dẫn trí mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạp Lệ Sa đem xà phù giao cho Linh Bích, nhờ nàng chuyển lại cho Phác Thái Anh.

Linh Bích nhận lấy: "Đây là công lao của ngươi, ngươi tự mình giao cho nữ lang đi."

Lạp Lệ Sa tâm tư mệt nhọc, đi tắm rửa một cái, kéo lê thân mình mỏi mệt cực điểm đi trở về phòng.

Nàng đã ngâm mình bên trong cống nước ngầm bao lâu ngay cả chính nàng cũng không biết. Nước mưa cuộn trào mãnh liệt không ngừng đẩy nàng đến một phương hướng nào đó mà nàng không biết, bên trong thủy đạo một mảnh tối đen như mực cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có mấy con muỗi bay lượn làm bạn.

Nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi chỉ có bệ đá nhỏ hẹp kia, nhưng bởi vì mực nước càng ngày càng cao, Lạp Lệ Sa thậm chí cả ngủ cũng không dám ngủ, một khi ngủ thiếp đi thì rất có thể sẽ từ trên bệ đá trượt xuống, rơi vào trong nước bị sặc đến choáng váng. Nàng liên tục tìm kiếm đường ra, trong một thời gian dài không có thức ăn vào bụng khiến sức lực của nàng càng ngày càng yếu. Theo sự dâng cao của mực nước, thời gian còn lại dành cho nàng càng ngày càng ít.

Nàng là có cơ hội, chỉ cần mực nước tiếp tục dâng lên, chỉ cần có thể tìm được lối vào thủy đạo thì có thể nương theo mực nước bơi lên tới mặt đất. Vị trí các cống nước ngầm ở Nhữ Trữ nàng đều biết rõ trong lòng, thế nhưng nàng biết rõ chính là vị trí thủy đạo trên mặt đất Nhữ Trữ, còn mức độ phức tạp của đường cống ngầm bên dưới mặt đất lại khiến cho nàng thở không nổi, tình cảnh đưa tay không thấy rõ năm ngón khiến cho việc tìm kiếm lối ra trở nên càng thêm khó khăn.

Thời gian còn lại dành cho nàng không nhiều lắm, nàng nhất định phải thoát ra trước khi thủy đạo bị nước dâng tràn ngập hoàn toàn, nếu không thì đến lúc đó thể lực kiệt quệ không có chỗ nào để đi, khả năng duy nhất chờ đợi nàng chính là chết chìm ở nơi này.

Hai mắt nhìn không thấy, chỉ có thể dùng trí nhớ trong cơ thể.

Lạp Lệ Sa đem xà phù cột chặt vào bên hông, vô số lần nhảy vào trong nước lặn khắp nơi dò đường, ghi nhớ trong đầu tất cả những lộ tuyến đã dò xét qua, dần dần hình thành một tấm bản đồ vô hình. Sau khi nàng đến Nhữ Trữ không lâu, may mà vẫn liên tục đi ra bên ngoài làm việc cho Lý Duyên Ý, còn có sự hỗ trợ từ tấm bản đồ tự vẽ của Lâm Duyệt, nên đã sớm nhớ kỹ đại đa số các đường phố ngõ hẻm ở Nhữ Trữ thành, tuy rằng đường đi của cống nước ngầm bên dưới lòng đất và trên mặt đất chưa chắc là giống nhau, nhưng vì phải dẫn nước xuống dưới thì ắt hẳn sẽ có con đường tiếp nối, chỉ cần thăm dò được vị trí của chính mình hiện tại là ở chỗ nào, liền có thể tìm được cửa vào cống nước gần nhất một cách nhanh chóng hơn.

Đây là một chuyện vô cùng khó khăn, cho dù là ở bên trong dòng nước tĩnh lặng bơi nhiều ngày thế này cũng sẽ kiệt sức, huống chi là ở bên trong dòng nước cuộn xiết mãnh liệt như thế.

Nàng đã có mấy lần muốn buông xuôi, thật sự bơi không nổi nữa, thế nhưng nghĩ đến sự khổ cực mà Phác Thái Anh đã chịu đựng trong những tháng ngày bị giam cầm kia có thể còn lớn hơn so với nàng hiện tại. Phác Thái Anh tuổi còn nhỏ cũng có thể chịu đựng được, vậy thì nàng có lý do gì mà buông xuôi.

Chỉ cần đem xà phù đưa trở về thì Đình úy thự sẽ có thể được duy trì, đây là vật bảo hộ lớn nhất để kiềm hãm đế quyền của Lý Cử, nàng đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của xà phù. Nếu như đem được xà phù từ bên trong thủy đạo mang về, chính là hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi, đến lúc đó Phác Thái Anh sẽ tưởng thưởng nàng như thế nào đây?

Trong lòng nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, cũng chính là nhờ chút ảo tưởng này khiến cho nàng có thể tích trữ đủ sức lực và niềm hi vọng để cuối cùng bò trở lên mặt đất. Sức cùng lực kiệt ngay cả khí lực để cử động đầu ngón tay cũng không có, may mà sống sót trở về, vừa về đến đã nhìn thấy hình ảnh Phác Thái Anh cùng Trưởng Tôn Ngộ đơn độc ở bên trong hành lang.

Đóa hoa hồng trong tay Phác Thái Anh là ai đã hái cho nàng? Với độ cao của nàng đang ngồi trên xe lăn muốn hái được hoa cũng có chút khó khăn. Tiểu Hoa không biết vì sao lại quỳ gối ở một bên, người giúp nàng hái hoa còn có thể là ai? Tất nhiên là Trưởng Tôn Ngộ.

Vậy thì có cái gì kỳ quái chứ? Trưởng Tôn Ngộ là thanh mai trúc mã cũng là trượng phu tương lai của nàng, hái hoa mà thôi, sau này còn có thể làm những chuyện thân mật hơn, thậm chí là đã làm rồi cũng nên. Một đóa hoa hồng mà thôi, nó bất quá chỉ là tín vật giữa Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa chân chính, không có quan hệ gì với một mật thám giả mạo.

Lạp Lệ Sa nghĩ thông suốt rồi, ngay từ ban đầu nàng đối với mối quan hệ giữa hai người đã hiểu rất rõ ràng, trong lòng sáng tỏ tựa gương.

Đạo lý và lập trường nàng đều hiểu, chỉ hận khống chế không được cảm xúc. Nàng thập phần phiền chán chính mình tức giận vì chuyện không cần thiết.

Đói đến ngủ không được, hai mắt lại nóng đến không mở ra được, nàng đã sớm bị bệnh, cả người phát sốt, đem toàn bộ mọi thứ trong cơ thể đều nôn ra sạch sẽ. Tín niệm mà nàng vẫn liên tục níu giữ sau khi trở lại Phác phủ đã không còn sót lại chút gì, ma bệnh đã một ngụm đem nàng nuốt chửng sạch sẽ.

Nằm ở trên giường thật lâu, giữa cơn mê man lại bắt đầu suy nghĩ, gây khó dễ cho bản thân mình để làm chi, nếu không tìm chút gì đó để ăn thì nàng không bệnh chết cũng sẽ đói chết. Chính nàng có thể làm cơm cũng có thể bốc thuốc, đáng tiếc đến khi nghĩ thông suốt thì đã không còn khí lực để đứng lên nữa.

Mỗi lần thở ra đều là hơi nóng, từ trong xoang mũi và miệng lưu chuyển qua dường như không phải là khí, mà là gió nóng. Nàng cảm giác như đang đặt mình ở bên trong vùng sa mạc khô nóng đã bị mặt trời chói chang chiếu xuống ba ngày ba đêm phơi thành một cái xác khô. Chính là một cái xác khô như vậy vẫn đang không ngừng giãy dụa, tìm kiếm thức ăn nước uống.

Nàng nhìn thấy a mẫu.

A mẫu ngồi trên tảng đá phía trước, trong tay đang cầm một chén nước lớn. Lạp Lệ Sa gần như ngã lộn nhào mà chạy về phía a mẫu xin nước uống.

Ôm chén nước uống từng ngụm từng ngụm, nước đổ đầy cả người. Thật kỳ quái, nước này có chút khó uống, vừa đắng vừa chát, nhưng nàng đã khát lâu ngày vẫn là không nhịn được, uống rất nhiều.

A mẫu bảo nàng uống chậm một chút kẻo sặc, lấy ra khăn tay giúp nàng lau nước trên khóe miệng.

"A mẫu. . . . . ." Lạp Lệ Sa ủy khuất ôm nàng, nước mắt ào ào tuôn rơi, "Con nhớ người."

A mẫu nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đem những phiền não trong lòng nàng từng đợt từng đợt vuốt phẳng, quét sạch.

Cuối cùng bình lặng ngủ thiếp đi.

Một lần nữa tỉnh lại là bị mệt mà tỉnh, Lạp Lệ Sa nằm mơ thấy mình ôm một cái chân lợn vừa mới nướng chín gặm điên cuồng, con lợn kia rõ ràng đã bị nướng đến bên ngoài cháy sém bên trong mềm mại mà lại còn có thể bị nàng cắn đau, bỏ chạy khắp nơi. Lạp Lệ Sa ôm chặt lấy nó lập tức cắn loạn, vừa vồ tóm lấy nó vừa dùng sức cắn xé lớp da giòn thơm của nó. Một ngụm cắn xé này là dùng hết sức lực, thầm nghĩ ăn hết con lợn này sẽ không còn con tiếp theo nữa, cắn đến quai hàm phát đau, mệt mỏi mà tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại nhìn thấy gian phòng ở Phác phủ mới nhớ tới thì ra chân lợn gì gì đó đều là ảo giác, làm gì có lợn! Nàng thật đáng thương căn bản là cái gì cũng chưa ăn.

Lạp Lệ Sa sờ sờ trán, còn hơi nóng, bất quá cả đêm liên tục ra mồ hôi, phong tà cũng đã tan đi không ít.

Trong gian phòng trống rỗng còn lưu lại mùi dược liệu, Lạp Lệ Sa ngơ ngơ ngác ngác ôm lấy cái miệng đau mỏi đi tìm nguồn gốc mùi dược liệu đó. Trên bàn bên cạnh giường có đặt một cái chén, bên trong còn thừa lại chút cặn thuốc.

Tối hôm qua có người đến đút nàng uống thuốc? Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng nhìn nhìn gối đầu tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra mấy vệt nước thuốc lưu lại.

Lạp Lệ Sa bừng tỉnh đại ngộ! Thảo nào ở trong mộng nước mà a mẫu mang đến lại khó uống như vậy, đúng là một chén thuốc lớn! Hóa ra giấc mộng có một phần đúng là sự thật.

Nghĩ thông suốt điểm ấy thực sự khiến cho nàng sợ hãi, bởi vì giờ này khắc này nàng đau răng, là chân chân thật thật mà đau, là đau giống như cắn phải cái gì đó rất mạnh.

Tối hôm qua là ai tới đút thuốc cho nàng, nàng đã ôm ai, lại xem ai thành lợn mà cắn loạn một trận như vậy?

Nhất định là Linh Bích. Lạp Lệ Sa không ngừng tự trấn an chính mình, nhất định là Linh Bích xúi quẩy!

"Nữ lang!" Thế nhưng vào lúc này Linh Bích tung cửa tiến vào, đập vỡ ảo tưởng của Lạp Lệ Sa, "Ơ? Nữ lang đâu?"

Lạp Lệ Sa ôm mặt.

Không nghĩ tới thế gian có nhiều loại khả năng như vậy, nhưng thuộc về nàng cố tình lại là loại khả năng đáng sợ nhất đó.

"Ngươi sao lại vào phòng ta mà tìm tỷ tỷ?" Lạp Lệ Sa vẫn là muốn giãy dụa một chút trước khi chết.

"Bắt đầu từ tối hôm qua nàng vẫn luôn ở chỗ này a, còn đút ngươi uống thuốc mà. Ngươi không hề tỉnh lại mà còn có thể uống từng ngụm lớn, kết quả là uống đầy một giường."

Lạp Lệ Sa: ". . . . . ."

"Sau đó nữ lang lo lắng ngươi buổi tối chỉ có một mình bệnh nặng cũng không ai biết, nên lưu lại chiếu cố ngươi. Vốn là ta muốn lưu lại, nhưng nữ lang cứ khăng khăng để chính nàng đến, đuổi ta đi." Linh Bích đem một chén cháo tới đặt ở đầu giường, "Nữ lang sớm như vậy đã đi rồi? Phỏng chừng là Trưởng Công chúa lại có việc, chắc Tiểu Hoa đã mang nàng rời đi rồi. Ngươi làm sao vậy, ôm mặt làm gì vậy?"

"Ta đau đầu răng cũng đau."

"Vậy còn uống được cháo chứ?"

"Uống được uống được! Cho ta uống!"

Chưa từng có cảm giác một chén cháo cải xanh cũng có thể thơm như vậy, ăn đến khi sắp thấy đáy Lạp Lệ Sa mới vội mở miệng nhờ Linh Bích giúp nàng đi lấy mấy chiếc bánh chưng đến đây ăn tiếp.

Linh Bích thấy nàng ăn đến không còn chút hình tượng nào nữa, nhịn không được nhíu mày: "Ăn bánh chưng cái gì a, Tư công nói, ngươi nhiều ngày không ăn hiện tại chủ yếu là phải ăn loại thức ăn lỏng như cháo, cũng không thể ăn quá no, nếu không sẽ khó chịu đấy."

"Ta cũng đã đói bụng nhiều ngày như vậy . . . . . . Còn không cho ta ăn!" Lạp Lệ Sa cong miệng trách cứ, "Bụng của ta chính ta hiểu rõ! Đồ ăn ít như vậy cũng không đủ nhét kẽ răng! Mau! Ta muốn bánh chưng!"

Đây là uống thuốc hết bệnh rồi, bắt đầu nơi nơi kiếm ăn. Thật đúng là tuổi trẻ dồi dào, uống một chén thuốc thôi đã có cảm giác thèm ăn như vậy rồi. Linh Bích đi đến phòng bếp moi được ba cái bánh chưng còn thừa lại vào bữa trưa mang đến cho nàng, Lạp Lệ Sa cắn nuốt hai ba ngụm đã ăn xong, còn muốn nữa. Linh Bích lại đi lấy thêm hai cái, Lạp Lệ Sa nhai nhai nuốt nuốt lại ăn hết toàn bộ.

"Ngươi. . . . . . có phải bị thủng chỗ nào rồi không? Sao lại có thể ăn nhiều như vậy?" Linh Bích hận không thể xách nàng lên xoay lật khắp người kiểm tra một lần.

"Không no, còn muốn ăn." Lạp Lệ Sa liếm liếm miệng, còn chưa thỏa mãn.

"Không sợ no chết?!"

"Linh Bích tỷ tỷ. . . . . . Người ta đã mấy ngày không ăn." Tiểu bộ dáng ủy ủy khuất khuất của Lạp Lệ Sa làm cho Linh Bích bại trận.

"Được được được, ta lại đi tìm xem còn có cái gì cho ngươi ăn không."

"Ta và ngươi cùng đi!"

"Lúc này muốn đứng lên? Có đi được không vậy?"

"Được, có thức ăn ta bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên, chạy cũng không thành vấn đề."

Khi Phác Thái Anh từ Hoài Sâm phủ trở về Tiểu Hoa định ôm nàng từ trên xe xuống.

Chẳng qua vừa mới đụng vào cánh tay nàng, nàng bỗng nhiên co rụt lại, tựa hồ đã làm đau nàng.

"Nữ lang?" Tiểu Hoa không dám động nữa.

"Không có việc gì." Phác Thái Anh xoay chuyển cổ tay, nâng cánh tay lên tránh đi chỗ đau, để cho Tiểu Hoa ôm nàng xuống xe.

Đêm qua Phác Thái Anh tựa hồ không có ngủ ngon, dưới mắt có hai đường xanh đen, hốc mắt cũng hồng hồng. Hôm nay mới sáng sớm Hoài Sâm phủ đã phái người đến đây, thỉnh Phác Thái Anh đi đến phủ một chuyến, có việc thương nghị.

Tới Hoài Sâm phủ, Lý Duyên Ý nói Đình úy thự đã viết xong xà bì công văn quyết định tru di cửu tộc Hồng thị, nộp cho Lý Cử xem qua, bên trong có tên của Phùng Khôn. Xà bì công văn chính là loại công văn quan trọng nhất của Đình úy thự, bình thường chỉ xuất hiện khi dùng với tội lớn như di tộc. Đưa cho Lý Cử xem cũng không phải là để cho hắn định đoạt, chỉ là thông tri hắn một tiếng mà thôi. Lý Cử thân là Hoàng đế mặc dù không thể sửa đổi phán quyết cuối cùng của Đình úy thự, nhưng lại có thể lợi dụng đặc quyền của Hoàng đế cưỡng chế công văn kết án, kéo dài vụ án thêm một năm rưỡi nữa nói không chừng sẽ có chứng cứ mới xuất hiện, lại đem người cứu ra.

"Chẳng qua lần này Lý Cử căn bản không có cưỡng chế, mà lại thống thống khoái khoái dùng bút chu sa phê một chữ 'Chuẩn'. Chữ này sẽ không can dự vào phán quyết của Đình Úy thự, nhưng biểu đạt thái độ của Lý Cử, hắn đã muốn vứt bỏ người."

"Phùng Tỷ Kỳ thì sao?" Phác Thái Anh quan tâm nhất vẫn là số phận của vị Hoàng hậu này. Kết cục của Phùng Khôn từ sớm đã được viết xong, nhưng ngược lại số phận của Phùng Tỷ Kỳ làm cho nàng có chút để ý.

"Phùng Tỷ Kỳ trái lại là mạng lớn." Lý Duyên Ý nhắc tới người này thì có chút khó chịu, đối với cả nhà họ Phùng nàng đều không có hảo cảm hay thương hại gì, "Vậy mà lại có thể ở trước thời điểm xử trảm toàn tộc mà hoài thai Hoàng tử. Lý Cử niệm tình nàng có công hoài thai Hoàng tử, ban thánh chỉ đến cho Đình úy thự, hoàn toàn là dùng khẩu khí của Hoàng thượng ra lệnh cho Đình úy thự xóa bỏ tên của Phùng Tỷ Kỳ ra khỏi danh sách trảm thủ. Thời điểm Hoàng môn đi truyền thánh chỉ Quan Huấn đúng lúc đang thẩm vấn phạm nhân, bên trong cánh cửa phòng giam đóng rất chặt thoát ra tiếng kêu thảm thiết, lấn át hoàn toàn thanh âm của Hoàng môn. Hoàng môn đợi một lúc lâu cũng không thấy người đi ra, đành phải giữ lại thánh chỉ. Sau đó Quan Huấn nhìn không thấy cũng không biết, cuối cùng Đình úy thự lại chậm chạp không có xóa tên của Phùng Tỷ Kỳ, Lý Cử ra lệnh cho nội quan đi đến đó một chuyến lấy danh sách về, tự tay giữ lại một mạng của Phùng Tỷ Kỳ."

Phác Thái Anh hỏi: "Phùng Tỷ Kỳ là thật sự mang thai?"

"Hẳn là không giả, trong Thái y viện có trinh thám của ta, hắn đã đích thân dò xét mạch tượng của Phùng Tỷ Kỳ, đích thật là đang mang thai. Có điều Phùng Tỷ Kỳ bảo vệ được tính mạng nhưng khó đảm bảo ngôi vị Hoàng hậu, Lý Cử không có khả năng lưu lại một tội phụ như vậy làm Hoàng hậu. Vì không để cho thế nhân dị nghị, hắn nhất định sẽ phế bỏ Phùng Tỷ Kỳ rồi lập tân Hậu. Mấy năm nay Lý Cử chỉ sủng hạnh một mình Phùng Tỷ Kỳ, vì thế cho đến nay dưới gối không có tử tự, Phùng Tỷ Kỳ tuy rằng vô cùng có khả năng bị phế, nhưng hài tử của nàng Lý Cử ắt là muốn giữ lại."

Phác Thái Anh nói: "Hoàng hậu một khi bị phế, sự sắp đặt cho tân Hậu nhất định sẽ lại nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ."

"Hắn tự nhấc của hắn, chúng ta còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành." Lý Duyên Ý từ sáng sớm đã thay y phục luyện công, trông bộ dáng giống như là sáng sớm thao luyện vừa mới trở về, "Tử Trác, sáng sớm hôm nay ta đi săn, chỉ bắn mười mũi tên, mang về hai con hươu và sáu con thỏ hoang. Vốn còn có thể bắn hạ thêm vài con chim, đáng tiếc trên tay rốt cuộc có chút không quen, không có khí lực. Chỉ cần lại tiếp tục thao luyện thêm vài ngày là có thể. Bổn cung đã chuẩn bị tốt hết thảy, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát."

"Điện hạ đừng vội, hết thảy cứ dựa theo kế hoạch mà tiến về phía trước là được."

"Tử Trác ngươi nói với Phác công một tiếng, hôm nay ta tạm thời không có thời gian đến Phác phủ, ngày khác nhất định đăng môn bái phỏng."

Khi đoàn người Phác Thái Anh trở lại Phác phủ, vừa vặn nhìn thấy Lạp Lệ Sa đang gặm đùi gà.

Lạp Lệ Sa vốn đang ăn đến vạn phần vui sướng, vừa chạm trán ánh mắt cùng Phác Thái Anh thì ngay lập tức trở nên mất tự nhiên, tâm sự nặng nề mà tiếp tục ăn.

"Nữ lang đã trở về." Linh Bích từ sự biến hóa trong biểu tình của Lạp Lệ Sa mà phát hiện manh mối, nhìn lại thì thấy đoàn người Phác Thái Anh.

"Tỉnh rồi?" Phác Thái Anh tự đẩy xe lăn đến trước mặt nàng, vươn tay sờ sờ trán nàng, "Còn có hơi sốt. Lát nữa ăn no liền trở về nghỉ ngơi đi."

Phác Thái Anh vừa nâng tay lên, tay áo rộng tuột xuống, lộ ra một dấu răng rõ rệt trên cánh tay nàng. Dấu răng đó đã biến thành màu xanh tím đáng sợ, trông giống như là bị dã thú tập kích.

Sau khi phát hiện vết cắn đó Lạp Lệ Sa lập tức chuyển dời ánh mắt —— thật sự không thể nhìn nổi. Hóa ra tối hôm qua bị trở thành con lợn nướng bị truy đuổi bị gặm cắn đích thực chính là Phác Thái Anh. Đã bị điên dại cắn thành như vậy tại sao nàng cũng không hề hé răng? Nếu như lên tiếng một chút đánh thức kẻ đầu sỏ cắn người thì đã không đến nỗi bị thương nặng như vậy rồi.

Phác Thái Anh biết nàng đã nhìn thấy vết thương, cũng không che đậy nữa: "Sáng nay không biết ngươi nằm mơ thấy cái gì, ôm cánh tay của ta liền cắn. Có lẽ là rất đói bụng. May mà ta cũng không sợ đau, bằng không thì đã đánh thức ngươi rồi."

Trong đáy lòng Lạp Lệ Sa khẽ động, tuôn ra một trận ngọt ngào, nhưng rất nhanh lại bị cơn đau nhức mạnh hơn bao phủ.

"Ăn bao nhiêu rồi?" Phác Thái Anh hỏi Linh Bích đang đứng một bên.

Linh Bích: "Sáu cái bánh chưng hai chén cháo bốn cái đùi gà một đĩa dưa muối, như thế còn chưa ăn no, ta đã cho người đi nướng thêm một cái đùi dê mang đến đây hẳn là cũng đủ rồi."

"Thực sự ăn nhiều như vậy?" Phác Thái Anh nhíu mày, hiển nhiên cũng bị cái miệng ăn của Lạp Lệ Sa làm cho kinh hãi rồi, "Muội muội đừng ăn một mạch quá nhiều, bằng không sẽ khó chịu đấy."

"Ta đã cảnh cáo nàng rồi, nhưng mà nàng không nghe, cứ nhất quyết muốn ăn, không có biện pháp."

Đúng lúc này cái đùi dê còn đang nổ váng dầu lách tách được đưa đến đây, Lạp Lệ Sa nghe mùi đã thấy thơm, thầm tính toán thêm một cái đùi dê to như thế này nữa hẳn là còn ăn được. Linh Bích lại cầm cái đùi lên ngăn cản lại, chỉ vào Lạp Lệ Sa nói: "Trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, cái đùi dê nướng này ngươi chỉ có thể ăn ba miếng thịt, không thể ăn nhiều. Ngươi là muốn chính mình no chết sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Đúng vậy, ta đã nói là ba miếng, thì ăn ba miếng."

"Được, ta cắt cho ngươi." Linh Bích cầm đao định cắt thịt, bị Lạp Lệ Sa giành trước đoạt vào trong tay:

"Ba miếng thì ba miếng, nhưng ta không có nói là ba miếng do ai cắt." Nàng giơ tay hạ xuống ba nhát đao, cái đùi dê vừa to vừa chắc thiếu chút nữa bị nàng gọt trụi, Linh Bích giận dữ vỗ bàn đứng dậy, Lạp Lệ Sa đắc ý cười ha ha.

"Hầu tử chết tiệt lại dám trêu đùa ta!"

"Chính mình ngốc còn trách người khác quá thông minh."

"Ngươi. . . . . ."

Linh Bích nâng tay định túm lấy lỗ tai nàng, Lạp Lệ Sa xoay người một phát tránh đi, Linh Bích bị động tác của nàng lôi cuốn về phía trước, không khống chế tốt lực đạo bụng đập vào bàn, đau đến nàng kêu "Ôi" một tiếng.

"Linh Bích tỷ tỷ là già rồi sao? Không phải giạng thẳng chân thì chính là đụng phải bàn."

Linh Bích giận dữ, nhất định phải đập tiểu hỗn đản này một trận mới hả giận.

Hai người ở trong phòng náo loạn một lúc lâu, Linh Bích đuổi theo đến mồ hôi đầm đìa, Lạp Lệ Sa cũng tiêu bớt không ít thức ăn, cái đùi dê vừa cấp cho dạ dày lại phân tán ra đến không ít chỗ. Nhìn lại, Phác Thái Anh rốt cuộc đang dùng đao cắt tảng thịt đùi vừa to vừa dài kia thành từng khối nhỏ, vừa cắt vừa hàm chứa ý cười nhìn nàng cùng Linh Bích đùa giỡn.

"Cắt thành khối nhỏ sẽ dễ ăn hơn." Phác Thái Anh hướng Lạp Lệ Sa vẫy tay, "Lệ Sa muội muội, đến."

Lạp Lệ Sa đành phải đi qua ngồi xuống.

"Ngươi chậm rãi nói, nói cho chúng ta biết ngươi đã thoát hiểm như thế nào."

"Cũng không có gì." Đối với Linh Bích thì rất sôi nổi, đến khi đối diện Phác Thái Anh thì ngữ khí hoàn toàn bất đồng, hữu khí vô lực mà nói, "Chính là thủy đạo dâng đầy, ta liền bơi lên." Cầm đũa vèo vèo vèo đem từng khối thịt dê nhét vào trong miệng, cơ hồ chưa kịp nhai đã nuốt xuống.

Phác Thái Anh phát hiện nàng cảm xúc dị thường, cũng không có truy vấn: "Muội muội ăn chậm một chút."

"Ân?" Lạp Lệ Sa chợt nhớ tới, "Nghe nói Phác công đã từ chiếu ngục trở về? Hắn có khỏe không?"

"May mà muội muội bảo vệ được xà phù, phụ thân mới có thể từ chiếu ngục thoát hiểm."

"Phải không? Ta nghe Linh Bích tỷ tỷ nói là Tạ Phù Thần mua chuộc Khương Vọng, ý đồ đánh cắp xà phù của Đình úy thự bị bại lộ nên mới khiến cho Tạ Phù Thần không có cách nào khác để tiếp tục xuống tay, Đình úy thự có thể thoát một kiếp nạn. Xà phù này ta có đoạt về được hay không ý nghĩa cũng không lớn."

Lời này vừa nói ra, ba người khác đang có mặt ở đây biểu tình đều có chút biến hóa tinh tế. Lạp Lệ Sa cúi đầu ăn thịt, giống như không hề cảm giác được gì.

"Muội muội là đang trách ta bảo ngươi đi ngăn cản Khương Vọng, vì thế mới phải chịu khổ như vậy sao?" Phác Thái Anh ôn nhu hỏi.

"Ta sao lại trách ngươi, vận mệnh ta đã như vậy rồi." Lạp Lệ Sa đột nhiên đứng lên nói, "Ta ăn no rồi, có hơi đau đầu, đi về trước."

Những khối thịt dê Phác Thái Anh đã dày công tỉ mỉ cắt ra còn thừa hơn phân nửa ở trong đĩa, người ăn thì đã đi mất rồi.

Tiểu Hoa một mực đứng bên cạnh trong mắt âm thầm bốc hỏa, Linh Bích lúng ta lúng túng chẳng biết nên làm gì. Phác Thái Anh gắp từng khối thịt trên đĩa cho vào trong chén nhỏ, bảo Linh Bích mang trả lại phòng bếp, đừng để lãng phí.

Vốn đang ăn uống ngon lành cái gì cũng không có, Phác Thái Anh vừa đến liền khiến cho nàng đau đầu, là đau thật sự.

Lạp Lệ Sa sau khi trở về phòng nằm một chỗ xoa ấn cho chính mình, hơn nửa cái đầu đều được đè ấn qua một lượt, cơ hồ điểm qua hết tất cả các huyệt đạo nhưng vẫn không hề giảm bớt, nàng mới phát hiện đau không phải ở đầu, mà là một chỗ khác.

Đáng sợ.

Lạp Lệ Sa nằm ở trên giường, hai mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm trần nhà. Nàng cảm thấy chính mình xong đời rồi.

"Ta vào đây." Linh Bích ở bên ngoài gọi một tiếng, không có nghe Lạp Lệ Sa cự tuyệt, liền đẩy cánh cửa ra.

"Ngươi ngủ sao?" Linh Bích hỏi.

Lạp Lệ Sa: "No quá ngủ không được."

"Xác định là no quá ngủ không được? Ngươi làm sao vậy, vì sao đang tốt đẹp lại nổi giận với nữ lang." Linh Bích ngồi trên tấm thảm ở dưới giường, hai tay chống đỡ khuôn mặt nhấp nháy đôi mắt phượng hẹp dài nhìn Lạp Lệ Sa, "Vì chuyện lần này gặp nạn, suýt nữa mất mạng?"

Trên đôi môi hồng nhạt của Lạp Lệ Sa thần châu* rõ rệt, nàng mấp máy môi rồi nói: "Ta đâu phải là người sợ chết."

(*) Thần châu (唇珠): ở giữa cánh môi trên có một chóp nhô ra như hạt châu

"Lại còn có chuyện làm cho ngươi để ý hơn cả chuyện sinh tử?" Linh Bích giống như trêu đùa chọc chọc vào mặt nàng, "Không biết ngươi rốt cuộc là tức giận cái gì, ngươi có biết trong suốt mấy ngày ngươi mất tích nữ lang đã trải qua như thế nào không? Liên tục ba ngày đều xông ra ngoài mưa đi khắp nơi tìm ngươi, cho dù bị nhiễm phong hàn đầu nóng đến mức có thể luộc chín cả trứng gà nhưng nàng cũng không chịu trở về. Tiểu Hoa liên tục khuyên nàng nên yêu quý thân mình, vì vậy mà khiến nữ lang tức giận, trách mắng Tiểu Hoa. Đêm qua trước lúc ngươi trở về Phác công vừa mới từ chiếu ngục trở về nhà, cả nhà Trưởng Tôn cũng tới thăm, tất cả đều là những người nàng đã quen thuộc từ nhỏ, nữ lang đành phải đi theo bồi tiếp một lúc. Ai có thể ngờ được vào thời điểm đó ngươi đã trở lại, còn nhìn thấy nữ lang cùng Trưởng Tôn công tử. . . . . ." Linh Bích nói đến chỗ này chợt dừng lại, hai tròng mắt đen thẫm nhìn thật kỹ Lạp Lệ Sa, muốn nhìn thử xem khi nhắc tới Trưởng Tôn Ngộ thì nàng có biểu tình gì.

Lạp Lệ Sa bĩu môi.

"Sĩ tộc kết thông gia chính là một chuyện hết sức bình thường, thông qua hôn sự của nhi nữ làm cho hai nhà thân càng thêm thân, thế lực càng cường đại hơn thì mới có thể có chỗ đứng vững vàng hơn ở hậu thế, điểm ấy ngươi không thể không hiểu. Nữ lang đã đối đãi với chúng ta tốt lắm rồi, chúng ta không cần cũng không thể có tình cảm khác đối với nàng, nếu không thì đối với nữ lang mà nói chỉ có thể là gánh nặng. Lệ Sa, ngươi hiểu không?"

Lạp Lệ Sa làm sao lại không hiểu, nàng vẫn luôn hiểu, thậm chí cả chuyện mà Linh Bích có nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới đều nằm ở trong lòng Lạp Lệ Sa. Thế nhưng nàng khống chế không được cảm xúc của chính mình, bởi vì chuyện gì mà tức giận, vì ai mà vui vẻ vì ai mà khổ sở, những cảm xúc này nếu như có thể khống chế được thì đã không phải là chuyện trọng yếu đến mức khiến cho người ta phát sầu.

Có lẽ lúc trước Tạ Thái Hành cùng Vân Mạnh tiên sinh lựa chọn A Lạp thông minh lanh lợi thiên phú dị bẩm làm mật thám, lẻn vào bên cạnh Phác Thái Anh lợi dụng cơ hội ám sát nàng, chuyện này cũng không có sai lầm gì quá lớn, A Lạp quả thật có năng lực này, nhưng mà bọn họ đã tính sót một chuyện.

Phác Thái Anh thần bí cường đại lại xinh đẹp có một lực hấp dẫn trí mạng đối với A Lạp trẻ tuổi. Tình cảm của nàng đối với nàng ấy đang chậm rãi chuyển biến, từ sự sợ hãi ban đầu biến thành khát khao, cho tới tận bây giờ là khó có thể dứt bỏ.

Xong đời rồi.

Nàng cảm thấy tất cả đều sắp kết thúc rồi.

Nàng có lẽ thật sự cứu không được a mẫu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#notag