Chap 1: Gặp các anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NEWYORK - MỸ

-SeungRi ah! Ra ngồi đây ba mẹ biểu này!- Bà Lee vỗ vỗ phần trống của ghế sofa

-Ba mẹ kêu có chi ah?- cậu vừa đi học về lại thấy mẹ kêu mình lại có chuyện

-Riri ba mẹ thấy con cũng lớn rồi biết tự lập nên quyết định cho con về Seoul học! Con thấy sao?

-Vậy là phải xa ba mẹ ạ?- cậu thoáng buồn ôm bà Lee ngồi kế bên

-Âygo, con trai cưng ba mẹ sẽ tới đó sau con mà!

-Vâng,khi nào con đi?

-Sáng mai^^

-what??? OAO

----------------------------SÁNG HÔM SAU-------------------------

SÂN BAY QUỐC TẾ~

-Tạm biệt bảo bối!!!- bà Lee lấy khăn lau nước mắt rồi vẫy tạm biệt cậu, đợi cậu khuất bóng thì bà tung khăn ăn mừng :)))))

-Sao em không nói cho thằng bé nghe về vụ hôn ước?- Ông Lee nay giờ im lặng mới len tiếng

-Âygo, ông xã Ngốc rồi từ từ thằng bé sẽ biết thôi! Anh chị Kwon bên đó bảo nhớ nó rất nhiều đi mười mấy chứ ít!- bà Khoát tay ông đi len xe nhà

-------------------------18 TIẾNG SAU-------------------------

SÂN BAY INCHOEN(au: phải ko ta???)

Một chàng trai bước ra tỏa sáng hết luôn cái sân bay, vẻ đẹp của cậu khiến chàng trai và cô gái phải điêu đứng với mái tóc màu bạch kim , đôi trong như nước (có cả quầng thâm như panda) ,làn da trắng mịn ,khuôn mặt lai tây ai nhìn cũng muốn đem cậu về nhà nuôi =))))

-Bác ơi , cho cháu tới nhà số 88 đừng xyz ạ!- cậu đón 1 chiếc taxi rồi đưa địa chỉ cho bác tài

Vì cậu đáp xuống máy bay trời cũng chiều tàn lai còn mưa nên hơi sợ , từ nhỏ cậu vốn sợ sấm chớp mỗi lần vậy là cậu lại khóc toáng Lên rồi chốn trong tủ nhưng có một người có thể chữa được nỗi sợ đó cho cậu một người mà sẵn sàng ôm cậu ,chăm sóc cậu khi cậu còn nhỏ....cậu nhớ người đó rất nhiều...

-Yongie....!- cậu nói lí nhí trong miệng như người mất hồn , con người đó cái tên đó cậu không quên được ,không biết giờ người đó ra sao

*FLASHBACK*

'-Xẹt, ẦM!- tiếng sấm dữ dội khiến cục bông đang nằm trên giường yên giấc bật dậy khóc hét Lên

-Uahhh,Mẹ ơi huhuhuhu

-Bảo bối ! Em ngoan không khóc!- Một cậu trai lớn hơn cậu chừng 2 tuổi đi tới ôm bé vào lòng

-Hức Hức....anh....là ai?- SeungRi ngước đôi mắt Long lanh nhìn anh

-Gọi anh là Yongie được rồi!- cậu trai mỉm cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi bé

-Yongie~em buồn ngủ!- cục bông nũng nịu ôm anh

-Được được anh bế em lên giường!- Mỉm cười nhẹ bế bé đến giường rồi hôn lên má bé khiến bé đỏ mặt

-Sao anh lại giúp em?- bé ngây thơ nhin anh

-Vì Anh yêu em Riri!

Sáng hôm sau tỉnh dậy không ai bên cạnh ngỡ một giấc mơ nhưng mẹ bảo hom qua Yongie có Lên phòng mình ,một người để lại cho cậu sự hụt hẫng ,sự yêu thương, sự tiếc nuối. Một người nào đó tên Yongie

*END FLASHBACK*

-Cháu ơi, tới rồi!- tiếng bác tài làm cậu hoàn hồn

-Vâng,cảm ơn! Không cần thối!- cậu đưa tiền cho bác tài rồi lấy Vali với cây dù xuống xe

Chiếc xe khuất bóng , giờ cậu mới ngước lên nhìn căn biệt thự trước mắt vừa mang phong cách cổ điển lại có phần hiện đại nhìn mà cảm giác còn hơn nhà mình nữa!!! Cậu đứng lay hoay không biết lầm gì nên ấn đại cái chuông ai ngờ cái cổng từ từ mở ra làm giật cả mình, bước vào sân hai bên là vườn hoa cúc một loài hoa mà cậu rất thích( au: em cũng vậy 😊) còn có cả một hồ cá lớn có cây cầu nhỏ bắt ngang qua rất đẹp. Nhưng....cậu chợt khựng lại...

-Sân đẹp...mà sao căn nhà này giống nhà mà trá hình vậy???- căn nhà đẹp thiệt nhưng mà trời mua sấm chớp đùng đùng kiểu này khiến nó thêm quái dị hơn....

-*nuốt nước bọt* gõ cửa trước đã ....- 'cốc,cốc,cốc' cậu gõ nhẹ nhàng vao cánh cửa gỗ khá to rồi 'Kétttt' tiếng mở cửa phát ra khiến người nghe rùng mình

-Nhà này cửa gì cũng tự động ah???- cậu kéo Vali vào trong thì tròn mắt với độ tráng lệ trong ngôi nhà, nó khác hẳn vẻ ngoài của nó, cậu khựng lại khi thấy một chàng trai nằm ngủ tại sofa , mái tóc đỏ vuốt keo ,làn da trắng ,khuôn mặt toát ra khí chất lạnh lùng ,mày đẹp khẽ nhăn như mơ thấy gì

-Cậu nhìn đủ chưa?- anh mở mắt ra làm cậu giật mình tính chạy nhưng bị anh ôm eo đẩy xuống nằm trên ghế ,anh nằm đề lên người cậu khiến cậu hoảng sợ ,sự thật mà nói ở tư thế này rất ám muội

-Anh tính làm gì tôi? Tôi hét lên đó!- cậu trong lòng rất sợ nhưng nhìn ở góc độ này anh rất đẹp trai, đôi mắt đỏ thẫm như muốn dụ cậu vào lưới tình

-Giỏi thì hét đi! Không biết ai chịu thiệt à nha, nhìn xem bé cưng đỏ mặt kìa!- anh khẽ vuốt một đường tren khuôn mặt cậu

-Thật xinh đẹp!- anh cúi xuống nói phả hơi nói vào tai cậu khiến nó đỏ hơn, nhắm chặt đôi mắt thạch anh tím lại khẽ nói

-Ưmk...đừng....- cậu thật muốn khóc

-Thôi đi Ji Yong! Không biết mất lịch sự với khách sao?- người con trai đừng trên cầu thang bỏ tay vào quần đi xuống với đang vẻ ung dung

-Nè YoungBae sao cậu cứ thích làm bóng đèn!- anh liếc gã khó chịu buông gấu nhỏ trong lòng ra, dĩ nhiên khi được thả thì phải chạy tới ân nhân rồi :)))

-Làm ơn cứu tôi!- cậu đứng núp sau lưng YoungBae khiến anh cực kỳ tức giận nhưng sợ làm cậu đau nên thôi

-Nhóc! Em là ai?- YoungBae xoay lại cười tươi hỏi làm tim cậu hẫng một nhịp

-SeungRi....Lee SeungRi!- Khi cậu nói xong một cõi im lặng ở hai người nhưng Ji Yong lại là người nở nụ cười bí hiểm nhất khó mà đoán được anh nghĩ gì

-Tiểu Ri có ai nói tên em rất hay không?- một giọng vang len khắp nhà nhưng quay tới quay lui lại không thấy ai

-SeungHuyn đừng chơi trò đó mau xuất hiện!- Ji Yong chán nản lên tiếng

-*CỐP* tổ sư gia nhà mày nói chuyện với Hyung kiểu đó!- SeungHuyn từ đâu bay ra tặng nguyên cục u trên đầu Ji Yong

-Aishiiii!- Anh ôm đầu nhăn mặt, thiệt chứ con gấu kia xổng chuồng nên anh tức giận 1 "chút" nên nói vậy thôi mà, hắn làm quá

-Hihihi, bliubliu đáng đời nhà nhà anh!- Cậu cười khúc khích lè lưỡi chọc anh hành động đó dễ thương chết được!

-Ya! Mấy người ồn ào quá đó hế! - giong nói nữa vang len nhưng kỳ này thấy hình ảnh :)))) một cậu con trai mái tóc che hết mắt miệng nở nụ cười tươi tỏa sang như YoungBae vậy

-Chào em! Anh là DaeSung , em ten gì ấy nhở....à ờm...Ri gì đó...- Y cười ngại khi quên tên cậu

-E...Em là SeungRi!- cậu rụt rè chìa tay ra bắt tay với y

-Kawaiiiii!- DaeSung ôm cậu rồi nhéo gò má cậu như đúng rồi =)))) (au: quý bà Smell thương em😂)

-Nhưng rốt cuộc mấy anh là ai?- cậu ngồi trên ghế mặt nghiêm túc nhìn họ

-Anh là trưởng nam trong nhà Choi SeungHuyn 18 tuổi, thằng nhóc hồi nảy dọa chết em là tam thiếu Kwon Ji Yong 17 tuổi , còn đây cũng là tam thiếu Dong YoungBae, đây là thứ nam hồi đó là út giờ có em rồi nên là thứ nam Kang DaeSung 16 tuổi kiem vợ tương lai của anh!- giong SeungHuyn nhẹ nhàng nhưng tới khúc cuối giong gằn len giống đánh dấu chủ quyền khiến cậu hoá đá OAO

-Em...Em.....- cậu ấp úng

-Lee SeungRi 15 tuổi con trai một của Lee Gia!- Ji Yong chống tai khẽ mỉm cười bí hiểm nhìn cậu

-Ngày mai em sẽ nhập học tại trường quốc gia YG! Anh sẽ lên đưa đồng phuc cho em sau!- YoungBae nói rồi lên lầu

-Mấy anh là gì của nhau???- SeungRi hỏi một câu rất tỉnh :)))

-À tụi anh là anh em thân nhau từ hồi cởi trần tắm mưa!- DaeSung khẽ cười tay vuốt mái tóc bach kim của cậu

-Từ giờ em sẽ sống ở đây có gì cần tựa nh sẽ giúp em 24/24, giờ thì đi lên phòng !- SeungHuyn dứt câu quay qua quay lại mất tiêu,cả 2 người kia nữa

-Phòng em...- cậu chưa kịp hỏi mà TT^TT





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro