Chương 22: Ba năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày 7, 8, 9 tháng 7 khốc liệt tới cực điểm, nhiệt độ trên đường nhựa nóng tới mức có thể nấu được trứng chần nước sôi.

Ngoài trường thi, phụ huynh lo lắng cho con em mình đứng chật cả con đường.

Trong trường thi, quạt điện trên trần nhà đã chạy với số lớn nhất nhưng vẫn không thể xua đi cơn nóng, tôi nóng tới mức mồ hôi ướt đẫm, may là tôi tuyển ban xã hội, hai ngày thi đầu tôi thi khá tốt, chính là môn tiếng Anh cuối cùng làm tôi hồi hộp muốn chết rồi, môn Toán là môn dở của tôi, tiếng Anh cũng vậy, cho nên, mới vào cổng trường tôi đã bắt đầu run run, Ji Yong lại không ở đây, hắn đang tiến hành phỏng vấn theo phương thức phong bế, tôi lại lo lắng hắn nên luôn khẩn trương, trứng chiên, sữa đậu nành, cháo trắng đều đang lộn nhào trong ruột tôi.

Tôi nhịn không được lập tức nhắm về phía toilet, nôn hết sạch bữa sáng ra.

Tôi choáng váng hoa mắt kiên trì thi xong môn cuối.

Thành tích vẫn rất khả quan, giữa tháng 8 tôi thu được giấy báo trúng tuyển của Đại học.

Đây là mệnh đi thi trong truyền thuyết!!

Cũng có mệnh đi thi chính là Ji Yong, hắn đã thông qua cuộc phỏng vấn của tổng tài công ty hàng không LTU Đức, lại là đạt được thành tích tốt nhất.

Lúc hắn thông báo cho tôi trước tiên, tôi vừa vui vừa buồn.

Giấc mơ của hắn được thực hiện, nhưng cũng đại biểu, tôi và hắn sắp chia lìa ba năm.

Ngày hắn bay đi Hamburg là ngày 25 tháng 8, tôi liền khóc tới ngày 25 tháng 8, ngay cả việc vui như nhận được giấy báo trúng tuyển cũng không làm tôi dừng được, thiếu chút nữa khóc tới mù luôn.

Cuối cùng tôi vẫn kiên cường mỉm cười đưa hắn lên máy bay dưới sự nâng đỡ của lũ anh em, mấy cô vợ và con gái.

Khi máy bay vừa bay lên, tôi ở trong phòng tiễn khóc đinh tai nhức óc, thậm chí quỳ rạp trên mặt đất không chịu đứng lên, cuối cùng ngay cả người phụ trách sân bay đều ra an ủi tôi.

Ba năm...

Một ngày tôi cũng chịu không được!

Lúc đó ngay cả việc chết đi tôi cũng nghĩ tới.

Nhưng mà, thế giới này sinh vật có sinh mệnh mạnh mẽ, kiên cường nhất chính là đàn ông.

Ba năm sau, tôi vẫn sống sờ sờ ra đó.

Nếu nói cấp ba chính là đi tù, thì đại học chính là ra tù, cảm tạ ông nội, dẹp bỏ tàn dư phong kiến Hàn Quốc sạch sẽ không còn gì, làm cho Hàn Quốc, nhất là Seoul, phát triển với tốc độ như tên lửa phi thiên.

Năm mới bắt đầu, máy tính thông dụng, cùng năm đó, điện thoại di động cũng bắt đầu dần dần thông dụng, thời đại số vĩ đại tiến đến, làm cho tôi và Ji Yong bị chia lìa, cũng không lo lắng không liên lạc được.

Quan trọng nhất là – Thám tử lừng danh Conan bắt đầu phát hành, ba năm đó, chính nó an ủi tâm hồn cô độc của tôi.

Shinichi Kudo, Kaito Kid, em yêu các anh!!

- Lee Seung Ri, tao cảnh cáo mày lần cuối cùng, nếu như lại xem phim hoạt hình Nhật trong phòng ngủ một lần nữa, tao sẽ nghỉ chơi với mày!

Âm thanh sét đánh vang lên bên tai tôi.

Tôi quay đầu.

- Bạn Dong Won kia, bình tĩnh, hoạt hình không biến giới!

- Bình tĩnh cái b**p, mày xem lồng tiếng Hàn tao chưa tính, mày còn xem nguyên gốc tiếng Nhật nữa, mày đây là muốn chết!!

Nói xong, nó quăng một cái gối về phía tôi.

Quăng quá nhiều lần rồi, tôi đã biết quy luật, đầu nghiêng về bên trái một chút, linh hoạt tránh thoát.

- Không còn cách nào khác, Seoul mới có tới tập 101 à, chưa có tập mới, tao chỉ phải load từ trên mạng xuống thôi, mày cũng biết là load từ trên mạng xuống thì chỉ có tiếng Nhật nguyên âm, phụ đề tiếng Hàn à.

Không phải tôi sùng Nhật, quả thật là phối âm của tiếng Nhật quá hay, nghe qua một lần, sẽ bị chinh phục hoàn toàn.

Người yêu hoạt hình Nhật chân chính, sẽ không xem bản thuyết minh tiếng Hàn.

Phối âm tiếng Nhật chính là vương đạo.

Hai đứa tôi nói quá to, đánh thức bạn Woo Hyun đang ngủ trưa, hoàng tử tỉnh ngủ, vẻ mặt mê người kia, thật sự là...hết sức quyến rũ.

Nhưng mà...

- CMN, có biết là ông đây tối qua chơi game trên mạng suốt đêm không hả, 6 giờ sáng mới ngủ, dám đánh thức tao, tao chém tụi bay!!

Cùng với một trận quát lớn thô lỗ là hai gối đầu đồng thời bay ra.

Tôi trúng chiêu, Dong Won đương nhiên cũng không may mắn thoát được.

Sự thật chứng minh, tính cách của hoàng tử không hề phù hợp với vẻ ngoài.

- Tụi bây, ăn cơm, hôm nay căn tin có thịt nướng, RiRi, tao lấy một phần cho mày nè!!

Jae Rin vừa lấy cơm xong hét to với tôi.

Thịt nướng!!

Tôi kích động lật đật chạy qua.

- Cho tao, cho tao mau lên!!

- Đi rửa tay!!

Theo sau Jae Rin là Jun Chan cũng vừa đi lấy cơm về, nó có tiếng ghét bẩn.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, đành phải ngoan ngoan đi tới bồn rửa rửa tay.

Nghe mùi thịt, Woo Hyun cũng tỉnh, gãi gãi đầu.

- Có của tao không?

- Có, ăn cùng nhau!

Jae Rin bỏ mấy cà mèn lên trên bàn.

- Đừng động vào thịt nướng của tao!

Tôi rửa tay xong, chạy về bàn học, cướp lấy miếng thịt to nhất từ đũa Woo Hyun.

- Tao thức đêm, cần dinh dưỡng!!

Nó không cam lòng nhìn tôi nuốt gọn miếng thịt vào miệng.

Tôi liếm liếm khóe môi.

- Dinh dưỡng!! Ngày nào mày chả có dinh dưỡng đưa tới cửa, mấy thằng con trai khoa mình, khoa tiếng Anh, chỉ cần là con trai trường này, còn có ai không cúng đồ ăn cho mày, mày còn nói cần dinh dưỡng, mày nhìn cái rương đồ ăn vặt dưới giường mày coi, tràn ra luôn rồi kìa!

- Vậy mày ăn đồ ăn vặt đi, tao ăn thịt nướng!

- Ai cần!!

Tôi lại gắp một miếng thịt.

- Tao chỉ thích ăn thịt nướng.

Woo Hyun nhíu mày.

- RiRi, bây giờ mày nặng bao nhiêu rồi?

  Câu này giống như một mũi tên đâm thẳng vào ngực tôi.

-  Hử?

Nó dùng vai cọ cọ tôi.

Miếng thịt đưa tới miệng tôi, đành phải nhịn đau bỏ lại cà mèn, giận dữ trừng nó.

-Coi như mày ngon!!

- Cảm ơn!!

Nó vui vẻ gắp miếng thịt tôi mới thả lại lên, không chỉ vậy, còn cố ý lắc lắc cái eo nhỏ hai thước của nó!

Tôi nắm tay, rơi lệ.

Oán hận loại con người ăn bao nhiêu cũng không mập này.

Vẫn là  dịu dàng tốt nhất Jae Rin.

- RiRi, ăn cà ri bò nè, thịt bò không mập!

Tôi khịt khịt mũi.

- Cảm ơn!!

- Béo thì béo, tốt xấu gì RiRi có một tên bạn trai đẹp trai số zách, thanh mai trúc mã, mối tình thắm thiết, béo sợ gi, khoa khôi của khoa như mày, không phải không có gì a!!

Dong Won trời sinh khéo miệng, làm cho Woo Hyun bị thịt nướng làm sặc.

- Khụ...khụ...

Nó ho tới mức mắt đỏ hoe.

- Ông đây có người theo đuổi!

- Đúng vậy, có, nhưng mà không có tên nào bằng Kwon Ji Yong hết, ha ha!

Từ khi biết tôi có bạn trai , tụi nó còn hưng phấn hơn tôi.

- RiRi, chừng nào Ji Yong về, tao muốn nhìn thấy người bằng xương bằng thịt!

Dong Won rất có hảo cảm với Ji Yong, mỗi lần tôi và Ji Yong nói chuyện trên mạng qua Webcam, nó đều ngồi một bên chảy nước miếng nhìn.

Dong Won bề ngoài cũng rất được, có tư thế oai hùng hiên ngang mà con gtrai Seoul không có, con trai con gái trong khoa theo đuổi nó cũng nguyên một rổ.

Jae Rin cũng rất được, nó và Woo Hyun, đều lớn lên ở Seoul, người theo đuổi rất đông.

Nhìn chung cả phòng, giá trị của tôi bằng zero. 

 Rơi lệ...

- RiRi, trả lời a, chừng nào về, sản phẩm chất lượng cao của tụi tao, tao nhất định phải nhìn cho kỹ!

Dong Won thúc giục nói.

- Chắc là nghỉ hè, nói là đầu tháng 7, nhưng mà chưa xác định ngày nào!

Ji Yong đã thông qua kỳ huấn luyện, trở thành phi công thực tập, sẽ về Seoul nhận nhiệm vụ bay.

Dong Won biến sắc.

- Nghỉ hè!? Nghỉ hè tao phải về đi xem mắt a!

Phụt...tôi và Woo Hyun, Jae Rin đều phun đồ ăn.

- Xem mắt!?

Woo Hyun kêu to.

- Mày...mày đi xem mắt, đây là năm bao nhiêu rồi, còn đi xem mắt!

Dong Won trề trề môi .

- Không còn cách nào khác, chỗ tao đều tảo hôn!

- Có vậy cũng không cần làm cách đó a, mày mới năm ba à, chưa tốt nghiệp nữa mà!

Jae Rin dùng khăn tay lau miệng.

- Nếu hợp, tìm hiểu một năm rưỡi nữa, lúc đó tao tốt nghiệp đúng không, đến lúc đó kết hôn!

Dong Won tiếp tục ăn cơm, gắp một miếng thịt nướng, làm tôi nhìn thèm muốn chết.

- Thằng cha Joo Sook đẹp trai khoa mình không phải đang theo đuổi mày sao, sao mày không có cảm giác gì!

Tôi nói.

Đẹp không kém Ji Yong nha, chỉ có điều hơi lùn.

- Tao không thích con trai Seoul, đều sợ mẹ!!

Nó lắc lắc đôi đũa.

- Đừng vơ đũa cả nắm, con trai Seoul không phải ai cũng sợ mẹ!

Woo Hyun phản bác.

- Dù gì thì tao cũng không thích, tao thích...

Ánh mắt nó vừa chuyển một cái.

- Kiểu như Kwon Ji Yong!

- Đi chết đi!! Mày đừng nghĩ bậy, tên đó là của RiRi! Mày đi về đi xem mắt của mày đi thôi!

Woo Hyun bới cơm, không khách sáo nói.

- Nghĩ lại cũng không được a, sờ một chút chắc cũng được đi.

Vẻ mặt nó vô cùng tội nghiệp nhìn tôi.

- Đợi anh ấy về, tao cho mày sờ, ai biểu mày giúp tao ôn tiếng Anh làm gì!

Ăn thịt người miệng mềm, bắt người tay ngắn, tôi thật sự là tự làm tự chịu.

- Vẫn là RiRi tốt nhất, hôn một cái!

Nó vừa nói xong liền chu cái mỏ đầy mỡ lên.

- Á – bẩn chết đi được, đừng tới đây!!

Tôi vội vàng né.

- Đi mà, đi mà!

Nó đuổi theo tôi đòi hôn, tôi chạy trối chết để trốn. Nhịn không được, lấy tay che miệng nó, đẩy mạnh ra.

Vẻ mặt nó đầy bi thương.

-RiRi , mày thật vô tình, tao biết mày chỉ muốn hun hít với Ji Yong!

- Đúng vậy, tao với anh ấy không hun hít ba năm rồi, mày làm gì được?

Nói câu này, tôi không hề thẹn thùng chút nào.

- Ngoại trừ hôn hít, mày không muốn làm gì khác?

Dong Won nhiều chuyện sáp tới trước mặt tôi.

Tôi làm bộ như không nghe được.

- Cái gì a!!

- Ví dụ như...

Woo Hyun cũng chui vào.

- Hắc hưu hắc hưu!!

Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.

- Hắc cái đầu mày, hưu cái đầu mày, ăn cơm!!

- A ha ha, RiRi thẹn thùng!!

Dong Won và Woo Hyun cười run hết cả người. Jae Rin vẫn ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng ánh mắt của nó đen tối bao nhiêu thì ý nghĩ của nó đen tối bấy nhiêu.

Mấy cái đứa này!!

Đây là vấn nạn do xã hội mở ra, làm sao giống trước đây nữa, loại chuyện này làm sao tùy tiện nói ra được.

Tôi không để ý tới tụi nó, bới một tô cơm đầy đồ ăn, leo lên giường ăn.

Trong đầu cũng rất vô sỉ nghĩ tới chuyện hắc hưu hắc hưu kia.

Tôi và Ji Yong...

Hình như cũng nên tiến tới bước này rồi.

Vừa nghĩ tới, tôi liền mặt đỏ tai nóng, tôi suy nghĩ cái gì đâu, tôi bị đầu độc, nhất định là bị dua kia đầu độc.

Nhưng mà càng ngăn mình suy nghĩ, cả đầu liền xuất hiện những hình ảnh màu hồng.

A a a a a a a!!!

Tôi thét chói tai ở trong lòng!! Điên cuồng gõ đầu mình.

Lee Seung Ri, sao mày lại có thể hạ lưu như vậy được!!

Vừa nói vậy, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh Ji Yong trần truồng.

Tôi căn bản chưa thấy hắn trần truồng lần nào, mặt của hắn gắn lên thân hình trần truồng của một nhân vật nam trong phim hoạt hình, lại còn nằm trên giường KING SIZE, kiểu hình ảnh rải đầy hoa hồng này.

Rột! Rột!

Chợt vang lên tiếng thét chói tai của Jae Rin

- RiRi, mày chảy máu mũi!

Lúc này tôi mới thấy chỗ nhân trung nong nóng, dinh dính, ẩm ướt khó chịu, tay theo phản xạ giơ lên chùi mấy cái, cũng thét chói tai theo.

- Á!!! Tao...chảy...chảy máu mũi!!

Vì vậy, mấy đứa tụi tôi đều rối hết lên.

Ji Yong, xem ra là em nhớ anh tới mức tẩu hỏa nhập ma rồi, anh mau trở lại đi!!

Sau khi anh trở về, em liền...

Phút chốc, máu mũi loạn phun – ing.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro