Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy tới nửa đường, cậu đột nhiên dừng lại ngay chỗ ngoặt hành lang. Nếu bây giờ cậu mà chạy về phòng, như vậy có quá đột ngột hay không? Rất dễ làm người khác đoán được cậu đứng ở bên ngoài nghe lén đó a! Hay là tìm cơ hội khác, rồi thuận theo tự nhiên mà đưa cho Kwon JiYong?

Lee Seung Ri quyết định xong, liền bỏ hộp sữa chua vào cặp, chuẩn bị tới bữa cơm trưa lại đưa cho Kwon JiYong. Ân, vừa khéo, có thể ủ ấm một chút, Kwon JiYong không uống lạnh được.

Cậu xách cặp đi về hướng thư viện, cảm thấy tâm tình hôm nay đặc biệt tốt, lúc đi xuống lầu, còn phát hiện trên con hồ gần đó có hai con vịt nhỏ, có thể là do mùa đông, tụi nó chỉ lắc lư dưới nước một chút, sau đó liền đập cánh bay đi, chỉ còn dư lại hai cái gợn sóng nước lăn tăn.

Con vịt kia thật giống như Kwon JiYong, mạnh miệng, Lee Seung Ri miệng nhếch lên, chẳng hiểu sao mà lại có suy nghĩ như vậy.

Lee Seung Ri ở thư viện chiếm được một vị trí rất đẹp, là gần bên cửa sổ, vừa vặn có thể phơi ánh mặt ấm áp thoải mái vào buổi sáng.

Bởi vì sinh viên tới rất nhiều, chiếm được chỗ này đã coi như là không dễ dàng gì, bởi vậy không lâu sau đó, có một nam sinh mặc áo khoác lông tới hỏi Lee Seung Ri: "Bạn học, có thể để sách gọn lại để tôi dời ghế qua đây, ngồi chung một bàn với cậu hay không?"

Lee Seung Ri ngẩng đầu lên, chỉ thấy đó là một nam sinh tóc cắt ngắn, nói chuyện rất nhỏ nhẹ, mặt mũi nhu hoà, lúc nói chuyện với Lee Seung Ri còn cười cười, rất dễ khiến người khác sinh hảo cảm, mặc một bộ áo khoác cổ tròn bằng lông của một con vật nào đó, khiến cho người khác thấy rất hoà hợp.

Lee Seung Ri đem ghế dời đi một chút, để lại cho đối phương nửa chỗ của mình, hào phóng nói: "Cậu ngồi đi."

Nam sinh dời ghế qua, cùng Lee Seung Ri dùng chung cái bàn, sau đó đem vài quyển sách đặt lên bàn.

Lee Seung Ri nhìn thấy nam sinh đọc đều là sách y khoa dày cộm, liền hỏi: "Cậu là sinh viên của học viện y khoa bên cạnh hả?"

"Ân, tôi gọi là Kang Seung Yoon." Nam sinh nói xong còn cảm thấy hơi thiếu thiếu, ngại ngùng mà nhỏ giọng hỏi: "Còn cậu?"

Lee Seung Ri đem bìa vở của mình đưa cho đối phương, trên đó có ba chữ được viết rất đẹp.

Kang Seung Yoon hình như là bị cảm, sắc mặt không quá tốt, trực tiếp hắt hơi một cái, làm cho những bạn học đang nghiêm túc học bài đều quay đầu lại nhìn hắn, hắn lập tức mở to mắt có chút bối rối, rất ngượng ngùng nói: "Quấy rầy cậu rồi, tôi sẽ cố gắng không phát ra tiếng động nữa đâu."

Lee Seung Ri cười cười, tốt tính nói: "Không có chuyện gì."

Buổi sáng ở thư viện tự học xong, khoảng mười một rưỡi, Lee Seung Ri liền dọn đồ đạc của mình rời đi.

Đợi cậu đi rồi, Song Minho mới từ một góc kín đáo của thư viện bước ra, ngồi ở bên cạnh Kang Seung Yoon, hỏi: "Thấy cậu ta thế nào? Tôi đã nói có cách rồi mà, cậu đừng lo lắng."

"Bạn học Lee Seung Ri thoạt nhìn rất tốt, nhưng mà cậu ấy sẽ đồng ý sao, có khi nào còn bị doạ luôn không?" Kang Seung Yoon lo âu nói, sắc mặt cậu ta vẫn luôn tái nhợt, ngồi từ sáng tới giờ, mặt mày tuy vẫn bình thường, nhưng lại có chút mệt mỏi, còn không nhịn được mà run run chân.

"Đau sao?" Song Minho trầm mặc nhìn cậu ta, cảm thấy Kang Seung Yoon nhíu mày lại thật giống như con sóc nhỏ phát sầu vì không tìm được chỗ ngủ đông —— Thế nhưng chuyện khiến cậu ta phát sầu, nếu thật sự chỉ đơn giản như do không có chỗ ngủ đông thì tốt rồi.

Song Minho cùng Kang Seung Yoon là hàng xóm với nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Song Minho khi còn bé cái gì cũng không hiểu, lúc nhỏ yêu thích căm ghét gì cũng đều thể hiện ra bên ngoài, thậm chí có thể nói là quá trớn, lần đó là do hắn ghen tỵ với Kwon JiYong, do y có một buổi tiệc sinh nhật long trọng như vậy, trong khi hắn có quấn lấy mẹ hắn cỡ nào đòi mua con rô bốt cũng không được, cho nên mới cố ý ở trên lớp nhắm vào Kwon JiYong, trước mặt toàn bộ bạn bè trong lớp mà nói ra bệnh tình của y ——

Dẫn tới hết thảy đều lệch khỏi quỹ đạo.

Ngày đó hắn về nhà, liền phát hiện cả nhà mình đều biết tới bệnh tình của Kwon JiYong, đồng thời còn thương lượng làm cách nào để ăn xén một phần lợi nhuận của Kwon gia. Rõ ràng hắn chỉ nói với một mình mẹ hắn, kết quả cả ba hắn cùng ông nội hắn đều biết cả.

Lúc đó Song Minho chỉ mới tám tuổi, có thể nói là không hiểu chuyện đời, cũng không hiểu tại sao ngày đó sắc mặt của người trong nhà lại khác như vậy, vừa mừng như điên còn có cả tham lam, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Chờ hắn phản ứng được bản thân mình đã làm ra cái gì, thì cũng đã là chuyện lúc sơ trung.

Kwon JiYong sớm đã chuyển trường đi.

Kế đó báo ứng tựa như trút xuống trên đầu của Kang Seung Yoon bạn thời thơ ấu của hắn. Mùng hai năm đó, hắn và Kang Seung Yoon đi đập chứa nước ở gần nhà chơi, vốn Kang Seung Yoon rất sợ nước, lá gan lại nhỏ, bị mấy đứa bạn bằng tuổi ồn ào, lôi kéo cậu ta xuống đó bơi. Song Minho đáng lẽ nên ở bên cạnh, nhưng hắn lại say xưa chơi game ở gần đó, đeo tai nghe vào, mặc cho bên này có gọi như thế nào, đều không có quay đầu lại nhìn.

Vì vậy Kang Seung Yoon cứ thế mà bị bắt xuống nước.

Người bị đẩy xuống nước, chỉ phun ra mấy cái bọt không khí, sau đó liền không có tăm hơi. Chờ tới lúc vớt lên rồi, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, nhanh chóng được mang vào bệnh viện, bệnh phong thấp di truyền cũng bị thôi thúc ra, nhiều năm chữa trị đều không có kết quả, loại bệnh này không thể trị hết được, chỉ có thể giảm bớt đau đớn.

Trời nắng thì đau, ngày mưa dầm thì càng đau tới chết đi sống lại.

Cũng chính vào lúc này, Song Minho phát hiện ra thể chất đặc biệt của hắn. Lúc hắn nắm lấy tay của Kang Seung Yoon, Kang Seung Yoon tựa như không còn đau đến lợi hại như vậy nữa. Vừa mới bắt đầu, Song Minho còn tưởng là do Kang Seung Yoon thích hắn, cho nên mới ảnh hưởng tới tinh thần, là tác dụng của tâm lý.

Nhưng sau đó, đi tìm một ít đạo sĩ coi số mạng, Song Minho mới biết được trên đời này còn có một loại đồ vật gọi là thảo dược hình người.

Thảo dược được hấp thụ tinh hoa của đất trời có thể thành tinh, người nếu có mệnh cách đặc biệt, hơn nữa còn có thể hấp thụ được một ít linh khí, cũng có thể tạo ra được công dụng tương tự.

Vì vậy những năm gần đây, hắn đều luôn ở bên cạnh Kang Seung Yoon.

Lúc hắn chạm vào da thịt của Kang Seung Yoon, tựa như có một loại linh khí nào đó từ trong cơ thể hắn truyền vào trong người Kang Seung Yoon, có thể trì hoãn lại cơn đau của Kang Seung Yoon, đem những đau đớn đó từng chút từng chút biến mất, Kang Seung Yoon cũng dần dần từ trong cơn đau giãy dụa ra.

Lúc này, Song Minho nhìn cậu ta, thường nghĩ rằng, đều là do lỗi của hắn, nếu như lúc đó hắn có thể nghe thấy thì tốt rồi, nói không chừng căn bệnh này có thể đến chậm hơn một chút, như vậy cậu ấy cũng sẽ có mấy năm sống như người bình thường mà nhảy nhót thoả thích.

Bất quá trước đó một đoạn thời gian, một đạo sĩ mà bọn họ tìm được nói rằng có một cách có thể triệt để trị khỏi căn bệnh này —— Đó chính là tìm linh chi hình người. Nghe nói đây là thảo dược hình người hiếm có nhất trong nhóm thảo dược hình người, là ngàn năm khó gặp một lần, có thể không tồn tại trên thế giới, nhưng cũng không hẳn là không có.

Song Minho cùng người trong nhà Kang Seung Yoon đã tìm rất lâu, vận dụng hết tất thảy mọi thứ, mượn một chút thủ đoạn điều tra hồ sơ của rất nhiều người, mới tìm được một người gọi là Lee Seung Ri.

Vì vậy hắn mới chuyển trường tới đây.

Nếu như kết hợp giữa linh khí Lee Seung Ri và Song Minho lại với nhau, nói không chừng còn có thể nghiên cứu ra một dữ liệu nào đó, có thể triệt để chữa hết căn bệnh này cho Kang Seung Yoon.

Thế nhưng —— Không nghĩ tới Kwon JiYong cũng học ở trường này, hơn nữa còn là chung lớp với Lee Seung Ri. Muốn tiếp cận Lee Seung Ri, liền không thể tránh khỏi giáp mặt với Kwon JiYong. Thậm chí ở ngày đầu tiên chuyển tới đây, còn đánh một trận với cả Kwon JiYong.

Đương nhiên, là Song Minho một bên chịu đòn, hắn không có đánh trả.

Song Minho thu hồi lại tâm tình, theo thói quen mà đưa bàn tay ra đặt ở đầu gối Kang Seung Yoon, đem nhiệt độ truyền vào, hắn có thể cảm nhận được cả người của đối phương đều toả ra hơi lạnh, tận sâu trong xương tuỷ lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

"Cậu không cần phải lo lắng như vậy." Tuy rằng thật sự rất đau đớn, khiến người muốn xé da xé thịt, tựa như muốn đem tuỷ trong xương đều rút ra, nhưng Kang Seung Yoon vẫn là cười cười nói: "Tôi còn rất tốt."

Song Minho gật đầu, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hắn, nhìn không ra người này thường ngày đối xử với người khác có bao nhiêu lạnh lùng cùng kiêu ngạo, giờ khắc này lại có mấy phần nhu hoà. Hắn cúi đầu, xoa xoa đầu gối Kang Seung Yoon, sau đó đỡ cậu ta đứng lên, nói: "Buổi trưa muốn ăn gì?"

"Cậu chọn đi." Kang Seung Yoon thần sắc bình ổn lại nói.

Kang Seung Yoon cũng theo Song Minho chuyển trường tới đây, là ở học viện y khoa sát bên cạnh, bất quá lúc thường quá mức tĩnh lặng, không có bắt mắt, cũng không tham gia hoạt động gì của lớp, ngoại trừ Song Minho cùng một ít bạn học trên lớp, không có người nào để ý tới cậu ta cả.

Cậu ta vẫn là lần đầu tiên tới nhà ăn này, bị Song Minho kéo tới một bên xếp hàng, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn một loạt tên cùng hình ảnh chiêu bài của nhà ăn, trên ảnh có thịt kho tàu thơm ngát, quả thật rất khiến người khác thèm nhỏ dãi, lại liếc liếc nhìn thịt kho tàu ở bên trong nồi, đều nấu tới nước đen xì, thịt cứng ngắc.

"Đây là cùng một món à." Kang Seung Yoon trợn tròn mắt.

Song Minho bỏ một cái đệm dựa sau ghế cậu ta, bảo cậu ngồi xuống, không nhịn được nhếch miệng lên nói: "Lần sau mang cậu ra ngoài ăn, hiện tại cho cậu hiểu biết thêm về tay nghề của dì nhà ăn, lúc múc đồ ăn là một muỗng to, nhưng cuối cùng tới trong mâm cũng chỉ còn lại một phần năm."

Kang Seung Yoon cố nén cơn đau của mình, nhỏ giọng mà kinh ngạc: "Lợi hại như vậy sao?"

Cũng tới nhà ăn ăn cơm còn có Lee Seung Ri và Kwon JiYong, bất quá họ ngồi ở phía khác, cho nên không có nhìn thấy hai người kia, bằng không bữa cơm hôm nay đã sớm không yên với Kwon JiYong rồi. Dong Young Bae buổi sáng có tiết, bị giáo sư dạy lố giờ, hiện tại vẫn chưa có tan học, chỉ có thể tuyệt vọng mà nhìn Kwon JiYong bạn tốt của mình từ sau khi có Lee Seung Ri rồi, liền dũ bỏ quan hệ với hắn, để lại một mình hắn cô đơn bơ vơ.

"Vừa nãy trên đường tiện tay mua, cậu có muốn một hộp không?" Lee Seung Ri có chút ngượng ngùng mà móc ra hộp sữa chua vị dâu tây, cậu ủ tới buổi trưa cũng ủ không tan nổi, bởi vì lúc mới mua sữa chua đã đông cứng ngắc, cuối cùng phải dùng một ít nước ấm ở thư viện, đem sữa chua ngâm vào bên trong, mới miễn cưỡng tan ra một chút.

Chỉ là không biết sữa chua dâu tây ăn kiểu này sẽ có vị như thế nào.

Cậu đoán Kwon JiYong chắc hẳn là ít chạm tới mấy thứ này, bởi vì không thể ăn sữa chua đá, cho nên những thứ liên quan tới sữa chua gần như là không chạm vào. Cậu có chút khẩn trương, tựa như dâng kho báu mà đưa tới.

"Hửm, cho tôi?" Kwon JiYong liếc Lee Seung Ri một cái, nhìn xung quanh có người hay không, lúc này bên tai mới dám đỏ lên, ngoài miệng hừ lạnh, khoé mắt lại toàn là ý cười. Bây giờ lên cấp rồi, tên nhà quê này không ngờ lại mở mang đầu óc như vậy, có phải là do thấy đã lâu rồi mà chưa có tiến triển gì, cho nên mới bắt đầu dùng cách tặng quà này để tấn công y không ——

Đáng sợ, thế tấn công liên tiếp này quá mức ghê gớm, khiến gương mặt tuấn tú của Kwon JiYong đều đỏ lên hết, có chút thở không nổi.

Nhưng mà món quà này, cũng quá đơn sơ đi, một hộp sữa chua? Còn lại là vị dâu tây mà mình không thích nhất?

Kwon JiYong nhìn chằm chằm hộp sữa chua, bất thình lình hỏi: "Cậu biết bình thường Dong Young Bae thích uống gì không?"

Lee Seung Ri bị y đột ngột hỏi vấn đề này liền có chút bối rối, đầu óc đều mơ hồ, tỉ mỉ nhớ lại, mới đáp: "Chắc là cô ca đi, còn là cô ca ướp lạnh." Bởi vì cậu cũng thường xuyên thấy hắn ăn xong liền ra ngoài cổng trường mua một chai cô ca ướp lạnh.

Kwon JiYong lại hỏi: "Vậy còn Lee Joo Yeon?"

Cái này thì Lee Seung Ri biết, lần trước Lee Joo Yeon nói cậu đưa trà sữa cho Kwon JiYong, cho nên đó nhất định là thứ mà Lee Joo Yeon thích nhất, sau đó liền giống như mấy đứa học sinh biết được đáp án mà hào hứng giành nhau trả lời trước: "Là trà sữa trân trâu đó!"

Ai biết bỗng nhiên Kwon JiYong liền đem hộp sữa đặt cái rầm một phát xuống bàn, hai con mắt đều nheo lại, thoạt nhìn không quá cao hứng, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, nói: "Tôi ghét nhất là dâu tây, tất cả những thứ có vị dâu tây đều ghét hết, cậu không biết sao?" Biết khẩu vị của nhiều người như vậy, lại không biết của y?!

Và y cũng quyết định kể từ nay về sau, cô ca ướp lạnh và trà sữa trân trâu chính thức là thứ y ghét nhất!

Lee Seung Ri bối rối, cậu thật sự không biết Kwon JiYong thích cái gì, ghét cái gì, chỉ biết Kwon JiYong là một tên rất xoi mói, lúc thường cũng chẳng thấy y đặc biệt thích uống cái gì.

Lee Seung Ri thần kinh thô, hoàn toàn không lý giải nổi tâm tư ưỡn ẹo đủ đường của Kwon JiYong! Bất quá nhìn Kwon JiYong hiện tại không quá cao hứng, cũng không dám làm cái gì khác, chỉ có thể ăn phần cơm của mình, lại cảm thấy cơm hôm nay thật nhạt, nhạt như nước ốc vậy.

Kwon JiYong nhìn đôi mắt ướt nhẹp của tên nhà quê đối diện, tựa như bị người trong lòng cự tuyệt mà tâm đều nguội như tro tàn, ngậm lấy một tầng nước mắt rất oan ức! Nhất thời có chút không đành lòng, mặc dù tên này thật sự có điểm ngu xuẩn, thế nhưng được cái là biết phấn đấu, dù thế nào đi nữa, biết tặng quà cho y đã là có tiến bộ rồi.

Cuối cùng cũng không nhịn được mà cho thêm năm điểm, Kwon JiYong ở trong lòng âm thầm cho Lee Seung Ri một chữ V. Y ho khan một cái, bày ra một bộ ta đây có chút ghét bỏ nhưng không thể không nhận, đưa tay ra: "Quên đi, vậy ——"

Lời còn chưa nói xong, Lee Seung Ri đã nói: "Vậy cậu cho tôi đi, tôi mang về ăn, đỡ lãng phí."

Kwon JiYong: "..."

Lee Seung Ri thích nhất là vị dâu tây, thế nên cậu cho rằng Kwon JiYong cũng sẽ thích, hiện tại Kwon JiYong nói không thích, vậy thì để cậu ăn cho rồi, tránh cho lãng phí, dù gì một hộp sữa cũng mất bảy, tám đồng chứ bộ, cậu phải hạ quyết tâm lắm mới mua đó. Vốn là đang đông đá bây giờ đã tan ra hết rồi, rất dễ hỏng, còn ngâm nước ấm lâu như vậy, nếu còn không mau ăn sẽ rất nhanh hỏng mất!

Cậu đưa tay ra định lấy hộp sữa chua, còn chưa có chạm tới, Kwon JiYong đã như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức đoạt lấy hộp sữa chua, dữ dằn nói: "Cậu tính làm gì?!"

Lee Seung Ri đầu óc mơ hồ: "Cậu không phải ghét mùi vị này sao?"

"Ghét đó rồi sao, nhưng cũng, kia cũng..." Kwon JiYong nửa ngày nói không nên lời, trừng Lee Seung Ri, sữa chua giơ lên thật cao, tựa như sợ ai cướp của y không bằng.

Mà lúc này Dong Young Bae vừa vặn tan học xong liền vọt tới phòng ăn, thật vất vả chen qua cả đám người liền thấy được hai thằng bạn của mình, lập tức hưng phấn chạy tới, đúng lúc hắn đang khát đến chịu không nổi, liền giựt lấy hộp sữa chua trên tay Kwon JiYong, xé nắp ra, một bên xé một bên căm phẫn mà nói: "Hai người ăn xong hết rồi hả, sao không có lấy cơm cho tôi a, giờ này bảo đảm không còn cái gì để ăn a!"

Còn chưa có xé ra được mấy milimét, Kwon JiYong đã lật đật đứng dậy, đoạt lại sữa chua trong tay hắn, cả giận nói: "Ai cho mày ăn hả?"

Dong Young Bae thất vọng vô cùng, nhìn sữa chua nói: "Mày không phải ghét dâu à, cầm nửa ngày cũng đâu có ăn, không cho tao ăn thì mày tính vứt đi sao?"

Lee Seung Ri ngẩng đầu khó hiểu mà nhìn Kwon JiYong.

Bị ánh mắt thăm dò của cậu bắn tới, trong lòng Kwon JiYong liền nảy lên một cái, mặt đỏ tới mang tai, gần như sắp rỉ máu tới nơi, y đẩy Dong Young Bae đang chắn trước mặt mình ra, tức giận nói: "Mày dám đụng vào một miếng, tao liền dần mày một trận! Đánh tới ba má mày nhận không ra luôn! Muốn ăn thì tự mà mua, đừng đụng vào của tao! Tao ăn no rồi, đi trước, hai người ở lại ăn đi."

Nói xong cũng nhanh chóng sải chân dài rời đi, bên tai đều đỏ bừng.

Dong Young Bae căm phẫn cực kì, hướng về bóng lưng của Kwon JiYong nói: "Mày bị ai nhập à? Chỉ là một hộp sữa chua, có cần làm quá lên vậy không?!"

Lee Seung Ri mím môi, khẽ cười, cho dù là thế nào đi nữa, sữa chua rốt cuộc cũng tặng được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro