"cậu thật dễ thương,Yong à"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viết bài lên bảng xong, cô giáo vội vã ra ngoài, chắc sắp phải đi họp. Chờ cô đi khỏi, cả lớp bắt đầu nói chuyện rôm rả, cười đùa không ngớt, nhưng dù sao cũng là lớp toàn thành phần ưu tú, nên ai cũng biết giữ phép, không làm ồn ảnh hưởng đến các lớp bên ngoài.
Yong thì cặm cụi làm bài, đúng là môn nào cũng phải học mới chịu được, không màng đến xung quanh. Bỗng nhiên giật bắn mình khi thấy có sự đụng chạm ở dưới chân.
"Cái.."
"Yên nào, để tôi xem đầu gối của cậu, cũng may là bị nhẹ thôi đấy. Giờ đỡ đau chưa?" - Ri vừa nói vừa nâng chân của Yong lên, đặt thẳng lên đùi mình. Không khỏi khiến cho cậu ngạc nhiên đến đơ cả người.
"Lần sau đi đâu thì gọi tôi đi cùng biết chưa, để tôi mang hết đồ cho, cậu cứ lóng ngóng xong tự gây tai nạn, tôi lo đấy"
Câu nói với giọng điệu chan chứa yêu thương cùng ánh mắt trìu mến của Ri khiến tim Yong hẫng một nhịp. Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Ri như hút hồn cậu vậy, phải đờ ra một lúc, Yong mới bình tĩnh trở lại, gỡ chân ra khỏi đùi Ri, lí nhí:
"Cảm ơn"
*
*
*
Từ cái hôm "xấu hổ" đó, Yong bắt đầu có thiện cảm với Ri, cậu nói chuyện thoải mái hơn, đồng thời tiếp nhận ý kiến và sự quan tâm của Ri dễ dàng hơn trước. Mặc dù cậu vẫn không để lộ cảm xúc nhiều, nhưng trong lòng Yong lại thấy Ri là một người thật tuyệt vời, rất đáng để tin tưởng. Cậu không hay biết rằng, mọi lời nói và hành động của Ri đều có chủ ý cả, chỉ có những đứa ngây thơ như cậu mới không nhận ra.
...
*Ahhh, LEE SEUNG RI!!! Ta ghét ngươi!!!*
Đó là tiếng hét phát ra trong đầu của Jiyong. Chẳng hiểu làm sao mà chỉ sau một thời gian kể từ lần xảy ra tai nạn "nho nhỏ" đó, cậu lại quay ra ghét lớp trưởng ga lăng lịch thiệp - người đã tận tâm chăm sóc cậu lúc bị ngã như vậy.
Mọi chuyện bắt đầu thế này:

Chiều hôm diễn ra trận đấu bóng rổ của đội tuyển trường, Yong theo lời mời của Ri đi xem. Khắp hai bên khán đài là những tiếng cổ vũ, reo hò nhiệt liệt, ầm đến mức như muốn nổ tung cả nhà thi đấu. Yong không thích nơi náo nhiệt, nhưng vì câu nói khẩn thiết của Ri:
"Hãy cố gắng đến và động viên tinh thần tôi nhé, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi chiến thắng mà thôi"
mà cậu đã chịu đựng được dàn "loa phát thanh" khổng lồ bao vây xung quanh mình. Quả không sai, Ri với sức mạnh tuyệt đỉnh đã ghi điểm liên tiếp, đem lại chiến thắng cho đội nhà sau một trận đấu căng thẳng. Lúc tiếng còi vang lên là lúc khán giả ầm ầm kéo xuống chúc mừng đội thắng cuộc, riêng Yong ngồi yên, lặng lẽ quan sát niềm vui của mọi người. Rồi mọi người lũ lượt kéo nhau đi ăn mừng, riêng Ri cáo lỗi không đi được, cậu phải thuyết phục mất một lúc, đội tuyển và mọi người mới chịu tha, bắt lần sau phải khao bù.
Chờ khi tất cả đã ra ngoài, Ri tiến đến chỗ Yong . trong lòng mừng thầm vì Yong đã chờ cậu, đúng như lời hẹn trước đó. Lúc Yong đứng dậy cũng là lúc hai người đã đứng đối diện với nhau, cậu cười nói:
"Chúc mừng, cậu giỏi thật đấy"
"A, cảm ơn nhiều. Nếu không nhờ cậu thì tôi đã không làm được như vậy"
Ri cười tươi, tiến lại gần Yong hơn, mắt ánh lên sự quyến rũ khó tả.
"U..Uhm, đừng nói thế chứ, tôi đâu có..."
"Thật mà, cậu là nguồn động viên lớn nhất của tôi đó, Jiyong"
Nghe tên mình xướng lên trong câu nói đậm chất màu hồng, cộng thêm việc Ri càng lúc càng tiến sát lại gần, Yong bỗng lúng túng không biết phải làm sao.
*Chết rồi, không ổn rồi, hắn định làm gì, có phải định tỏ tình với mình không ta? Không, không thể nào, làm gì có chuyện hắn thích mình. Trời ơi, hai đứa là con trai đó, không thể không thể...*
Hàng ngàn ý nghĩ lướt qua trong đầu Yong, đúng là lúc bối rối thì ai cũng trở nên ngốc nghếch cả, "lớp phó băng giá" đây cũng không phải ngoại lệ. Trong lúc cậu còn đang đơ người ra vì những suy nghĩ dồn dập mà cậu cho là vô cùng phi lý đó, thì đã có hai bàn tay ôm lấy eo của cậu.
"Cậu thật là dễ thương, Jiyong ạ"
Câu thì thầm bên tai làm Yong giật nảy, thoát khỏi những dòng suy nghĩ trong đầu, ngẩng lên đã thấy Ri nhìn mình âu yếm, hai tay đang ôm eo của cậu. Cảnh tượng thật không khác gì phim tình cảm sướt mướt cậu xem trên tivi.
*Bùm*
Một quả bom hẹn giờ đã phát nổ, mặt Yong đỏ rần rần. Ngay lập tức, Yong đẩy Ri ra, nếu để sự việc kéo dài, hậu họa sẽ vô cùng nghiêm trọng, đó là lớp trưởng sẽ phát hiện ra cậu là một tên nhóc ngớ ngẩn với dây thần kinh đỏ mặt không thể kiểm soát nổi. Như vậy thì còn đâu hình tượng của một lớp phó kiêu sa lạnh lùng cơ chứ.
"Tôi về đây"
Rất nhanh gọn, Yong xách cặp đi về, thực chất là cố thoát khỏi tình hình nguy hiểm càng nhanh càng tốt, để lại Ri đứng ngẩn người ra, nửa vui sướng, nửa khó hiểu.
Tối hôm đó, Yong lăn lộn trên giường, cứ nghĩ đến chuyện hồi chiều là lại xấu hổ vùi mặt vào gối, trong lòng la hét không ngừng. Cảm xúc đó thật sự rất khó tả, vừa hồi hộp, vừa lâng lâng, làm Yong chỉ muốn nổ tung khi phải kiềm chế. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bất chợt nảy sinh nghi ngờ:
*Phải rồi, biết đâu hắn chỉ trêu ngươi mình thì sao. Hắn hot boy như thế, con gái còn xếp hàng dài ra mong làm bạn gái của hắn, một đứa con trai bình thường như mình đâu thể lọt vào tầm ngắm được. Mà một người như hắn đâu có chuyện đi thích con trai, giờ lại tán tỉnh mình, còn ôm eo mình, khen dễ thương mới chết chứ. Vô lý, thật vô lý hết sức, arghhhhhh*
Vậy là cuối cùng, Yong đi đến kết luận: "Hắn chỉ đùa mà thôi". Dù chắc nịch như vậy, cậu lại thấy hơi hơi buồn, nỗi buồn vu vơ không rõ nguyên nhân.
*Mà thôi, chắc chắn là như vậy, không phải lo nghĩ nữa, tốt nhất là đi ngủ.*
Tự trấn an mình, Yong dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Yong đến trường trong lòng không yên, kể cả khi đã coi như không có chuyện gì, cậu vẫn thấy hồi hộp.
*Lẽ nào hắn thích mình thật?*
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh, khiến cậu lại một lần nữa phân vân, không biết nên tin vào cái nào. Trò đùa hay là sự thật? Phải làm sao đây? Nhưng rồi ý nghĩ đó sớm vụt tắt khi đập vào mắt cậu là một cảnh vô cùng khó chịu.
Ri đang ở sân bóng, thu dọn đồ chuẩn bị lên lớp, bỗng có một bạn gái đi đến, đưa cho cậu một hộp quà nhỏ. Ri vừa nhận lấy đã cười tươi rói, viết viết gì đó ra giấy rồi đưa cho bạn gái kia, làm bạn ấy cười ngượng nghịu chạy đi, nhìn dáng vẻ biết ngay là đang vui mừng.
Vốn biết Ri đào hoa, người thích đếm không xuể, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng hai người tình thương mến thương ấy thì Yong tức muốn nổ đầu, đến chính cậu còn không hiểu vì sao mình lại cảm thấy thế.
*Mình biết ngay mà, hắn cũng chỉ là một tên chuyên cưa gái với sức cuốn hút mãnh liệt thôi, chắc với ai hắn cũng giở trò cười cười nói nói rồi đưa cái nọ cái kia như vậy hết á. Đồ đáng ghét, ngay cả với mình là con trai cũng không tha, đồ...đồ sở khanh. Ghét quá ghét quá!*
Vừa đi vừa chửi thầm, Yong vô ý vấp phải cầu thang, lại ngã bịch một cái. Đúng lúc Ri đi lên, nhìn thấy vội chạy đến đỡ cậu dậy.
"Cảm ơn ạ"
Yong vừa nói đã hốt hoảng, nhận ra Ri đang đỡ mình, vội giật tay ra, chạy lên lớp.
*Ai da, xui xẻo quá, không đâu lại gặp phải hắn đúng lúc thế này, trời ơi mình điên mất*
Yong cứ lẩm bẩm như vậy đến khi Ri bước vào, ngồi xuống bên cạnh rồi mà vẫn không hay biết gì.
"A"
Lại một lần nữa Yong giật mình, quay sang thấy Ri đang một tay chống cằm, tay kia chạm vào gáy cậu, xoa xoa phần đuôi tóc, mắt nhìn cậu đầy mê hoặc.
"Sao lúc nãy trên cầu thang vội bỏ tôi lại thế?"
Yong sau giây phút bị hấp dẫn bởi con người kia đã kịp tỉnh lại, Ngay lập tức, khung cảnh ngứa mắt ấy hiện lên rõ rệt trong đầu, càng làm cậu chắc chắn rằng mình đang bị trêu đùa. Tự nhủ với bản thân không được để sa bẫy, bằng không sẽ trở thành trò cười cho hắn, gạt tay Ri ra, cậu đáp lại, giọng điệu không cảm xúc:
"Không có, tôi sợ muộn học"
"Vậy lần sau đi cẩn thận, đừng sơ ý để ngã nữa, không có tôi thì biết làm sao"
"Ờ, cảm ơn"
Mặc kệ Ri thể hiện sự quan tâm, Yong cố làm mặt lạnh, trả lời cụt lủn, như thể cậu dồn hết bực tức vào câu nói vậy.
Ri thấy Yong bỗng chốc thay đổi thái độ thì cũng không dám nói gì nữa, sợ chọc giận cậu thêm, bèn quay lại lấy sách vở, trong lòng không khỏi lo lắng.
*Mình đã làm gì sai sao?*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro