Yêu Xa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ nói với tôi rằng " con phải cưới một cô gái yêu thương con giống như mẹ vậy". Tôi biết mẹ kì vọng vào tôi nhiều lắm bởi thế nên con dâu của mẹ phải thật hoàn hảo nhưng xem ra những gì mẹ kỳ vọng đã không làm mẹ hài lòng, người con dâu mà tôi chọn cho mẹ chỉ là một loài cỏ dại ven đường mà thôi.

Mẹ không chấp nhận em, em chỉ nhìn tôi rồi mỉm cười " em không sao đâu" ừ thì em sẽ không sao nhưng làm sao tôi biết được có những tổn thương nào đó cứ dần dần khoét sâu vào trong lòng em. Tôi kéo em tựa đầu vào bờ vai mình, tôi nhẹ nhàng vỗ về an ủi để xua tan đi những nỗi buồn sâu trong lòng em, em chỉ là một cô gái mong manh và yếu đuối mặc dù hoàn cảnh có buộc em phải mạnh mẽ cỡ nào đi chăng nữa nhưng em đâu nào phải là sắt đá, không biết buồn, không biết khóc, không biết đau và không biết cảm xúc có còn tồn tại trong mình hay không? Tôi thương em nhiều lắm, xa tôi, em sẽ sống thế nào đây.

Tôi đến đơn vị mới để nhận công tác, cuộc đời của người lính là những chuyến đi, chúng tôi bắt buộc phải đi đến khắp các nơi trên mọi miền tổ quốc, cuộc sống nay đây mai đó nơi đâu cũng là nhà, là quê hương, bỏ lại người thân, bạn bè và người em gái thân thương để đến với miền biên cương..

" Yêu xa, khoảng cách tuy rất xa nhưng sẽ không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả" mỗi chuyến đưa tiễn em lại động viên tôi như thế và rồi lặng lẽ nhìn về phía xa xăm. Có lẽ em chẳng muốn đối diện với sự thật là cứ thế xa tôi đâu?

Tôi không phải là em nhưng tôi sẽ cố đặt mình vào vị trí của em để tự cảm nhận được tình cảm của em đối với tôi như thế nào và tình yêu tôi dành đến em ra sao?

Em gọi điện hỏi thăm tôi giữa đêm mưa buồn lạnh giá, giọng em ấm áp cứ thì thầm bên tai tôi hòa quyện vào trong tiếng mưa tí tách rơi, người ta bảo mưa thì buồn và cô đơn lắm, có phải em đang buồn khi nghĩ về tôi chăng? Em kể cho tôi nghe về chuyện được rong chơi với lũ bạn suốt cả ngày xung quanh Sài Gòn, tôi cảm nhận được cảm giác hào hứng trong từng câu chuyện mà em vừa kể, em khoe với tôi về một chiếc váy mới mua hay một tách cafe có giá 250 nghìn mà em đã thưởng thức trên tầng cao nhất của tòa nhà Bitexco bậc nhất Sài Thành, tôi thấy mình như chơi vơi giữa những câu chuyện của em, em đang cố nén những nỗi buồn vào trong sâu thẳm tâm hồn mình, giá như có tôi đi bên em lúc ấy có lẽ em đã vui hơn biết nhường nào. Em lặng im bất chợt rồi nhẹ nhàng thủ thỉ trong câu hỏi về tôi

- Anh hôm nay làm gì?

Tôi cười nhẹ nhàng nụ cười của tôi như cố xóa đi cái nỗi buồn trong em - Anh chơi đùa với bọn trẻ cả ngày, chúng quý anh lắm, bọn trẻ đễ thương và thú vị cực.

- Em thấy ghen tỵ với lũ trẻ đấy vì ngày nào chúng cũng ở bên anh.

Tôi lại cười, em cũng cười chỉ là với tôi không biết từ khi nào hình ảnh những đứa trẻ tội nghiệp nơi vùng biên giớ xa xôi, hẻo lánh này lại thân thương đến vậy, gần bên chúng có lẽ đó chính là những giây phút yên bình bất chợt. Tôi yêu gia đình tôi, tôi yêu em và tôi yêu lũ trẻ, tất cả đều là một phần trong cuộc sống của tôi, với tôi thì không có sự chọn lựa phần đặc biệt hơn.

- Hôm nay em gặp mẹ ở ngoài đường, em có chào nhưng mẹ không trả lời.

Em vừa cười vừa nói như thể vừa trách móc lại vừa thương, tôi cũng chỉ biết câm lặng sau những gì mà em kể. Em không sai, em thì có tội lỗi gì đâu chứ, chỉ là em không phải người con dâu mà mẹ mong đợi bấy lâu nay thôi, mẹ từng bảo " hãy lấy người con gái yêu thương con " nhưng sao bây giờ mẹ lại quan tâm hơn đến gia thế của một cô gái như vậy chứ, thời gian thay đổi, lòng người thay đổi hay bởi vì tôi mà mẹ thay đổi.

Nhiều đêm tôi vẫn thường suy nghĩ miên man, tôi không thể đem mẹ và em ra mà cân đong đo đếm xem đối với tôi ai là quan trọng nhất, hai người phụ nữ trong cuộc đời tôi thật khó để mà so sánh. Mẹ là mẹ của tôi, và mẹ chỉ một và duy nhất, em là người tôi yêu, tôi sẽ phải làm thế nào để mở rộng lòng giữa hai con người.

- Em đừng buồn mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tôi động viên em trong tiếng thở dài, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi mà, chỉ cần em không gục ngã nhất định tôi sẽ không bao giờ buông tay em, có lẽ với mẹ em còn nhiều ác cảm nhưng nếu em yêu tôi thực sự thì những khó khăn này em sẽ vượt qua dễ dàng thôi mà. Tình yêu là phải trải qua vô vàn những gian nan, thử thách mới có thể tìm đến hạnh phúc đích thực. Chỉ cần em nắm chặt tay tôi, tựa vào vai tôi, tôi sẽ dìu em đi, đi hết con đường tình yêu.

Mạnh mẽ lên cô gái của tôi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#phi