Chương 1_Nhân vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Tên: Ở cùng Ma Vương

_Tác giả: Thiên Vọng

_Thể loại: Tiểu bạch thụ, phúc hắc bá đạo công, thoải mái hài, HE

_edit & beta: Huyền, Hà

Chú ý: truyện nay do mình lượm nhặt chưa có sự cho phép của chủ nhà, mong các bạn qua đường nghía cho vui chứ đừng mang đi đâu.

===========================================

Người trên đời một kiếp tầm thường, ai cũng đuổi theo bước đi của thời gian, truy đuổi tiền tài khiến chính mình lạc lối, nhưng luôn có người là ngoại lệ.

"Bel tiên sinh, ngài thực sự là có mắt nhìn, biển Aegean xanh um tươi tốt như vậy, mùa hạ cũng ôn hòa, nơi ướt át nhưng không nhiều, lại có cổ bảo này, chính là kiến Rome đã trải qua tám thế kỷ..."

Lyve tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay đan vào nhau, trong ánh mắt lam khói lóe một tia không kiên nhẫn, đánh gãy người mua giới thao thao bất tuyệt, "Lance tiên sinh, ngài nó đại khái ta đã hiểu, vấn đề chi tiết ta sẽ tìm luật sư nói chuyện với ngài." Hắn thu tay phải, bày ra tư thế "mời".

Tiễn bước người môi giới, một vị đeo nơ, chế phục nghiêm túc, tóc cẩn thận tỉ mỉ buộc sau đầu bưng bàn ăn đi vào, "Đại nhân, trà bánh của ngài."

Lyve tiếp nhận, nhàn nhã nhẹ nhàng uống một hơi

"À, đúng rồi" Lyve giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, chỉ vào quản gia của hắn, "Giúp ta tìm một đội công trình ưu tú, trang trí cái chỗ kia lại cho tốt, ta không muốn để mình ở trong một tòa nhà đá to tản ra mùi mục mấy trăm năm."

Tuy nói đó là tòa thành có chín trăm năm lịch sử, có điều sống dưới cái ván đá kia, e là chỉ có quỷ hút máu một đời sống trong âm u mới có thể chịu được. Mặc dù chỉ là ngẫu nhiên dừng lại một chút, hẳn cũng không thể nào chịu đựng.

"Đại nhân, thứ ta lắm miệng." trên gương mặt quản gia là vẻ gầy yếu tái nhợt, nét mặt nghiêm khắc trước sau như một, "Nếu ngài thật muốn biến cho bên trong cổ bảo kia rực rỡ hẳn lên, ngài còn không bằng một lần nữa xây một tòa nhà vừa ý mình. Lúc đó vừa bớt tiền, vừa nhanh chống đơn giản, còn có thể bảo lưu tòa thành đã có ngàn năm lịch sử."

Nước miếng sặc đến trong khí quản, Lyve cố nén ho khan, nhìn vị quản gia vĩnh viễn dùng ngữ khí cung kính, nhưng lời nó có thể sặc chết người kia, hít sâu một hơi, đồng thời vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón út," Không, Tom, ông không biết sao, chính là vì trong ngoài không giống nhau, mới khiến cho thứ tầm thường này có mị lực không thể ngăn cản." Nói xong , Lyve lộ ra một mặt tươi cười nhìn quản gia của hắn, kiên trì nói, "đi tìm đội công trình đi".

****************

Một gốc âm u trong hầm, tường đá thật dày ngăn trở trời nóng bỏng của Địa Trung Hải trực tiếp chiếu qua, quá sâu dưới lòng đất, làm cho cả không gian đều có chút lạnh.

Cora nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi trong chén, chỉ cần tưởng tượng cảm giác mượt mà chúng nó trôi vào trong miệng, liền không nhịn được mà tiết ra nước bọt, cậu khát vọng đưa nó vào trong miệng.. nha.. Không, còn chưa đến thời điểm, mỹ vị luông là cần thưởng thức chận rãi, không thì rất phung phí của trời.

Cora nhẹ nhàng đung đua cái chén trên tay, cậu tựa hồ có thể ngửi được một cỗ mùi hương thản nhiên, giống hoa quả tháng chín, phát ra từng trận hương vị ngọt ngào, thấm vào ruột gan, cũng dẫn tới bụng cậu kêu lộc cộc.

Nhẹ uống một hơi, ngậm lấy, dùng đầu lưỡi đẩy thứ chất lỏng mê người kia đi tới đi lui một trận, từ lưỡi đến yết hầu, từ răng nanh đến lợi, toàn bộ khoang miệng đều lây dính loại cảm giác mềm mại là cho người ta say mê này, ngọt ngào, có... vị anh đào, ừ... còn có hạnh, à không, hương vị quả đào...

Tinh tế thưởng thức hương vị chất lỏng đó tản ra, từ từ không nuốt xuống, có thể uống được hương vị thuần khiết lại mang theo sức sống như vậy, đối với Cora mà nói, mỗi miếng đều như một loại nghi thức thần thánh, làm cậu không thể khống chế khát vọng của chính mình. Một ly nho nhỏ, lấy mất bao nhiêu tâm huyết tinh lực của cậu! Cora say đắm nhìn ly thủy tinh trong suốt, hoàn toàn đắm chìm trong thứ chất đỏ tươi kia. Trên mặt tất cả đều là cảm giác thành kính thỏa mãn.

Môi màu hoa hồng, vẽ ra một đường cong duyên dáng, trên gương mặt thường ngày không thấy ánh mặt trời có vẻ có chút tái nhợt thêm một mạt phấn hồng, khiến tướng mạo vốn tinh xảo thêm một chút sinh khí, lông mi cong vút hơi rung động, mang theo thản nhiên hơi nước, à, cậu không phải khóc, chỉ là rất kích động, có chút kìm lòng không được.

Chất lỏng đỏ tươi từng chút một theo miệng chảy qua thực quản, cảm giác dễ chịu trong tràng vị lâu không cảm thấy, nay thẩm thấu tới gan, chậm rãi lan ra toàn thân, loại cảm giác tuyệt vời này, thiên đường nhân gian cũng không hơn...

Cạch!

Va chạm cực đại, làm cho cả hầm lâm vào chấn động, tiếng nổ đột nhiên phảng phất liền bùng nổ trên đỉnh đầu, Cora đang trong trầm mê đột nhiên kinh hách, thân mình kịch liệt rung lên...

Ba!

Cora ngốc ngốc nhìn cái ly rơi vỡ thành tám cánh hoa, còn có bình rượu cậu yêu thương, tuyệt vời, chờ đợi rất nhiều ngày, vừa mới chỉ uống một hơi đã thẫm thấu vào lòng đất, không thể cứu lại, không thấy bóng dáng... Ngóng trong nơi có dấu vết đỏ đậm, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

Cạch___Cạch___

Cạch___Lengkeng___lengkeng___

Cạch____

Tạp âm to lớn, liên tiếp từ phía trên truyền đến, Cora cảm giác tim mình đều chấn động, tạp âm như vậy cũng khơi dậy sự phẫn nộ của Cora sau khi đau lòng xong.

"A hừ!" Cora hét lớn một tiếng, nhảy lên, đi lên bậc thang về phía cửa hầm, cậu mà biết là ai làm, thế nào cũng phải lột da rút gân...

Bành!

"Ui da.." Cora kêu rên một tiếng, che đầu đau khổ ngồi xuống, hầm bị sập lúc nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro