Artgame

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: Soundniw_Foxiel
Em nộp tranh ạ
Em chọn đề 2

* Nhìn từ phải qua trái nha chị *
      --------------------------------------------
"Gia đình", chúng là gì chứ?
Là thứ để ta yêu thương, quan tâm, lo lắng
Hay, chúng chính là những thứ là ta đau khổ?
Lăng mạ, sỉ nhục, thậm chí đánh đập là những gì tôi nhận được khi đã " yêu thương, lo lắng" cho " họ".
                              -------                                 
" Thứ dơ bẩn!"
" Mày cút đi cho khuất mắt tao"
" Mày có óc để mà suy nghĩ không thế?"
Ngày nào cũng như vậy, ba mẹ buông những câu chửi mắng tôi một cách thâm tệ, họ chỉ coi tôi như một thứ đồ bỏ đi, đối xử với tôi không ra gì.
                             -------
Đối với nhiều người, gia đình là nơi chứa chan sự yêu thương, là nơi sẽ luôn có những vòng tay dang rộng chờ đón ta về
Hay những đứa trẻ mồ côi mong muốn có cha có mẹ, để được ôm ấp, vỗ về
Gia đình là mơ ước của biết bao người
Lại chính là ác mộng, không, là địa ngục đối với tôi
Tình cảm ta dành cho nó càng lớn
Thì nó đối xử với ta càng tệ bạc...
                             ------
Cũng như biết bao bậc phụ huynh khác, với ba mẹ tôi, " điểm số" là thứ vô cùng quan trọng.
Tôi cũng thuộc dạng học được, điểm số vừa đủ để lên lớp.
Thế nhưng, họ chưa bao giờ hài lòng với kết quả đó...
Học, học, học và học. Đầu óc tôi bây giờ chỉ có học.
Tôi như một cỗ máy, chỉ biết vùi đầu vào sách vở
Họ nhồi nhét biết bao nhiêu là kiến thức vào đầu tôi
Nó quá sức chịu đựng
Áp lực chồng chất lên vai tôi
Sự tự do của tôi đâu rồi
Như những xiềng xích
Chúng trói buộc tôi, ngăn không cho tôi thấy được ánh sáng
Trước mắt tôi, giờ chỉ là một màu đen tăm tối
Lạnh lẽo và u ám..
                              ------
Tự do của tôi đã mất
Và giờ tôi phải tìm lại nó
Nhưng, phải làm thế nào đây?

"Chẳng phải chết đi, là sẽ
                                được tự do sao?"
Được tự do bay lượn
Được tự làm những gì mình thích
Được là chính mình
                          ---------
"Màu đen u ám", nó luôn kìm hãm tôi, dằn vặt tôi
Giờ tôi đã có thế thoát khỏi nó
Đôi môi khẽ nở nụ cười
Cười vì được thoát khỏi "địa ngục"
Cười vì sắp được hưởng niềm hạnh phúc tôi hằng mong ước
Nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ
Tôi chìm sâu và giấc ngủ
Giấc ngủ mà tôi sẽ không bao giờ thức dậy
Giấc ngủ ngàn thu
Vĩnh biệt
------------------------------------------------------
Cảm ơn chị Cáo xinh xắn đã dành thời gian để đọc hết đoạn văn thiếu mưới của em. Em đã dồn hết tâm huyết vào fic này. Rất mong nhận được sự ủng hộ từ mọi người
Yêu thương ♥️♥️
《Ru》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro