(𝐓𝐞𝐞𝐧 𝐓𝐢𝐭𝐚𝐧𝐬) The Master of Games Presents: The Duo of Death (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


☊ ғᴀɴᴅᴏᴍ : Teen Titans

✎ ᴀᴜᴛʜᴏʀ : 𝚐𝚒𝚗𝚐𝚎𝚛𝚍𝚛𝚞𝚒𝚍

↺ ʟɪɴᴋ : https://archiveofourown.org/works/48425164/chapters/122142160

↺ ᴄᴏᴜᴘʟᴇ : 𝐒𝐥𝐚𝐝𝐞 x 𝐑𝐚𝐯𝐞𝐧

↺ ᴄʜᴀᴘᴛᴇʀ : 𝟑/?

↺ sᴜᴍᴍᴀʀʏ :

- Khi các Titan bị kéo vào đấu trường Master of Games, họ được chào đón bằng một cảnh tượng bất ngờ. Hàng chục anh hùng và nhân vật phản diện đã được tập hợp cho cuộc thi mới nhất, nhưng lần này, đó là một cuộc thi theo cặp, và Raven thấy mình bị bắt cặp với người đàn ông mà cô ghét nhất... Slade.

_______________

"Bộ đôi Tử thần! Raven và Slade!"

Giọng của Master vang khắp phòng khi những tiếng ngạc nhiên vang vọng sau lời tuyên bố của ông ta. Mọi con mắt đổ dồn về phía Raven và Slade, họ đã đứng cạnh nhau, hai ánh sáng rực rỡ chiếu xuống cả hai. Cổ họng Raven thắt lại khi cô cảm nhận được làn sóng cảm xúc từ mọi người xung quanh. Có một cú sốc, âm mưu và một lượng lớn sự nghi ngờ.

Đôi mắt cô hướng tới Robin, đang đứng với Batman ở phía đối diện của căn phòng. Khuôn mặt anh ta khó chịu và tức giận khi nhìn Slade, và Raven cảm thấy hoảng sợ khi hai người họ tiếp xúc gần gũi trong một khoảng thời gian dài.

Rũ bỏ sự sững sờ của mình, Raven nghiến răng gửi một cái nhìn giận dữ về phía Master of Games.

   "Woah, woah, woah." Cô cãi lại.

   "Tôi tưởng ông nói các cặp dựa trên kinh nghiệm hợp tác trong quá khứ!"

   "CHÚNG TÔI..." Raven ra hiệu giữa cô và Slade, người đang nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng cô nhận ra sự bối rối của chính anh ta khi ghép đôi mặc dù anh ta có vẻ thờ ơ rõ ràng.

   "...chưa bao giờ làm việc cùng nhau!" Master of Games khoanh tay và nhướn mày, một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.

   "Hai người không phải từng cùng nhau huỷ diệt thế giới sao?"

   Những lời thì thầm đang diễn ra ngay lập tức ngừng lại, và Raven cảm thấy mặt mình tái nhợt. Cô không dám nhìn Constantine hay Zatanna, cô có thể cảm thấy ánh nhìn của họ dán trên da mình. Không biết nhìn vào đâu, Raven liếc nhìn Slade. Anh nhìn vào mắt cô, nghiêng đầu sang một bên. Bất chấp sự căm ghét mãnh liệt của cô đối với người đàn ông, trong thời điểm cụ thể đó, họ dường như đi đến cùng một kết luận. Cả hai đều quay lại nhìn Master of Games.

   "Điều đó như một sự kéo dài." Họ nói cùng nhau.
Master trầm ngâm một lúc trước khi lắc đầu và lại cười toe toét như một kẻ điên.

   "Không phải anh, Slade đang làm việc cho con quỷ có tên là Trigon sao? Và Raven, cô không phải là cánh cổng sẽ dẫn Trigon đến Trái đất sao? Ta có sai không khi nói rằng cô sẵn sàng đi cùng Slade để mang lại ngày tận thế mà không có anh ấy giúp đỡ, tận thế cũng sẽ không đến?"

   Raven và Slade đều cứng đờ, và mặc dù chiếc mặt nạ của anh ta che đi, nhưng Raven có thể cảm nhận được những cảm xúc tức giận đang hiện trên khuôn mặt anh ta.

   Thấy họ do dự không đồng ý, Master cười toe toét và vỗ tay.

   "Đúng như ta dự đoán. Trớ trêu thay, hai người lại có cả số người chết và số lượng cứu tinh lớn nhất, và vì có số lượng đội là số lẻ, hai người sẽ tạm biệt ở vòng đầu tiên. Sau cùng thì," Master hắn nhướng mày, nhưng thanh âm lại trầm xuống, "Nơi này ngươi đã từng giết người, một lần."

   Raven nuốt cục nghẹn trong cổ họng, cố gắng nghĩ ra một lý lẽ phản bác, nửa hy vọng rằng sở thích phản bác nhanh chóng của Slade sẽ có ích, nhưng kẻ đeo mặt nạ rõ ràng cũng đang trong trạng thái sững sờ như Raven. Đôi mắt loạn trí của Master đảo ngược lại đám đông, giọng ông ta cao lên khi tuyên bố.

   "Vòng đầu tiên sẽ bắt đầu vào buổi sáng! Bạn sẽ tìm thấy các dấu ngoặc được trưng bày trong phòng chung của mình. Chúc mừng chiến lược!"

   "Không, chờ đã!"

   Raven cố gắng khi tóc gáy cô lại dựng đứng, và cô bị ánh sáng làm chói mắt. Cô cảm thấy một cảm giác chói tai khi cơ thể mình bị ép di chuyển trong không gian và loạng choạng về phía trước một lần nữa khi cô tiếp đất vững chắc.

Trấn tĩnh lại, Raven đứng thẳng dậy, dụi mắt khi các giác quan của cô thích nghi với môi trường xung quanh mới. Căn phòng mái vòm rộng rãi đầy những giọng nói thì thầm và những ánh mắt dò xét đã biến mất.

   Giờ đây, Raven đang đứng trước lối vào của một căn phòng ký túc xá nhỏ, đơn sơ. Những thứ duy nhất trong phòng là một chiếc trường kỷ nhỏ và bàn uống cà phê, một chiếc bàn vuông và hai chiếc ghế, một màn hình phát sáng trên một bức tường với khung giải đấu được hiển thị trên màn hình và một chiếc giường cỡ king duy nhất ở giữa phòng.

   Raven nhìn chằm chằm vào chiếc giường, nhận thức về sự hiện diện đen tối phía sau cô. Đột nhiên, cô cảm thấy không thể nhìn vào Slade, cơ thể cô cứng lại khi cô tiếp thu hoàn cảnh mà mình đang gặp phải.

   Căn phòng hoàn toàn im lặng, thậm chí hơi thở của họ cũng không làm xáo trộn sự yên tĩnh. Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, Raven nhớ lại khả năng di chuyển. Với chiếc áo choàng bị bung ra sau lưng, cô quay lại và đẩy thẳng qua Slade, phớt lờ đôi mắt nheo lại và vẻ khó chịu của anh ta. Tay cô đặt lên tay nắm cửa, và cô kéo.

Không có gì. Cánh cửa không nhúc nhích. Rên rỉ thất vọng, Raven cố gắng lần nữa, đẩy và kéo cánh cửa vô ích. Cách đó vài bước chân, sự khó chịu của Slade đã biến thành sự thích thú khi anh nhìn cô vật lộn. Nó chỉ làm Raven thêm bực bội.

   Đó có phải là hai cảm xúc duy nhất mà người đàn ông kia có? Cô nghiến răng tức giận, cơ thể cô căng thẳng và dựng đứng. Đôi mắt cô bắt đầu sáng lên khi bóng tối bao quanh cánh cửa. Cô dồn hết sự tức giận của mình với tình huống và Slade ở cửa, sẵn sàng nhìn nó vỡ vụn dưới áp lực của ma thuật, nhưng thay vì đổ nát thành một đống kim loại, ma thuật của Raven đã đáp lại cô ấy, một chữ rune trên cánh cửa trở nên sống động và từ chối nỗ lực của cô.

   Sức mạnh đột ngột của chữ rune ném Raven về phía sau, khiến cô bay xuống đất. "Ugh," Raven rên rỉ, tay xoa xoa thái dương. Một tràng cười sảng khoái tràn ngập căn phòng, và đôi mắt của Raven mở to khi Slade đứng phía trên cô, khoanh tay nhìn cô trên mặt đất và ngực anh phập phồng lên xuống khi anh cười.

   "Chà, điều đó thật đáng yêu."

   Slade chế giễu, không đưa ra bất kỳ sự giúp đỡ nào khi Raven đẩy mình ra sau và cố gắng đứng dậy, đầu cô đập thình thịch. Tiếng cười của anh ta truyền một làn sóng giận dữ mới xuyên qua Raven khi cô đứng dậy. Lườm nguýt, cô cố giữ giọng bình thường nhưng không được.

   "Ít nhất thì tôi cũng đang cố làm gì đó. Tôi không thấy anh đang cố thoát ra."

Slade nghiêng đầu đánh giá người phụ nữ trẻ trước mặt. Với một sải chân nhanh, anh quay lại và đi về phía cửa, nghịch tay cầm vài lần trước khi nhún vai và quay lại chỗ Raven.

   "Cửa hình như bị khóa." Mắt Raven giật giật, và cô thấy khó giữ bình tĩnh hơn.

   "Vậy sao? Anh định chấp nhận chuyện này sao?" Bất chấp chiếc mặt nạ, Raven luôn có thể biết khi nào ác quỷ đang nhếch mép cười.

   "Tôi chưa bao giờ gặp vấn đề gì khi chấp nhận số phận của mình, viên ngọc quý." Slade chế nhạo, đôi mắt có thể nhìn thấy của anh ta lấp lánh niềm vui quỷ quyệt.

   "Đừng gọi tôi như vậy," Raven bắn trả.

   "Và đây không phải là định mệnh, Slade. Đây là một giải đấu nhảm nhí được đưa vào bởi một kẻ điên."

  "Chú ý lời nói, Raven." Đôi tay của Raven nắm chặt bên người, tạo ra sức mạnh hắc ám.

   "Có vẻ như anh muốn tham gia vào việc này. Anh cũng điên như ông ta!"

   "Đây có phải là cách cô nói chuyện với các Titan khác không? Không có gì ngạc nhiên khi Liên minh Công lý không muốn cô. Cô thực sự không nên nói chuyện với cộng sự của mình theo cách đó."

   "Ngươi không phải là cộng sự của ta." Raven bỏ ra, đôi mắt cô chuyển sang màu đỏ và đen nguy hiểm. Cô cảm thấy mình sắp mất kiểm soát cơn thịnh nộ, nhưng lần này, cô không bận tâm. Nếu xé nát Slade, cô e rằng mình sẽ mất ngủ vì điều đó.

   "Nhưng, Raven, cô và tôi có một lịch sử lâu đời. Ý tôi là, chúng ta thực sự đã tạo nên một đội ăn ý." Giọng anh ta chế nhạo và quá thỏa mãn với bản thân, nó khiến Raven khó chịu. Đôi mắt của Raven đỏ hoe, bóng tối mở rộng sau lưng cô.

   "Anh có muốn tôi nhắc anh nhớ anh đang nói chuyện với ai không, Slade?" Cô rít lên.

   "Ngươi có muốn sống lại lần cuối cùng khi  ngươi và ta là một đội không?"

   Slade trông hoàn toàn không hề bối rối trước lời đe dọa của cô. Tay anh đặt lên cằm khi anh nhìn lên trên, giả vờ suy nghĩ.

   "Về mặt kỹ thuật, lúc đó tôi không còn sống, vì vậy tôi sẽ không hồi tưởng lại nó."

   Sự kiêu ngạo, sự thờ ơ, sự gạt bỏ hoàn toàn. Cô không chắc đó là gì, nhưng nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt cô một cách thản nhiên như vậy khiến Raven nổi giận.

   Với một tiếng hét, cô đưa tay về phía trước, một luồng bóng tối tấn công Slade, nhưng trước khi nó chạm tới anh ta, một vũ khí ở góc trên của căn phòng mà Raven đã không chú ý, bắn thẳng vào Raven, xung điện khiến cô ấy bị điện giật, cô hét lên và mất tập trung. Phép thuật của cô biến mất, và cô khuỵu xuống, thở dốc.

   "Hừm." Slade ậm ừ. "Thì ra là thế."

   Cơ thể Raven run lên vì xung điện, nhưng cô vẫn tìm thấy trong mình cái nhìn chằm chằm khô héo vào người đàn ông.

   "Đ-m.." Cô lắp bắp qua hàm răng đang đánh lập cập.

   "Cưng thực sự phải chú ý đến cách nói của mình, Raven." Slade nói một lần nữa, quay đi và nhìn vào đống vũ khí, "những anh hùng khác sẽ nghĩ gì?"

Ngay khi Raven chuẩn bị trả lời, một giọng nói máy móc vang lên trong phòng của họ.

   "Quy tắc số 2.0.a: Nghiêm cấm bạo lực đối với các đối thủ cạnh tranh khác bên ngoài đấu trường. Bất kỳ nỗ lực nào đối với sức khỏe của người khác sẽ dẫn đến các biện pháp ngăn chặn thích hợp. Tác dụng phụ của các biện pháp ngăn chặn đó có thể bao gồm thương tích hoặc tử vong. Không đội hoặc người nào sẽ nhận thêm thời gian hoặc trợ cấp do tác dụng phụ của các biện pháp bảo vệ. Việc tiếp tục bạo lực đối với đối thủ cạnh tranh sẽ làm tăng hiệu quả của các biện pháp phòng ngừa."

   "Raven, của Azarath." Giọng nói tiếp tục, phát âm tên của cô một cách cẩn thận, "đây là cuộc đình công đầu tiên của bạn. Ba cuộc đình công sẽ dẫn đến chấm dứt hợp đồng." Slade cười khúc khích, mắt anh quay lại nhìn cô.

"Cưng có muốn thử lại không? Ai biết được, có thể cưng sẽ đánh bại tia laser."

Một phần trong cô muốn thế. Thực sự muốn. Hậu quả thật đáng nguyền rủa, nhưng cơ thể cô vẫn đang hồi phục sau nhịp đập đầu tiên.

Thay vào đó, Raven dùng chiếc ghế gần đó để đứng dậy và nhìn lên trần nhà. Bây giờ cô có thể thấy rằng có một vũ khí ở các góc đối diện của căn phòng cùng với một bộ máy ảnh. Tập trung sự chú ý của mình vào một trong các máy ảnh, cô cố gắng đứng thẳng và trông có vẻ đòi hỏi.

"Được rồi, không đánh Slade. Ít nhất chúng ta có thể có một chiếc giường thứ hai chứ?"

Raven hét vào máy quay. Một lúc lâu trôi qua trước khi giọng nói của người máy trở lại.

"Các phòng đã được thiết kế cho nhu cầu vật chất của người cư ngụ của họ." Raven cau có.

"Và nhu cầu vật chất của hai người cư ngụ này cần có hai chiếc giường." Sự im lặng giữa các câu trả lời bắt đầu khiến Raven khó chịu chẳng kém gì sự tồn tại của Slade.

"Các phép đo kích thước của người cư ngụ cho thấy các yêu cầu về không gian tiện ích để ngủ là phù hợp. Yêu cầu bị từ chối."

Cùng với đó, một tiếng click dứt khoát vang lên, cho biết thứ đang trả lời Raven đã biến mất. Ngay lập tức, đôi mắt của Raven lóe lên về phía Slade khi anh ta di chuyển đến giường và nằm xuống, hoàn toàn thư giãn.

"Ngươi đang làm gì thế?" Raven hỏi.

"Yêu cầu đứng về phía tôi," Slade gần như tận hưởng, hoàn toàn hài lòng về sự khó chịu của Raven. Khuôn mặt của Raven nhăn lại trong sự ghê tởm và hoài nghi. Chắc chắn anh không ngờ rằng...

"Chúng ta không ngủ cùng nhau."

"Tôi sẽ không phiền khi cưng là một trinh nữ đâu, Raven."

Slade nói, và Raven có thể tưởng tượng khuôn mặt của anh ta bị bóp méo thành một phiên bản méo mó của một nụ cười con người. Raven tái mặt trước khi đỏ mặt, đôi mắt mở to kinh hãi. Cô cố gắng nói thành lời nhưng thất bại, cơ thể cô lúng túng chuyển động ngay tại chỗ.

"Đó... ý tôi không phải thế." Cuối cùng cô cũng thốt lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ và không thoải mái dưới ánh mắt kiên định của anh ta.

Cô cảm thấy niềm vui của anh tăng lên, và Raven ngay lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc. Anh ta đang cố gắng để có được thứ dưới làn da của cô. Với vẻ mặt cau có đáng ghét, cô quay sang chiếc ghế dài nhỏ trong phòng.

Nó không lớn, nhưng nó sẽ phải làm. Sử dụng phép thuật của mình, cô nhấc nó lên và di chuyển nó cách xa Slade trên giường nhất có thể, hướng nó về phía anh ta, để cô có thể theo dõi anh ta mọi lúc.

"Được thôi." Cô lẩm bẩm khi di chuyển chiếc ghế dài vào đúng vị trí.

"Tôi sẽ ngủ ở đây."

Slade đã quan sát cô suốt thời gian qua, nụ cười toe toét của anh ta bên dưới chiếc mặt nạ. Khi cô ngã phịch xuống đệm với cái bĩu môi và khoanh tay lại, Slade lại cười, nhắm mắt và hai tay ôm sau đầu khi anh ngồi xuống một bên giường.

"Tuỳ ý cưng, Titan, nhưng đừng phàn nàn với tôi khi cưng quá mệt mỏi và cứng đờ vào ngày mai."

Raven quắc mắt, ngồi xuống đi văng và không rời mắt khỏi tên tội phạm. Bất kể "biện pháp phòng ngừa" nào được áp dụng, Raven vẫn không tin Slade và cô không tin Master of Games hay đối thủ cạnh tranh của anh ta.

Cô sẽ không để mình mất cảnh giác. Với một tiếng thở dài, cô cam chịu một đêm không ngủ.

____________

Ghi chú:

Tôi rất vui khi viết cái này, và tôi biết nó hơi lố bịch, nhưng tôi hy vọng tất cả các bạn cũng thích nó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro