10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động nghiêm túc và cẩn thận như một Xử Nữ muộnphiền.

"Cái kia. . . Xin lỗi, tôi dùng nhiều nước như vậy, nước cầnbao nhiêu tinh hạch, tôi sẽ trả cho cô." Tô Thanh Thanh đivào phòng bếp, nói với Miêu Tuệ Tuệ đang bận rộn.

"Không, đây được coi là một món quà khi đến đây. Cô ra đâyrồi ăn mì đi, tôi đã nấu xong rồi. Mì này được làm từ lúa mìtrồng ở trấn nhỏ của chúng tôi. Nó có vị rất ngon." Miêu TuệTuệ luôn miệng khen thị trấn của mình.

"Tự mình trồng trọt? Ở đây có thể tự trồng trọt được sao?" TôThanh Thanh cảm thấy những bất ngờ mà cô nhận được hômnay còn nhiều hơn tất cả những năm tháng này cộng lại. 

Thổ nhưỡng ở tận thế đã không còn thích hợp cho cây trồngsinh trưởng, hiện tại bọn họ không thể ăn đồ tươi sống, bọnhọ ăn nhiều nhất chính là một trong số ít thực vật có thể ănđược ở tận thế, nó được chế biến thành lương khô.

Nó chỉ không ngon thôi thì không nói, nó còn làm cho cổhỏng bị ngứa, mặc dù có những dị năng giả hệ thực vật có thểlàm sạch một phần nhỏ đất và hạt giống để gieo trồng, nhưngđối tượng mà họ phục vụ chỉ là những người điều hành cấpcao của căn cứ. Người bình thường khó ăn một số thực phẩmtươi bán, giá đắt đến nực cười.

Chẳng hạn như lần ra ngoài này của cô, tinh hạch và sừngcủa tê giác biến dị cấp 8 chỉ có thể đổi một chút lương khô vàmột túi gạo bé.

"Có thể trồng được" Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, không chỉ đơngiản là trồng được, mà hạt lúa mì của cô có chất lượng rất tốt,thu hoạch cũng siêu nhanh. Hiện giờ bên trong kho hàng đãđược lấp đầy khá nhiều, một mình cô tự chiên nấu mì sợi,thay đổi đổi đa dạng ăn cơm một ngày ba bữa cũng khônghết.

Mùi thơm của thức ăn trước mặt không ngừng xộc vào mũiTô Thanh Thanh, cô ấy nuốt nước bọt, ở trong căn nhà này sựcảnh giác của cô càng ngày càng thấp, trong lòng thậm chícòn có cảm giác nếu được sống ở đây thì tốt biết mấy.

Cô gắp một sợi mì cong queo được nhào không chuyênnghiệp cho vào miệng, mùi bột ngọt ngào tan trong miệng,mùi vị thực ra rất bình thường, nhưng cô gái kia nói đúng,lúa mì trong thị trấn rất ngon.

Tô Thanh Thanh ăn xong một bát mì, liền cảm thấy thân thểnóng lên.

Bên ngoài trời cũng đã tối, Miêu Tuệ Tệu đưa Tô ThanhThanh đến ngôi nhà tranh.

Đôi mắt của người máy ở đại sảnh vẫn phát sáng như cũ, cựckì chăm chỉ đảm đương nhiệm vụ của mình một cáchnghiêm túc. 

"Chào trưởng trấn." Giọng nói máy móc của người máy cũngkhông cứng nhắc lắm, nghe rất thoải mái.

"Tôi mang theo một vị khách đến ở lại nơi này, cô ấy sẽ ở lạiđây một ngày." Miêu Tuệ Tuệ nói với người máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro