19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Húc nắm chặt tay cầm, hai người còn lại ở hai bên, sẵnsàng ứng phó tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Cánh cửa nhỏ mở ra, một cái ghế lập tức hướng về phía TrầnHúc, sau đó là một đạo tia chớp hướng về phía bọn họ.

Trần Húc đã có phòng bị, lắc mình né tránh, tinh thần lựcphóng ra theo.

Băng của Lưu Đồng cũng đã ngưng tụ thành hình, sẵn sàngtấn công bất cứ lúc nào.

"Chị?" Đúng lúc này, giọng nói ngái ngủ của cô bé đột nhiêntruyền đến từ bên trong gian phòng nhỏ, có vẻ cô bé vừa mớitỉnh dậy.

Người phụ nữ bên cạnh vội vàng tiến lên bịt miệng con gáilại, kinh hãi nhìn về phía cửa.

Sau câu nói của cô bé, hành động của mọi người lập tức dừnglại.

Cùng lúc đó, tiếng sấm sét càng lúc càng lớn, như thể sẽ ậpxuống bọn họ bất cứ lúc nào.

"Cô hiểu lầm rồi, vì trời sắp tối cho nên chúng tôi mới tới nơinày nghỉ ngơi, chúng tôi không có ác ý." Trần Húc vội vàngkêu lên.

Vợ và cha mẹ của Trần Húc, cùng với ba đứa trẻ cũng từ cửabước vào.

Nhìn thấy có phụ nữ mang thai và mấy đứa trẻ, những ngườiở phía đối diện tỏ vẻ sửng sốt, sấm sét xung quanh cũng lắngxuống rất nhiều.

"Tôi xin lỗi đã làm phiền cô, nhưng trời sắp tối rồi, chúng tôikhông thể đi quá xa. Cô không cần phải lo lắng, chúng tôithực sự không có ý gì. Phiền cô có thể cho chúng tôi ở lại mộtđêm không, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ rời đi luôn." Vợcủa Trần Húc bước tới rồi nói một cách chân thành.

Người đối diện vẫn im lặng.

"Quên đi, đừng làm người khác khó xử, cứ như này mấy đứatrẻ sẽ rất sợ hẹn, bọn mình lại đi tìm xem còn chỗ nào để ởkhông." Mẹ Trần Húc cũng nói.

Mấy người Trần Húc yên lặng gật đầu, cả nhà lộ ra vẻ mệtmỏi, nhưng cũng không làm người đối diện khó xử, xoayngười rời đi.

Khi bọn họ vừa định đi ra khỏi cửa kho hàng, người phía saulại lên tiếng: "Mấy người ở lại đây đi, quanh đây không cóchỗ trú chân nào an toàn đâu." Người nói chuyện hiển nhiênlà một cô gái.

Nói xong cô gái đóng cửa phòng đó lại, ý tứ rõ ràng, hai nhàkhông làm phiền nhau.

Mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều mệtmỏi, và họ thực sự không có sức lực để tìm kiếm những nơikhác nữa. 

Bọn họ tìm một góc rồi ngồi xuống, mấy người Trần Húc lấylương khô và một chai nước từ trong túi ra.

Mọi người chia nhau miếng lương khô, mỗi người chỉ đượcuống một ngụm nước nhỏ.

Ba người đàn ông bàn bạc thay phiên nhau canh giữ đêmnay. 

Lúc này, mấy người ở phòng bên trong đang dán tai vào cửanghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
***
Nghèo quá huhu oe oe 🥹🥹🥹

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro