53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người phụ nữ tóc đỏ, sóng lớn bước ra từ trong đámngười và có nhan sắc rất lộng lẫy và khoa trương, cho dù là ởtận thế, dung mạo của cô ấy cũng rất nổi bật: "Trong độichúng tôi không ai có thể chăm sóc trẻ con, đừng có mà đẩyrắc rối này sang cho chúng tôi."

Người phụ nữ chậm rãi rút tay lại, đang định nói gì đó, thìngười phụ nữ tóc đỏ lại nói: "Cô cũng đi theo chúng tôi, concủa ai ai nuôi."

Nói xong, người phụ nữ tóc đỏ trợn trắng mắt và rút lui vàođám đông.

Người phụ nữ sửng sốt một lúc, nhìn ánh mắt tin tưởng củacô bé đang ôm đùi mình, trong lòng mềm nhũn, cuối cùngcô quyết định đi theo bọn họ.

Trên đường đi, người phụ nữ từ mấy câu chuyện ngẫu nhiêncủa bọn họ biết rằng bảy người này là một đội.

Mục đích lần đi thành phố H này của bọn họ là lấy gan củacon mãng xà biến dị, nghe nói cái gan này ít nhất có thể bánvới giá mười viên tinh hạch cấp bảy. 

Bọn họ đi rất rất lâu, khó lắm mới tới được thành phố H vàolúc tối.

Quay trở về một tiếng trước đây, một nhóm hơn hai mươingười xuất hiện ở trước cửa trấn nhỏ. Một người trong đó làLữ Lâm - người mà Miêu Tuệ Tuệ đã gặp qua.

Đi phía trước Lữ Lâm là người cầm cây búa - Anh Ngưu.

Anh Ngưu đi vào trấn nhỏ, không khí trong lành khiến anh taphải hít một hơi thật sâu.

" Thật tốt quá đi, thật tốt ngay cả không khí cũng thơm hơnbên ngoài, ông đây đã muốn chiếm cái thị trấn này lắm rồi."

Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ còn ngồi bên cạnh Tô Thanh Thanhvà Tô Lan Lan xem khung cảnh chị dạy em viết chữ.

Tô Lan Lan học tập rất nghiêm túc, viết từng nét nắn nóttheo chị bằng cành cây. 

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên nhắc nhở có người mới tiếnvào trấn nhỏ.

Miêu Tuệ Tuệ đứng dậy và nhìn thấy một nhóm người đangđi về phía bên này, bao gồm Lữ Lâm - người vừa rời khỏi thịtrấn.

Miêu Tuệ Tuệ thậm chí không có thời gian để nở một nụ cườithân thiện trên khuôn mặt khi cô nhận ra rằng có điều gì đókhông ổn với người đàn ông trước mặt, người ăn mặc rấthầm hố, còn cầm một chiếc búa trên tay. 

Những người phía sau hắn ta dường như có đủ loại vũ khítrong tay.

Giác quan thứ sáu của Miêu Tuệ Tuệ luôn chính xác, vì vậycô vội vàng kêu Tô Thanh Thanh đưa em gái mình về nhà.

"Làm sao vậy? Cô có cần hỗ trợ không?" Nhìn thấy một đámngười hướng bên này đi tới, sắc mặt Tô Thanh Thanh trở nênnghiêm túc.

Miêu Tuệ Tuệ cũng có chút sợ hãi, nhưng thầm nghĩ mìnhcòn có hệ thống phía sau chống lưng, hơn nữa cô cũng đã tậnmắt chứng kiến sức mạnh của người mày bảo an, lại cảmthấy trong lòng yên tâm hơn, lắc đầu nói: "Không cần đâu,thị trấn có biện pháp phòng thủ riêng, cô đưa Lan Lan về đi,đừng có làm cho cô bé sợ. Cũng có thể tôi đã hiểu lầm rồi, cókhả năng bọn họ tới đây để nghỉ chân."

Tô Thanh Thanh không cảm thấy như vậy, suy nghĩ của cô ấyhoàn toàn bất đồng với Tô Thanh Thanh. Cô ấy đã trải qua rấtnhiều chuyện ở tận thế, số người lòng lang dạ sói gặp quacũng không ít, bộ dáng kiêu ngạo của mấy người kia không  thể nào là đến thuê nhà được, nhìn giống như đến đây gâychuyện hơn."

Nghĩ nghĩ, cô ấy kéo tay của em gái trở về, một lúc sau liềnxuất hiện bên cạnh Miêu Tuệ Tuệ.

Miêu Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn cô ấy, Tô Thanh Thanhbuông tay, trong tay điện quang lập loè: "Tôi chính là rất lợihại, nếu tí nữa thực sự có chuyện gì, cũng có thể phụ cô mộtchút."

Thấy thái độ cô ấy kiên định như vậy, Miêu Tuệ Tuệ bất đắcdĩ lại cảm động, cũng chỉ có thể để cô ý tuỳ ý hành động.

Đoàn người chậm rãi đến gần, đến trước mặt Miêu Tuệ Tuệliền dừng lại. 

Miêu Tuệ Tuệ hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười công nghiệpgiả tạo: "Xin chào, mọi người trấn nhỏ định cư sao?"

Hầu hết những phụ nữ ở tận thế đều có nước da tái nhợt vàcơ thể gầy gò do suy dinh dưỡng. Một phụ nữ trắng trẻo, dịu dàng và xinh đẹp như vậy, những người đàn ông này nhìnthẳng vào cô.

Hai mắt anh Ngưu tối sầm, liếm liếm môi: "Ừ, tôi cảm thấytrấn của cô thật tốt, tôi muốn chuyển đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro