Osin nổi loạn (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong bà dắt tay Lập Hàn đi nhanh ra khỏi quán, cậu bé khống quên ngoái lại nhìn người bàn ông đấy với không mặt ngây thơ ngoan ngoãn.

Ra bên ngoài, Lập Hàn hỏi:

- Ai vậy hả mẹ.

Mẹ Lập Hàn dừng bước, bà khuỵ gối xuống, nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của con mình nói:

- Đấy là ông nội con đó. – Nói xong sóng mũi bà cay xè, hai mắt ươn ươn hơi đỏ.

Lập Hàn thấy mẹ mình như vậy, với tư duy một đứa trẻ làm sao cậu hiểu được chuyện người lớn, cậu ngờ nghệch hỏi:

- Vậy sao mẹ không cho con nói chuyện với ông mà dắt con ra ngoài.

Giọt nước mắt khẽ lăn dài, mẹ Lập Hàn mím môi, lấy tay lau nước mắt, cố kìm nén lại , mỉm cười nói:

- Để khi khác, mẹ đang bận.

- Sao mẹ khóc. Con làm gì sai hả - Lập Hàn khẽ đừa bàn tay nhỏ nhẳn lên lau nước mắt cho bà.

Mẹ Lập Hàn khẽ lắc đầu, miệng gượng cười:

- Không có. Lập Hàn ngoan lắm...thôi mẹ con mình về, mẹ mệt quá.

- Vâng - Lập Hàn ngoan ngoãn gật đầu.

Từ đấy bà rất ít về thăm Lập Hàn chỉ mải mê với sự nghiệp của mình, bà luôn cung cấp vật chất đầy đủ cho cậu nhưng dành sự quan tâm rất ít đến cậu. Lập Hàn dần dần sống trong cô độc, ngay cả ông nội cũng không chào đón mình.

.... Đến bây giờ khi lớn lên cậu mới biết ông nội của mình thì ra luôn phản đối ba và mẹ mình đến với nhau. Ông không muốn có người con dâu làm người quần chúng nhất là nghề người mẫu của mẹ mình. Ông ta nghĩ như thể bà sẽ không chăm lo cho gia đình và làm một người vợ hiền dâu thảo được nhưng ba mẹ cậu vẫn lén lút qua lại và mẹ đã quyết định sinh ra mình để được sự chấp thuận. Ai ngờ ông nội Lập Hàn là một người độc đoán, ông không cả thèm nhìn nhận Lập Hàn nữa...

Nói đến ba Lập Hàn...ông cũng thật không may mắn. Khi bị ba mifnh đe doạ sẽ chết nếu không lấy vợ đẻ con nôí dõi tông đường. Vì chữ hiếu ông phải chấp thuận. Nhưng khi cưới được người ấy hai năm vợ chính thức của ông sắp đẻ thì ông lại bị một tai nạn qua đời...Đúng là gia môn bất hạnh.

...

Đêm nay có lẽ là lần đầu Lập Hàn đốt thuốc nhiều đến vậy, cậu châm hết điếu này đến điếu khác, dựa lưng vào tường nhìn màn đêm dần buông xuống lối đi thầm lặng.

...............

Sáng hôm sau khi mọi người tỉnh dậy. Kim Anh cùng Trịnh Kim xuống nhà ăn sáng, suốt cả buổi hai người không thấy Lập Hàn đâu. Kim Anh dò hỏi:

- Bác có thấy...

- Cô định hỏi cái cậu đẹp trai galăng kia chứ gì.

Lúc trước thì không sao nhưng bây giờ Kim Ah nghe được mấy từ khen Lập Hàn như vậy cô cảm thấy hơi mẫn cảm "Đúng là thiên thần cáo giả nai". Kim Anh gật bừa :

- Vâng vâng.

Trịnh Kim lại hiểu lầm điều đó thành sự quan tâm của Kim Anh dành cho Lập Hàn, anh khẽ tằng hắng. Kim Anh biết vậy liền im bặt.

Bà chủ nhà chẹp miệng nói:

- Cậu ấy về từ sáng sớm nay rồi.

- Sao ạ.- Kim Anh chau mày suy nghĩ gì đó.

- Quan tâm nhỉ - Trịnh Kim đang đứng uống nước nhì vẻ mặt Kim Anh cậu cảm thấy hơi ghen nói xong câu đấy, cậu liền bỏ đi.

Bà chủ nhà không hiểu sao cũng lắc đầu bỏ đi ra ngoài, Kim Anh cũng bần thần bỏ về phong còn lại Trịnh Kim đứng trơ người, cậu nuốt nốt ngụm nước trong miệng, trố mắt nhìn theo "Thái độ gì vậy"

Trịnh Kim đặt chai nước lọc xuống bàn, đi ra ngoài đón chút không khí trong lành.

Cậu vừa bước chân ra ngoài, đã có mấy em hàng xóm đứng tụ trước cửa chỉ trỏ cười nói ném ánh nhìn về hướng cậu. Mặc dù không nhìn nhưng Trịnh Kim cũng cảm nhận được điều đó. Cậu thấy không gian này không còn trong lành nữa rồi, liền thở hắt ra quay đầu định vào lại nhà.

- Anh gì ơi...

Một cô gái có làn da nâu đen, chạy lại đưa cho Trịnh Kim một bức thư. Cậu nhìn nhìn nó mặt vẫn đơ ra. Cô gái e ấp mở lời:

- Đây là thư bày tỏ của em. Anh hãy đọc nó và trả lời em nhé.

Cô gái nhét tờ giấy có bao bọc bên ngoài toàn là trái trái và trái tim, rồi chay về phiá mấy cô gái đang đứng, cười vui tươi sau đó mấy người vừa đi vừa nói gì đó có lẽ đang bàn về Trịnh Kim cũng nên.

Trịnh Kim nhìn thư tình trong tay mình, cậu cười nhếch môi:

- Thể kỉ bao nhiêu rồi còn viết thư.

Cậu cầm nó vào nhà rồi quẳng lên bàn không buồn đọc. Lại ngồi xem tivi. Theo hẹn chiều này ông tài xế sẽ đón họ. Cậu đang chờ đợi giây phút thoát khỏi nơi xa xôi hẻo lánh này.

Lúc sau Kim Anh mới trở lại với vẻ mặt bình thường, cô lại tung tăng chạy xuống, nhìn trên bàn có tấm thiệp màu hồng toàn tim cật, cô cầm lên ngắm qua ngắm lại, rồi hỏi Trịnh Kim đang ngồi đó:

- Của ai vậy.

- Cậu nghĩ là của ai?

- Lại bắt đầu rồi đấy. – Kim Anh lườm Trịnh Kim bén ngót, cô ghét nhất kiểu hỏi ngược của Trịnh Kim, không biết cậu học đâu ra cái phong cách đấy nữa.

Kim Ah tò mò mở nó ra cô lại tưởng tượng:

- Không lẽ có người gửi cho tôi à...hehe.

Trịnh Kim đang xem phim gay cấn cũng phải ném ánh nhìn về Kim Ah đầy sự nể phục. Cái gì cũng có thể tự nghĩ được.

- Xem nào.- Kim Ah vừa mở nó ra vừa nói – Gì đây.

"Từ tối qua đến giờ em rất có ấn tượng với anh...."

Kim Anh đọc hết cả bức thư, những câu từ rất là "sế" à không phải nói là rất là "lãng mạng" được một nét chữ thanh thoát biểu hiện. Kim Anh nhìn Trịnh Kim tự nhiên cô nghẹn ngang họng. (biểu hiện ghen).

Kim Anh dò hỏi:

- Xinh không.

- Cũng được.

Kim Anh vuốt lại tóc, đứng thẳng người tạo tư thế đứng chuẩn, Trịnh Kim nhìn cô, cậu hỏi:

- Làm gì vậy.

Kim Anh hất hất mặt:

- Cậu thấy tôi thế nào? Xinh không. – Cô nhướng nhướng lông mày.

- Xinh.

Kim Anh mát lòng, cô cười tự mãn, rôồ hỏi tiếp:

- Vậy tôi với nhỏ gửi thư cho cậu ai hơn.

Trịnh Kim nhìn Kim Anh bằng ánh măắ lạ thường. Cậu chăm chăm đảo mắt từ trên xuống dưới . Kim Anh cũng nhìn lại cậu hôồ hộp chờ đáp án. Trịnh Kim chẹp miệng quay lại xem tivi, miệng nói:

- Như nhau.

- Gì – Kim Anh nghe xong nghẹn ngào không nói thành lời.

Cô lườm Trịnh Kim miệng lẩm bẩm "ít ra cũng phải khen vợ mình đẹp hơn chứ...loại người không có quả tim". Kim Anh cũng tò mò không biết cô gái kia ra sao, đột nhiên Kim Anh nổi hứng muốn xem mặt người đó thế nào mà Trịnh Kim cũng bảo là "cũng được". Kim Anh mím môi chạy lại ngồi cạnh Trịnh Kim, Kim Anh lay lay tay cậu:

- Này, nhỏ kia trong thư có hẹn cậu đi chơi đấy cậu đi không.

- Không.

- Cứ đi đi nhưng dẫn tôi theo.

Trịnh Kim đột nhiên quay xang nhìn Kim Anh:

- Cậu định đi đánh ghen à.

Kim Anh trố măắ nhìn lại cậu, cô phì cười:

- Điên à. Thử xem mặt mũi như nào.

- Làm gì.

- Tự nhiên muốn xem vậy, đi đi nhớ nhớ...Du đẹp...

- Thôi thôi được rồi...- Trịnh Kim sợ nhất là mỗi lần Kim Anh khen mình, cậu đầnh nhận lời cho xong đỡ phải nghe cô lải nhải.

- Hehe...cậu đáng yêu thật.

Kim Anh đứng dậy tung tăng chạy ra ngoài mua gì đó. Còn Trịnh Kim ngồi lại xem phim tiếp.

...

5h...

Đúng như giờ hẹn. Kim Anh theo Trịnh Kim ra ngoài, cô cố tình diện bộ đồ đẹp nhất mình mang theo chủ ý để lấy oai với con nhỏ định tán tỉnh chồng mình. Trịnh Kim thì trả để ý mấy, cậu có muốn đi đâu cơ chứ thời gian này thà ở nhà ngủ còn có ích hơn nhưng chỉ tại nhận lời Kim Anh không muốn thấy cô xụ mặt nên phải miễn cưỡng đi.

Đi lòng vòng tìm điểm cô gái kia hẹn ra. Trịnh Kim đã thấy cô gái ấy xuất hiện cùng với một hai cô gái nữa đi cùng. Kim Anh níu tay Trịnh Kim:

- Bên kia à.

- Chắc vậy.

- Chắc vậy là sao.

- Tôi chỉ liếc qua thôi có nhìn kĩ đâu mà biết.

Sốc! Kim Anh không còn gì để nói, sao có người vô tâm hờ hững thế với phái đẹp được như cậu ta nhỉ. Kim Anh bỗng cười tủm " Mà như thế cũng tốt...".

Kim Anh nhìn nhìn mấy cô gái kia, nói:

- Mà cô ta hẹn đi chơi thì làm sao dẫn theo người khác đi được. Chắc không phải bọn họ.

Kim Anh quay đi chỗ khác nhìn dáo dác xung quanh tìm đối tượng tình nghi.

Không gọi mà ba cô gái kia cùng xang đến chỗ hai người đứng.

Cô gái đứng giữa, bước lên phiá trước cười cười, vén tóc làm duyên nói:

- Anh chúng ta đi nói chuyện riêng thôi.

Cô nàng quay lại với hai người bạn mình rồi nháy nháy mắt như bảo họ về được rồi. Hai cô nàng kia cũng rúc rích cười nhìn Trịnh Kim rồi kéo nhau về.

Kim Anh trề môi nhìn họ "gái quê còn kinh hơn cả gái phố ấy chứ".

Mà Kim Anh cũng chăm chú nhìn cô nàng đứng trước mắt mình. Có gì là xinh đâu nếu không muốn nói là trung bình kém, không phải Kim Anh tự khen mình nhưng cô cảm thấy cô gái này hoàn toàn kém xa mình kể cả về dáng lẫn mặt vậy mà Trịnh Kim cũng khen được.

Kim Anh không hiểu mắt Trịnh Kim có đờm không nữa hay cậu ta nhìn khó tính vậy thôi chứ thật ra tiêu chuẩn nhìn người kém cũng nên.

- Này...- Trịnh Kim phải huých nhẹ khỉu tay vào người Kim Ah cô mới giật mình tỉnh lại.

- Hở?.

Cô gái đậm chất miền quê, nhẹ giọng chào Kim Anh:

- Em chào chị. Chị là...

- Ừ. Chị là vợ của anh này. – Kim Anh chặn luôn lời, cô khẽ cười lấy tí phong độ - Nghe nói em có ấn tượng "mạnh" với chồng chị à.

Cô gái ngỡ ngàng tròn mắt nhìn hai người. Trịnh Kim chỉ cúi đầu lẳng lặng không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui lạ. Cậu mím mím môi cười, trong đáy mắt lộ rõ nét hạnh phúc khi đây là lần đầu Kim Anh tự nguyện nói thế với người khác.

Cô gái sau hồi ngỡ ngàng là cảm giác ngại ngùng. Cô ta cuí đầu nhỏ giọng:

- Em...em không biết anh ấ có vợ...nên...

Thấ cô gái nà có vẻ hiền lành, KimAnh cũng không làm gì quá lên. Cô chẹp miệng:

- Thôi không có gì đâu. Em về đi.

- Dạ. Cảm ơn chị. Em chào anh chị.

Kim Anh không biết nghĩa cử cao đẹp của cô lại càng làm cho cô gái kia càng lúc càng quê, mặt đỏ phừng phừng, quay đầu chạy vèo đi. Kim Anh lắc đầu quay xang Trịnh Kim.

- Này...

- Sao.

Kim Anh chống tay vào hông, hất mặt, nheo mắt nhìn cậu nói:

- Mắt cậu lòi tròng à, nhìn nhỏ kia thế mà dám bảo xinh à.Hỏi thật nhé tiêu chuẩn của cậu bằng tầm nào vậy.

- Hơn "Thị nở" thì đều là mĩ nhân rồi. - Trịnh Kim ngây thơ nói ra quan điểm của mình.

Sốck cháp 2!. Kim Anh đờ mặt nhìn cậu, cô đã và đang hình dung được câu nói Trịnh Kim đưa ra. Như vậy ý cậu là đem cô lên cân đo với Thị Nở. Không thể chấp nhận nổi, hèn gì nhìn cô gái kia cậu cũng bảo là được.

Kim Anh nuốt nước bọt, cô không chịu thua liền độp lại:

- Nếu tôi là Thị Nở thì cậu cũng chỉ là Chí Phéo thôi.

- Ơ, tôi nhớ là trong chuyện đấy chỉ tả Thị Nở xấu đau xấu đớn chứ có câu nào tả Chí Phèo xấu đâu?

- Cậu...

Kim Anh tức nổ đom đóm mắt, máu dồn hết lên não. Không ngờ miệng lưỡi của Trịnh Kim lại xảo biện như vậy, cứ tưởng cậu ta ít nói ít trả treo ai ngờ cũng thuộc thành phần ăn thua đủ đấy chứ.

Trịnh Kim thấy Kim Anh có vẻ tức, cậu khẽ cười:

- Mà tôi có bảo cậu là Thị Nở đâu. Đi ăn thôi, cau mày nhanh già đấy.

Trịnh Kim đút hai tay vào túi quần nói xong, miệng vẫn thoáng nét cười bước đi trước. Kim nh gật gù "Cũng phải cậu ta cũng đâu có nói mình là Thị Nở". Kim Anh chạy theo sau.

Hai người đang ngồi ăn bông nhiên có một đứa bé ăn mặc quần áo rách rưới, tay cầm một chiếc nón cũng tàn tạ không kém bộ đồ nó đang mặc là mấy, mặt mày lấm lem đất cát đen xì. Trên lưng bồng một đứa bé khác chừng mấy tháng tuổi.

Nó kéo kéo nhẹ áo Trịnh Kim, cậu cùng Kim Anh quay người lại, nó nhìn hai người với ánh mắt tội nghiệp,nhoè ướt như vừa mới khóc xong, cánh tay nó đưa ra có vài vết bầm chìa chiếc nón rách ra trước mặt họ. Kim Anh nhíu mày nhìn nó.

Cô thấy những đứa trẻ ăn xin này có rất nhiều trên phim báo. Kim Anh đưa mắt nhìn xung quanh chợ. Cô thấy một người đàn ông đang tia ánh mắt về phiá đứa trẻ, bộ mặt lộ rõ vẻ vũ phu, thấy Kim Anh nhìn mình ông ta liền giả bộ ngó lơ đi chỗ khác.

Trịnh Kim lúc này cũng đang rất nghèo, cậu chỉ còn đúng 200k từ qua đến giờ vẫn chưa dùng đến. Trịnh Kim liền vét nốt đưa cho đứa trẻ, cậu nhẹ giọng nói:

- Em cầm đỡ đi mua bộ đồ lành lặn mà mặc.

Kim Anh tròn xoe mắt ngõ ngàng nhìn Trịnh Kim. Đây là cơn sốc thứ ba trong ngày mà Trịnh Kim đã dành tặng cô. Trong mắt cô bây giờ hình ảnh cậu thật là một "thiên thần thánh thiện".

Đứa bé cười vui mừng vì từ trước đến giờ chưa ai cho nó được số tiền lớn đến vậy, nó như muốn khóc oà ra vậy, nó cuí đầu một góc 180% liên tục, miệng rối rít cảm ơn Trịnh Kim rồi nó định bước đi. Kim Anh bỗng nhiên gọi dật nó lại:

- Này bé...

Đứa bé quay đầu bước lại chỗ Kim Anh:

- Dạ chị gọi em.

- Đưa tiền anh này cho đây.-Kim Anh chià tay ra trước mặt đứa bé.

Đứa bé mở lớn đôi mắt nhìn Kim Ah sợ sệt. Trịnh Kim cũng thấy không hài lòng về thái độ này của Kim Anh, cậu cau mày:

- Cậu làm sao vậy.

- Cứ đưa tiền đây. Nếu đói chị sẽ cho em ăn chứ không được cầm tiền.

Đứa bé vò chặt tờ 200k trong tay như không muốn buông ra, Trịnh Kim nói:

- Cậu điên à.

Kim Anh không nói gì, cô khẽ giãn nét mặt ra, mắt liếc về phiá người đàn ông đang đứng theo dõi đứa trẻ rồi nói:

- Ngồi xuống ăn rồi chị nói cho. Em đưa tiền cho chị đi đã.

Đứa bé khôg hiểu sao cũg nghe lời. Nó đưa lại tờ tiền cho Kim Anh. Hành động đó đã lọt vào mắt người đàn ông gian tà kia. Ông ta nghiến răng đôi mắt đỏ ngầu như người say rượu, buông lời **** thế "mẹ thằng chó con...mày ăn cái *** gì mà ngu ngu vậy...má nó..".

Kim Anh gật đầu hài lòng, cô gọi một tô phở cho đứa bé. Nó nhìn nhìn hai người, nhận được cái cười gật đầu của Kim Anh đồng ý là nó ăn vội lẹ ngay. Nó ăn gấp đến nỗi suýt sặc, đây đúng là kiểu bị bỏ đói không thì cũng bữa ấm bụng bữa đói. Kim Anh cũng tội ghiệp nhìn đứa trẻ trên lưng đứa bé này.

Cô nói:

- Ăn từ từ thôi. Chị gọi nữa cho.

Kim Ah gọi thêm hai tô nữa cho đẩy về phiá đứa trẻ. Nó ăn no nê xong rồi nhoẻn miệng cuời nhìn hai hai người:

- Cảm ơn ah chị.

- Ừm.- Kim Ah hỏi – Có phải có người đang theo dõi em đúng không?

- Dạ...- Đưá bé có vẻ sợ sệt, đưa mắt nhìn Kim Anh lắc đầu.

- Em không được nói dối. Chị biết hết rồi.

- Dạ...- Đứa bé không biết nói sao.

- Đấy là ai vậy.

- Là...- Đứa bé ấp úng nói- là..dượng em ạ.

- Ông ấy bắt em đi ăn xin rồi đưa tiền cho ông ta đúng không, nếu em không xin được ông ta sẽ đánh đập em.

- Sao...sao chị biết...

- Cái đấy sau em sẽ rõ. Mà mẹ em còn sống không.

- Dạ có. Nhưng bị dượng em đánh hoài à. - Đứa trẻ giọng yếu ớt nói, mắt nó rưng rưng như sắp khóc.

Trịnh Kim bây giờ mới hiểu vì sao KimAnh không đưa tiền cho đứa bé. Cậu thở phào ra cứ tưởng cô là động vật siêu cấp máu lạnh chứ.

Trịnh Kim lên tiếng xen vào :

- Sao mẹ em không đi kiện ông ta đi.

- Mẹ em không dám đâu...ông ta biết được sẽ giết mẹ con em mất...thôi em phải đi xin đây mẹ đang ốm chờ tiền mua thuốc của em.

KimAnh cắn môi, bất bình trước số phận bất hạnh của hai đứa bé này. Cô nói:

- Thôi được rồi. – Kim Anh cầm tờ 200k lúc nãy ép vào tay bê bát bún lên vờ đẩy xang cho đứa bé. Cô nói:

- Em dấu số tiền này đi mua thuốc cho mẹ. Chị sẽ giúp em sau.

Đứa bé nhìn Kim Anh lẫn Trịnh Kim bằng ánh mắt cảm kích, cô mỉm cười với nó. Đứa bé lén lút nhét tờ tiền vào cạp quần rồi đứng dậy chào hai người đi ra ngoài. KimAnh vờ nói to lên:

- Chị không có tiền cho em nhưng lúc nào đói cứ tìm chị nhé.

- Dạ.,..- Đứa bé cười toe ra rồi chạy đi chỗ khác.

Người đàn ông bưc dọc nhìn theo. Ông theo dõi hai người này lâu rồi. Cứ tưởng họ có tiền ai dè...cung tại thằng chó con ngu kia người ta đã cho tiền rồi lại còn đưa trả lại. Ông ta nghiến răng trèo trẹo mắt long lên sòng sọc... "về nhà chết ****** với tao.Hừ"..

... Kim Anh với Trịnh Kim cùng đi về nhà, cô nói:

- Khổ thân thằng bé quá.

Trịnh Kim gật đầu. Cậu rất ít khi để lộ cảm xúc qua lời nói chỉ bằng hành động là đủ. Kim Ah bỗng nhiên nảy ra ý định:

- Hay mình giúp nó thoát khỏi ông dượng khốn đấy đi.

- Sắp về rồi, giúp gì được.

- Thì ở lại vài ngày cũng có sao.

- Bằng cách nào.- Trịnh Kim nói.

Kim Anh cắn môi đắn đo:

- Chưa nghĩ ra nhưng sẽ có. Cậu đồng ý ở lại nhé.

- Ừm.

Kim Anh vỗ tay bôm bốp, cô cười mừng ra mặt:

- Cậu tốt thật.

Kim Anh bỗng nhiên nhón chân lên hôn cái chụt vào má Trịnh Kim. Cậu mở tròn mắt sựng người lại miệng hơi há ra đầy bất ngờ.

KimAh cũng búng tay cái chóc nói:

- Để tôi gọi điện bảo cho mình ở lại đây vài ngày đã.

Kim Anh nói xong ra một góc nói chuyện điện thoại còn lại Trịnh Kim vẫn đờ người. Cậu đưa tay sờ lên má cảm xúc lẫn lộn đan xen với nhau. Tâm trạng phức tạp, lồng ngực như vỡ tung ra vì tiếng tim đập mạnh. Trên đầu nở toàn pháo bông. Trịnh Kim ngẩng mặt lên trời miệng khẽ cười:

- Thời tiết đẹp thật.

Nóng gần chết mà Trịnh Kim có thể nói câu ấy cũng đủ hiểu hôm nay cậu yêu đời đến thế nào. Trịnh Kim mỉm cười hạnh phúc lộ diện rõ trên khuôn mặt anh tuấn...

Kim Anh quay lại thấy Trịnh Kim đang đứng , hai tay đút vào túi quần, chân cứđá đá mấy viên sỏi, đầu cuí xuống, miệng cứ cười cười. Kim Anh nhíu mày "Lại chưa uống thuốc rồi". Vui buồn thất thường.

Kim Anh vỗ vai cậu:

- Được rồi. Giờ về nhà bàn cách thôi.

- Ừ. - Trịnh Kim lại nhoẻn miệng cười, đi trước.

Kim Anh lắc đầu "Điên thật rồi...". Nghĩ là vậy nhưng trong lòng cô thấy cậu cười làm mình cũng rất vui. Kim Anh rất thích nhìn những lúc cậu như vậy...

Vừa lúc ấy Kim Anh cũng nhận được một tin nhắn, cô mở ra đọc:

- Khi em về anh muốn có câu trả lời.

Là của Lập Hàn, Kim Ah đột nhiên đổi sắc mặt. Cô cứ nghĩ đêm đấy do Lập Hàn nông nổi nên mới như vậy nên hôm sau mới bỏ về sớm. Thì ra hoàn toàn không phải như vậy. Kim Anh khẽ thở dài nhìn theo bóng dáng Trịnh Kim đang xa dần...Cô thầm nghĩ liệu mình có thể giữ được cậu trong tầm tay nữa không. Đến thời điểm này Kim Anh mới thật sự cảm thấy mình đã quá yêu Trịnh Kim mất rồi...Kim Anh cố nén lòng lại. Cô vẫn còn thời gian bên Trịnh Kim...Hãy cố cười tươi và ghi lại những giây phút này...Kim Anh tự nhủ lòng như vậy...Cô hít thật sâu. Chuẩn bị tinh thần cho những việc mình sắp phải đối mặt....

Đến tối Kim Anh ngồi dưới nhà xem tivi. Hôm nay rất lạ từ sáng đến giờ hai người không hề gặp bà chủ. Không biết bà ta mai danh ẩn tích ở góc nào nữa.

Kim Anh ngồi chờ đến mỏi cả mắt mà vẫn chưa thấy bóng dáng bà đâu. Họ muốn chờ bà về để hỏi xem có biết đứa bé ăn mày kia ở đâu không vì chiều nay họ quên mất không hề hỏi xem nó ở chỗ nào.

Díp hết cả mắt lại. Kim Anh đưa tay che miệng ngáp dài. Mà cũng lại thật, từ lúc về cô cũng không thấy Trịnh Kim đâu luôn, Kim Anh đưa mắt ngó quanh.

"Ngủ tí đã tí bà chủ về tính sau..." Kim Anh tự nghĩ vậy, cô ngả lưng xuống ghế gỗ dài nhắm mắt ngủ.

Một lúc sau, Trịnh Kim cùng bà chủ đi về nhà hai người vừa đi vào trong vừa nói chuyện gì đó rất bí mật.

Nghe thấy tiếng nói Kim Anh mở choàng mặt ra, cô nhìn hai người hỏi:

- Hai người đi đâu mà giờ mới về vậy?

- À đi có chút chuyện. – Bà chủ đưa mắt xang nhìn Trịnh Kim ẩn nét cười rồi tiếp:

- Thôi mệt rồi tôi lên ngủ trước đây.

Bà ta nói xong là về phòng luôn. Trịnh Kim cũng bước đến bàn, cậu ngồi xuống, nét mặt rất thanh thoát, nhìn cô rồi nhẹ cất giọng nói:

- Cậu muốn đi đâu?

- Hở? – Kim Anh trả hiểu gì. Mà hôm nay Trịnh Kim cũng có dấu hiệu lạ. Đúng rất lạ từ chiều đến giờ.

Trịnh Kim cầm chai nước đặt sẵn trên bàn, mở nắp ra uống một hơi, cậu đưa mắt nhìn Kim Anh nói:

- Mai mình sẽ đi khỏi đây.

- Ơ...cậu hứa là ở lại xem vụ thằng bé kia như nào rồi mới đi mà. Sao giờ đòi đi...- Kim Anh trố mắt nhìn Trịnh Kim.

- Xong rồi.

- Sao cơ? – Kim Anh lại ngạc nhiên, cô bập bõm miệng:

- Ý cậu...cậu là sao? Xong gì.Cậu nói gì tôi trả hiểu.

Trịnh Kim nhìn bẩn mặt ngu nghệt ra của Trịnh Kim cậu tụt hết cả cảm xúc. Đặt chai nước xuống bàn, Trịnh Kim đứng dậy:

- Tóm lại là mai sẽ đi khỏi đây.

Nói xong cậu quay ngoắt đi,nhanh chân bước lên lầu vì Trịnh Kim biết đi từ từ thế nào Kim Anh cũng tóm lại hỏi hết câu này đến câu khác. Đúng là người chậm hiểu.

Trịnh Kim vút đi như làn gío thoảng để lại Kim Anh ngơ ngác dõi theo chưa kịp định thần. Cô nhíu mày"Là sao??"

Kim Anh quyết định tìm hiểu chuyện này. Cô đứng dậy, lần xang phòng bà chủ vì chỉ có bà ta hiểu được câu chuyện do từ chiều hai người đi chung mới về một lúc như thế. Cô mở cửa phòng bà ra.

- Ai – Bà chủ lên tiếng hỏi.

- Cháu Kim Anh đây.

- Ừ. Cô có việc gì à.- Bà ta vừa nói vừa đưa tay bật công tắc đèn trên đầu giường, rồi ngồi dậy, nhìn Kim Ah – Cô ngồi xuống đây.

Kim Ah bước lại ngồi đối diện bà. Bây giờ cô mới có dịp nhìn kĩ người chủ nhà của mình. Cô đưa mắt kín đáo quan sát bà ta. Nhìn cho kĩ thì thấy người này không giống người ở đây lắm. Nước da hồng hào khác hẳn so với cuộc sống lam lũ ở nơi nghèo đói này. Nghĩ là vậy nhưng cô cũng không tiện nhiều chuyện hỏi.

Kim Anh hỏi:

- Chiều này bác với Du đi đâu vậy?

- Ờ thì đi chơi.

Kim Anh nheo mắt nhìn bà,câu trả lời thật hồn nhiên.

- Bác với cậu ta dấu cháu chuyện gì à.

"Chết! Cậu ta đã hứa không nói gì rồi mà...." Bà ta cắn môi đăm chiêu như đang nghĩ ngợi vấn đề gì đó làm Kim Anh càng thêm mối nghi ngờ, cô dục:

- Bác nói xem nào.

- Thì...đây., thì chiều tôi với cậu ta đến nhà đứa bé ăn mày mà hai người gặp đó.

- Rồi sao – Kim Ah giãn gương mặt ra đôi chút. Cô lay tay bà dục:

- Chuyện gì nữa.

- Thì cái cậu Du đẹp trai phớt đời kia đến gặp ông bố già vũ phu của thằng bé ấy...- Bà ta kéo dài giọng nư kích thích trí tò mò của Kim Anh.

Đúng thật vậy, Kim Anh bắt đầu có cảm hứng với câu chuyện bà đang và sắp kể tiếp tới, cô dục rối lên:

- Nhanh đi bác, đừng giật cục thế.

- Ờ...- Bà ta liếc nhìn Kim Anh thấy cô có vẻ nóng lòng, bà chủ cũng dần dần có hứng. Bà ta hắng giọng nhìn về một nơi xa xăm nào đó bắt đầu tường thuật gián tiếp:

" Bà chủ phúc hậu cùng cậu đẹp trai trẻ tuổi lên đường tìm lại công lý cho lê dân bá tánh.

Sau một chặng đường dài mệt nhoài, họ đã đặt chân đến nơi cư ngụ của lão vũ phu khốn khiếp kia. Nhưng tiếc thay hắn ta không có ở nhà mà chỉ có một mệnh phụ đang nằm ho ở trên chiếc giường tre ọt ẹt còn 2 đứa bé tội nghiệp kia chắc vẫn đang lang thang ở ngoài đi ăn xin từng đồng một.

Thấy vậy cậu đẹp trai cùng bà chủ nhà liền đi vào . Trịnh Kim lên tiếng chào người mệnh phụ mặt mày nhợt nhạt, bà ta thấy lạ khi có người đến tìm mình, liền cố gượng mình chống tay ngồi dậy...ho khan vài tiếng rồi nhìn hai người bàng ánh mắt bất ngờ:

- Hai người là...

Bà chủ nhà:

- Tôi và cậu đây đến để giúp ba mẹ con cô thoát khỏi tên chồng đốn mạt kia.

Người mệnh phụ có vẻ thất sắc khi nhắc đến người chồng của mình, bà ta lộ rõ vẻ sợ hãi trên gương mặt bạc nhược. Bà ta run rẩy nói:

- Các người không giúp gì được đâu, về đi. Ông ta mà biết sẽ giết mẹ con tôi mất...

Nói đến đây bà ta nghẹn lời gịong như sắp khoác, hai mắt đỏ hoe. Nhìn cảnh đấy ai cũng phải tội nghiệp.

Bà chủ nhà :

- Vậy chẳng nhẽ cô muốn sống trong cảnh này mãi. Cô không nghĩ đến tương lại hai đứa con mình sao.

Bà chủ lên tiếng khuyên răn. Trịnh Kim vẫn ngồi im lặng không nói lời nào.

Bà chủ nhìn người đàn bà kia an ủi lẫn khích lệ:

- Cô yên tâm. Chúng tôi sẽ gíup cô.

Trịnh Kim lúc này mới lên tiếng:

- Bà chủ có tiền không cho cháu vay 5triệu.

- Ờ...hả - Bà chủ há hốc mồm nhìn Trịnh Kim.

Cậu ta lấy điện thoại trong túi cuả mình ra nói:

- bác cho cháu cái tài khoản khi về nhà cháu sẽ chuyển tiền trả lại. Không thì cầm tạm cái điện thoại này của cháu cũng được.

Bà chủ nhà là một người có nghĩa khí nên không cần nói thêm bà ta đã lấy hết số tiền trong người tin giao nó cho cậu đẹp trai:

- Tôi tin cậu.

Trịnh Kim cầm lấy số tiền đấy đưa cho cậu người dàn bà bệnh tật rồi nói:

- Cô cầm tạm một ít lo chữa bệnh.

Người đàn bà ngỡ ngàng nhìn số tiền trong tay, mắt như sắp rơi lệ. Bà ta xúc động nỗi ko nói nên lời. Bà chủ nhà liền lên tiếng động viên:

- Cậu ấy cho cô cứ giữ lấy.

Người đàn bà lại quay xang nhìn bà chủ nhà một cái nhìn cảm kích vì bà thậ đôn hâu và...

- Bác ơi. Hình như cháu thấy bác toàn khen bác đúng không. Thôi kể vào việc chính đoạn gặp lão già kia đi. Dài dòng quá.

Bà chủ đang phiêu thế tự nhiên lại bị Kim Anh chặn họng, bà ta nguýt cô một cái rồi kể nhanh:

- Thì cậu đẹp trai kia gặp lão già đấy nói chuyện rồi xong.

- Ơ. Chỗ gay cấn này bác phải kể chi tiết vào chứ. Chỗ sướt mướt kia chán quá.

Bà ta hắng giọng lại dạt dào cảm xúc rồi.

" Hai người lại lên đường, gặp tên đàn ông thôi kia đang chơi đá gà trên đường. Bà chủ nhà biết mặt hắn nên đã chỉ điểm cho cậu trai trẻ

Cậu ta đi vào vòng tròn đá gà ấy, nói với tên khốn kia:

- Cháu có chuyện muốn nói với bác.

Người đàn ông kia đang thua, bực mình khi thấy Trịnh Kim đứng chặn trước mặt mình, ông ta cáu bẩn:

- Kút ****** ra để bố mày chơi...hừ..

Ông ta thô bạo đẩy Trịnh Kim dạt xang một bên chúi đầu nhìn hai con gà đang đá nhau hô hét ầm ĩ.

Trịnh Kim bực mình cầm áo ông ta lôi ra ngoài đám đông. Ông ta theo đà kéo của cậu suýt ngã chúi nhủi về phiá trước. Hắn đứngthẳng người lại mặt hầm hầm sốc cổ áo Trịnh Kim lên, b aà chủ nhàd hoảng quá định vào can thì Trịnh Kim đã lên tiếng với giọng sắc lạnh:

o Bỏ - tay- ra.

Cậu nhấn mạnh đừng chữ, đôi mắt như đang đốt cháy đối phương, tên khốn bê tha kia cũng hơi ớn trước sát khí đang toả quanh người Trịnh Kim, ông ta thả mạnh cổ áo Trịnh Kim ra gằn giọng:

- Mày là ai.

- Ông đi theo tôi.

Trịnh Kim nói xong cùng bà chủ quay người đi trước, lão già kia lật đật đi theo sau, hắn ta kthắc mắc không biết là có chuyện gì.

Đến một nơi vắng người Trịnh Kim dừng lại, quay người về phiá sau, hai tay đút túi quần gương mặt anh hất cao đầy nghiêm quyền..

- Bác không cần kể ngoại hình chi tiết vậy đâu, vào vấn đề chính luôn đi.

- Cô thích nhảy vào mồm người khác ngồi nhỉ. Thôi tôi không kể nữa, mệt quá.

- Ơ thôi mà – Kim Anh kéo dài dọng, lay tay bà - Tiếp đi bác đẹp gái.

- Nể cô khen tôi mới kể đấy – Bà chủ tủm tỉm quay xang lườm Kim Anh.

"Sau đấy Trịnh Kim đề nghị lão già kia buông tha cho 3 mẹ con và cho ông ta một ýt tiền,lão già kia sáng mắt kia thấy tí tiền là sáng bừng mắt gật đầu vội lẹ cho qua để lấy tiền, cậu còn không quên dằn mặt hắn:

- Nếu ông không giữ đúng lời tôi sẽ bằng mọi cách tống ông vào đếm lịch.

Nói xong cậu bước đi khoan dung giữa hoàng hôn đang buông dần..."

- Rất là phong độ - Kim Anh chẹp miệng khen.

- Chính xác lúc đấy cô nhìn cậu ấy mới ngưỡng mộ tràn trề. Đẹp trai men lì.

- Hehe...chồng cháu mà lại – Kim Anh nhướng mày tự đắc.

Bà chủ nhà tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ơ vậy hả?

- Dạ - Kim Anh gật đầu khẳng định, cô cười toe toét không dấu khỏi niềm tự hào..

- Ồ...Thôi tôi buồn ngủ quá, cô về phòng đi, mà cô cũng nghỉ sớm đi mai hai người đi sớm mà.

- Vâng. Bác ngủ ngon.

Kim Anh tung tăng chạy tót về phòng. Bà chủ nhìn theo đầy ẩn ý. Bà ta cười thầm "mình cũng có tài biạ chuyện phết...haha."

Câu chuyện trên hoàn toàn có thật nhưng không có thực do bà chủ một tay gây dựng, sự thật chỉ có Trịnh Kim mới biết. Đây cũng là bí mật giữa hai người.

Bà LiLi nhận được xấp hình cảnh Lập Hàn ôm Kim Anh, sắc mặt bà thay đổi dần. Ông EnDy ngồi gần đấy lên tiếng:

- Sao thằng Hàn lại có mặt ở đấy. Mình bố trí à.

- Không...- Bà LiLi nhìn tấm hình chăm chăm "chẳng nhẽ Lập Hàn và Kim Anh..."

Bà lẩm bẩm :

- Thật ra chuyện này giữa chuúg nó là sao.

Ông EnDy cắn môi suy nghĩ rồi nói:

- Có lẽ vụ dàn xếp của vợ chồng mình cho chúng nó ra ngoại thành Lập Hàn biết được có lẽ do nó hỏi nhỏ Nha Hoàn. Thằng này thật là...

- Em nghĩ thằng Lập Hàn có tình cảm với con dâu mình rồi.

- Ừm – Ông EnDy gật gù – Có lẽ thế, nhưng sao lại có vụ hai đứa này ôm nhau thế này, con trai mình đâu?

- Em phải giải quyết vụ này cho ra lẽ mới được. Hừm.

Bà LiLi nhấc máy điện thoại lên gọi cho người trợ lý thân cận nói gì đó rồi cúp máy.

Ông EnDy khẽ nhấp ngụm trà từ tốn nói:

- Em đừng nóng vội chuyện đâu sẽ có đó.

- Nhưng...- Bà LiLi thật lòng rất muốn biết được chuyện bọn trẻ này. Bà thở hắt ra không nói nữa. Nhiều nghi vấn đang được đặt ra trong đầu.

Ông EnDy đứng dậy nói:

- Anh đi gặp khách, em cũng nên nghỉ đi đừng nghĩ nhiều.

- Ừm...- Bà LiLi day day thái dương cười gật đầu.

Ông EnDy vừ đi bà có ngay cuộc điện thoại:

- Alo.

- ...

- Thằng Du biết hết rồi sao.

- ...

- Ừm. Được rồi. Vậy đế chúng nó chơi nốt hai tuần rồi nhắn riêng thằng Du khi nào về thì đến gặp tôi.

- ...

- Ừm.

Bà LiLi đặt ống nghe xuống, hai hàng chân mày hơi cau lại "Rốt cuộc giữa bọn trẻ la chuyện gì". Bà lắc đầu không suy nghĩ nữa đợi chúng nó về rồi tính sau. Bà đứng dậy ra ngoài gọi điện rủ mẹ Lập Hàn đi mát sa sả strest.

...

- Dạo này mình không gặp thằng Hàn mấy, nó đã có người yêu chưa – Bà LiLi gợi chuyện để dò hỏi về Lập Hàn.

Bà Thái An đang nhẹ nhàng đáp:

- Mình cũng trả biết, dạo này cũng ít khi gặp nó lắm. Mà thôi cứ kệ nó khi nào có nó sẽ tự đưa đến ra mắt mình ấy mà.

- Kệ là kệ thế nào...- Bà LiLi bỗng nhiên ngồi bật dậy, người đang mát sa cho bà cũng giật cả mình.

Bà Thái An hơi nghiêng người quay xang nhìn bà LiLi ngơ ngẩn, tự nhiên lại nổi đoá vậy. Bà LiLi cũng thấy mình hơi lố nên cười trừ rồi nằm xuống cho cô nhân viên làm tiếp.

Bà Thái An nói:

- Cậu sao vậy.

- À tại tớ lo cho thằng Hàn ấy mà...

- Vậy sao...bạn lo hơn cả mình cơ à.

- Ừm...hhhì. – Bà LiLi dừng lại câu chuyện.

Mục đích của bà đã không thành chủ yếu đến đây để nói chuyện xem Lập Hàn ra sao nhưng thu hoạch vẫn là con số 0. Bà LiLi thở mạnh ra.

Bà Thái An cũng trả quan tâm gì mấy đến thái độ lạ thường của bà LiLi chỉ biết bà ấy nói sao thì biết vậy cũng trả hỏi nhiều gì thêm.

...

Trâm Nhi dạo này thấy Tú Anh không liên lạc gì với mình, cô cảm thấy buồn chán vô cùng. Ngày nào Trâm Nhi cũng ngồi thừ ra nhìn vào màn hình điện thoại mong chờ nó sáng lên và hiện số Tú Anh. Cô không dám gọi cho anh phần vì ngại, phần thì không biết gọi rồi thì nói gì. Trâm Nhi thở hắt ra. Cô quyết định đi ra ngoài giải khuây mới được cứ ngồi trong nhà thế này chắc điên tình luôn quá.

Trâm Nhi lấy xe lang thang vòng vòng ngoài đường, cô định rẽ qua rủ Thanh Tuấn thì bắt gặp một cảnh tưởng đau nhói lòng.

Tú Anh đang đi cùng một người khác. Cô ta rất xinh đẹp miệng cười không ngừng đang khoác tay Tú Anh đi vào một shop fashion hiệu.

Trâm Nhi cụp mi xuống, mắt không dám nhìn theo họ nữa, cô cho xe phóng nhanh đến nhà Thanh Tuấn. Hai người cùng đến bar "Boom".

Trời cũng đã sẩm tối Trâm Nhi ngồi trong quán với những âm thanh chói tai những con người quay cuồng theo điệu nhạc mà đầu óc cô trống rỗng, cứ cầm rượu lên uống liên tục. Thanh Tuấn nhìn thấy cũng chán theo, cậu ngăn cô lại:

- Thôi, uống gì lắm vậy.

- Tôi lại thất tình rồi...hức – Trâm Nhi vừa nói vừa nấc.

Mặt cô đang đỏ dần dưới ánh đèn chùm của quầy rượu. Thanh Tuấn chẹp miêng:

- Lại sao nữa.

Trâm Nhi lắc đầu buồn rầu, cô dựt lại li rượu trên tay Thanh Tuấn nốc cạn. Cô lại rót thêm nữa, cô đưa lên nhìn Thanh Tuấn cười như vẻ mặt người đang say:

- Hôm nay không say không về...ức...

- Thôi được...xem ra không cho cậu say thì không đưa cậu về được rồi. Cạn.

Thanh Tuấn rót rượu vào li của mình cụng li với Trâm Nhi. Hai người uống hết li này đến li khác. Công nhận tửu lượng của hai người này cũng mạnh thật.

Họ mải mê uống mà không biết Tú Anh cùng một cô gái nữa đang ngồi một góc đối diện họ.

Cô gái lên tiếng:

- Anh ra nhảy với em.

Tú Anh cười hiền lắc đầu:

- Anh hơi mệt, em cứ ra đi.

- Ừm. Vậy anh chờ em nhé.Hì.

Tú Anh ngồi đưa mắt nhìn quanh. Cảnh tượng Trâm Nhi đang uống rượu đã lọt vào mắt anh. Tú Anh nhíu mày nhìn hai người đang vừa cười vừa uống rồi nói chuyện gì đó rất hấp dẫn.

Tú Anh tự nhiên thấy trong người khó chịu khi chứng kiến cảnh Trâm Nhi đang cùng người khác. Cậu liền đứng dậy đi đến chỗ ho:

- Vui quá cho anh tham gia với.

Trâm Nhi lờ đờ đưa mắt nhìn người đứng trước mặt mình. Mắt cô cứ hoa hết cả lên có lẽ vì cũng đã ngà say. Trâm Nhi nhoẻn mình cười:

- Ức...anh...ức..- Cô chỉ tay vào mặt Tú Anh, cậu khẽ cau mày, Trâm Nhi tiếp:- Anh là...ức...tên.. ức...lă...ức...ng...nhăng...

Thanh Tuấn vẫn còn tỉnh chán, cậu nói:

- Tú Anh đấy. Có gì thì nói đi.

- Nói gì....ức...- Trâm Nhi khoát tay. Cô loạng choạng đứng dậy suýt ngã. Tú Anh vội đưa tay đỡ lại. Trâm Nhi đấy cậu ra, hất mặt nói:

- Kút...đi...Ù...ọe...

Vừa nói xong hai từ Trâm Nhi đã nôn thốc nôn tháo vào người Tú Anh, làm cậu không kịp tránh né. Tú Anh nhăn mặt quay đi chỗ khác đứng im không dám nhìn cô nôn.

Thanh Tuấn khẽ phì cươi, cậu nhanh tay che miệng lại không cho Tú Anh thấy. Trâm Nhi cũng thâm thật như thế coi như xả cơn giận được phần nào rồi.

Tú Anh vuốt lưng cho cô xuôi. Thanh Tuấn đưa vài miếng khăn giấy lên cho Tú Anh. Cậu cầm phắt lấy đỡ Trâm Nhi đứng thẳng lên lau miệng cho cô. Trâm Nhi gạt phắt tay cậu ra :

- Không...ực...cần...- Cô cố đứng thẳng dậy như vẻ không say.

Tú Anh gật gật đầu:

- Ừ không cần, nhưng em...

- Oẹ...ụa....

Tú Anh không còn gì để phát biểu. Cậu mím thật chặt môi, mắt nhắm tịt lại. Tay vẫn trong tư thế chià khăn giấy đưa cho Trâm Nhi. Cậu chưa kịp nói hết câu đã bị trận cuồng phong hai của Trâm Nhi cho vào mặt.

Lúc này Tú Anh cũng buồn nôn hơn ai hết. Cậu rụt tay cầm khăn giấy về đưa lên vuốt mặt mình. Cậu bắt đầu ức chế rồi đấy. Tú Anh quát:

- Em...

- Ù...

Tú Anh nhắm tịt mắt lại, cậu tưởng Trâm Nhi lại xả lần ba.

- Hahaha....,.

Trâm Nhi cười lớn làm Tú Anh mở bừng mắt ra, thì ra là Trâm Nhi lừa mình. Trâm Nhi đan rút khăn giấy lau miệng, sau khi nôn cô cảm thấy hơi tỉnh lại đôi chút.

Trâm Nhi khan giọng nói:

- Thôi đi không chơi với anh nữa. Về thôi Tuấn.

Thanh Tuấn biết ngay nãy giờ Trâm Nhi chỉ giở trò để đỡ cay cú thôi mà. Cô đâu phải dạng vừa. Tú Anh lại nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng, cậu tức nghẹn lời.

Vừa lúc ấy một cô gái đi lại nhìn Tú Anh với ánh mắt ngạc nhiên, cô lên giọng vẻ lo lắng:

- Anh...anh sao vậy.

Cả người Tú Anh toàn mùi chua của hai bãi Trâm Nhi vừa nôn. Quần áo dơ hết, mặt còn lấm lem một ýt vết bẩn.

Cô gái nhìn xang Trâm Nhi và Thanh Tuấn nói:

- Hai người đã làm gì anh ấy.

Thanh Tuấn lắc đầu nhún vai vẻ vô tội. Trâm Nhi bước lên trước khẽ mỉm cười:

- Chỉ là em vô tình ói vào người người yêu chị thôi mà. Xin lỗi nhé, được chưa.

- Cô nói giọng gì vậy.- Tuệ Linh nhíu mày nhìn Trâm Nhi.

Tú Ah xen vào giiữa hai người có vẻ đang khiêu khích ngầm nhau:

- Không có gì đâu, bỏ đi em.- Cậu nắm tay Tuệ Linh định kéo đi chỗ khác.

Trâm Nhi hơi buồn khi Tú Anh thấy Tú Anh không còn qan tâm đến mình nữa, cô nén tiếng thở dài nhưng nét mặt vẫn không dấu nổi sự thất vọng. Thanh Tuấn gọi dật Tú Anh lại:

- Anh...

Tú Anh vừa đi vài bước nghe giọng Thanh Tuấn biết là gọi mình cậu liền dừng lại quay đầu nhìn Thanh Tuấn:

- Có chuyện gì nữa à.

Trâm Nhi không còn hứng thú ở đây nữa, cô thấy thểu quay đầu bước đi ra ngoài một mình.

ThanhTuấn vội nói:

- Anh không yêu râm Nhi thì nói với nó một tiếng chứ đừng có kiểu nửa nạc nửa mỡ vậy nữa. Nó đã quá mệ mỏi với anh rồi đấy. Suy nghĩ đến người mình cần thậ sự đi anh đừng lăng nhăng vậy nữa.

Thanh Tuấn nói xong liền vội chạy theo sau Trâm Nhi. Cô đang đi bộ dọc theo bờ đê.Gío thổi lồng lộng làm cô mát rượi vơi bớt phần nào tâm trạng đang căng phồng của mình.

Tú Anh đứng ngây người trước những lời lẽ sắc bén của Thanh Tuấn. Tuệ Linh mặc dù không hiểu quan hệ giữa ba người này ra sao nhưng nghe qua những lời của Thanh Tuấn cô cũng hiểu được sơ sơ mối quen biết giữa cô gái tóc rêu kia với Tú Anh có gì đó chắc hẳn đặc biệt lắm đây nên nét mặt cậu ấy mới căng thẳng như vậy.

Tuệ Linh thầm nghĩ chắc đây cũng chỉ là mối tình qua đường

Đã qua của Tú Anh để qên cô nhưng cô đã về đây rồi không ai có thể soán vị trí cô trong lòng của Tú Anh được.

Tuệ Linh mỉm cười, níu tay Tú Anh nói:

- Mình đi thôi anh.

Tú Anh vẫn đứng kìm chân tại chỗ, . Cô thẫn thờ sững người nhìn anh:

- Anh sao vậy.

- Xin lỗi. – Tú Anh nhìn thẳng vào mắt Tuệ Linh, gương mặt cậu chưa bao giờ nhìn thanh thản đến vậy, cậu khẽ cười:

- Người anh cần nhất là Trâm Nhi.

- Anh....-Tuệ Linh lắc đầu không tin vào tai mình, cô bật cười khan nhìn Tú Anh :

- Em về đây là vì anh, sao anh lại dám nói như thế với em. Anh thay đổi thật rồi.

- Có lẽ.

Tú Anh nói xong liền rút tay mình trong tay Tuệ Linh ra, cậu quay người đi như chạy ra ngoài tìm Trâm Nhi để lại gương mặt hoang mang lẫn tức giận của Tuệ Linh. Cô vẫn không tin cậu có thể bỏ mặc cô mà chạy theo một người con gái khác.

....

Thanh Tuấn đi cạnh Trâm Nhi cậu im lặng không nói gì vì cậu tự hiểu lúc này đây hơn hết là Trâm Nhi rất cần yên tĩnh.

Tú Anh hớt hải chạy đi tìm, cậu mệt đứt hơi để đi tìm Trâm Nhi. Cuối cùng Tú Anh đã đuổi kịp mục tiêu nhưng bên cạnh đấy còn một người khác. Tú Anh từ từ đi từ đằng sau lên, kéo nhẹ áo Thanh Tuấn.

Trâm Nhi vẫn cứ nhìn ra bờ sông, ánh mắt thật xa xăm, gương mặt vô hồn không biểu cảm một thái độ gì. Thanh Tuấn bất ngời khi thấy Tú Anh, cậu suýt thì bật thốt thành lời, may Tú Anh đã nhanh tay ra dấu im lặng, Thanh Tuấn cười gật đầu hiểu ý Tú Anh, cậu lặng lẽ đithụt lùi xuống dưới rồi quay đầu để về quán Bar lấy xe đi về để cho hai người kia có không gian riêng.

Tú Anh cứ thế đi bên cạnh Trâm Nhi, cho đến khi:

- Tớ quyết định rồi.- Trâm Nhi hít một hơi thật sâu quay xang Thanh Tuấn - Tớ...ớ...

Cô há hốc mồm khi nhận ra người bên cạnh mình ra Tú Anh chứ không phải Thanh Tuấn, Trâm Nhi đơ người vài giây rồi mới ngậm miệng vào, cô đưa mắt ngó quanh không gian vắng lặng chỉ có hai người còn Thanh Tuấn đâu chứ "tên khốn này dám bán đứng mình" Trâm Nhi nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh nói:

- Anh ra đây làm gì.

- Thấy em buồn nên ra xem thế nào.

Đang tâm trạng thế này mà Tú Anh cứ giở giọng bỡn cợt làm Nhi không chịu được nữa. Cô nhìn Tú Anh nhíu mày, thái độ tỏ rõ vẻ gay gắt nhất từ trước đến giờ đối với cậu, Trâm Nhi lạnh giọng nói:

- Thấy rồi đấy, anh về được chưa. Anh nghĩ em là con hề à, xin lỗi nhé từ giờ em sẽ quyết định từ bỏ anh.

Trâm Nhi quay phắt mặt nhìn thẳng phiá trước đầu ngẩng cao bước đi.

Tú Anh nhanh tay ôm lấy cô từ phiá sau. Vòng tay ấm áp qùang lấy đôi vai mỏng manh của Trâm Nhi. Cô bất ngờ trước hành động của Tú Anh. Cậu gục đầu vào mái tóc xoã dài của Trâm Nhi, nhắm mắt khẽ nói:

- Xin lỗi, anh sai rồi.

Trâm Nhi nghĩ mình đang nằm mơ, cô tự cấu vào tay mình. Biết đau có nghĩa đây là sự thật. Trâm Nhi không thể tưởng tượng được lại có cảnh này trong cuộc đời mình như trên phim .

Tú Anh buông tay ra, cậu nắm lấy tay Trâm Nhi kéo cô đi song songcùng mình. Trâm Nhi định dựt tay lại thì Tú Anh càng nắm chắc. Cậu vừa đi vừa nhìn phiá trước nói:

- Tuệ Linh là người anh yêu nhất...

Sốc!!! Câu nói mở đầu đã khẳng định như vậy làm Trâm Nhi như có tiếng sét bên tai đánh rầm rầm. Cô nuốt khan. Nhịn!.

- Nhưng đấy chỉ là 3 năm trước. Khi cô ấy theo gia đình xang nước ngoài anh đã hưá sẽ chờ Tuê Linh nhưng cô ấy không đồng ý và nói lời chia tay với anh. Anh hỏi lý do sao phải như vậy cô ấy đã bảo anh là xa mặt sẽ cách lòng có thể anh không đến được với người khác nhưng biết đâu cô ấy lại có thể tìm được tình yêu mới bên đó.

Tú Anh lặng lại một hồi rồi tiếp:

- Không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Tuệ Linh anh đã cố cười để chia tay cô ấy trong vui vẻ. Anh nghĩ nếu cô ấy vui anh cũng sẽ vui thôi. Khi Tuệ Linh đi anh thật sự đau lắm, chỉ cần cô ấy nói anh sẵn sàng chờ đến khi nào cô ấy quay lại nhưng cô ấy không hề muốn điều đó...- Tú Anh nhẹ cười - Đấy là lần đầu anh thất tình đấy.

Trâm Nhi nghe xong, cô thấy Tú Anh tội nghiệp vô cùng, Chắc hẳn cậu đã bị tổn thương rất nhiều. "Sao giờ cô ta lại về chứ. Con nhỏ này dám phụ tình Tú Anh của mình. Tức thật. Thế mà giờ lại dám vác mặt về dành Tú Anh từ tay mình.".

Trâm Nhi nheo mắt nói:

- Thế là anh lăng nhăng từ đấy à.

- Chắc vậy – Tú Anh gật gật đầu cười nói.- Anh nghĩ yêu người khác thì sẽ quên được Tuệ Linh thôi. Khi gặp lại em, anh nghì mình sẽ cố yêu em thật tử tế để quên hẳn đi Tuệ Linh. Nhưng khi Tuệ Linh xuất hiện anh lại không thể kìm nổi mà chạy đến bên cô ấy.

Trâm Nhi như có gáo nước sôi tạt vào mặt mình. Đang đến đoạn cảm động tưởng cậu sẽ nói nhờ cô mà mình quên được Tuệ Linh tì ai ngờ cậu lại nói là vẫn không quên được. Thế có điên không cơ chứ. Trâm Nhi nuốt hận vào trong lòng, cô cố tươi tỉnh nói:

- Rồi sao nữa.

- Khi gặp lại Tuệ Linh anh lại không có cảm giác gì nữa, thỉnh thoảng đi cạnh Tuệ Linh nhưng anh lại nghĩ đến em. Anh cũng trả hiểu thật ra mình muốn gì nữa.

- Đứng núi này trông núi nọ.- Trâm Nhi không kìm được liền buột miệng nói.

Tú Anh chỉ cười nhẹ gật đầu:

- Cho đến hôm nay khi nghe bạn em nói anh mới biết mình cần ai. Cuối cùng anh đã từ bỏ được Tuệ Linh.

- Ờ...- Trâm Nhi gật gù ỏ vẻ hiểu chuyện.

Rồi cô bỗng đần mặt ra miệng tròn vo. "Ý ý...ý. Tú Anh là nói anh ấy cần mình....hahaha.... Trâm Nhi vui sướng đến run người,. Cô phải cố lắm mới khỏi bật cười mãn nguyện ra khỏi miệng.

Tú Anh bỗng nhiên hỏi:

- Anh thấy bạn em có vẻ quan tâm đặc biệt đến em nhỉ. Đi đâu cũng dính lấy nhau.

Trâm Nhi gạt phắt đi nói:

- Nghe gì kinh vậy. Cái gì mà dính lấy nhau. Thanh Tuấn là bạn từ lúc bé tí của em đấy.

- Chỉ vậy thôi à.

- Không vậy thì sao. Với lại Thanh Tuấn cũng thích người khác rồi.

- Ờ. Tạm chấp nhận.

Tú Anh tiếp:

- Coi như giữa anh và em chưa xảy ra chuyện gì nhé. Bắt đầu lại từ số 0.

Trâm Nhi im lặng. Bao lâu nay cuối cùng tâm nguyện của cô cũng hoàn thành. Trâm Nhi chỉ chờ một ngày Tú Anh sẽ tự nguyện đến với mình và nói cần mình. Nay đã được như ý còn gì hơn nữa. Trâm Nhi cười nhẹ gật đầu.

Hai người nắm tay nhau đi suốt dọc đê dài. Hai chiếc bóng nghiêng nghiêng vào nhau như đang tìm một điểm tựa...

.........

- Hềlô...Bông dua....hôhô...Xin chào.

Mới sáng sớm bước ra cửa Trịnh Kim đã trùng phùng lại với gương mặt của người tài xế đầy ấn tượng lần trước. Kim Anh vừa bước theo sau, cô nhìn thấy ông ấy đã buồn cười.

Trời thì nắng chơi qủa aó da đen kính đen, mũ phớt đen, quần đen, lại còn chơi luôn quả giày màu đen cổ cao. Nhìn ông không khác gì diễn viên đóng ma trận. Trịnh Kim lắc đầu thở dài "Đúng là bước chân trái ra trước mà".

Cậu xách hai túi quần áo lại gần chiếc xe. Bây giờ mới để ý à nhơ. Xe khác, nhìn có vẻ sịn hơn xe cũ đôi chút. Trịnh Kim cầm 2 túi xách xang một bên định mở cửa xe thì người tài xế lao như cơn lốc đến chặn trước mặt câu:

- Ấy...ấy...

Ông ta nhìn Trịnh Kim với ánh mắt đầy đề phòng rồi cười hề hà:

- Cậu để tôi...

Ông ta nhẹ nhàng từ tốn mở cửa cúi đầu kính cẩn nhoẻn miệng cười:

- Xin mời...

Trịnh Kim hết biết, cậu chẹp miệng quẳng đồ vào trong rồi cuí đầu vào xe. Kim Anh cũng lên xe, hai người đến Đà Lạt nghỉ mát.

....

Kỳ nghỉ của họ nhanh chóng qua đi.

Kim Anh mệt phờ người vì phải đi xe một chặng đường dài, về đến nhà cô nằm phịch xuống ghế salông ;

- Mệt nhưng vui thật.

Trịnh Kim gật đầu không nói gì cậu uống nước xong nói;

- Về phòng nghỉ đi.

- Ờ.

KimAnh lật đật nghe lời cậu đứng dậy sách đồ về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Trịnh Kim cũng về phòng cậu.

Sáng hôm sau Kim Anh đã bị một cuộc gọi đánh thức giấc ngủ. Cô mở bừng mắt khi thấy số Lập Hàn. Kim Anh cắn môi suy nghĩ không biết có nên nghe hay không đây.

Cô bỏ chiếc điện thoại xuống rồi lại cầm lên. Quyết định nghe vậy:

- Sao anh.

- ...

- Chuyện đấy...cho em thêm 1 ngày nữa được không.

- ...

- Ừm. Chào anh.

Kim Anh thở hắt ra ném điện thoại xang một bên nằm phịch xuống, đầu óc cô quay cuồng lại nghĩ đến chuyện với Lập Hàn. Kim Anh vò đầu bức tóc, cô vùi mặt vào gối chuyện vui chưa hết đã đến chuyện buồn. Kim Anh thầm kêu khổ vì số mình nó lận đận sao ấy. Kim Anh đứng dậy đi ra phòng khách ngồi.

Cùng lúc này Trịnh Kim cũng đã tươm tất đi ra khỏi phòng.

- Cậu đi đâu à.

- Ừ. Đến gặp mẹ.

Kim Anh đang buồn, cô đang muốn ra ngoài đường nên liền xin đi theo:

- Tôi đi với.

- Ừ. - Trịnh Kim gật đầu đồng ý ngay.

Quan hệ giữa hai người bây giờ đã có tiến triển rất tốt so với trước nhưng đôi khi vẫn tranh cái quyết liệt như xưa khi có ai không vừa ý với đối phương.

Hai người cùng đến chỗ bà Li Li. Kim Anh thấy bà liền cúi đầu chào.

Trịnh Kim kéo ghế cho Kim Anh rồi cùng ngồi xuống, cậu hỏi:

- Mẹ có chuyện gì gọi con sớm vậy.

Bà LiLi đặt li caphê xuống bàn, bà cười nói:

- Hai con đi chơi vui không?

- Cũng bình thường. - Trịnh Kim nhíu mày - Mẹ gọi con đến đây chỉ vì chuyện này thôi à.

- Đương nhiên là không rồi – Bà LiLi ngưng vài giây rồi cầm mấy tấm ảnh lên nói:

- Sao lại có chuyện này.

Trịnh Kim nhíu mày cầm mấy tấm ảnh lên nhìn. Câụ căng mắt nhìn hình ảnh trong đấy là KimAnh và Lập Hàn...

Trịnh Kim cũng bất ngờ trước tình huống này, cậu nhìn xang Kim Anh cô cũng đang lúng túng tại sao những hình này lại lọt vào tay mẹ chồng mình. Kim Anh ấp úng:

- Chuyện này...

Bà LiLi nhíu mày nhìn Kim Anh, sắc mặt đổi khác, có vẻ rất lạnh nhạt đối với cô:

- Chuyện này là sao?

Kim Anh không biết giải thích sao nữa. Trịnh Kim thấy vậy, cậu liền cười như không có gì làm bà LiLi cũng phải bất ngờ, bà quay qua cậu nhìn khó hiểu:

- Con cười gì vậy.

- Mấy tấm hình này do bà chủ nhà chụp gửi mẹ đúng không.

Gương mặt vẫn đăm đăm khó chịu, bà LiLi gật đầu. Trịnh Kim tiếp:

- Con biết trước chuyện mẹ sắp đặt từ đầu rồi nên bày ra trò này cho mẹ lo lắng xem sao.

Kim Anh quay qua nhìn Trịnh Kim. Cô không ngờ cậu lại nói dối mẹ vì mình như vậy. Cô chie biết cúi đầu im lặng. Mà chuyện này lỗi cúng đâu do cô tại Lập Hàn bất ngờ ôm cô nên chưa kịp phản ứng gì đấy thôi bà chủ nhà kia cũng nhanh tay nhanh chân thật.

Bà LiLi nhíu mày nói:

- Con nói thật sao.

- Thế nên con mới biết cả trò thằng bé ăn mày của mẹ...

Nói đến đây thì nét mặt bà LiLi mới từ từ giãn ra. "Cũng đúng nếu thằng Du không phát hiện sớm sự sắp đặt của mình thì sao nó biết được chuyện thằng bé ăn mày cũng do mình bày ra...".

Bà LiLi bỗng nhiên cười xua tay:

- Vậy là hiểu lầm. Làm mẹ tưởng hai đứa xảy ra chuyện gì.

Bà LiLi nhìn Kim Anh cười tít mắt nói:

- Mẹ xin lỗi lúc nãy hơi căng thẳng quá với con...

Kim Anh cắn cắn môi bối rối, cô cố gắng ngẩng ngẩng đầu gượng cười trừ.

Trịnh Kim cũng không biết nội tình là thế nào nhưng cậu cũng phải cố biạ ra một câu chuyện để qua mặt mẹ mình trước rồi sẽ tính sau với Kim Anh.

Ngồi nói chuyện một lúc với bà LiLi. Hai người về nhà. Trịnh Kim nhìn Kim Anh. Cậu hỏi:

- 5 phút trình bày bắt đầu.

Trịnh Kim với ngồi nhìn Kim Anh chằm chằm làm dây thần kinh của Kim Anh căng thẳng hết mức. Cô nuốt nước bọt liên tục đến khô cả miệng, cô không thể nói chuyện đấy với Trịnh Kim được nếu như thế cậu sẽ làm ầm lên cũng nên như vậy bà LiLi sẽ biết tất cả và cô cũng như Trịnh Kim sẽ trở thành một tôị đồ cả Thế Nam nữa... Kim Anh cắn môi như sắp bật máu mà vẫn chưa thấy nói gì Trịnh Kim hết kiên nhẫn nổi, cậu nói:

- Nói.

Kim Anh xoắn hai tay vào nhau. Cô lại nghĩ đến cảnh mọi chuyện bại lộ như thế việc sẽ trở nên rắc rối hơn. Thôi đành cố chịu đựng qua 3 tháng rồi mọi chuyện sẽ lại êm đẹp.

Kim Anh hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh mình, cô ngẩng mặt lên, cố hết sức bình tĩnh nói:

- Đúng. Tôi với Lập Hàn đang quen nhau.

... Trịnh Kim khựng người lại, trái tim cậu như bị ai bóp nát, nó đau đau lắm. Cậu cứ nghĩ Kim Anh sẽ có lời giải thích cho những tấm hình kia, lòng câu nóng như lửa đang thiêu rụi khi nghe câu nói ngoài sức tưởng tượng của Kim Anh. Trịnh Kim đứng dậy đi thẳng vào phòng gương mặt thất thần.

Kim Anh nhìn theo, thật sự cô cũng muốn nói cho anh rõ hết mọi chuyện nhưng như thế bà LiLi cũng sẽ biết được mọi chuyện. KimAnh bất lực nhìn theo bóng dáng của cậu đến khi cậu đóng mạnh cửa vào. Lòng cô đau nhói khi phải dối mình gạt người như vậy.

Kim Anh cũng chán nản về phòng nằm lì suốt cả buổi chiều tối.

Đứng trước cửa sổ phòng,nhìn ra xa thế giới bên ngoài kia, dòng suy nghĩ của Trịnh Kim bỗng nhiên trống rỗng. Một nỗi sợ hãi nào đó đã trở lại với Trịnh Kim. Trong những ngày qua bên Kim Anh, Trịnh Kim đã tận hưởng được sự ấm áp hạnh phúc mà cậu đã từng mơ đến nhưng bây giờ lại có một sự cô đơn mờ nhạt như đám sương mù lạnh lẽo từ từ dâng trào lên trong lòng làm tan đi cái cảm giác ấm áp ấy.

Số trời có lẽ đã định cậu sẽ không bao giờ có được tình cảm của Kim Anh sao? Trịnh Kim tự hỏi bản thân hay cậu không biết nắm giữ hạnh phúc ấy nên đã để vuột mất một lần nữa. Hạnh phúc đối với cậu cũng như những chiếc bóng đổi chiều theo ánh nắng, là những bong bóng mỏng manh chỉ cần chạm tay vào nó là sẽ tan vỡ.

Trịnh Kim thở dài ánh mắt mệt mỏi lẫn nhữngđau thương Kim Anh đã mang đến cho anh nhiều lần phải nghĩ suy mệt nhoài. Trịnh Kim mím môi thật chặt đến nỗi trắng bệch ra như không còn giọt máu nào trên đôi môi vốn sắc hồng kia.

Cậu về giường ngả người nằm xuống nhắm nghiền mắt lại. Cậu đã biết phải làm gì...chỉ cần Kim Anh vui cậu sẽ cố chấp nhận điều này...Cô mãi là giấc mơ mà Trịnh Kim dấu kín....

Một tuần nặng nề trôi qua đối với cả hai. Cho đến bây giờ Trịnh kim đã cố nhưng vẫn không tài nào đối mặt được với Kim Anh, cậu luôn tìm cách tránh mặt cô mọi lúc có thể. Trịnh Kim sợ nếu nhìn thấy cô mãi tim cậu sẽ đau buốt. Cậu đành phải tự bảo vệ mình khỏi cô, Trịnh Kim đã bị tổn thương quá nhiều rồi, cậu rất sợ cảm giác đó,nó như thắt chặt lồng ngực cậu đến nỗi không thở được.

Nếu như đến trường thì cậu sẽ cố dậy sớm đến trước không thì phải đợi Kim Anh đi khuất cậu mới dám ra khỏi nhà vì không muốn nhìn thấy Lập Hàn và Kim Anh vui vẻ đi bên nhau.

Tậm trạng nặng nề đeo đẳng Kim Anh suốt những ngày qua. Cô cũng đâu vui gì khi phải như vậy. Đành cố 3 tháng vậy. 3 tháng nữa cô sẽ nói hết những gì dấu kín trong lòng cho Trịnh Kim biết. "Cậu hãy chờ tôi".

Tối nay Trịnh Kim không về nhà, cậu ở lại nhà của Thế Nam vì chỉ anh mới biết được chuyện.

Hôm nay Trịnh Kim cảm thấy trong người rất khó chịu. Cả buổi chiều cậu đã nằm vật ở phòng Thế Nam không đi đâu. Đến tối cơn sốt như kéo đến làm cậu choáng váng, mặt mày nóng như lửa đốt. Thế Nam đi làm về,nhìn thấy Trịnh Kim vẫn nằm đấy.

Thế Nam thấy sắc mặt em yếu ớt. Cậu bước nhanh lại gần giường, lay người Trịnh Kim:

- Du, sao vậy.

Trịnh Kim khô cứng họng khó khăn lắm cậu mới mở lời được:

- Nước.

Thế Nam nhanh tay rót ly nước, đỡ Trịnh Kim ngồi dậy uống nước. Vừa chạm vào người cậu, Thế Nam cảm thấy nóng như đang có lửa thiêu vậy. Thế Nam lo lắng nói:

- Để anh đưa em đi viện.

- Không cần, anh để em ngủ một giấc.

Trịnh Kim ngả người nằm xuống. Thế Nam ra ngoài mua thuốc và cháo cho Trịnh Kim một lát rồi quay lại. Thấy Trịnh Kim vẫn trằn trọc chưa thể ngủ được, cậu dục:

- Nếu em không đi viện thì ăn cháo rồi uống thuốc đi.

- Khỏi.- Trịnh Kim khoát tay, giọng nói yếu ớt.

- Em muốn chết à.- Thế Nam lớn giọng quát - Nếu không muốn anh quẳng vào viện thì ngoan ngoãn uống thuốc đi.

Trịnh Kim thở hắt ra, cậu biết Thế Nam nói là sẽ làm. Với sức lực của một người bệnh làm sao mà Trịnh Kim có thể chống đối được Thế Nam khi cậu muốn tống anh vào viện. Trịnh Kim đành ngồi dậy.

Thế Nam đưa cậu tô cháo thơm phức vậy mà khi vào miệng Trịnh im có cảm giác đắng nghét. Đúng như lời Thế Nam nói, lúc này cậu rất muốn ngủ mãi không tỉnh dậy nữa để khỏi phải nhìn thấy người mình yêu bên cạnh một người khác mặc dù cậu đã cố nhiều lần để quen dần với điều đó. Nhưng hoàn toàn là không thể.

Cố gắng ăn vài muỗng cho qua rồi uống thuốc, Trịnh Kim mệt nhọc nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt lại thở dài:

- Được rồi. Anh ra ngoài đi em muốn yên tĩnh.

- Em có chuyện với KimANh à - Thế Nam nheo mắt nhìn gương mặt anh tuấn nhợt nhạt của Trịnh Kim.

Trịnh Kim nhói lòng, nhắc đến Kim Anh tim cậu lại nhói đau. Sóng mũi cay cay, môi mím lại cậu khẽ lắc đầu, nói:

- Thôi anh ra đi em muốn ngủ.

- Ừm.- Thế Nam ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa không làm phiền cậu nữa.

Tuy không biểu hiện gì nhưng Thế Nam biết giữa hai người chắc chắn sảy ra chuyện nên Trịnh Kim mới như vậy.

Thế Nam lấy máy gọi cho Kim Anh:

- Hôm nay thằng Du nó ngủ ở nhà anh nhé. Em không cần lo đâu.

- ...

- Ừm nó đang bị sốt.

- ...

- Thôi muộn rồi, mai em đến cũng được, khuya rồi đi đường một mình nguy hiểm lắm.

- ...

- Ừ. Ngủ ngon.

Qua cách nói chuyện gượng gạo của KimAnh khi quan tâm hỏi han đến Trịnh Kim, Thế Nam cảm giác giữa hai đứa đang có chuyện gì đó. Chắc chắn là vậy, Thế Nam tin linh cảm của mình là đúng. Cậu vẫn chưa thể hình dung ra là chuyện gì cụ thể mà hai đứa có vẻ căng thẳng quá. Thế Nam cắn môi suy nghĩ đi về phòng khác nghỉ.

...

Sáng sớm hôm sau, Kim Anh đến nhà Thế Nam thật sớm. Do ông Trịnh vẫn chưa dậy nên Kim Anh theo chân Thế Nam lên thẳng phòng Trịnh Kim đang ngủ.

Cô nhẹ nhàng xoay núm cửa mở ra đi vào.

Dưới màu rực rỡ của chùm đèn pha lê nay trở thành một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến khó chịu. Gương mặt anh tuấn đang nằm nghiêng, đôi mày vẫn cau lại như đang còn khó chịu với điều gì đó khi đang ngủ, sắc mặt trắng bệch. Kim Anh có thể cảm giác được thân hình Trịnh Kim mỏng manh như một tờ giấy có thể bị gió thôỉ bay. Một tuần nay đây là lúc KimANh có thể nhìn cậu được lâu nhất. Trịnh Kim có vẻ tiều tuỵ đi, cậu ốm hơn trước, gương mặt tiều tụy trông thấy.

Kim Anh đứng nhìn cậu mà lòng thoáng đau, cô rất muốn sờ lên gương mặt anh tuấn kia một lần nhưng sao bàn tay cô vẫn cứng đờ lạnh giá. Trông Kim Anh thật ngờ nghệch, cô không thể làm gì cho Trịnh kim lúc này hình như điều duy nhất cô có thể làm là đứng im lặng lẽ quan sát cậu đang trong giấc ngủ.

Thế Nam lui ra ngoài. Cậu khép cửa lại cho hai người có không khí riêng.

Trịnh Kim bỗng nhiên từ từ mở mắt ra, cơn sốt đã hạ hơn đêm qua. Nét mặt vẫn phảng phất sự mệt mỏi đờ đẫn,cậu khẽ cựa mình quay mặt ra ngoài. Trịnh Kim mở bừng mắt khi thấy Kim Anh đang trong tầm mắt của mình. Kim Anh vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác, cô kìm nén cảm xúc của mình xuống, hắng giọng hỏi:

- Cậu thấy sao rồi.

Giọng nói của cô tự nhiên đến nỗi phải tê lòng. Trịnh Kim dần lấy lại được tinh thần, cậu điềm nhiên cổ tỏ ra không có chuyện gì, bình thản đáp:

- Không sao.

Kim Anh gật đầu, cô tiếp:

- Vậy tốt rồi. Cậu ăn gì không tôi đi mua cho.

Trịnh Kim nhìn Kim Anh cố xua đi những đau đớn trong lòng bắt mình phải gượng cười:

- Tôi không đói. Cảm ơn.

- Tự nhiên hôm nay lại cảm ơn lịch sự vậy. – KimAnh cố nói chuyện tự nhiên như trước cho không khí bớt phần khó thở.

Trịnh Kim đang định nói gì thêm thì Kim Anh có tín hiệu điện thoại, cô liếc mắt nhìn cậu rồi lại nhìn màn hình điện thoại, thấy vẻ lúng túng của Kim Ah , Trịnh Kim tự hiểu người gọi cho cô là ai, cậu cười nhẹ nói:

- Ra ngoài nghe đi.

Kim Anh mím môi đi ra ngoài nghe. 5 phút sau cô trở lại, Kim Anh nói:

- Cậu nghỉ đi nhé. Tôi đến trường trước đây. Khi nào đỡ thì bảo anh Nam lái xe đưa về nhà nhé, cậu ở đây lâu sẽ bị nghi ngờ đấy.

- Ừ.- Trịnh Kim gật đầu.

Kim Anh đi khuất. Thật ra Lập Hàn đã gọi điện cho cô đi ăn sáng, vì không muốn nói ra để cả hai đỡ khó xử Kim Ah phải nói tránh đi là cô đi học. Trịnh Kim thừa biết điều đó, chủ nhật có ai đến trường ngoài những đứa mọt sách đâu.

Kim Anh vừa đi,cậu c ũng g ư ợng ng ư ời ng ồi d ậy l àm v ệ sinh c á nh ân. Trịnh Kim cảm thấy nhẹ người, tỉnh táo hơn r ất nhi ều... C ậu xu ống nh à ch ào ông Tr ịnh r ồi ra v ề.

...

Kim Anh đi bên cạnh Lập Hàn mà đầu óc cứ lo lắng cho Trịnh Kim khiến Lập Hàn không vừa ý, Cậu biết mình gượng ép như vậy cũng không tốt nhưng từ trước đến giờ thứ cậu thích phải có bằng được nhất là Kim Anh, cậu không thể để Trịnh Kim cướp mất cô đi bằng mọi giá.

Lập Hàn lên tiếng nhắc nhở:

- Em đang nghĩ đến ai à.

Kim Anh giật mình, lắc đầu:

- Không có. À mà Trịnh Kim hôm nay bị ốm có lẽ em không đi ăn trưa được với anh đâu, em phải về chăm sóc cậu ấy.

Lập Hàn nhíu mày khó chịu, cậu xoay người Kim Anh lại, nhìn trừng cô nói:

- Hiện tại em đang là người yêu của anh chứ không phải cậu ta em nên tập nhớ và làm quen với điều đấy đi. Anh không muốn em đi cạnh anh mà lại nhớ đến người con trai khác. Hiểu chưa.

Kim Anh tròn mắt nhìn Lập Hàn, gật gật đầu. Gương mặt Lập Hàn giãn ra, cậu khẽ cười xoa đầu Kim Anh:

- Vật tốt lắm.

Kim Ah ngạc nhiên đến sững sờ. Cách nói chuyện và cử chỉ của Lập Hàn rất giống Trịnh Kim lúc cậu quát cô. Kim Anh lại nhớ đến Trịnh Kim rồi. Cô lắc đầu xua tan cậu ra khỏi bộ nhớ tự dặn mình phải cố gắng mới được. Nhưng mỗi lần thấy Lập Hàn làm gì là Kim Ah lại so sánh với Trịnh Kim. Haizz... Kim Anh thở dài "Tại sao lại phải ép buộc nhau như vậy..."

Lập Hàn dẫn Kim Anh đi suốt cả ngày trời đến tối mới về. Lập Hàn xuống xe mở cửa cho cô. Kim Ah nói:

- Anh về.

- Ừm - Lập Hàn khẽ mỉm cười, cậu bất ngờ nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Kim Anh, giọng nói trầm ấm:

- Em nghỉ sớm đi. Chúc ngủ ngon.

Kim Anh gật đầu, cô gượng cười, quay mặt đi nhanh vào. Lập Hàn nhìn theo đến khi cô đi khuất vào chung cư mới vào xe đi về.

Trịnh Kim lại lặng người nhìn ra ngoài cánh cửa kính mở ra một nửa , một luồng gió mát lạnh khiến cậu thoải mái hẳn. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Kim Ah đang xa dần, cậu cố nén tiếng thở dài. Trịnh Kim sẽ mãi là người dõi theo Kim Anh, nhìn cô từ sau lưng mà thôi...

Trịnh Kim kéo tấm rèm lại, đôi mắt chứa đựng đầy nỗi buồn, vẻ mặt hằn rõ những vết thương lòng khó phai. Cậu lê bước chân nặng về về giường, nằm gác tay lên trán. Cậu đã thấy Kim Anh cười khi bên Lập Hàn chứ không phải là mình...Trịnh Kim cắn chặt môi như ứa máu, lồng ngực cậu sắp nổ tung ra mất rồi. Cậu khẽ nhắm mắt lại...một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khoé my cay.

...

Kim Anh lên căn hộ thấy không khoá là cô biết Trịnh Kim đã về. Kim Ah nghĩ giờ này vẫn còn sớm chắc cậu chưa ngủ nên vào hỏi han một chút xem sao.

Kim Anh mở cửa, nghe có tiếng động, Trịnh Kim vội vàng nằm quay mặt vào trong tường gạt che dấu đi nỗi đau của mình. Sau trận ốm, giọng cậu có vẻ vẫn còn yếu ớt:

- Về rồi à.

- Ừ. Cậu thấy sao rồi – KimAh hỏi. Cô không biết mình đã lặp lại câu hỏi ban sáng.

Trịnh Kim mím môi. Ngoài câu này cô không còn gì để nói sao. Lòng cậu đau như cắt, Trịnh Kim hít một hơi thật dài, cậu cố lấy lại dáng vẻ thường ngày. Thái độ cao ngạo, khuôn mặt lạnh băng. Trịnh Kim gạt đi nước mắt, ngồi dậy nhìn Kim Anh:

- Cậu muốn tôi bị sao lắm à. Hỏi nhiều.

- Ơ...- Kim Anh trố mắt nhìn cậu, cố chống tay nói – Này tôi quan tâm nên mới hỏi đấy nhé tự nhiên gây à.

- Bạn tốt quá - Trịnh Kim nói như miả mai.

Kim Anh xua tay, lườm cậu:

- Thôi thôi không nói nữa, cậu nghỉ đi tôi cũng về phòng đây. Nói với cậu xong tí tự cắn lưỡi mà chết quá.

Kim Anh quay phắt mặt đi. Cô khẽ cười vì Trịnh Kim đã có khoảng cách gần lại như trước. Họ vẫn có thể đấu khẩu với nhau thì Kim Anh cho rằng nó là dấu hiệu đáng mừng.Nhưng...

Trịnh Kim bỗng nhiện gọi dựt cô lại, cậu nói:

- Tôi đã nói hết đâu mà cậu đi.

- Chuyện gì nữa anh hai.- KimAnh quay lại hất mặt.

Trịnh Kim chỉ vào chiếc ghế bành salông đối diện giường mình nói;

- Ngồi xuống đây.

Kim Ah gật đầu đi lại, cô nhìn Trịnh Kim cảnh giác. Cậu lại có trò gì nữa đây, thái độ này rất khác thường. Kim Anh từ tốn ngồi xuống. Cô im lặng chờ đợi chuyện cậu sắp nói, gương mặt vẫn bình thản vì tưởng Trịnh Kim lại giở trò trêu mình. Như thế cũng tốt còn hơn cứ trốn tránh nhau.

Trịnh Kim nhẹ nhàng nói:

- Cậu thấy vui chứ.

- Vui – Kim Anh tưởng Trịnh Kim đang hỏi mình mỗi lần cãi với Trịnh Kim xong có vui không nên có trả lời ngay.

Cô không hề ngờ đến câu nói đó lại lã con dao hai lưỡi đâm vào tim Trịnh Kim. Cậu cười nhẹ gật đầu:

- Vậy à.- Trịnh Kim hít một hơi thật sâu nén nỗi đau, nói – Khi nào có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu.

- Ôi bạn tốt đột xuất vậy – Kim Anh trố mắt nhìn Trịnh Kim, miệng cô cười gian xảo mắt hấp háy, nói - Giở trò gì đúng không.

Trịnh Kim bật cười, cậu lắc đầu. Kim Anh lúc nào cũng nhăn nhở vậy. Cô sẽ không hiểu được những tổn thương của Trịnh Kim. Không bao giờ.

Cậu chẹp miệng nói:

- Thôi cậu về phòng đi. Mệt quá.

Kim Anh lườm Trịnh Kim, cô vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Nãy thì bảo ở lại giờ lại đuổi. Đúng là người thời tiết.

- Này...lải nhải gì vậy.

- Hềhề...không có gì. Ngủ ngon. – Kim Anh quay lại cười toe ra.

Trịnh Kim thở hắt ra . Đối mặt sẽ là giải pháp tốt nhất giữa cậu và Kim Anh. Chỉ như vậy Trịnh Kim mới có thể nhìn thấy cô cười và bảo vệ được cô...

.....

Vén nhẹ chiếc rèm xang một bên, Trịnh Kim nhìn xuống bên dưới cậu an tâm ra khỏi nhà khi Lập Hàn đã đưa Kim Anh đi khuất. Cậu lặng lẽ đi sau đến trường vì không muốn chạm mặt họ.

Bản tính trầm lặng của Trịnh Kim lại về với con người cậu. Trịnh Kim ít nói hơn nhưng trước mặt Kim Anh vẫn làm vẻ như không có gì thái độ điềm tĩnh đến kinh ngạc. Cậu không để lộ ra sự yếu mềm của mình.

Dạo này Trịnh Kim hay đến lớp hơn. Hữu Thiện mỗi lần gặp được Trịnh Kim là như bắt được vàng, mắt cô sáng như đèn pha.

Trịnh Kim đang ngồi cùng Tú Anh và Tử Kỳ trong lớp, Hữu Thiện đi ngang qua, thấy Trịnh Kim cô liền tạt vào, miệng cười hớn hở:

- Tiểu Kim hôm nay cũng đến lớp à.

Tử Kỳ thấy Hữu Thiện là hết muốn nói, cậu chẹp miệng lắc đầu tản luôn đi chỗ khác. Hữu Thiện biết ý cô chỉ nguýt Tử Kỳ rồi lại quay lại với vẻ mặt tươi tỉnh:

- Chiều nay rảnh không mình đi chơi nhé. Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Tú Anh thấy Hữu Thiện tán tỉnh anh rể mình một cách trắng trợn cậu nhìn Trịnh Kim rồi ho khan.

Trịnh Kim không nói gì, mặt câu vẫn tỉnh bơ như không, Hữu Thiện nhẹ nhàng nhắc lại:

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu.

- Chuyện gì.- Trịnh Kim hỏi.

- Bí mật. Chiều cậu qua điạ chỉ này đón tớ nhé.- Hữu Thiện cầm bút sẵn có trên bàn ghi vào một tờ giấy rồi đưa cho Trịnh Kim – Đây.

Trịnh Kim nhếch môi cười :

- Cậu nghĩ tôi muốn nghe à.

Trịnh Kim đứng dậy, lách qua người Hữu Thiện đi ra khỏi lớp. Tú Anh nén cười cậu thầm bái phục Trịnh Kim "Được...phải thế chứ". Hữu Thiện đứng sững như cột điện, cô không ngờ Trịnh Kim lại phũ phàng với mình như thế, mặt cô nhíu lại rồi quay xang nhìn Tú Anh, cậu đang tóm tém cười nhìn mình. Tú Anh nhún vai rồi nhảy xuống bàn đi ra ngoài luôn.

Hữu Thiện vò nát tờ giấy trong túi bực tức quẳng nó xuống đất. Cô tự hỏi không biết bao nhiêu lần Trịnh Kim đã làm mình mất mặt rồi, Hữu Thiện gằn mạnh gót dày bước đi trong tức tối.

Trịnh Kim ra ngoài thấy Kim Anh cùng Lập Hàn đang đi ngược chiều mình trên dãy hành lang thưa người. Nhìn thấy Trịnh Kim, Kim Anh khẽ bối rối rút tay mình ra khỏi tay Lập Hàn. Trịnh Kim đã nhìn thấy điều đó nhưng Lập Hàn đã cố tình nắm chặt tay cô lại, kéo cô bước đến trước mặt Trịnh Kim.

Lập Hàn nhoẻn miệng cười như khiêu khích:

- Ổn chứ.

Trịnh Kim biết câu nói ấy đang ám chỉ tâm trạng cậu. Nhìn vẻ mặt cúi xuống của Kim Anh cam chịu, Trịnh Kim mỉm cười gật đầu:

- Rất tốt.

- Ờ...- Lập Hàn gật gù, cậu tiếp – Nghe Kim Anh nói cậu là bạn thân nên khi nào tôi vắng mặt có chuyện gì hãy giúp đỡ Kim Ah hộ tôi nhé.

Câu nói rất thâm thúy. Trịnh Kim gật đầu. Cậu nhẹ nhàng đi lướt qua hai người. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bạch ra, lòng bàn tay còn chút mồ hôi. Đáy mắt cậu chứa đựng một lượng hàn khí rất cao đến người đi ngang qua cũng cảm nhận được điều đó.

Trịnh Kim đi khuất, Kim Anh dựt tay ra khỏi tay Lập Hàn cô nhíu mày:

- Sao anh lại nói thế.

- Có gì không đúng sao.

- Anh...- Kim Anh bực mình bỏ đi. Cô thật không ngờ Lập Hàn lại nói những lời đó với Trịnh Kim.

.....

- Mai là sinh nhật mình, mọi người nhớ đến chung vui nhé.

- Tổ chức ở đâu vậy Hữu Thiện.

- Ở bar Boom đi.

Mọi tiếng nhao nhao nói ồn lên, Hữu Thiện gật đầu cười tươi:

- Quyết định ở Boom đi.

- Hay quá.

Hữu Thiện đi về phiá Kim Anh, cô ngồi xuống, miệng vẫn mỉm cười nói:

- Tối mai nhớ góp mặt nhé, không có cậu thì mất vui.

- Ừ.- Kim Anh gật đầu.

Hữu Thiện bỗng nói:

- À dạo này tớ thấy cậu thân với Lập Hàn lắm nhớ. Hai người yêu nhau à...hehe...

Thấy Kim Anh không nói gì, Hữu Thiện lại bồi thêm:

- Cậu mời Lập Hàn đến luôn hộ tớ nhé. Hai người đẹp đôi lắm đấy.

- À tối Kim Anh đi mua đồ với tớ nhé. Cậu cũng mua luôn để đi sinh nhật tớ phải xinh vào nhé.

- Ừ.

Nói xong Hữu Thiện chạy tót xang bên lớp Trịnh Kim. Hôm nay cậu cũng đến lớp.

Hữu Thiện vuốt tóc chỉnh đốn lại trang phục. Cô tiến dần đến phiá Trịnh Kim:

- Mai cậu đến sinh nhật tớ nhé.

Trịnh Kim từ từ ngước lên nhìn Hữu Thiện, cậu khẽ cau mày rồi lại gục mặt xuống bàn. Nụ cười trên môi Hữu Thiện tắt ngấm, cô nén giận làm vẻ nói:

- Mai Kim Anh cũng đến đấy.

- Mấy giờ.

Trịnh Kim vẫn gục mặt dưới bàn mà nói. Hữu Thiện cắn môi tức tối " Không cả muốn nhìn mặt mình mà nói sao....Hừ...Vừa nhắc đến Kim Ah là đi ngay...". Hữu Thiện mím môi kìm cơn giận, nói:

- 8h ở boom nhé. Cậu nhớ đến đấy.

Hữu Thiện nói xong quay mặt bước đi. Trịnh Kim ngẩng đầu dậy cầm túi sách lên đi ra ngoài trường.

...

Sắp đến giờ Lập Hàn đến đón Kim Anh đi sinh nhật mà tự nhiên cái đôi guốc của Kim Anh vừa đi được mấy bước đã gãy gót. Toàn bộ số đôi guốc bà LiLi mua toàn là cao 11 phân thôi, đây là đôi duy nhất 7 phân mà cô có thể tự nhiên và thoải mái khi đi nó mà không phải gồng mình khi đi đôi quá cao.

Cô ngồi phịch xuống salon, nhìn đôi guốc duy nhất hợp với bộ mình đang mặc nói:

- Gãy lúc nào không gãy lại gẫy ngay lúc cần gấp thế này...

Quay qua Trịnh Kim, cậu vẫn đang nhởn nhơ ngồi xem tivi, Kim Anh hỏi:

- Cậu không đi sinh nhật Hữu Thiện à.

- Có. - Trịnh Kim nhìn đôi guốc Kim Anh đang cầm trên tay, cậu nheo mắt hỏi: - Hỏng rồi à.

Kim Anh thở hắt ra, vứt đôi guốc xuống :

- Ừ. Đen thế cơ chứ.

- Còn bao lâu nữa mới đi.

Kim Anh nhìn lên đồng hồ, cô chẹp miệng. Còn 15p nữa chắc Lập Hàn đến, cô nói:

- Không biết, khi nào Lập Hàn đến đón thì đi.

Lại một vết cứa nữa khắc sâu trong tim Trịnh Kim, cậu gật đầu, đứng dậy cầm áo khoác lên, nhìn Kim Anh nói:

- Vậy tôi đi trước. Cậu lấy đôi khác đi tạm đi.

Kim Anh gật đầu:

- Phải vậy chứ sao.

- Ừ - Trịnh Kim mím môi. Cậu lấy khoá xe rồi xuống gara.

Trịnh Kim vừa đi thì Lập Hàn cũng cho xe tới. Kim Anh xuống dưới cùng Lập Hàn đi.

Hạ kính xe xuống, Lập Hàn thấy dáng đi của Kim Anh không được tự nhiên mấy. Cậu nhìn xuống chân Kim Anh, khẽ lắc đầu cười.

Lập Hàn xuống xe mở cửa cho cô rồi nói:

- CHắc em cần thay một thứ.

Kim Ah không hiểu Lập Hàn nói gì, cô cũng nhìn anh gật đầu bừa. Mới đi bộ một tí, Kim Ah đã thấy đau chân, chẳng nhẽ cô lại không đi nữa chỉ vì một đôi guốc.

Kim Anh trố mắt khi Lập Hàn dừng trước một shop giày dép khá bắt mắt. Cậu nhìn cô nói:

- Em chờ anh tí nhé.

Kim Anh gật đầu. Lập Hàn vừa đi được vài bước, cậu liền quay ngược lại, thò đầu vào trong xe làm Kim Anh giật mình :

- Ah làm gì như oan hồn vậy.

Lập Hàn nhoẻn miệng cười:

- Em đi cỡ bao nhiêu.

- 37.

- Ừ.

Lập Hàn lại lướt nhanh vào chưa kịp để Kim Ah nói thêm gì. Cậu vào trong shop đó 10phút sau mới quay lại với hai túi đồ trên tay.

Lập Hàn mở cửa xe ngồ vào.Cậu đưa hai túi đó vào tay Kim Ah nói :

- Em thử xem cái nào hợp. Ah thấy em có vẻ không tự nhiên khi đi đôi giày kia nên...- Lập Hàn cười nhẹ rồi tiếp :- Nếu em không thích để anh vào chọn đôi khác.

Giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ quan tâm của Lập Hàn đối với mình làm Kim Anh thấy hơi gượng gạo. Đúng ra thì Lập Hàn cũng rất tốt với mình, chỉ tiếc người cô thích lại là Trịnh Kim chứ ko phải anh.

Lập Hàn thấy Kim Anh ngồi thừ ra nhìn túi giầy trên tay, cậu nheo mắt:

- Em không thích à. Vậy để anh lấy...

- À không. Em đang nghĩ nên đi đôi nào ấy mà. Cũng đẹp lắm.

Kim Anh cười cười nhìn cậu, rồi dở hai túi giày ra. Nói chung nó cũng không hợp với ý cô mấy nhưng được cái dễ đi.

Kim Ah chọn đại một đôi guốc trong số đó đi vào, cô nói:

- Được không.

Lập Hàn vừa cho xe chạy vừa gật đầu, cậu thấy vui khi mình có thể làm gì đó cho Kim Anh.

Hai người có mặt tại Bar. Đêm nay, Hữu Thiện đã hào phóng bao hết chỗ này cho mọi người vui chơi thoả thích.

Lập Hàn nắm tay Kim Anh vào trong, Hữu Thiện nhanh mắt nhìn thấy hai người, cô vẫy tay:

- Qua bàn này đi.

Hai người cùng đi tới ngồi xuống, Hữu Thiện tủm tỉm nói:

- Hai người xứng đôi quá đấy.

Kim Anh cười gượng, cô đưa mắt nhìn xung quanh, toàn là đứa cùng lớp nhưng không thấy Tú Anh, Trịnh Kim cũng không có mặt. Chẳng phải cậu đã đi đến đây trước rồi sao. Kim Anh dò hỏi:

- Tú Anh không đến à.

Hữu Thiện gật đầu, nuốt nốt ngụm bia trong mồm nói to trong tiếng nhạc ầm ĩ:

- Cậu ấy chắc đi hẹn hò với Trâm Nhi rồi.

- Vậy à. Thế còn...

Kim Anh đang định hỏi đến Trịnh Kim thì cậu cũng vừa bước tới. Trên tay cầm một hộp gì đấy.

Trịnh Kim liếc mắt nhìn xuống chân Kim Anh, cậu khựng người lại rồi dấu hộp đấy ra sau lưng, Hữu Thiện nhìn thấy, cô kéo Trịnh Kim ngồi cạnh mình, nói:

- Quà của tớ à.

Lập Hàn nhìn Trịnh Kim, cậuliền gật đầu, đưa chiếc hộp đó cho Hữu Thiện.

Hữu Thiện mắt sáng long lanh.Không ngờ Trịnh Kim đã đến lại còn tặng quà cho cô, Hữu Thiện hôn nhanh vào má Trịnh Kim cười tít mắt nói:

- Cảm ơn nhé.

Trịnh Kim nhíu mày khó chịu. Kim Anh thì trố mắt nhìn hai người "tiến triển nhanh đến vậy sao....Dù gì mình cũng còn danh nghĩa là vợ cậu ta cơ mà...hừ....Trịnh Kim...cậu được lắm lại còn ngồi im nữa chứ...không thèm phản kháng luôn mới sợ chứ....". Cô cụp mi xuống nhìn mấy lon bia trên bàn. Kim Ah với lấy một lon uống cạn,mọi người cùng bàn trố mắt nhìn cô.

Mấy người vỗ tay đôm đốp:

- Kim Anh hôm nay máu nhỉ.

- Nào cùng cạn mừng sinh nhật Hữu Thiện.

Máu trong người Kim Anh đang sôi lên. Cô tức, tức khi phải nhìn hai người kia. Kim Anh cầm tiếp lon bia khác mở nắp dơ cao lên:

- Cạn.

Mọi người sôi nổi hẳn lên...Ai cũng kéo nhau ra nhảy còn lại hai đôi vẫn kiên trì ngồi lại như đấu b-boy ấy.

Hữu Thiện cầm hộp quà trên tay, cô nói:

- Để tớ mở xem Tiểu Kim tặng gì nhé.

Kim Anh lúc này hơi phê phê nên nói năng không ý tứ gì, cô nói:

- Mở luôn đi. Xem Trịnh Kim nhà ta chọn gì để tặng người yêu nào.

Trịnh Kim lắc đầu nhìn vẻ mặt Kim Anh. Cô định uống tiếp thì Lập Hàn kéo tay lại quát khẽ:

- Em làm sao vậy.

- Em muốn uống. Hôm nay vui mà.

- Vui cái gì. Thích anh cho ăn đòn à.- Lập Hàn ghé vào tai Kim Anh doạ.

- Gì chứ - Kim Anh bật cười – Em là trẻ con chắc.

Lập Hàn giữ tay cô lại không để Kim Anh có cơ hội cầm ly bia trên bàn kia tiếp.

Hữu Thiện cười thầm nhìn hai người thân với nhau, cô công kích:

- Có mỗi Lập Hàn là trị được Kim Anh thôi.

Kim Ah trề môi:

- Còn lâu...

- Suỵt im nào. Người ta nói đúng thì nhận đi. - Lập Hàn chen vào, nhìn Trịnh Kim nói như tỏ rõ vị thế của mình.

Hữu Thiện cười nham hiểm, cô gật gù, tiếp:

- Thôi không nói hai người nữa. Để xem qùa tiểu Kim đã.

Vừa nói tay cô vừa mở hộp quà ra. Đó là một đôi guốc cũng na na giống kiểu đôi guốc mà Kim Anh bị gãy gót lúc nãy.

Hữu Thiện suýt xoa:

- Đẹp quá. Cảm ơn cậu nhé tiểu Kim.

- Không có gì.

Kim Anh liếc nhìn thái độ hai người, cô trề môi nhìn họ. Đầu cô bốc khói, Kim Anh đứng dậy, người hơi lâng lâng vì men bia, cô nói:

- Lên kia nhảy thôi.

Lập Hàn kéo cô lại:

- Em say rồi.

- Ai say. Vớ vẩn. – Kim Anh gạt tay Lập Hàn ra.

- Có ai say nhận mình say đâu.- Trịnh Kim lên tiếng.

- Này – Kim Anh cúi xuống nhìn Trịnh Kim, cô đá một chân chống lên ghế dáng vẻ rất cuốn hút.

Kim Anh hất mặt nhìn Trịnh Kim:

- Cậu biết tôi đang rất tỉnh....Oẹ...oẹ....

Cả 3 đều trố mắt nhìn Kim Anh. Sao lúc nào Trịnh Kim cũng là người hứng những gì Kim Ah gây ra hết vậy. Cậu gằn từng chũ từ cổ họng phát ra:

- Kim-Anh-ạ

Lập Hàn cội vàng kéo Kim Anh ngồi xuống dựa vào vai mình, cậu với tay lấy giấy lau miệng cho Kim Anh. Còn Hữu Thiện thì lấy giấy lau chỗ nôn của Kim Anh vương trên áo Trịnh Kim.

Kim Anh khua tay:

- Xin lỗi....ức...hìhì...Chẳng may...- Nôn xong cô thấy tỉnh hắn ra, chỉ là uống bia thôi nên cũng không ăn thua gì.

Hữu Thiện cười cười:

- Không sao không sao. Dĩ hoà vi quý. Kim Anh để chuộc lỗi thì lên trên kia hát hay nhảy một bài gì đó đi.Coi như quà chúc tớ nhé.

- Ok.- Kim Ah đi lên trên bục có ban nhạc.

Hữu Thiện nhìn theo miệng cười khẩy, ánh mắt rất gian tà. Vừa lúc ấy Tử Kỳ cũng bước vào.

Hữu Thiện nhìn thấy cậu mắt ánh lên tia tinh quái "Càng đông càng vui, xem mấy người nhìn con nhỏ Kim Anh diễn hài cũng hay". Hữu Thiện nói:

- Ngồi xuống đi.

- Cảm ơn.

Tử Kỳ miệng cười nhưng lại không hề ngồi xuống chỗ Hữu Thiện dành cho mình, cậu vẫn đứng im, nhìn lên phiá Kim Anh.

Kim Anh lên cùng vài người bạn của Hữu Thiện có lẽ là bạn ngoài đời chứ không hề có trong lớp. Hữu Thiện huýt lên, nói to:

- Nu-abo đi.

Một cô bạn quay xang Kim Anh nói:

- Cậu biết nhảy bài đấy không.

Kim Anh cười cười:

- Chút chút.

- Good.

Một cô gái khác búng tay là đổi luôn xang đoạn nhạc đó. Kim Anh cùng 4 cô gái khác nhảy...

Xoẹt.....

Ồ''''''''

Phần ngực áo của Kim Anh rách ra. Mấy cô gái bên trên nhìn xuống Hữu Thiện gật nhẹ đầu, ánh mắt vờ tỏ vẻ hoảng hốt đứng dạt sang một bên. Kim Anh vội lấy tay che phần áo lót bị lộ.

Chiếc váy này cô vừa mua hôm qua cùng Hữu Thiện làm sao mà bị rách như vậy được chứ.

Trịnh Kim định chạy lên không hay Lập Hàn đã nhanh chân hơn cậu, Trịnh Kim ngồi sụp xuống bất lực nhìn theo.

Nhưng không ngờ người đến cạnh Kim Anh đầu tiên lại là Tử Kỳ.

Lập Hàn khựng người lại. Thái độ Tử Kỳ rất bình thản, cậu khoác áo mà là áo nữ nữa chứ như mọi sự việc đều nằm trong tay cậu vậy..

Tử Kỳ nói nhỏ với Kim Ah:

- Lần sau cảnh giác đi nhé.

Kim Anh không hiểu ý cậu, cô hỏi:

- Là sao.

Mọi người nhìn Tử Kỳ như một vị anh hùng cứu mĩ nhân, Lập Hàn nhíu mày nhìn khó chịu, đáng lẽ ra người nên làm việc đó là cậu chứ. Lập Hàn đi lên đứng cạnh Kim Anh, cậu quay nhidn Tử Kỳ nói:

- Cảm ơn nhé.

Tử Kỳ mỉm cười gật đầu. Mọi ánh mắt của các cô gái có trong đấy đều long lanh mắt nhìn cậu đầy ngưỡng mộ.

Bốn cô gái bạn Hữu Thiện cũng vậy. Hữu Thiện tối sầm mắt khi thấy việc này chưa gì đã kết thúc. Mấy con bạn cô cũng ngu quá đã bảo phải làm váy Kim Anh rách toạc ra cơ mà. Hữu Thiện mím môi. Cô phải vội vàng chạy lại chỗ Kim Anh hỏi han quan tâm:

- Sao vậy...

- Không có gì chỉ bị rách một tí thôi.

- May quá...- Hữu Thiện quay xang bốn người kia quát - Mấy cậu làm gì mà rách cả áo của Kim Ah vậy.

- Vô ý thôi mà - Một người lên tiếng nói.

Tử Kỳ chẹp miệng, đột nhiên cậu nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiện làm cô lúng túng quay đi chỗ khác giả lơ. Tử Kỳ nói:

- Hữu Thiện, ra ngoài nói chuyện tí đi.

Nói xong Tử Kỳ quay đi ra ngoài trước. Trịnh Kim không biết đã về từ lúc nào. Hữu Thiện cười nói:

- Không sao cả rồi, mọi người vui tiếp đi, tí tớ quay lại tiếp mọi người.

Nói xong cô theo chân Tử Kỳ ra ngoài.

Hữu Thiện mở lời trước:

- Có chuyện gì.

- Cậu nên để yên cho Kim Anh đi.

Hữu Thiện nhíu mày:

- Ý cậu là sao.

- Đừng nghĩ chuyện mình làm không ai biết. Tôi sẽ im lặng chuyện hôm nay. Nếu tôi biết cậu đụng đến Kim Anh lần nữa thì đừng trách.

Hữu Thiện bị nói trúng tim đen nhưng cô nghĩ cũng có thể Tử Kỳ chỉ bắt thóp cô thôi, Hữu Thiện cố chối:

- Cậu nói gì tôi không hiểu.

- Không hiểu hay không muốn hiểu. Trịnh Kim không thích cậu đâu đừng cố dành thứ không thuộc về mình như thế. Tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn yên vị đi đừng để tôi nói chuyện hôm nay ra sẽ không hay đâu.

- Ai sẽ tin cậu chứ.

- Cậu nên nhớ tôi là ai trong mắt mọi người nhé. Liệu họ có tin tôi không - Tử Kỳ cười cúi sát mặt mình vào mặt Hữu Thiện giọng có chút miả mai lẫn dăn đe.

Hữu Thiện lúng túng, cô không biết nói gì để lại được với Tử Kỳ. Có lẽ người cô sợ nhất có lẽ chính là cậu. Hữu Thiện mím môi. Tử Kỳ chẹp miệng, đứng lại tư thế thẳng người nói:

- Nhớ những gì tôi nói hôm nay đấy nhé.

Nói xong cậu quay lưng bước đi được vài bước chợt dừng lại. Vẫn không quay đầu lại, cậu nói:

- Nếu muốn trút giận thì tìm tôi nhé. Đừng đụng đến Kim Anh.

Hữu Thiện nhidn theo dáng Tử Kỳ, mặt mày cô biến sắc. Sao Tử Kỳ lại biết mọi chuyện cô làm như vậy. Con người cậu ta quả là đáng sợ.

Lập Hàn đưa Kim Anh ra ngoài định cho cô về trước thì thấy Hữu Thiện đang đứng ngẩn ngoài đó. Kim Anh nói:

- Cậu đứng đây làm gì vậy. Có chuyện gì sao mặt cậu tái vậy.

Hữu Thiện giật mình, cô gượng cười chối biến:

- Tớ không sao. – Cô nhìn hai người rồi tiếp – Hai người định đi đâu vậy?

- Tớ đau đầu quá nên về trước, thông cảm nhé.

- Vậy à.Không sao cậu về nghỉ đi nhé.

- Ừm.

...

Lập Hàn đưa Kim Anh về chung cư. Hai người đứng trước xe, Kim Anh nói:

- Anh về đi, em vào đây.

Lập Hàn nhẹ nhàng ôm Kim Anh, cậu nói nhỏ:

- Xin lỗi.

Kim Anh tròn mắt, định đẩy cậu ra thì Lập Hàn càng ôm chặt hơn, cậu nhắm mắt nhẹ giọng nói:

- Anh đã không kịp bảo vệ em rồi.

Kim Anh biết cậu đang nói đến chuyện xảy ra lúc nãy, cô khẽ cười kéo nhẹ anh ra nói:

- Không sao đâu mà. Thôi em vào nhà trước nhé. Ngủ ngon.

Kim Anh mỉm cười vẫy tay chào Lập Hàn rồi quay người vào trong.

Lập Hàn lên xe phóng đi. Họ không hay để ý có một người đang quan sát họ nãy giờ. Trịnh Kim ngồi trong xe ánh mắt buồn bã khẽ nhắm hờ lại ngả người ra sau đầy mệt mỏi...

- Ngủ trước đi, tôi không về đâu.

Vừa dứt câu Trịnh Kim đã tắt máy. Kim Anh đần mặt nhìn vào điện thoại với thông điệp ngắn ngủi của Trịnh Kim.

Cậu cho xe chạy về nhà Thế Nam. Giờ này chắc ông Trịnh đã ngủ. Trịnh Kim gọi điện cho thế Nam xuống mở cổng.

Thế Nam thấy Trịnh Kim đến tìm mình giờ này, cậu mở rộng cổng cho Trịnh Kim lái xe vào rồi đóng lại.

Trịnh Kim bước xuống xe, Thế Nam hỏi:

- Này, lại xảy ra chuyện gì nữa à?

Trịnh Kim lắc đầu cười mỉm:

- Cho em ngủ ké một đêm không được à.

- Lần trước ké rồi lại nữa à. Phòng anh lại phải nhường à.

- Ngủ chung vậy. - Trịnh Kim khẽ cười.

Trịnh Kim nói xong đi luôn vào nhà lên thẳng phòng. Thế Nam chạy theo, thái độ hôm nay của Trịnh Kim rất lạ.

Do sống với Thế Du từ bé nên cậu biết hết những hỉ nộ ái ố của Thế Du. Từ bé thì nó như những đứa trẻ bình thường, buồn đau thì khóc, vui thì cười nhưng từ khi Kim Anh đi giường như nó thay đổi hoàn toàn, vui buồn cũng không để lộ cho người ta biết được,người duy nhất hiểu cậu có lẽ là Lệ Đạt.

Thế Nam theo chân Trịnh Kim về phòng.

Trịnh Kim mở tủ lạnh trong phòng Thế Nam ra lấy vài lon bia, nói:

- Ngồi xuống uống vài lon với em.

- Em không được uống bia rượu mà, nhớ bao tử em đấy.

Trịnh Kim chẹp miệng:

- Uống ít không sao đâu mà.

- Cãi nhau với Kim Anh à? - Thế Nam dò hỏi.

- Không.

Thế Nam ngồi xuống, Trịnh Kim mở hết lon này đến lon khác uống như nước lã, Thế Nam thấy cậu uống khá nhiều nên ngăn lại:

- Thôi đi. Có chuyện gì thì nói anh nghe xem nào. Mày cứ im lặng vậy không tốt đâu.

Trịnh Kim bật cười:

- Em đã bảo không có gì mà. Uống đi, anh nhiều chuyện quá đấy.

- Cái thằng này...

Thế Nam lắc đầu bất lực. Thôi để nó uống say một bữa cho quên đi chuyện buồn cũng tốt rồi mai tỉnh táo lại tâm trạng sẽ tốt hơn.

Thế Nam cầm lon bia lên:

- Cạn nào.

- Thế chứ...- Trịnh Kim cười ngờ nghệch cụng với Thế Nam.

- Để anh lấy mồi đã.

- Khỏi cần, em không...

Trịnh Kim bỗng nhíu mày, bụng cậu nhói đau, dần dần đau đến quặn người. Trịnh Kim mím môi ôm bụng gập người lại, Thế Nam vội vàng đỡ cậu:

- Lại đau nữa à. Anh đã nói rồi mà lại...

Thế Nam đỡ Trịnh Kim lên giường rồi gọi ngay cho Lệ Đạt đến.

Nhìn vẻ mặt ưu tư đang toát mồ hôi lạnh vì cơn đau và đôi môi trắng bệch với sắc thái nhợt nhạt của Trịnh Kim, Thế Nam không thể hiểu nổi Thế Du có chuyện gì mà không chịu nói cho mình.

- Để anh gọi Kim Anh đến nhé.

- Gọi đến làm gì. - Phải khó khăn lắm Trịnh Kim mới nói ra được,

Cậu nhăn nhó với cơn đau. Thế Nam bực mình vì thái độ ngang bướng của Thế Nam, cậu cáu lên nói:

- Rốt cuộc hai đứa xảy ra chuyện gì rồi.

Tít...tít...

Thế Nam nghe điện thoại rồi xuống mở cổng cho Lệ Đạt.

Lệ Đạt thở hắt ra khi nhìn Trịnh Kim nhăn nhó với hơi thở nặng nhọc, rồi nhìn xang đống lon bia dưới sàn, cô càu nhàu:

- Lại bia.

Cô lắc đầu, quay xang Thế Nam nói nhỏ:

- Anh đi nghỉ trước đi để em ở lại với nó.

- Ừm. Vậy em chăm sóc nó. Mệt thì qua phòng cạnh ngủ nhé.

Lệ Đạt gật đầu. Người họ hàng xa này rất thân với Trịnh Kim. Cô là người thông minh nên rất dễ hiểu tâm ý của Trịnh Kim. Nếu chịu quan sát một chút, có lẽ ai cũng sẽ đoán ra cậu đang thất tình.

Lệ Đạt chẹp miệng, cô khám cho Trịnh Kim một lát rồi đưa thuốc cho cậu uống. Cơn đau dần vơi đi.

Trịnh Kim trở lại trạng thái bình thường, trong mắt cậu là một màu tối đen, giường như cậu đang trở về cái đêm mưa lạnh ấy...

Lệ Đạt nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Trịnh Kim nhìn gương mặt anh tuấn ưu tư thất thần nhìn về một khoảng không bất tận.

Lệ Đạt nhẹ giọng nói:

- Em với Kim Anh cãi nhau à.

Trịnh Kim khẽ lắc đầu, cậu nhắm mắt lại. Đưa tay lên gác ngang đôi mắt che những giọt nước mắt đang trực trào ra, nói với giọng yếu ớt:

- Em mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.

Trịnh Kim chỉ khóc khi cậu thật đau thôi. Từ trước đến giờ Lệ Đạt chưa từng thấy vẻ thất vọng lẫn đau khổ này của Trịnh Kim. Cô ngạc nhiên đến sững sờ. Cô không biết làm gì hơn cho cậu lúc này ngoài trừ việc lặng im nhìn cậu đầy thương cảm.

Một hồi sau Lệ Đạt mới lên tiếng, cô nhẹ giọng nói:

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cần tâm sự thì hãy nói với chị, đừng uống bia rượu như vậy sẽ hại đến sức khoẻ của em đấy.

Lệ Đạt nói xong rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cô ra ngoài đóng cửa phòng lại cho Trịnh Kim,.

Còn lại một mình trong căn phòng phòng trống. Trịnh Kim suy nghĩ về những chuyện đã qua. Ngay cả người mình yêu cậu cũng không tài nào đưa tay ra để bảo vệ được. Nhìn cô bên người khác thì cậu không thể nào chịu được nỗi đau ấy...Trịnh Kim lặng lẽ thở dài.

.......

Sáng sớm hôm sau Thế Nam cùng Lệ Đạt qua phòng thì thấy Trịnh Kim không còn đó, cậu đã đi từ lúc nào cũng không hay.

Trịnh Kim về nhà thấy Kim Anh đang ngủ trên ghế salon, cậu đi khẽ vào phòng thay đồ rồi trở ra đắp một chiếc chăn mỏng lên người cho Kim Anh.

Trịnh Kim đến căn biệt thự mẹ mình đang ở. Cậu gặp bà LiLi trong phòng riệng, thấy mẹ đang trang điểm, Trịnh Kim ngồi xuống giường, vẻ mặt phờ phạc như mất ngủ nói:

- Con muốn đi du học.

Bà LiLi dừng trang điểm, quay xang nhìn con:

- Sao tự nhiên lại có ý định đấy, con đi cùng Kim Anh luôn à.

- Không. Chỉ con thôi.

- Vậy vợ con vứt đâu.

- Ở nhà chứ ở đâu. Mẹ đừng nói cho ai biết chuyện con đi nhé.

Bà LiLi nhíu mày nhìn con, Trịnh Kim có nét gì đó rất mờ ám, bà nói:

- Có chuyện gì giữa hai đứa à. Đừng nói là không.

Trịnh Kim gật đầu thú nhận. Cậu kể lại toàn bộ những gì đã dấu cho bà LiLi nghe.

Thật bất ngờ trước thái độ kì lạ dửng dưng như chưa hề xảy ra chuyện gì của bà.

Bà LiLi gật đầu, bà nói:

- Vậy con yêu Kim Anh chứ và chấp nhận cho nó đến với Lập Hàn.

Trịnh Kim khẽ gật đầu. Bà LiLi mím môi suy nghĩ gì đó rồi nói:

- Được. Mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con.

Bà LiLi cầm điện thoại lên gọi cho người trợ lý đặt vé cho Trịnh Kim rồi quay xang cậu nói:

- Mai ba sẽ đón con. Mẹ ở lại đây một thời gian giải quyết ổn thoả mọi chuyện rồi xang đó luôn.

Trịnh Kim gật đầu, cậu đứng dậy:

- Thôi con về thu xếp, sáng mai con qua đây.

- Ừm.

Bà LiLi nhìn thấy vẻ mặt bạc nhược của con mà nhói lòng, bà đứng dậy mỉm cười ôm con nói:

- Cục vàng của mẹ sẽ được hạnh phúc thôi. Cười lên đi con nhé.

Trịnh Kim nhắm mắt khẽ mím môi cười. Cậu nhẹ vỗ lưng mẹ rồi ra về.

Bà LiLi ngồi xuống, gọi điện cho ông EnDy:

- Mình ơi, mai con xang bên đấy, anh bận thì nhớ bảo trợ lý ra đón nó nhé.

- ...

- Nó thất tình rồi.

- ...

- Sống thì phải biết mùi đời chứ...hehe...em còn ở đây một thời gian để giải quyết một số chuyện, mình phải chăm sóc con cẩn thận vào nhé. Cục vàng đấy.

- ....

- Dạ...Bye mình.

Bà LiLi không hề tỏ thái độ tức giận về những chuyện kia vì Trịnh Kim đã nói thật trước khi bà biết nên có thể tha thứ. Về phần Kim Anh thì sao, bà LiLi suy nghĩ " Con mình đẹp trai phong độ ngời ngời thế này chẳng nhẽ hai đứa sống với nhau một thời gian rồi mà Kim Anh vẫn không động lòng trước nhan sắc nó chút nào sao..." Bà LiLi lắc đầu xua tan cái ý nghĩ đấy đi " Không thể tin được...cục vàng của mình thua gì thằng bé Lập Hàn chứ...Hừ....chuyện này là sao đây..." Bà LiLi đắn đo suy nghĩ mọi chuyện. Bà nghĩ giữa chuyện này có một điều gì đó mờ ám.

"Thôi cho chúng nó thời gian xa nhau cũng tốt, như vậy là cách xác định tình cảm tốt nhất". Bà LiLi mỉm cười với những ý định của mình. Soi gương lần nữa rồi bà đi ra ngoài.

...

Lúc Trịnh Kim về nhà lần hai thì Kim Anh đã tỉnh. Cô nhìn anh nói:

- Cậu về rồi à.

- Ừ. Ăn gì chưa.

- Mới dậy mà ăn gì.

- Vậy đi ăn thôi.

- Ừm chờ tí.

Kim Anh chạy vào phòng thay đồ rồi ra ngoài với Trịnh Kim. Hai người đi cạnh nhau mà mỗi người một tâm trạng. theo đuổi một ý nghĩ riêng.

Đi ngang qua một shop fashion, Trịnh Kim kéo tay Kim Anh vào.

Cô tròn mắt:

- Làm gì vậy. Mua cho ai à.

- Ừ.

Trịnh Kim chọn vài bộ cho Kim Anh, cậu còn đưa cho cô cả mấy chiếc áo khoác dày khự nói:

- Thử hết đi.

Kim Anh tròn mắt nhìn cậu:

- Đang là mua hè đấy cậu. Làm gì mà đưa tôi mấy thứ này.

Kim Anh nhìn đống đồ trên tay nào là khăn quàng, áo khoác, giày...hầu như nhiều thứ là thuộc về mua đông.

Cô thở hắt ra nói:

- Cậu định tặng cho ai để đi sapa à.

- Thôi không cần thử đâu, lấy hết đi.

Trịnh Kim ôm lại đống đồ trên tay Kim Anh ra quầy thanh toán, cô gái bán hàng tủm tỉm nhìn cậu rồi quay xang Kim Anh đá lông nheo:

- Người yêu chị chiều chị ghê nhỉ.

- Ừ...hìhì...

Kim Anh cười cười, mắt liếc xang Trịnh Kim gương mặt cậu vẫn thản nhiên. Cô gái vừa tính tiền vừa nói nhỏ với Kim Anh:

- Đẹp trai nữa chứ. CHị sướng thật.

- Cảm ơn – Kim Anh hãnh diện muốn nổ mũi, cô cười đến nỗi không cả ngậm miệng vào được.

- Xong rồi của anh chị hết xxx

Trịnh Kim lôi thẻ ra thanh toán rồi sách mấy túi đồ ra xe để. Kim Ah đi theo. Cô mở cửa xe vào ngồi kế bên Trịnh Kim.

Cô hỏi:

- Mua cho ai vậy.

Trịnh Kim nhíu mày:

- Hỏi nhiều.

Kim Anh trề môi lẩm bẩm:

- Không nói thì thôi. Khó tính.

Xe gần về đến chung cư, Kim Anh liếc ra sau nhìn một đống đồ cô cứ khắc khoải thắc mắc về chúng "Rốt cuộc cậu ta mua cho ai..." Kim Anh nhăn nhó suy luận mãi mà không ra, cô không nhin được tính tò mò nữa liền gặng hỏi:

- Bật mí tí đi...

Trịnh Kim không nói gì, cậu cho xe thắng gấp làm Kim Anh suýt đập đầu về phiá trước may đã có dây thắt. Kim Anh quay phắt xang lườm cậu:

- Trịnh Kim...

- Đến nhà rồi, xuống xe đi. Chiều tối tôi mới về không cần chờ cơm đâu. Mà tốt nhất là rủ người yêu đi ăn cùng cho vui.

Kim Anh trợn mắt nhìn Trịnh Kim. Cậu nói ra những lời ấy mà mặt vẫn thản nhiên như không. Kim Anh cảm thấy lồng ngực mình như thắt chặt lại, tim nhói nhói đau.

Kim Anh nhìn Trịnh Kim, cô cố làm vẻ vui tươi, chẹp miệng nói:

- Phải vậy chứ sao.

- Ừm.

Kim Anh xuống xe cô đóng rầm cửa lại, Trịnh Kim phóng vút đi, cô nhìn theo mặt hầm hầm, làu bàu:

- Ngứa cả mắt, tự nhiên nhắc đến Lập Hàn làm mình...

Tít..tít...

Vừa nhắc đến đã hiển linh, đó là điện thoại của Lập Hàn chứ không ai hết, cô mở máy nghe:

- Sao anh.

- ...

- Đi ăn á.

- ...

- Thôi em làm cơm ở nhà rồi.

- ...

- Thôi được vậy chiều đi.

- ...

- Vâng.

Kim Anh tắt máy, cô thở hắt ra. Lẩn thẩn về hộ của mình.

Trịnh Kim không có nhà thì cô nấu cơm làm gì cơ chứ. Có một mình thì trưa nấu tạm hộp mì cũng được.

...

18h...

Lập Hàn đến đón Kim Anh đi ăn theo lời hẹn. Ăn xong Lập Hàn còn đưa Kim Anh đi chơi một lúc đến tận 9h mới về.

Cuộc đi chơi này cũng khá vui đấy chứ, nó khiến Kim Anh tạm quên đi chút buồn, Lập Hàn vừa lái xe vừa lén nhìn nửa khuôn mặt vẫn còn thoáng nét cười trên mặt Kim Anh, cậu bỗng hỏi:

- Em đã có tình cảm với anh chưa.

Nghe câu hỏi Kim Anh nuốt nước bọt.Nếu nói là không ghét cậu nữa thì co sẽ gật đầu nhưng nói là có tình cảm thì chỉ là cảm tình như của cô đối với Thế Nam thôi. Kim Anh tránh né câu hỏi:

- Sắp đến nhà em rồi.

- Một chút cũng không có à? - Lập Hàn hỏi lại tương tự câu trên.

Chẳng nhẽ Kim Anh lại nói toạc ra như thế Lập Hàn sẽ bị tổn thương nhưng nếu nói có thì là lừa cậu rồi còn gì, Kim Anh dè dặt trả lời:

- Cũng có.

- Bằng nào.

Cô dơ tay lên đo một chút trong không khí, cử chỉ đó làm Lập Hàn phì cười, cậu nói:

- Không sao từ từ nó sẽ lớn thôi.

Kim Anh lặng im không nói gì. Lập Hàn tiếp:

- Vậy còn Trịnh Kim.

Theo phản xạ Kim Anh trả lời bằng miệng luôn:

- Rất lớn.

Câu nói đó như mũi tên đâm vào tim Lập Hàn vậy, cậu muốn cười mà không thể nhe miệng được. Biết sự chênh lệch thế cậu đã không hỏi để đỡ mang nhục vậy rồi. Lập Hàn chẹp miệng:

- E yêu nó lắm à.

- Có thể. – Kim Anh gật đầu thật thà không dấu diếm.

Đièu đó làm Lập Hàn khựng người. Cậu im lặng không muốn nói thêm gì nữa. Gương mặt đăm đăm thoáng ẩn nét buồn nản chán chường.

...

Cửa không khoá, chắc Trịnh Kim đã về rồi. Kim Anh mở cửa bước vào rồi khoá cửa luôn.

Cô bỏ đổi dép vào nhà, thấy Trịnh Kim đang ngồi trên salon xem tivi, cô nói:

- Chưa ngủ à.

Trịnh Kim thấy nét mặt của Kim Anh vẫn thoang thoáng nét cười. Chắc đi cùng Lập Hàn nên gương mặt cô mới vui như vậy.

Hiểu lầm càng ngày càng đậm sâu. Trịnh Kim nén tiếng thở dài. Kim Anh ngồi xuống, cô nhìn thấy đống túi đồ ban sáng ở ghế, cô hỏi:

- Chưa đưa cho người ta à.

Trịnh Kim kéo hết đống đồ ấy đẩy vào tay Kim Anh, giọng nói thật nghiêm chỉnh:

- Khi nào lạnh nhớ mặc vào. Hết tiền thì rút thẻ mà dùng không ngại đâu tất cả là của cậu. - Trịnh Kim dừng một chút rồi tiếp – Còn nữa,có chuyện gì khó khăn thì gặp thằng Kỳ nó sẽ giúp cho. À nếu có chuyện buồn cậu có thể gặp chị Lệ Đạt ở phòng ytế nói chuyện, nhìn mặt vậy thôi chứ hiền lắm.

Kim Anh sững sờ nhìn Trịnh Kim. Chưa bao giờ cô thấy cậu nói nhiều đến vậy. Tình huống này trên phim có hai trường hợp. Một là người sắp lâm chung ....Bậy, bậy.. Kim Anh nuốt tan cái ý nghĩ vớ vẩn ấy đi. Còn lại một trường hợp nữa là người sắp đi xa.

Kim Anh nhìn cậu,. cười nói:

- Làm gì vậy. Tự nhiên tốt với người ta vậy?

- Ừ.

Trịnh Kim đột nhiên kéo tay ôm Kim Anh vào lòng. Kim Anh cứng đờ người, nhiệt đập tim của cô đột ngột lên cau. Cường độ máu dồn lên mặt như đọng nghẹt lại. Kim Anh định đẩy người cậu ra vì tim cô đập mạnh đến nỗi không chịu nổi nữa, mặt cô nóng phừng lên vì hồi hộp. Trịnh Kim lại nghĩ cô không muốn mình ôm vì Kim Anh đã có Lập Hàn.

Cậu nhẹ buông tay ra. Tất cả chấm dứt, Trịnh Kim lảng tránh, cậu gãi đầu vẻ bối rối:

- Xin lỗi...Thôi tôi đi ngủ trước.

Nói xong Trịnh Kim đứng dậy vội vàng vào phòng đóng cửa lại. Kim Anh ngồi thừ người.

Hôm nay Trịnh Kim rất lạ, cậu có những biểu hiện thật kì quặc khiến Kim Anh không ngừng suy nghĩ. Kim Anh sờ tay lên má, cô vội vàng chạy vào phòng soi gương, mặt cô đỏ lưng, nhưng cảm giác được Trịnh Kim ôm vào lòng thật ấm áp. Kim Ah mỉm cười nghĩ lại khoảnh khắc ấy. Cô đột nhiên đang cười lại nhíu mày " Rốt cuộc cậu ta sao nhỉ...".

Sau một hồi suy nghĩ linh tinh, Kim Anh lại cười cười. Cô sẽ cố gắng đến ngày đó để nói hết lòng mình với Trịnh Kim.

....

Sáng sớm, nhân lúc Kim Anh vẫn còn ngủ say. Trịnh Kim sách một số đồ mang theo.Cậu đưa mắt nhìn lại căn nhà mình đã sống cùng Kim Anh một lần nữa rồi quay lưng bước đi....

.......

Cả ngày Kim Anh chờ mãi mà không gặp Trịnh Kim,gọi điện cậu thì thuê bao, cô gọi điện hỏi Tú Anh, Tử Kỳ cả Thế Nam nữa mà vẫn không có tin tức gì về cậu. Rốt cuộc Trịnh Kim đã đi đâu.

Cô gọi điện cho bà LiLi:

- Mẹ à. Du có qua chỗ mẹ không?

- ....

- Sao ạ. phải qua nước ngoài điều trị...Sao con không biết gì? – Kim Anh sững sờ, cô không tin vào tai mình nữa.-

Vậy bao giờ cậu ấy về ạ?

Cô không nói gì nữa, chiếc điện thoại trong tay rơi phịch xuống sàn nà, cô ngồi thừ trên ghế, ánh mắt thất thần...

Trịnh Kim đã đi. Cậu không nói với cô lời nào...

Kim Anh nhớ lại những lời nói lạ lùng hôm qua của Trịnh Kim. Đúng rồi...như vậy cậu đã đi thật rồi.

Sóng mũi Kim Ah cay cay. Mắt cô vẫn mở trừng trừng mà nước mắt lã chã rơi...

...

Lập Hàn gọi mãi vào di động Kim Anh mà toàn thuê bao. Chưa bao giờ Kim Anh tắt máy vậy, có lẽ nào cô xảy ra chuyện gì không.

Lập Hàn lo lắng, cậu gọi vào điện thoại bàn cho Kim Anh...Cũng không có ai nhấc máy.

Lập Hàn bấm tay, cậu đi qua lại trong phòng, cậu quyết định đến nhà cô xem sao.

...

Hỏi người bảo vệ dưới chung cư Lập Hàn đã tìm thấy căn hộ của Kim Anh.

Cửa vẫn còn hé mở. Lập Hàn hấp tấp chạy vào trong. Phòng khách cũng không có ai. Lập Hàn mở cửa phòng Kim Ah ra, cũng không có. Cậu xang phòng bên cạnh, có lẽ đây là phòng của Trịnh Kim.

Lập Hàn xoay nắm cửa ra, bóng tối ập vào mắt cậu. Lập Hàn nhìn quanh căn phòng.

Có tiếng nấc, cậu nhẹ nhàng bước vào trong, Kim Anh đang ngồi co ro gục mặt dưới gối. Những tiếng nấc khóc của cô đến nghẹn lòng. Lập Hàn quỳ gối xuống cạnh cô, sốt sắng hỏi:

- Em sao vậy...Trịnh Kim làm gì em à.

Kim Anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cô nhìn Lập Hàn :

- Trịnh Kim...đã đi rồi,....hức...tất cả là tại anh...

Kim Anh khóc oà lên cô đập tay vào người Lập Hàn làm cậu cảm thấy bối rối. Cậu không ngờ Kim Anh khóc đến nỗi như vậy vì Trịnh Kim. Nhìn cô đang gục mặt khóc Lập Hàn nửa thương xót nửa đau lòng vì Kim Anh đã khóc vì người khác chứ không phải cậu. Lập Hàn vỗ vai an ủi cô:

- Còn anh....anh sẽ chăm sóc em.Quên cậu ta đi.

Kim Anh mệt mỏi lắc đầu nói trong tiếng nấc:

- Em không làm được...

- Em thực sự cần cậu ta đến vậy?

Kim Anh gật đầu trong vô thức. Lập Hàn đau đến xé lòng. Câu ôm cô vào lòng nói:

- Có lẽ anh sai rồi. Anh sẽ tìm cậu ta cho em.

Cậu nhẹ nhàng gạt nước mắt cho Kim Anh rồi đứng dậy bật đèn. Bây giờ Lập Hàn mới thực sự chứng kiến được gương mặt đầy tuyệt vọng và đau khổ của Kim Anh khi Trịnh Kim đi. Cậu nén tiếng thở dài. Tại sao người đó lại không là mình. Lập Hàn đỡ Kim Anh ngồi trên giường, nhẹ giọng nói:

- Em nghỉ đi, anh sẽ nói chuyện với Trịnh Kim.

Kim Anh nằm xuống chiếc giường Trịnh Kim. Mùi nước hoa cậu hay dùng vẫn còn phảng phất đâu đây làm cô càng nhớ cậu. Môi Kim Anh run run như sắp khóc nữa, cô nhắm nghiền mắt lại úp mặt xuống gối của Trịnh Kim tìm chút hơi ấm mong manh còn lại cho mình.

Lập Hàn nhẹ nhàng rút lui. Cậu đóng cửa lại cho Kim Anh rồi ra về. Lập Hàn gọi điện nói rõ tất cả cho bà LiLi rồi tiếp:

- Bác à. Bác có biết Trịnh Kim ở đâu không, bác nhắn cậu ấy về đi, Kim Anh đang rất nhớ cậu ấy.

- ...

- Sao ạ. Trịnh Kim sẽ không về? Sao bác biết?

- ...

Thấy dáng vẻ hai mắt sưng húp của cô thì bà hiểu ngay đó là do Kim Anh đã khóc. Dấu hiệu tốt.

Kim Anh rót nước cho bà rồi ngồi xuống.

Bà LiLi nói:

- Mẹ đã biết hết chuyện của hai đứa rồi.

Kim Anh tròn mắt nhìn bà, cô đan chặt hai tay vào nhau lúng túng chưa biết giải thích ra sao.

Bà LiLi lấy ra một tờ đơn đặt lên bàn. Kim Anh nhìn nhìn tờ giấy đó "Đơn li dị"...

Đầu cô chưa kịp hình dung ra chuyện gì, bà LiLi đã nói:

- Con giữ lấy tờ đơn này, trước khi đi Du nhờ mẹ đưa cho con thứ này. Chỉ cần kí vào con sẽ được tự do để đến với Lập Hàn.

Bà ngưng lại một đoạn, giọng đều đều tiếp:

- Con nên suy nghĩ kĩ trước khi kí vào đây. Nếu có chút tình cảm với thằng Du thì con hãy chờ nó, mẹ nghĩ sẽ có ngày nó quay lại tìm con nhưng cũng có thể thằng Du sẽ ở bên đó luôn không về. Quyền lựa chọn thuộc về con.

Kim Anh nhìn tờ đơn li hôn, nước mắt cô trào ra, trước khi đi Trịnh Kim vẫn nghĩ cho cô. Kim Anh cắn môi cho tiếng nấc không thành lời. Kim Anh gật đầu, cố nói:

- Con sẽ chờ.

- Con suy nghĩ kĩ chưa. Thằng Du chưa chắc đã quay lại đây vì nó nghĩ người con yêu là Lập Hàn.

Kim Anh cười đau khổ, cô kể lại mọi chuyện cho bà LiLi. Dù đã biết trước sự thật nhưng bà vẫn vờ như người mới biết.

- Ra thế. Nhưng tiếc là mẹ không giúp được con, thằng Du đi mà nó chẳng nói cụ thể với mẹ là đi đâu nữa. Thôi hãy để thời gian quyết định số phận hai đứa vậy.

Bà nói xong liền đứng dậy :

- Mẹ có công chuyện rồi. Con giữ gìn sức khoẻ nhé, có chuyện gì cứ alô cho mẹ.

- Vâng.

Kim Anh đóng cửa lại, đầu óc cô đau như búa bổ. Không biết bao giờ Trịnh Kim sẽ về.

Kim Anh vào phòng cậu, cô nhìn xung quanh mọi thứ thân thuộc như vẫn còn hình bóng Trịnh Kim ở đây vậy. Kim Anh nhìn xuốn g chân bàn thấy chiếc ví da của Trịnh Kim ở đấy, có lẽ cậu đi vội quá nên rơi cũng nên.

Kim Anh cầm nó lên mở ra. Điều đầu tiên cô thấy là tấm hình của mình. Kim Anh sững sờ nhìn nó. Cô nhớ lại có lần Trịnh Kim cũng để rơi ví ở ghế salon cô định lén xem mỗilần trong ví của thiếu gia sẽ có bao nhiêu ngân phiếu đây. Vừa định dở thì Trịnh Kim đã phi tới dựt lại nhưng Kim Anh đã thoang thoáng nhìn được trong ví cậu có một tấm hình con gái những không rõ mặt.

Kim Anh đã tò mò hỏi người đó là ai thiừ Trịnh Kim bảo người yêu nét mặt cậu lúc ấy rất thành thật. Kim Anh lúc ấy vẫn chưa có tình cảm với Trịnh Kim nên chỉ hỏi xơ qua rồi cười cười quay đi.

Bây giờ nhớ lại mà nước mắt cứ rơi. Tâm trạng cô như một mớ hỗn độn mọi chuyện về Trịnh Kim cứ hiện hữu trong đầu cô. Khi cậu cười, cáu gắt, lúc nào cũng nhíu mày....mọi thứ như vẫn còn đâu đâu. Kim Anh khẽ cười giữa hai hàng lệ...

Người yêu ơi, hãy nói con đường anh sẽ qua

Và em sẽ chờ, và em sẽ đợi

Dù cho gió mưa, giăng kín

Khiến em không tìm được thấy đường anh

Và để em lạc trong đêm tối tăm.

Này người yêu ơi, có biết em buồn em lẻ loi?

Đường đi quá nhiều rồi, mà sao vẫn mịt mờ?

Mà sao vẫn không tìm thấy lối ra con đường hạnh phúc đời em.

Giờ em đã biết con đường đó chính là anh.

Người yêu ơi

Xin anh đừng đi quá vội

Chờ em nhé anh!

Rồi ta sẽ cùng sánh đôi.

Người yêu dấu hỡi, anh mãi là mặt trời

Gạt đi bóng tối xót xa trong cuộc đời em

Người yêu dấu hỡi, dẫu cho muôn ngàn sau em mãi đợi

Vì em biết rằng

Con đường hạnh phúc là anh... >>>> [[ nhạc đệm =)~]]

........

4 năm sau....

- Cổ phiếu ở đấy bán hết đi.

- ...

- Tôi không cần biết lời hay lãi. Tất cả bán hết.

Một người thanh niên với dáng vẻ anh tuấn khí chất ngời ngời bước xuống một chiếc BMW đen láng bóng đứng trước cửa công ti, mắt ngước lên nhìn, miệng thì nói chuyện điện thoại.

Kế tiếp đó là một cô gái trẻ măng xinh đẹp và một người đàn ông trung tuổi bước xuống đứng sau cậu ta.

- Woa....đẹp trai quá.

Mấy cô nhân viên trong công ti vừa đi ăn trưa về đã nhìn thấy một cảnh tượng thật bắt mắt.

- Đẹp trai nhà giàu...đại thiếu gia...chẹp chẹp.

Tiếng nuốt nước dãi của mấy cô nhân viên làm các chàng đi cũng cũng lắc đầu bỏ đi vào trong trước.

Người thanh niên anh tuấn kia cùng với một người đàn ông trung tuổi theo sau, hai người tiến bước vào tổng công ti...

Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo họ đầy tò mò. Mấy cô lễ tân xì xầm nói :

- Nghe nói công ti mình có boss mới đấy...Liệu có phải anh đẹp trai ấy không.

- Mong là vậy hihi...nhưng mà có vẻ trẻ quá...hay là người đàn ông đi cạnh kia...

- Không phải vậy chứ...Dù sao nhìn anh kia có dáng hơn...

- Ừ hừm...Rảnh quá nhỉ- Tiếng cô quản lí vang lên cắt đứt câu chuyện của mấy nàng mê trai.

Kim Anh vờ đanh mặt vậy thôi, thấy hai cô im lặng, cô ngó trước ngó sau rồi, cười cười nói:

- Chuyện gì vậy hai chị?

Xời xời...tưởng bị la cho một trận ai ngờ...

Một cô tiếp tân, chụm đầu lại với Kim Anh, cô ta chỉ tay về phiá cầu thang máy nói:

- Em có nhìn thấy người kia không.

- Ừ, sao chị.

- Đẹp trai không, đẹp trai nhờ, hình như là xếp mới đấy.

Toàn lưng là lưng. Kim Ah nhìn ánh mắt sáng rực như đèn pha lê của cô nhân viên, Kim Ah nuốt khan :

- Chị hỏi đểu em à. Chị nghĩ đứng ở đây nhìn được mặt anh ta sao?. Thôi làm việc đi.

Kim Anh phẩy tay lắc đầu đi chỗ khác. Đây là công ti của nhà Trịnh Kim, sau khi tốt nghiệp cô đươc mẹ Trịnh Kim giao cho chức vụ quản lí.

Kim Anh về phòng vừa lúc có điện thoại:

- Mẹ hả.

- Sao con gái.

- Con đang đứng dưới sảnh công ti của mẹ này. Mẹ xuống đi nhé, con chờ.

- Con...

Kim Anh nhìn điện thoại, cô vộ vàng chạy xuống dưới, tìm con. Kim Anh hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm, mồ hôi cô nhễ nhại chạy xung quanh...

- Này chú đẹp trai...

Trịnh Kim tròn mắt nhìn đưa bé anh kéo kéo ống quần mình, đôi mắt tròn xoe tay vẫn ôm con gấu bông, sau lưng đeo ba lô nhìn nó ngồ ngộ, Trịnh Kim ngồi thụp xuống đối diện mặt con bé, cậu cười nhẹ:

- Cháu đi lạc à?

Cô bé gật gật đầu:

- Cháu hẹn mẹ ở chỗ mấy chậu hoa nhưng mà cháu mót quá nên đi tìm vệ sinh rồi lạc mất tiêu luôn...

Nhìn đứa bé đầy ngạc nhiên, Trịnh Kim nhìn nó đoán tầm 5 tuổi chứ mấy, sao nói chuyện như cụ non thế.

Cô bé thấy Trịnh Kim nhìn mình chăm chăm, liền nhíu mày nói:

- Này chú, cháu biết cháu xinh giống mẹ, chú đừng nhìn cháu lộ liễu vậy chứ. Chú không giúp cháu thì để cháu tự đi tìm.

Nói xong nó quay ngoắt đi tỏ vẻ giận dỗi. Trịnh Kim bật cười, cậu đứng dậy chỉ vài bước là túm được con bé.

Nó ngước mắt lên nhìn Trịnh Kim:

- Chú định bắt cóc tống tiền mẹ cháu à...

Trịnh Kim nhìn nó thú vị, cậu nheo mắt hỏi:

- Mẹ cháu giàu lắm à.

Con bé hất mặt chống hai tay vào eo nói:

- Mẹ cháu tàm tạm nhưng bà cháu giàu lắm đấy.

- Vậy à.

- Chú đừng mơ bắt được cháu. Ở đây có đông người cháu sẽ la lên cho mà coi. Chú dám không.

Trịnh Kim chẹp miệng, lối nói chuyện này rất quen, cậu chẹp miệng:

- Thế cháu nghĩ chú có dám không?

- Sao chú giống mẹ cháu vậy toàn hỏi ngược. Ghét. Không nói chuyện với chú nữa, cháu phải đi tìm mẹ.

Titi hất mặt ngoe nguẩy bỏ đi. Trịnh Kim lại phải theo đuôi nó, cậu đi cạnh nói:

- Thôi được rồi, chú sẽ giúp cháu.

Titi đưa tay cho Trịnh Kim dắt đi, miệng nói:

- Mẹ cháu nói con trai phải tốt vậy mới lấy được vợ không thì ế dài dài.

Trịnh Kim phì cười vì lối nói chuyện quá già so với tuổi của con nhỏ, cậu gật đầu:

- Ừ.

Kim Anh chóng mặt vì phải lộn đi lộn lại mấy vòng xung quanh đại sảng tìm con, cô gọi điện cho nó thì không thấy nghe. Kim Anh phát hoảng lên được. Cô vò đầu xù lên như tổ quạ, cắn môi lẩm nhẩm "Mẹ mà tìm được con xem có cho một trận không thì biết...".

- Mẹ...

Con bé dựt tay ra khỏi tay Trịnh Kim chạy về phiá người đang đứng giữa đại sảnh, đầu tóc rối tung kia. TiTi ôm lấy người cô, Kim Anh giật mình quay lại, cô ngồi xuống, nghiêm mặt nhìn con, quát:

- Con đi đâu vậy, muốn mẹ cho một trận à.

- Tại con muốn đi toilet nên mới bị lạc mà. Nhờ chú...

TiTi chỉ tay về phía Trịnh Kim nhưng nó im bặt lại vì cậu đã đi đâu mất rồi

- Ơ...chú đẹp trai đi đâu mất rồi..

Nó đưa mắt nhìn xung quanh, Kim Anh lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm :

- Thôi được rồi, đi lên phòng với mẹ. Lần sau không được tự tiện đến đây nghe chưa...

Kim Anh vừa dắt tay đứa bé vừa giáo huấn, nó thì cứ gật gù nhưng mắt thì vẫn nhìn quanh tìm Trịnh Kim không để ý đến lời nói Kim Anh mấy.

Trịnh Kim bước ra sau chiếc cột trụ, cậu đã gặp lại Kim Anh...Cô đã có con sao??? Trịnh kim nhíu mày nghiêng đầu nhìn theo...Có con thì giờ chắc đỉnh nhất nó cũng chỉ 2 đến 3 tuổi là cùng làm sao lớn được như vậy... Chẳng nhẽ cô lại có con trước khi cưới mình...Trịnh Kim nhíu mày nhìn theo bóng dáng hai mẹ con họ đến khi khuất dần mới lấy điện thoại ra :

- Điều tra giúp tôi...

Rẹt....

1 đống nước bùn văng lên người Trịnh Kim. Xe cậu có vấn đề nên định bắt taxi đi gặp đối tác. Người trợ lý và thư kí của cậu đều có việc để làm rồi nên không theo cùng, tự nhiên đang đứng trước viả hè thì bị một chiếc ôtô khác đi ngang qua gây nên tình trạng trên.

Cậu thẫn thờ nhìn lại áo trắng của mình bẩn ơi là bẩn cả quần nữa chứ toàn sình với nước cống, như vậy làm sao mà cậu có thể đến gặp người làm ăn cùng mình đây. Đến là đen. Cậu quay lại côngti, giờ này chắc mọi người đã nghỉ chỉ còn lại mỗi mấy ông bác bà thím ở lại dọn vệ sinh.

Đang không biết làm gì, cậu nhìn vào bộ trang phục mấy người dọn vệ sinh nam nảy ra ý định.

Trịnh Kim đưa tay đập nhẹ vào vai người dọn vệ sinh nam, người dừng tay quét dọn, quay lại nhìn cậu lạ lẫm, Trịnh Kim cười cười cuí nhẹ đầu chào, cậu nói:

- Chú...

Thấy mấy người làm cùng ông lao công này cứ nhìn mình, cậu liền kéo ông ta vào phòng vệ sinh nam, nói:

- Chú đổi cho cháu bộ chú đang mặc được không?

- Ô thế tôi ở chuồng à. Không được, không được.

Ông ta lắc đầu nguầy nguậy định bỏ đi thì Trịnh Kim niú lại:

- Bác mặc tạm đồ cháu để rồi cầm lấy số tiền này đi mua bộ khác nhé. Cháu đang có việc gấp. Chú giúp cháu nhé.

Người đàn ông nhìn Trịnh Kim từ đầu đến cuối ông ta liếc nhìn luôn cả số tiền kha khá trên tay Trịnh Kim. Ông ta gật đầu đồng ý.

Lúc sau cả hai ra ngoài cùng với bộ trang phục trái hoàn cảnh. Tổng tài pải mặc trang phục dọn vệ dinh của côngti còn lao công chơi nguyên bộ véc bó, áo trong không phải là sơmi mà là áo pul ôm sát body mới kinh chứ.

Chiếc quần quá dài so với chân của ông lao công, nó vốn là quần bó mà vào người ông thành quần ống xuông, chiếc áo thì dài qua "chảo" chứng tỏ chiều cao hai người khá chênh lệch. Nhưng vì số tiền Trịnh Kim bỏ ra quá hấp dẫn nên ông không thể khước từ được. Ông ta sắn ống quần lên vài gấu rồi chiếc áo véc bên ngoài cũng không thèm mặc luôn mà chỉ mặc mỗi chiếc aó pul trắng dính đầy bùn rồi nói:

- Thôi tôi đi làm việc.

- Vâng. Cảm ơn chú.

- Không có gì.

Trịnh Kim nhìn lại bộ đồ mình mặc, nó cộc tỡn lên mắc cá chân, ống tay thì lửng lơ. Cậu chẹp miệng nhìn vào trong gương "Thôi kệ thà xấu mà sạch còn hơn đẹp mà bẩn". Trịnh Kim lủi thủi đi ra ngoài côngti. Cậu nghĩ đây là trang phục riêng của người dọn vệ sinh trong công ti nên không ai biết trừ người làm trong đấy đâu mà, thế nên cậu mới ra đường thoải mái như vậy. Cậu lang thang đi bộ ra shop gần đấy mua một bộ đồ khác, mọi người đi bộ ngang qua cậu đều phải ngoái lại nhìn vì bộ trang phục cũn cỡn với gương mặt đẹp trai hai thứ trả liên quan gì đến nhau của cậu.

Mặc kệ mọi người xì xầm nhìn mình , Trịnh Kim quá quen với cảm giác này rồi, cậu vẫn ngẩng cao đầu vô tư đi về phiá trước. Cậu trả quan tâm.

Kim Anh đang định quay lại công ti lấy túi sách đựng tài liệu cô để quên thì chợt nhìn thấy dáng vẻ quen quen của một người đang đi bộ trên vỉa hè giữa dòng đường qua lại, cô dừng xe ngoái lại nhìn.

Đúng! Cô không thể nhầm được dáng đi ấy, khuôn mặt luôn hất lên đầy cao ngạo. Kim Anh vội phóng xe lên vỉa hè rồi gạt chân chống xuống rút khoá xe, vội vàng chạy theo người đó.

- Trịnh Kim.

Nghe giọng quen quen. Trịnh Kim đứng sững lại, tiếng gọi sau lưng cậu nghe rất mơ hồ, chắc nghe lầm, Trịnh Kim lại sải bước đi tiếp, mặt vẫn thản nhiên nhìn xung quanh tìm đại một shop quàn áo nào đó để mua tạm một bộ. Còn việc cậu gặp đối tác đã gọi điện cho họ dời lại 1 tiếng nữa.

Kim Ah thấy người đó vẫn bước đi, cô bước theo, rõ ràng cậu ta vừa đứng lại, cô ngó ngó để cố nhìn mặt người đó. Cô gọi lại một lần nữa.

- Thế Du...

Người đó đột nhiên đứng sững lại, cậu khẳng định đó là dọng của Kim Anh, Kim Anh vội vàng bước tới.

Trịnh Kim nhanh chóng bước đi nhanh, Kim Anh thấy vậy cũng bước nhanh theo. Trịnh Kim chưa chuẩn bị tâm lý gặp cô nên rất sợ phải đối diện với Kim Anh lúc này.

Kim Anh lại cứ chạy theo mình. Do lợi thế chân dài hơn nên Trịnh Kim đi mà như chạy còn Kim Anh thì vật vã đuổi theo cô nói to:

- Đứng lại...

Mọi người quay nhìn lại với cuộc rược đuổi giữa hai vị thanh niên này. Kim Anh hét to:

- Cao Thế Du. Cậu đứng lại nhanh lên.

Kim Anh càng nói Trịnh Kim càng lượn nhanh, cậu không dám quay đầu lại.

Á''''''''....

Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Trịnh Kim không thể không quay đầu lại, cậu vội vàng chạy ngược về phiá cô, Kim Anh đang nhăn nhó ôm chân.

Trịnh Kim ngồi thụp xuống, sốt sắng hỏi:

- Sao không?

Kim Anh không nói gì, mắt cô rưng rưng nhìn Trịnh Kim từ đầu đến chân, vẫn gương mặt ấy, cậu đã bỏ đi 4 năm mà không liên lạc với ai ngay cả đến khi cô hỏi tin tức bà LiLi về cậu cũng chỉ nhận được cái lắc đầu buồn bã không biết.

Kim Anh nhìn bộ đồ cậu đang mặc cô thấy quen quen. Cô à ra đó chính là bộ đồ lao công của công ti mình. Tự nhiên cô thấy thương cậu đến trào cả nước mắt. Trịnh Kim lại cứ tưởng cô đau quá nên khóc.

Trịnh Kim nói:

- Xin lỗi. Không sao đâu, đừng khóc giữa đường thế chứ.

Kim Anh không nghĩ Trịnh Kim lại tàn tạ đến vậy. Cậu bỏ đi không liên lạc với mọi người để đi làm lao công ư? Khổ cho cậu quá.

Kim Anh gạt nước mắt đi, cô nói:

- Thời gian qua cậu bỏ đi để sống thế này à?

Kim Anh nhìn vào bộ đồ Trịnh Kim đang mặc. Cậu cũng chưa hiểu được ý cô nhưng khi thấy ánh mắt Kim Anh đang tia vào bộ quần áo mình, cậu hiểu ngay. Kim Anh lại nghĩ cậu ngại nên im lặng, cô tiếp:

- Cậu về nhà đi. Chắc cậu mới làm về, mệt không, đói không, tôi đưa cậu đi ăn.

- Ơ...- Trịnh Kim không biết nói gì cậu ớ người ra, Kim Anh đã đứg phắt lên kéo tay Trịnh Kim đi.

Cậu nhìn xuống chân Kim Anh hỏi:

- Chân cậu...

- Không làm thế cậu có chịu quay đầu lại nhìn tôi không?

Trịnh Kim lắc đầu nhìn tay Kim Ah đang dẫn mình đi. Mắt cậu chợt lộ ra vẻ gian tà, môi mím mím cười "Hiểu lầm vậy cũng tốt".

Kim Anh đưa Trịnh Kim đến quán bò nầm nướng. Đúng lúc Trịnh Kim cũng đang đói, vì cậu định nhịn để tối gặp đối tác rồi ăn luôn cũng được, nhưng giò có lẽ không cần.

Trịnh Kim ăn một cách ngon lành, Kim Anh không ăn mà chỉ ngồi nhìn cậu. Dáng vẻ của cậu thật tội nghiệp, Trịnh Kim ra đi cũng là muốn cho cô và Lập Hàn đến với nhau nên mới ra nông nỗi này. Sao cậu lại ngu thế chứ.

Trịnh Kim thấy Kim Anh cứ nhìn mình bằng ánh mắt tội nghiệp vậy làm cậu cảm thấy hơi tủi thân đấy. "Nhưng không sao....cứ nhìn tôi vậy đi còn hơn quay mặt đi nhìn người khác "

Trịnh Kim ăn no nê. Cậu bỗng nhớ về cái hẹn của mình, bèn nói:

- Thôi tôi no rồi, cảm ơn về bữa ăn, tôi phải đi làm đây.

- Làm cái gì – Kim Anh trố mắt - Chẳng phải cậu vừa mới làm xong nên đi về sao?

Trịnh Kim ậm ừ:

- Ừ thì làm ở chỗ khác nữa, làm một chỗ làm sao đủ sống.

Kim Anh nhìn cậu đầy thương cảm, sóng mũi cô cay cay, nhưng đây là chỗ đông người nên phải cố nén cảm xúc xuống. Giọng cô run run nói:

- Bỏ hết đi.Cậu chịu khổ vậy đủ rồi.

Trịnh Kim chẹp miệng, cậu cố làm dáng vẻ bụi đời, sịt sịt mũi, ngồi đưa 1 chân lên ghế hất mặt nói:

- Cậu nuôi tôi à.

Kim Anh càng đau lòng hơn khi nhìn thấy một Trịnh Kim đầy khí chất của một công tử đã biến mất thay vào đó là một người bụi đời bất cần.

Cô gật gật đầu:

- Được.

- Rất tốt.

Trịnh Kim nói xong, cậu giả vờ nhăn nhó ôm bụng. Kim Anh phát hoảng, cô nói:

- Cậu vẫn đau bụng à.

- Ừ ừ. Tôi phải đi vệ sinh đây.

Trịnh Kim nói xong cậu ra người chủ quán vờ hỏi nhà vệ sinh ở đâu rồi nói gì đó, xong theo lời chỉ dẫn, cậu đi vào vệ sinh.

Kim Anh chờ mãi 20 phút mà vẫn không thấy Trịnh Kim quay lại, cô lo lắng không biết cậu sao nữa.

Một người phục vụ bước đến trước mặt cô nói:

- Người thanh niên nãy nói là cảm ơn cô nhưng cậu ấy có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại cô.

Kim Anh thẫn thờ nhìn theo hoá ra cô bị Trịnh Kim lừa rồi. Không ngờ một thời gian lâu không gặp cậu trở thành một người khác như vậy. Kim Anh thở dài đứng dậy nhưng cô biết muốn gặp cậu phải làm sao rồi.

Kim Anh về nhà, cô gọi điện kể ngay chuyện gặp Trịnh Kim cho bà LiLi, bà tỏ ra sửng sốt, giọng run run như sắp khóc:

- O.M.G...mẹ không tin được sau khi nó trị bệnh, mẹ bắt nó về nó lại trốn đi biệt tăm và bây giờ,..... ực...ực...

Bà nuốt nước bọt thể hiện cho sự xúc động. Kim Ah nghe thấy không tiếc lời an ủi:

- Con sẽ nghĩ cách cho cậu ấy quay về...

- Ừm...con cố lên nhé.

- Vâng. Mẹ nghỉ sớm.

- Ừm. Good night.

Kim Anhm đặt điện thoại xuống, cô vào phòng Trịnh Kim nhìn lên tấm hình mình đã phóng to cho cậu. Cô khẽ cười "Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi" Cô áp mặt vào tấm ápphích đó một cảm giác nhẹ nhàng đến với cô như một làn gió ấm.

Mấy tối hôm sau, cứ tan giờ làm, Kim Anh ngồi rình trước cổng côngti để tìm gặp Trịnh Kim nhưng đều không thấy. Chẳng nhẽ cậu lại sợ gặp cô đến nỗi phải nghỉ việc luôn sao?.Hay cậu thấy cô cứ đứng đây nên không dám vào. Mỗi ngày không gặp cậu, cô đều thất thểu buồn rầu ra về

Hôm nay Kim Anh quyết định đứng xa một chút. Cô xang tận bên đường ngồi vào quán cafê ngay sát cửa kính để tiện việc theo dõi nhưng thu hoạch vẫn là con số không.

...

Trịnh Kim đang ngồi trong phòng, người trợ lý đi vào, tay cầm xấp tài liệu đặt xuống bàn nói:

- Đây là thông tin của người cậu cần.

- Cảm ơn. Ông làm việc đi.

Người trợ lý gật đầu, ông ta đi ra ngoài. Trịnh Kim cầm xấp hồ sơ lên xem.

Cậu lẩm nhẩm. Chợt mắt cậu dừng lại về chỗ khai vợ hoặc chồng.

Kim Anh đã ghi vào đó là đã có chồng. Nếu như 4 năm trước cô kí đơn thì sẽ không ghi như vậy. Như thế là....

Trịnh Kim nhíu mày, cậu thật khó hiểu. Sau 4 năm Kim Anh vẫn chưa đến với Lập Hàn sao?.

Ánh mắt cậu chợt sáng lên, nhìn vào tập hồ sơ miệng hé môi cười. "Vậy là mình vẫn còn cô hội".

Trịnh Kim nhắm mắt ngả người sau, miệng vẫn tủm tỉm "Tôi sẽ không buông tay lần nữa đâu"

Trịnh Kim chợt nhớ ra đứa bé, cậu gọi điện cho người trợ lý vào hỏi:

- Thế còn về đứa bé.

- À quên không nói với cậu. Nghe nói đứa bé ấy do bà dì ở quá của cô Phùng Kim Anh nhận nuôi nhưng một thời gian sau bà bị tai nạn qua đời còn đứa trẻ mới được 2 tuổi nên cô Kim Anh đã thay bà chăm sóc nó và nhận là con nuôi. Còn nữa, hiện tại cô ấy đang theo một khoá học thiết kế thời trang và đăng kí làm vào đợt tuyển chọn nhân viên thiết kế của công ti mình.

- Vậy chức quản lý?

- Đấy chỉ là giám sát mọi gian hàng do bà chủ tịch tạm thời giao phó cho cô ấy vì công ti đang thiếu người.

- Ừm.

Trịnh Kim gật đầu. Vậy là mọi điều về Kim Anh cậu đã rõ.

.....

Lập Hàn đang đi siêu thị thì gặp Kim Anh trong đó, cậu đi lại hỏi:

- TiTi đâu sao em không cho nó theo.

- Thôi canh nó mệt lắm. Em đi nhanh rồi về.

- Vậy cho anh đến nhà em ăn cơm ké được không tiện thể chơi với nó luôn.

- Tuỳ anh. – Kim Anh cười gật đầu.

Tuy rằng Kim Anh đã nói rõ ràng tình cảm giữa hai người chỉ dừng lại mức anh em nhưng Lập Hàn vẫn quyết chí theo đuổi cô. Cậu nghĩ sẽ từ từ đi đuợc đến trái tim của Kim Anh thôi.

Kim Ah nói:

- À mấy tháng không gặp, anh tìm được em nào chưa.

Lập Hàn lắc đầu, cậu cười gian tà nhìn Kim Anh. Cô cảnh giác nói:

- Gì vậy?

- Anh đã bảo chung tình với em rồi mà lại. Anh lùi một bước để tiến 10 bước đấy. Cẩn thận không chịu nổi vẻ quyến rũ của anh mà siêu lòng bây giờ ấy chứ.

- Xời...sao lại có người như vậy nhỉ?

- Đợi đấy đi...

Hai người bật cười. Họ đi nhanh mua nhanh chóng rồi về nhà Kim Anh.

...

Trịnh Kim nhìn bộ lao công trên bộ salon trong phòng làm việc. Cậu cắn môi suy nghĩ "Bây giờ có nên đến gặp k nhờ..." Cậu xoay cây viết trên tay liên tục đắn đo.

Trịnh Kim quyểt định đứng dậy, cậu vào toilet thay bộ đồ lao công, lái xe đến chung cư của Kim Anh.

Cậu đứg trước căn hộ, bấm chuông. Kim Anh đang bận nấu đồ ăn nên Lập Hàn ra mở cửa..

- Sao cậu (sao anh) lại ở đây. - Cả hai không hẹn mà cùng hỏi nhau.

Lập Hàn cau mày nhìn Trịnh Kim.

"O.M.G~~~~" " Sao lại gặp tên này " Trịnh Kim trố mắt, cậu thấy Lập Hàn nhìn mình từ đầu đến cuối, vẻ mặt khinh khỉnh. Trịnh Kim nuốt nước bọt, sao cậu lại rơi vào tình thế này chứ "mất hết cả phong độ".

Trịnh Kim nhíu mày nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh, ra ngoài chút đi.

Lập Hàn gật đầu. Cậu bước ra ngoài hành lang theo chân Trịnh Kim. Nhìn bộ đồ Trịnh Kim đang mặc Lập Hàn suýt bật cười thành tiếng. Không hiểu cậu làm gì mà có được bộ đồ này nhưng có vẻ rất giồng đồng phục của người dọn vệ sinh. Lập Hàn nhìn dáng vẻ Trịnh Kim nó vẫn vậy, bước đi lúc nào cũng thẳng lưng nhìn về phía trước, tay đút vào túi.Vừa nhìn qua gương mặt Trịnh Kim, Lập Hàn cảm thấy cậu không còn dáng vẻ của một thiếu gia yếu ớt sắc mặt lạnh lùng cam chịu nữa mà ẩn trong đó là cả một sự quật cường trong đáy mắt cậu.

Đi được một đoạn khá xa, Lập Hàn dừng lại trước, cậu nói:'

- Cậu về đây làm gì, chẳng phải cậu đã muốn Kim Anh đến với tôi sao?

Trịnh Kim quay mặt lại, gương mặt cương nghị nhìn thẳng mắt Lập Hàn tuyên bố:

- Tôi trở về để đòi lại Kim Anh.

- Cậu nghĩ mình có thể làm được à.

Trịnh Kim nhún vai, thản nhiên nói:

- Kết quả sẽ trả lời. Vậy anh nghĩ mình có thể thắng tôi à.

Lập Hàn cũng không kem phần cậu nói:

- Tôi đã thắng cậu 1 lần thì cũng sẽ có lần thứ 2.

- À ra thế.

Lập Hàn nói:

- Bây giờ cậu đang làm...

Lập Hàn bỏ lửng câu nói đó rồi tiếp xang ý khác:

- Kim Anh đã biết chuyện này rồi.

Trịnh Kim gật đầu, Lập Hàn tiếp:

- Ra vậy. Cậu về đây tìm sự thương hại à.- Lập Hàn cười khẩy chế giễu Trịnh Kim.

- Có thể là vậy - Trịnh Kim nhún vai đáp với vẻ thờ ơ không quan tâm lời nói khích của đối phương, cậu chẹp miệng – Anh nói xong chưa tôi...

Tít tít...

Đúng lúc đó điện thoại Trịnh Kim reo lên, cậu quay lưng đi chỗ khác vừa nói chuyện điện thoại gì đó mà Lập Hàn không nghe được.

- Được rồi, tôi đến ngay...

Trịnh Kim nói xong, cậu lại về phiá Lập Hàn nói:

- Hôm nay tôi đi trước, nhưng không biết sau này ai sẽ là người bước tr ước đâu

Lập Hàn cau mày nhìn theo dáng điệu của Trịnh Kim. Cậu có vẻ chững chạc hơn rất nhiều so với Trịnh Kim công tử bột trước kia. Cách nói năng cũng sâu xa đầy hàm ý. Điệu bộ của cậu không hề liên quan gì đến trang phục cậu đang mặc tí nào...

Lúc đầu khi Trịnh Kim đi thấy Kim Anh sướt mướt đau khổ cậu mới có ý định buông xuôi. Nếu Trịnh Kim quay về thì sẽ tác hợp cho họ.

Nhưng Trịnh Kim đã đi quá lâu, cậu không còn kiên nhân nữa nên đã bỏ ý định đó và theo đuổi Kim Anh lại từ đầu. 4 năm rồi. Tại sao Trịnh Kim lại còn xuất hiện nữa. Lập Hàn cắn môi...nếu Trịnh Kim không về cậu chắc chắn sẽ có cơ hội đến với Kim Anh nhưng sao cậu ta lại về cơ chứ...

- Anh...

Kim Anh từ sau gọi, cô thấy Lập Hàn cứ đứng ngẩn một mình ở ngoài hành lang, cô hỏi:

- Anh vừa gặp ai à.

Lập Hàn giật mình, cậu lắc đầu:

- Không có gì, vào ăn thôi anh đói lắm rồi.

- Ừ.

...

- Vẫn tụ tập ở đây à.

Mọi người dừng tay đánh bi-a lại tất cả ánh mắt đều sững sờ nhìn về phiá người thanh niên có dung mạo bất phàm vưa bước vao cất giọng nói ấy lên, nhất là Tú Anh, Tử Kỳ đang ngồi uống nước cũng suýt sặc, mắt trợn to ra nhìn.

- Trịnh Kim...

Tú Anh vứt luôn gậy đánh bi-a xang một bên, cậu lao thẳng vê phíc Trịnh Kim, miệng lam điệu mếu máo, hai tay dang ra:

- Kim của tớ...Kim ơi cậu đi đâu...

Thấy Tú Anh định ôm mình, Trịnh Kim đưa bước xang một bên luôn, Tú Anh mất hứng, tụt xảm xúc, cậu chẹp miệng:

- Trả biết lãng mạng gì.

Trịnh Kim ngồi xuống cạnh Tử Kỳ, Tử Kỳ nhếch nhếch lông mày:

- Đi lang thang 4 năm sướng nhỉ.\\

- Cũng tàm tạm.

Tú Anh đấm bốp vào lưngTrịnh Kim cậu nói:

- Mày thích tàm tạm không thằng ranh này. Mày biết nhỏ Kim Anh nó nghe tin mày đi xong nó điên đến mức nào không?

- Điên á - Trịnh Kim ngạc nhiên.

Tú Anh đá mắt xang Tử Kỳ, hiểu ý Tử Kỳ hắng giọng tiếp:

- Nó đi lang thang giữa đường gọi tên mày như con điên tình ấy xong tối lại thơ thẩn về nha nằm vừa gọi điện thoại cho thăng Tú Anh vừa khóc cả đêm lam thăng Tú Anh suy sụp tinh thần trầm trọng suốt thời gian đấy. Chưa hết...

- Khoan đã. Lúc đấy Kim Anh đang yêu Lập Hàn sao lại...

Tú Anh vừa lắc lắc ly rượu trong tay vừa nói:

- Yêu cái gì mà yêu.

- Là như nào? - Trịnh Kim không hiểu hai người này muốn nói gì, cậu nhiú mày lại.

- ......

Tú Anh kể lại hết những gì mình biết, cậu ngưng một lúc nhìn Trịnh Kim thừ người ra, cậu lay vai Trịnh Kim:

- Này...

Tử Kỳ lắc đầu :

- Sốc quá...

Trịnh Kim đứng bật dậy, mặt cầu đằng đằng sát khí. Tú Anh với Tử Kỳ nhìn cũng phát hoảng. Tú Anh kéo tay Trịnh Kim lại, cậu nói:

- Này, mày định làm gì Lập Hàn à?

Tử Kỳ cũng lên tiếng khuyên can:

- Bình tĩnh đi..

Trịnh Kim nhìn hai người, cậu trầm giọng nói:

- Buông tay ra, tao đi tìm Kim Anh.

Tú Anh, Tử Kỳ lập tức buông tay hai cậu ngồi phịch xuống ghế thở phào:

- Thế mà mình tưởng...

- Thôi tao đi trước, tụ sau.

- Ok.

Tú Anh nhìn Tử Kỳ, hai người cười đắc chiến.

Tử Kỳ gọi ngay cho bà LiLi:

- Đúng dự tính bác rồi.

- ...

- Nó đang đi gặp Kim Anh rồi.

- ...

- Vâng. Bye bác.

...

Trịnh Kim về công ti chắc giờ này Kim Anh vẫn còn làm. Vừa bước đến cửa côngti cậu nhớ lại chuyện mình làm lao công. Cậu dừng bước, lại quay mặt đi.

- Cậu...

Kim Anh đứng sững nhìn Kim Anh từ trên xuống dưới mắt cô mở to hết cỡ. Trịnh Kim cũng cứng đờ người.

Cậu ậm ờ :

- Xang kia nói chuyện đi.

Kim Anh từ từ đi theo cậu xang quán cafê.

Trịnh Kim gọi nước cho hai người, cậu mở lời:

- Chuyện 4 năm trước...

Thấy Kim Anh cau mày nhìn mình, Trịnh Kim tưởng cô không muốn nhắc lại nữa. Kim Anh đanh giọng hỏi:

- Sao cậu lừa tôi.

- Hở ...- Trịnh Kim tròn mắt nhìn cô.

- Rốt cuộc cậu đang làm gì. Lúc tôi gặp cậu với bộ dạng này lúc là bộ dạng khác. Tôi không hiểu đâu mới là cậu.

- Thật ra tôi đang làm trong công ti nhưng không phải là ...

Kim Anh thấy tức giận thật sự. Cô cứ nghĩ chuyện mấy năm trước bà LiLi đã nói cho Trịnh Kim biết sự thật nhưng cậu vẫn cố tình bỏ đi. Rồi 4 năm sau trở lại, cậu làm cô lo lắng vì nghĩ mình đã làm cho Trịnh Kim ra nông nỗi trở thành một đứa đi dọn vệ sinh.

Kim Anh mím môi, cô cắt ngang lời Trịnh Kim:

- Đủ rồi. Tôi chờ cậu quá lâu rồi, đến lúc phải chấm dứt thôi.

Kim Ah đứng lên bỏ đi. Trịnh Kim ngồi sững nhìn theo. Cậu không hiểu sao Kim Anh lại có thái độ tức giận với cậu như vậy. Chỉ là cậu nói dối cô là người dọn vệ sinh thôi chứ có gì đến mức tức vậy không.

Trịnh Kim thở hắt ra. Cậu thanh toán tiền rồi ra ngoài. Vừa đi vừa nghĩ nguyên do khiến Kim Anh tức đến vậy nhưng mãi mà vẫn chưa ra.

...

Trịnh Kim đến căn hộ Kim Anh đang sống, cậu nhấn chuông, Kim Anh nói vọng ra:

- Đến ngay đây.

Cô vừa mở cửa ra, thấy mặt Trịnh Kim, Kim Anh liền đón sầm lại làm cậu suýt dập mũi. Trịnh Kim định đến xin lỗi cô vì chuyện cậu nói dối đấy nhưng Kim Anh có cho cậu cơ hội đấy đâu cơ chứ.

TiTi vừa đi vệ sinh ra, thấy mẹ đứng quay lưng vào cửa, miệng lẩm bẩm gì đó, cô bé tò mò hỏi:

- Mẹ làm gì mà đứng ôm cửa nói một mình thế.

Reng...reng...

Tiếng chuông cửa lại vang lên, Kim Anh nhìn bé TiTi, cô nói:

- Không có gì, con mau vào xem hoạt hình tiếp đi. Mẹ phải nấu cơm.

Kim Anh bỏ vào trong gian bếp. Cô cố gắng bỏ hình ảnh Trịnh Kim đứng chờ mình ngoài cửa. TiTi thấy tiếng chuông reo mãi mà mẹ không ra mở cửa,cô bé ong đầu quá liền đi ra mở khoá:

- Thật ra...

Trịnh Kim không thấy ai cả, cậu đang định giải thích luôn thì không thấy mặt Kim Anh đâu,cậu nhìn xuống phiá dưới, cô bé lần trước mình gặp, nó đang tròn mắt nhìn mình như người ngoài hành tinh, Trịnh Kim nuốt khan, cậu cười:

- Mở cửa cho chú vào.

Ti Ti mở to cửa ra, cô bé đi vào vừa nói:

- Chú đóng cửa lại luôn nhé.

- Ờ. - Trịnh Kim định đóng cửa thì một người xuất hiện làm cậu không lấy làm vui.

Lập Hàn cũng cùng tâm trạng thế thôi.Hôm nay Trịnh Kim lại ăn mặc kiều khác,Lập Hàn nheo mắt không hiểu Trịnh Kim đang làm gì nữa, Lập Hàn nói:

- Có thể đứng xích qua cho tôi vào không.

Trịnh Kim đứng qua một bên theo pphản xạ. Lập Hàn tự nhiên đi vào như nhà của mình.Rõ ràng nơi đây là mái ấm của mình nhưng Trịnh Kim lại cứ như người khách lạ vậy.

Trịnh Kim đóng cửa rồi vào trong.

- Bác Hàn...

TiTi chạy lại ôm chầm lấy Lập Hàn vẻ rất thân mật Lập Hàn cũng mỉm cười dang tay ôm nó. Trịnh Kim nuốt khan nhìn họ, cậu đi lại ghế ngồi.

Nghe tiếng TiTi gọi tên Lập Hàn nên cô bước ra ngoài:

- Anh...

Kim Anh tắt ngay tiếng gọi vì thấy mặt Trịnh Kim cũng trong đó. Cô làm ngay mặt lạnh nói:

- TiTi...

- Dạ.

- Sao con cho người lạ vào nhà.

- Mẹ bảo chú đẹp trai này hả.- Ti Ti chỉ tay vào Trịnh Kim,con bé nói tiếp – Chú này là người tốt lần trước dẫn con đi tìm mẹ đấy.

Trịnh Kim mím mím môi cười thì ra con bé vẫn còn nhớ cậu. Kim Anh hết lời nói với TiTi, cô chẹp miệng quay đi.

Lập Hàn nói theo:

- Cần gì không anh giúp cho.

"Có cần thân mật vậy không tên khốn này tôi còn chưa luận tội anh đâu đấy" Trịnh Kim quắc mắt nhìn Lập Hàn. Tỏ như không biết ánh mắt đấy, Lập Hàn đứng dậy đi vào trong bếp với Kim Anh.

TiTi quay xang nhìn Trịnh Kim thì thấy cậu đang gườm gườm nhìn theo Lập Hàn. Bé thì bé nhưng TiTi cũng hiểu ánh mắt đấy là ghét người ta.

TiTi vừa nghịch đồ chơi dưới sàn vừa ra giọng người lớn:

- Chú cũng vào đi, đừng lườm trộm người ta thế chứ trả quân tử tý nào.

- Gì ...- Trịnh Kim bật thốt, cậu không tin lời nói này lại phát ra từ miệng con bé 5 tuổi rưỡi này.

Nhưng mà cũng nhờ nó cậu mới tỉnh ra. Trịnh Kim cười cười:

- Cảm ơn cháu xinh gái.

- Không có gì.

Trịnh Kim bước vào thấy hai người đang vừa cười vừa làm rồi nói gì đó rất vui vẻ, cậu khẽ tằng hắng:

- Ừ..hừm...Có chuyện gì không tôi phụ với.

- Không cần – Kim Anh đanh giọng nói.

Trịnh Kim lỳ mặt, cậu coi như chưa nghe thấy gì, lơ đi, cậu thấy rổ rau liền đặt lên bàn, nói:

- Tôi nhặt cái này nhé.

Kim Anh đi lại dựt lấy rổ rau trên tay Trịnh Kim nói:

- Nhặt rồi. Lượn ra chỗ khác chơi đi.

Trịnh Kim thấy Lập Hàn đang cười mình, cậu bực mình đi ra ngoài, mặt hầm hầm. TiTi thấy vậy liền nói:

- Bị mẹ cháu đuổi hả.

- Ừm.

- Vậy thì lấy lòng cháu đi cháu sẽ nói tốt chú trước mặt mẹ cho.

Trịnh Kim bật cười trước lời lẽ của đứa bé này. Giờ nhìn lại, nhìn con bé này cũng ăn chơi thật. Tóc nâu vàng làm xoăn buộc mái lên thành túm...chắc chắn Kim Anh bày trò cho nó rồi, nhìn hai đứa na ná nhau.

Trịnh Kim chẹp miệng ngồi xuống với TiTi, cô bé nói:

- Chú đừng làm vẻ miễn cưỡng vậy trừ 10 điểm.

Ôi mẹ ơi cuộc đời Trịnh Kim chưa khi nào gặp một đứa bé gây sốc như vậy. Trịnh Kim lắc đầu chịu thua nó luôn.

1 lúc sau hai người kia làm cơm xong, Kim Anh gọi trỏng:

- Vào ăn cơm.

Trịnh Kim đói lắm rồi, cậu vừa nghe ăn đứng bật dậy luôn, TiTi liền đứng dậy theo, nó nói:

- Chú chưa dọn đồ.

Nói xong nó ôm con gấu khư khư trong tay bỏ đi vào bàn ăn. Trịnh Kim nhìn đống đồ của nó dù không chơi đến nhưng vẫn bày ra. Cả đời cậu chỉ có người ta hầu mình chứ làm gì có chuyện mình hầu người khác mà giờ lại phải khuất phục con bé mặt búng ra sữa này. Trịnh Kim hậm hực dọ vào rổ đồ chơi.Nhịn phải nhịn vì tương lai.

Trịnh Kim ngồi vào bàn. Ba người kia nói chuyện xì xào vui vẻ làm cậu thấy mình như là người thừa vậy, cũng tủi thân lắm chứ,cảm giác cơm ngon cũng mất, tự nhiên no ngang.

Tít tít...

Trịnh Kim lại có điện thoại, cậu nghe xong chỉ vâng một từ rồi tắt máy. Cậu quay xang mọi người nói:

- Tôi có việc đi trước gặp lại sau nhé.

Trịnh Kim đứng dậy đi ra ngoài. Hai người còn lại ngồi vẫn vui vẻ nói chuyện tiếp.

...

- Sao anh?

- ...

- Em có nghe mẹ nói.

- ...

- Đi cùng anh á...- Kim Anh đắn đo một lúc rồi đồng ý.

Vừa tắt điện thoại cô vào công ti thì gặp Trịnh Kim. Cô vờ lơ đi chỗ khác, Trịnh Kim khẽ cười, cậu bước lại, đứng đối diện với cô, nói nhỏ:

- Tối mai cậu đi cùng tôi nhé.

- Không.

- Vẫn còn tức à.

- Có hẹn với Lập Hàn rồi.

"Lại là Lập Hàn". 4 năm trước cũng vì hắn mà hai người phải xa nhau sao Kim Anh vẫn tốt với tên đấy vậy chứ, Trịnh Kim nhíu mày khó chịu, cậu đổi giọng đanh lại:

- Tôi có thể sẽ là người quyết định chuyện chọ cậu vào làm nhân viên thiết kế chính thức không đấy, mẹ tôi cũng không có quyền xen vào đâu. Suy nghĩ đi.

Trịnh Kim nói xong, cậu nhếch môi cười bước đi luôn, mặt rất gian tà. Kim Ah ngẩn người nhìn theo. "Ý của cậu ta...không lẽ tổng tài mới chính là...Trịnh –Kim " "O.M.G – Kim Anh giở khóc giở cười ' Cô đã đắc tội với cậu ta rồi, tại bà LiLi dặn cô phải tỏ ra lạnh lùng để Trịnh Kim ăn năn chứ thật ra sau hôm ấy về nghĩ lại chuyện cũng không phức tạp và đáng để tức giận như cô nghĩ chỉ vì nó đến quá bất ngờ khiến cô bối rối nên mớ có hành động nóng nảy nhất thời như thế. 4 năm đủ để trưởng thành suy nghĩ chính chắn hơn trước, Kim Anh chỉ vì bồng bột nghe bà LiLi mà làm vậy.

Kim Anh cắn cắn môi, mặt méo xệch. Cô lên phòng tổng tài xin số điện thoại Trịnh Kim từ cô thư ký với lý do có việc cần gấp.

Kim Ah gọi điện ngay cho Trịnh Kim, giọng hạ xuống hẳn:

- Hì hì...Du ...

- Biết rồi. Cứ thế đi.

- Ok....ok..- Kim Anh cười cười trong máy rồi tắt đi. Cô lầm bầm " Mới tí đã lên mặt..."

Kim Anh gọi điện từ chối Lập Hàn với lý do tế nhị. Lập Hàn đành miễn cưỡng chấp nhận.

..........

Noel...

Do bà LiLi và ông EnDy đang ở ÚC bận việc nên chưa bay về được, còn ba Kim Anh và cả ông Trịnh nữa cũng đi nghỉ mát luôn nên bữa tiệc này chủ yếu là do bà LiLi chỉ đạo từ xa bày ra để chào đón Trịnh Kim trở lại, khách khứa chủ yếu toàn bạn bè cậu và một số người ở công ti chào đón xếp mới. Cậu đã về được gần tháng rồi mà bây giờ mới mở tiệc, chủ ý của bà thật ra là để Noel tổ chức cũng là kỉ niệm ngày cưới của hai đứa.

Trịnh Kim nhận được điện thoại của bà LiLi:

- Con tự nắm bắt cơ hội đi, mẹ chỉ giúp được đến đây thôi.

- Cảm ơn tiền bối. - Trịnh Kim cúp máy miệng vẫn nở nụ cười, cậu quay lại vào trong sảnh.

Bà LiLi đã mở lời nên Lập Hàn đành đến. Cậu gặp Kim Anh đang đi cùng Trịnh Kim, Lập Hàn khẽ cau mày nhìn họ "Hoá ra Kim Anh từ chối mình vì Trịnh Kim". Cậu sẽ mãi là người thứ ba, Lập Hàn thở dài quay mặt đi chỗ khác.

Trịnh Kim chào hỏi mọi người rồi cậu bước lên bục nói :

- Cảm ơn mọi người đã đến.Hôm nay tôi sẽ chính thức giới thiệu vợ mình cho mọi người và tổ chức tiệc kỉ niệm này cưới của chúng tôi luôn một thể. Do một số nguyên nhân nên chúng tôi đã xa nhau một thời gian nhưng từ nay sẽ không có chuyện ấy xảy ra.

Trịnh Kim ngừng một lúc rồi cậu tiếp:

- Lập Hàn anh nghe rõ chứ.

Phụt...

Lập Hàn đang uống nước thì phun ra ngoài hết làm mọi người chú ý. Tự nhiên nhắc đến cậu. Thằng ranh này cũng ghê gớm thật. Thập Hàn cười xua tan mọi ánh nhìn về mình.

O.M.G~~~ Mọi tiếng ngạc nhiên vang lên trừ những người thân quen.

- Trời ơi...xếp tổng có vợ lúc nào vậy.

Một cô bên cạnh lắc đầu mặt vẫn đầy sửng sốt:

- Không tin được, người trong mộng của mình.

- Cả của tôi nữa...hức..Cao tổng của tôi...

Nhiều cô gái trong công ti phải lau nước mắt khi nghe chính miệng xếp tổng thông báo chuyện này. Họ đành ngậm đắng nuốt cay xem mặt mũi người đó ra sao.

Trịnh Kim bước xuống, cậu nhìn Kim Anh, mặt cô vẫn đầy bất ngờ, theo đà kéo của cậu đi như một cái máy bước lên bục.

- Là quản lý Kim ư...

- Trời ơi vậy mà kín như bưng...

- Sốc sốc nặng...- Có một cô xoa xoa đầu – Ôi huyết áp của tôi...

Kim Anh nuốt nước bọt khi có nhiều ánh mắt nhìn mình đến vậy.Cô là tâm điểm chú ý trong đêm nay ư. Kim Anh chưa chuẩn bị cho khái niệm này. Trịnh Kim nắm tay Kim Anh cho cô thêm chút tinh thần, cậu nói:

- Cô gái này có gì đắc tội với mọi người trong thời gian qua thì nể mặt tôi mà tha thứ cho cô ta nhé...

Mọi người bật cười vỗ tay chúc mừng họ rồi quay mỗi người tìm một đôi để tụm lại nói chuyện ho ặc khiêu vũ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng Kim Anh lườm Trịnh Kim cô nói qua kẽ răng:

- Cậu luyên thuyên gì vậy.

Trịnh Kim cùng cách nói ấy, miệng vẫn cười với mọi người, cậu nói:

- Tập gọi là anh à không chồng đi đừng cậu tớ nữa nghe ngứa tai lắm.

- Gì..- Kim Anh trợn mắt.

- Bình tĩnh. Vợ chồng có gì về đóng cửa bảo nhau. À mẹ cũng bảo thèm cháu lắm rồi đấy.

Kim Anh đỏ bừng mặt, cô đạp lên chân Trịnh Kim rồi đi xuống chỗ mọi người, Trịnh Kim bước theo. Cậu nắm tay cô rồi kéo đi ra ngoài trong khí trời se lạnh của muà đông ấm áp này.

Lập Hàn nhìn theo họ đến khi khuất bóng, Cậu thờ dài thườn thượt. Lại lần nữa thất bại.Có lẽ cậu nên đi tìm người khác thì tốt hơn theo đuổi một người không thuộc về mình. Cậu cụp my nhìn những chiếc bóng mọi người đang đổ dưới nền sàn suy tư...

- Lâu không gặp...- Hữu Thiện nở nụ cười chào hỏi, cô đưa ly rượu lên mời Lập Hàn.

Cậu từ từ ngẩng đầu lên, mắt nheo lại nhìn cô. Hữu Thiện phì cười:

- Mặt em có gì à.

Lập Hàn lắc đầu nhận ly rượu từ tay Hữu Thiên. Cô đưa lên nhấp ngụm rượu rồi nhìn về phiá TRịnh Kim và Kim Anh đang đi cùng nhau chào mọi người rồi thở hắt ra nói:

- Nhìn trả xứng đôi gì cả. Đáng nhẽ người đứng cạnh Trịnh Kim là em mới hợp đúng không?

- Cô lại định bày trò gì?

Hữu Thiện bật cười, cô quay lại nhìn Lập Hàn :

- Đừng căng thẳng vậy chứ.

Ngừng một lát, cô tiếp:

- Em có một cách làm hai người đó chia tay.

- Nói thử xem.

Hữu Thiện ghé vào tai Lập Hàn nói gì đó rồi cô cười cười. Lập Hàn không ngờ con người Hữu Thiện lại thủ đoạn đến như vậy, cậu gắt giọng:

- Cô là rắn độc à.

- Đương nhiên là không, nhưng anh có giúp tôi không.

- Không.

Lập Hàn định bỏ đi thì Hữu Thiện kéo tay lại, cô hỏi lại:

- Chắc chắn rồi chứ.

- Bỏ ra - Lập Hàn trừng mắt nhìn cô.

Hữu Thiện buông tay, cô bật cười, chẹp miệng nói:

- Đùa thôi mà làm gì căng thẳng vậy.

- Là sao.

Vừa lúc ấy Tử Kỳ đi đến. Hữu Thiện khoác lấy tay Tử Kỳ, cô cười tươi nói:

- Em chỉ nói cho vui thôi mà. Đây mới là người của em.

Tử Kỳ gỡ tay Hữu Thiện ra, cậu nhíu mày:

- Buông tay ra.Tôi với cậu thân từ lúc nào vậy.

- Thôi mà. Cho người ta cơ hội đi.

Từ sau khi Trịnh Kim biệt tích, Hữu Thiện chuyển đổi mục tiêu đeo bám Tử Kỳ mặc dù bị cậu từ chối suốt bao nhiêu lần cô vẫn quyết tâm theo cậu bằng được nhưng lần này là tán tỉnh lành mạnh chứ không thủ đoạn nữa.

Trâm Nhi thì được mẹ Tú Ah ủng hộ hai người đến với nhau nhiệt tình. Người trong quá khứ của Tú Ah đã nhiều lần đến lấy lòng bà nhưng đều nhận được sự lạnh nhạt nên đành biết điều rút lui.

Chi Mai đã thật sự nhận ra người yêu mình là Nguyên Khang còn Tử Kỳ cậu chỉ là một thần tượng trong lòng cô ngưỡng mộ mà thôi.

...

Trịnh Kim nắm tay Kim Anh ra ngoài hoà cùng dòng người nhộn nhịp đón rước Chúa. Cũng ngày này 4 năm trước họ đã vui vẻ bên nhau và cả giây phút chờ đợi nữa...

Gió khẽ thổi, dưới ánh đèn hai chiếc bóng in ngả vào nhau, từng lọn tóc của Kim Ah tung bay trong gió, cô đi bên Trịnh Kim tràn đầy happy. Cuối cùng sự chờ đợi đã có kết qủa và giây phút này đã đến. Kim Anh mỉm cười trong tay Trịnh Kim. Còn cậu nắm chắc lấy tay cô tự nhủ sẽ không buông bàn tay ấy ra một lần nữa...

Làn mưa nhẹ rơi...Có tiếng nhạc từ đâu đó vang lên như thay lời nói của Trịnh Kim...

When You Tell Me That You Love Me

I wanna call the stars down from the sky

I wanna live a day that never dies

I wanna change the world only for you

All the impossible I wanna do

I wanna hold you close under the rain

I wanna kiss your smile

And feel the pain

I know what's beautiful

Looking at you

In a world of lies you are the truth

And baby

Everytime you touch me I become a hero

I'll make you safe no matter where you are and bring you

Everything you ask for nothing is above me

I'm shining like a candle in the dark

When you tell me that you love me

I wanna make you see just what I was

Show you the loneliness

And what it does you walked into my life

To stop my tears everything's easy now

I have you here

And baby

Everytime you touch me

I become a hero I'll make you safe

No matter where you are

And bring you everything you ask for

Nothing is above me

I'm shining like a candle in the dark

When you tell me that you love me

............

In a world without you I would always hunger

All I need is your love to make me stronger

DỊCH:

Anh muốn gọi xuống những vì sao toả ánh sáng nơi trời cao xanh thẳm

Anh muốn sống những tháng ngày vô tận những tháng ngày chẳng biết đến ngày mai

Anh muốn thay đổi cả thế giới này chỉ là để dành riêng cho em đấy

Tất cả những gì không thể thấy (vì em) anh vẫn muốn làm

Anh muốn ôm em thật chặt vào lòng dưới cơn mưa tầm tã triền miên

Anh muốn hôn nụ cười tươi tắn của em

Để cảm nhận nỗi đau đớn

Anh đã biết vẻ đẹp kia đích thực

Khi anh ngắm nhìn gương mặt em yêu

Trong thế giới đầy dối gian thì em chính là sự thật

Và em yêu,

Mỗi khi em bên cạnh anh lại thành người hùng dũng mãnh

Sẽ che chở em, dù bất cứ nơi đâu,sẽ mang cho em những gì em muốn

Anh có thể vượt lên trên tất cả

Có thể cháy hết mình như ngọn nến suốt đêm thâu

Khi em nói rằng em yêu anh

Anh muốn làm cho em thấy được hình ảnh của chính anh thuở trước

Cho em thấy được nỗi cô đơn giá buốt đã bao lần giày xéo tim anh

Nhưng em đã bước vào cuộc đời anh

Chính là em đã lau đi dòng lệ chẳng còn gì là khó khăn nữa với anh

Chỉ cần em ở bên anh, em nhé

Khi thế gian này không có dáng hình em anh luôn thấy mình biết bao thiếu thốn

Tình yêu của em, là tất cả những gì anh mong muốn bởi đó chính là nguồn sức mạnh của đời anh....

(When You Tell Me That You Love Me -Khi em nói yêu anh)

Ngoại truyện

Kim Anh đang loay hay hút bụi nhà thì Trịnh Kim gọi:
- Vợ. Ra anh bảo cái này.
- Gì , nói luôn đi.
- Mẹ ra ba mới nói được – TiTi lên tiếng
Kim Anh lững thững tay vẫn cầm máy hút bụi đi ra chỗ Trịnh Kim. Cậu nói:
- Rót anh ly nước.
- Lấy con ly nước cam. (TiTi)
- Pha con sữa nữa (Nu- 4 tuổi con trai của TK + KA )
Kim Anh trợn mắt nhìn cả ba người đang nhìn vừa xem hài vừa cười. Hoá ra Trịnh Kim gọi mình lại là để phục vụ màn nước nôi cho cả ba. Trong khi đó nước ngay trước mặt cậu mà còn không nỡ đưa tay ra mà rót nữa chứ. Cả hai đứa con yêu tinh cũng hành cô sai ké.
Trịnh Kim quay qua vẫn thấy Kim Anh đứng ngây ra , cậu nhắc lại:
- Đứng đấy làm gì. Anh với con đang khát nước đấy.
Nu xen vào:
- Mẹ trả nhanh nhẹn tý gì.
TiTi là người cuối cùng trâm ngòi cho cơn thịnh nộ của Kim Anh, cô bé nói:
- Đuổi việc mẹ đi ba.
Nuốt cục tức xuống. Kim Anh phừng phừng lửa giận, khói bốc cả lên đầu, cô mím môi:
- 3 cái đứa này....Tức quá...
Trịnh Kim nói:
- Bình tĩnh đi vợ. Tháng nào anh cũng trả lương cho vợ mà thế nên ngoan ngoãn làm đi.
Con nó khát nước lắm rồi đấy.
Nu cùng TiTi gật đầu lia liạ nhìn cô.
Ôi ....huyết áp của tôi...Kim Anh bặm môi nhìn cả ba. Mặc dù trả lương nhưng cũng đừng hành hạ cô quá thể đáng như vậy chứ...dù gì cô cũng là chủ căn hộ này mà...
.....
(Giai đoạn đang có bầu Nu)
- Anh tuyển ôsin cho e rồi đấy.
- Thuê làm gì, tốn tiền em cũng làm được mà.
- Không được em đang có thai mà.
- Ờ. Quên – Kim Anh gật đầu cười, cô tiếp:- Vậy anh trả người ta bao nhiêu một tháng.
- 5 trai. Có chuyện gì à?
- Ôi...anh hào phóng quá – Kim Anh trợn mắt nhìn cậu. Cô lẩm nhẩm tính – 9 tháng vị chi là 45 triệu....chặt chặt...45 triệu đủ mua con Lết đấy...
Trịnh Kim lắc đầu cười nhìn vợ. Kim Anh lúc nào cũng vậy. Tham tiền quá thể đáng.
Kim Anh bỗng nhiên quay phắt lại nhìn Trịnh Kim, lông mày nhếch nhếch lên, miệng cười cười, Trịnh Kim biết ngay có ý đồ, cậu hỏi luôn:
- Chuyện gì nữa.
- Chồng yêu – Kim Anh kéo dài giọng, cô ngồi sát lại cậu, tay nắm lấy tay Trịnh Kim làm bộ thỏ thẻ nói:
- Anh à...
- E nói luôn đi, nổi hết cả gai ốc...- Trịnh Kim rùng mình.
- Tiền anh thuê ôsin đấy thì thuê em đi.- Kim Anh nói nhanh một lèo.
- Điên à. Em đang có thai mà. Thẻ của em hết tiền à để tý anh bảo chú Trung chuyển khoản cho em.
- Không phải...- Kim Ah nói – Thời gian nghỉ phép cũng chán trả có chuyện gì làm nên định kiếm thêm thu nhập tý mà. Đỡ ăn bám chồng.
Kim Anh ngồi thẳng lưng dậy, cô hất mặt nói:
- Ah biết em là con người tự lập mà...
Trịnh Kim bật cười, cậu nói:
- Để em đẻ xong hẵng nói đi. Anh có chuyện phải đi rồi. Chiều anh về đón TiTi luôn em khỏi cần đón.
- Ơ... em chưa nói hết mà.
Kim Anh xụ mặt, cô lẩm bẩm nhìn theo Trịnh Kim.
....
Giai đoạn Nu đã ra đời.
Nu đã được 1 tuổi, Kim Anh thấy việc ở nhà trả có gì mà thuê ôsin thì tốn tiền bản tính tiết kiệm lại nổi lên.
Cô kéo Trịnh Kim vào phòng riêng, nói:
- Anh à, không cần phải thuê ôsin nữa đâu. Mọi chuyện ở nhà cứ giao cho em.
- Thế còn công ti.
- Em sắp sếp được mà. Đây nhé. TiTi thì học bán trú chiều mới về còn Nu thì cho đi nhà trẻ chiều cũng đón về luôn một thể, còn hai vợ chồng mình đi làm chiều cũng về. Buổi tối thì em ở nhà dọn dẹp rồi làm cơm cho cả nhà.
- Như thế mệt lắm.- Trịnh Kim lắc đầy bác bỏ ý kiến của Kim Anh.
Kim Anh lay lay đầu Trịnh Kim, cô năn nỉ:
- Được mà, nhà mình chưa chắc đã bẩn mà dọn dẹp cơ, cái đấy em chỉ nói cho khí thế vậy thôi mà.
Trịnh Kim chẹp miệng đắn đo, Kim Anh cậu có vẻ xiêu xiêu, cô thêm:
- Yên tâm khi nào thấy mệt thì em sẽ nói anh biết mà.
Trịnh Kim nhìn cô thấy ánh mắt cầu khiến ấy nên cậu đành chiều. Kim Anh cười đắc ý. Trịnh Kim đứng dậy định ra ngoài chơi với hai đứa con thì Kim Ah gọi lại:
- Chưa bàn xong mà.
- Còn chuyện gì nữa.
Kim Anh tế nhị nhắc:
- Vấn đề lương bổng sao nhỉ.
Trịnh Kim phì cười nhìn vẻ mặt tham tiền của Kim Anh, cậu nói:
- Em nói xem.
Kim Anh dơ luôn 1 ngón bên trái 5 ngón bên phải lên, cô chớp chớp mắt nhìn cậu, Trịnh Kim gật đầu:
- 6 triệu. Đồng ý.
- Không. Là 15 triệu đấy.
- Không phải chứ – Trịnh Kim bật thốt.
Kim Anh cười cười:
- Trả giá là vừa.10 trai nhé chồng đẹp trai...- Kim Anh hấp háy mắt...
- Ờ.- Trịnh Kim khẽ cười, cậu cũng tự công nhận không ai tham và thèm tiền như vợ mình.
Và từ đấy giai cấp trong nhà được phân biệt. Giá 10tr một tháng để thuê làm mỗi buổi chiều tối thì cũng không dễ nuốt đâu. Trịnh Kim bàn bạc TiTi để thay nhau kiếm chuyện cho Kim Anh đến khi cô phải từ bỏ thì thôi nhưng cô rất kiên trì.
Nu lên 4 nó đã biết mọi chuyện, TiTi kể lại chuyện ba thuê mẹ cho Nu nghe,. thằng bé theo luôn phe Trịnh Kim huà vào bắt nạt Kim Anh.
....
Tiếp phần trên:
- Cao...Thế...Du...- Kim Anh hét ầm căn hộ lên.
Cả ba cha con toát mồ hôi nhìn Kim Anh đề phòng. Cơn phẫn nộ của cô đã bốc lên. Kim Anh vứt cây hút bụi xuống cái cốp, cô sắn tay áo lên mặt đằng đằng hàn khí bước gần đến bộ salong mà ba ba con Trịnh Kim đang ngồi.
Nu-Ti nuốt nước bọt, nép vội ra sau Trịnh Kim, đẩy người cậu lên trước. Trịnh Kim cũng nuốt nước bọt ừng ực, cậu dựt lùi đến khi không còn đừng lui: Cậu liền đứng dậy.
Nu ngọng giọng nói
- Cố lên ba.
TiTi núp núp sau lưng cậu, miệng nói:
- Con thấy mẹ có vấn đề.
- Ba cũng nghĩ vậy.
Trịnh Kim khan giọng nói:
- Có chuyện gì vậy em.
- Em ún gì. – Kim Anh ngồi phịch xuống, cô gác chân lên bàn, móc móc tay :
- Lại đây.
Trịnh Kim bước từng bước dè dặt đến, Kim Anh quay quắt xang cậu mặt làm vẻ gườm gườm:
- Nói cho chồng biết nhé. Kim Anh này tuyên bố nghỉ việc. Mau rót nước ra đây.
Cậu lập tức cúi xuống rót nước đưa cho Kim Anh.
Kim Anh lại quát:
- Hút bụi tiếp đi, còn đứng đấy nhìn à.
Trịnh Kim giật mình vì tiếng quát, cậu gật gật đầu lập tức cầm máy hút bụi lên làm việc, Hai đứa con lắc đầu nhìn theo Trịnh Kim..."Haizz....Đúng là "ÔSIN NỔI LOẠN".

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro