Chương 4: Nhãn cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là sự thật???

Trên mặt đám người nam cơ bắp trong nháy mắt hiện lên mừng như điên.

- Vậy thì dễ tìm! Giống như tiêm máu gà, hai mắt nam nhân cơ bắp tỏa sáng, "Kế tiếp chỉ cần tìm được bộ tranh ban đầu kia là được! "

Có manh mối, dù sao cũng phải tìm lung tung.

"Cho dù bức tranh đó là thật, ngươi không tìm được sách ảnh, quỷ làm sao có thể buông tha mày?" Mạnh Trùng lại đột nhiên cắt đứt nhiệt tình của mọi người, lạnh như băng hỏi: "Mày' rốt cuộc làm sao sống sót được? "

Âm Hi giống như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khủng bố, đồng tử khẽ chấn động, ngón tay rủ xuống hai bên thân thể co thắt chặt.

Phản ứng này của cậu càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng của Mạnh Trùng.

Đáy lòng Mạnh Trùng dâng trào ghen tị cùng phẫn uất, trên mặt nặn ra một nụ cười, "Xem ra thẻ SSR so với tưởng tượng của tao thì tính tình tốt hơn rất nhiều, rất hộ chủ nha. "

Tuy rằng không có giúp giết chết tiểu quỷ, nhưng như thế nào cũng lại mang ra một manh mối. Mạnh Trùng xoay người, hướng về phía nam nhân cơ bắp ra hiệu, "Mau tìm đi, tìm được sau này còn có việc khác phải làm. "

Âm Hi nhìn chằm chằm bóng lưng hắn vài giây, như có điều suy nghĩ.

Cậu thấy Mạnh Trùng đi về phía một cái tủ một cửa, muốn mở cửa lại bị nam nhân cơ bắp ngăn lại. Nam nhân cơ bắp giật giật khóe miệng, nói gì đó với Mạnh Xung.

Đáy mắt Mạnh Trùng lộ ra nghi ngờ.

"Tiểu Hi, chúng ta cũng phải lấy hết dũng khí mà tìm thôi." Trình Tiểu Minh đi theo cậu nhìn về phía đám người đang tìm sách vẽ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ cũng không phải thứ tốt lành gì. "

Âm Hi rầu rĩ thầm than một tiếng.

Cậu nhìn lướt qua trong phòng, nhìn thấy quyển sách ảnh lần đầu tiên được tìm thấy bị ném xuống đất, phía trên còn giẫm lên mấy dấu chân.

Âm Hi đi qua, nhặt sách tranh lên, sau đó đứng dậy đi về phía hành lang bên tay phải.

Trình Tiểu Minh cho rằng cậu tán thành lời nói của mình, cũng mạnh dạn đi theo, "Lối đi này vừa rồi đã tìm qua, sạch sẽ, đừng nói là sách ảnh, ngay cả những thứ khác cũng không có. "

"Đây là một trò chơi." Âm Hi đột nhiên nói.

Trình Tiểu Minh: "Hả? "

Thiếu niên phản ứng lại, linh quang trong đầu chợt lóe, "Đúng! Tôi từng chơi trò chơi tìm kho báu! Trò chơi kho báu không nhất định sẽ giấu đồ ở đâu đó, còn có thể giấu ở đâu đó ——"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt lại trắng bệch.

Và có thể được giấu trên các NPC quan trọng.

Nhưng con mẹ nó đây là một trò chơi rút thẻ linh dị! Mấu chốt NPC ngoại trừ quỷ còn có thể là thứ gì??

"Quyển sách ảnh này là của nó." Âm Hi cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, giống như đang lẩm bẩm.

Thanh âm của cậu sạch sẽ lại trống rỗng, khi nhẹ giọng nói chuyện ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác khiến tim không khỏi đập nhanh hơn.

Trình Tiểu Minh run rẩy hỏi: "Ai, của ai? "

Lối đi này rõ ràng nhìn rất ngắn, nhưng đi lại giống như không có kết thúc.

Trình Tiểu Minh sắt run đi theo phía sau, luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Cậu thật sự sợ hãi, liền chủ động cùng Âm Hi đáp lại: "Vừa rồi lúc cậu vào thư phòng, tôi nghe bọn họ bàn luận về trò chơi này, nói rằng ở chỗ này quan trọng nhất là giá trị may mắn cùng với điểm tích lũy. "

Trình Tiểu Minh dần dần thả lỏng, hỏi: Cậu có muốn nhìn giá trị may mắn của mình không? "

Âm Hi không muốn đáp lại, liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra, dựa theo lời cậu ta mà mở APP ra.

Trung tâm cá nhân thực sự có nhiều chấm đỏ nhỏ.

Âm Hi điểm vào, phát hiện bên trong xuất hiện thêm một cột nội dung:

"Tên người chơi: Âm Hi."

"Tuổi của người chơi: không rõ."

"Thân phận người chơi: không phải con người."

"Giá trị may mắn còn lại : -246."

Âm Hi nhìn chằm chằm vào con số âm kia thật lâu.

"Nếu giá trị may mắn quá thấp, đi đường đều có thể gặp quỷ." Trình Tiểu Minh tò mò hỏi: Điểm may mắn của cậu là bao nhiêu? "

Âm Hi nói: "Số âm." "

"À, số âm ." Trình Tiểu Minh quay đầu lại.

Chờ đã, chờ đã.

Trình Tiểu Minh: "???? " cậu nói cái gì?

Âm Hi bấm vào dấu chấm than nhỏ bên cạnh giá trị may mắn, phát hiện bên trong là một chuỗi danh sách. Danh sách là một hàng chữ: hồ sơ chi tiêu giá trị may mắn.

Dưới đây là một cột dài của dấu trừ màu đỏ dằng dặc:

[ Ngài du hồn ác ý làm hỏng hệ thống, phạt giá trị may mắn: 30 điểm. ]

[ Ngài du hồn tụ tập đông người ẩu đả, phạt giá trị may mắn: 15 điểm. ]

[ ngài du hồn bị nghi ngờ liên quan tới cướp đoạt, phạt giá trị may mắn: 15 điểm. ]

[......]

Âm Hi nhìn chằm chằm một hàng dài dấu trừ màu đỏ tươi, trầm ngâm thật lâu.

"Cũng không sao, nghe nói điểm tích lũy có thể chuyển giá trị may mắn, chúng ta cố gắng vượt qua cửa ải, lấy được điểm tích lũy là có thể bù đắp nợ." Trình Tiểu Minh tận tình an ủi cậu,

An ủi không được hai câu, đối phương đột nhiên mở miệng.

"Có thể ném thẻ bài đi không?" Âm Hi nghiêm túc hỏi.

Trình Tiểu Minh: "? "Cái gì?"

Âm Hi nói thêm: "Đem thẻ ra để vứt đi. "

Trình Tiểu Minh sửng sốt một lúc lâu, nhịn không được cười khổ," Trong tay cậu không phải là thẻ SSR sao? Sao cậu lại ném nó? "

Âm Hi như là ngầm thừa nhận câu trả lời, không lên tiếng.

Trình Tiểu Minh cũng không truy vấn, cúi đầu nhìn thời gian, đã qua mười phút.

-Tiểu Hi, chúng ta cứ như vậy đi thẳng? Càng đi vào trong, cậu không hiểu sao cảm thấy cái loại cảm giác bị người ta bức thị này càng chân thật, phảng phất như châm mang ở sau lưng.

"Có những cái khác," Âm Hi nói, "có thể tìm ra." "

Trình Tiểu Minh sửng sốt, "Tìm như thế nào? "

Âm Hi đột nhiên dừng bước, rũ mắt.

Cậu ôm lấy sách ảnh, không đầu không cuối nói một câu: "Ngươi' tốt. "

Bóng tối dưới chân như mực lan tràn, chặn đường lui của bọn họ, cũng bao trùm hai bên cửa phòng đóng chặt. Phảng phất như có một tấm vải đen không ngừng khuếch trương bao lấy bọn họ, hình thành một không gian kín mít.

Máu toàn thân Trình Tiểu Minh đều lạnh xuống, run rẩy đưa tay giơ điện thoại lên.

Không giơ điện thoại lên không quan trọng,

Mà vừa giơ tay lên, cậu liền đối diện cùng một đôi mắt đột nhiên xuất hiện trong bóng tối !

"A a a a——" Trình Tiểu Minh khóc lóc trốn về phía sau, xoay người lại đối mặt với con ngươi khác. Cuối cùng dứt khoát cả người ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu như đà điểu.

Nhưng mà đợi một lúc lâu cũng không đợi được cái gì.

Trình Tiểu Minh to gan nhìn ra ngoài, phát hiện Âm Hi vẫn đứng tại chỗ, nghiêng đầu đánh giá những con ngươi kia.

Trình Tiểu Minh: "? "

Đây có phải là Âm Hi mà anh ta biết không?

Cậu đang nhìn chằm chằm Âm Hi xuất thần, trong nháy mắt, một đôi mắt đột nhiên tiến đến trước kẽ ngón tay hắn, nhìn thẳng vào cậu!

Trình Tiểu Minh hai mắt trắng bệch, còn chưa kịp ngất đi, lại đột nhiên cảm thấy thân thể đau như là bị xé rách, không gian bốn phía không ngừng bị vặn vẹo, trước mắt chợt xuất hiện hình tượng này ——

Mình lại trở lại phòng khách vừa rồi, một bé trai đầu đầy máu đang cầm đao, đứng ở trên thi thể mình, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng bệch bén nhọn.

"Mẹ kiếp!"

Trình Tiểu Minh khóc đến không mở nổi mắt, liều mạng tranh thủ một tia thanh tỉnh cuối cùng để lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi thẻ bài, lại cảm giác mình như thể bị đánh mạnh vào lồng ngực !

Hình ảnh trước mắt như màn hình TV nhấp nháy không ngừng, nhảy ra sọc đen sọc trắng.

Trình Tiểu Minh sững sờ bị đánh thức:

Khi cậu mở mắt ra, thấy Âm Hi đang đứng trên vũng máu, trong tay nắm chặt một cái đũa bạc. Trên đũa xâu một chuỗi tròng mắt, giống như kẹo hồ lô.

Âm Hi đạp cái ghế bên cạnh ngã xuống đất, nói: "Ngoài ý muốn." "

Trình Tiểu Minh: "..."

Âm Hi đi về phía trước vài bước, "Gọi thẻ bài. "

Trình Tiểu Minh cả người run rẩy, không chút do dự mở thẻ trong APP, lại ném điện thoại di động vào trong đống con mắt chồng chất lên nhau. Trong bóng tối, màn hình điện thoại di động nhấp nháy ánh sáng màu xám, hiển thị thẻ:

"Thẻ N, cương thi."

Trình Tiểu Minh trơ mắt nhìn một bàn tay nhăn nheo màu xám bám lấy mép màn hình, ngay sau đó, một cái đầu người từ trong thẻ bài bay ra, làn da đen láy ngũ quan dữ tợn.

"Tiểu Tiểu Tiểu, Tiểu Hi, " Trình Tiểu Minh ngay cả thở cũng không thở nổi, liều mạng trốn về phía sau, "Đi ra. "

Âm Hi làm ra hiệu, "Mở cửa, chặn quỷ. "

Trình Tiểu Minh: "??? " cậu nói cái gì?

Trình Tiểu Minh bị một tên "chặn quỷ" trực tiếp chặn lại tại chỗ qua đời.

Cương thi đại khái đầu óc không minh mẫn, nửa ngày không có phản ứng.

Thẳng đến khi Âm Hi một chân giữ cửa, một cước đạp vào đống mắt chồng lên nhau, nó mới sững sờ nhận lấy, dùng vũ lực chặn đường lui.

Bầy nhãn cầu không còn đường trốn, chỉ có thể tụ thành một đống lên trên mặt cửa, run rẩy.

Đáng thương, yếu đuối, và bất lực.

Âm Hi lần nữa nhặt một cái đũa bạc mới tinh, tiến đến gần.

Bên cạnh mặt cậu còn dính máu, làm nổi bật đôi mắt càng lúc càng nồng đậm đen kịt, trống rỗng hờ hững, không mang theo chút cảm xúc.

"Điều này," cậu ra hiệu cho một cuốn sách ảnh với dấu chân trên mặt đất, hỏi, "Của ai?" "

Cũng không biết là con ngươi nào phát ra tiếng, khàn khàn vang lên: "Hoàng tử điện hạ. "

Âm Hi hỏi: "Cuốn sách ảnh của em trai hắn đâu?" "

Tụi nhãn cầu bỗng nhanh như chớp trở nên lợi hại.

Âm Hi hơi chớp mắt, giơ tay hung hăng đâm về phía trước!

Một con mắt bị cậu thẳng tay đâm xuyên ngay chính giữa, máu me bắn ra tung tóe!

Đống mắt kia sợ là chưa từng thấy qua loại ác ma này, liều mạng chen chúc một chỗ. Chen chúc không được mấy giây, từ giữa đống nhãn cầu lại hiện ra một cái lỗ nhỏ, bên trong giấu quyển sách bìa trắng tinh khôi.

Âm Hi lấy ra quyển sách.

Sau khi lấy ra quyển sách tranh, cậu giống như nhớ tới cái gì đó, lại lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở APP.

Bầy nhãn cầu một lòng muốn chạy trối chết, nhìn ác ma lấy ra một lá bài từ trong APP.

Ác ma ném thẻ vào chúng.

Ác ma thu hồi điện thoại di động của mình.

Ác ma nhìn chằm chằm vào tụi nó và nói, "Có qua có lại." "

Các nhãn cầu: "..."

Con mẹ nó chứ có qua có lại.

.

Trình Tiểu Minh lập người trên mặt đất ngẩn người thật lâu.

Cậu nghĩ mình có thể là làm một giấc mộng đi, dù sao tỉnh lại lâu như vậy vẫn rất cảm động.

Đống nhãn cầu kia chạy trốn, Âm Hi khom lưng nhặt điện thoại di động của cậu lên, lúc xoay người đi tới còn giơ tay lau đi vết máu khóe miệng,  trên mí mắt lóe lên nốt ruồi xinh đẹp diễm lệ.

Trình Tiểu Minh cảm thấy mình chính là một kẻ ngốc.

"Đại ca, " cậu không thể tin được, "  cậu trước đây đều là giả vờ? "

Âm Hi mặc xác cậu.

Trình Tiểu Minh khó hiểu, "Vậy cậu vì sao không tiếp tục giả bộ? "

Âm Hi đưa điện thoại di động cho cậu ta, trong mắt tràn đầy mờ mịt vô hại 

Trình Tiểu Minh: "..."

Được rồi.

"Nhóm nhãn cầu kia cùng lúc trước cậu gặp phải bầy mắt đó là một bọn ?" Trình Tiểu Minh luôn sợ cương thi kia lại từ trong điện thoại di động nhảy ra, vì thế quay ngược lại vỏ điện thoại.

Hậu tri hậu giác, hắn mới ý thức được Âm Hi tới nơi này không phải ngẫu nhiên. Hẳn là có chuyện xưa ở đây.

"Vừa rồi lúc ta nhìn nhau với con ngươi thấy ảo cảnh, Tiểu Hi cậu sao không có việc gì?" Trình Tiểu Minh đột nhiên nhớ tới điểm ấy, "Cậu' lúc trước nhìn con ngươi kia, không phải cũng ngất đi sao? "

Âm Hi chậm lại bước đi, giống như là nghĩ đến cái gì đó, trầm mặc vài giây.

Cậu nói, "Tôi không biết." "

Lần này cậu ta không gặp lại người kia nữa.

Trước mắt hiện lên khoảng trống trong nháy mắt, chợt khôi phục bình thường, công kích của con ngươi đối với cậu là vô dụng.

Tại sao?

"À." Trình Tiểu Minh thầm nghĩ, có thể là bởi vì cậu ta quá trâu bò.

Âm Hi bọn họ trở lại phòng khách, thời gian một giờ đã trôi qua hơn nửa.

Bọn họ vừa xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của mấy người trong phòng khách.

Trình Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn lại, hít vào khí lạnh.

Vừa rồi lúc đi, Lý thúc còn sủa lấy một hơi, hiện tại lại thấy trên ngực Lý thúc cắm một thanh đao, thi thể đều đã lạnh hơn phân nửa.

Em gái một mình trốn ở một góc, hoảng sợ bịt mắt.

Nam nhân cơ bắp che lấy đầu rơi máu chảy, ngồi phệt trên mặt đất, hiển nhiên đã không còn sức lực. Toàn trường chỉ còn lại Mạnh Xung mang theo quyển sách màu đen, thở hổn hển đứng ở chính giữa.

Nhận thấy bọn họ xuất hiện, Mạnh Trùng hung tợn ném tới, tràn đầy uy hiếp.

Trình Tiểu Minh: "??? "

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cậu còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, lại nghe thấy vị bên cạnh nhỏ giọng mở miệng, nói: "Tôi không cướp. "

Trình Tiểu Minh: "..."

Cậu mở to mắt, nghiêng đầu nhìn,

Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, đáy mắt hơi mở to đen kịt trống rỗng, giống như là vô tội bị liên lụy, nhìn vô cùng đáng thương.

Trình Tiểu Minh: "......"

Anh ta nghĩ Hi ca không phải đang giả vờ.

Hi ca cậu đại khái trời sinh khí chất yếu đuối 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro