Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jessica rón rén thò đầu ra ngoài, cha cô còn chưa đi làm về, mẹ cô thì bế bé cưng ra ngoài chơi, lúc này không chạy còn đợi đến lúc nào nữa chứ?

Cô nhanh chóng lôi cái va li, lén nhét hết đống đồ đã chuẩn bị sẵn vào trong đó, rồi mở cửa phòng, mang va li ra ngoài phòng khách.

Giờ đây nhà cô đã trở thành một chốn thị phi đích thực, không tiện ở lại thêm nữa, mà cách tốt nhất chính là mau chóng chuồn đi. Dù sao qua bên kia rồi cô chi cần tùy tiện kiếm lấy một cái cớ là xong, người lớn ở nhà còn có thể làm gì được cô chứ?

Jessica hí hoáy viết vài chữ lên một mảnh giấy rồi vứt lên bàn, xách theo chiếc va li của mình chạy nhanh ra ngoài.

Đúng vào lúc cô ấn nút thang máy và đứng đó chờ, điện thoại chợt vang lên âm báo.

Thoáng ngó qua một chút, Jessica lập tức nheo mắt, hai nắm đấm cùng nắm chặt.

"Vợ ơi, em ở đâu đấy?" – Seobang thân yêu.

Cậu ta đã động vào điện thoại của cô từ lúc nào thế chứ? Không ngờ lại thêm vào danh bạ một cái tên khốn nạn thế này.

Jessica cắn chặt răng, lại nhét điện thoại vào trong túi, giả bộ như chưa nhận được tin ncậu ta.

Nếu không vì cậu ta, sao cô lại phải rơi vào cảnh không có chỗ dung thân như thế này chứ?

Nếu không vì cậu ta, sao cô lại phải hoang mang bỏ trốn chỉ vì sợ cha mẹ phát hiện ra bí mật như thế này chứ?

Nếu không vì cậu ta, sao cô lại phải thấp thỏm lo âu suốt cả ngày như thế này chứ?

Hôm qua, sau khi thiếu chút nữa thì bị bắt ngay tại giường, cô vừa nhắm lại là trong đầu liền xuất hiện cảnh mẹ cô đứng cạnh giường nhìn cô và Kwon Yuri nằm trên đó, ôm ấp nhau, sau đó ép cô phải ở bên Kwon Yuri mãi mãi. Rồi sau đó nữa, cô mơ thấy mình bị Kwon Yuri bóc lột và ức hiếp thậm tệ, phải làm trâu làm ngựa mệt gần chết, thế là mồ hôi vã ra, rồi cô giật mình tỉnh dậy, không cách nào ngủ tiếp được nữa.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, cô liền lén bò dậy, đi thu dọn quần áo và đồ đạc, chuẩn bị cho việc bỏ nhà trốn đi. Sau khi chờ đợi suốt một ngày, cuối cùng, trước bữa tối, cơ hội của cô đã tới, trong nhà không còn người nào hết.

Cô không để ý tới tin nhắn của Kwon Yuri, lúc này trong lòng chỉ nghĩ đến việc bỏ nhà trốn đi, còn về cái tên sao Chổi Kwon Yuri đó, cô có thể tránh xa cậu ta ra bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

Thang máy cuối cùng đã đến, Jessica thò đầu nhìn vào trong đó với vẻ cảnh giác, xem xem có bóng dáng của cha mẹ hay không. Nhìn sơ qua một chút, không có bất cứ người quen nào, rất tốt...

Jessica nhanh chóng lủi ra ngoài thang máy, rồi ôm chiếc va li chạy về hướng cửa lớn của tòa nhà.

Nhưng mới chạy được mấy bước, bên tai cô đã vang lên một giọng nói quen thuộc mang theo nét cười: "Vợ yêu, đang giờ ăn cơm thế này mà em đi đâu đấy?"

Một người nào đó đang ung dung dựa lưng vào bức tường bên cạnh thang máy, khoanh tay, nhìn bóng người lén la lén lút kia, trong mắt tràn ngập nét cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro