Oan Hồn Cô Diệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời từ từ khuất lặng sau luỹ tre cuối làng ,để lại một khoảng trời đỏ rực .Những đám mây điệu đà khoác lên mình chiếc áo rực rỡ dạo chơi cùng với gió , những đàn  cò sải  đôi cánh bay về tổ kết thúc một ngày kiếm ăn vất vả ,xa xa là những tá điền đang tháo nước be bờ kết thúc  cho một  ngày cấy lúa mệt mỏi ,ở dưới sông những cơn gợn sóng nhè nhẹ đập vào hai bên mạng thuyền ba lá của cô gái nhỏ hàng ngày đưa khách qua sông

Thằng hiền: Tía ơi chị Diệu về tới rồi tía ơi , chị hai mới về vào nhà đi chị ngồi nghĩ đi em đi dọn cơm lên ba tía con mình ăn .

Người vừa lên tiếng là , Hiền năm nay cũng 20 tuổi rồi mà cứ như con nít , mẹ cô thì mất sớm khi thằng hiền lên 10 tuổi , tía cô là ông chín đò nay đã lớn tuổi không còn đủ sức để đưa khách sang sông .

Đang ngồi ăn cơm thì ông chín nói :

Ông Chín:Khụ .... Khụ (ho) nay con Hai có mệt hông con , rồi bây tính khi nào mới chụi lấy chồng cho ông già này có cháu bồng đây hả .

Quay sang cô Diệu thẹn thùng mặt đỏ hồng lên :

Cô Diệu:Tía này cứ nhắc đi nhắc lại cái chuyện này hoài , con hông lấy chồng đâu dậy lo cho tía với thằng hiền.

Ông chín lấy tay gõ nhẹ lên trán cô diệu .

Ông chín: Tổ cha mày con,mày ở dậy tía lo không nổi con ơi , người ta nói có con gái như hũ mắm treo đầu giường nó nổ lúc này không hay .

-Thằng Hiền :Tía này con như thế này mà tía ví con như hũ mắm con giận tía cho xem.

Thằng Hiền thấy thế cười như trúng mùa (hahaha ha ) .

Thằng Hiền: Tía với chị hai tối ngày cự cãi cái việc lấy chồng , chị hai mà không lấy mai mốt ế chổng chơ ra đó rồi ngồi khóc .

Vừa dứt câu , đi được mấy bước dẹp mâm cơm thì thằng Hiền nói một câu xanh rờn khiến cô diệu quơ cây chổi chà kế bên chạy rượt nó muốn té khói .

Thằng Hiền : Ế là một su thuế và không cần đóng thuế . ( một tràng cười mĩa mai hahahaha).

Cô Diệu :Nay mày chết với bà dám nói bà đây là ế chổng ế chơ lâu nay rồi mày ngứa đòn của bà .

Cô Diệu phóng xuống cái phản chạy đuổi theo thằng hiền còn ông chín thì vừa hớp ngụm trà vừa lắc đầu cười khổ .

Ông Chín : Đứa 22 đứa 20 mà cứ như con nít. ( nghĩ trong lòng ) Bà có linh thiêng thì hãy phù hộ hai đứa nhỏ nha bà .

Hôm sau mặt trời vừa lên cô liền chuẩn bị cơm nước cho ông Chín và thằng Hiền , lật đật xuống ghe đưa khách sang sông

Cô Diệu : Tía ơi con đi nhe tía, tía ở nhà ăn cơm nước xong nhớ uống thuốc nhe ,con xắc để trong cái siêu đó nha tía , dạo này bệnh ho của tía lại tái phát , Hiền ơi ở nhà xuống bến bắt mớ cá đem bán mua thuốc thêm nghe hông .

Thằng Hiền: Em biết rồi mà chị làm như em con nít không bằng ( nó hứ một cái thiệt dài ).

Cô Diệu: Thôi thưa tía con đi .

Cô chóng ghe đi còn ngoái đầu lại liếc
thằng em mình một cái rồi cô chóng ghe đi , một lúc sau tiếng của bà sáu lùn đi chợ về cùng bà năm Tỏn và bà hai Nhẹ, bà tám Hô kêu đò .

Bà Sáu Lùn : Diệu ơi diệu đưa dì sáu với mấy dì qua bến bên sông con ơi.

Cô Diệu: Dạ mấy dì đứng đó chờ con một chút để con tấp ghe vô .

Ghe vừa tấp bến bốn bà bước xuống chợt có tiếng ai đó vang lên đó là cậu hai bình .Cậu Bình là con trai lớn của ông bà hội đồng Cả nổi danh giàu nức tiếng nhất vùng .

Cậu hai Bình : Hôm nay Hoa có việc sang sớm bên kia thu lúa em đưa Hoa qua bên kia được không đa .

Đáp lại lời cậu.

Cô Diệu : Dạ được cậu , em mời cậu xuống ghe ạ kẻo trễ việc cậu ạ , em mời cậu .

Bà tám Hô cứ lôi nhôi khen cậu cứ nhìn cậu Hai mà tấm tắc khen , đến nổi cậu khó chụi ra mặt .

Bà tám Hô : Người gì đâu mà đẹp lạ đẹp lùng , cao ráo, trắng trẻo hết biết luôn á ba bà ,ước gì tui mà còn trẻ thì tui ..... !

Nói tới đó bà năm Tỏn bịch miệng bả lại mà không kịp luôn á .

Bà năm Tỏn : Thôi..thôi nhe bà nội , bà dẹp ngay cái định đen tối đang nhấp nhô trong đầu bà nghe bà nội , già mà hông có miếng nết nào hết đó đa , để tụi nhỏ nghe rồi nó cười lúc đó bà khỏi đội nón nữa mà chuyển sang đội quần đi là vừa vứa cái nết của bà.

Người ta không còn quá lạ với cái nết mê trai của con mẹ tám Hô này rồi .

Bà hai Nhẹ: Mấy bà cứ nhôi nhôi hoài kẻo làm lỡ việc của cậu Hai , với lại ông bà Cả nghe là không có được hay , ba bà ngồi xích vô cho cậu ngồi,mời cậu ngồi.

Tiếng sóng vỗ vô hay bên mạn ghe mấy bà cứ chí choé nhau suốt , riêng cậu vẫn trầm lặng nhìn cô gái nhỏ mà cậu thầm thương trộm nhớ đầu đội nón lá , tóc thả bay theo gió , mặc bộ bà ba nâu sờn theo năm tháng,đến nơi.

Cô Diệu : Dạ hết thảy của bốn dì là 40 đồng ạ Cảm ơn mấy dì nhiều .

Bà hai Nhẹ : Có gì đâu mà khách sáo quá thôi bốn dì đi về cơm nước cho sắp nhỏ trời trưa trưa trật rồi, cậu hai tui về .

Bây giờ trên ghe còn mỗi cậu hai và cô diệu, cô ngượng ngùng ấp a ấp úng .

Cô Diệu: Của cậu hết 10 đồng ạ,cậu về đây hồi nào mà không cho em hay , để em cứ trông cậu về .

Cậu hai bình : Đợt này Hoa đi thu lúa ở Đình Ông Hoàng Hoa tính ở dưới đó hơn một tuần nhưng năm nay trúng mùa bà con dưới đó trả đúng hẹn nên Hoa về đây sớm để ........ để để ....

Cô diệu: Để làm gì cậu ?.

Cậu hai bình:Để gặp em đó đa .

Cậu tiến lại ngồi cạnh Cô thủ thỉ vào tai Cô .

Cậu hai Bình : Hoa thương em thật lòng Hoa sợ người ta đàm tiếu rồi cha má Hoa biết cấm không cho hai ta thương nhau ,Hoa hứa với em khi nào có dịp Hoa sẽ xin cha má qua dạm hỏi em về làm vợ Hoa .

Cô Diệu mừng gỡ ôm chằm lấy Cậu.

Cô Diệu: Thiệt phải vậy hông cậu,cậu đừng có gạt em ,em cũng thương cậu nhưng em sợ .......... sợ .

Cậu hai Bình:Có Hoa ở đây không ai chia rẽ hai ta em đừng sợ với lại Hoa có lừa dối em bao giờ chưa đa , em cứ ở nhà đợi tin vui của Hoa , thôi trễ Hoa đi thu lúa kẻo cha má lại lo .

Cô Diệu : Cậu đi cẩn thận .

Cậu cười nhẹ rồi gật đầu quay gót đi
Ở dưới ghe cô nhìn theo bóng Cậu khuất xa theo hàng bạch đằng , Cô tiếp tục chóng ghe đi tiếp , cô đưa thêm vài người sang sông nay cô về sớm ghé chợ mua ít thịt lợn về nấu cơm.

Cô Diệu: Chị Linh bán em nữa cân thịt có nhiều mỡ tý đi chị .

Chị Linh bán thịt Heo : Nay em Diệu mua về đổi món cho chú Chú Chín hả em .

Cô Diệu : Dạ đúng rồi Chị cả tháng nay Tía với thằng Hiền cứ ăn cá chiên ,cá kho suốt ăn miết cũng ngán hôm qua em hái được mớ bông súng với bông lục bình nay nấu một nồi mắm kho cho mấy Tía con ăn đỡ ngán.

Chị Linh: Đây nữa cân thịt của em Chị cho em này mà cầm lấy Chị em xóm giềng không.

Cô Diệu :Cảm ơn Chị nhiều ạ .

Chị Linh: Có gì chiều Chị ghé ăn ké .

Mua xong Cô xuống ghe chóng về nhà

Cô chóng ghe mà cười đến ngây ra mà bất giác về tới nhà lúc nào không hay .Ông chín vừa gọi lai nhẹ vai cô .

Ông Chín : Diệu ... Diệu ( Ông Chín nạt thật to) Diệu ,bà mẹ cái con này ..

Kêu hoài mà nó cứ ngây ra , hết cách Ông đẩy Cô xuống nước ( ùm ) ,nước văng lên tung toé Cô ngơ ngác nhìn Tía mình mà hỏi ?.

Cô Diệu:Tía .. Tía ơi sau tía đẩy con .

Ông Chín :Tao hông nhấn nước mày là hên rồi đó nghe con ,tao kêu mày đến bên gát cổ họng mà bây cứ ngơ ra đó làm Tía sợ hết hồn,mau lên nhà thay quần áo để lạnh con với chả cái .

Cô nhìn ông chín mà khóc không nên lời , thầm nghĩ .

Cô Diệu:Có phải mình con ruột của tía hông nữa vậy trời.

Cô thở hách ra một hơi , thay đồ tắm rửa rồi vào bếp nấu cơm.Ta nói cái mùi mắm kho nó lan toả mọi ngỏ ngách Cô cho một ít cà tím ,thịt mỡ , ít cá Rô đồng quan trọng là mắm Cô nêm nếm vừa ăn dọn cơm lên, Thằng Hiền vừa ăn vừa hít hà còn về Ông Chín cứ gật gù khen ngon ,cơm nước dọn dẹp xong xuôi Cô ra ngồi truớc mui ghe ngắm buổi chiều tà nở nhẹ nụ cười trên môi nhưng nụ cười đó chợt tắt khi Cô nhìn lại gia cảnh của mình không xứng với nhà đình nhà Cậu .Nói về gia đình Ông Bà hội đồng Cả ,Bà Cả là vợ kế của Ông ,vợ lớn của Ông lên cơn bạo bệnh sau khi sinh Cô Út mà mất để có người chăm sóc hai đứa con thơ đỡ đần việc lớn nhỏ trong nhà, Cậu Bình là con lớn trong nhà cậu còn người em gái là Cô Út Lan nay cô cũng 2O tuổi mà thần trí lúc tĩnh lúc mê từ lúc bị mẹ kế lỡ tay xô mạnh đập đầu vô miệng giếng Bà ghét Cô Út lắm chỉ có Cậu Hai là thương Cô Út .

Cô Út Lan : ( giọng như trẻ con ) Dú Bảy ơi Út Lan đói rồi ,Út muốn ăn cơm , anh Bình Bình ( tên thân mật của cô út dành riêng cho Cậu Hai ) của Út đâu mất rồi sáng giờ Út hông thấy .

Thấy thương lắm , lúc nào cũng ngoan vậy mà bà Cả có thương Cô Út đâu thấy Cô thì xua đi nhiếc óc chữi mắng tội Cô lắm .

Dú Bảy: Cô Út đói rồi để Dú lấy cơm cho ăn , con ăn đi xíu Cậu về Cậu đi thu lúa bên xóm bên .

Cô Út Lan: Hôm nay Dú dắt con ra trước nhà đón anh Bình Bình về nha.

Dú Bảy xoa đầu Cô Út rồi bảo .

Dú Bảy: Tội con nhỏ mặt mày tóc tai đẹp biết bao mà nỡ lòng nào hại con nhỏ thành ra như thế này ,thôi được con ăn hết cơm rồi uống hết chén thuốc này thì Dú dắt con đi ra bến đợi Cậu về.

Cô Út Lan: Dạ chỉ có Dú ,Bình Bình thương Út.

Dú ngồi chảy lại mái tóc cho cô Út lau đi cái mặt mũi lấm lem rồi nắm tay dắt cô Út ra bến sông đợi cậu về .

Một lúc sao ở dưới bên có tiếng lạch cạch của tiếng gõ mục lâu ngày vang lên tiếp đến là tiếng nói của Cậu về .

Cậu hai Bình: Cảm ơn Chú Ba nhiều lắm chở con về đến tận đây .

Chú Ba: Tui còn phải cảm ơn Cậu Hai không hết nữa chuyện nhỏ nếu Cậu không cho tui khuất lúa lần này chắc nhà tui chết đói mất .

Cậu hai Bình: Mình làm ăn lâu dài mà Chú với lại bà con lối xóm với nhau không mà .

Chú Ba: Lần nữa cảm ơn Cậu thôi trời cũng tối xin phép Cậu tui về .

Tiếng khua nước ngày càng xa thì Cô Út mừng rỡ nhảy chân sáo chạy về phía Cậu đang đứng.

Cô Út Lan: Anh Bình Bình về rồi , nay anh về trễ quá làm Út nhớ anh có mua quà cho Út hông .

Cậu hai Bình: (cười hiền ,xoa đầu cô) Có sao Anh Hai quên được , mau vào nhà để sương xuống dễ cảm lạnh .

Cô Út Lan: Út có quà ..... Có quà ,muốn coi quà.

Vào nhà.

Ông Bà hội đang ngồi nhấp trà .

Cậu hai Bình: Thưa cha má con mới về ,đây là sổ sách lúa của vụ này .với lại con xin thưa với ba má chuyện hỏi vợ cho con .

Hai Ông Bà nghe đến chuyện hỏi vợ hai mắt mở tròn hết cỡ như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy .

Bà Cả: Sao sao hỏi vợ ,mà hỏi ai ,con cái nhà ai vậy ,gia cảnh thế nào .

Ông Cả: Bà làm cái như gà mắc đẻ vậy cứ để con nó nói rõ ra chưa gì hết ...(lấc đầu ,thở dài ) ,nói rõ ra đi con ,để cha má sắp xếp .

Cậu hai Bình: Dạ người này Cha má biết đấy ạ.

Ông Cả: Ai vậy con ?

Cậu hai Bình: Dạ là em Diệu con bác chín Đò ,con đem lòng thương đã lâu nay con cũng mạng phép xin thưa với cha má mà sang hỏi em ấy về làm vợ con ..

Nói chưa hết câu thì Bà Cả lên tiếng chen ngang.

Bà Cả: Không má không chấp nhận hạn con dâu nghèo hèn , nếu con chụi má sang hỏi con gái ông Án giàu nhất tĩnh cho con .

Cậu hai bình: Con chỉ thương mỗi em Diệu nếu cha má không chụi con xin dẫn Út Lan đi khỏi nhà này .

Bà Cả: Nay mày dám cải lời tao nữa hả Bình ,mày ...mày

Chợt ông Cả gằng giọng nói .

Ông Cả:Tui còn sống ngồi đây này bà làm cái gì vậy chuyện này để tui lo.
Bình à cha má nay cũng lớn tuổi hết rồi ,con út đầu óc nó cũng không bình thường cái nhà này trong cậy vào con có gì thì từ từ nói chưa gì hết đòi bỏ nhà đi,được nếu con đã quyết định thì cha má sẽ đi xem ngày tháng rồi sang hỏi con Diệu về cho con .

Cậu mừng gỡ cúi đầu cảm ơn ông cả gối rít,còn về phía bà cả tức không nói nên lời quay qua liếc háy cô út cho xả cơn tức .

Bà cả: Con út mày biến ra khỏi mắt tao đứng đó làm gai con mắt tao .

Cô vội nép sau lưng cậu , cậu vỗ nhẹ lên vai cô để chấn an cô .

Cậu hai Nình: Út ngoan đừng sợ ,má nên nhớ tại ai mà con bé ra nông nổi như thế nào.thôi cha má cũng ngủ sớm trời cũng khuya rồi ạ Thưa cha má con về phòng ,mình về phòng thôi Út .

Bà Cả: Hôm này mày vì con đờn bà nghèo nàn rách nát bẩn thủi kia dám cải lời má mày con với cái .

Ông cả: Bà có thôi không , tui còn chưa tính sổ cái chuyện nó cũng 15 năm rồi Bà nên nhớ xuất thân mình ở đâu, năm xưa tui bỏ tiền chuộc Bà về từ lầu xanh những chuyện Bà làm với con Gái Út của tui ,tui ghim trong lòng đó đa Bà liệu không yên với tui đâu .

Bà cả nghe xong thì mặt cắt không còn giọt máu bỏ một hơi vào phòng Ông nhìn theo lắc đầu rồi lặng lẽ về phòng sổ sách mà ngủ .

Một tháng sau.

Ông Cả đem cau trầu sính lễ qua nhà ông Chín hỏi cưới cô diệu .

Ông cả: Nay được ngày lành tháng tốt tui mang cau trầu sang hỏi cưới cháu Diệu cho thằng Bình nhà tui, được biết thằng Bình với cháu Diệu thật lòng thương nhau nên hôm nay tui đây xin phép rướt cháu về.

Ông Chín cười giả lả đáp lễ.

Ông Chín: Nếu sắp nhỏ thật lòng thì tui cũng không ép gì người xưa có câu ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên miễn sao chúng nó sống bên nhau hạnh phúc tui mà có thác xuống dưới cũng vui lòng .

Thế là ba hôm sau diễn ra lễ cưới cái đám cưới lớn nhất vùng , chú rễ nắm tay cô dâu trong chiếc ào dài mà e thẹn nhìn chú rễ , cả hai cùng sánh bước xuống ghe cái nơi chứng kiến tình yêu của họ người cầm lái hôm nay là Ông Chín ,ông đích thân mình chèo để tiễn con gái về nhà chồng ,tay ông chèo , nước mắt ông rơi rồi dặn dò cả hai .

Ông Chín: Bình à nay tía giao lại con gái tía cho con ,con thay tía chăm sóc nó lo lắng cho nó nhe con , lỡ nó có làm chuyện gì sai quấy cũng xin con đừng đánh đập nó hãy trả nó về với Tía .

Ông nói trong tiếng nấc nghẹn ngào ôm Cô Diệu vào lòng ,ông đâu biết rằng đây là lần cuối cùng ông ôm cô,ông chóng ghe thì một lúc sao tới nhà Ông Bà bá hộ Cả .

Ông Chín : Thôi hai đứa lên nhà đi Tía dìa .

Ông chín cho ghe đi thật nhanh sau bóng lưng là tiếng kêu í ới của Cô Diệu.

Cô Diệu: Tía ơi Tía ,Tía ở lại với con xíu nữa đi tía .

Lòng dạ của ông bây giờ tan nát hết rồi làm sau mà dám quay đầu lại nhìn hai hàng nước mắt rơi lả trả, bóng lưng Ông Chín vừa khuất thì cô theo cậu vào nhà nào có chuyện dễ như vậy .

Bà Cả: Đứng lại ai cho cô bước vào .

Cậu hai Bình: Má đừng có quá đáng .

Bà Cả : Hạn như nó mà được vô cái nhà này là nó tu mấy đời mấy kiếp đó đa, gia nhơn đâu may đem than hồng với gạo muối ra cho Bà mau lên.

Tụi người ở lập tức vâng lời nhanh chóng đặc chậu than hồng ngoài bậc thềm và đưa gạo muối cho Bà.Cô vừa đưa chân bước qua chậu lửa Cậu níu chặt tay Cô lại, Cô cười nhẹ rồi bảo.

Cô Diệu : Không sao ..không sao nếu đâu là thủ tục nhà Cậu thì theo đó là thường tình .

Cô vừa bước qua Bà Cả liền hất gạo muối miệng la to.

Bà Cả: Xoa đuổi ma quỷ ,xoa đuổi xui xẻo .

Làm xong Bà ta quay vào nhà ngôi chiễm chệ ngồi cạnh Ông Cả trước bàn gia tiên Ông Cả có vẻ ưng ý cô dâu này,về phía Bà Cả ghét ra mặt .

Bà Cả: Từ nay về sau cô là người nhà này ở đây ,chết cũng ở đây ,phải biết giữ đạo vợ hiền con thảo tam tòng tứ đức ,sanh con nối dõi cho gia đình (liếc ,hứ một cái thật dài).

Cậu hai Bình: Má hôm nay ngày vui của vợ chồng con xin má hãy tôn trọng Diệu , bây giờ Diệu là vợ con ,con không cho phép ai xúc phạm ức hiếp vợ con ..

Bà cả: Mày ... mày hay lắm không như tao nghĩ hay lắm con trai .

Hai bên đang căn thẳng Cô Út từ ngoài chạy vô trên tay cầm chiếc vòng bạc tròn nhẵn bóng níu tay Cô Diệu và đeo vào cho cô .

Cô Út Lan: Út cho chị Diệu Diệu nè chị Diệu Diệu một chiếc Út một chiếc nhận quà ra mắt của Út ,chị đừng tháo ra nha từ nay ta là người một nhà rồi không ai ăn hiếp Út nữa .

Cô Diệu: (cười hiền ,xoa đầu )Được rồi chị nhận từ nay về sau chị với Cậu không cho ai bắt nạt cô út cùng Cậu chăm sóc Cô Út đến khi nào hai anh chị nhắm mắt xuôi tay mà thôi .

Cô Út ôm cô Diệu oà khóc như đứa trẻ chắc đây là lần đầu cảm nhận được sự an toàn ấp áp từ trước đến giờ.

Cô Út Lan: (tiếng nấc ,đưa ngón tay út lên )ngoé tay ước hẹn một lời đã định quyết không quên .

Ông Cả: Thôi giờ lành bái lạy gia tiên đã hai đứa lạy để gia tiên chấp thuận vào chính thức là vợ chồng với nhau.

Cậu hai bình: Bé Út dẫn chị Diệu Diệu vào phòng đợi anh Hai ,anh ra tiếp rượu khách khứa xíu anh vào với chị .

Cô Út Lan: Chị theo Út ,Út dẫn chị vào phòng ,đẹp ơi là đẹp luôn .

Cô nhìn một lượt xung quanh hết căn phòng Cô Út ngồi kế nghịch mái tóc dài cười lên tinh nghịch.Đến tối Cậu vào phòng trên tay hai ly rượu nhỏ vào biểu Cô Út về phòng.

Cậu hai bình:Bé Út về phòng ngủ đi anh Hai thương để anh với chị Hai nghỉ ngơi.

Cô Út gật đầu đi được mấy bước tới của phòng nói một câu làm hai người phải ngại ngùng đỏ mặt .

Cô Út Lan: Có phải động phòng là chim chuột với nhau không .

Cậu lao tới bụm miệng con nhỏ kéo vào phòng ,số là hồi chiều Cô Út nghe tụi người ở nói nên cô mới biết.

Cậu hai Bình : Em đợi Hoa có lâu không ,uống hết ly rượu này qua đêm nay hai ta là vợ chồng ,mãi mãi không xa rời cho dù kiếp này kiếp sau ,kiếp nào nữa đi chăng hai ta vẫn ở bên nhau.

Cô Diệu: Dạ đời này em chỉ trao cho mỗi mình cậu mà thôi .

Cậu hai Bình: Sao kêu Hoa là cậu sau này gọi là mình ơi biết chưa.

Thế là cô đã trao cái ngàn vàng của mình cho cậu ,cô đâu biết sau cánh cửa phòng ngủ có một độc phụ đang âm mưu hãm hại hai người( nghĩ trong đầu nhất định tao sẽ khiến các bây tan đàn xẽ nghé).

Sáng hôm sau
Ò ó o gà vừa gáy cô liền dậy châm trà quét dọn phụ với Dú Bảy .

Dú Bảy: Ơ kìa mợ sau mợ thức sớm vậy ngủ thêm tý nữa đi để mấy công việc này cho tụi người ở đây làm.

Cô Diệu: Không sao đâu Dú con thức sớm quen rồi ạ nằm trằn trọc khó chụi lắm sợ làm cậu mất giấc thôi con ra đây phụ mọi người.

Đột nhiên Cô nhìn thấy một cái bóng thập thò sau nhà và bảo với Dú.

Cô Diệu : Dú ơi hình như có trộm vào nhà kìa Dú .

Dú Bãy : Không sao đâu mợ Cô út Lan đó mợ đúng ba giờ sáng mỗi ngày là cô ra ngoài đó không ai biết cô làm gì hết cũng không được phép rình,hay hỏi hết.Tụi tui lúc đầu thì sợ riết cũng quen rồi mợ hôm nào không ra hôm đó là cô Út bị Bà Cả nhốt trong phòng tội lắm mợ .

Nói chuyện lát thì Ông Bà Cả đều dậy Cô nhẹ nhàng bưng hai ly trà lên nhà trên mời Ông Bà .

Cô Diệu:Con mời cha má dùng trà ạ con mới pha còn nóng cha má kẻo bỏng .

Ông Cả: Được con dâu có lòng thì ta nhận tốt lắm .

Tới bà Cả thì thôi rồi, liếc thấy ông đang uống liền có sơ hở cố tình đổ trà đang nóng lên tay cô .

Có Diệu: Á đau .

Bà Cả: Chết chết rồi xin lỗi con má không cố ý tại nóng quá má lỡ tay để má lấy nước lạnh để hạ cơn đau cho con.

Làm gì có chuyện tốt ngang như thế bà cả đi thật nhanh múc một gáo nước quay sang sau bếp hốt một nắm muối thả vào khuấy cho tan vào nước bà đi nhanh về phía cô Diệu vết thương đang sưng tấy lên bà vội tiến lên nắm tay cô cho vào gáo nước muối chà sát thật mạnh tróc một mãng da .

Cô Diệu: Má ơi má đau quá má ơi .

Bà Cả: (nghiến răng nói nhỏ) mày mà hét lên tao bẻ cổ mày ngay đây mày nên sống yên phận nếu không tao đốt nhà Tía con mày,tao cho một mồi lửa lửa thôi thì Tía con nó theo má mày luôn.

Đúng lúc đó cậu đi tới bà cả đem hất đổ gáo nước đi,tránh cậu phát hiện .

Cậu hai Bình: Em bị sao thế này sao tay em thành ra như thế này .

Cô Diệu:Dạ tại em không cẩn thận bị bỏng thôi không sao .

Cậu hai Bình: Có phải bà ta giở trò khiến em bị bỏng để Hoa làm cho ra lẽ .

Cô Diệu: Mình đừng có làm lớn chuyện ,là tại em về phòng thôi mình .

Mọi chuyện cứ cho qua mỗi ngày bà cả tìm mỗi cách hại cô Diệu nhưng cô luôn cho qua coi như không chuyện gì vì Cô sợ mụ ta làm hại Tía với em mình.

Cậu hai Bình: Ngày mai Hoa với cha sắp đi thu lúa ở miệt xa khoảng hơn một tháng Hoa mới về em ở nhà cẩn thận chăm sóc Út Lan giúp Hoa sau chuyến này Hoa đi thấy bất an trong lòng .

Cô Diệu : Chuyến này mình đi thu lúa về em sẽ nói cho mình một bí mật .

Cậu hai Bình: Bí mật em mà cũng có bí mật giấu Hoa nữa sao được Hoa đợi.

Sáng hôm sau cô Diệu dắt tay cô út ra bến sông tiễn cậu với ông cả .
Cô Diệu: Mình đi cẩn thận em ở nhà với cô út đợi mình về.

Cô út lan: Bình Bình đi thu lúa về sớm em nhớ Bình Bình .

Cậu hai Bình : Hai chị em ở nhà cẩn thận sao chiến này đi bụng dạ Hoa cứ thấy bất an sao sao á hông ấy hai chị em thu xếp đồ đạc theo Hoa đi .

Ông Cả lên tiếng cắt ngang .

Ông Cả: Thôi đi ông con lo đi sớm rồi về sớm chưa đi mà đã nhớ rồi khổ tụi bây thiệt chớ ,con Út nghe cha dặn ở nhà thì tuyệt đối nghe lời chị hai bây đừng có sàng ràng trước mặt má cả con nghe hông ,Diệu à ở nhà coi ngó con út nhe con ,thôi cha đi .

Hôm nay ông Cả thuê hẵng chiếc vỏ lãi đường xa mà chèo rồi không biết năm tháng nào tới tiếng máy ngày càng khuất xa chỉ còn lại mợ đứng nhìn theo mà lòng buồn lắm .

Cô Diệu: Vào nhà thôi cô út để bà kiếm không thấy lại la ầm lên .

Cô út Lan: Vào nhà ,vào thôi .

Bà cả: Con Diệu đâu rồi lên tao biểu mày chết mất xác ở đâu rồi đa .

Cô Diệu nghe thấy tiếng bà Cả la í ới chạy nhanh vô,truớc khi vô còn kéo cô út vào phòng.

Cô Diệu: Cô út ở trong phòng đừng ra nghe điệu này Bà Cả coi bộ giận lắm đa ở yên đây xíu nghe tiếng chị cô hả mở cửa .

Cô chạy nhanh lên nhà trên .

Cô Diệu: Dạ má kêu con có việc chi không ạ.

Bà Cả: Xíu bà Dú đi về nhà có công chuyện khoảng hai ba hôm mới về lại,cơm nước hôm nay mày nấu lo dọn dẹp nhà cửa đi,tao đi lên chùa trưa trưa tao về liệu việc mà làm nghe chưa đa.

Cô Diệu cứ thế lủi thủi về phòng gọi cô Út ra ngoài,từ ngày cậu đi cô không ngày nào được yên ổn với bà Cả hành hạ chữi mắng đủ kiểu, cho đến buổi tối định mệnh kết thúc đi sinh mệnh của cô Diệu .

(Mưa như thác đỗ) Bà Cả: Diệu à ra má biểu .

Cô Diệu: Dạ má .

Bà cả: Ngồi xuống đi uống trà cho ấm người,con út ngủ rồi hả con uống trà đi con.

Cô bưng ly trà lên uống từng ngụm từng ngụm cô đâu hay biết ly trà cô uống đã bị bỏ thuốc mê. Bà Cả thì cứ buông chuyện đến khi thuốc ngắm từ từ đến lúc cô mê mang .

Bà cả: Diệu Diệu à sao vậy con để má đưa con về phòng .

Bà cả lấy dây thần trói tay trói chân lôi cô đến cái giếng hoang sau nhà bà nhiếc óc cô .

Bà Cả: Ngủ ngoan nhe con dâu yêu quí của má ( bà cười khục khục vang vọng trong mưa ) tao cho chúng bây gia đình ly tán gia tài này thuộc về một mình tao chết đi đồ nghèo hèn.

Cô ráng gượng quỳ xuống khẩn xin bà .

Cô Diệu: Con vang lạy Má mà Má ơi Má không thương con thì con can chụi nhưng con xin Má làm ơn tha cho đứa bé trong bụng con dù sao nó cũng là máu mủ của nhà này mà Má nếu Má đồng ý con nguyện làm đày tớ cho má suốt đời này con xin Má mà Má .

Bà cả: Mày đừng hong qua mặt bà già này thứ đê hèn ,hạ tiện như mày không xứng mang giọt máu của gia đình này xuống dưới mà tha hồ tận hưởng .

Nói đoạn bà luồng quanh cổ cô một sợi dây thần nghiến chặc răng tay thì xiếc mạnh cô Diệu ra sức vùng quẫy đến khi cô thốt lên lời sau cùng trước khi tắt thở Cô nhìn lên trên cao đầy uất hận mà nói rằng :

Cô Diệu: ( giọng ngắt quãng ) Tui có làm ma cũng không tha cho bà tui sẽ khiến bà sống không bằng chết,Cô út chị Hai xin lỗi ,mình ơi em không đợi mình về được rồi .

Bà đẫy xác cô Diệu xuống giếng nhổ một bãi nước bọt rồi bà quay trở vào nhà.Tiếng gọi chị Diệu Diệu ơi của cô Út khắp nơi mà không có lời hồi đáp ..

Cô Út Lan: Chị Diệu Diệu ơi chị đâu rồi út sợ sấm ,sấm nhiều út sợ .

Tiếng sấm rền vang Cô Út ngồi thụt xuống chợt có tiếng thì thầm bên tai.

"Về phòng đi ở đây nguy hiểm,về phòng đi."

Cô Út Lan: Lúc trước Chị Diệu Diệu dặn phải ở trong phòng không được đi lung tung ,phải về phòng .

Cô út chạy nhanh đi may cho Cô ,Bà Cả từ cái giếng đi vào nhà bà ta ướt sủng cười nhếch miệng khi bà ta đã thủ tiêu được cái gai trong mắt mình bấy lâu nay, đúng một tháng cậu với ông cả về vừa về tới nhà cô út chạy ôm lấy cậu mà oà khóc .

Cô Út Lan: Chị Diệu Diệu đi đâu mất rồi út đi kiếm mà không thấy chị hết thương em rồi .

Cậu như chết lặng bà cả khóc lóc .

Bà Cả: Má dẫn người đi kiếm vợ con gần một tháng nay mà không thấy má chỉ sợ nó gom vòng vàng bỏ trốn rồi đa .

Cậu hai Bình: Tui không tin ,vợ tui một lòng một dạ với tui không bao giờ làm chuyện sai quấy được .Trời ơi mình ở đâu Hoa về với mình rồi đây .

"Mình ơi em và con ở trước mặt mình đây ,em ở ngay đây"

Làm sao mà thấy được Cậu tìm cô khắp nơi nhưng chỉ có trời cao mới biết,cậu làm sau biết được thân xác cô đang nằm dưới giếng sâu lạnh lẽo. Cậu suy sụp hẳng ra ngày nào cũng rượu chè say khước, Tía cô từ khi nghe tin dữ không chụi được cú sốc mà ngã bệnh mất đi còn thằng Hiền mặc cho miệng đời thị phi ở đó lo mồ mã tía má lâu lâu chèo ghe thăm hỏi tin tức chị mình.


.... Một năm sau ....

Cô Út Lan: Ơ chị Diệu Diệu đến thăm út sao ban ngày chị mất tiêu ,mấy nay má chữi út còn đánh út bỏ đói út anh Bình Bình thì ngày nào cũng đi uống rượu đến tối mịt mới về nhà .

Có lẽ cô không hay nhân ảnh ngồi kế bên cô là oan hồn bóng uế.Oan hồn cô Diệu xoa xoa đầu cô út ,cô Diệu cất giọng nghe như từ đâu vọng về .

Cô Diệu: Cô út ngoan để chị ru cô út ngủ .

Cô út Lan: Chị ru út ngủ út dậy chị đừng bỏ út. Cho út chơi với cháu xíu nữa đi mà .

Cô Diệu : Ngủ đi khuya rồi chị hát cho cô ngủ.

"Ầu ơ ví dầu,cầu ván đóng đinh.Cầu tre lắc lẽo gập ghềnh khó đi ,chớ khó đi mẹ dắt con đi ,con đi trường học mẹ đi đường đời.Chiều chiều chim vịt kêu chiều bâng khuâng nhớ mẹ biết tìm ở đâu."

Chị vừa ru vừa vỗ nhẹ nhẹ lên lưng cô út chợt ngoài cửa có tiếng động .

Bà Cả: ( giọng sợ hãi) Mày là là là con Diệu phải không tao không có sợ mày đâu tao có bùa hộ thân ở bên người mày đừng lại đây.

Cô Diệu không chút sợ hãi tiến về phía bà cả.

Cô Diệu: Thưa má con mới về .

Cô vừa nói vừa kê sát mặt bà cả,từng mãng thịt trên người cô từ từ rớt xuống một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi khiến bà nôn khan đột nhiên một đứa bé gái trên thân không mãnh vải bụng còn lòng thòng dây rốn nhãy phốc lên siết cổ bà y hệt cái cách mà bà ra tay với mẹ của nó .

Cô Diệu: Tui về tìm bà đây tui chết oan chết ức làm sao mà tui đi được ,bà thấy đứa bé đằng kia không nó là cháu của bà sao bà có thể máu lạnh khi ra tay với đứa bé chưa thành hình ,bà sống còn thua loài dã thú được vậy tui sẽ cho bà sống không bằng chết .

Nói xong cô Diệu tiến tới bẻ gãy tay trái của tiếng xương gãy vang lên cơn đau ập đến không sau thấu được .

Bà Cả: Không không đừng làm thế tao xin mày không không .

Ông Cả: Nè bà bà sao vậy gặp ác mộng hay gì tay chân quơ loạn xạ .

Bà Cả : Tui còn lành lặn hả ông tui gặp ác mộng tui thấy nó bẻ gãy tay tui .

Ông Cả cắt ngang chuyện bà vừa kể.

Ông cả: Mà bà làm gì nó bẽ tay bà lẽ nào bà làm chuyện gì sai quấy dữ lắm đa.

Bà Cả: ( giọng hoảng hốt ) Tui có làm gì đâu mà ông này hỏi lạ hứ . Trời sáng luôn rồi ngủ gì nữa mà ngủ.

Bà chọi thẳng cái gối vô mặt ông ,hứ một cái bỏ ra nhà trước.chợt bà nghe tụi người làm bàn tán vụ gì đó.

Người làm: Ê tụi bây hồi hôm tao bị chọt bụng tại mớ rau muống luộc hồi chiều hôm qua tao mới đi giải quyết vô tình tao thấy hai cái bóng ngồi trên miệng giếng ta nói hé mặt mũi không rõ, tóc tai nhính toàn lá cây khô bù xù thì thôi luôn ,bộ đồ mặc trên người rách tả tơi máu dính loan lỗ trên tay, tao thấy nó chụp con chuột chạy ngang đưa cho cái vong nhỏ bỏ vào miệng nhai nhốp nhép màu từ hai bên khoé màu trào ra kinh tỏm vô cùng ....

Chưa kể hết Bà Cả quát to vào mặt bọn họ vì bà ta thấy chột dạ.

Bà cả: Tụi bầy gan cùng mình rồi đa công việc thì như núi giám đứng ở đây nói chuyện không đâu với lại tao mà còn nghe thấy những chuyện hoang đường này thì tao tống cổ từng đứa ,từng đứa một ra ngoài đường hoặc cắt lưỡi cho chó ăn,còn không mau đi làm công chuyện .Sẵn dọn cơm lên cho tao ăn .

Người làm: Dạ thưa bà con làm liền tụi con xin hứa không dám có lần sau nữa ạ.

Bà Cả : (giọng lạnh lùng)Tụi bây thử có lần sau xem ....

Đám người ở sợ hãi cúi mặt đi nhanh ra sau bếp dọn cơm lên cả nhà đang ngồi ăn bà cả bỏng hất đổ cả nguyên chén cơm vì bà thấy trong đó toàn là những con dồi bọ to ú bò nhết nhát trong chén ,bà đứng dậy phủi lia lịa cả nhà nhìn bà không hiểu có việc chi sảy ra.

Cậu hai bình: Má làm gì vậy má mọi người đang ăn bình thường chả thấy con dồi nào trong đây đa .

Ông Cả: Bà quậy đủ chưa bà ,bà chưa tỉnh ngủ thì về phòng ngủ đi đừng có ở đây mà làm loạn để cho ba cha con tui ăn cơm .

Bà Cả hậm hực bỏ vào phòng đột nhiên có thứ nhớt nhát hôi thúi phóng lên người bà ta ,trên sàn là ếch nhái,chuột chết bốc mùi vô cùng.
(Hoảng sợ)

Bà Cả: Đứa nào gan to bằng trời giám cái trò này tao mà biết tao lột da đứa đó ra .

Cả nhà vội chạy vào phòng ai nấy điều khiếp vía .

Ông Cả: Có đứa nào ở ngoài đó không bây dọn cái đống hôi thúi này vứt đi .

Từ sau ngày nằm mơ thấy hồn ma Cô Diệu thì cánh tay trái của bà Cả ngày càng teo tóp nhức nhối và không cử động được bà đi tìm các thầy thuốc chạy chữa mà không khỏi , người làm trong nhà thì bỏ đi không một lí do , hôm nọ ông với cậu đi thu lúa bà cả cho đám người ở nghĩ việc , nhân cơ hội mời một ông thầy pháp tên Kon nghe đâu tận trên núi về trấn yểm cô Diệu ,ông thầy làm một bàn lễ khá đơn sơ ông đặc 9 cây đinh trấn hồn vào trong một chén máu trâu và ngày sinh tháng đẻ của cô Diệu miệng đọc khẩu quyết tay bắt ấn .

Thầy Kon: ( khẩu quyết) Thiên linh linh ,địa linh linh đinh trấn hồn nghe lệnh đã vật tà ma cấp cấp như luật lệnh .

Một luồng khói đen bốc lên từ đáy giếng nhưng chưa kịp ông thầy đóng từng cây một xuống giếng đến cây thứ chín một tiếng hét thảm thiết từ giếng vọng lên ở trên thì tiếng cười ha hả của mụ độc phụ .

Bà cả: Con ngoan của má ngoan ngoản mà ở yên bên dưới má giết con được cũng có thể khiến con mãi ở dưới nơi lạnh lẽo này mãi không luân hồi rác rửi.( cười khinh miệt há há há) .

Quay sang ông thầy pháp.

Bà Cả: Đây là bốn cây vàng như lời đã hứa khi xong việc .

Khi cầm được bốn cây vàng trên tay mắt ông sáng rực lấy tay sờ bộ râu dê nữa đen nữa bạc mà cười nhếc mép .

Thầy Kon: Bà Cả lúc nào cũng uy tín có việc gì thì bà gọi cho tôi ở đây cũng xong việc tui xin phép bà .

Ông thầy vừa đi khỏi bà cả thì vào trong nhà ở một trong một góc khuất có bóng người con gái tay nắm lấy vạt áo thành nấm đấm răng cắn chặt môi chặt đến nỗi máu bật ra hai hàng lệ lăn dài trên má là Cô Út.

Cô Út Lan: Diệu Diệu nhất định em sẽ cứu chị , báo thù cho chị

Bà cả vừa hóp ngụm trà vừa suy nghĩ .

Bà cả: Sớm hay muộn thì cái gia tài này cũng thuộc về mình đầu tiên là giết ông chồng ngu đần kế tiếp cho hai đứa khốn đó xuống dưới giếng mà chung vui với con Diệu .

Bà đứng dậy lấy cây dù treo gần đó mà ra chợ bà ghé sang hàng bún ngoắt tay thằng Sư Sẹo nó là ông thần báo cha báo mẹ nhất xóm .

Thằng Sư Sẹo: Thưa bà kêu có việc chi sai biểu ạ.

Bà ta kéo nó xuống nói nhỏ vào tai, nó chạy đi khoảng một lúc sau nó đưa cho bà ta một gối nhỏ, bà ta đưa cho nó một tiền rồi dặn.

Bà Cả: Tuyệt đối không hé răng nữa lời .

Thằng Sư Sẹo: Bà cả yên tâm về chuyện này .

Bà liếc nó một cái rồi đẩy nó ra thật mạnh về thẳng nhà .thằng Sư cằm tiền mà không khỏi thắc mắc .

Thằng Sư Sẹo: Bả mua thuốc chuột về làm gì ta (hứ cười)thôi kệ miễn sao có tiền .

2 tuần sao thì cậu với ông về tới vừa bước xuống đò thì cậu bỏ đi nhậu một mình cậu ngồi dưới gốc đa một tay ôm chai rượu tay kia vò đầu bứt tóc miệng thì luôn gọi tên cô Diệu .

Cậu hai Bình: Diệu ơi mình ở nơi đâu mình biết Hoa nhớ mình lắm không mình mau về với Hoa đi. Mình có biết Hoa đau khổ thế nào không Diệu tại sau mình bỏ Hoa.

Ông Cả vào nhà bà cả lật đật chạy ra cầm đồ phụ ông với bộ mặt giả trân tươi cười hỏi thăm ông .

Bà Cả : Sao nay ông về sớm hơn dự định vậy tui nghe ông nói cả tháng lận đa mà không sao mình về sớm thì càng tốt.(suy nghĩ trong lòng "về sớm thì chết sớm" )

Ông cả: Bà cũng ngộ quá đa...

Nói xong ông mặt kệ bỏ vào nhà kiếm cô út.

Ông C
ả: Út à con đâu rồi cha có mua quà cho con đây.

Từ ngày bà Cả mời ông thầy Kon về là Cô Út cứ ở trong phòng không ai vào phòng cô được bà Cả cũng tới hỏi thử tình hình cũng tốn công vô ít.

Bà Cả : Tao chỉ hỏi vậy thôi để biết mày chết hay sống ,tiện thể đào lỗ chôn mày để không ai hay biết ruồi bu kiến đậu ô uế nhà tao ,thứ khùng điên.

Bà cả: ( chế giễu) Dạ con mời cô út ăn cơm .

Bà ta đặt mạnh bát cơm trắng trong đó lẫn đầy cát trước phòng bỏ đi lên nhà trên .

Cô Út Lan: Đây là cơm cho người ăn sao sẽ có một ngày bà sẽ bị báo ứng .

Quay về với thật tại Cô út nghe thấy tiếng ông chạy ra ôm lấy, nhận quà từ tay ông cô vội chạy vào phòng đóng sầm cửa lại,ông lắc đầu ngao ngán với đứa con gái nữa tĩnh nữa mê này nó luôn thần thần bí bí tối đến tiếng đào đất xạc xạc cô út cầm cây nhổ từng cây đinh được trấn yểm trên miệng giếng đến nổi tay cô bật cả máu Cô nhanh nhảu tay bắt ấn miệng đọc nhẫm khẩu quyết .

Cô Út Lan : thiên linh linh,địa linh linh đinh trấn hồn phá .

Trấn yểm được phá hai ma một người nhìn nhau .

Cô Út Lan: Chị nghe em giải thích có được không .... Em em.

Cô Diệu :Chuyện cấp bách bây giờ là cứu cha mau lên đi Cô Út không kịp nữa rồi.

Cô út chạy gấp gáp đến nhà trên một tiếng choạng của một vật nào đó bể cô cảm giác có chuyện chẳng mai cô cố chạy nhanh nhưng đã quá trễ ông cả bây giờ đang nằm sổng soài dưới đất miệng ông sùi bột mép mắt mở trừng thân ông co giật và tắt thở ,cô út đứng chết lặng Cậu hai vừa tới chứng kiến cha mình ra đi không một lời trăn trối .

Bà Cả: Ồ hay thật đúng lúc để má tiễn hai đứa xuống suối vàng đoàn tụ với mẹ con con Diệu cả thằng già đang nằm trong kia ( á haha ha)

Cậu ngước nhìn vào nhà thấy ông cả nằm bất tỉnh dưới nền đất lạnh .

Cậu hai bình: Cha ............. Cha ơi.....

Cậu chạy vội vào nhà đỡ ông tựa vào người cậu ,cậu gào thét trong tuyệt vọng ,có nỗi đau nào hơn khi thấy người thân mình mất đi đâu chớ,
chợt có luồng âm phong kéo một nhân ảnh từ từ xuất hiện cậu mở to đôi mắt mà nhìn cho rõ người đó là ai chợt cậu há hốc mồm hai tiếng ' mình ơi' tự động thốt lên .

Cậu hai Bình: Mình ơi .

Cậu đặt nhẹ thi thể ông cả xuống chạy tới choàng tay ôm lấy cô Diệu nhưng không thể nào ôm lấy được .

Cô Diệu: (giọng âm vang )Đừng phí công nữa mình em là oan hồn bóng uế làm sau mà mình có thể chạm .

Cậu hai Bình: Oan hồn oan hồn ngày hai ta gặp lại là âm dương cách biệt.

"Cha ơi ...cha ơi ".

Cậu nước mắt trải dài ngước lên nhìn đứa bé gái đang nắm lấy vạt ào mình .

Cậu Hai Bình : Tui được làm cha rồi sao ,bí mật mà em giấu Hoa đây sao .


Cô Diệu: Phải nó là con gái của chúng ta con bé tên ly .

Cô Út Lan : Độc phụ mọi chuyện đến ngày hôm nay sẽ kết thúc . tui giả điên ,giả khùng suốt 10 năm bà hành hạ chửi rửa xả giam cầm tui như một con chó , đến khi chị Diệu buớc chân vào đây cho tui sự ấm áp trước giờ chưa có bà lại nhẫn tâm cướp đi sự sống của hai mẹ con chị , bây giờ là cha tui .

Cô lao tới cấu xé mụ ta hay bên dằn co qua lại chợt một luồng âm phong lạnh lẽo xiếc lấy cổ mụ ta.

Cô Diệu : Thưa má cảm giác bị người khác xiếc cổ thấy thế nào . Đây là cách bà giết tui đó .

Bà Cả : Thả tao ra sao mày thoát ra được.


Cô út áp sáp lỗ tai vào nói nhỏ vào.

Cô Út Lan : Chính tui phá đấy chắc bây giờ ông thầy tà đó đang nằm dưới đáy mộ sâu không uổng công hằng đêm tui lén học pháp ,bất ngờ chưa bà già.

Bà như không tui vào những lời cô út vừa nói ác phụ ra sức vẫy vùng đôi tay đen nhẻm siếc chặt cổ mụ ta đến nổi hai mắt sắp lòi hắn ra ngoài .

Cô Út Lan : Chị Diệu Diệu không được nếu chị giết bà ta chị sẽ mãi không được luân hồi cứ để bà ta bị người đời hành hạ chụi báo ứng .

Ác phụ mơ màng bị Cậu Bình trói lại đợi sáng báo cho chính quyền sở tại ....Cô Diệu bế con mình lên cô vừa lướt đi thì cậu gọi cô lại .
" Gục ngã "
Cậu hai Bình: Diệu à đừng đi Hoa mất em một lần rồi Hoa không thể nào để em xa Hoa thêm lần nữa cho dù em là Cô Diệu bằng xương bằng thịt hay một oan hồn bóng uế Hoa cũng chỉ yêu mỗi mình em và con thôi Hoa xin em.

Cô Diệu : Duyên phận hai ta đến đây đã hết mong Cậu Hai hãy sống thật tốt nếu có kiếp sau hai ta sẽ được tương phùng ...thưa cậu tui đi.!

Bé Ly : Cha với cô út ở lại sống thay phần mẹ với con sống thiệt tốt con với mẹ sẽ phù hộ cho hai người .Đi thôi mẹ ơi trời sắp sáng rồi .

Nói xong mặc cho cậu gọi tên cô trong vô vọng , cô quyết không quay đầu nhìn lấy cậu lần cuối từ từ tan theo gió mà biến mất.Sáng ra Cậu sai người báo thông báo khắp xóm áp giải mụ lên chính quyền mụ ta đi tới đâu là bị người đời xĩ nhục nào rác rải ,trứng thối trọi thẳng lên đầu ác phụ .

T

hằng Hiền : Ác phụ trả mạng lại cho chị tao , bà không xứng làm người ,bà nên chết đi trời đất này không chứa loài người như bà .

Đám người đứng bàn tán thấy thế vội ngăn thằng bé làm chuyện dạy dột.Một ông lớn tuổi bước ra khuyên.

" Nghe lời Chú Tám bình tĩnh lại mọi chuyện cứ để cho chính quyền tối cao xét sử chú tin sẽ có một bản án thích đáng dành cho bà ta " .

Thế là bà ta đã bị bắt và đợi ngày phán xét.Đám tang của Ông Cả được tổ chức và chôn sau ngày hôm sau .Cậu cho người đem hài cốt cô Diệu lên thêu thành tro bỏ vào hủ và dặn cô Út .

Cậu Hai Bình : Nay mọi thứ ở đây cũng xong hết anh Hai cũng chẳng còn gì mà lưu luyến ở lại đây nữa ,anh đã quyết định nương nhờ cửa phật sớm tối kinh kệ mong em hiểu cho quyết định này của anh Hai .

Cô Út Lan : Anh Hai không còn gì nói với út nữa sao ,Út chỉ còn mỗi anh Hai là người thân di nhất , đầu tiên là chị Hai bây giờ đến anh.

Cậu lắc đầu cười nhẹ lấy tay xoa đầu cô em gái nhỏ của mình như lúc trước không nói gì ,cõi bỏ xiêm y lộng lẫy khoác lên mình bộ lam y đi chân trần tay ôm hũ cốt đầu không quay từ từ bước vào cánh cửa phật môn Cô chấp hai tay mình lại cúi đầu tiễn biệt cậu . Còn mỗi cô ở lại ngôi nhà lạnh lẽo đấy cô bán hết tài sản lấy tiền cho người ăn kẻ ở trong nhà cô một số vốn làm lụng ,cô mua cho mình một chuyến thuyền nhỏ đi khắp nơi Cô bước xuống thuyền khoái lại vẫy tay chào tất cả rồi chèo đi.

Cô út Lan : Mình đi thôi chị ,kẻ ác đã bị định tội. Trả cái giá xứng đáng với những việc họ đã gây ra .

MỌi thứ kết thúc kết thúc ai gieo nghiệp ác đã lãnh nghiệp kẻ đi tu người đã chết chuyện thế sự con như hết

_hết_

mỹ mỹ giang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh#tâm