Chương 23: Dâm Tặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






Chỗ bên cạnh là ý của ta nhưng ta không chắc lắm "Đây mới chính là lời mà hôm nay Nguyệt Nương muốn nói sao?" Ta lạnh lùng mà nhìn nàng một cái, đứng lên, hai tay dưới tay áo nắm chặt thành quyền.Chứng kiến người trong lòng say tại phòng ta, ngươi đau lòng sao ,một kẻ biến thái như hắn mà cũng có kẻ đau lòng vì hắn sao, ta không làm sai bất cứ chuyện gì mà phải lại phải sống mà chịu tội? Nguyệt Nương trong mắt mang theo một tia sắc bén, mở miệng nói: "Úy cô nương, kỳ thật..." "Không nên gọi ta là Úy cô nương, Úy Lam Tuyết đã chết." Ta nghiêm nghị quát, trong mắt dâng lên một tầng sương lạnh, ta cắn chặt răng ,các ngón tay nắm chặt vào nhau "Nàng đã chết!" Nguyệt Nương bị hàn ý trên mặt cùng ngữ khí rét lạnh của ta buộc rút lui một bước, lại không biết lấy dũng khí từ đâu, vẫn kiên trì nói: "Ta biết rõ ngươi rất hận Sở Thương, nhưng kỳ thật..." "Nguyệt Nương, ngươi có tư cách gì mà đến đây nói giúp hắn?" Ta không khách khí mà đánh gãy lời nàng, trong nội tâm lửa giận dâng lên hừng hực, cười lạnh nói, "Nguyệt Nương người dường như đang lầm lẫn chăng, người bị nhốt là ta, không phải ta không buông tha hắn, mà là hắn không chịu buông tha ta." "Hắn giam cầm thân thể của ngươi, ngươi lại giam cầm lòng của hắn." Nguyệt Nương thảm đạm mà cười cười,"Cô nương chẳng lẽ không biết?" "Hắn cố tình sao? Chê cười!" Móng tay của ta đâm vào lòng bàn tay, đau đến toàn thân khẽ run rẩy, "Nguyệt Nương nếu là đến vì hắn làm thuyết khách, thì hãy bỏ bớt phần tâm tư này đi. Mời trở về cho!" "Cô nương..." Nguyệt Nương tựa hồ còn chưa từ bỏ ý định, không đợi nàng lên tiếng nữa, ta kéo cửa ra, giương giọng nói: "Tiểu Hồng, tiễn Nguyệt Nương trở về!" Tiểu Hồng đợi ở ngoài cửa bị ngữ khí âm trầm , sắc lạnh của ta dọa sợ, kinh hoàng liếc nhìn Nguyệt Nương. Nguyệt Nương bất đắc dĩ nói: "Không cần tiễn, Tiểu Hồng, ngươi hầu hạ Úy cô nương cho tốt." Nàng quay đầu nhìn ta, ta rủ mắt, không liếc nhìn nàng một cái, Nguyệt Nương thở dài, ra khỏi phòng, ta đóng cửa, thở mạnh một hơi mà ngồi vào trước bàn, bực mình khiến ngực cơ hồ thở không nổi, nhấc chén trà đặt trên bàn, muốn vì chính mình rót chén trà, Tiểu Hồng đóng cửa thật kỹ, thấy tay của ta liền kinh hô, xông lại: "Cô nương, tay người làm sao vậy, tại sao lại chảy máu." Ta giật mình, giờ mới nhìn đến lòng bàn tay đã bị huyết nhuộm đỏ bừng. Tiểu Hồng tranh thủ thời gian đi vặn khăn lông ướt, xử lý miệng vết thương của ta: "Cô nương tay đừng động nữa, phải xử lý sạch sẽ, bôi thuốc lên " Ta thấy nàng vẻ mặt ân cần, hốc mắt đều nhanh chóng đỏ lên, tức giận trong lòng dần dần lui xuống, thản nhiên nói:"Không có việc gì, bị móng tay vạch vào có chút chóc da, đừng băng bó nghiêm trọng như vậy." Tiểu Hồng thuần thục xử lý máu đen trên tay ta, nghe được ngữ khí chẳng hề để ý của ta, hiếm khi phản bác mà nói: "Như vậy sao được, tay cô nương đẹp như vậy ,không xử lý tốt miệng vết thương, sẽ lưu sẹo đấy." Ta cười cười, trong nội tâm có chút cảm động, cũng không nói gì nữa. Nàng đem tay của ta xử lý sạch sẽ, bôi dược lên vải trắng, bao bọc lại giống như hai cái bánh chưng, buồn cười nói:"Tiểu Hồng, ngươi đem tay của ta biến thành như vậy,ta còn dùng như thế nào a." Tiểu Hồng cười nói: "Cô nương muốn gì, gọi Tiểu Hồng giúp người là được rồi." "Nhưng không thể ăn cơm cũng gọi là ngươi bón cho ta ăn được?" Ta buồn cười mà nhìn hai cái tay bánh chưng, vẻn vẹn lộ ra hai ngón tay cái, trêu ghẹo nói. "Cái kia có quan hệ gì. Tiểu Hồng vốn chính là tứ Hậu cô nương ( ý nói là người chuyên đi hầu hạ người khác )." Tiểu Hồng nghiêm mặt, chân thành nói. "Không có ai từ nhỏ đã hầu hạ ai, nha đầu ngốc." Ta lắc đầu, làm cho nàng ngồi xuống, ôn nhu nói, "Tiểu Hồng, mỗi người đều là một thân thể độc lập, có tư tưởng của mình,tình cảm, tôn nghiêm, người với người chỉ có địa vị, thân phận, tài phú, quyền thế chênh lệch, nhưng nhân cách của ngươi cùng bất luận kẻ nào đều là bình đẳng." "Thân thể? Nhân cách?" Tiểu Hồngcó một số từ nghe không hiểu , nghi hoặc mà nhìn ta. "Ách..." Cái này ta phải giải thích thế nào? Ta có tật xấu sửa không được động một chút lại thốt ra chút ít từ ngữ hiện đại, "Kỳ thật nói đúng là, người với người đều là bình đẳng, không có chủ tử nô tài khác nhau,dù cho ngươi bây giờ chiếu cố ta, cũng không cần đem ta đem làm chủ tử, đây chỉ là ngươi dùng lao động đổi lấy thù lao, một phần công tác mà thôi, không cần lúc nào cũng cảm giác mình kém một bậc." Tiểu Hồng tuy cái hiểu cái không, nhưng là đại khái cũng sáng tỏ ý của ta, hốc mắt nhỏ đỏ lên, "Cô nương nói lời này, là cô nương đối với Tiểu Hồng vô cùng chiếu cố, nhưng Tiểu Hồng cũng không thể không hiểu thân phận. Tiểu Hồng bị bán ở Ỷ Hồng lâu, đó là mệnh của Tiểu Hồng, là ông trời an bài cho ta, đời này cũng không có bất kì yêu cầu không an phận nào, thầm mong cuộc sống bình an mà trôi qua." Nha đầu kia thật đúng là bị tẩy não rồi! Muốn đem đầu óc của nàng cải cách lại sợ cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ta cười lớn.

Ta ngồi dựa vào ghế phía trước cửa sổ, gió đánh úp lại, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, ta hít sâu một hơi, nhất thời lại cảm thấy đau đầu được giảm không ít, dù không cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn nằm cuộn trên giường, nhìn trên bầu trời một vòng sáng tỏ Nguyệt Nha Nhi (nàng tiên ánh trăng), trong lòng cảm thán, đúng là cổ đại a, không bị công nghiệp làm ô nhiễm, không khí đều là hương ngọt ngào, nhất là ánh trăng trên trời kia,so với nhìn ở thế kỷ hai mươi mốt càng sáng tỏ, rõ ràng hơn nhiều, càng có vầng sáng, làm cho người không uống mà say. Nhất thời có cảm xúc, thuận tay nâng chung trà lên, nhìn ngoài cửa sổ luân phiên loan nguyệt ,cười ngâm nói: " Minh nguyệt kỷ thời hữu ? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, Kim tịch thị hà niên. Ngã dục thừa phong quy khứ, Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, Cao xứ bất thắng hàn. Khởi vũ lộng thanh ảnh, Hà tự tại nhân gian." Niệm xong một nửa , lại cảm thấy bộ dáng của mình có chút ngốc, như thế nào lại tới đây mấy ngày, cử chỉ lời nói và việc làm lại bị những cổ nhân này đồng hóa rồi, dứt khoát đặt xuống chén trà, lười biếng mà dựa vào cửa sổ nhìn lên ánh trăng sáng ngời trên bầu trời đêm, trầm thấp ngâm nga tiếp《 Thủy Điều Ca Đầu 》 nửa còn lại: " Chuyển chu các, Đê ỷ hộ, Chiếu vô miên. Bất ưng hữu hận, Hà sự trường hướng biệt thời viên. Nhân hữu bi, hoan, ly, hợp, Nguyệt hữu âm, tình, viên, khuyết, Thử sự cổ nan toàn. Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên" Dịch: Mấy lúc có trăng thanh? Cất chén hỏi trời xanh Chẳng hay trên đây cung khuyết, Ðêm nay là đêm nào? Ta muốn cưỡi gió bay lên vút, Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc, Trên cao kia lạnh buốt. Ðứng dậy múa giỡn bóng, Cách biệt với nhân gian! Trăng quanh gác tía, Cúi xuống cửa son, Dòm kẻ thao thức, Chẳng nên ân hận, Sao cứ biệt ly thì trăng tròn? Ðời người vui buồn li hợp, Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, Xưa nay đâu có vạn toàn. Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên .Ngoài cửa sổ có người cười khẽ, ta kinh ngạc nhìn quanh mọi nơi, ngoài cửa sổ ngoại trừ ánh mặt trăng, bóng cây, lại không thấy được bất luận kẻ nào, không khỏi kinh ngạc mà nói: "Là ai?" "Cô nương là tìm tại hạ sao?" Người kia lại vang lên tiếng khẽ cười, ta còn không kịp lên tiếng, liền cảm thấy hoa mắt, một người nam nhân đã ngồi ngay ngắn ở trước mặt ta.Ta mở trừng hai mắt, nhìn hắn một cái, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, không sợ hãi hỏi: "Ngươi là từ ngoài cửa sổ bay vào hay sao?" nam nhân kia chớp chớp mắt phượng hẹp dài, trong ánh mắt có sự mị hoặc nói không nên lời, cười tủm tỉm nhìn ta:"Đúng vậy." "Nói như vậy, võ công của ngươi rất tốt?" Hai tay ta tựa nên chiếc kỷ trà, tay phải] cái cằm, tò mò xem hắn. "Khinh công của ta rất tốt." nam nhân đại khái cảm thấy phản ứng của ta rất thú vị, cũng dùng tay phải vuốt cằm, nhìn ta đâu ra đấy rồi trả lời. Ta cười cười, cẩn thận dò xét cái người khách không mời mà đến này. Hắn một thân bạch y thêu chỉ vàng, trên tóc cài một cây bạch ngọc trâm, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, mặt phấn hàm xuân, mắt phượng hẹp dài lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, đúng là nói không nên lời tuấn tú phong lưu. Mỹ nhân a, mỹ nhân a. Ta lập tức thùy tiên tam xích (*thèm chảy nước miếng*) , đôi mắt biến thành hình trái tim.Cẩm bào mỹ nhân gặp ta mê trai, bên môi nổi lên một tia tà mị ý cười, dò xét đứng dậy, chậm rãi để sát vào mặt của ta, ấm áp hơi thở phả lên gò má, kiều diễm mập mờ nói: "Trên phố nghe đồn Khải Môn cô nương của ỷ Hồng lâu, xinh đẹp tuyệt luân, từ khúc Vô Song, to gan lớn mật, hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền." "Trên phố nghe đồn, thì không thể tin. Xinh đẹp vô song, chưa hẳn bì kịp được mỹ nhân ngươi." Ta cười nói, thò tay chống đỡ người hắn đang hướng về phía ta, để sát vào cặp môi đỏ mọng, lộ ra khỏi băng gạc bên ngoài, ngón cái khiêu khích vừa trợt, vừa nhẹ nhàng vuốt ve qua hắn hồng diễm môi dưới, "To gan lớn mật sao, vẫn là không kịp nổi mỹ nhân ngươi, khuya khoắt, xâm nhập khuê phòng nữ tử..." Ngón cái buông ra môi của hắn, bỗng nhiên dùng sức, đưa đẩy hắn, xem hắn ngã ngồi đến trên giường êm, ta dựa vàocửa sổ cười nói: "Hẳn mỹ nhân không phải là hái hoa tiểu tặc?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro