Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakashi biết cậu phạm vào một sai lầm.

Lẽ ra trước khi những cành cây này quấn lên người mình, cậu nên ý thức được điểm này.

Cậu không phân biệt được nam nhân đối diện là đang hưng phấn hay phẫn nộ, chỉ cảm thấy lồng ngực chập trùng của người kia giống như một cái bể lửa. Cậu cảm giác được nguy hiểm, tựa như một ninja ưu tú nhất định có thể phát giác được sát ý, nhưng bây giờ cậu cảm giác được không phải sát ý, mà là một loại cảm giác áp bách gần như bóp nghẹn cổ họng. Nam nhân cao lớn đứng rất gần trước mặt cậu, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.

Không cách nào trốn thoát. Cậu không nghĩ ra nam nhân làm cách nào có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng cậu, cũng nghĩ không ra nam nhân tấn công cậu có mục đích gì. Sau khi dùng ba phát Lôi Thiết Chakra của cậu vốn là không còn thừa lại bao nhiêu, mà những cành cây cuốn lấy thân thể của cậu còn đang hấp thu phần còn lại. Đây là mộc độn, cậu đương nhiên biết, chiêu thức cùng ngài Đệ nhất trong truyền thuyết giống nhau như đúc, thế nhưng người này vì cái gì --

Chỉ có Sharingan ở trước mặt cậu hiện ra hồng quang quỷ dị.

"Phế vật." Người này đang nói, thanh âm khàn khàn khó nghe, còn giống như bởi vì kích động mà run rẩy, "Ngươi vẫn luôn là phế vật, đồ dỏm, mặc kệ là lớn hay nhỏ --"

Kakashi hoàn toàn nghe không hiểu hắn nói cái gì. Lúc này lẽ ra cậu phải tỉnh táo phân tích, nhưng trong đầu cậu chỉ có tiếng Cửu Vĩ gầm thét cùng âm thanh kêu gào của mọi người ở ngôi làng xa xôi, sợ hãi trong lòng cậu cơ hồ muốn kéo đứt sợi dây lý trí, cậu dốc hết toàn lực tụ tập lôi điện trong lòng bàn tay, nhưng chỉ thu được dòng điện yếu ớt quấn quanh đầu ngón tay.

Một bàn tay to bắt lấy ngón tay co rút của cậu, lực đạo cơ hồ muốn bóp gãy xương bàn tay.

"Ngươi muốn chết sao?! "Nam nhân nói, "Ngươi muốn bởi vì Chakra cạn kiệt mà chết sao??"

"Ách a --!!"

Cùng lúc đó Mộc độn trói buộc cổ tay và mắt cá chân cậu cũng siết chặt, đem thân thể cậu kéo ra bốn hướng. Đau đớn khiến cậu nghẹn ngào kêu thảm, cậu liều mạng cắn môi, thân thể bởi vì đau đớn thoát lực, trước mắt biến thành màu đen. Phải làm sao trốn thoát, tỉnh táo suy nghĩ một chút, nhất định phải trốn thoát, thầy, sư mẫu......

"Đứa bé này sẽ gọi là Naruto."Thầy Minato vuốt ve phần bụng phồng lên của sư mẫu cười nói với cậu, chỉ mới là chuyện một tuần trước thôi, mà bây giờ tất cả hình ảnh đều bị phỏng đoán là nhiễm đầy máu.

"...... Thả ta ra."Kakashi hổn hển nói.

"Ngươi đi qua chính là chịu chết, ta đã nói cho ngươi biết......" Nam nhân cúi người, đưa tay nắm lấy mặt cậu, lực đạo khiến Kakashi hoàn toàn không tránh thoát. Thanh âm của hắn âm trầm lại bén nhọn, giống như là đến từ Địa Ngục."Hoặc là nói dù cho biết là chịu chết, ngươi đồng dạng vẫn muốn đuổi theo bảo vệ đám phế vật kia? Cái làng buồn cười kia?"

Bàn tay bóp lấy gương mặt khiến cậu không cách nào nói chuyện, cậu chỉ có thể phẫn nộ nhìn chằm chằm kẻ địch trước mặt này. Mà cho đến lúc này cậu mới nhận ra được thứ gì đó, ngôi làng phát sinh hỗn loạn, nam nhân lạ lẫm mà cường đại trong rừng cây gần đó, còn có địch ý với làng trong lời nói của người này...... Hắn đến cùng là ai? Cửu Vĩ bạo động phải chăng là có liên quan đến hắn?

Có thể khống chế vĩ thú chỉ có Sharingan......

"Ngươi là ai."Nam nhân buông tay, Kakashi hỏi.

"Hiện tại mới nhớ tới hỏi sao, quả thực không giống ngươi."Nam nhân nói, "Bởi vì quá luống cuống sao? Hay là quá mức non nớt?"

"... Hỗn loạn trong làng có liên quan đến ngươi đúng không?" Thanh âm Kakashi run rẩy.

"Đừng hỏi đương nhiên như thế, người nắm giữ quyền chủ động hiện tại là ta. "Nam nhân cười, trông thấy Kakashi mất khống chế, hắn tựa hồ quỷ dị bình tĩnh lại, bạo ngược cùng phẫn nộ ban đầu dường như cũng biến mất, "Bất quá cũng không sai, là ta làm."

"Ngươi có mục đích gì?!"

"-- Muốn giết ta sao? Nhưng là bây giờ cái gì ngươi cũng không làm được a." Bàn tay nam nhân lần nữa xoa lên gương mặt thiếu niên, cảm thụ được sự run rẩy kiềm chế của cậu.

Kakashi không nghĩ tới kẻ địch sẽ giật xuống mặt nạ của mình, nhưng mà cái này cũng không có gì, mặt nạ mà thôi, cậu hiện tại chỉ nghĩ phải làm sao trốn thoát, cậu tự biết mình đánh không lại nam nhân này, nhưng cũng phải chuẩn bị tốt đồng quy vu tận, nếu cậu may mắn chạy thoát, cậu muốn đem đặc điểm và nhẫn thuật của nam nhân này chi tiết báo cho thầy Minato.

"... Lại là khuôn mặt này." Tố chất thần kinh âm thanh của nam nhân lại bắt đầu chập trùng, hắn giống như là đang đè nén một loại cảm xúc to lớn và bi thương nào đó, chỉ có thể cảm nhận được một cách rời rạc từ giọng nói đã thay đổi của hắn, "Lại là loại biểu lộ đã chuẩn bị tốt tất cả này... Ta nhìn đủ, Kakashi..."

... Hắn làm sao biết tên mình?

"Loại người như ngươi nhất định là sống không lâu, không bằng hiện tại liền giết chết ngươi, còn tốt hơn là để ngươi chết trên tay kẻ khác..." Hắn lại bắt đầu nói cái gì đó khó hiểu, bàn tay kia đã di chuyển đến cổ của cậu, chậm rãi dùng lực, "Ngươi không bằng liền chết ở chỗ này... Về sau chỉ càng thêm thống khổ..."

Dưỡng khí trở nên mỏng manh, tư duy trở nên hỗn độn, trong cổ phát ra đơn âm đáng buồn. Kakashi vô cùng thống hận cục diện bản thân mặc người chém giết lúc này, nhưng cũng không phải cậu không thể tiếp nhận được tử vong ý thức, nếu như nam nhân này muốn để cậu chết, lúc này cậu cũng không còn cách nào khác.

Nhưng là bàn tay trên cổ đột nhiên rời đi, lượng lớn không khí băng lãnh tràn vào khiến cậu ho khan không ngừng, nước mắt mơ hồ, người trước mặt đột nhiên hướng về phía cậu đổ tới, cành cây trói buộc cậu rút đi, hai người giao hòa lăn chồng lên nhau trên đồng cỏ.

Kakashi chảy nước mắt vội vàng vươn tay hướng về túi đựng dao sau lưng, nhưng nam nhân gắt gao đè chặt lấy tay cậu, đem cậu kéo vào trong ngực, thậm chí khiến cậu có ảo giác bị ôm lấy. Cậu ho khan, dốc hết toàn lực giãy dụa, nhưng là đôi tay kết ấn rất nhanh bị Mộc độn từ dưới đất sinh trưởng ra giữ chặt xuống mặt đất.

"Thả ta ra...!"

"Ta đổi ý." Nam nhân nói, thanh âm của hắn đột nhiên trở nên rất bình tĩnh.

"Ngươi bất quá chỉ là đồ giả, đồ giả thì thế nào cũng không quan trọng, thật kia đã chết rồi, thế giới ta sáng tạo, sẽ có chân chính ngươi."

-
Thiếu niên hình thể, tinh tế mà mềm dẻo, 14 Tuổi, thật là một cái tuổi tốt, giống như cây xanh mạnh mẽ vươn lên, vệt nắng đầu tiên của mùa thu, là bông tuyết đầu tiên của mùa đông.

Cậu nên tươi cười, trong lòng đều là người và những thứ cậu yêu, cậu nên bén nhọn, lăng lệ và cao ngạo, giống như ánh trăng trong trẻo không cách nào chạm đến, vĩnh viễn cao cao tại thượng.

Mà không phải như bây giờ.

Obito đem mặt chôn vào cần cổ trần trụi của thiếu niên, muốn từ trong ấm áp bắt được một tia tàn ảnh của ánh trăng đã mất đi kia. Thiếu niên đang phát run, từ khi hắn bắt đầu cởi đi quần áo của cậu liền run rẩy không ngừng, Obito mang theo vui vẻ xé nát đồng phục Ám Bộ của cậu, nghiền nát mặt nạ của cậu phảng phất như đang nghiền nát một loại vinh quang hư vô nào đó. Rõ ràng những cái này mới là thứ một mực trói buộc cậu, mà không phải Mộc độn.

Da thịt trắng nõn quá phận bị giam cầm trên mặt đất, trong bóng tối giống như đang phát sáng, tay chân thon dài nhưng khuyết thiếu góc cạnh, cơ bụng cũng không có triệt để thành hình, non nớt mà tươi tắn. Giống như thịt trai sũng nước vừa mới bị đẩy ra vỏ.

"Ngươi có hiểu ta đang làm cái gì với ngươi không?" Obito hỏi.

Ninja nhỏ tuổi gắt gao cắn môi, cánh tay bởi vì giãy dụa mà căng cứng, mặt cậu đỏ bừng, trong mắt hiện ra thủy quang, nhưng là không rên một tiếng.

Rõ ràng còn chưa bắt đầu liền một bộ tư thái đã nhận hết chà đạp, khiến người ta nhịn không được muốn nhìn dáng vẻ cậu chân chính tiếp nhận hết thảy. Obito nghĩ, làm thế nào mới có thể triệt để vò nát vỏ bọc của hắn đây? Làm thế nào mới có thể khiến cho hắn triệt để vứt bỏ những chấp nhất rác rưởi kia, khiến hắn triệt để biến thành ánh trăng, thuộc về ta?

Mộc độn giữ chặt hai đầu gối trắng như tuyết kéo chúng ra hai lần, làn da bên trong cũng phát sáng trong bóng tối. Obito vuốt ve làn da quá mức non mềm kia, thậm chí có một nháy mắt lo lắng vết chai lòng bàn tay mình quá mức thô ráp.

Đầu ngón tay của hắn lướt qua làn da mềm mại, bộ lông màu bạc thưa thớt, bắt được tính khí mềm mại nằm trên bụng thiếu niên.

"Ngô..."

Hai chân liều mạng muốn khép lại lấy lòng nam nhân trưởng thành. Bàn tay lớn cực nóng khuấy động, thiếu niên 14 tuổi, vừa mới phát dục, nơi thâm trầm nhất cũng là một màu hồng vui mắt, Obito dưới tay cũng không ngừng, rất hứng thú nhìn xem khuôn mặt trẻ tuổi đó.

Khoái cảm phản bội của thân thể dâng lên, nam nhân chính là loại động vật như vậy. Tuổi trẻ Kakashi toàn thân trên dưới đều đang phát run, lồng ngực đơn bạc dần dần gấp rút phập phồng, "Dừng lại...!" Thanh âm của thiếu niên tản vào không khí, tựa hồ muốn biểu đạt mệnh lệnh, lại nghe như một loại dụ hoặc phô trương thanh thế, "Ta... Không muốn... A!"

Một cái tay khác ẩn vào chỗ tối u mật, thọc tiến vào một đốt ngón tay.

Cảm giác khác thường khiến cậu hoảng sợ ngẩng đầu, "Ngươi muốn làm gì?! Ah... Thả ta ra!"

Bên trong dũng đạo khô khốc bị ngón tay thô ráp ma sát, cảm giác đau đớn lại bị khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt phía trước thay đổi hương vị. Cậu không thể giãy dụa, chỉ có thể ở dưới sự đùa bỡn kiệt lực ngẩng đầu lên, nhưng lại bị kẻ cầm đầu cuối người ngậm lấy yết hầu.

Thời điểm cao trào tiến đến, cậu gắt gao cắn chặt môi, eo cùng hông vô lực sụp xuống, Kakashi thở hào hển, cậu vừa bước vào tuổi dậy thì, đầu tuần mới mộng tinh lần đầu, thủ dâm đều là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Khoái cảm lạ lẫm mà mãnh liệt khiến cậu mất đi khống chế đối với thân thể, cũng mất đi sức lực giãy dụa.

Obito giơ tay lên, nhìn chất lỏng sềnh sệch giữa ngón tay, hài lòng nhìn thần sắc thiếu niên dưới thân tạm thời lâm vào mê mang, tay lần nữa hướng phía dưới tìm kiếm.

"Ah..." Chất lỏng khiến việc tiến vào trở nên dễ dàng. Thế nhưng là vẫn là quá nhỏ, ngón tay thứ hai xâm nhập có chút khó khăn. Bắp đùi thiếu niên bởi vì kiệt lực giãy dụa mà có chút run rẩy, một tay Obito bóp vào khối thịt mềm mại kia, một cái tay khác vẫn còn tiếp tục động tác trước đó, thời điểm hai ngón tay đi vào, hắn nghe thấy thiếu niên nhịn không được phát ra tiếng kêu đau.

Cậu còn quá non nớt.

Cậu trưởng thành đến không có chút rung động nào, ninja một mình đảm đương một phía trong những năm này, có bao nhiêu người biết cậu vẫn còn một mặt non nớt như thế?

Nhiều người như vậy trốn ở sau lưng cậu như một lẽ đương nhiên. Obito nghĩ, động tác trên tay trở nên thô bạo, hắn không thèm đếm xỉa đến Kakashi đau đớn thở dốc cùng cơ bắp lần nữa căng cứng của cậu, một lần lại một lần khai mở huyệt đạo nhỏ hẹp. Rất nhiều người sẽ thương tiếc về cái chết của cậu, nhưng có ai sẽ thật sự khóc cho cậu đây? Cho dù là ba học trò kia của cậu, một đứa chỉ trầm mê báo thù, hai đứa còn lại chỉ nhìn chằm chằm vào người kia, ai sẽ chân chính đem cậu để ở trong lòng?

Ta muốn phá hủy hắn từ giờ phút này. Obito nghĩ. Giải khai quần.

Ta muốn khiến hắn triệt để vỡ nát, để hắn quên người khác, để hắn quên đi cái làng buồn cười kia, để hắn quên đi một lần lại một lần đi chịu chết.

Vật cứng cực nóng đè vào bên trên khe mông mềm mại, độ tương phản màu sắc dù là trong bóng tối cũng khiến người ta giật mình, ánh trăng mê hoặc lấy hắn, khiến hắn say mê cỗ thân thể non nớt này. Kakashi ở giai đoạn này, là có thể kiểm soát được, Obito thậm chí có thể bắt được một tia cảm xúc cảm động.

Thiếu niên tựa hồ ý thức được cái gì, lần nữa bắt đầu đem hết toàn lực giãy dụa, cổ tay cùng đầu gối đều bị ghìm ra vết đỏ thật sâu.

"Không muốn... Không muốn!"

Khi một tia sáng cũng không có, tự nhiên ngươi sẽ không khát vọng quang minh, triệt để bị nghiền nát sau lại bị đánh nát, có lẽ sẽ không đau đớn như vậy.

Đường hầm bị phá mở, thành ruột yếu ớt bị ép buộc phải siết chặt hung khí xâm nhập, kẻ xâm nhập cũng cảm thấy đau đớn, nhưng là cảm giác thỏa mãn khi ở bên trong khiến hắn không có một tia bất mãn. Thiếu niên bộc phát ra một tiếng hét thảm, thân thể non nớt bị cưỡng ép mở ra, đau đớn khiến hai mắt cậu tối sầm, cơ hồ ngất đi.

Nước mắt Kakashi thuận khóe mắt chảy xuống.

Đây là đang làm cái gì... Tại sao lại làm như như thế này...

Nhưng thật ra cậu cũng biết, thân là ninja, những tri thức tương quan này cũng là bắt buộc phải học, nhưng biết không có nghĩa là đồng cảm, hiểu không có nghĩa là có thể tiếp nhận.

Hai năm trước cậu đã trở thành thượng nhẫn, cậu đã thực hiện nhiều nhiệm vụ hơn rất nhiều ninja lớn tuổi hơn mình, cậu cũng trải qua vô số tình huống nguy hiểm, cuối cùng đều thành công hóa giải. Nhưng cậu hiện tại cái gì cũng làm không được.

Những người trong làng, thầy và sư mẫu, hiện tại cũng rơi vào trong nguy hiểm, nhưng cậu lại bất lực nằm ở dưới thân kẻ cầm đầu, bị phá ra thân thể. Trước đó thậm chí còn bắn một lần.

Nơi xa là Cửu Vĩ phá hủy làng mạc, âm thanh kiến trúc sụp đổ và tiếng thét chói tai của mọi người.

Obito đem mình chậm rãi rút ra rồi lại lần nữa tiến vào.

Hắn chậm rãi cảm thụ tất cả. Hắn cúi người đem vành tai nho nhỏ ngậm vào trong miệng liếm láp, sau đó là viên nốt ruồi nho nhỏ kia.

Hắn tránh đi tiếng rên thống khổ không cách nào kềm chế trên bờ môi cùng đôi mắt đẫm lệ, hắn thích tất cả chúng. Hắn hưởng thụ khoái cảm triệt để đánh nát người này, cậu còn chưa trưởng thành, trưởng thành thành người đến một giọt nước cũng không lọt kia, mỗi một tia mềm yếu bại lộ đều khiến hắn cực kỳ hưng phấn.

Thân thể của hắn dễ như trở bàn tay bao phủ phía trên cậu, kín kẽ. Cậu thật yếu ớt... Obito nghĩ, nhìn bàn tay to của mình nắm lấy vòng eo mãnh khảnh kia, hạ thể cảm thụ được khoái cảm tuyệt diệu, cảm giác mình đang đem mặt trăng bóp nát thành nước suối phản chiếu ánh trăng.

Con người cũ của ta tại sao không sớm một chút làm như vậy đâu?

Nhiều lần trông thấy cậu lẻ loi một mình đi trên đường như vậy, đứng trước bia tưởng niệm, làm nhiệm vụ cực kỳ suy yếu, rất nhiều cơ hội... Nếu như hắn sớm làm như vậy, thì đã sớm như hôm nay vậy triệt để nghiền nát cậu, cậu có phải sẽ không sẽ còn đối ánh sáng ôm lấy chờ mong, cũng sẽ không chết?

Hoặc là nói, Obito chậm rãi đè vào nội tuyến bên trong thân thể thiếu niên, nhìn phản ứng kinh hoảng non nớt của cậu, tính khí lại sung huyết đỏ ngầu. Hoặc là nói, hắn nên sớm đem cậu bắt lại... Hắn nghĩ, chậm rãi mài lấy một điểm kia, nhìn thiếu niên dưới thân rên rỉ méo mó đến khó chịu cùng đôi mắt sỉ nhục không biết làm sao.

Đem cậu giam lại. Cậu sẽ không gặp nguy hiểm nữa, sẽ không lại vì Konoha bán mạng, cũng sẽ không chết.

Cậu chết.

Thế giới này là giả, thế giới không có Rin, không có Kakashi.

Hắn đưa tay ôm lấy thiếu niên Kakashi toàn thân run rẩy, đem mặt vùi vào thân thể ấm áp tinh tế của cậu.

Kakashi của ta đã chết.

Nước mắt của hắn lăn dài.

-
Khoái cảm từ một điểm nào đó trong thân thể cuồn cuộn trào dâng.

Lạ lẫm, không rõ, kinh khủng, đáng sợ.

Cậu không biết nên làm sao bây giờ, thiên tài cũng vô pháp ứng phó chuyện này, ma quỷ nắm lấy thân thể cậu, kiểm soát tất cả giác quan của cậu, cậu đang phát nhiệt, lại đang run rẩy.

Đau quá.

Nhưng nếu như chỉ là đau đớn thì cậu có thể ứng phó. Thân thể ninja bất quá chỉ là công cụ, cậu biết rõ điểm này, nhưng loại cảm giác cơ hồ muốn đem cậu nhấn chìm này, cậu không thể thừa nhận.

"Ngừng - Dừng lại... Ah..." cậu chảy nước mắt, chán ghét bản thân mềm yếu, lại ngăn không được tiếng rên rỉ, hung khí kinh khủng cơ hồ đem cậu xé nát kia còn đang ra vào, đem cậu bổ ra, đánh nát cậu. Vô tận. "Đừng..."

Người kia từ khi bắt đầu làm chuyện này liền rất trầm mặc. Lúc này hắn lại bắt lấy âm hành nhếch lên của cậu, thành thạo vỗ về chơi đùa. Trước sau công kích cảm giác gần như khiến cậu ngất đi, đại não hỗn loạn không cách nào suy nghĩ. Cậu không nghe được, không nhìn thấy, thân thể sụp đổ thành một cái hang động chỉ có thể tiếp nhận đau đớn, theo tiết tấu phát ra tiếng nghẹn ngào đáng xấu hổ.

Tại sao lại biến thành như vậy.

Nhất định là mình đã làm sai điều gì. Cho nên nhất định phải nhận trừng phạt.

Cậu mê man nghĩ, thân thể đang nóng lên, nhưng trái tim lại lạnh như băng.

Là mình đã làm sai điều gì đó. Coi như thầy Minato nói với mình nhiệm vụ đã kết thúc, mình cũng không nên rời khỏi bên người sư mẫu, mình không nên rời khỏi Konoha khi phát giác được dị động, càng không nên bị kẹt lại chỗ này.

Mình không nên nhỏ yếu như vậy.

Cậu cảm nhận được nam nhân ôm lấy mình, tư thế thay đổi khiến vật kia tiến vào càng sâu. Cậu nghẹn ngào, cảm giác được nam nhân ôm ấp giống như một cái lồng giam khó mà tránh thoát.

Nam nhân này thả chạy Cửu Vĩ.

Ngón tay mềm mại muốn kết ấn lần nữa bị trói buộc, cậu triệt để bị căm hận cùng chán ghét kiểm soát.

Mình không nên nhỏ yếu như vậy, đến mức không thể bảo vệ được ai.

Đúng không, Obito, Rin.

Cổ họng bởi vì rên rỉ mà khàn đi, ánh mắt thất thần hoảng hốt, xuyên thấu qua nước mắt, cậu không biết tầm mắt của mình là rơi vào trên thân nam nhân, hay là rơi vào trong bóng tối. Hoặc là cả hai không có gì khác nhau.

Địa ngục tối tăm không có ánh mặt trời vẫn còn tiếp tục, không có hồi kết, cậu hận không thể lập tức bị giết chết, cũng hận không thể nỗ lực dùng hết tất cả giết chết người đối xử với cậu như thế này. Nhưng là một giây trước khi cậu ngất đi, cậu lại có ảo giác nam nhân tội ác tày trời này đang khóc.

-
Tỉnh lại lần nữa, Kakashi nhìn bầu trời xám xịt.

Phân biệt không ra thời gian. Cậu khó khăn cử động thân thể, lại bị cảm giác đau đớn đánh toàn thân phát run.

Lúc này đại não hỗn độn mới bắt đầu hoạt động, ký ức đêm qua hiện lên, cậu gần như ngay lập tức giãy dụa ngồi dậy, bày ra tư thế phòng ngự.
Nhưng bốn phía không có một ai.

Đau nhức cùng thoát lực cơ hồ khiến cậu lần nữa ngã trên mặt đất, cậu khó khăn chống lên thân thể, đi tìm quần áo vương vãi cách đó không xa. Mỗi một lần di chuyển, cậu đều có thể cảm nhận được chất lỏng không xác định chảy ra từ phía sau.

Bẩn quá.

Cậu mặt không đổi sắc mặc xong quần áo, nhặt lên băng đeo trán. Cậu nhất định phải lập tức chạy về Konoha, hiện tại phương hướng ngôi làng là một mảnh lặng yên không một tiếng động, mà tối hôm qua thời điểm ngất đi cậu còn có thể nghe thấy tiếng Vĩ Thú gào thét.

Thầy.

Cậu không biết nam nhân kia tại sao không có giết chết cậu, rõ ràng cậu nắm giữ rất nhiều tình báo, giết chết diệt khẩu mới là lựa chọn chính xác nhất. Nhưng mà hiện tại cậu không muốn suy nghĩ về vấn đề này.

Cậu đi vào cổng lớn không ai thủ vệ của Konoha.

Trong thôn một mảnh hỗn độn. phòng ốc sụp đỗ, thôn dân thương vong, ninja trắng đêm bận rộn... cậu lúc này xuất hiện ở đây, cảm giác mình giống như là một tia tàn ảnh không thích hợp.

Cậu túm lấy một ninja: "Đệ tứ đại nhân đâu?"

Người này là hạ nhẫn. Hắn trông thấy Kakashi dáng vẻ chật vật, cho là cậu cũng trải qua một trận ác chiến, hắn vươn tay muốn vỗ vỗ bả vai Kakashi, lại bị ninja tóc bạc này cứng ngắc tránh thoát.

Hạ nhẫn cũng không so đo, chỉ là bi thống nói: "Đệ tứ đại nhân... Dùng tính mạng của mình phong ấn Cửu Vĩ..."

Sau đó hắn trông thấy ninja tóc bạc đột nhiên quỳ trên mặt đất.

-
Kakashi như cái xác không hồn trở lại ký túc xá Ám Bộ.

Cậu nên đi gặp thầy một chút, cậu biết. Nhưng cậu không thể đi trong bộ dạng này, không thể trong bộ dạng này, trong thân thể chứa đầy tinh dịch của nam nhân, trên da đều là dấu tay của hắn.

Đều là mùi người kia, trong thân thể, trên da, đều là.

Cậu cứng ngắc cởi xuống quần áo rách nát, ném vào thùng rác, đi vào phòng tắm. Nước lạnh xối xuống đầu, như vậy cậu liền có thể lừa gạt bản thân là bởi vì nhiệt độ, mới ngăn không được phát run.

Cọ rửa da của mình, một lần lại một lần, thẳng đến toàn thân đỏ lên. Ngón tay vươn đến nơi đau đớn đằng sau, lúc tách ra cửa huyệt, cảm nhận được chất lỏng ấm áp đã bị nhiệt độ cơ thể bao phủ, cùng với nước lạnh thuận theo chân cậu chảy xuôi xuống.

Cậu đột nhiên quỳ xuống, hai tay chống trên mặt đất, bắt đầu nôn khan.

Đây là tinh dịch của hung thủ giết chết thầy.

Mình bị hung thủ giết chết thầy, giữ một buổi tối.

Bàn tay to lớn kia giống như lại bám vào trên người cậu, nhiệt độ cực nóng làm cậu bỏng rát, tuyệt vọng không cách nào chống cự chiếm lấy cậu. Cậu không dừng được run rẩy. Miễn cưỡng ngồi liệt trên mặt đất co lại thành một đoàn, cậu nhìn xem hai tay của mình, nhìn cổ tay tím xanh.

Mà những thứ này, đều là bằng chứng tội lỗi của cậu.

KẾT THÚC

____

Tự thấy mình biến thái ghê chứ :))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro