Chương 8: Giẫm lên vết xe đổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hehe nghe tên chương là có điềm rùi đó =)))

Đau, thân thể như bị người ta xé ra, xương cốt như muốn vỡ vụn.

Điều này làm cho Obito nhớ tới đời trước suýt bị Thập Vĩ phản phệ, thân thể đau nhức tựa như muốn xé rách...

Mất công sức mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt hắn chính là trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, đầu mũi quanh quẩn mùi nước khử trùng. Obito nghiêng đầu, không biết mấy người mặc áo có gia huy tộc Uchiha đang thảo luận cái gì.

Obito một lần nữa nhắm mắt lại, ở trong đầu cố gắng chắp vá những kí ức rời rạc.

Giống như đời trước, Rin vẫn bị bắt đi. Có điều lần này hắn cùng Kakashi thành công cứu được Rin, mà con mắt của Kakashi vẫn ở nơi nó thuộc về.

Còn khối cự thạch này...

Obito giơ tay lên che đi mắt phải của chính mình. Đời này không có tế bào Hashirama, lượng chakra cũng trở lại bình thường. Chí ít Obito cũng chưa từng vì chakra không đủ mà phát sầu.

"Ngươi tỉnh rồi?" Uchiha Akira vừa quay đầu liền nhìn thấy Obito một tay che mắt trên giường bệnh, sau đó lại quay đầu lại nhìn những người khác ra lệnh "Các ngươi mau đi thông báo cho tộc trưởng."

Chỉ chốc lát sau, Uchiha Fugaku một thân chiến giáp xuất hiện trước mặt Obito.

"Con mắt của ngươi xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc nhìn kĩ Obito.

Ngữ khí của Fugaku khiến Obito có chút khó chịu, thân là người đứng sau giật dây đại chiến ninja lần bốn, lại nói hắn còn là  Jinchuriki Thập Vĩ, đã rất lâu không có người nào dùng ngữ khí đó chất vấn hắn như vậy.

Nháy mắt một cái, Obito cúi đầu điều chỉnh vẻ mặt "Không biết, đột nhiên biết thằnh như vậy."

Cổ họng có chút khó chịu, hắn nói xong liền không nhịn được ho khan mấy lần.

Đột nhiên, một bàn tay bưng chén nước xuất hiện trước mặt Obito, hắn theo cánh tay kia nhìn lên.

Là người tộc Uchiha mà hồi nãy phát hiện hắn tỉnh lại đầu tiên, Obito nghe mang máng những người xung quanh gọi người đó là Uchiha Akira.


Cả đời trước, Obito cũng không nhớ rõ có một người như vậy, dù sao Uchiha cũng là một tộc lớn, trong tộc già trẻ lớn bé có đủ, cả chính gia cùng phân gia cũng có đến hơn trăm người.

Huống hồ, hắn ở đời trước còn "chết" ở cầu Kanabi.

Thu hồi ánh mắt, Obito đưa tay nhận lấy chén nước trong tay Akira, nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

Nam nhân cười cười xoa đầu Obito.

Một lúc lâu, tiếng thở dài nho nhỏ tựa hồ không thể nhận ra truyền vào tai Obito.

"Lần mở mắt đầu tiên của ngươi lại chính là Mangekyo, ngươi chính là một thiên tài..." Âm thanh của Fugaku có chút khen ngợi, nhưng nhiều hơn vẫn là trầm trọng.

Bây giờ trong tộc lại có thêm một đôi Mangekyo mới, nhất định sẽ bị Konoha phái đi chiến trường nguy hiểm... Fugaku liếc mắt nhìn Obito mới có mười ba mười bốn tuổi, tay chậm rãi nắm chặt " Ngươi nghỉ ngơi tốt." Nói xong, Fugaku liền mang người rời đi, hắn nhất định phải nhanh chóng trở về tiền tuyến, phối hợp với Minato đánh lén phe địch.

Sau khi Fugaku rời đi, Uchiha Akira lại ngứa tay sờ sờ đầu Obito.

"Con trai ta nếu còn sống có lẽ cũng đã lớn như này rồi."

Nắm đấm trong tay nháy mắt trở nên vô lực, đã từng làm nên chiến tranh, Obito chưa bao giờ thương hại thế giới, Obito lương thiện luôn luôn giúp đỡ người khác đã sớm chết đi từ cái đêm mà thiếu nữ bị Chidori xuyên qua, từ lúc mà thiếu niên tóc bạc kia ngày ngày thăm mộ hắn, nhìn chằm chằm tên hắn trên úy linh bia...

Vì một thế giới hoàn mỹ, hết thảy hi sinh đều là có ý nghĩa. Hoà bình, hạnh phúc, tất cả những gì hắn làm đều là vì một thế giới hạnh phúc, một thế giới mà người người mong muốn.

Ta không sai...ngươi không sai...

Obito tự nói với lòng như vậy, Madara cũng là nói như vậy với Obito. Chuyện này bản thân không sai lầm, chúng ta đang tìm kiếm một bước ngoặt để xua tan bóng tối của cái chết và mở ra một bình minh mới.

Obito có chút tự giễu nhếch miệng, đúng cũng được, sai cũng được, có điều đã là một tiêu chuẩn, ai có quyền phán xét? Chiến tranh vốn không có người vô tội cũng không có người có tội.


"Đúng rồi! Chakra của ngươi tiêu hao nghiêm trọng, mê man rất lâu, hai người đồng đội còn có giáo viên của ngươi đều đến thăm ngươi trong thời gian ngươi hôn mê." Akira thu hồi tay của mình, bi thương trong ánh mắt bỗng chốc tiêu tan, phảng phất sự bi thương kia chỉ là ảo giác của Obito.

Ninja chính là kiếp người mà người bình thường không thể chịu được...

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

Trong lòng hắn đột nhiên có dự cảm không lành.

"Hừm, để ta nghĩ coi..." Uchiha Akira nâng cằm suy nghĩ "Có lẽ là nửa tháng, hai ngày trước hai người đồng đội của ngươi vừa mới đi làm nhiệm vụ."

Tam Vĩ...

Rin...

Lần này Madara đem Tam Vĩ phong ấn vào cơ thể cô, còn gieo xuống trái tim một loại bùa chú, Rin!

Kí ức của đời trước và cả đời này xáo trộn hỗn loạn với nhau, nhưng kí ức này tựa như những đoàn tàu bị tách rời vậy, ở trong đầu Obito liên tục xông tới.

"Chờ đã! Cơ thể còn chưa tốt, ngươi còn muốn đi đâu!" Uchiha Akira kéo cánh tay Obito không cho hắn chạy đi.

Obito đột nhiên tách ra khỏi kiềm chế của Akira, một quyền bổ xuống.

Uchiha Akira không kịp đề phòng, bị Obito đánh một quyền trực tiếp ngất đi.

Kakashi, Rin, chờ ta! Nhất định hãy chờ ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro