[H] IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hầu như chương này mình sẽ xưng Kakashi bằng "anh" thay vì "cậu" để nhấn mạnh nội tâm Obito.

.

"Muốn tiểu?"

Giọng nói nam nhân nghe không có vẻ ngạc nhiên, hắn nâng một chân Kakashi lên cao, từ phía sau bạo lực đâm vào. Bên trong hậu huyệt Kakashi mềm mại nóng bỏng, thành ruột mịn màng ngoan ngoãn bao chặt lấy cự vật hắn, mông cậu quả thực trắng nõn, bị bàn tay hắn thô bạo tát mạnh, còn dùng cự vật liên tục đâm rút, phát ra mấy tiếng ba ba, phía trên ẩn hiện tràn đầy vết đỏ tím xen lẫn.

Kakashi nói không ra lời, nước tiểu chảy ra một nửa lại bị cự vật hắn chen vào điên cuồng đâm rút, cậu phát ra mấy tiếng mơ hồ nức nở, hậu huyệt theo bản năng gắt gao ôm chặt lấy cự vật, nước tiểu đứt quãng chảy ra, men theo đùi non trắng nõn.

"Dâm đãng."

Không biết hắn ám chỉ cái gì, nhưng là cái gì cũng không quan trọng. Kakashi đã không còn chỉ vì những lời này mà cảm thấy nhục nhã xấu hổ nữa rồi.

Nam nhân cuối cùng thúc mạnh mấy lần, xuất vào bên trong tràng đạo. Hắn vừa rút ra cự vật, một cỗ tinh dịch bắn vào từ những lần trước dầm dề tràn ra khỏi cửa huyệt. Kakashi khẽ thở hổn hển, hai chân run rẩy vịn vào mép giường đứng lên, thuần thục lau sạch dấu vết còn lại trên thân thể.

Cậu nhất định phải trở về nhà trước bình minh.

Trước kia, Kakashi không hề ngờ rằng mối quan hệ bất bình thường này lại kéo dài lâu đến vậy.

Hơn nữa, so với bị bức hiếp, hiện trạng giữa cậu cùng nam nhân này lại càng giống như... hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Trớ trêu, nhưng lại là sự thật. Ngày đó nam nhân này giải phóng Cửu Vĩ từ bên trong Jinchūriki, hắn mưu đồ dùng sharingan khống chế Cửu Vĩ tập kích Mộc Diệp, lại mất cảnh giác bị yêu hồ quay lại trả thù.

Mỗi đêm trăng tròn, độc tố của yêu hồ sẽ lại phát tác, để bọn họ hệt như dã thú kỳ động dục. Cũng may so với tên kia, Kakashi trúng độc không nhiều, mấy năm này độc tố dần mất đi tác dụng, những khi phát tác chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng cũng có thể vượt qua, cậu cho rằng chuyện hỏng bét này sớm muộn cũng có thể chấm dứt.

So với chuyện này, điều khiến cậu lo lắng hơn hết lại là... Obito.

...Obito dần trưởng thành, không còn là đứa nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì, nó tựa như cũng đã nhận ra điều gì đấy.

Kakashi không dám tưởng tượng nếu như Obito biết được những chuyện dơ dáy bẩn thỉu này, nó sẽ suy nghĩ như thế nào. Obito gần đây dường như bước sang thời kì dậy thì nổi loạn, càng ngày càng không muốn nói chuyện cùng cậu nữa, liền nhìn một cái còn chẳng thèm, quả nhiên là thực sự ghét cậu.

Cậu không biết những đứa nhỏ ở tuổi Obito sẽ suy nghĩ chuyện gì, năm đó cậu cùng Obito đồng trang lứa cũng không hiểu rõ tính khí của hắn, bây giờ lại chênh lệch mười mấy tuổi, cậu càng không cách nào đoán được suy nghĩ Obito. Cậu về đến nhà trời còn chưa sáng, bên ngoài đen kịt như mực, Obito dường như cả đêm chưa ngủ, nó ngồi trong phòng khách chờ cậu.

"Anh đi đâu?"

"... Xin lỗi em, nhiệm vụ bí mật, anh không nói được."

Khuôn mặt Obito bởi vì quá sức giận dữ mà đỏ bừng, nó bật người đứng dậy, không tự chủ hét lớn: "Tôi biết anh nói dối! Nhiệm vụ cái gì mà nhiệm vụ! Rõ ràng là, rõ ràng là..."

Rõ ràng là nó đã nhìn thấy hết thảy trong mơ!

Từ mấy năm trước, nó bắt đầu trông thấy những giấc mơ kỳ quái, mở đầu đều luôn là khuôn mặt Kakashi vô cảm, ngồi cạnh bên giường chờ đợi nó.

Tại sao lại biểu hiện như vậy? Tâm trạng anh Kakashi không vui sao?

Kakashi bên cạnh nó luôn vui vẻ thoải mái, miệng cười tủm tỉm, con mắt cong cong, Obito xưa nay không biết anh đôi khi cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng như vậy, thật sự... thật sự rất đáng sợ.

Trong tiềm thức nó muốn trèo lên đầu gối, vòng tay qua cổ anh làm nũng, nhưng nó không cách nào kiểm soát được cơ thể mình. Nó nhìn thấy mình đi về phía Kakashi, Kakashi không cảm xúc gì nhìn nó một chút, yên lặng cúi đầu cởi xuống áo bảo hộ Ám Bộ, rồi lại đến đồng phục bó sát bên trong. Obito tắm cùng anh, không phải lần đầu nó trông thấy Kakashi lõa thể, thế nhưng lần này lại khác với mọi khi.

Nó tiến lên một bước, siết chặt cổ tay Kakashi ấn mạnh anh xuống giường. Nó cũng đang trường thành, vậy mà cao hơn hẳn Kakashi, Kakashi trước mặt nó trông thật thấp bé. Nó nhìn thấy chính mình cúi người, sau đó...

... Chuyện kế tiếp vượt khỏi tưởng tượng của nó.

Dừng lại... Mau dừng lại...

Kakashi hệt như sắp khóc, mặt mũi anh tràn đầy ửng hồng, không ngừng trầm thấp rên rỉ. Chính giữa bụng dưới lộ ra một vết sẹo dài, trước kia Obito hỏi anh bị thương khi nào, anh chưa từng trả lời. Lúc này cái bụng bị thúc mạnh hơi trướng lên một chút, vết sẹo kia cũng theo luân động nhấp nhô, Kakashi càng gấp gáp thở dốc.

"Nhìn ngươi trông như từng sinh con qua nhỉ." Nó nghe "chính mình" nói như vậy. Đây không phải là thanh âm của nó, nó chưa từng nghe qua giọng nói này, "Con trai ngươi là chính ngươi sinh ra?"

"...không phải... nó không phải con trai ta..."

Obito ngơ ngác nhìn chằm chằm vết sẹo kia, nó cứ nhìn mãi nhìn mãi như vậy, thẳng đến khi tỉnh mộng vẫn còn nhớ kỹ bộ dạng Kakashi cắn môi nhẫn nhịn rên rỉ.

Nó chưa từng thấy Kakashi biểu lộ như vậy.

Kakashi là anh trai nó. Dịu dàng ôn nhu hơn ai hết, đẹp trai tuấn tú hơn ai hết, từ khi nó bắt đầu có trí nhớ, anh hai một mình nuôi nấng nó khôn lớn.

Obito không có cha mẹ, với nó mà nói Kakashi vừa là anh hai, vừa là cha mẹ. Nó không biết vì sao lại mộng thấy giấc mơ kỳ quái kia, cũng không biết tiếp theo phải đối mặt với anh Kakashi thế nào. Dẫu cho Kakashi vẫn luôn như mọi khi mỉm cười nói chuyện với nó, nó cũng sẽ hình dung đến viễn cảnh đầu lưỡi ửng hồng mềm mịn của anh hai liếm sạch tinh dịch trên môi, bình thản nuốt xuống, yết hầu rung rung.

"Đừng lừa gạt tôi... Anh là đồ người lớn nói dối..." Obito nói, thanh âm như kiềm nén phẫn nộ. Nó tức giận phát khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, Kakashi muốn giúp nó lau đi nước mắt, bị nó thô bạo hất tay: "Kakashi... Anh nói thật đi, anh thật sự là anh trai của tôi?"

Nó nghe được rất nhiều lời đàm tiếu ra vào, nói rằng nó là sai lầm ngoài ý muốn của Kakashi tuổi còn bồng bột, bởi vì xấu hổ không muốn thừa nhận, Kakashi mới phải nói rằng nó là em trai nhận nuôi. Ban đầu nó không chịu tin, nó và Kakashi không giống nhau chút nào, làm sao lại là cha con huyết thống được?

Nhưng mà, nếu như không phải cha con, chỉ là cô nhi nhặt ở ngoài đường, bọn họ không có quan hệ huyết thống máu mủ gì cả, Kakashi tại sao lại đối xử tốt với nó như vậy? Nó biết thái độ ôn nhu chiều chuộng của Kakashi không hề bình thường, hệt như Kakashi luôn cảm thấy rằng anh mắc nợ nó, cho nên cố hết sức bù đắp lỗi lầm. Anh cuối cùng là thiếu nợ nó cái gì? Lẽ nào...

"Đương nhiên anh là anh trai của em." Kakashi nhíu mày, nhẹ nhàng giọng điệu dỗ dành nó, "Obito, em có phải lại nghe người khác nói bậy nữa rồi đúng không?"

Obito không trả lời câu hỏi của anh, nó lạnh lùng nhìn chằm chằm Kakashi, ngữ khí sắc bén: "Không hề, tôi có thể nghe được chuyện gì? Anh nói cái gì thì tôi nghe cái đó, tôi chỉ đề nghị anh sau này đừng lại đi tìm cái tên kia nữa!"

"..."

Sắc mặt Kakashi nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, anh há to miệng muốn giải thích, Obito cũng không muốn nghe anh dong dài một câu, liền chạy về phòng đóng ầm cửa.

Nó chiến tranh lạnh với Kakashi kéo dài mãi đến kì trăng tròn, nó sợ Kakashi sẽ lại đi gặp người kia, đành phải cắn răng nhẫn nhịn tìm anh xin lỗi: "Em xin lỗi Kakashi, lần trước em hơi quá đáng... Anh vẫn còn giận em sao?"

"Nào có." Kakashi trên mặt hoàn toàn không nhìn ra một tia tức giận, anh vẫy tay về hướng Obito, nó lúng túng do dự một hồi, chậm rãi chạy đến ôm lấy eo anh, "Em xin lỗi... em xin lỗi anh Kakashi... Đêm nay anh cho em ngủ chung với nha?"

"Em lớn rồi...."

"Em không có lớn! Em còn nhỏ!" Obito mặt dày làm nũng nửa ngày, cuối cùng Kakashi đành phải đáp ứng nó.

Anh trông hơi khác thường. Chuẩn bị đi ngủ, Obito ôm gối hỏi một tiếng: "Kakashi, anh không khỏe chỗ nào sao?"

Anh chỉ lắc đầu bảo: "Không có.", một chút cũng không muốn nhiều lời với nó.

Không cần lo lắng đêm nay sẽ lại có những giấc mộng kì kì quái quái, Obito nằm trên giường Kakashi, nó ngửi thấy mùi hương quen thuộc thoang thoảng của Kakashi, chẳng mấy chốc ngủ say. Kakashi nhẫn nhịn cảm giác dâng trào trong thân thể, khống chế hô hấp nhịp nhàng giả vờ ngủ say, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay lạnh buốt vuốt ve khuôn mặt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nốt ruồi nhỏ trên khóe môi.

"Đừng phát ra tiếng." Hắn ngậm lấy vành tai Kakashi, từ phía sau ôm lấy cậu, nhẹ giọng nói, "Nếu ngươi nhịn không được rên rỉ quá lớn, đánh thức đứa nhỏ kia. Chắc ngươi cũng không muốn bị nó phát hiện đâu nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro