[H] Chương VI phần 1: Ảo mộng viển vông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể chỉ là công cụ.

Để đạt được mục đích, tôn nghiêm và nhân phẩm cũng chỉ có thể là đồ bỏ đi.

Không giống như những ninja thông thường hoạt động công khai, Ám Bộ thuộc những làng lớn vẫn còn bảo lưu tư tưởng lý niệm truyền thống tàn ác mà lãnh khốc nhất. Đối với chuyện này Obito mặc dù chưa từng tự mình trải nghiệm, nhưng mấy năm qua hắn không ít lần đứng ngoài quan sát khóa huấn luyện Ám Bộ của làng Sương Mù, nhìn xem những tên huấn luyện quen thuộc dùng thủ đoạn giáo huấn đem người sống sờ sờ trước mặt từng chút lột da tróc thịt thành cỗ máy giết chóc không máu không nước mắt.

Đồng thời hắn cũng hiểu, không chỉ trong làng Sương Mù, Ám Bộ của ngũ đại quốc đều cũng là cái loại này —— ngay cả Mộc Diệp tự xưng là ấm áp tình người nhất cũng không ngoại lệ.

Nhìn xem, không phải hiện tại là một nạn nhân của cái quy củ chết tiệt bị tẩy não đang quỳ gối trước mặt hắn hay sao?

Hắn thu tay lại, Obito cởi bỏ thắt lưng. Động tác của hắn chậm rãi, không nóng vội, tỷ như để Kakashi nghe được mỗi một lần vải vóc cọ xát sinh ra vang động. Đem dục vọng bán cương từ y phục trói buộc giải phóng ra ngoài, hắn một tay giữ gốc côn thịt,  tay kia đè lấy gáy của Kakashi, thuận theo khóa hàm đẩy cự vật vào nhẫn tròn, thuận lợi nhét vào trong khoang miệng người dưới thân.

"Ưm khục khục..." Kakashi trên mũi phát ra mấy tiếng ngột ngạt, đau đớn ho khan bị chặn lại trong yết hầu. Thân thể cậu run rẩy, vai hơi căng lên, nhưng không có giãy dụa; Obito có thể cảm nhận được, từ bàn tay hắn ấn lên gáy đối phương cũng không truyền đến sức lực kháng cự.

Nhẫn khóa hàm khiến đôi môi mở toang, cự vật tùy tiện đút vào hơn phân nửa. Obito sảng khoái thở dài, khoang miệng ấm áp mềm mại bao trùm hạ thể, cổ họng mềm mỏng thít chặt, hệt như cái miệng nhỏ mút lấy quy đầu hắn. Nhưng dục hỏa lại không phải đến từ sinh lý, mà là từ thị giác, thính giác cùng xúc giác, và khoái cảm mãnh liệt được sinh ra từ ham muốn chinh phục đối phương.

Nam nhân này từng là thiên tài hắn khao khát với tới. Từ tận mười năm trước, ngay cả trong giấc mộng hoang đường nhất, hắn làm sao có thể nghĩ một ngày bọn họ sẽ trở thành địa vị này, cùng thân phận và quan hệ như vậy?

"Ngươi sẽ không nghĩ như vậy thôi là đủ rồi chứ? Đừng có ngốc quỳ dưới đó, động chạm đầu lưỡi đi." Obito nhắm nghiền mắt sung sướng không thể giải thích được, hắn hướng tù nhân ra lệnh. "Không sai, tiếp tục liếm....", nhận được phản hồi, hô hấp của hắn nặng nề trầm trọng, "Môi của ngươi tạm thời vô dụng, dùng lưỡi chăm chỉ hơn một chút đi.".

Chiếc lưỡi mềm nhuyễn ma sát khối trụ nóng bỏng thô ráp, đầu lưỡi hơi cong trượt dọc theo gân xanh nổi lên. Cả khoang miệng bị nhét đầy, không gian bên trong ngột ngạt, hai má phồng lên phúng phính, Kakashi chật vật di chuyển đầu lưỡi, hầu hạ cự vật khổng lồ trong miệng. Vụng về, hậu đậu, không có chút xíu kinh nghiệm kỹ thuật, lại càng khiến người ta cầm lòng không đặng.

"Hừ... Không hổ là ninja thiên tài đếm trên đầu ngón tay của Mộc Diệp, tiếp nhận điều mới cũng thật nhanh." Dục vọng tầng tầng tích lũy, Obito thở ra một hơi thật dài, lúc này liền bắn ra thì vẫn còn quá sớm. "Tiếp theo chơi nâng cao hơn... Thả lỏng, mở rộng cổ họng của ngươi ra, ta muốn chọc sâu xuống yết hầu.".

Siết chặt một nắm tóc ấn xuống, Obito buộc Kakashi phải ngẩng mặt lên, từ yết hầu thẳng một đường thông suốt xuống dạ dày. Đem côn thịt tiếp tục hướng bên trong đỉnh vào, cảm giác được lực cản liền rút ra một chút, lại đẩy vào, mỗi một lần nhấp ra chọc vào đều so với lần trước sâu hơn. Hắn có thể cảm giác được Kakashi đang cật lực kiềm chế bản năng buồn nôn, phối hợp với hắn để cây côn thịt càng xâm nhập sâu vào trong yết hầu.

Cứ như thế luân phiên một lúc, mấy phút sau, bằng nỗ lực phối hợp của cả hai, cự vật của Obito cuối cùng yên vị toàn bộ trong khoang miệng Kakashi. Khuôn mặt cậu Ám Bộ vùi sâu bên dưới đám lông tóc đen dày, cái mũi gấp rút hô hấp, lồng ngực phập phồng dâng hạ.

"Ngoan lắm, chịu đựng một chút.". Lực ấn trên bàn tay nhẹ đi, Obito vén mấy sợi tóc ẩm ướt mồ hôi khích lệ Kakashi, ngón tay thuận theo mặt trượt xuống, vuốt ve chiếc cổ bởi vì cắm sâu mà trướng lên. "Ta sắp bắt đầu... Đừng quên tiếp tục động đầu lưỡi của ngươi.".

Hắn nói, động eo lên xuống, sâu trong yết hầu Kakashi nhẹ nhàng rút ra đút vào, đồng thời cẩn thận khống chế tiết tấu, duy trì tốc độ đối phương có thể trong phạm vi chịu đựng. Kakashi thích ứng dần; Mặc dù cách một lớp bịt mắt, Obito không nhìn thấy đôi lông mày thanh mảnh nhíu chặt đang một chút giãn ra, nhưng bả vai một mực căng thẳng thoáng thả lỏng xuống. Y từ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, lộ ra mấy phần mị hoặc dâm đãng.

Khẩu giao chỉ mang đến khoái cảm cho người được phục vụ, nhưng Obito đối với phản ứng của Kakashi không có gì đáng ngạc nhiên. Thuốc kích dục trước kia được rót vào hạ thể y còn đang tiếp tục phát huy tác dụng, que niệu đạo cùng dương vật giả không ngừng chăm chỉ hoạt động. Khiến cảm giác nghẹn đắng khó chịu vừa giảm đi, khoái cảm kích thích lần nữa ồ ạt trở lại —— Mà lần này Kakashi thậm chí còn không thể kiềm nén thanh âm của mình.

Phòng ngự bị phá vỡ, lý trí nát vụn, suy cho cùng lựa chọn duy nhất còn lại là tiếp nhận, khuất phục, và gục ngã.

Obito nghiêng đầu nhìn xuống. Quả nhiên, hai bàn tay bị trói chặt của Kakashi gắt gao nắm lấy thanh sắt tách ra hai chân, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh run rẩy, chật vật bướng bỉnh không chịu ôm lấy cự vật đang cương cứng gần một gang tay mà an ủi.

"Cũng thật đáng thương phơi ra trước mặt mà không ai ngó ngàng, ngươi sờ nó một chút đi." Obito đút tay vào túi, tắt rung động từ que niệu đạo. Nhận thấy Kakashi kháng cự, hắn lại bổ sung một câu, "Hay là... ngươi muốn ta lấy đế giày thay ngươi an ủi nó?".

Yết hầu theo uy hiếp của hắn thít chặt một chút. Obito hít sâu một hơi, kiềm nén bản năng muốn xuất tinh. "Còn không mau, nhớ kỹ không được rút que niệu đạo ra". Hắn thúc giục, "Để đạt được mục đích, ta xem ngươi không phải chuyện gì đều có thể làm, cái gì đều có thể chịu đựng sao, hửm? Sharingan Kakashi."

Hắn dùng ngữ điệu cợt nhả gọi biệt danh của cậu Ám Bộ, trong lồng ngực dâng lên một cỗ cảm xúc đan xen lẫn lộn tự hào cùng chán ghét. Tự hào, là bởi vì Kakashi đây không phải thân phận tộc nhân Uchiha, dùng kỉ vật Obito để lại làm vang dội thanh danh khắp nhẫn giới; Chán ghét, là bởi vì tên phế vật này ngoại trừ tám năm trước sở hữu Sharingan cùng khai triển thành công Chidori, những phương diện khác quả thực là không có chút nào tiến bộ, chẳng làm nên trò trống gì.

Nhẫn giả sao chép? Đệ nhất Thượng Nhẫn Mộc Diệp? Ngàn loại nhẫn thuật? Obito xem ra những thứ đó chẳng là cái thá gì.

Con trai Nanh Trắng, thiếu niên cao ngạo sáng lóa như sao mai, lưỡi kiếm ngắn sắc bén trí mạng, những hoài niệm ăn sâu vào tiềm thức phai nhòa mờ nhạt của hắn, hiện tại đã không còn nữa rồi.

Kakashi hẳn phải càng mạnh. Kakashi hẳn phải mạnh hơn thế này rất nhiều. Y sẽ phải mạnh mẽ, kiêu ngạo, bất khuất, sẽ không bị vong linh quá khứ trói buộc, sẽ không bị hiện thực tàn khốc dày vò. Y phải bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, dù trong tình thế ác liệt bất lợi, dù trong thiên quân vạn mã ồ ạt, y vẫn sẽ dễ dàng thoát thân, vẹn nguyên lành lặn, chí khí anh hùng, kiên cường bất khuất.

Chứ không phải bị một đám sâu bọ bên trên bòn rút đến suy kiệt khí lực, bị bắt nhốt, bị tra tấn, ngược đãi, bị một kẻ tiểu nhân khốn nạn không dám hiện nguyên hình cầm tù trong hầm ngục hẻo lánh, thỏa mãn đùa bỡn thân thể, tùy ý chà đạp tinh thần.

Obito trơ mắt nhìn Kakashi buông ra thanh sắt, hai tay thu lại phía sau, chần chờ ôm lấy hạ thể. Miệng nhỏ bị que niệu đạo chặn lấy, an ủi không cách nào phóng thích chỉ khiến thân thể càng thêm dày vò, nhưng y vẫn phục tùng mệnh lệnh của Obito ngoan cố không rút nó ra. Cảnh tượng này khiến cảm giác chán ghét trong lòng Obito —— cũng không rõ lý do vì sao —— một mực tăng vọt, thân thể ngược lại càng thêm hưng phấn. Hai tay hắn ôm lấy gáy Kakashi, bắt đầu trong miệng đối phương thô bạo dùng sức rút ra đẩy vào, mỗi một lần như thế đều đâm sâu nhất vào yết hầu đối phương.

"Khục khục..." Kakashi khó chịu than nhẹ, nhưng không có tránh né giãy dụa, tùy ý để Obito lạm dụng khoang miệng. Hệt như muốn dùng một loại đau đớn khác để phân tâm bản thân, y tự ngược nắm chặt ngón tay, tăng nhanh tốc độ thủ dâm.

Thô bạo đâm mạnh chục lần, cự vật Obito hoàn toàn rút ra khỏi miệng Kakashi. "Thè lưỡi ra," hắn thở gấp thô thiển ra lệnh, "Ta muốn bắn vào.".

Cậu thuận theo hắn, ngoan ngoãn đáp ứng.

"Nhìn cái bộ dạng này của ngươi, thật nên chụp một tấm hình lưu lại làm kỷ niệm." Obito liếm khóe môi, "Nuốt xuống."

Hầu kết trượt xuống một chút, theo sát vang lên vài tiếng nhẫn nhịn ho khan.

Hắn tháo mở cái khóa miệng. Đem dụng cụ tiện tay vứt sang một bên, Obito ngồi xổm xuống, siết cằm y điên cuồng mà hôn, đầu lưỡi quét ngang mỗi một cái răng, mỗi một tấc khoang miệng, chia sẻ vị tanh nồng khó chịu. Thân thể Kakashi thoáng chốc căng thẳng, nhưng không có như lần trước hung hăng cắn xuống; để Obito mặc sức thô bỉ cướp đoạt, thậm chí còn bị xuân dược phía dưới kích thích mãnh liệt, chủ động nhô ra đầu lưỡi định cùng Obito quấn quít triền miên, nhưng vừa chạm vào lưỡi đối phương liền như trong mộng cảnh bừng tỉnh, rất nhanh rụt lại, cũng không tiếp tục phản ứng đáp lại thêm cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro