Tuổi dậy thì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đau răng..."

Cùng với âm thanh chửi rủa trầm thấp, người cha nuôi tỉnh dậy với vẻ mặt nghiêm khắc và đáng sợ hơn thường lệ.

Đó là câu chuyện xảy ra trong một buổi sáng bình thường.

[Tuổi dậy thì]

Cái nóng mùa hè đã dịu bớt, và cánh cửa sổ đang mở đón cơn gió buổi sáng sảng khoái của đầu thu ùa vào.

Đều đặn mỗi ngày cùng với việc đi từ nhà đến trường đại học, buổi sáng của tôi bắt đầu từ việc làm bữa sáng cho gia đình nhận nuôi.

Sau khi mùi thơm của thức ăn đánh thức người cha nuôi đang ngủ dậy, tôi thu dọn quần áo của người đó và bật máy giặt.

Hôm đó, người cha nuôi luôn có thói quen hếch cằm trừng mắt nhìn người khác, Uchiha Madara, lại bất thường cúi mặt và xoa xoa chiếc cằm thon dài, không hề giống với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày. Mái tóc luôn xù tung cũng trở nên buồn nản.

Ông ta nói mình bị đau răng và bỏ vào nhà vệ sinh, dường như đang đánh răng cẩn thận hơn bình thường.

Tôi lặng lẽ nhìn xuống những quả trứng và xúc xích đang được rán.

Tắt bếp, tôi cất bánh mì nướng đi và lấy cơm trắng trong tủ lạnh ra.

Cơm được đun sôi lên để nấu cháo. Nếu bị đau răng, nên chọn thứ gì đó mềm để có thể nuốt mà không cần nhai.

Trước sự quan tâm như vậy của tôi, người cha nuôi ngồi cùng bàn ăn thậm chí không thèm nói lời chào buổi sáng, và trừng mắt nhìn tôi với ánh mắt giận dữ.

Cách đối xử vô lý như thể đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không trả đũa.

Bởi vì, trên thực tế, ông ta sâu răng là lỗi của tôi.


Mối quan hệ của tôi với cha nuôi bắt đầu từ khi tôi được sinh ra.

Uchiha Tajima và Uchiha Madara là hai cha con đứng đầu một công ty bất động sản khá lớn do gia tộc Uchiha điều hành—Đó là điều mà hầu hết người Nhật có lẽ đã nghe nói đến, ngoại trừ trẻ mới biết đi.

Cha mẹ đẻ của tôi cũng vậy, cũng đều là thành viên của công ty đó. Thời cha mẹ đẻ của tôi còn sống, năm nào tôi cũng cùng họ đến để tham gia buổi chúc Tết.

Ký ức về ngôi nhà của chủ gia tộc Uchiha lâu đời nhất còn đọng lại trong tôi là, một bức tường rào trắng với con đường phủ gạch kéo rất dài, một biệt thự sang trọng hoàn toàn theo phong cách thuần Nhật Bản.

Rất nhiều người tụ tập trong trang phục lịch sự, và ông già lúc đó như một vị vua đang ngồi trên ghế cao nhất trong một căn phòng kiểu Nhật.

Khi tôi mới chập chững biết đi, ông già lẽ ra vẫn còn là đứa trẻ, nhưng tôi lại không có ấn tượng nào kiểu như vậy.

Tôi không có chút ký ức nào về người cha mẹ già đáng lẽ nên ngồi cạnh ông già lúc đó. Ông già chỉ ngồi ở một chỗ, toả ra khí chất và quyền lực đáng sợ. Ấn tượng của tôi khi ấy là tất cả những người lớn xung quanh ông ta đều không phải người bình thường.


"Bởi vì tôi vẫn để nó trong tủ lạnh như bình thường... Không, đành vậy thôi. Không thể thay đổi thực đơn trừ khi ông nói với tôi trước lúc nửa đêm"

Tại quán cà phê quen thuộc của trường đại học, tôi đang gọi điện thoại trước khuôn mặt kinh ngạc của Kakashi và khuôn mặt tươi cười của Rin. Tất nhiên, đầu dây bên kia chính là ông già.

Đó là cuộc gọi thường lệ vào mỗi buổi chiều. Nhưng lần này ông ta phàn nàn rằng ông ta không muốn ăn bữa trưa mà tôi đã chuẩn bị cho vì bị đau răng.

"Được rồi! Tôi sẽ nấu món gì mềm mềm cho bữa tối. À, còn vụ nha sĩ! Tôi sẽ đặt lịch hẹn với một nha sĩ gần đó, lúc 6 giờ tối! Thẻ bảo hiểm tôi để ở trong ví, nhớ cầm đi. Ba mươi phút nữa tôi sẽ gọi điện lại, vì vậy đừng có đi đâu hết, hiểu chưa hả!"

Khi tôi cất điện thoại vào túi xách mà không chút oán giận, Rin cười nói rằng Obito rất quan tâm và tốt bụng.

Rin thật dễ thương. Và cô ấy hiểu rõ về tôi.

Đúng vậy, tôi tốt bụng. Tôi là người duy nhất trên thế giới tử tế với một ông già NEET như vậy.

"Răng của Madara-san bị đau sao? Có phải là bị sâu răng?"

"À, đúng vậy. Hình như cơn đau đột ngột ập đến. Từ khi sinh ra, ông ta đã tự hào rằng mình không bị sâu một chiếc răng nào, nhưng rút cục ông ta cũng không thể đánh bại được tuổi tác."

Tôi trải hộp bento mà tôi đã làm vào buổi sáng ra. Ăn cơm ở nhà ăn của trường cũng không sao, nhưng nếu đã làm bữa trưa cho ông già, tôi có thể tự làm thêm một suất cho mình với cùng một lượng thời gian và công sức.

Kakashi và Rin, những người bạn thời đại học của tôi, ban đầu cũng ăn tại nhà ăn trường, nhưng khi nhìn thấy bento của tôi, họ bắt đầu mang theo hộp cơm của mình.

Tôi không nói ra, nhưng với tôi họ là những người bạn rất tốt, những người đã lãng phí tiền bạc vì tôi.

"Bảo đi nha sĩ cũng là hành động tốt, nhưng mà cũng chu đáo quá mức rồi. Obito cứ như là bà mẹ ấy."

"Không, nó giống như chăm sóc một người già hơn... Ông già nhà tớ đang bắt đầu suy yếu vì tuổi tác rồi. Ông ấy còn là NEET nữa chứ."

Vừa cười vừa tìm một cái cớ như thường lệ, tôi có thể thấy khuôn mặt Kakashi đang chết lặng sau lớp khẩu trang. Nhưng Kakashi vẫn không bị lừa. Trong khi nhấm nháp suất cơm, cậu ta cau mày và nói:

"Loại chăm sóc này là không cần thiết, tớ đang nghĩ không biết tiếp tục như vậy có tốt không. Không phải vì Obito quá chăm bẵm nên Madara-san mới không làm gì sao? "

Cậu cứ gọi ông già này ông già nọ, nhưng nào đến tuổi như thế. Madara-san vẫn còn trẻ mà, đúng không ?

Kakashi rất thông minh. Cậu ta thông minh và nhạy bén, và đang bắt đầu đoán ra được điều gì đó. Mỗi lần bị mắc kẹt ở chỗ này là tôi lại phải toát mồ hôi lạnh.

Và vị cứu tinh là từng lời nói của thiên thần Rin.

"Tớ đã đi cắm trại với Madara-san từ lâu rồi, nhưng chú ấy nhìn trẻ thật. Mặc dù là cha nhưng chú ấy mang cảm giác cứ như một người anh trai vậy. Có phải là khi chúng ta học cấp hai không?"

Rin vừa nói vừa mỉm cười và bẻ đôi chiếc hamburger nhỏ tự làm một lần nữa.

Chúng tôi là bạn thuở nhỏ từ hồi tiểu học, và mặc dù học khác khoa nhưng chúng tôi vẫn học cùng trường đại học.

Vì là bạn thơ ấu nên chúng tôi thường đi chơi cùng nhau, và cho đến khi học cấp hai, chúng tôi thường đi chơi qua đêm với bố mẹ.

Ngay cả Madara cũng cảm thấy rằng để một kẻ chậm chạp như ông ta đơn phương dẫn đầu nhóm thì thật là dở hơi (đôi khi ông già cũng biết lẽ cư xử), chỉ có một lần duy nhất ông ta đã chủ động dẫn đường và đưa chúng tôi đi cắm trại.

"Madara-san cao và đẹp trai. Obito lớn lên cũng như vậy, tớ chắc rằng chú ấy cũng đang mỉm cười."

Cười.

Tôi đã trễ một nhịp trong việc đáp lại. Tôi nhìn giống ông già nhà tôi sao?

Khi tôi trả lời nửa vời và đảo mắt, Kakashi liếc sang và thì thầm, "Dậy thì, dậy thì..." 


Đó là khi tôi vẫn còn đang trong độ tuổi dậy thì.

Khi ông già nói muốn đi cắm trại, như thường lệ, đó là lời tuyên bố tự tiện mà không thèm quan tâm đến ý muốn của tôi.

Đã khoảng một tuần kể từ khi kỳ nghỉ hè của năm đầu tiên ở trường cấp hai của tôi bắt đầu.

Tôi dừng máy hút bụi và ngây ra nhìn ông già đang dựa lưng vào ghế sofa đọc báo.

"Theo những gì ta nghe được, nếu cứ để cho người khác trông nom viên sỏi nhà ngươi, có lẽ sẽ bị khai trừ khỏi hội phụ huynh... Ta đã đoán được, vì vậy hãy liên lạc đi. Bắt đầu từ ngày mốt, chúng ta sẽ cắm trại qua đêm."

Sự khôn ngoan đột ngột đó đến từ chỗ quái nào vậy?

Thật ra hầu hết những hoạt động đó diễn ra là khi tôi còn học tiểu học, còn khi trở thành học sinh trung học cơ sở, mọi người đều tham gia các hoạt động câu lạc bộ và thậm chí còn không đi chơi với bố mẹ nữa.

Có rất nhiều điều khiến tôi muốn phản kháng, nhưng so với bây giờ, khi đó tôi càng không thể chống lại ông ta, vì vậy tôi đành lặng lẽ liên lạc.

Cả Kakashi và Rin, những người tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu họ từ chối, vui vẻ đồng ý tham gia.

Đó là kỳ nghỉ hè đầu tiên kể từ khi trở thành học sinh trung học cơ sở. Chắc hẳn họ đã có rất nhiều kế hoạch khác nhau, nhưng khi tôi ngỏ lời, để thuận tiện cho tôi, họ đã đồng ý ngay lập tức. Thực là những người bạn tốt.

Nhưng lòng tôi phức tạp. Nếu họ từ chối thì có lẽ sẽ tốt hơn.


Ông già thậm chí không chuẩn bị gì mặc dù chính ông là người đã thông báo rằng việc cắm trại sẽ được lên lịch vào ngày mốt.

Ngay cả việc chuẩn bị quần áo cũng do tôi tự lo, và ông già không biết gì về việc chuẩn bị dụng cụ cắm trại, địa điểm hay cách đến đó.

Đúng như dự đoán, tôi, người đang toát mồ hôi lạnh, Kakashi và Rin, những người đã tập trung trước cửa nhà ngày hôm đó, đã được người bạn duy nhất của ông già lái một chiếc xe bus mini tới đón.

Con người đó bước ra khỏi xe với tinh thần phấn chấn ngay từ sáng sớm, chào hỏi Kakashi và Rin mới gặp lần đầu một cách nồng nhiệt như thể họ là người quen cũ. Người đàn ông ấy là một con người hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của sự dè dặt và nhút nhát. Tên Senju Hashirama này là bạn cũ của ông già.

Quả nhiên, hắn ta phải là một kẻ lập dị hiếm hoi nên mới có thể tiếp tục tình bạn với ông già.

Chiếc xe buýt nhỏ có tài xế chở đầy dụng cụ cắm trại và thức ăn, tất cả đều được chuẩn bị bằng tiền tiêu vặt của Hashirama-san.

Ông già không hành lý lên xe buýt ngồi chễm chệ như một nữ hoàng kiêu ngạo (?).

Senju Hashirama là bạn của ông già.

Hắn ta nguyên là giám đốc công ty bất động sản có tên là Senju.

Hiện hắn là giám đốc của công ty Konoha, được thành lập bằng cách hợp nhất với công ty của ông già.

Hắn ta là người đã dần dần đá ông già ra khỏi công ty và tiếp quản toàn bộ bất động sản của Uchiha chỉ bằng một lời nói.


"So với biển thì sông vẫn tốt hơn ha. Nó không nhớp nháp."

Không có gì ngạc nhiên khi thấy Kakashi cực kì hài lòng.

Khác xa với biệt thự, khu cắm trại - một trong những tài sản của Hashirama, là một bờ sông xinh đẹp được duy trì cẩn thận, và nước sông chảy ra từ núi trong xanh và mát lạnh đến lạ lùng.

Hiện đang là mùa du lịch, nơi đâu cũng đầy ắp người, nhưng ở đây, trên khu đất tư nhân, không có lấy một bóng người.

Kakashi, người không thích đám đông, sẽ rất vui.

"Nếu ngâm nước quá lâu sẽ bị lạnh đấy."

Rin, nữ sinh trung học cơ sở vui vẻ ngâm chân xuống nước, đang mặc một bộ đồ bơi một mảnh màu xanh dễ thương, và đôi chân trần trắng nõn của cô ấy thật rực rỡ.

Hai người bạn thời thơ ấu của tôi nhìn xuống sông nơi những con cá đang quẫy nước. Tôi thấy vui vì họ thích chuyến đi này.

Tôi nhìn hai người họ với một nụ cười trên môi, nhưng niềm hạnh phúc cũng sớm bị dập tắt.

"Này, khởi động một chút trước khi vào đi."

Ngay khi tôi nhìn lại vì tiếng nói của ông già, người không buồn che giấu giọng điệu kiêu ngạo của mình ngay cả với một học sinh cấp hai, tôi đã bị sốc đến mức bước chân loạng choạng.

"Trời, đồ ngốc! Sao ông lại ăn mặc như vậy!"

Tôi rên rỉ chạy đến và cởi chiếc hoodie đang mặc trên người ra.

Tôi đã vung nắm đấm vào ông già trong cơn tức giận, nhưng dễ dàng bị ông ta chặn lại bằng một tay.

"Ăn mặc...?"

Ông già ngờ vực nhìn xuống tôi đang giận giữ như một cái ấm đun nước sôi kêu lên bíp bíp, không mặc áo.

Phần dưới là một bộ đồ bơi, nhưng một nửa đôi chân của ông ta đã lộ ra ngoài. Ngay cả mái tóc rối bù thường ngày cũng được buộc lên, để lộ từ gáy đến lưng, điều mà bình thường không bao giờ thấy.

Nói cách khác, ông già đang mặc một bộ trang phục kỳ quặc đi ngược lại trật tự công cộng và đạo đức.

Dám ra ngoài trong bộ trang phục trơn trẽn và đáng xấu hổ như vậy, ông không có lương tri sao!

Mặc dù tôi đã giải thích một cách cẩn thận và lịch sự, nhưng ông già thậm chí không buồn che đậy vẻ mặt rằng ông ta không hiểu nghĩa vì quá ngu ngốc.

"Ngươi cũng trông như thế không phải sao?"

"Tôi không sao. Nhưng ông không được."

??? Trong khi tôi đang đẩy chiếc áo hoodie của mình vào ông già có khuôn mặt như thế và gây ra nhiều tiếng ồn, thì Hashirama-san, người đang chuẩn bị thịt nướng, cuối cùng cũng tiến lại gần chúng tôi.

Khi nhận ra điều đó, tôi hoảng sợ. Trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng che giấu cơ thể trần trụi của ông già bằng chiếc áo hoodie và cơ thể của mình càng nhiều càng tốt. Nhanh lên và rời đi! Đừng xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ trang phục xấu xí như thế! Tôi gần như bật khóc.

"Ô nhục"

Cảm giác như không khí đang đóng băng. Cầu chì ngắn của ông già đã bắt lửa.

Tuy nhiên, Hashirama-san, người đang theo dõi diễn biến với sự thích thú cao độ, đã không đọc được bầu không khí căng thẳng. Hắn cao giọng như thể vừa nghĩ ra một điều gì đó hay ho.

"Tuổi dậy thì đấy Madara, tuổi dậy thì. Tất cả các hành vi đáng ngờ ở tuổi này của bọn trẻ đều là do dậy thì hết."

"Tuổi dậy thì"

Dậy thì, là dậy thì sao? Ông già lẩm bẩm những từ ma thuật đó trong miệng nhiều lần.

Nhìn xuống tôi, người đang treo lên vai ông và la hét như một con khỉ, ông ta rút lại cơn giận của mình.

"Khi đến tuổi dậy thì, người ta cảm thấy xấu hổ ngay cả khi thấy phụ huynh mình mặc đồ bơi... Có thể lắm."

Phụ huynh nào! Tiếng khóc vô thanh của tôi là vô ích.

Mặc dù tôi đang được cho ăn, nhưng tôi không được đăng ký, nên ông già chưa bao giờ là cha tôi. Và sẽ không bao giờ là cha tôi.

Tuy nhiên, ông già dường như phần nào bị thuyết phục bởi lý do nực cười, cực kỳ ngu ngốc đó, và ngoan ngoãn mặc vào áo sơ mi và quần jean. "Nếu viên sỏi kia bị chìm, cậu cứ đến cứu nó", trong khi nói thế, ông ta cùng với Hashirama-san chuẩn bị thịt nướng (mặc dù ông ta chỉ đứng xem) và đi mất.

Để lại tôi run lên vì tức giận. Thật là một ông già khủng khiếp!

Kakashi, người đang đứng nhìn vụ náo động, bước đến.

Tôi bực mình khi cậu ta cứ lầm bầm "dậy thì" với vẻ mặt chết lặng, nhưng ừ thì dậy thì thì làm sao?

Ngay từ đầu, tôi đã không thực sự muốn đến loại cắm trại này.

Tại sao ông già luôn dựa dẫm vào Hashirama-san từ việc nhỏ tới việc lớn ?

Không phải hắn ta là kẻ thù không đội trời chung của Uchiha, người đã chiếm đoạt công ty cùng với gia tộc của ông già sao? Ông già là một kẻ phản bội khi thân thiết với kẻ thù như vậy.

Tiếng nướng thịt to vậy sao? Hai người có cần phải sát gần như vậy để nói chuyện không hả?

Tôi đã có tâm trạng tồi tệ trong suốt thời gian cắm trại, tự hỏi tại sao lại thế, và những người xung quanh như đang cười nhạo tôi với câu thần chú: "Tuổi dậy thì, tuổi dậy thì".


Sau đó, thời gian trôi qua và tôi đã trở thành một sinh viên đại học, nhưng tôi vẫn đang trong độ tuổi dậy thì.

Tôi vẫn không ổn định, bực bội cả năm vì đủ thứ vụn vặt xung quanh.


Ông già không phải phụ huynh tôi, nhưng ông ấy có trách nhiệm nuôi nấng tôi.

Tôi không thực sự nhớ khi cha mẹ tôi mất.

Chắc khoảng năm lớp 4. Tôi nghe nói rằng đó là một vụ tai nạn xe hơi, nhưng tâm trí tôi, vì mất đi cha mẹ cùng một lúc, đã khóa chặt những ký ức về thời gian đó.

Tôi không có cảm giác gì cả, tôi chỉ bất ngờ khi nghe tin ông già sẽ là cha nuôi của tôi.

Trong ngôi biệt thự to lớn ấy, trong căn phòng kiểu Nhật đầy những món đồ cổ đắt tiền ấy, người đàn ông ấy được đặt ở đó như báu vật quý giá nhất của gia tộc.

Tôi vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên vì người nhận nuôi tôi lại là một người có địa vị xã hội khác biệt, tự hỏi tại sao lại nuôi tôi, nhưng sau này nghĩ lại, câu chuyện thật dễ giải thích.

Vào thời điểm đó, công ty của Uchiha đang đối đầu với công ty đối thủ Senju, và Uchiha không thể tiếp tục phản đối lời đề nghị sát nhập của công ty Senju vì giá cổ phiếu liên tục giảm.

Là một doanh nghiệp, thua trận mà không bị thâu tóm hoàn toàn đã là tốt lắm rồi.

Gia tộc Uchiha lúc đó ở trong tình trạng giống như ong vỡ tổ, và không ai có đủ khả năng để nhận một đứa trẻ mồ côi.

Ông già là người duy nhất giữa dòng nước xoáy.

Lý do tại sao ông già nói rằng ông ấy sẽ nhận tôi vào có lẽ là vì ông ta vừa mất đi người em trai.

Trong hoàn cảnh kinh doanh khó khăn, em trai ông ta đã qua đời vì làm việc quá sức, đó là người thân cuối cùng của ông già và là viên ngọc quý trong tay ông.

Tôi là người thay thế cho người em trai đã đã chết. Chỉ là bức tượng nhỏ phù hợp để ghép vào vết sẹo hở.

Nhưng tôi nghĩ thế cũng không sao.

Tôi vẫn còn những người bạn không thể thay thế như Kakashi và Rin, nhưng ông già thì không còn ai.

Mất cả cha mẹ, anh chị em, bị gia đình ruồng bỏ, bị người bạn thân duy nhất phản bội, thật là một con người đáng thương.

Nỗi ngậm ngùi ấy thắt chặt trái tim non nớt thơ ngây của tôi.

Ông già tội nghiệp. Tôi cũng là một đứa trẻ đáng thương, nhưng trên đời này còn có những người còn đáng thương hơn cả tôi.


"Thành thật mà nói, từ quan điểm của một sinh viên nghèo đang phải vật lộn để kiếm sống qua ngày, tớ không thể nói rằng tớ cảm thấy tiếc cho Madara-san. Căn hộ nơi Obito đang sống, cậu có biết giá không? Một tỷ yên."

Đừng nói thêm những điều ngu ngốc nữa, kẻ thù của những người bình thường.

Kakashi, người đang kiêu hãnh đọc sách khiêu dâm giữa trưa nắng, phàn nàn với tôi.

Sau khi ăn trưa xong, tôi chia tay Rin, nhưng tiết học của tôi và Kakashi đột nhiên bị hủy, nên giờ chúng tôi đang có rất nhiều thời gian rảnh rỗi trên băng ghế trong khuôn viên vào đầu giờ chiều.

Kakashi, vẫn cau mày, tiếp tục phàn nàn trong khi lật những trang sách khiêu dâm yêu thích của cậu ta.

"Ngay cả trong bữa tiệc gặp mặt ngày hôm trước, cậu đã mượn quần áo của Madara-san để giả vờ ngầu phải không? Đừng mặc quần áo hàng hiệu đến mấy bữa tiệc rượu ngớ ngẩn của trường đại học. Cậu tí thì hét ầm lên khi nước sốt yakitori rơi xuống."

"Cậu đã bảo tớ ăn mặc sao cho không làm bản thân xấu hổ mà!"

"Cái gì cũng phải có giới hạn! Đừng có trở thành một thằng công tử bột tốt bụng nhưng ngu ngốc chứ!"

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Kakashi nổi giận với tôi. Trong bữa tiệc chung lúc đó, tôi bị chú ý, và trong một khoảng thời gian đã phải rất vất vả khi bị một cô gái ở khoa khác săn lùng. Sức mạnh và áp lực của phụ nữ ngày nay thực sự đáng kinh ngạc.

Khi đó, tôi hối hận vì đã gây ra rắc rối to lớn cho Kakashi.

"Nói cách khác, điều tớ muốn nói là Madara-san có tài sản của riêng mình, vì vậy chú ấy không phải làm việc. Khu đất của bãi đậu xe khổng lồ trước nhà ga thuộc sở hữu tư nhân của Madara-san. Cậu có biết giá thuê bao nhiêu không? Chú ấy có thể sống với 10 người giúp việc. Cậu không cần phải chăm sóc chú ấy, không hề!"

Hiểu chưa? Kakashi, người đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghiêm nghị, đang tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy ở quán cà phê.

Gần đây Kakashi đã rất lo lắng về tương lai của tôi. Có vẻ như cậu ấy dành nhiều thời gian để lo lắng cho tương lai của tôi hơn là của chính cậu ấy.

Kakashi thật là một người bạn tốt.

Vì vậy, tôi đã hơi ngại ngùng một chút và trả lời:

"Ừ, đúng rồi, cám ơn."

"Tớ không biết sự ưu ái đó là gì. Cậu không cần phải nghĩ về lòng tốt hay trả công nuôi dưỡng nữa. Hãy nghĩ về hạnh phúc của cậu. Nếu cứ thế này, cậu sẽ chẳng thể thay đổi trong vài thập kỉ, và rút cục cậu sẽ thật sự kết thúc cuộc sống bằng việc sự chăm sóc điều dưỡng Madara-san."

Bởi vì người bạn luôn điềm tĩnh đang tức giận một cách bất thường, tôi chỉ có thể cười càng lúc càng ngượng ngùng. Kakashi thở dài một tiếng, nói "thế này không được".

"Muốn tớ thực hiện kế hoạch sao?"

"Kế hoạch?"

Nhìn tôi với ánh mắt dò xét, Kakashi từ từ lấy chiếc điện thoại thông minh của cậu ấy ra.

Các chữ cái tên Hashirama Senju xuất hiện trên dòng màn hình. Tôi không ngạc nhiên. Cái tên đó cũng (bị cưỡng ép) nhập vào điện thoại thông minh của tôi.

"Ngay cả bây giờ, thỉnh thoảng tớ vẫn trao đổi ảnh của Pakkun."

Pakkun là con chó cưng của Kakashi. Hashirama-san thích chó sau? Có vẻ như hắn thích mèo.

Bất chấp suy nghĩ của tôi, Kakashi nhanh chóng truy tìm lịch sử cuộc trò chuyện.

"Lần tới Madara-san sẽ tham gia và chúng tớ đang tính đến việc tổ chức một bữa tiệc gặp mặt. Hashirama-san đã kết hôn, nhưng Madara-san cũng là một người tốt, phải không?"

"Hả?"

"Hashirama-san cũng lo lắng cho tuổi già của Madara-san."

"Hả? Hả?"

"Đối tác của Madara-san tốt nhất nên còn trẻ. Tớ đồng ý với Hashirama-san. Tớ nghĩ những sinh viên tầm tuổi như chúng ta cũng sẽ rất vui vẻ nếu được làm vợ Madara-san. Nghiêm túc đấy."

"Hả? Đang nói tới ông già? Vị hôn thê á? Hử? Vợ á? Chuyện này là không thể nào?"

"Obito..."

Khi thấy tôi trở nên hoàn toàn buồn bã với câu chuyện bất ngờ, Kakashi quay lại và nói với tôi bằng một giọng trang trọng.

Hãy nhìn vào thực tế.

Chúng ta sẽ không mãi là trẻ con, một ngày nào đó chúng ta sẽ phải xa gia đình. Cha mẹ và con cái bình thường đâu có sống chung một nhà mãi được chứ?


Khi tôi được ông già đưa về, tôi được xếp vào ở trong căn phòng của một dinh thự khác chứ không phải ở nơi dinh thự có bức tường trắng lớn đó.

Căn phòng đã được trang bị đồ đạc, nhưng nó không phải là hàng mới, tất cả đều thuộc về người em trai đã mất của Madara, Izuna.

Giá sách chất đầy những sách quản lý thông thường, sách truyện tranh, đàn guitar, máy ảnh, sách pha tạp về hoạt động ngoài trời, sách ảnh và album kỷ niệm. Vest, phụ kiện và quần áo hằng ngày được gấp và xếp gọn gàng.

Khi công ty bất động sản chuyển trụ sở chính đến Tokyo, dinh thự cũng bị phá bỏ và ông già cũng chuyển đến sống ở đây.

Căn phòng này vốn là nơi ở của người em ông già, đó là phòng của Izuna.

Ông già nói với tôi rằng đó là một căn phòng vô chủ và tôi có thể sử dụng bất cứ thứ gì tôi muốn, nhưng ngưỡng cửa của căn phòng cũng thật cao đối với một học sinh lớp 4.

Tuy nhiên, tôi vẫn nhìn quanh căn phòng với sự phấn khích của một cuộc truy tìm kho báu, nhận ra Izuna cũng đã tận hưởng văn hóa của giới trẻ như một thanh niên, không giống như ông già.

Dù vậy, nó vẫn phủ đầy dấu vết của một tuổi trẻ nhàm chán, với bản nhạc chỉ trải dài vài trang, đàn ghi ta, lều 1 người và bản đồ xe đạp, ván trượt tuyết và những vật dụng khác có vẻ như không được sử dụng nhiều đã bị ném vào tủ quần áo âm tường.

Thứ duy nhất được sử dụng nhiều là chiếc máy ảnh đặt trên đống bìa carton chất đống bên cạnh giường.

Chỉ có nơi đó là dày dặn. Và cổ điển.

Tất cả các hộp carton xếp chồng lên nhau thành hai tầng toàn là ảnh chụp. Tầng đầu tiên là album. Ở tầng thứ hai là những bức ảnh chưa được sắp xếp, bị ném bất cẩn vào trong túi. Rất nhiều bức ảnh, hầu như tất cả đều là ảnh của ông già.


Vì Kakashi, tôi không thể nghe vào đầu bài giảng buổi chiều.

Kakashi lặng lẽ chép bài vào sổ và ném vào cặp cho tôi, nhưng tôi không thể đáp lại.

Hãy nhìn về phía trước và bước đi! Khi tôi phớt lờ lời chào tạm biệt của Kakashi và trở về căn hộ, bên trong tối đen như mực, vắng vẻ và yên tĩnh.

Ông già không có nhà.

Không có.

Tôi rùng mình.

Lời nói của tôi thì bị coi như trò đùa, nhưng nếu Hashirama-san nói, ông già sẽ vâng lời mà không thắc mắc.

Có lẽ vừa trước đó, ông già đã bị tên Hashirama thiếu kiên nhẫn đó đưa ra ngoài, được vây quanh bởi một đám phụ nữ và tìm vợ. Ông già sẽ thành một tên playboy, thật kinh khủng. Thật quá kinh khủng.

Nếu Hashirama đã nói vậy, thì hãy kiếm một cô vợ nào, sau đó một đám phụ nữ ăn thịt sẽ lao đến... Ôi, thật là trò đùa.

Sẽ bị cướp mất. 

Ngay lập tức, tôi như đang nhìn vào vô tận.


Kể cả khi tôi tự nghĩ về điều đó, tôi cũng không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tôi bước vào phòng của Izuna-san trước đây, và giờ là phòng của tôi.

Tôi không có nhiều sở thích hay thị hiếu, và trong 10 năm kể từ khi gia nhập nơi đây, tôi đã không thêm bất kỳ đồ nội thất nào hay thay đổi cách bài trí.

Những thùng carton bên cạnh giường và chiếc máy ảnh vẫn ở đây.

Tôi sắp xếp tất cả các bức ảnh với nội dung rải rác thành một album. Lần lượt, theo trình tự thời gian, tôi đã tốn mất 10 năm.

Tôi mở chiếc hộp carton bằng bàn tay quen thuộc, lấy cuốn album nhỏ bên trên ra, và lấy ra một tấm ảnh giấu sau một tấm ảnh khác bên trong túi ra.

Đó là ảnh của ông già. trẻ hơn nhiều so với bây giờ.

Ông già mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng và nằm trên chiếu tatami.

Chiếc cằm mảnh khảnh nhướng lên sắc nét. Xét theo bố cục, Izuna-san hẳn cũng đang nằm và cầm máy ảnh theo cách tương tự, còn ông già liếc nhìn và mỉm cười.

Xương quai xanh nổi lên một cách đẹp mắt, những giọt mồ hôi tích thành hạt và dính vào cổ ông ta như thể nó sắp lăn xuống.

Khi tôi mở thùng bìa này lần đầu tiên, bức ảnh được đặt ngẫu nhiên ở trên cùng. Khi tôi học lớp 4, tôi đã rất xấu hổ khi nhìn thấy nó đến mức tôi đã giấu nó vào đáy hộp carton mặc dù không ai nhìn thấy.

Tôi không hiểu tại sao, và trí óc thơ trẻ của tôi quyết định nó là thứ đáng ngờ. Nó là bức ảnh với "kiểu nhìn" đó.

Tôi vẫn nghĩ. Giá như tôi không thấy bức ảnh đó.

Giá như tôi không quan tâm đến đống hộp carton và chỉ cần cất nó đi. Cất nó đi.

Không, nếu ông già không cho tôi ở phòng của Izuna.

Nếu ông già không nhận nuôi tôi ngay từ đầu.

Tôi đã có thể là một thanh niên rất bình thường, bình thường, bình thường.

Sau một vài ngày, tôi lại bắt đầu tìm kiếm các hộp carton. Trong đó toàn là các bức ảnh cũ.

Bức gần nhất là ông già mặc vest, ông già mặc kimono, ông già có lẽ được Izuna đưa đi du lịch, ông già lái mô tô địa hình, ông già đang thư giãn ở nhà, ông già ông già, ông già, ông già.

Tôi nhặt những bức ảnh của ông già, từ những bức ảnh bình thường đến những bức ảnh mà tôi nghĩ là được chụp có mục đích, và sử dụng chúng như một món phụ.

10 năm. Rất nhiều bức ảnh của người thân.

Tôi là một học sinh tiểu học điên rồ khi phấn khích với ông già ngồi một mình trong bộ kimono, một học sinh cấp hai hư hỏng thèm muốn người trong bộ đồ vest với vẻ mặt mệt mỏi, và một học sinh cấp ba biến thái thích thú với đôi chân của học sinh tiểu học mặc quần đùi.

Trong 10 năm dài đằng đẵng, biểu tượng kích thích tình dục của tôi là ông già, cái gáy là biểu tượng của sự đê tiện, chiếc cằm thon thả và cái miệng nhỏ đồng nghĩa với sự tục tĩu.

Còn bây giờ, tôi là một sinh viên đại học phạm tội, lẻn vào phòng ngủ ban đêm của một ông già NEET đang ngủ say.

Mọi việc bắt đầu với việc lang thang vô ích trước cửa phòng ngủ vào lúc nửa đêm và ngồi xuống, nhưng chỉ một lúc sau đã không thể chịu đựng được nữa và bước vào.

Sau khi xâm nhập, thật tốt khi hai ba ngày đầu tôi có thể thỏa mãn chỉ với việc nhìn khuôn mặt say ngủ và cái miệng khẽ hé mở kia.

Tôi liếm cái miệng láo xược của ông ta, tách môi và liếm bên trong miệng một cách mê mẩn, trong khi hi vọng ông già dơ bẩn này sẽ không thức dậy.


Đó là con người của tôi những ngày này.

Tôi sợ những gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng tôi không bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ kết thúc như thế này.

Ông già của tôi, lẽ ra là một kẻ cô độc đáng thương, lại bị một người phụ nữ không biết ở đâu ra bắt đi mất.

Senju Hashirama, tên khốn kiếp đó. Tại sao ngay cả ông già khi hắn đã có tất cả mọi thứ.

Ông già ơi ông già, đã già đến thế rồi, vậy mà vẫn có thể đi chơi với một cô gái bằng tuổi tôi?

Tôi không thể ngừng buồn nôn khi tưởng tượng cảnh ông già được đưa về nhà từ một bữa tiệc gặp gỡ và có một "cuộc chiến vắt sữa" với một người phụ nữ ở đâu đó.


Đã bao lâu kể từ khi tôi ôm chặt lấy tấm ảnh và nằm dài trên giường chờ thời gian khổ hạnh qua đi? Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.

ông già.

Trong nhà tối om, không bật đèn, và ông ta đang hoang mang.

Có một tiếng động lớn khi ông già đá phải thứ gì đó.

Ông già không thể phản ứng đột ngột với nơi tối tăm.

Đúng là một ông già.

Không lâu sau, đèn trong phòng khách bật sáng, và tôi cảm thấy cửa phòng mình đang được mở ra.

"Này, nếu ngươi ở đây, ít nhất hãy bật đèn lên......Ngươi đang ngủ à?"

Ông già bước vào phòng với những bước chân cao.

Nếu ông nghĩ rằng tôi đang ngủ, tôi nghĩ ông nên vào trong lặng lẽ hơn, nhưng ông có thể chắc chắn rằng tôi đang thức.

Tôi cảm thấy ông già đang nhìn mình nằm thẳng trên giường và thậm chí không cử động.

Ông nghĩ gì về việc tôi ngủ với đôi mắt mở?

Với một âm thanh lạo xạo, ông già lấy ra một vật nặng và thản nhiên đặt nó cạnh đầu tôi. Tôi nghe thấy tiếng nước.

Khi tôi nhìn sang, nó ở quá gần và các ký tự bất ngờ được xếp thành hàng.

"Kem đánh răng dạng lỏng?"

"Đấy là thứ gì đó về enzyme phân giải protein. Ta buộc phải mua nó ở nha sĩ."

Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên trước những lời bất ngờ nghe được, tôi thấy nét mặt ông già tràn đầy vẻ chán ghét.

"Ta đã phải chờ rất lâu. Ngươi không đặt chỗ trước sao?"

"Tôi có. Hả, nha sĩ? Cho đến tận bây giờ?"

"Nha sĩ đó. Ta đã mất hai tiếng đồng hồ chỉ để chờ đợi."

Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Bác sĩ nha khoa. Tôi là người định gọi để đặt lịch. Tôi hoàn toàn quên mất vì Kakashi.

Tôi sửng sốt và nhặt kem đánh răng dạng lỏng được đặt bên cạnh lên.

Nếu thấy một lọ kem đánh răng dạng lỏng được đặt vào tay mình, điều đó có nghĩa là tôi sẽ được sử dụng nó.

tại sao lại là tôi? Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của tôi, nét mặt ông già trở nên khó chịu nhất trong ngày.

Khi cảm xúc dâng trào, ông già đá vào giường.

Cứ như vậy, ông già gác một chân lên giường và trừng mắt nhìn tôi đang co ro vì sợ hãi, và lớn tiếng như đe dọa tôi.

"Chắc chắn bởi vì ngươi nửa đêm tới truyền sâu răng cho ta."

"A"

Cười khẩy vào mặt kẻ chỉ có thể thốt ra chữ a là tôi, ông già xách túi rời khỏi phòng .

Tôi đã bị phát hiện.

Tôi đã hoàn toàn bị phát hiện.

Tôi bị phát hiện rồi, nhưng đây là gì?

Tôi tự hỏi liệu đó có phải cách thể hiện tsundere của ông già về việc tôi nên chăm sóc răng miệng đúng cách.


Ông già, người đang mở túi lấy đồ, lại nhìn qua khe cửa nhìn tôi, người đang đỏ mặt tía tai -vừa kỳ vọng vừa lo sợ về những diễn biến trong tương lai.

"Này Obito,"

Ông già nói khi nhìn cử chỉ đáng ngờ của tôi.

Rút cục tuổi dậy thì của ngươi sẽ kéo dài bao lâu đây?


END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro