1. Alexander Douglas

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thật kì quặc khi một đứa trẻ có những ám ảnh như thế.

************************

Tôi là Alex.

Alexander Douglas

Đó là cái tên mà mẹ đã đặt cho tôi , bà có hẳn một quyển sách dày về những cái tên... dày đến mức có thể đè bẹp ruột bạn. Tôi hồi năm tuổi đã nghĩ thế. Mẹ đã đọc và nghiên cứu rất kĩ càng về những cái tên cho em trai sắp chào đời của tôi.

Nhưng chuyện không may đã xảy ra.... mẹ tôi bị xảy thai. Bà ngã cầu thang do bậc thềm mùa đông quá trơn , phải mất nửa tiếng để mọi người phát hiện ra và đưa bà vào viện. Bác sĩ nói rằng không thể cứu được đứa bé. Ai khi nghe tin này cũng rất đau buồn. Mẹ tôi như chết lặng. Hai ngày sau bà được xuất viện , và mất nửa tháng để nỗi đau buồn , sự tức giận dồn nén , căng thẳng trở thành những cuộc cãi vã của bố mẹ tôi. Thêm một tháng nữa để họ li hôn. Một tuần để mẹ mắc chứng trầm cảm nặng. Bốn ngày để bà treo cổ lủng lẳng trên trần nhà.

Tôi dự đám tang mẹ vào năm 7 tuổi. Tuổi thơ tôi đã chết một nửa.

Bố tôi là người đàn ông của công việc, lúc nào cũng dậy sớm đi làm và về nhà khi tối muộn. Khi đám tang mẹ diễn ra , ông chỉ cầm chặt tay tôi và đứng lặng trước di ảnh của bà. Vài ngày sau, ông lại tiếp tục với vòng quay của công việc. Tôi không còn nghe ông nhắc gì về mẹ nữa....

Năm tôi 15 tuổi, công ti của bố tôi làm ăn thua lỗ và bị phá sản. Họ cắt giảm nhân viên , trong đó có ông. Thế là bị mất việc, bố bắt đầu ăn ở buông thả, suốt ngày nốc rượu , đi cá độ, nợ nần khắp nơi. Ông không nói chuyện với tôi và không nhìn mặt tôi nữa. Hầu như tôi còn không gặp bố cho đến khuya. Bố say bét nhè, đập phá đồ đạc và chửi rủa với mấy bức tường. Hàng xóm thì than phiền và bực ra mặt. Ông còn chửi lại họ.

Nhưng đêm nào sau mỗi lần như thế, tôi lại nghe tiếng ông khóc trong nhà vệ sinh...

Họ tịch thu nhà tôi vì khoản nợ của bố quá lớn. Thế là chúng tôi sang sống cùng vợ chồng bác tôi - chị gái bố . Ban đầu, cả hai bác đều rất niềm nở, đón tiếp bố con tôi. Nên bản thân cũng không nghĩ gì nhiều cả. Nhưng sau hơn hai tháng ở chung với người em trai nghiện rượu  không việc làm thì thái độ của họ dần dần thay đổi, khó chịu và bực bội hơn.

           Ngày hôm đó, tôi đã nghe thấy họ  nói chuyện , than phiền về bố và phân vân có nên đuổi hai bố con tôi đi không. Tôi đã nấp sau cánh cửa bếp ở chân cầu thang, dù khi ấy bản thân vẫn còn nhỏ nhưng đã cảm thấy hoang mang khi nghĩ đến cảnh không còn chỗ ở... Khi còn đang choáng váng thì đột nhiên tôi nghe thấy tiếng sập cửa trên lầu. Nghĩ rằng bố lại ra khỏi phòng và đi xuống cầu thang, nên tôi đã đứng yên và nép vào cánh cửa để đợi đến khi ông ra khỏi nhà , nhưng bố đã không đi xuống...

           Ông đã không bao giờ đi xuống. Bố đã tự treo cổ trong phòng... Bác sĩ bảo rằng ông đã chịu áp lực rất lớn và mắc chứng trầm cảm suốt thời gian qua... căn bệnh càng ngày càng nặng. Không một ai đã thực sự để ý đến căn bệnh của bố cho đến khi ông kết thúc cuộc đời mình.

Tuổi thơ tôi đã chết hoàn toàn và bản thân tôi không còn gì ngoài cái vỏ rỗng.

--------------------------------

Từ khi ấy, tôi bắt đầu xa lánh mọi người , không muốn tiếp xúc với ai. Vì bản thân không còn cảm thấy bất cứ thứ gì nữa, không còn cảm thấy vui, buồn, giận, hờn dỗi... cuộc sống vô sắc cứ trôi qua như vậy cho đến một ngày...

Tôi giết con cá vàng của bác gái.

Tôi còn nhớ rõ cảm giác khi ấy: lâng lâng khó tả , vui sướng đến kì quặc. _ tôi lại có thể cảm nhận!

Nhưng không, những ngày tiếp theo, tôi vẫn chẳng cảm thấy gì. Vẫn...trống rỗng , xám xịt....

Tôi cố gắng tìm lại cảm giác ấy và rồi một ý tưởng loé lên trong đầu tôi, bám lấy tâm trí tôi : giết một lần nữa. Nhưng giết cái gì?

Tôi nghĩ đến con mèo nhà hàng xóm. Con mèo đẹp đẽ hay nằm trên bục cửa sổ nhà tôi ....con mèo với bộ lông vàng xinh đẹp và vết rạch nứt toác từ bụng đến cổ họng bởi con dao làm bếp mà tôi lấy trộm.

Đỏ thẫm. Tâm trí tôi nở rộ sắc đỏ . Không còn là màu xám ảm đạm nữa mà thay vào đó là sắc đỏ xinh đẹp , đẹp đến đau đớn . Và hạnh phúc hơn cả là khi tôi lại được cảm nhận.

-----------------------------

Giết chóc giúp tôi cảm nhận

Lên trung học , để thỏa mãn nhu cầu " cảm nhận " của bản thân, tôi đã đi đặt bẫy, tìm , tra tấn và giết những con vật nhỏ trong khu vực, như chó mèo trong khu phố, gấu mèo hay chuột hoang... tôi cho phép bản thân mình tận hưởng từng giây bàn tay tôi tiếp xúc với những..."hơi thở hấp hối". Cứ như vậy, thường là hai tuần một lần để tránh việc người dân nhận ra sự mất tích kì lạ của những con thú . Nhưng cuối cùng, chừng ấy sự tồn tại lại vẫn không đủ cho tâm hồn đói khát cảm xúc của tôi. Lũ động vật cứ dần dần biến mất , cho đến khi không còn con nào xuất hiện trong khu vực nữa.

Vậy là phải đi xa hơn. Tôi đi sâu vào khu rừng gần đấu và bẫy lũ thú hoang. Nguồn tài nguyên động vật trong rừng khiến cảm xúc của bản thân không còn bị đói nữa. Cứ mỗi cuối tuần là tôi lại lấy cớ đi chơi với bạn để vào rừng đặt bẫy, nhưng cũng từ đó đã cải thiện cái nhìn của mọi người về tôi- không còn là thằng nhóc ốm yếu tự cô lập nữa.

             Những bài tập thể dục trong rừng mang lại nhiều lợi ích hơn tôi tưởng , vì tôi đã có cơ bắp và cao vượt lên khi vào đại học . Tôi " trổ mã " hẳn . Ban đầu bản thân tôi cũng không để ý nhiều lắm cho đến khi được cô gái trong đội cổ động viên-xinh đẹp nhất nhì khối tỏ tình. Chuyện của chúng tôi cũng không kéo dài lâu, bọn tôi đồng y chia tay vào tháng ba , sau năm tháng hẹn hò. Nhưng từ ấy tôi trở thành " cậu chàng độc thân được để ý nhiều nhất". Tôi có nhiều bạn bè hơn, hầu hết là những thành phần nổi tiếng trong trường . Chúng tôi hay tụ tập tổ chức tiệc tùng thâu đêm. Nhưng cho dù vậy, cảm giác trống rỗng vẫn kéo đến .

----------------------------

Một vụ tai nạn
Một vụ giết người
Cảm nhận...

Đó là một vụ tai nạn.
10 giờ tối, bữa tiệc ở nhà stacy vẫn tiếp tục nhưng tôi rời đi trước - phải đi giết một con gì đó sau một tuần xám xịt ...

Tôi chạy đuổi theo con hươu đó , con hươu với bộ lông đẹp đẽ bết máu từ vết thương vẫn đủ sức chạy thoát khỏi tôi.

Tâm trí của bản thân gào thét, khao khát được cảm nhận và con hươu như ánh sáng ngày một xa dần. Đôi chân tôi điên cuồng đuổi theo đốm sáng đó .

KÍTTTTT!!!!!!!RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Đó là một chiếc xe tải , nó phanh gấp và mất lái, chiếc xe lăn hai vòng trước khi dừng lại , trơ trọi trên mặt đất và bốc khói. Con hươu chạy ra khỏi khu rừng , vượt lên đường và nằm một đống bầy nhầy kẹt dưới bánh xe tải - nát bét. Người tà xế đã cố tránh con hươu nhưng không kịp. Tôi đi vòng qua cái con voi sắt chảy dầu thảm hại ấy. Đột nhiên nghe tiếng rên. Người tài xế vẫn sống. Để bản thân mình đi lại gần đầu chiếc xe tải bị lật , loay hoay đá đống kính vỡ ra , người tài xế xấu số vẫn thắt nguyên đai an toàn , đầu chảy máu đầm đìa, miệng mấp máy những tiếng yếu ớt, mắt mở to cầu mong sự giúp đỡ. Tôi ngồi xổm xuống , dùng vạt áo phông làm tấm lót tay, nhặt mảnh kính lên và đâm thẳng vào cổ con người đáng thương kia. Ông ta trợn ngược mắt lên , miệng ú ớ , một lúc sau thì chết. Tôi ngồi với cái xác một lúc , rồi đi về. Cả tối hôm đó và sáng hôm sau, tâm trí tôi vẫn nhuộm màu đỏ rực, đẹp đẽ, đau đớn . Cảm giác ấy theo tôi cả một tuần sau đó , giúp bản thân tôi vui vẻ và không còn trống rỗng .

tôi nhận ra, giết người có tác dụng hơn động vật.
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro