[ONESHORT-YunaxLucas] ĐỊNH MỆNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[...]
Sân bay có thể gọi là trung tâm của hoạt động,tràn ngập tiếng ồn và hỗn loạn của nhiều hành khách, tiếng thông báo và sự hối hả và nhộn nhịp của những người xung quanh họ như một bản giao hưởng bất hòa.
Giữa sự hỗn loạn đó,em và người đó đứng đối diện nhau,nét mặt họ tràn ngập sự pha trộn giữa buồn bã và mong đợi,trái tim họ nặng trĩu với thực tế đắng cay về sự chia ly sắp xảy ra. Nước mắt trào ra trong mắt họ, cảm xúc phản chiếu trên khuôn mặt khi họ nhìn nhau, những ngón tay đan chặt vào nhau, như thể cố gắng kéo dài khoảnh khắc này thêm vài giây quý giá nữa.Họ đứng đó một lúc, tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau, mắt họ khóa chặt trong một cái nhìn đắm đuối.
Nhận ra thời gian bên nhau sắp kết thúc thúc hiện rõ trên khuôn mặt họ,em nghẹn ngào không muốn nói lời "tạm biệt".Nhìn thấy bản thân em run sợ sắp khóc đến nơi,anh nhẹ nhàng vén tóc em ra đằng sau và nói:

"Khi tôi về,tôi có điều muốn nói với em"

"Yên tâm,tôi sẽ về sớm" Chuyến đi lần này có thể là một đi không trở lại,vậy nên anh không thể chắc chắn mà hứa với em thêm được nữa.Anh không muốn thấy cảnh em buồn bã thất vọng về mình.

"Được,em đợi anh"

Nhưng trước khi có thể trao đổi thêm lời nào nữa, họ đã bị cuốn đi bởi dòng chảy không ngừng của đám đông, mối liên kết của họ bị cắt đứt bởi biển người.Bóng hình người đó dần khuất đi,còn em vẫn đứng ngây người ra ở đây.Không thể tin nổi,đến giây phút cuối cùng em vẫn chẳng dám ngỏ lời tỏ tình với anh.Em cảm thấy lòng mình nặng trĩu,em đúng là đồ tồi tệ.

[...]
"Sao mày không nói với ẻm?Mày thích nó nhiều đến vậy cơ mà?"

"..."

"Thôi được rồi,tao chỉ tiễn mày đến đây được thôi."

"Tao đúng là đồ tồi,phải không?"

"Ừ"

[...]
Hôm nay chính là ngày lễ tốt nghiệp,cái ngày trọng đại nhất đối với đời của học sinh và tất nhiên em không phải ngoại lệ.

"Yuna-channn!!"

"Aori-chan à,giảm bớt âm lượng lại đi má!"

"Buổi lễ sắp bắt đầu đến nơi rồi mà mày còn đứng ở cổng ngẩn ngơ chờ ai vậy ??"

"À ... không có gì"

[...]
Khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, một cảm giác mong đợi và phấn khích tràn ngập không khí. Học sinh, giảng viên, gia đình và bạn bè tụ tập, khuôn mặt họ pha trộn giữa sự phấn khích và lo lắng. Hội trường nơi buổi lễ được tổ chức là một biển áo choàng đen và mũ, mỗi học sinh đại diện cho một hành trình và thành tích độc đáo. Chương trình bắt đầu bằng một buổi khai mạc trang trọng, tiếp theo là những bài phát biểu chân thành, giải thưởng và khoảnh khắc mà mọi người đã chờ đợi: trao bằng tốt nghiệp. Các học sinh bước lên sân khấu, rạng rỡ vì tự hào, khi họ nhận được bằng tốt nghiệp xứng đáng của mình trong tiếng vỗ tay và reo hò lớn từ khán giả.

Khi đến lượt em,em được bạn bè và gia đình vây quanh, mỗi người đều nở nụ cười tự hào và cầm máy ảnh để ghi lại khoảnh khắc đó. Khi em bước lên sân khấu, nhận bằng tốt nghiệp, một cảm giác thành tựu và tự hào tràn ngập trong em, biết rằng công sức của mình đã được đền đáp. Tiếng vỗ tay từ khán giả và lời chúc mừng của những người thân yêu của em.Em đứng trên bục sân khấu,ngó nghiêng bốn hướng rồi thất vọng thở dài.Người đó không có ở đây.

[...] 
                                            /Group:Lớp cháy như fifai 🔥🔥🔥/

📲/-Aori: Nhanh nhể,trôi qua cũng được 4 năm rồi đấy/

📲/-Zan: Tối nay làm bữa nhậu chia tay chứ các cậu?/

📲/-Aori: Đồng ý đồng ý!!/

📱/-Yuna: Có lẽ tao không đi được đâ- (đang soạn)/

📲/-Siras: Con hay thằng nào không đi thì thanh toán cho cả đám đấy/

📲/-All: Ok chốt!!"

"?? vãi cứt "

[...]

Không khí tràn ngập không khí lễ hội khi những sinh viên mới tốt nghiệp tụ tập lại với nhau trong một đêm tiệc tùng. Những nhóm bạn bè và người quen tụ tập trong quán rượu đông đúc, tiếng cười và tiếng trò chuyện của họ vang lên, rượu chảy tự do khi họ nâng ly chúc mừng sự tự do mới tìm thấy và tương lai phía trước. Đồ uống được chuyền tay nhau, những chiếc ly chạm nhau leng keng để chúc mừng những thành tựu mới đạt được của họ.

Giữa lúc lễ tốt nghiệp đang tưng bừng, em cảm thấy mình bị mắc kẹt bởi nhóm bạn ồn ào, mỗi người đều háo hức chờ đợi cơ hội để giải cơn khát bằng bia lạnh. Tuy nhiên, em kiên quyết ngăn cản họ uống đồ uống có cồn. "Thôi nào, mọi người," em cố gắng thuyết phục họ, giọng nói vừa kiên quyết vừa lo lắng. "Tao không nghĩ rằng việc bắt đầu uống bia sớm như vậy là một ý kiến ​​hay đâu tụi bay à..."

"Nói nhảm gì vậy?Chúng ta đủ tuổi rồi đó cưng!"

"Đừng uống quá chén,Siras."

" Nè Yuna-chan cũng uống đi chứ !!"

"Thôi khỏi-"

"Uống đê!!"

"?? ưtf"

Một đứa bày trò thì cả đám sẽ hùa theo.Trong một khoảnh khắc,cả lớp hướng hết sự chú ý về phía em, giọng nói của họ vang lên trong một điệp khúc reo hò và động viên. "Chỉ một ly thôi!" họ reo lên, giọng nói của họ pha trộn giữa sự thuyết phục và trêu chọc vui vẻ."Đây là một dịp đặc biệt! Đừng làm hỏng bữa tiệc!"họ hô vang.Mặc dù em phản kháng, áp lực từ bạn bè cùng lớp tỏ ra quá lớn,em cảm nhận được áp lực tập thể đè lên, mắt họ dán chặt vào khuôn mặt với khuôn mặt mong chờ và giọng nói của họ thúc giục tham gia vào cuộc nhậu.

Cảm thấy bị áp đảo về số lượng và không thể chịu đựng được tiếng la hét không ngừng của các bạn cùng lớp, nhân vật miễn cưỡng chấp nhận áp lực. Vai em chùng xuống trong sự cam chịu, sự phản kháng ban đầu của cô sụp đổ trước sức mạnh kết hợp của sự nhiệt tình của họ. "Được rồi, được rồi," cuối cùng em cũng chịu thua,em thở dài, giọng em pha chút miễn cưỡng:

 "Một ly, chỉ một ly thôi."

"Phải thế cơ chứ!!"

Tiếng reo hò tập thể bùng nổ từ những người bạn cùng lớp , giọng nói của họ tràn ngập sự chiến thắng và phấn khích trước sự đầu hàng của em. Có vẻ như họ đã thuyết phục được cô,họ đẩy một cốc bia lạnh về phía cô, sự mong đợi và phấn khích của họ hiện rõ trong không khí. "Đó chính là tinh thần!" một người trong số họ thốt lên, thúc nhẹ vào cô để khích lệ. "Chúng ta hãy bắt đầu bữa tiệc này!"

Em nhìn xuống cốc bia đang cầm trên tay, em cau mày thể hiện rõ biểu cảm e dè và lo lắng. Em ngập ngừng cầm cốc bia lạnh, cảm nhận cái lạnh của cốc bia. Hít một hơi thật sâu, em nhấp một ngụm nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của bia.Khi em đưa vành chai lên môi, tiếng reo hò xung quanh cô ngày một lớn hơn, giọng nói của họ hòa vào nhau thành một điệp khúc nhiệt tình.Khi đó, chất lỏng mát lạnh trôi xuống cổ họng, và những người khác lại reo hò, sự cổ vũ của họ ngày càng nồng nhiệt hơn theo từng giây trôi qua.

Hương vị của bia không quen thuộc với cô, vị đắng khiến cô bất ngờ. Nhưng sự hiện diện của những người bạn của mình, với tiếng reo hò và tiếng cười của họ, làm bầu không khí trở nên sôi động hơn và khiến em cảm thấy bị cuốn vào khoảnh khắc đó. "Nào, uống thêm đi!" em còn nghe thấy ai đó nói "Mày đang thích nó, phải không?"

Em cam chịu nhấp thêm một ngụm nữa, vị đắng dần trở nên dễ chịu hơn khi em cứ thế tiếp tục. Cảm giác của rượu từ từ lan tỏa khắp người em, làm dịu đi sự kháng cự ban đầu của cô và khiến cô cảm thấy thư giãn hơn một chút. Tiếng reo hò của các bạn cùng lớp ngày một lớn hơn, giọng nói của họ hòa vào một điệp khúc ồn ào của sự động viên và ăn mừng.

Một ngụm.Hai ngụm.Ba ngụm...Chẳng mấy chốc em đã quất hẳn 7 lon bia

Dần dần em cảm thấy cơ thể mình đang yếu đi, vị đắng của bia  dần được thay thế bằng cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể em. Tiếng reo hò và chế giễu của các bạn cùng lớp dần chìm vào quên lãng, khuôn mặt họ trở nên mờ nhạt khi thế giới xung quanh cô bắt đầu lắc lư.Không thể chịu được nữa,em đã đứng ra ngoài:

"Tớ đi ra ngoài một lúc nhé"

Tất nhiên chẳng mấy ai quan tâm câu nói đó,một phần do tiếng ồn ào của nhạc, một phần thì do họ còn đang mải nhập cuộc vui.Tiếng reo hò và vỗ tay của bạn bè vang vọng bên tai em, giọng nói của họ trở nên không thể phân biệt được với tiếng vo ve trong đầu em.

Khi tác dụng của rượu bắt đầu phát huy tác dụng, em đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn ập đến. Dạ dày cô quặn lại và rên rỉ, một cảm giác khó chịu ngày càng mạnh hơn theo từng giây trôi qua. Không thể chịu đựng được nữa, em loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh gần nhất,chân bước đi khó khăn và tầm nhìn hơi mơ hồ. Khi đã vào trong, cô nhanh chóng đi đến bồn cầu và mà nôn thốc nôn tháo hết tất cả thứ khiến mình khó chịu trong dạ dày ra ngoài.Em không có nói quá đâu nhưng mà cảm giác như vừa chết đi sống lại vậy.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, cuối cùng em cũng lấy lại được thăng bằng,đứng dậy và đi tới chỗ rửa tay.Khi đứng trước bồn rửa, em liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương,cơ thể run rẩy nhẹ vì gắng sức, làn da xanh xao và tái nhợt. Em dựa vào bồn, súc miệng và vỗ nước lạnh lên mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh và tỉnh táo hết mức có thể. Nhưng vị đắng vẫn còn vương lại trong miệng em, một lời nhắc nhở rõ ràng về hậu quả của việc trải nghiệm uống bia quá nhiều.

Em bước chân khó nhọc ra ngoài,đứng dựa và tường nhìn đám bạn còn đang sung sức của mình.Ừ vui thì vui thật đấy nhưng mà cố quá lại thành quá cố.Cảm thấy bản thân mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, em quyết định bước ra ngoài và hít thở không khí trong lành. Không khí mát lạnh của đêm phả vào mặt mình, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí ngột ngạt của bữa tiệc.Em nhắm mắt lại một lúc, để làn gió thổi qua và xoa dịu cơn đau đầu đang nhói của mình.Em cứ đi lang thang vậy đến một lúc mới nhận ra mình đã đi lạc đến phố đi bộ.

Thành phố rộn ràng với hoạt động, không khí tràn ngập âm thanh sôi động của vô số cuộc trò chuyện và tiếng ồn ào của cuộc sống.Đường phố tràn ngập sự pha trộn đầy màu sắc của những con người hối hả và nhộn nhịp, mỗi người đều có lịch trình và điểm đến riêng của bản thân. Âm thanh của ô tô, tiếng còi xe inh ỏi và giọng nói của mọi người hòa quyện thành một bản giao hưởng hỗn loạn.

Giữa lòng thành phố nhộn nhịp đông nghẹt người,em thoáng qua liếc nhìn xung quanh.Em bất giác dừng lại ở một người,em không biết tại sao bản thân lại thế,nhưng linh tính mách bảo vậy.Vì đứng xa nên em không thấy rõ,nhưng em cảm nhận rõ người ấy đang tiến lại gần mình.Bằng một thế lực ma quỷ nào đó,em cũng bước chân đến.Mỗi bước chân đi, em lại cảm thấy lồng ngực đau nhức nhối.Em cau mày ôm ngực vì đau,sao tim em cứ đập mạnh thế này?

Em cứ đứng chân ra đấy cho đến khi nhận ra có sự xuất hiện của người đang đứng đối diện mình.Nghĩ rằng bản thân đang chắn đường người khác,em vỗi vã ngước lên xin lỗi người ta:

"Xin lỗi,tôi không để ý-" Chưa kịp nói hết câu,em đã bị câm nín bởi người trước mắt

Là người đó...

Là người mà em không bao giờ quên

Là người em hằng mong đợi chờ

Là người em thương yêu hết mực

 Một nhịp im lặng và tĩnh lặng trôi qua khi họ nhìn thấy sự hiện diện của nhau, những ký ức của họ ùa về.Giữa đám đông người qua đường, hai người, cách nhau bởi thời gian và khoảng cách,cái con người bốc hơi mấy lâu nay đột ngột lại xuất hiện.Đôi mắt em mở to thể hiện sự ngỡ ngãng,cảm xúc rối bời hỗn loạn không thể tả được,môi em mấp máy chữ được chữ không :

"Anh...anh...là anh..?"

"Ừ,tôi về rồi đây"

"Yuna-chan này,em có nhớ trước khi đi tôi nói gì không?"

"Anh nói là... anh có điều muốn nói với em chăng?"

Giữa biển người, ánh mắt hai người dán chặt vào nhau.Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, thời gian dường như đứng yên, đóng băng sự hỗn loạn xung quanh họ. Tiếng ồn xung quanh của thành phố dần chìm vào nền khi giọng nói của họ trở thành tâm điểm.Anh hít một hơi thật sâu,quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt của cả hai đứa.

"Có một điều tôi muốn nói với em từ lâu..." Anh bắt đầu, giọng nói của họ chắc nịch nhưng pha chút yếu đuối.

"Tôi yêu em,Yuna."

"..."

"Thật ra em không cần đáp lại tôi đâu,tôi chỉ là..." Thấy em im lặng,anh cảm thấy bản thân có chút hụt hẫng nhưng sợ em khó xử liền bổ sung câu nói

"..."

"Em cũng yêu anh,Lucas."

                                              "em chờ anh về nhà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro