#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Odasaku bước vào căn phòng vẫn còn sáng sủa của mình, mặc dù trời đã khuya. Anh cởi áo khoác và treo nó sau cánh cửa, chiếc áo sơ mi kẻ sọc vẫn gắn liền với cơ thể anh và anh bước về phía giường.

"Tụi nhỏ đã ngủ hết, giờ tôi có thể thay băng cho cậu."

Tuy nhiên, Dazai Osamu ngồi trên giường không nhúc nhích đôi môi cậu mím lại trong sự chán nản. Cậu nhìn đi chỗ khác và không muốn trả lời.

Anh hít một hơi thật sâu.

"Tôi đã nói với cậu trước"

Odasaku ngồi cạnh khách của mình tối nay.

"Thay vì đợi tôi, tốt nhất tôi nên đưa cậu đến phòng khám. Cậu khăng khăng kêu tôi mang cậu về nhà và yêu cầu tôi thay băng. Bây giờ tôi sẽ thay, sau đó cậu có thể về nhà. "

Không có câu trả lời, Dazai thậm chí không muốn nhìn thấy Odasaku.

Không chờ đợi, Odasaku chuyển chỗ ngồi gần hơn. Hộp thuốc nhỏ đã nằm trong lòng của anh, anh chạm vào chiếc áo khoác đen của Dazai vẫn còn trên vai, rồi từ từ gỡ áo khoác xuống.

Dazai không thể không ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn không muốn nói.

Tiếp theo, Odasaku cởi một chiếc áo khoác màu đen khác trên cơ thể của Dazai. Vì khó khăn, anh tiến lại gần. Odasaku có cơ hội tiếp xúc gần với Dazai, người đang theo dõi anh nãy giờ, anh cố định những ngón tay để cởi tất cả quần áo của cậu ra.

Đây là sự thật, Dazai nghĩ nếu cậu muốn thay băng, cơ thể cậu phải không có quần áo. Có nghĩa là cậu sẽ thấy những ngón tay của Odasaku lướt trên cơ thể mình, các băng cần được thay không chỉ quấn quanh thân, mà còn cả vùng đùi và chân nữa.

Mặc dù cậu đã biết về điều này ngay từ đầu nhưng Dazai vẫn cảm thấy hơi khó xử khi đối mặt với nó, vì một số lý do.

Tất cả các nút trên áo khoác đã mở. Odasaku đã sẵn sàng cởi áo khoác khỏi Dazai, nhưng tay anh đột nhiên bị chặn lại.

Dazai lo lắng hỏi: "Tôi nên làm gì đây?"

Odasaku nhìn chằm chằm ngạc nhiên

"Tôi muốn thay băng của cậu."

"Nếu vết thương của tôi hở ra đột ngột..." Dazai nói "Không sao phải không? Anh thực sự có thể điều trị được, phải không?"

"Không sao đâu" Odasaku trả lời nhanh chóng khi anh giúp Dazai cởi áo khoác đen "Cậu có ngã không? Có vết thương mới không?"

Dazai gật đầu chậm chạp với vẻ mặt hơi cường điệu. Một chiếc áo khoác màu đen được đặt bên cạnh cậu. Thật tuyệt khi thấy Odasaku rất chu đáo. Lúc đầu, cậu muốn tự sát ở đây để Odasaku ngừng chăm sóc cậu, nhưng cậu không muốn đổ máu dưới mái nhà của anh.

Trong khi đó, tay của Odasaku từ từ kéo nút thắt trên cà vạt.

Dazai nuốt nước bọt. Thật lạ lùng làm sao, tất cả các chuyển động của Odasaku đều rất cẩn thận và nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với hình dáng của ngón tay và bàn tay mạnh mẽ của anh. Không hề có một động tác thô bạo, chiếc cà vạt đen cuộn tròn gọn gàng trong lòng bàn tay. Trong khi anh đưa cà vạt cho Dazai thì vô tình chạm vào tay cậu.

Mặc dù chỉ là một chút, nhưng sự ấm áp của ngón tay Odasaku đã khiến Dazai khô khan cổ họng.

Không có gì, cậu chỉ là không thể tưởng tượng nó sẽ kích thích đến mức nào nếu những ngón tay của anh lướt trên cơ thể cậu trong khi cậu không còn quấn băng.

"Dazai?"

"À, vâng" cậu nói vội vàng trong khi gượng cười "Nó thực sự rất đau, hehe."

Oda một lần nữa làm giảm khoảng cách của họ. Nút áo sơ mi trắng của Dazai hơi khó mở, từ khoảng cách hiện tại của hai người, Dazai có thể thấy hàng mi khá dài của anh khẽ di chuyển khi anh chớp mắt.

Đột nhiên, Odasaku đưa khuôn mặt của mình lại gần.

Khoảng cách nửa inch khiến Dazai không thể tập trung. Oda quá gần, đôi mắt xanh của anh từ từ khép lại, trong khi những ngón tay anh sẵn sàng cởi hai nút trên cùng.

Thay vì tiến về phía trước, Odasaku chỉ hít thở đều đặn trên vai trái của Dazai.

Cậu cảm thấy thật xấu hổ, cậu đã có chút mong chờ. Dazai đẩy Odasaku ra từ từ, mùi hương gắn liền với cơ thể của Odasaku khiến cậu càng lo lắng hơn.

"Cậu đã gặp một cô gái khác?"

"Ouch" Dazai lẩm bẩm trong khi đang nín thở "Cơ thể tôi có mùi nước hoa của con gái, huh...? Đúng vậy, nhưng kết quả cuối cùng tôi bị ăn một cái tát khi cố gắng mời gọi cô ấy tự tử đôi cùng mình."

Nghe điều này, một tay của Odasaku di chuyển từ nút đến cằm của Dazai. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị quản lí Port Mafia. Từ cằm, anh dời xuống chạm vào cổ cậu, và di chuyển khuôn mặt nhìn gần cậu hơn.

"Dazai má của cậu thực sự đỏ," Odasaku nói trong khi vuốt ve má của Dazai "Tôi càng thấy, càng đỏ ..."

"Odasaku," Dazai nhanh chóng nắm lấy hai cổ tay Oda và chỉ lại vào áo mình "Được rồi, băng bó trước."

"Để nhanh thì cậu nên cởi quần áo ra. Tôi sẽ chuẩn bị băng mới."

(Lại bảo cởi quần :>>>)

"Tôi không muốn."

Trên thực tế, Dazai đã quen với việc này khi Mori Ougai làm bài kiểm tra cơ thể cậu. Tuy nhiên, bây giờ cậu không thể tưởng tượng được cậu không thể chịu đựng cái suy nghĩ về một đôi mắt xanh của Odasaku đang nhìn cậu, trong khi cậu cam chịu cho anh thấy cơ thể không phòng bị của mình. Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy như mình đang hiến dâng tất cả cho Odasaku.

Một vấn đề khác là, mặc dù cậu xấu hổ khi thừa nhận nó, cậu vẫn không thể phủ nhận rằng cơ thể mảnh khảnh của cậu không thể so sánh với cơ thể lực lưỡng của Oda! Thành thật mà nói, niềm tự hào của cậu dường như biến mất. Cậu chưa bao giờ để lộ cơ thể bị thương của mình, cho người ngoài thấy điểm yếu của quản lí Port Mafia. Khi Odasaku đối diện với lưng cậu, đã hơn một lần cậu liếc nhìn chiếc áo sơ mi kẻ sọc của anh, anh có một bờ vai rộng và phần eo trông rất mạch lạc. Đã có một hoặc hai lần Dazai nghĩ đến việc dựa vào đó và cậu bị cám dỗ muốn chui vào bên trong chiếc áo để cảm nhận cái bụng phẳng lì bên dưới của anh.

Không chỉ vậy, vùng ngực rắng chắc của Odasaku mà cậu nhìn thấy từ khi anh mở cổ áo đã khiêu khích sự kiên nhẫn của cậu.

Mái tóc đỏ của anh không cần tạo kiểu để trông ổn. Thật không công bằng Dazai nghĩ khá ghen tị, không cần khoe khoang nhiều, Odasaku chắc chắn có thể mang về nhà ít nhất một người phụ nữ nếu anh ta muốn.

Nhưng thay vào đó, Odasaku chọn Dazai để đưa về phòng vào ban đêm.

Bây giờ, anh lại làm Dazai ngạc nhiên chỉ bằng một cú chạm nhẹ không hề có ý xấu.

"Odasaku..."

"Kiên nhẫn một chút, tôi muốn cởi áo của cậu" Anh thì thầm "Sau đó, tôi sẽ tháo băng của em ra."

Trời ạ, câu nói đó không hề nói bằng chất giọng trêu chọc hay vì mục đích xấu nào cả, nhưng cơ thể của Dazai đã phản ứng với nó. Cậu thở dốc như thể có một vụ nổ nhỏ kỳ lạ trong bụng cậu, nó nhộn nhạo chạy trực tiếp xuống phần dưới khóa kéo quần cậu.

Ouch, điều này rất tệ.

Dazai vội vàng nắm lấy cổ tay của Odasaku để anh ta ngừng cởi quần áo của mình.

Dazai không có đủ sức chịu đựng.

"Tôi cảm thấy như tôi sẽ về nhà để ngủ. Xin lỗi, làm phiền anh suốt đêm."

Oda cau mày, "Cậu có muốn ngủ với tôi không? Ở đây."

Dazai nắm chặt cổ tay Oda hơn.

"Không! Tôi thực sự phải về nhà. Hơn nữa, trong nhà anh không còn cái giường nào nữa, phải không? Ngày mai tôi sẽ đi khám, anh không cần lo lắng."

"Tôi muốn là người nhìn thấy vết thương của cậu đầu tiên."

"Odasaku"

Cậu nghĩ nắm chặt tay Oda là vô ích. Người đàn ông này mạnh mẽ hơn rất nhiều. Anh dừng lại sau khi không còn nút áo nào bị gài, không nói gì, tay Oda lần xuống dưới áo. Anh bắt đầu cảm nhận được miếng băng che ngực của cậu.

Đúng như Dazai dự đoán, cú chạm bằng một tay của Odasaku khác với bất kỳ bác sĩ nào đã điều trị cho cậu trước đây.

"Odasaku ...ưm."

Trong lúc vô tình anh vuốt ve vùng không băng bó bằng ngón tay cái, da thịt cậu mềm mại nó khiến Oda cảm thấy ấm áp. Phần còn lại của ngón tay nằm ngay phía trên khu vực nhạy cảm nhất chỉ được bao phủ bởi một miếng băng mỏng của cậu.

Một lần nữa, Dazai khẽ giật. Cả hai đùi ép vào nhau. Hơi ấm từ bàn tay anh quanh vùng nhạy cảm đó làm cho đầu ngực cậu cứng lên.

"Có đau không?"

Dazai vội vàng lắc đầu, Odasaku chỉ tập trung vào cậu. Dazai cố gắng tránh né, nhưng Odasaku lại càng đi theo. Tay anh di chuyển sang phía bên kia ngực, anh chậm rãi băng lại, chờ đợi phản ứng của Dazai. Lúc đầu, anh muốn mở toàn bộ băng trước nhưng cuối cùng anh quyết định chỉ kiểm tra nó như thế này. Bởi vì chính Dazai đã nói rằng vết thương vẫn ổn.

Tuy nhiên tiếng rên nhỏ mà Dazai phát ra trước đó dường như không phải là rên rỉ vì đau đớn.

"Odasaku, được rồi," Dazai nói "Anh đã bao giờ thay băng trước đây chưa? Tôi- ugh"

Dazai hít một hơi thật sâu. Lưng cậu thẳng ra, vừa nãy, Odasaku ấn vào ngực quá mạnh ngay phần nhạy cảm nhất của cậu. Cậu gần như nín thở. Dazai cố gắng một lần nữa đẩy Odasaku, nhưng điều đó không ngăn được chuyển động của bàn tay anh trên ngực cậu.

Từ ngực, anh di chuyển đến phần bụng.

"Hng từ đã...Odasaku."

"Thường thì vết thương ở bụng hay bị hở ra phải không?"

"Đừng-"

"Ngoài đây ra, còn có vết thương ở chân nữa phải không?"

Mười ngón tay đã sẵn sàng trên đầu thắt lưng của Dazai, cậu lắc đầu dữ dội. Mỗi lần Oda cào nhẹ phần da trên cơ thể cậu như một luồng nhiệt khiến tâm trí cậu chạy khắp nơi. Cậu cố gắng ngăn Odasaku mở thắt lưng cậu hết mức có thể, từ sự kìm kẹp trên ngón tay cho đến ánh mắt khi nhìn anh.

"Odasaku" Cậu khó thở "Tôi sẽ tức giận nếu anh tiếp tục. Tôi không muốn nữa!"

"Tại sao cậu tức giận? Cậu đã yêu cầu tôi giúp cậu thay băng."

Dazai không thể chịu đựng được nữa. Dây thần kinh nhẫn nại trong đầu cậu đứt cái phựt, cậu mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của Odasaku di chuyển nó từ thắt lưng đến khu vực khóa kéo quần. Cậu cố tình nhấn mạnh những ngón tay của Odasaku ở đó vì vậy Odasaku biết có thứ gì đang đứng thẳng ở trong.

Cơ thể cậu giật giật đáp lại xung lực ở trung tâm khoái cảm. Cậu cảm thấy muốn hét lên, khi cậu ngước đầu mái tóc sẫm màu di chuyển. Một dòng điện tương tự đột nhiên xuất hiện, Dazai hướng dẫn bàn tay của Odasaku siết nó mạnh hơn nữa. Sức nhẫn nại của cậu có giới hạn, nếu Odasaku làm nhanh hơn, có lẽ cậu sẽ đạt đến cao trào chỉ bằng một cú chạm từ bên ngoài như thế này.

"Aah, Odasaku, ngh ..."

Một đôi mắt xanh mở to khi tiếng thở dốc của Dazai tuột khỏi lưỡi cậu, hai đùi của Dazai đang khép vào nhau. Odasaku quan sát những gì anh thấy dưới tay anh lúc này.

"Dazai..."

"Thay vì anh giúp đỡ - ahh - thay băng" Dazai nói thì thầm "Tốt hơn là anh nên giúp tôi chăm sóc cái này."

Vẫn không thể tin vào những gì mình đang nghe, Odasaku vội vàng rút tay ra. Sắc đỏ xuất hiện trên má anh. Lần này là sự tránh né của Odasaku.

"Cậu muốn về nhà không?" Anh khẽ gãi mái tóc đỏ của mình trong khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ, "Tôi sẽ gọi taxi trước -"

Dazai cảm giác muốn cười.

Trong thực tế, Odasaku là người bắt đầu trước tiên. Anh ép Dazai, nhưng lại không nhận ra mình đang làm gì. Sau khi khiến Dazai nghĩ đến mọi chuyện, Odasaku lại muốn đưa cậu về nhà. Tệ quá, anh có thể hiểu được suy nghĩ của cậu chỉ bằng cách liếc nhìn Dazai một chút, cậu bắt đầu hờn dỗi trở lại, khuôn mặt ngày càng buồn.

Thật ra, Odasaku có thể đổ lỗi cho những suy nghĩ đen tối của Dazai, nhưng anh không nghĩ mình sẽ làm điều đó. Những sự việc như thế này đều xảy ra rất bất ngờ.

Dazai nép mình vào cánh tay Odasaku, thở nhẹ vào tai anh. Trong khi anh chớp mắt chậm chạp, một tay cậu trượt vào đùi của Odasaku, gần như chạm vào phần đũng quần.

"Anh không cần phải sử dụng bao cao su" Cậu hôn vào cổ Oda "Và anh có thể xuất ra ngoài. Đừng lo lắng, Odasaku, tôi sẵn sàng. Anh có thể ra ngoài cho đến khi anh hài lòng."

...

Dazai cái đồ rù quyến này~

Tác giả không viết thịt mọi người muốn coi thịt thì vô đọc fic mình viết a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro