52 - 54: Tẩu Âm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52: Tẩu Âm (1) (Bạn được xem chương này miễn phí vì đã mua từ trước đó)


Ba ngày sau, Cố Chi Tang lại đi đến biệt thự ở lưng chừng núi.


Sau khi Hung Trận đã được phá giải thì không khí chuyển động bên trong tòa nhà này cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.


Lần này, cô đến đây là để siêu độ Cao Lâm và Cao Trì cũng đã sớm chờ ở đây rồi.


“Đại sư Cố, ngài đã tới rồi.”


Cố Chi Tang nhìn ông ấy một cái: “Trạng thái khá tốt đấy, có vẻ vận số của ông đã quay về gần hết rồi.”


Khác hẳn với vẻ mặt đau khổ mấy ngày trước, hôm nay, khuôn mặt của Cao Trì bình thản hơn, hơi thở cũng trầm ổn hơn, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của một người cầm quyền.


Cố Chi Tang có thể nhìn thấy một vòng khí màu trắng quấn xung quanh người ông ấy.


Đó là bởi vì trước kia, Cao Trì luôn cho rằng cha của ông ấy tạo nghiệp chướng nên mấy năm nay vẫn luôn quyên góp tất cả tiền bạc mà ông ấy kiếm được, cũng làm không ít chuyện tốt.


Hung Trận chưa bị phá nên những Công Đức đó đều bị hút về phía Cao Sóc. Còn bây giờ khi đã phá trận rồi thì tất nhiên mọi thứ sẽ quay trở về cơ thể của ông ấy.


Vẻ mặt của Cao Trì cảm động nói: “Vẫn phải cảm ơn đại sư đã phá trận pháp tà ác đó. Ngài quả thật là thần cơ diệu toán. Đứa con trai duy nhất của Cao Sóc đã làm quá nhiều việc ác, khi trận pháp bị phá thì ngay đêm đó, cảnh sát đã đến bắt anh ta luôn.”


“Cao Sóc cũng vội vàng nhờ cậy quan hệ để tìm cách giúp con mình. Kết quả thì con trai ông ta vừa đi khỏi trại tạm giam đã bị người khác đâm xe vào, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy!”


Ông ấy bây giờ đã bội phục sát đất đối với vị đại sư trẻ tuổi này.


“Lúc trước, trong lòng của tôi có thẹn, nhiều năm qua đã tự nguyện rời khỏi tập đoàn Cao Thức. Nhưng thực tế, di chúc mà ông nội để lại vẫn còn cổ phần của tôi.”


“Lần này, tôi không những sẽ không bỏ qua Cao Sóc mà còn sẽ lấy lại gia nghiệp của ông nội. Bây giờ, tôi đã trở về vị trí trong ban giám đốc rồi.” Cao Trì nói với giọng lạnh lùng.


“Còn vị đại sư phong thủy ở Cảng Thành kia… Đại sư Cố tuyệt đối phải đề phòng ông ta trả thù đấy.”


Nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của Cao Sóc thì Cao Trì cũng hơi lo lắng.


Cố Chi Tang gật đầu: “Tôi sẽ chú ý, có mang theo phù Dưỡng Hồn đến không?”


“Có mang đến.” Cao Trì lấy phù Dưỡng Hồn từ trong lòng ngực ra.


Sau đó, hồn phách của Cao Lâm chui ra từ lá bùa, nhìn có vẻ đã ngưng tụ rõ ràng hơn nhiều.


“Đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi, nhưng vẫn còn hơi yếu. Ông đã bị tra tấn trong trận pháp hơn hai mươi năm nên lượng hồn lực đã mất đi cũng không phải chỉ cần bùa chú là có thể bổ sung đủ.”


Cố Chi Tang nói: “Điều quan trọng nhất là cái chết của ông không phải là một cái chết theo tự nhiên, không có xương cốt cũng không có mộ chôn quần áo và di vật. Vì vậy, ông là một con quỷ không có gốc rễ, cũng sẽ không nhận được sự che chở từ tổ tiên.”


“Nếu đi vào Quỷ Môn Quan và ông lại phải chịu tội nữa thì cho dù không bị ác quỷ trong Hỗn Độn xé nát, lúc đầu thai, ông cũng sẽ sinh ra trong một cơ thể yếu đuối, trời sinh yếu ớt lắm bệnh.”


Cao Trì sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Đại sư có cách nào giải quyết chuyện này không? Có cần phải mua pháp khí để bồi bổ gì đó không?”


“Không cần.” Cố Chi Tang lắc đầu: “Để tôi tự mình đi một chuyến, tiễn cha của ông đi xuống Suối Vàng.”


Cha con nhà họ Cao nghe vậy nên cảm động đến rơi nước mắt.


Cố Chi Tang đã sớm dự đoán được tình huống này nên trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị một số đồ vật.


Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở sảnh chính, trên bàn có đặt một ngọn nến. Sau khi thắp nến, cô nhỏ hai giọt sáp nến vào trong lòng bàn tay của mình.


Cố Chi Tang nói với hồn phách của Cao Lâm: “Tiếp theo, hồn phách của tôi sẽ rời khỏi thân thể, sẽ tạm thời làm một người Tẩu Âm để dẫn ông xuống Suối Vàng.”


“Tôi dùng Âm Nến đi ở đằng trước để làm Hồn Đăng dẫn đường. Ông chỉ cần nhìn chằm chằm vào ánh nến, cho dù nghe thấy bất cứ âm thanh hay tiếng động gì thì cũng không được trả lời lại. Chỉ cần làm được như thế thì tôi đảm bảo ông sẽ an toàn.”


Cao Lâm khom người cúi chào: “Cảm ơn đại sư Cố.”


Cô lại nói với Cao Trì đang ngồi ở bên cạnh: “Trong lúc linh hồn của tôi rời khỏi cơ thế thì ông phải đảm bảo ngọn nến này sẽ không bị tắt.”


“Nến tắt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng hồn phách của cha ông quá yếu. Nếu không có Hồn Đăng dẫn đường thì có khả năng lớn ông ấy sẽ bị lạc trong Hỗn Độn.”


“Cái gì?!” Cao Trì bật dậy, lo lắng cọ xát hai lòng bàn tay: “Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”


“Không cần quá mức căng thẳng, một khi Âm Nến được thắp sáng, chỉ cần không phải cố ý dùng nước hắt vào thì sẽ không bị tắt đâu.”


_________

Chương 53: Tẩu Âm (2)

Ba ngày sau, Cố Chi Tang lại đi đến biệt thự ở lưng chừng núi.

Sau khi Hung Trận đã được phá giải thì không khí chuyển động bên trong tòa nhà này cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lần này, cô đến đây là để siêu độ Cao Lâm và Cao Trì cũng đã sớm chờ ở đây rồi.

“Đại sư Cố, ngài đã tới rồi.”

Cố Chi Tang nhìn ông ấy một cái: “Trạng thái khá tốt đấy, có vẻ vận số của ông đã quay về gần hết rồi.”

Khác hẳn với vẻ mặt đau khổ mấy ngày trước, hôm nay, khuôn mặt của Cao Trì bình thản hơn, hơi thở cũng trầm ổn hơn, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của một người cầm quyền.

Cố Chi Tang có thể nhìn thấy một vòng khí màu trắng quấn xung quanh người ông ấy.

Đó là bởi vì trước kia, Cao Trì luôn cho rằng cha của ông ấy tạo nghiệp chướng nên mấy năm nay vẫn luôn quyên góp tất cả tiền bạc mà ông ấy kiếm được, cũng làm không ít chuyện tốt.

Hung Trận chưa bị phá nên những Công Đức đó đều bị hút về phía Cao Sóc. Còn bây giờ khi đã phá trận rồi thì tất nhiên mọi thứ sẽ quay trở về cơ thể của ông ấy.

Vẻ mặt của Cao Trì cảm động nói: “Vẫn phải cảm ơn đại sư đã phá trận pháp tà ác đó. Ngài quả thật là thần cơ diệu toán. Đứa con trai duy nhất của Cao Sóc đã làm quá nhiều việc ác, khi trận pháp bị phá thì ngay đêm đó, cảnh sát đã đến bắt anh ta luôn.”

“Cao Sóc cũng vội vàng nhờ cậy quan hệ để tìm cách giúp con mình. Kết quả thì con trai ông ta vừa đi khỏi trại tạm giam đã bị người khác đâm xe vào, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện đấy!”

Ông ấy bây giờ đã bội phục sát đất đối với vị đại sư trẻ tuổi này.

“Lúc trước, trong lòng của tôi có thẹn, nhiều năm qua đã tự nguyện rời khỏi tập đoàn Cao Thức. Nhưng thực tế, di chúc mà ông nội để lại vẫn còn cổ phần của tôi.”

“Lần này, tôi không những sẽ không bỏ qua Cao Sóc mà còn sẽ lấy lại gia nghiệp của ông nội. Bây giờ, tôi đã trở về vị trí trong ban giám đốc rồi.” Cao Trì nói với giọng lạnh lùng.

“Còn vị đại sư phong thủy ở Cảng Thành kia… Đại sư Cố tuyệt đối phải đề phòng ông ta trả thù đấy.”

Nghĩ đến bộ dạng điên cuồng của Cao Sóc thì Cao Trì cũng hơi lo lắng.

Cố Chi Tang gật đầu: “Tôi sẽ chú ý, có mang theo phù Dưỡng Hồn đến không?”

“Có mang đến.” Cao Trì lấy phù Dưỡng Hồn từ trong lòng ngực ra.

Sau đó, hồn phách của Cao Lâm chui ra từ lá bùa, nhìn có vẻ đã ngưng tụ rõ ràng hơn nhiều.

“Đã tốt hơn nhiều so với trước kia rồi, nhưng vẫn còn hơi yếu. Ông đã bị tra tấn trong trận pháp hơn hai mươi năm nên lượng hồn lực đã mất đi cũng không phải chỉ cần bùa chú là có thể bổ sung đủ.”

Cố Chi Tang nói: “Điều quan trọng nhất là cái chết của ông không phải là một cái chết theo tự nhiên, không có xương cốt cũng không có mộ chôn quần áo và di vật. Vì vậy, ông là một con quỷ không có gốc rễ, cũng sẽ không nhận được sự che chở từ tổ tiên.”

“Nếu đi vào Quỷ Môn Quan và ông lại phải chịu tội nữa thì cho dù không bị ác quỷ trong Hỗn Độn xé nát, lúc đầu thai, ông cũng sẽ sinh ra trong một cơ thể yếu đuối, trời sinh yếu ớt lắm bệnh.”

Cao Trì sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Đại sư có cách nào giải quyết chuyện này không? Có cần phải mua pháp khí để bồi bổ gì đó không?”

“Không cần.” Cố Chi Tang lắc đầu: “Để tôi tự mình đi một chuyến, tiễn cha của ông đi xuống Suối Vàng.”

Cha con nhà họ Cao nghe vậy nên cảm động đến rơi nước mắt.

Cố Chi Tang đã sớm dự đoán được tình huống này nên trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị một số đồ vật.

Cô ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở sảnh chính, trên bàn có đặt một ngọn nến. Sau khi thắp nến, cô nhỏ hai giọt sáp nến vào trong lòng bàn tay của mình.

Cố Chi Tang nói với hồn phách của Cao Lâm: “Tiếp theo, hồn phách của tôi sẽ rời khỏi thân thể, sẽ tạm thời làm một người Tẩu Âm để dẫn ông xuống Suối Vàng.”

“Tôi dùng Âm Nến đi ở đằng trước để làm Hồn Đăng dẫn đường. Ông chỉ cần nhìn chằm chằm vào ánh nến, cho dù nghe thấy bất cứ âm thanh hay tiếng động gì thì cũng không được trả lời lại. Chỉ cần làm được như thế thì tôi đảm bảo ông sẽ an toàn.”

Cao Lâm khom người cúi chào: “Cảm ơn đại sư Cố.”

Cô lại nói với Cao Trì đang ngồi ở bên cạnh: “Trong lúc linh hồn của tôi rời khỏi cơ thế thì ông phải đảm bảo ngọn nến này sẽ không bị tắt.”

“Nến tắt thì sẽ không ảnh hưởng gì đến tôi cả, nhưng hồn phách của cha ông quá yếu. Nếu không có Hồn Đăng dẫn đường thì có khả năng lớn ông ấy sẽ bị lạc trong Hỗn Độn.”

“Cái gì?!” Cao Trì bật dậy, lo lắng cọ xát hai lòng bàn tay: “Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt.”

“Không cần quá mức căng thẳng, một khi Âm Nến được thắp sáng, chỉ cần không phải cố ý dùng nước hắt vào thì sẽ không bị tắt đâu.”

________

Chương 54: Tẩu Âm (3)


Mặc dù cô không biết vì sao các Âm Quan dưới địa phủ lại biết được tên của mình, nhưng sau khi chần chừ một lúc, Cố Chi Tang vẫn chắp tay về phía Mặt Ngựa: “Tôi là Cố Chi Tang.”


Ngay lập tức, các quỷ nhỏ đang núp sau lớp sương mù dày đặc để lén lút quan sát cô lại càng thêm hưng phấn. Không biết bọn nó đang kích động cái gì mà xì xào bàn tán không ngừng.


Đôi mắt của Mặt Ngựa lại mở to như chuông đồng, nó hít sâu hai hơi, sau đó khuôn mặt ngựa màu rám nắng của nó hơi đỏ lên.


Nó khó khăn lắm mới có thể bình tĩnh lại tâm trạng của mình, xoắn xít nói: “Tôi, tôi sẽ vẫn luôn ủng hộ…”


Nó còn chưa nói xong thì Cố Chi Tang nãy giờ vẫn đang mờ mịt đột nhiên hơi rùng mình một cái.


Cô cắt ngang lời nói ấp úng của Mặt Ngựa: “Thật sự xin lỗi, linh hồn này đã bị người khác hại chết hơn hai mươi năm trước, lâu nay vẫn luôn bị khóa lại trên trần gian.”


“Bởi vì có người trong Huyền Môn dùng trận pháp che giấu nên thời gian tử vong của linh hồn này cũng không giống như trong Sổ Sinh Tử của địa phủ, cũng không được đưa vào luân hồi. Cho nên tôi mới phải qua mặt các Âm Quan để làm người dẫn đường cho linh hồn này.”


Cô chỉ vào Cao Lâm ở phía sau, tốc độ nói nhanh hơn: “Làm phiền sứ giả phải quan tâm rồi. Mong sứ giả sẽ báo cáo tình huống này lên bên trên và giải thích một chút.”


Mặt Ngựa gật đầu: “Những việc này tôi đều biết rõ, cô cứ yên tâm…”


“Vậy cảm ơn sứ giả, tôi vẫn còn một số việc gấp trên trần gian nên xin phép đi trước một bước.”


Nói xong, hồn thể của Cố Chi Tang lập tức biến mất khỏi ngã tư Suối Vàng, chỉ để lại một mình Cao Lâm còn chưa thể thích nghi được với hoàn cảnh dưới địa phủ.


Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy địa phủ và quỷ sai trong truyền thuyết.


Sau đó, ông ấy thấy Mặt Ngựa đứng thẳng tắp ở chỗ đó và im lặng một lúc khá lâu nên còn tưởng rằng nó đang tức giận bởi vì thái độ không đủ tôn kính của Cố Chi Tang.


Trong lòng của ông ấy đang hơi bồn chồn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Cao Lâm, đúng không?”


Cao Lâm hơi run rẩy: “… Đúng vậy, đại nhân.”


“Tình huống của ngươi hơi đặc biệt, cùng với ta đến điện Diêm La để báo cáo đi.”


Giọng nói và ngữ điệu của Mặt Ngựa bây giờ rất âm u, đôi mắt ngựa mở to càng khiến cho người ta thêm sợ hãi.


Nhưng thực tế thì trong lòng Mặt Ngựa đang rất đau thương:


“Ngay cả một câu cũng không được nói hết. Quả nhiên nó đã bị thần tượng chán ghét rồi, hu hu.”


*


Sau khi hồn phách trở về cơ thể, Cố Chi Tang đang ngồi xếp bằng trên sô pha mở mắt ra. Cô cảm thấy ở giữa trán có một khoảng nóng cháy, một lá bùa màu vàng nhạt đang như ẩn như hiện trên làn da ở chỗ đó.


Còn ngọn nến đang đặt trên mặt bàn dù không có gió nhưng vẫn không ngừng lay động, dường như có thể bị tắt bất cứ lúc nào.


Cao Trì đang cực kỳ nôn nóng dùng hai tay che chở ngọn lửa.


Khi nhìn thấy Cố Chi Tang tỉnh lại thì ông ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đại sư Cố, không biết vì sao ngọn lửa này vừa rồi đột nhiên nhỏ đi rất nhiều! Có phải là cha của tôi đã gặp chuyện gì không?”


“Cha của ông đã đến được Âm Tào Địa Phủ rồi. Ánh nến phát sinh chuyện khác lạ cũng không liên quan đến ông ấy, là do vấn đề từ bên tôi.”


Cố Chi Tang hơi xoa trán rồi đứng lên nói: “Tẩu Âm đã được hoàn thành. Cha của ông chắc hẳn còn phải xếp hàng dưới địa phủ một vài năm mới đến lượt đi chuyển thế đầu thai.”


“Trong lúc đó, vào những ngày lễ tết thì ông có thể đốt chút tiền giấy cho ông ấy, để cho ông ấy sống thoải mái hơn khi ở dưới địa phủ.”


Phải biết rằng, vong hồn bên dưới địa phủ đã đạt đến con số trăm triệu tỷ, còn trên trần gian thì số lượng những đứa trẻ được sinh ra mỗi ngày cũng hữu hạn.


Ngay cả khi cộng thêm Súc Sinh Đạo thì vẫn không thể đủ được. Đa số các quỷ hồn khi còn sống không có Công Đức thì đều phải xếp hàng mấy chục năm mới có thể đi vào luân hồi.


Người có xã hội thì tất nhiên, quỷ cũng có.


Những thỏi vàng giấy hay tiền giấy chứa ý niệm của người sống trên trần gian, khi đốt cũng có thể lưu thông và luân chuyển trong ngân hàng Thiên Địa dưới địa phủ.


Quỷ hồn có thể dùng nó để mua các vật phẩm dưới cõi Âm.


Con cháu càng cung phụng đốt nhiều tiền giấy cho bên dưới thì quỷ hồn ở dưới địa phủ cũng có thể có một cuộc sống thoải mái hơn.


Nhưng đa số những quỷ hồn này quanh năm suốt tháng cũng không thể nhận được một tờ tiền nào, cuộc sống của bọn nó trôi qua còn thê thảm hơn so với khi còn sống.


Cố Chi Tang nói: “Cao Lâm không có hài cốt và phần mộ, nên khi đốt đồ vật cho ông ấy mà chỉ gọi tên thì cũng không có tác dụng. Tốt nhất nên viết bát tự khi còn sống của ông ấy lên trên những đồ vật đó rồi mới đốt.”


“Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tr