61 - 63: Bắt quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61: Bắt Quỷ (1)


Con Lệ Quỷ Áo Đỏ kia vì thù hận nên muốn đến đòi mạng cô ấy. Do đó, nó nhất định biết được kẻ thù của nó là ai. Chỉ cần bắt được nó thì sẽ biết được thông tin của người kia và phá hủy chú thuật hoán đổi Mệnh Cách.


“Tuy rằng nó đã bị tôi chém thương và chạy trốn nhưng sự oán hận của nó đối với chủ nhân của Mệnh Cách này sẽ không bao giờ tiêu tan nếu chưa giết được người đó. Mấy ngày nay, nó vẫn luôn đi theo bên cạnh chị Thu chính là bởi vì muốn báo thù.”


“Bây giờ, chị Thu đang ở giai đoạn suy yếu nhất nên nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ thời cơ tốt như vậy. Nó nhất định sẽ tìm đến đây một lần nữa.”


Cố Chi Tang nói: “Vừa lúc, tôi cũng có một số chuyện muốn hỏi nó.”


Nghe nói rằng Lệ Quỷ còn sẽ quay trở về thì Vu Đồng Thu và Hình Lan đã bắt đầu luống cuống. Ngay sau đó, hai người lại nghe thấy Cố Chi Tang nói:


“Hai ngày này, tôi sẽ trông chừng chị Thu. Nhưng trước đó, tôi còn phải đi mua một ít vật liệu để bày trận và chế phù. Tôi sẽ để lại hai lá bùa phòng thân, hai người ở lại chỗ này chờ tôi trở lại…”


Hai người quay mặt nhìn nhau, trong lòng có hơi chột dạ.


Hình Lan hơi ngượng ngùng nói: “Cô Cố, tôi thật sự rất sợ hãi con Lệ Quỷ kia lại đến trả thù. Vì vậy, cô có thể lại cho chúng tôi thêm mấy thứ gì đó, để có thể chống lai nó không?”


Nhận ra tầm mắt của cô ấy, Cố Chi Tang hơi nhướng mày: “Cô muốn tôi để lại thanh kiếm gỗ này à?”


“Có thể chứ?”


Vừa rồi, khi Cố Chi Tang cầm thanh kiếm gỗ kia và đâm một cái là đã có thể xua đuổi con Lệ Quỷ kia, nên thanh kiếm đó đã mang lại cảm giác an toàn khá mạnh mẽ cho hai người.


“Hai người giữ cái này cũng vô dụng, còn không có ích bằng lấy thêm mấy lá bùa phòng thân đâu.”


Vẻ mặt của Cố Chi Tang rất thành thật: “Đây chỉ là một khối gỗ bình thường mà tôi mua trên mạng với giá 9 tệ 9, tôi đã dùng dao đẽo gọt thành một công cụ tiện tay như này mà thôi.”


“Sở dĩ thanh kiếm này có thể đuổi quỷ thì cũng không phải là do nó là công cụ tốt, mà là do tôi lợi hại.”


Hình Lan, Vu Đồng Thu: “…”


Nửa giờ sau, ở một cửa hàng bán hương khói cách khu dân cư Phong Lâm gần nhất, có một chiếc xe sang đang đỗ ở ngay trước cửa.


Từ trên xe có ba người phụ nữ đeo khẩu trang đi xuống. Người đứng đằng trước có khí chất xuất trần, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, da thịt trắng như tuyết.


Hai người còn lại thì không biết vì lý do gì chỉ nhắm mắt đi sát theo hai bên của người kia, chỉ hận không thể dán chặt vào người cô.


Đây chính là ba người Cố Chi Tang.


Hình Lan và Vu Đồng Thu nhất trí đồng ý rằng, dù ở nơi nào thì cũng không an toàn bằng ở bên cạnh Cố Chi Tang. Vì thế, bọn họ đã cùng nhau đi mua vật liệu để bày trận và chế phù.


Chủ cửa hàng bán hương khói là một thanh niên trẻ, anh ta đang nằm dựa trên một chiếc ghế dài, trong miệng ngậm cây tăm xỉa răng: “Mấy người đẹp muốn mua cái gì vậy?”


Hình Lan vội vàng tiến lên vài bước rồi nói: “Cô Cố, đáng nhẽ mấy thứ này phải do chúng tôi mua, làm sao có thể để cho cô tiêu tiền được. Cần những đồ gì thì cô cứ nói thẳng đi.”


Cố Chi Tang cũng không từ chối. Sau khi cô nói một số vật liệu cần cho chế phù và bày trận thì Hình Lan nghe xong đã lập tức nói cho thanh niên chủ cửa hàng:


“Tôi lấy mỗi thứ này 10 bộ, làm phiền ông chủ gói tất cả lại rồi giúp chúng tôi chuyển ra cốp xe. Đúng rồi, tất cả đều phải làm bằng chất liệu và tay nghề chế tạo tốt nhất, tiền không phải là vấn đề.”


Chủ cửa hàng nghẹn họng trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu mới vui vẻ nói:


“Được, được! Người đẹp chờ một chút nhé. Bây giờ tôi đi lấy hàng luôn! Nhìn mọi người có khí chất phi phàm, toàn thân rực rỡ như thế này thì chắc chắn là những người có nghiên cứu và am hiểu về huyền học rồi.”


“Trong cửa hàng của chúng tôi còn có rất nhiều pháp khí quý hiếm có sức mạnh tuyệt vời, từ tiền Ngũ Đế đến la bàn gì đó đều có. Tất cả đều là cổ vật và đã được chứng nhận!”


Hình Lan đang lo không biết nên chuẩn bị quà cảm ơn như thế nào thì nghe thấy chủ cửa hàng nói như vậy nên trước mắt cô ấy lập tức sáng ngời.


Sau khi nghĩ tới thanh kiếm gỗ 9 tệ 9 mà Cố Chi Tang đã mua trên mạng, cô ấy lập tức nói: “Mang ra cho tôi nhìn xem.”


Sau khi được chủ cửa hàng quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ thì cô ấy đã vung tay lên, mua không ít pháp khí.


Chờ đến khi tiễn ba người rời đi thì chủ cửa hàng nằm sấp trên quầy thanh toán tính toán lại hai lần, sau đó cực kỳ vui tươi hớn hở mở ra nhóm chat có tên “Nơi tụ tập của các thiên tài Huyền Môn đương đại”

______

Chương 62: Bắt Quỷ (2)


[Liễu Hoành Trinh: Các vị huynh đệ à, hôm nay tiểu đệ đã nghênh đón được Thần Tài nên sẽ phát hai bao lì xì nhỏ để chia sẻ niềm vui, biểu lộ tấm lòng (tiền lì xì)]


[888 tệ mà gọi là tiền lì xì nhỏ hả? Anh Liễu hôm nay trúng xổ số à?!]


“Anh Hoành Trinh thật là phóng khoáng! Anh kể cụ thể xem đã kiếm tiền như thế nào đi?]


Liễu Hoành Trinh kể lại chuyện vừa xảy ra trong cửa hàng rồi tiếp tục nhắn tin:


[Chỉ một chút tiền lãi nhỏ khi bán ngọc phù thì cũng không tính là gì cả. Quan trọng nhất là chị gái giàu có kia đã mua hết đống cổ vật quý giá, áp đáy hòm của nhà tôi. Dù có tốn mấy trăm vạn thì chị gái đó cũng không thèm chớp mắt một cái!]


[Nhưng mà, hình như chị gái giàu có kia đi mua đồ cho người khác. Chị gái đó có thái độ rất cung kính với người đứng ở bên cạnh. Chỉ là, vị đạo hữu kia có vẻ khá rách nát, ngay cả kiếm gỗ mang theo cũng chỉ là đồ thủ công thô ráp…]


Lời này vừa nói ra thì đám người trong Huyền Môn vẫn luôn lặng thinh nãy giờ đều trồi lên bày tỏ sự chua xót:


[Thời buổi này, những người có bản lĩnh thật sự thì lại sống túng quẫn. Còn những kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ thì lại người sau còn kiếm nhiều tiền hơn người trước.]


Phùng Chân Nhân* ở thành phố Vân:


(*Chân Nhân: một danh hiệu của đạo giáo khi nói đến những người tu hành đắc đạo.)


[Vài ngày trước, tôi cũng bán được một đơn hàng nhỏ có giá trị mấy trăm nghìn đồng. Một người đàn ông trung niên đã chạy đến cửa hàng mua và nói rằng dùng để phá giải Hung Trận. Lúc mua, ông ấy đều mua những loại có chất lượng tốt nhất.]


[Nói ra thì thật sự xấu hổ, nhưng ngay cả bần đạo cũng chưa từng phải dùng mấy lá bùa có chất lượng tốt nhất như thế đâu.]


[Cũng không thể nói như vậy được, có khi đấy là một cao thủ trong dân gian thì sao? Chuyện này thì chắc hẳn anh Tuân là người hiểu rõ nhất, @ Khâu Sơn Đạo Nhân]


Chương trình “Linh Sự” về huyền học được tuyên truyền khá rầm rộ trên mạng. Tuy rằng, mọi người trong giới Huyền Môn đều tỏ vẻ khinh thường ở ngoài mặt nhưng thực tế thì tất cả đều âm thầm theo dõi.


Sau mấy tập được phát sóng thì những người bên trong Huyền Môn đã tự động tiến hành xếp hạng sơ bộ về thực lực của các thí sinh trong chương trình. Bọn họ cũng đồng thời quan sát và suy đoán xem, rốt cuộc người nào là thật, người nào là giả.


Trong đó, người gây tranh cãi nhất chắc chắn là Cố Chi Tang.


Mặc dù những gì cô nói đều rất chính xác, nhưng nhiều người trong giới Huyền Môn vẫn có xu hướng cho rằng cô đã diễn theo kịch bản. Hơn nữa, đó là một kịch bản được chuẩn bị tỉ mỉ và kỹ lưỡng.


Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến kết luận đó, ví dụ như cô còn quá trẻ nhưng những kiến thức huyền học mà cô nói ra lại rất thâm sâu và ảo diệu.


Người trong giới Huyền Môn vốn dĩ là những con người rất kiêu ngạo… Bọn họ hoàn toàn không thể tin được rằng, trong dân gian lại có một huyền sư có thiên phú cao như thế.


Nhưng Tuân Dĩ Khuynh – người được ví như là “người đứng đầu” của thế hệ trẻ trong Đạo Môn, lại bị đánh bại bởi Cố Chi Tang. Cho nên, mấy ngày nay, ông ta không thiếu bị công khai chế giễu và cười nhạo khắp nơi.


Nhìn thấy lời trêu chọc trong nhóm chat khi đang ngồi thiền tu luyện ở ngọn núi đằng sau môn phái, Tuân Dĩ Khuynh tức giận, nghiến chặt răng.


[Khâu Sơn Đạo Nhân: Chẳng qua chỉ là một vai hề được một đám người ô hợp nâng đỡ lên để diễn hài kịch mà thôi. Thay vì quan tâm nhiều chuyện vớ vẩn như vậy thì mấy người vẫn nên cần cù luyện tập đi, đừng để bị thua theo cách đáng xấu hổ trong đại hội các môn phái.]


Nhân vật chính đã xuất hiện nên những người đùa giỡn trong nhóm chat cũng giải tán.


*


Vào ban đêm, kim đồng hồ đang di chuyển gần đến 0 giờ đúng.


Khi vừa đi ngang qua số 0 một chút thì ngay lập tức, nhiệt độ trong căn phòng tối đen đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, bắt đầu giảm xuống.


Một luồng âm khí lạnh đến thấu xương uốn lượn bay vào trong nhà. Nơi đó có một người mà nó hận thù đến tận xương tủy!


Cánh cửa của phòng ngủ bị luồng âm khí vô hình bên ngoài đẩy thẳng vào nên bật mở kêu “rầm” một tiếng. Trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động đó khiến nhịp tim của mọi người đập nhanh thình thịch.


Vẻ mặt của Lệ Quỷ Áo Đỏ khá âm u, nó hơi cảnh giác, cẩn thận cảm ứng bốn phía. Nó không phát hiện ra hơi thở của vị huyền sư đã đánh nó bị thương vào ban ngày, nhưng nó không tin rằng đối phương đã rời đi rồi.


Mặc dù biết rằng đến đây sẽ có mai phục nhưng nhìn về phía đống chăn đang hơi phồng trên giường thì nó đã cảm nhận được hơi thở của kẻ thù.


Lý trí của nó lập tức mất sạch, khuôn mặt trở nên vặn vẹo và dữ tợn, trong đầu của nó chỉ có một ý nghĩ:


“Giết người báo thù!”

_______

Chương 63: Bắt Quỷ (3)


Lệ Quỷ gào thét một tiếng cực kỳ vang dội rồi nhào tới. Vô số oán khí xông thẳng vào trong đống chăn kia, nhưng sau đó, nó lại phát hiện ra có chút không đúng lắm.


Nó dùng một tay xé nát cái chăn kia thì mới phát hiện ra người phụ nữ kia không hề nằm trong chăn!


Bên trong có đặt hai cái gối, một cái ở trên, một cái ở dưới. Trên mỗi cái gối có đặt một sợi tóc được gói trong một lá bùa. Hơi thở của kẻ thù mà nó cảm nhận được chính là từ những sợi tóc này!


Lệ Quỷ biết bị lừa gạt nên càng oán hận hơn. Nó đột nhiên nghiêng người tránh né nhưng vẫn bị một tấm lưới Linh Võng* khổng lồ chụp xuống đầu.


(*Linh Võng: lưới được dệt bằng linh lực.)


Thật sự có mai phục!


Cố Chi Tang – người đã dùng pháp quyết “Trận” để tàng hình trong phòng, lúc này cũng đã xuất hiện.


Cô đang ngồi yên ổn bên cạnh một cái bàn trong phòng, lười biếng chống một bàn tay lên má. Từng sợi tơ vàng đang liên kết với đầu ngón tay trắng nón của bàn tay còn lại.


Đôi mắt của cô trong trẻo và rạng rỡ trong đêm tối: “Ôi… Quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ à.”


“Con quỷ nhỏ, vì sao ngươi lại trở thành cái dạng này? Có oán khí nồng đậm như thế là muốn tìm ai báo thù vậy?”


Lệ Quỷ Áo Đỏ kia lập tức phát cuồng, nó muốn xé nát tên huyền sư thích xen vào chuyện của người khác này.


Nhưng mà, khi nó đang xông về phía Cố Chi Tang thì những sợi tơ vàng đang kết nối với đầu ngón tay của cô đột nhiên kéo lại. Mỗi sợi tơ vàng đó đều đang thắt lại, gắt gao siết chặt hồn thể của nó.


Từng tiếng lạch cạch vang lên, nó thống khổ đau đớn giãy giụa trên mặt đất, gào thét từng tiếng thê lương.


Sau khi nghe thấy tiếng động lách cách trong phòng thì Vu Đồng Thu và Hình Lan cũng cẩn thận đi vào trong.


Cơ thể của Vu Đồng Thu đang có âm khí nồng đậm nên cô ấy đã trực tiếp mở ra Âm Dương Nhãn và thấy được con Lệ Quỷ đang bị trói chặt dưới đất.


Cô ấy bị đôi mắt đỏ như máu, tràn đầy oán hận kia dọa sợ đến mức lui về sau một bước.


Cố Chi Tang thở dài, cô kéo Lệ Quỷ kia đến trước mặt mình: “Mấy con quỷ nhỏ ở độ tuổi này quả nhiên đều rất phản nghịch.”


Trong lòng Lệ Quỷ Áo Đỏ cực kỳ tuyệt vọng. Bởi vì, nó có thể nhìn xuyên qua thân thể của người phụ nữ trước mắt này và cảm nhận được linh hồn vô cùng khủng bố bên trong.


Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt rực rỡ kia, hồn thể của nó cũng không nhịn nổi hơi run rẩy.


Kẻ thù đang đứng ngay trước mặt, nhưng nó không có đủ sức mạnh để trả thù. Còn có điều gì càng thống khổ hơn chuyện đó nữa?!


Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe mắt, nó oán hận nghiến chặt răng nói: “Đồ đạo sĩ khốn kiếp, cho dù tôi có hồn phi phách tán thì cô cũng đừng mơ rằng có thể làm cho tôi cầu xin tha thứ!”


Cố Chi Tang sờ cằm, hình như mấy con quỷ nhỏ trẻ tuổi có tính tình hơi nóng nảy hơn, xảy ra chuyện gì cũng có thể khiến nó cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.


Vậy nên, chắc là sau này cô sẽ áp dụng một số phương pháp nhẹ nhàng hơn.


Cô nhìn con Lệ Quỷ ở trước mặt, là một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Mái tóc ngắn ngang tai, bộ đồng phục màu xanh trắng trên người đã bị máu nhuộm đẫm.


Thông qua vẻ mặt dữ tợn và vặn vẹo kia thì cô mơ hồ có thể nhìn ra được, khuôn mặt của cô bé khi còn sống có vẻ đẹp khá ngây thơ.


Một cô gái tươi trẻ mà lại bị giết chết ở độ tuổi sắp nở rộ.


“Ngươi hận cô ấy à?” Cố Chi Tang bỗng nhiên mở miệng, rồi chỉ vào Vu Đồng Thu: “Ngươi muốn tìm cô ấy để báo thù sao?”


“Hừ! Mấy đạo sĩ chó má trong giới Huyền Môn các người chỉ biết nối giáo cho giặc mà thôi! Đừng có giả vờ nữa, muốn giết muốn chém thì tùy mấy người! Tôn Vân, cô nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ nguyền rủa cô, sẽ nguyền rủa cô không chết tử tế được!”


Vu Đông Thu ôm chặt Hình Lan. Khi cô ấy nhìn về phía vẻ mặt oán hận cuồng loạn của con Lệ Quỷ kia thì bỗng nhiên không còn cảm thấy sợ hãi như trước nữa.


Nhìn tình trạng của nó như thế này thì hình như nó cũng chỉ là một cô bé đáng thương mà thôi.


Vì vậy, cô ấy cố gắng can đảm hơn, run rẩy nói: “Nhưng, nhưng tôi không phải là Tôn Vân mà. Cô tìm nhầm người rồi!”


Khuôn mặt của Cố Chi Tang hiện lên vẻ thương xót, lên tiếng trả lời nó: “Đúng vậy, ngay cả kẻ thù mà ngươi còn tìm không thấy thì đúng là quá đáng thương.”


“Không có khả năng! Mấy người cho rằng tôi là một kẻ ngu ngốc sao?! Dù tôi có hóa thành tro cũng sẽ không quên hơi thở khiến người khác buồn nôn trên người Tôn Vân!”


Lệ Quỷ Áo Đỏ nói với vẻ mặt oán hận.


“Vậy sao?” Cố Chi Tang vẫy tay với Vu Đồng Thu, ý bảo cô ấy đi lại đây.


Lệ Quỷ Áo Đỏ đang bị trói chặt trên mặt đất thấy thế, vội vàng nhân cơ hội muốn nhào đến cắn xé cô ấy. Nhưng nó lại bị dây tơ vàng siết chặt thêm một lần nữa khiến cả hồn thể đều chấn động.


Vu Đồng Thu bị tiếng kêu gào sắc nhọn của nó dọa đến mức hơi run rẩy, cô ấy nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Cố, Cố… Tang Tang à, nó cũng rất đáng thương. Nếu không, cô hãy ra tay nhẹ nhàng với nó một chút, được không?”


Cố Chi Tang: “?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tr