C32: Rung động?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn người bên cạnh nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, tay chân xước xát khiến hắn lại càng tự trách bản thân. Khẽ vuốt lên mái tóc nâu, xuống đôi mắt nhắm nghiền. Cậu gầy đi trông thấy! Ai mà tin cơ thể nhỏ bé này lại chứa được cả một sinh linh cơ chứ. Hắn nhẩm lại, vậy mà nửa năm đã trôi qua, cái bụng phẳng lì ngày nào giờ đã lộ rõ; ngày hắn được gặp bé con chắc cũng không còn xa.
Mải nghĩ ngợi, Off chẳng nhận ra người bên cạnh đã tỉnh dậy từ bao giờ. Cậu chăm chú nhìn hắn, miệng không tự chủ mà cười thầm.  Cảm nhận được hơi lạnh áp vào bàn tay mình, hắn như được kéo trở về thực tại.
- Tay em lạnh thế!
Hắn vội vàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, không khỏi xuýt xoa. Hắn nắm chặt lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau rồi nhỏ giọng:
- Gun, tôi xin lỗi. Tôi đã cam đoan sẽ bảo vệ cho em, vậy mà...
- Không phải lỗi của anh, là do em bất cẩn thôi.
- Tôi...
Cậu ra dấu im lặng, tay vỗ nhẹ xuống giường. Hắn hiểu ý liền ngồi xuống bên cạnh cậu, sẵn sàng lắng nghe cậu tâm sự.
- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, thật đấy. Khi biết có bé con, em vui lắm nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng và sợ hãi. Sợ bé con sinh ra không có một gia đình trọn vẹn, sợ cái quá khứ tăm tối của em sẽ lặp lại trên người con. Đến lúc gặp anh, em lại sợ anh sẽ chối bỏ trách nhiệm với ba con em. Nên khi anh đồng ý ký vào tờ đăng ký kết hôn, đối với em đó là sự bảo vệ lớn nhất rồi.
Đôi mắt cậu dần đỏ hoe và cả hắn cũng vậy. Off ngẩn người, hắn chưa từng nghĩ quyết định của mình lại có tác động lớn đến vậy. Thầm cảm ơn trời phật, vì cậu, vì con còn ở đây để hắn bảo vệ thật tốt suốt đời. Nghĩ đến lời Gun nói, hắn càng thấy xót cậu nhiều hơn, càng muốn bản thân làm chỗ dựa vững chắc cho cậu. Lạ thật đấy, một người đã từng ghét cay ghét đắng omega bây giờ lại toàn tâm toàn ý chở che săn sóc cho một omega- Gun Atthaphan? Có lẽ bởi vì..cậu khác bà ta.
- Bác sĩ bảo phải giữ em lại để theo dõi thêm, tôi có mang vào chút đồ dùng cần thiết, thiếu cái gì thì hãy bảo với tôi.
- Phiền anh rồi.
- Phiền cái gì chứ? Không được nói thế, nghe chưa?
Hắn gõ nhẹ lên đầu mũi cậu, hất hàm ra oai. Nhưng mà nhà vẫn phải có nóc, Off lập tức nhận lại ánh mắt hình viên đạn của vợ mình. Cảm nhận được bệnh nhân sắp lao đến nắm đầu bản thân, hắn liền lấy lí do mua cháo để chuồn lẹ. Cửa phòng vừa đóng, Gun phì cười, vừa xoa bụng vừa tận hưởng cảm giác được làm "nóc nhà" oai như thế nào.
Bảy ngày trôi qua, cậu đã chán ngấy cơm bệnh viện rồi. Hắn dù quan tâm cậu đến đâu nhưng là một bác sĩ, hắn luôn bận bịu với hàng tá công việc phải lo. Cậu chán nản với lấy quyển sách trên bàn, lật qua vài trang rồi gập lại.
- Chán quá đi, bao giờ mới được xuất viện đây ta?
Gun ngáp dài, định bụng đánh một giấc thì chợt cảm nhận được cơn đau nhói ở bụng.
- Ay da! Con cũng đồng tình với ba mà đúng không? Ba chán lắm rồi, nhưng ba không muốn phiền ba lớn của con.
"Cộc cộc"
- Cửa không khoá đâu ạ.
- P'Gunnnnnnnnnn
Bóng dáng quen thuộc lao vào phòng bệnh, trên tay cô còn cầm mấy túi đồ lớn nhỏ. Jane sốt sắng hỏi cậu đủ thứ, được vài câu lại thở ngắn thở dài.
- Hôm qua em qua nhà tìm anh đi chơi, mà em ấn chuông hoài không ai mở. Gọi điện cho anh thì máy báo bận, gọi cho P'Off thì ổng bảo anh nhập viện. Trời đất ơi tim em muốn rớt ra ngoài luôn rồi. May là anh không sao.
Cô huyên thuyên một hồi cũng thấm mệt liền ngồi phịch xuống ghế, còn tiện tay rót cốc nước đầy uống cho mát.
- À, hôm nay em đến đón anh về nhà. P'Off dạo này bận sấp mặt nên bảo em qua "ăn nhờ ở đậu" để chăm anh. Xời anh yên tâm, dù chưa có con nhưng em rất chi là tự tin luôn.
Gun phì cười, trong lòng tựa như có mặt trời soi chiếu, ấm áp đến vô cùng. Lâu rồi cậu mới có cảm giác gần gũi với anh em trong nhà, được quan tâm và chăm sóc. Vết thương lòng thời ấu thơ đã khiến cậu phải dùng suốt quãng đời còn lại để chữa lành, và Gun biết bản thân cậu đã tìm được liều thuốc tốt nhất rồi.
-------------&--&-----------
Bật mí trước mấy bà là một bí mật sắp được bật mí đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro