BÀI SỐ 4: TỚ MUỐN ĂN TỤY CỦA CẬU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đề tài 1
- Tác phẩm: Tớ muốn ăn tụy của cậu.
- Người viết: Hạc Hiên.

-----

"Tôi không biết về ngày mai của tôi - ngươi vẫn còn thời gian, nhưng tôi đã nghĩ ngày mai của cô ấy - người chẳng còn mấy thời gian đã được hẹn trước.

Cái logic xuẩn ngốc gì thế này

Tôi đã nghĩ thế giới này sẽ ưu ái trước sinh mệnh của một cô gái mà những ngày sống chẳng còn là bao.

Đương nhiên, làm gì có chuyện như vậy. Đã không như vậy

Thế giới không phân biệt một ai.

Nó không nương bàn tay tấn công bình đẳng ấy với bất kỳ ai, kể cả tôi - người có một thân thể khỏe mạnh, hay cô ấy - người sắp ra đi về căn bệnh nan y"

Cuộc sống này ngắn ngủi, ai rồi cũng phải ra đi nhưng chỉ tùy thuộc vào viếc muộn hay sớm. Thế nên ý nghĩa của cuộc sống không phải là sống được bao lâu mà là bạn sống thế nào, có sống trọn vẹn một đời người hay không.

Và đó cũng chính xác là những gì mà "Tớ muôn ăn tụy của cậu" của tác giả Sumino Yoru muốn gửi gắm đến cho bạn trong suốt một cuộc hành trình bạn đi theo mạch câu chuyện cùng với các nhân vật của tác giả.

Dù nó cũng viết về thanh xuân, nhưng lại là một câu chuyện thanh xuân buồn. Mở đầu u ám, kết thúc lại đầy bi thương nhưng bất ngờ là trong suốt câu chuyện nói về cuộc sống trước lúc ra đi của cô gái mắt bệnh tụy Sakura - nhân vật chính của tác giả, lại không hề có vẻ gì là làm cho người đọc cảm thấy u buồn, tiếc nuối. Trái lại, cuộc sống cô gái trẻ nhuộm đầy màu nắng, mang đầu sắc màu lung linh, xinh đẹp .

Nhân vật kể chuyện giấu tên ngay từ khi bắt đầu, mọi thứ đều thông qua lời kể của chàng trai trẻ và dưới lăng kính của chàng trai ấy. Chính điều đó ta lại cảm thấy rõ nét sự đội lập giữa hai nhân vật chính. Sumino đã vẽ nên một Haruki không mấy quan tâm những chuyện xung quanh mình, sống như một cái cây bỏ mặc sự đời và chẳng nhìn về ai hết. Đồng lúc đó, tác giã cũng phát họa nên một Sakura đầy sức sống và nhiệt huyết. Có lẽ với cô gái này, sự sống của cô chính là dựa và việc với người xung quanh mà thành. Rồi một ngày "tôi" tức Haruki gặp Sakura và cô gái nhỏ ấy đã dần dần thay đổi tất tần tật cuộc sống của cậu. Lúc này theo từng kỉ niệm, từng chuyến đi chơi, từng sự việc diễn ra, ta như thấy được niềm vui nhỏ nhoi của cuộc sống này.

Có thể nói, nếu Sakura là mặt trời rực rỡ thì Haruki chính là mặt trăng dịu dàng. Nếu Sakura là đóa hướng dương luôn hướng về ngày mai thì Haruki lại chính là đóa cảm tú cầu màu xanh tím, cuối đầu bầu bạn với những cơn mưa. Saukra và Haru, cũng như anh đào phải nở vào mùa xuân vậy. Từ hai con người ấy ta học được nhiều điều ý nghĩa, và cũng bỏ quên giọt nước mắt theo từng con chữ xuyên xuốt cả một câu chuyện dài.

Ai lại nói tiểu thuyết về thanh xuân cấp ba không có hy vọng cuộc sống mà chỉ mang đậm tính chất tình yêu học sinh? Không đâu, nó đa dạng và phong phú hơn nhiều và cũng có khi chính là vì người đó chưa gặp đến " Tớ muôn ăn tụy của cậu" thôi.

Văn phong nhẹ nhàng, lại trầm lắng, làm cho chúng ta cứ cảm giác câu chuyện cũng gióng như một cuộc sống thu nhỏ bình yên trôi. Ở đó dù âm u tối mịt, dù cái chết đã được định trước nhưng cũng chính tại nơi đó, ta tìm thấy ý nghĩa giản đơn của niềm vui về cuộc sống đời thường. Hóa ra nó là những điều đơn giản nhất.

Với tôi mà nói, Sumino dù không mấy nổi tiếng, nhưng cách viết lại hết sức đi vào lòng người. Nhưng đặc biệt khiến tôi ấn tượng nhất chính là phần kết. Bằng một cách bất ngờ nhất, Sumino đã bẻ lái cái kết và đẩy cao cảm xúc của tôi lên một cách bất ngờ. Tôi đã bật khóc cho đến phút cuối cùng khi đọc được lá thư mà Sakura viết cho Haruki. Hóa ra hai người họ tuy khác biệt nhưng lại đồng điệu đến khó tả.

Cũng tương tự như cuốn tiểu thuyết, bình thường nhưng lại sâu sắc đến lạ. Rất thích hợp cho những ai mong muốn tận hưởng một câu chuyện cuộc sống trọn vẹn về một đời người thật sự. Bởi lẻ nó sẽ đưa bạn đi xuyên qua lớp mây đen cảm xúc, trải qua thăng trầm suy nghĩ và đập tan đi nổi cô đơn tình cảm hiện tại.

"Tớ muốn ăn tụy của cậu" nghe có vẽ rất kì lạ, nhưng ý nghĩa đằng sau nó sẽ khiến ai nấy đều bật khóc thành lời. Tại sao vậy? Khi bạn đọc quyển tiểu thuyết, bạn sẽ tìm được câu trả lời cho riêng bản thân mình và cho cả câu hỏi "Sống là gì?"

#Hạc Hiên.

-----

PHẦN ĐÁNH GIÁ VÀ CHO ĐIỂM CỦA BOSS:

+ Lỗi chính tả, lỗi cap:

- Viếc _ việc 

- Mắt bệnh _ Mắc bệnh 

- mang đầu _ mang đầy 

- tác giã _ tác giả 

- gióng như _ giống như 

- Bởi lẻ _ Bởi lẽ 

- Nổi cô đơn _ Nỗi cô đơn

+ Về nội dung: 10đ

Khái quát được truyện, nêu cảm xúc cá nhân, và nêu những suy nghĩ khách quan về cảm nhận của tác giả. Tạo dựng được bức tranh màu hồng, tràn ngập thanh xuân thông qua bài review. Nội dung các phần rõ ràng, rành mạch.

=> Tổng điểm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro